Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 87: Tinh tế thăng cấp văn [14]
Diệp Mục Túc
04/09/2020
Phòng tuyến bởi vì bộ đội tiên phong đã đến nên càng vững chắc hơn, những thú nhân chạy đến trước nhất, không một ai không phải lính chiến đấu tinh nhuệ. Thông thường trùng tộc nằm trong tay họ căn bản không chịu nổi một kích.
Nhất là con cháu trẻ tuổi của lang tộc hoàng thất, họ căn bản khinh thường chơi cùng các trùng tộc bình thường này, trực tiếp mượn vật chắn đi vào sâu, đến trung gian chiến đấu với những trùng tộc cao cấp.
Mấy ngày kế tiếp, thú nhân dáng người khá lớn tốc độ chậm đã tìm đến, đây mới là lực lượng trọng quân của quân đội đế quốc, khi nhóm lớn thú nhân tìm đến, vùng biên phòng sa mạc biên vô cùng kiên cố, trùng tộc muốn đột phá đúng là mộng tưởng hảo huyền.
Trùng tộc bình thường đối với những thú nhân lớn mà nói, căn bản không cần làm nhiều động tác, chỉ cần nhấc chân, đạp.
Nữ vương trùng tộc nhất định có năng lực suy tính, chắc nó cũng cảm nhận được uy hiếp, trung tộc công kích biên phòng, từ kiến thợ bình thường ban đầu biến thành trùng thú cao cấp bây giờ...
Những trùng thú cao cấp này đối với thú nhân dáng người khá nhỏ là là một loại đả kích. Trùng thú cao cấp có thể chui xuống đất, sau đó bất ngờ từ dưới đất phía bên kia chui lên, công kích đột ngột thường khiến thú nhân dáng nhỏ không chút phòng bị bị thương.
Thiệu Khiêm cau mày nhìn trung thú từ dưới đất chui lên chân mày nhíu thật chặt, tiếp tục như vậy chỉ sẽ gia tăng thương vong cho thú nhân dáng nhỏ và bán thú nhân thôi, họ phải nghĩ biện pháp, diệt trừ những trùng thú cao cấp có thể độn thổ này được.
"Đang nghĩ gì đó?" Hình thú của Adolf từ lần trước bị người ngoài thấy, cũng rất ít duy trì hình người. Đối với thú nhân mà nói, lực công kích của hình thú hình còn mạnh hơn hình người nhiều.
"Còn nhớ mấy ngày nay anh luyện ra một loại chất lỏng trong cơ thể trùng thú không?" Hai ngày trước Thiệu Khiêm kêu các thú nhân lấy cho mình một con trùng thú đã chết, con trùng thú này cơ thể rất khổng lồ, cho dù là thú nhân dáng lớn cũng cần năm người mới khiêng nổi.
"Nhớ." Có thể nói là Adolf khắc sâu ấn tượng về việc này, Diudiu nhà y nghiên cứu con trùng thú xấu xí kia hai ba ngày, cuối cùng còn muốn đập vỡ đầu nó, từ bên trong lấy ra một hạt châu kỳ lạ.
Sau đó cũng không biết Diudiu nhà y làm cái gì, hạt châu kia bị hòa tan thành chất lỏng trong suốt kỳ lạ, sau đó Diudiu giấu cái bình kia đi.
"Đó là thuốc dẫn dụ." Thiệu Khiêm đưa tay vào túi, trên thực tế là từ không gian của hệ thống lấy ra cái bình chứa chất lỏng trong suốt: "Vật này, có thể hấp dẫn trùng tộc bình thường thậm chí cao cấp."
Tầm mắt của Adolf lập tức từ trên mặt Thiệu Khiêm chuyển lên cái bình hắn cầm trong tay: "Điều này sao có thể?"
"Trùng tộc theo chế độ bậc thang, nữ vương trùng tộc, có năng lực khống chế tuyệt đối." Thiệu Khiêm nhìn chất lỏng trong suốt long lanh trong bình thủy tinh cười nhạt: "Nhưng, lực khống chế này cũng không phải là hoàn toàn, trùng thú cấp cao đã có chút ít sức đề kháng."
"Ý anh là, chúng ta có thể lợi dụng thuốc dẫn dụ hấp dẫn trùng tộc thậm chí trùng thú cấp cao chỗ khác á?" Nếu có thể dẫn dụ trùng tộc thậm chí trùng thú cấp cao rời đi, có lẽ họ có thể thử nghiệm đi sâu vào thủ phủ trùng tộc, trực tiếp chém chết nữ vương trùng tộc?
"Không." Thiệu Khiêm lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn các chiến sĩ chiến đấu cách đó không xa: "Em dẫn anh xông vào thủ phủ, chúng ta rải thuốc dẫn dụ này lên người nữ vương trùng tộc."
"Em tự đi." Adolf nghe Thiệu Khiêm nói vậy, không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: "Anh đưa đồ cho em, em đi một mình."
"Adolf, chúng ta là một thể." Thiệu Khiêm chăm chú nhìn Adolf: "Cho dù chết, chúng ta cũng không thể tách ra."
Adolf nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó toét cái miệng đầy lông nói: "Anh nói đúng, lỡ như em chết, anh cầm chiến công của em ở bên người khác thì biết làm sao đây, đến lúc đó chẳng phải em chết cũng không nhắm mắt?"
"Biến đi." Thiệu Khiêm bị lời nói của Adolf chọc cười, hắn trực tiếp nhảy lên người Adolf: "Chúng ta đi."
Derick toàn thân đầy vết máu vốn muốn đi qua tìm Adolf và Thiệu Khiêm, kết quả ông vừa đến nơi, đã thấy hai tên khốn kia trực tiếp xông vào chiến khu, cứ xông đại vào thì không nói, lại còn đẩy các chiến sĩ đang tranh đấu rồi xông vào trong đám trùng tộc nữa chứ.
Derick cơ hồ không chút nghĩ ngợi vội vàng đi theo, muốn kéo hai cái thứ không biết chết sống kia trở về. Chỉ là, thú nhân đi theo sau lưng ông sao có thể để ông xông ra? Cho nên, Derick vừa mới tới chiến khu, đã bị các thú nhân kia cản đường.
"Adolf, Diudiu, hai đứa trở về cho bố." Tiếng rống giận của Derick cơ hồ vang khắp nửa chiến trường: "Tụi bây mẹ nó tốt nhất máu trở về ngay cho bố, nếu không xử theo quân pháp."
Thiệu Khiêm và Adolf né tránh trùng tộc tập kích cũng không rảnh để ý tới tiếng gào thét của Derick. Trung gian mặc dù đều là một vài trùng tộc bình thường, nhưng không ngăn được số lượng đông đảo, hành động của họ bị cản trở rất lớn.
"Chúng tôi mở đường cho các anh." Lang tộc hoàng thất chiến đấu đằng trước thấy hai người trực tiếp chạy tới, họ gia nhập, khiến lực cản của Thiệu Khiêm và Adolf giảm bớt không ít.
"Cám ơn nhiều." Thiệu Khiêm vội vàng nói tiếng cám ơn với những thú nhân hình thú này, Adolf nhân cơ hội này cõng Thiệu Khiêm trực tiếp xông ra ngoài.
"Người trong nhà." Hoàng thái tử lang tộc toét miệng nói, chỉ là hắn vừa nói xong, chỉ có thể nhìn được bóng lưng của Adolf thôi.
Bởi vì có lang tộc hoàng thất bọc hậu, giúp Adolf rất thuận lợi tới trước. Chỉ là y vẫn không thể đến gần nữ vương trùng tộc, cũng cảm thấy cát mềm dưới chân khẽ lưu động, Adolf cơ hồ theo bản năng thật nhanh nhào qua một bên, y vừa nhanh nhẹn tránh đi, chỗ đó đã bất ngờ lú lên cái ria của trùng thú.
"Mặc kệ nó." Thiệu Khiêm vỗ vỗ đầu Adolf bày tỏ y trực tiếp xông tới trước.
Adolf một đường tránh né vọt về phía nữ vương trùng tộc, càng đến gần nữ vương trùng tộc, bị cản trở càng mạnh, trên người Adolf, đã bị trùng tộc và trùng thú cấp cao ngăn cản để lại không ít vết thương.
Thiệu Khiêm thấy càng ngày càng nhiều trùng thú chặn đường, biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng họ còn chưa chạy tới trước mặt nữ vương trùng tộc, đã bị những trùng thú ngăn cản này giết chết.
Hắn cắn răng, trực tiếp từ trên người Adolf nhảy xuống, vận dụng lực linh hồn lên chân, coi thường tiếng rống giận của Adolf nhanh chóng xông ra.
Adolf cơ hồ tim gan đều lơ lửng, y đuổi theo hướng Thiệu Khiêm rời đi, hoàn toàn không để ý những trùng tộc cấp cao rạch từng vết thương sâu tận xương lên người mình.
Trong lúc hành động Thiệu Khiêm mở nắp bình thuốc dẫn dụ ra, khi mùi thơm nồng nặc tản ra, trùng thú cấp cao chung quanh đang công kích họ trực tiếp xoay người nhào về hướng Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm hung hăng cắn răng, lấy ra đồ vật chế tạo uy lực lớn từ thế giới khác trong không gian hệ thống, vận dụng lực linh hồn lực bao bọc tương tự thuốc dẫn dụ, quăng lên người nữ vương trùng tộc.
Lúc bình thủy tinh rơi lên người nữ vương trùng tộc rồi tan vỡ, lựu đạn trực tiếp rơi trúng bụng nữ vương trùng tộc, nữ vương trùng tộc hoảng sợ xoay mình trực tiếp đè lựu đạn bên dưới.
Xác nhận hai thứ cần dùng đều rơi lên người nữ vương trùng tộc rồi, Thiệu Khiêm vội vàng quay đầu đi. Lúc hắn quay đầu còn không quên gào lên với Adolf: "Đi, đi mau."
Adolf nhìn trùng tộc cao cấp, thậm chí trùng thú bên cạnh đều chạy tới một hướng, cũng biết đã có tác dụng. Nhưng việc này cũng không thể khiến y vui lên, bây giờ chỉ muốn mang Diudiu nhà mình về, sau đó dạy dỗ một trận. Sao hắn lại dám bỏ y một thân một mình đi sâu vào nơi nguy hiểm?
Tác dụng của thuốc dẫn dụ còn mạnh hơn Thiệu Khiêm tưởng tượng rất nhiều, hắn còn chưa chạm tới đầu Adolf, đã nghe thấy tiếng kêu thê lương của nữ vương trùng tộc nữ. Thừa dịp không cản trở, Thiệu Khiêm quay đầu nhìn một cái, nơi nữ vương trùng tộc đang ở, lúc này đã bị đông đảo trùng tộc hoàn toàn bao trùm, chỗ đó trực tiếp tạo thành một quả cầu côn trùng ngọ nguậy trùng cầu, trông rất ghê tởm.
Ngay sau đó, dưới đáy quả cầu côn trùng bắt đầu phát ra ánh sáng, Thiệu Khiêm nhìn một cái nhất thời kêu hỏng bét, vừa rồi rõ ràng hắn đã đặt là ba phút sau, không cân nhắc đến tình huống cầu côn trùng khổng lồ sẽ đè lựu đạn nổ sớm.
"Mau nằm xuống." Thiệu Khiêm sốt ruột lớn tiếng nói với Adolf đang nhào tới.
Nhưng mà, Adolf thấy ánh sáng sớm hơn hắn, trực giác nói cho y biết vật kia rất nguy hiểm, thậm chí có thể uy hiếp đến tính mạng của mình và Diudiu.
Trong đầu Adolf cơ hồ không có cân nhắc quá nhiều cơ hội, sau khi Thiệu Khiêm kêu nằm xuống y cũng không dừng bước, mà lại vận dụng tốc độ vượt xa bình thường, bất chờ đẩy ngã Thiệu Khiêm xuống đất, hoàn toàn đè y dưới thân mình.
Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy mình bị cơ thể khổng lồ đè xuống đất, sau đó nghe thấy tiếng nổ kịch liệt cùng với mặt đất mãnh liệt đung đưa.
Ngay khi nổ, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tên của Adolf chợt lóe trong đầu rồi biến mất, ngay sau đó hắn đã mất đi ý thức.
Khi Adolf bị trùng kích cũng không mất ý thức, y cảm thấy một bên thân mình đau nhức, rồi tiếp theo chính là chết lặng. Y có chút chật vật nghiêng người, lộ ra Thiệu Khiêm bị y hoàn toàn đè ở bên dưới, sau khi xác nhận hắn chỉ bị uy lực làm choáng váng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì một lần thở phào này, khiến Adolf cảm thấy đau đớn trải rộng toàn bộ thần kinh, y cảm thấy ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, căn bản không cách nào thấy rõ mặt của Diudiu, y từ từ cúi đầu xuống, tựa đầu lên ngực Thiệu Khiêm, mắt từ từ nhắm lại.
Y cảm thấy, mình tựa hồ hơi mệt, cần phải ngủ một giấc thật ngon, mới có thể thấy rõ Diudiu của y.
Tiếng nổ kịch liệt cùng với mặt đất đung đưa, đều khiến chiến sĩ trên phòng tuyến dừng lại, sau đó bất chợt quay đầu nhìn về nơi bốc lên vô số bùn đất. Chỗ đó, chắc là nơi cuối cùng của trùng tộc, nơi nữ vương trùng tộc cư ngụ?
Derick đã hóa thành hình người sắc mặt trở nên rất là khó coi, ông không chút suy nghĩ lần nữa hóa thành hình thú xông tới nơi phát nổ.
Trên tiền tuyến cũng có không ít bán thú nhân, lúc ấy cũng có không ít người thấy quân đoàn trưởng phó đoàn trưởng nhà mình chạy vào tiền tuyến. Bây giờ nghe tiếng nổ kịch liệt này, trong lòng đều có chút dự cảm không lành.
Bây giờ lại thấy Derick chạy nhanh tới đó, khiến các bán thú nhân chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, quân đoàn trưởng cùng với phó đoàn trưởng đã xảy ra chuyện.
Nhận biết khiến các bán thú nhân tim gan treo ngược, họ cơ hồ không chút suy nghĩ đã theo Derick xông ra ngoài.
Mà các lang tộc hoàng thất thấy Derick xông tới, cũng vội vàng đi theo, họ nhớ sói bạc và bán thú nhân chạy đến hướng đó, tiếng nổ kịch liệt như vậy, chỉ sợ là họ làm ra.
Nổ kịch liệt khiến không ít trùng tộc rải rác chung quanh cụt tay đứt chân, mùi hôi thôi nồng đậm khiến mũi thú nhân rất là khó chịu. Nhưng các chiến sĩ đi theo cùng đều không lùi bước, họ cố nén khó chịu khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Thiệu Khiêm và Adolf.
Cuối cùng, vẫn là một bán thú nhân phát hiện Thiệu Khiêm và Adolf bị một đám trùng tộc vây quanh.
Nhất là con cháu trẻ tuổi của lang tộc hoàng thất, họ căn bản khinh thường chơi cùng các trùng tộc bình thường này, trực tiếp mượn vật chắn đi vào sâu, đến trung gian chiến đấu với những trùng tộc cao cấp.
Mấy ngày kế tiếp, thú nhân dáng người khá lớn tốc độ chậm đã tìm đến, đây mới là lực lượng trọng quân của quân đội đế quốc, khi nhóm lớn thú nhân tìm đến, vùng biên phòng sa mạc biên vô cùng kiên cố, trùng tộc muốn đột phá đúng là mộng tưởng hảo huyền.
Trùng tộc bình thường đối với những thú nhân lớn mà nói, căn bản không cần làm nhiều động tác, chỉ cần nhấc chân, đạp.
Nữ vương trùng tộc nhất định có năng lực suy tính, chắc nó cũng cảm nhận được uy hiếp, trung tộc công kích biên phòng, từ kiến thợ bình thường ban đầu biến thành trùng thú cao cấp bây giờ...
Những trùng thú cao cấp này đối với thú nhân dáng người khá nhỏ là là một loại đả kích. Trùng thú cao cấp có thể chui xuống đất, sau đó bất ngờ từ dưới đất phía bên kia chui lên, công kích đột ngột thường khiến thú nhân dáng nhỏ không chút phòng bị bị thương.
Thiệu Khiêm cau mày nhìn trung thú từ dưới đất chui lên chân mày nhíu thật chặt, tiếp tục như vậy chỉ sẽ gia tăng thương vong cho thú nhân dáng nhỏ và bán thú nhân thôi, họ phải nghĩ biện pháp, diệt trừ những trùng thú cao cấp có thể độn thổ này được.
"Đang nghĩ gì đó?" Hình thú của Adolf từ lần trước bị người ngoài thấy, cũng rất ít duy trì hình người. Đối với thú nhân mà nói, lực công kích của hình thú hình còn mạnh hơn hình người nhiều.
"Còn nhớ mấy ngày nay anh luyện ra một loại chất lỏng trong cơ thể trùng thú không?" Hai ngày trước Thiệu Khiêm kêu các thú nhân lấy cho mình một con trùng thú đã chết, con trùng thú này cơ thể rất khổng lồ, cho dù là thú nhân dáng lớn cũng cần năm người mới khiêng nổi.
"Nhớ." Có thể nói là Adolf khắc sâu ấn tượng về việc này, Diudiu nhà y nghiên cứu con trùng thú xấu xí kia hai ba ngày, cuối cùng còn muốn đập vỡ đầu nó, từ bên trong lấy ra một hạt châu kỳ lạ.
Sau đó cũng không biết Diudiu nhà y làm cái gì, hạt châu kia bị hòa tan thành chất lỏng trong suốt kỳ lạ, sau đó Diudiu giấu cái bình kia đi.
"Đó là thuốc dẫn dụ." Thiệu Khiêm đưa tay vào túi, trên thực tế là từ không gian của hệ thống lấy ra cái bình chứa chất lỏng trong suốt: "Vật này, có thể hấp dẫn trùng tộc bình thường thậm chí cao cấp."
Tầm mắt của Adolf lập tức từ trên mặt Thiệu Khiêm chuyển lên cái bình hắn cầm trong tay: "Điều này sao có thể?"
"Trùng tộc theo chế độ bậc thang, nữ vương trùng tộc, có năng lực khống chế tuyệt đối." Thiệu Khiêm nhìn chất lỏng trong suốt long lanh trong bình thủy tinh cười nhạt: "Nhưng, lực khống chế này cũng không phải là hoàn toàn, trùng thú cấp cao đã có chút ít sức đề kháng."
"Ý anh là, chúng ta có thể lợi dụng thuốc dẫn dụ hấp dẫn trùng tộc thậm chí trùng thú cấp cao chỗ khác á?" Nếu có thể dẫn dụ trùng tộc thậm chí trùng thú cấp cao rời đi, có lẽ họ có thể thử nghiệm đi sâu vào thủ phủ trùng tộc, trực tiếp chém chết nữ vương trùng tộc?
"Không." Thiệu Khiêm lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn các chiến sĩ chiến đấu cách đó không xa: "Em dẫn anh xông vào thủ phủ, chúng ta rải thuốc dẫn dụ này lên người nữ vương trùng tộc."
"Em tự đi." Adolf nghe Thiệu Khiêm nói vậy, không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt: "Anh đưa đồ cho em, em đi một mình."
"Adolf, chúng ta là một thể." Thiệu Khiêm chăm chú nhìn Adolf: "Cho dù chết, chúng ta cũng không thể tách ra."
Adolf nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó toét cái miệng đầy lông nói: "Anh nói đúng, lỡ như em chết, anh cầm chiến công của em ở bên người khác thì biết làm sao đây, đến lúc đó chẳng phải em chết cũng không nhắm mắt?"
"Biến đi." Thiệu Khiêm bị lời nói của Adolf chọc cười, hắn trực tiếp nhảy lên người Adolf: "Chúng ta đi."
Derick toàn thân đầy vết máu vốn muốn đi qua tìm Adolf và Thiệu Khiêm, kết quả ông vừa đến nơi, đã thấy hai tên khốn kia trực tiếp xông vào chiến khu, cứ xông đại vào thì không nói, lại còn đẩy các chiến sĩ đang tranh đấu rồi xông vào trong đám trùng tộc nữa chứ.
Derick cơ hồ không chút nghĩ ngợi vội vàng đi theo, muốn kéo hai cái thứ không biết chết sống kia trở về. Chỉ là, thú nhân đi theo sau lưng ông sao có thể để ông xông ra? Cho nên, Derick vừa mới tới chiến khu, đã bị các thú nhân kia cản đường.
"Adolf, Diudiu, hai đứa trở về cho bố." Tiếng rống giận của Derick cơ hồ vang khắp nửa chiến trường: "Tụi bây mẹ nó tốt nhất máu trở về ngay cho bố, nếu không xử theo quân pháp."
Thiệu Khiêm và Adolf né tránh trùng tộc tập kích cũng không rảnh để ý tới tiếng gào thét của Derick. Trung gian mặc dù đều là một vài trùng tộc bình thường, nhưng không ngăn được số lượng đông đảo, hành động của họ bị cản trở rất lớn.
"Chúng tôi mở đường cho các anh." Lang tộc hoàng thất chiến đấu đằng trước thấy hai người trực tiếp chạy tới, họ gia nhập, khiến lực cản của Thiệu Khiêm và Adolf giảm bớt không ít.
"Cám ơn nhiều." Thiệu Khiêm vội vàng nói tiếng cám ơn với những thú nhân hình thú này, Adolf nhân cơ hội này cõng Thiệu Khiêm trực tiếp xông ra ngoài.
"Người trong nhà." Hoàng thái tử lang tộc toét miệng nói, chỉ là hắn vừa nói xong, chỉ có thể nhìn được bóng lưng của Adolf thôi.
Bởi vì có lang tộc hoàng thất bọc hậu, giúp Adolf rất thuận lợi tới trước. Chỉ là y vẫn không thể đến gần nữ vương trùng tộc, cũng cảm thấy cát mềm dưới chân khẽ lưu động, Adolf cơ hồ theo bản năng thật nhanh nhào qua một bên, y vừa nhanh nhẹn tránh đi, chỗ đó đã bất ngờ lú lên cái ria của trùng thú.
"Mặc kệ nó." Thiệu Khiêm vỗ vỗ đầu Adolf bày tỏ y trực tiếp xông tới trước.
Adolf một đường tránh né vọt về phía nữ vương trùng tộc, càng đến gần nữ vương trùng tộc, bị cản trở càng mạnh, trên người Adolf, đã bị trùng tộc và trùng thú cấp cao ngăn cản để lại không ít vết thương.
Thiệu Khiêm thấy càng ngày càng nhiều trùng thú chặn đường, biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng họ còn chưa chạy tới trước mặt nữ vương trùng tộc, đã bị những trùng thú ngăn cản này giết chết.
Hắn cắn răng, trực tiếp từ trên người Adolf nhảy xuống, vận dụng lực linh hồn lên chân, coi thường tiếng rống giận của Adolf nhanh chóng xông ra.
Adolf cơ hồ tim gan đều lơ lửng, y đuổi theo hướng Thiệu Khiêm rời đi, hoàn toàn không để ý những trùng tộc cấp cao rạch từng vết thương sâu tận xương lên người mình.
Trong lúc hành động Thiệu Khiêm mở nắp bình thuốc dẫn dụ ra, khi mùi thơm nồng nặc tản ra, trùng thú cấp cao chung quanh đang công kích họ trực tiếp xoay người nhào về hướng Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm hung hăng cắn răng, lấy ra đồ vật chế tạo uy lực lớn từ thế giới khác trong không gian hệ thống, vận dụng lực linh hồn lực bao bọc tương tự thuốc dẫn dụ, quăng lên người nữ vương trùng tộc.
Lúc bình thủy tinh rơi lên người nữ vương trùng tộc rồi tan vỡ, lựu đạn trực tiếp rơi trúng bụng nữ vương trùng tộc, nữ vương trùng tộc hoảng sợ xoay mình trực tiếp đè lựu đạn bên dưới.
Xác nhận hai thứ cần dùng đều rơi lên người nữ vương trùng tộc rồi, Thiệu Khiêm vội vàng quay đầu đi. Lúc hắn quay đầu còn không quên gào lên với Adolf: "Đi, đi mau."
Adolf nhìn trùng tộc cao cấp, thậm chí trùng thú bên cạnh đều chạy tới một hướng, cũng biết đã có tác dụng. Nhưng việc này cũng không thể khiến y vui lên, bây giờ chỉ muốn mang Diudiu nhà mình về, sau đó dạy dỗ một trận. Sao hắn lại dám bỏ y một thân một mình đi sâu vào nơi nguy hiểm?
Tác dụng của thuốc dẫn dụ còn mạnh hơn Thiệu Khiêm tưởng tượng rất nhiều, hắn còn chưa chạm tới đầu Adolf, đã nghe thấy tiếng kêu thê lương của nữ vương trùng tộc nữ. Thừa dịp không cản trở, Thiệu Khiêm quay đầu nhìn một cái, nơi nữ vương trùng tộc đang ở, lúc này đã bị đông đảo trùng tộc hoàn toàn bao trùm, chỗ đó trực tiếp tạo thành một quả cầu côn trùng ngọ nguậy trùng cầu, trông rất ghê tởm.
Ngay sau đó, dưới đáy quả cầu côn trùng bắt đầu phát ra ánh sáng, Thiệu Khiêm nhìn một cái nhất thời kêu hỏng bét, vừa rồi rõ ràng hắn đã đặt là ba phút sau, không cân nhắc đến tình huống cầu côn trùng khổng lồ sẽ đè lựu đạn nổ sớm.
"Mau nằm xuống." Thiệu Khiêm sốt ruột lớn tiếng nói với Adolf đang nhào tới.
Nhưng mà, Adolf thấy ánh sáng sớm hơn hắn, trực giác nói cho y biết vật kia rất nguy hiểm, thậm chí có thể uy hiếp đến tính mạng của mình và Diudiu.
Trong đầu Adolf cơ hồ không có cân nhắc quá nhiều cơ hội, sau khi Thiệu Khiêm kêu nằm xuống y cũng không dừng bước, mà lại vận dụng tốc độ vượt xa bình thường, bất chờ đẩy ngã Thiệu Khiêm xuống đất, hoàn toàn đè y dưới thân mình.
Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy mình bị cơ thể khổng lồ đè xuống đất, sau đó nghe thấy tiếng nổ kịch liệt cùng với mặt đất mãnh liệt đung đưa.
Ngay khi nổ, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tên của Adolf chợt lóe trong đầu rồi biến mất, ngay sau đó hắn đã mất đi ý thức.
Khi Adolf bị trùng kích cũng không mất ý thức, y cảm thấy một bên thân mình đau nhức, rồi tiếp theo chính là chết lặng. Y có chút chật vật nghiêng người, lộ ra Thiệu Khiêm bị y hoàn toàn đè ở bên dưới, sau khi xác nhận hắn chỉ bị uy lực làm choáng váng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì một lần thở phào này, khiến Adolf cảm thấy đau đớn trải rộng toàn bộ thần kinh, y cảm thấy ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, căn bản không cách nào thấy rõ mặt của Diudiu, y từ từ cúi đầu xuống, tựa đầu lên ngực Thiệu Khiêm, mắt từ từ nhắm lại.
Y cảm thấy, mình tựa hồ hơi mệt, cần phải ngủ một giấc thật ngon, mới có thể thấy rõ Diudiu của y.
Tiếng nổ kịch liệt cùng với mặt đất đung đưa, đều khiến chiến sĩ trên phòng tuyến dừng lại, sau đó bất chợt quay đầu nhìn về nơi bốc lên vô số bùn đất. Chỗ đó, chắc là nơi cuối cùng của trùng tộc, nơi nữ vương trùng tộc cư ngụ?
Derick đã hóa thành hình người sắc mặt trở nên rất là khó coi, ông không chút suy nghĩ lần nữa hóa thành hình thú xông tới nơi phát nổ.
Trên tiền tuyến cũng có không ít bán thú nhân, lúc ấy cũng có không ít người thấy quân đoàn trưởng phó đoàn trưởng nhà mình chạy vào tiền tuyến. Bây giờ nghe tiếng nổ kịch liệt này, trong lòng đều có chút dự cảm không lành.
Bây giờ lại thấy Derick chạy nhanh tới đó, khiến các bán thú nhân chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, quân đoàn trưởng cùng với phó đoàn trưởng đã xảy ra chuyện.
Nhận biết khiến các bán thú nhân tim gan treo ngược, họ cơ hồ không chút suy nghĩ đã theo Derick xông ra ngoài.
Mà các lang tộc hoàng thất thấy Derick xông tới, cũng vội vàng đi theo, họ nhớ sói bạc và bán thú nhân chạy đến hướng đó, tiếng nổ kịch liệt như vậy, chỉ sợ là họ làm ra.
Nổ kịch liệt khiến không ít trùng tộc rải rác chung quanh cụt tay đứt chân, mùi hôi thôi nồng đậm khiến mũi thú nhân rất là khó chịu. Nhưng các chiến sĩ đi theo cùng đều không lùi bước, họ cố nén khó chịu khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Thiệu Khiêm và Adolf.
Cuối cùng, vẫn là một bán thú nhân phát hiện Thiệu Khiêm và Adolf bị một đám trùng tộc vây quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.