Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm
Chương 85: Có thể ăn trùng tộc
Túy Nhiễm Khinh Ca
08/04/2023
Nguyễn Đường có thân phận cố vấn ở đó nên muốn gặp Hạ nguyên soái không phải chuyện khó khăn.
Hạ Vĩ Diệp thấy anh lên tận quân bộ để nói chuyện chứ không phải bàn ở nhà nên cũng hiểu anh quy đồ hộp vào phần "công vụ", ông hỏi: "Đồ hộp? Nó là cái gì vậy?"
"Là cho rau dưa củ quả thịt cá vào trong một lon nhôm rồi hàn kín lại nhằm giữ tươi lâu nhất." Nguyễn Đường giải thích, "So với hộp bảo quản hiện tại thì nó có khả năng giữ thực phẩm ăn được lâu hơn, cũng rất bền nên thích hợp để trở thành thực phẩm cung cấp cho tiền tuyến."
Ở kiếp trước có đồ hộp quân nhu dành cho những chuyến hành quân dài sức, có thể chịu được tác động của hoàn cảnh nên nó trở thành trang bị được hoan nghênh nhất, trong lịch sử quân Mỹ đã sử dụng đồ hộp để kéo dài trận chiến, hạ gục hàng loạt quân địch rồi giành thắng lợi tại thế chiến thứ hai.
Hạ Vĩ Diệp hỏi Nguyễn Đường chi tiết thông tin liên quan đến đồ hộp, sau đó ông thấy Nguyễn Đường khá là căng thẳng và chần chờ. Ông nhìn thấu, Nguyễn Đường cố tình đến tìm ông ý muốn cho đồ hộp vào mục quân nhu, ông không nghi ngờ Nguyễn Đường thừa dịp đế quốc gặp nạn để đầu cơ trục lợi, Nguyễn Đường không có lí do để làm vậy mà căn bản cũng chẳng phải loại người như thế. Ông tin Nguyễn Đường muốn cải thiện bữa ăn của các chiến sĩ nơi tiền tuyến, nhưng dưới tình hình thế này thì đồ hộp cứ như thể thứ vô bổ vậy.
Đầu tiên phải nói đến phần thành lập xưởng và dây chuyền sản xuất, bây giờ ngay cả ngành vận tải cũng gặp vấn đề. Trước có trùng tộc sau có Varen mang ác ý, muốn chuyển vật tư cho các chiến sĩ là một chuyện rất khó, thế nên yêu cầu duy nhất của Hạ Vĩ Diệp đối với quân nhu là trọng lượng phải càng nhẹ càng tốt.
Giá trị dinh dưỡng, khả năng cung cấp năng lượng của đồ hộp chắc chắn bỏ xa dịch dinh dưỡng nhưng lại nặng hơn quá nhiều, quá chiếm diện tích nên vận chuyển không nhanh được bằng dịch dinh dưỡng. Dưới cái nhìn của ông, dịch dinh dưỡng có thể cung cấp tất cả mọi thứ không khác gì đồ hộp nên hiện tại không cần làm điều thừa.
Nhưng Hạ Vĩ Diệp hiểu đây là ý tốt của Nguyễn Đường, và nếu trong trường hợp khác đồ hộp còn rất tốt nên ông nói, "Được đó, vậy cậu thương lượng với A Dật đi, đợi hoàn thành thì cho lên khu mua sắm."
Nguyễn Đường nghe thấy câu này là hiểu Hạ Vĩ Diệp không định xếp đồ hộp vào mục quân nhu nên anh nói: "Hạ nguyên soái, nếu tôi nói nguyên liệu chính của đồ hộp là sâu vũ trụ thì sao?"
"Cậu nói gì cơ?!" Hạ Vĩ Diệp nhíu mày cả kinh đứng phắt dậy.
Lấy trùng tộc làm đồ ăn? Đùa nhau à!
Nguyễn Đường ngượng ngùng cười cười, nhìn thẳng ông rồi nói: "Nếu thủy quái ăn được thì sao trùng tộc không thể ăn? Nếu chế biến chúng thành đồ ăn thì các tướng sĩ sẽ không còn phụ thuộc quá nhiều vào dịch dinh dưỡng nữa, có thể lấy nguyên liệu và chế biến ngay tại chỗ, không cần lo bị đói."
"Thậm chí ta còn có thể lấy vỏ ngoài của sâu làm giáp, tránh được chất lỏng ăn mòn của bọn chúng, khỏi lo chuyện các chiến sĩ bị thương khi mất đi sự bảo vệ của cơ giáp. Thậm chí có khả năng nghiên cứu một loại cơ giáp lấy xác trùng tộc để làm vỏ nhằm chuyên trị đám sâu vũ trụ."
"Quan trọng nhất là, các tướng sĩ nơi tiền tuyến hẳn đã thấm mệt rồi, trùng tộc ngày một nhiều thành ra họ cũng sẽ bi quan, nhưng nếu như, trùng tộc không còn đơn thuần là sâu vũ trụ mà trở thành thực phẩm và nguyên liệu quý hiếm thì sao? Liệu các binh sĩ còn lùi bước không?" Nguyễn Đường không nhịn được cười, "Không, trùng tộc càng nhiều họ càng vui mới phải."
Hạ Vĩ Diệp bị lời nói thuyết phục, mày vẫn cau nhưng trong mắt đã sáng lên rồi.
Đúng như những gì Nguyễn Đường nói, dưới tình hình sâu vũ trụ ngày càn lấn lướt lại không có thực phẩm tiếp tế sẽ làm các binh sĩ hao hụt tinh thần, dù có cổ vũ cỡ nào thì bi quan vẫn cứ âm thầm lan rộng trong lòng quân.
Thực sự có thể chiến thắng trùng tộc ư? Bọn họ còn cơ hội để về sao?
Chiến sĩ đánh mất niềm tin thì cũng chỉ là một cái xác di động mà thôi, khi đối mặt với trùng tộc bọn họ ngày càng rụt rè hãi sợ làm thương vong tăng mạnh. Phía quân bộ sốt ruột lắm rồi nhưng không biết xoay chuyển tình thế bằng cách nào, giờ đây Nguyễn Đường đưa ra ý tưởng chuyển hóa kẻ địch thành tài nguyên, một khi các chiến sĩ chấp nhận ý tưởng đó thì thay vì sợ hãi khi đối mặt với trùng tộc thì họ sẽ cực kỳ phấn khích.
Thương nhân thấy lợi ích như cá mập ngửi thấy máu, đừng nên coi thường sức mạnh của tư bản, nó vững chắc và mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần chính quyền của bất cứ đất nước nào.
Lúc ấy họ sẽ không cần phải xin sự tài trợ của các hiệp hội doanh nghiệp, mà chính các thành viên của hiệp hội sẽ xung phong bước ra tiền tuyến.
Hạ Vĩ Diệp thở ra một hơi, ông bước đến trước mặt Nguyễn Đường, hơi cúi người để nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi rất đề cao ý tưởng của cậu, nhưng chắc chắn lũ sâu vũ trụ đó có thể ăn và chế tạo thành cơ giáp sao?"
Biết ông nói vậy là ngầm đồng ý nên Nguyễn Đường cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, anh cười nói: "Có thể làm có giáp được hay không cháu không biết, nhưng chuyện ăn thì cháu đảm bảo không thành vấn đề."
Trước khi đến quân bộ anh đã thảo luận chuyện đồ hộp với Hạ Vân Dật ở viện khoa học, hắn cũng tán thành đồ hộp rất tiện nhưng chỉ có thể ứng dụng sau khi chiến tranh kết thúc, không thể tiến hành làm ngay bây giờ được.
Nguyễn Đường đang thấy hụt hẫng thì vừa hay có một đợt xác sâu được vận chuyển từ Shelter đến, vì tò mò nên anh theo Hạ Vân Dật vào xem luôn.
Theo mấy kiểu tiểu thuyết với cả game ở kiếp trước thì trùng tộc chính là con boss không thể không đối mặt, nhưng trong tiểu thuyết mỹ thực thì trăm phần trăm sâu vũ trụ sẽ nằm trong nồi, anh làm streamer ẩm thực, nếu mà ở trong truyện thì chắc anh phải ở trong truyện mỹ thực nhỉ?
Thế nếu mà mình có thể ăn sâu vũ trụ thì sao?
Nguyễn Đường nghĩ vậy thì nở nụ cười, cảm thấy mình tưởng tượng nhiều thật. Anh theo ngay sau Hạ Vân Dật vào kho xem tình hình.
Có cả thảy mười tám cái xác từ sáu chủng loại sâu vũ trụ, từ nhỏ bằng móng tay đến to bằng núi nhỏ, đủ loại kiểu dáng kích thước.
Hạ Vân Dật vừa nhìn thấy chúng đã nhắm mắt nhíu mày: "Xấu quá."
Nguyễn Đường ngơ ngác mất mất giây, cảm thấy những suy nghĩ lúc trước của mình khả năng cao không phải chỉ nằm trong tưởng tượng.
Loại sâu to bằng móng tay có màu vàng óng, ẩn sâu trong đó là một ít màu xanh hồng, trừ đôi càng nhỏ hình răng cưa trước người ra thì nó giống hệt con rươi ở kiếp trước.
Kiếp trước anh lười cực kỳ nhưng dầu gì vẫn là một nhà ẩm thực nghiệp dư, thích đi du lịch ngắm phong cảnh, thưởng thức đặc sản các vùng, trong đó có cả Quảng Đông và Vân Nam. Hai nơi này nổi danh thực đơn phong phú, chim, thú, hải sản, thậm chí cả sâu, nhau thai các loại, thậm chí Quảng Đông còn có một câu đùa kiểu "dân ăn cả xi măng".
Ví dụ như loại giống rươi này Nguyễn Đường từng ăn đợt đi Quảng Đông rồi, loại này lấy thực vật làm thức ăn, thân béo tròn mang hàm lượng chất béo và vitamin phong phú, nhiều sốt nhiều tương thêm tí hành lá tỏi băm xào nhỏ lửa, hương vị cứ phải gọi là trơn mềm béo ngậy.
"A Đường, đây là lần đầu cậu thấy trùng tộc đúng không? Cậu nhìn con có đầu nhỏ này này, không bay được, bò cũng không nhanh nhưng lại cực nhiều, có thể phun ra axit, hàng triệu con cùng tấn công thì cơ giáp sẽ bị ăn mòn sạch, nằm trong top đau đầu khi phải đối mặt trên chiến trường." Hạ Vân Dật thấy Nguyễn Đường tập trung vào con sâu này nên chủ động mở lời giới thiệu.
"Còn loại loại biết bay tuy chỉ lớn bằng bàn tay nhưng tốc độ bay rất nhanh, tuy cơ thể yếu đuối nhưng khả năng công kích lại cực mạnh, chỉ cần sơ ý bị chúng nó đuổi kịp là cơ giáp sẽ xuất hiện tình trạng bị tổn hại..." Hắn vừa nói vừa lắc đầu, sức sát thương của lũ sâu vũ trụ quá lớn, các chiến sĩ nơi tiền tuyến phải trả một cái giá rất lớn mới có thể mang những mẫu vật này về.
Nguyễn Đường nhìn con sâu có cánh với vẻ ngoài không khác gì châu chấu trước mắt mình, đầu nhọn có râu, hai chân sau phát triển có sức bật mạnh mẽ, nhảy cao và nhanh.
Đặc biệt là loại sâu to như một ngọn núi nhỏ kia, lớp vỏ ngoài cứng cực kỳ, nhìn giống con xén tóc, nghe Hạ Vân Dật kể là loại này chuyên để phòng ngự.
Tuy sâu vũ trụ ở kiếp này có một vài thay đổi, kích thước cũng to hơn nhiều nhưng chung quy lại nó vẫn khá giống các loại sâu kiếp trước...
Cuối cùng thì có thể ăn được lũ sâu này hay không đây?
Lòng Nguyễn Đường nghĩ vậy nhưng miệng đã buột ra rồi.
Mới đầu Hạ Vân Dật nghe không rõ, còn hỏi lại anh một lần, "Hả? Cậu nói gì cơ?"
Nguyễn Đường ngượng ngùng sờ mũi, hỏi: "Sâu vũ trụ này có ăn được không?"
"Ăn, ăn sâu ấy hả?!" Hạ Vân Dật khϊếp sợ nhìn Nguyễn Đường, trước đây hắn cảm thấy Nguyễn Đường là một nhà ẩm thực dịu dàng thông minh hiểu biết rộng, nhưng giờ nhìn lại đây đâu chỉ đơn thuần là một nhà ẩm thực? Gan này cày đất phá trời ra mà ăn còn được nữa!
Nguyễn Đường nhìn biểu cảm trên mặt hắn, anh nói lại: "Tôi thấy mình có thể kiểm chứng xem sâu này có độc không, sau đó..."
"A Đường, cậu tỉnh lại đi!" Hạ Vân Dật hận không thể túm cổ áo Nguyễn Đường lắc qua lắc lại, "Cậu nhìn hai cái càng của con sâu này xem! Cực kỳ sắc, ngay cả sắt thép cũng cắt được! Đây nữa, cậu nhìn lớp giáp xác của con này đi, cứng đến độ dao kiếm thường không chém được mà phải dùng đến pháo năng lượng hoặc tia sáng nén, trong miệng chúng nó thì toàn là chất ăn mòn, ngay cả vỏ cơ giáp cũng bị chúng nó phá hỏng thì cậu nghĩ có thể ăn được không hả?!"
"Ờm... Tuy hơi tốn công tí nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được mà? Như thủy quái lúc trước ấy, mình có thể tạo ra đồ làm bếp chuyên dụng... Thực ra ta có thể cắt càng của lũ sâu bé, tìm tuyến dịch ăn mòn cắt đi, vứt hết ruột gan phèo phổi. Con to thì vẻ ngoài cứng nhưng bên trong thì sao? Biết đâu có niềm vui bất ngờ?" Nguyễn Đường càng nói càng cảm thấy chắc lòng tin, hứng khởi đến mức chỉ muốn lôi bọn này lên bàn xọc dao vô giải phẫu cho đã cơn thèm.
Hạ Vân Dật nhìn đôi mắt lòe lòe ánh sáng của Nguyễn Đường, đột nhiên thấy sinh vật đáng sợ nhất trên thế này không chừng lại là đầu bếp...
Cuối cùng, Hạ Vân Dật cũng không biết bản thân dính phải ngải gì mà cũng ỡm ờ nghe theo Nguyễn Đường giải phẫu toàn bộ đám sâu mẫu vật.
Kết quả y như những gì Nguyễn Đường nói, sau khi cắt hai càng nhọn và ống phun dịch ăn mòn của loại sâu nhỏ thì nó không còn bất cứ tính chất công kích nào, nơi tạo ra chất ăn mòn nằm ở phần gáy nối liền đến miệng bằng một ống dẫn, chỉ cần cắt chỗ đó ra tách ống nối thì nó như một con sâu tằm vậy, vô hại vừa mắt.
Loại sâu biết bay vốn không có vỏ ngoài cứng, điểm nổi trội duy nhất là khả năng bay cực nhanh nên chém cánh và các chi thì cũng xếp vào loại không độc an toàn.
Thậm chí con sâu to bằng quả núi kia, sau khi dùng dụng cụ chuyên dụng để tách vỏ thì lớp thịt trắng trong hiện ra trước mắt mọi người, nhìn không khác gì thịt tôm lúc trước, mỗi một lớp thịt đều căng mọng óng ánh, Hạ Vân Dật nhìn mà phải nuốt nước bọt một cái.
Nhất định hắn dã bị Nguyễn Đường lây bệnh rồi!
"Xác nhận an toàn rồi đúng không? Tôi xem thử luôn nhé?"
Hạ Vân Dật: "..."
Dưới cái nhìn chòng chọc của Nguyễn Đường thì sao Hạ Vân Dật có thể nói ra câu từ chối được chứ? Đương nhiên kết quả cuối cùng vẫn là đồng ý rồi...
Sự thật chứng minh, ý tưởng của Nguyễn Đường không hề sai, dù lũ sâu vũ trụ này có biến đổi cỡ nào thì trên bản chất nó vẫn thuộc phạm trù đồ ăn, vẫn là loại sâu vừa nhỏ bé vừa đáng thương phải nằm trên đĩa.
Loại sâu giống rươi khi xào lên rất thơm, loại giống châu chấu được chiên giòn đã miệng, chất thịt bên trong đậm vị cực kì do hấp thu hết muối cùng các gia vị ướp. Còn con vẻ ngoài như xén tóc thì lấy thịt ra chiên dầu, thịt nó vàng óng xốp giòn ngon hơn cả những gì tưởng tượng.
Sau khi Hạ Vân Dật ăn xong thì rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói chuyện.
"Sau này quả thực không được phân biệt chủng tộc..."
Hạ Vĩ Diệp thấy anh lên tận quân bộ để nói chuyện chứ không phải bàn ở nhà nên cũng hiểu anh quy đồ hộp vào phần "công vụ", ông hỏi: "Đồ hộp? Nó là cái gì vậy?"
"Là cho rau dưa củ quả thịt cá vào trong một lon nhôm rồi hàn kín lại nhằm giữ tươi lâu nhất." Nguyễn Đường giải thích, "So với hộp bảo quản hiện tại thì nó có khả năng giữ thực phẩm ăn được lâu hơn, cũng rất bền nên thích hợp để trở thành thực phẩm cung cấp cho tiền tuyến."
Ở kiếp trước có đồ hộp quân nhu dành cho những chuyến hành quân dài sức, có thể chịu được tác động của hoàn cảnh nên nó trở thành trang bị được hoan nghênh nhất, trong lịch sử quân Mỹ đã sử dụng đồ hộp để kéo dài trận chiến, hạ gục hàng loạt quân địch rồi giành thắng lợi tại thế chiến thứ hai.
Hạ Vĩ Diệp hỏi Nguyễn Đường chi tiết thông tin liên quan đến đồ hộp, sau đó ông thấy Nguyễn Đường khá là căng thẳng và chần chờ. Ông nhìn thấu, Nguyễn Đường cố tình đến tìm ông ý muốn cho đồ hộp vào mục quân nhu, ông không nghi ngờ Nguyễn Đường thừa dịp đế quốc gặp nạn để đầu cơ trục lợi, Nguyễn Đường không có lí do để làm vậy mà căn bản cũng chẳng phải loại người như thế. Ông tin Nguyễn Đường muốn cải thiện bữa ăn của các chiến sĩ nơi tiền tuyến, nhưng dưới tình hình thế này thì đồ hộp cứ như thể thứ vô bổ vậy.
Đầu tiên phải nói đến phần thành lập xưởng và dây chuyền sản xuất, bây giờ ngay cả ngành vận tải cũng gặp vấn đề. Trước có trùng tộc sau có Varen mang ác ý, muốn chuyển vật tư cho các chiến sĩ là một chuyện rất khó, thế nên yêu cầu duy nhất của Hạ Vĩ Diệp đối với quân nhu là trọng lượng phải càng nhẹ càng tốt.
Giá trị dinh dưỡng, khả năng cung cấp năng lượng của đồ hộp chắc chắn bỏ xa dịch dinh dưỡng nhưng lại nặng hơn quá nhiều, quá chiếm diện tích nên vận chuyển không nhanh được bằng dịch dinh dưỡng. Dưới cái nhìn của ông, dịch dinh dưỡng có thể cung cấp tất cả mọi thứ không khác gì đồ hộp nên hiện tại không cần làm điều thừa.
Nhưng Hạ Vĩ Diệp hiểu đây là ý tốt của Nguyễn Đường, và nếu trong trường hợp khác đồ hộp còn rất tốt nên ông nói, "Được đó, vậy cậu thương lượng với A Dật đi, đợi hoàn thành thì cho lên khu mua sắm."
Nguyễn Đường nghe thấy câu này là hiểu Hạ Vĩ Diệp không định xếp đồ hộp vào mục quân nhu nên anh nói: "Hạ nguyên soái, nếu tôi nói nguyên liệu chính của đồ hộp là sâu vũ trụ thì sao?"
"Cậu nói gì cơ?!" Hạ Vĩ Diệp nhíu mày cả kinh đứng phắt dậy.
Lấy trùng tộc làm đồ ăn? Đùa nhau à!
Nguyễn Đường ngượng ngùng cười cười, nhìn thẳng ông rồi nói: "Nếu thủy quái ăn được thì sao trùng tộc không thể ăn? Nếu chế biến chúng thành đồ ăn thì các tướng sĩ sẽ không còn phụ thuộc quá nhiều vào dịch dinh dưỡng nữa, có thể lấy nguyên liệu và chế biến ngay tại chỗ, không cần lo bị đói."
"Thậm chí ta còn có thể lấy vỏ ngoài của sâu làm giáp, tránh được chất lỏng ăn mòn của bọn chúng, khỏi lo chuyện các chiến sĩ bị thương khi mất đi sự bảo vệ của cơ giáp. Thậm chí có khả năng nghiên cứu một loại cơ giáp lấy xác trùng tộc để làm vỏ nhằm chuyên trị đám sâu vũ trụ."
"Quan trọng nhất là, các tướng sĩ nơi tiền tuyến hẳn đã thấm mệt rồi, trùng tộc ngày một nhiều thành ra họ cũng sẽ bi quan, nhưng nếu như, trùng tộc không còn đơn thuần là sâu vũ trụ mà trở thành thực phẩm và nguyên liệu quý hiếm thì sao? Liệu các binh sĩ còn lùi bước không?" Nguyễn Đường không nhịn được cười, "Không, trùng tộc càng nhiều họ càng vui mới phải."
Hạ Vĩ Diệp bị lời nói thuyết phục, mày vẫn cau nhưng trong mắt đã sáng lên rồi.
Đúng như những gì Nguyễn Đường nói, dưới tình hình sâu vũ trụ ngày càn lấn lướt lại không có thực phẩm tiếp tế sẽ làm các binh sĩ hao hụt tinh thần, dù có cổ vũ cỡ nào thì bi quan vẫn cứ âm thầm lan rộng trong lòng quân.
Thực sự có thể chiến thắng trùng tộc ư? Bọn họ còn cơ hội để về sao?
Chiến sĩ đánh mất niềm tin thì cũng chỉ là một cái xác di động mà thôi, khi đối mặt với trùng tộc bọn họ ngày càng rụt rè hãi sợ làm thương vong tăng mạnh. Phía quân bộ sốt ruột lắm rồi nhưng không biết xoay chuyển tình thế bằng cách nào, giờ đây Nguyễn Đường đưa ra ý tưởng chuyển hóa kẻ địch thành tài nguyên, một khi các chiến sĩ chấp nhận ý tưởng đó thì thay vì sợ hãi khi đối mặt với trùng tộc thì họ sẽ cực kỳ phấn khích.
Thương nhân thấy lợi ích như cá mập ngửi thấy máu, đừng nên coi thường sức mạnh của tư bản, nó vững chắc và mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần chính quyền của bất cứ đất nước nào.
Lúc ấy họ sẽ không cần phải xin sự tài trợ của các hiệp hội doanh nghiệp, mà chính các thành viên của hiệp hội sẽ xung phong bước ra tiền tuyến.
Hạ Vĩ Diệp thở ra một hơi, ông bước đến trước mặt Nguyễn Đường, hơi cúi người để nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi rất đề cao ý tưởng của cậu, nhưng chắc chắn lũ sâu vũ trụ đó có thể ăn và chế tạo thành cơ giáp sao?"
Biết ông nói vậy là ngầm đồng ý nên Nguyễn Đường cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, anh cười nói: "Có thể làm có giáp được hay không cháu không biết, nhưng chuyện ăn thì cháu đảm bảo không thành vấn đề."
Trước khi đến quân bộ anh đã thảo luận chuyện đồ hộp với Hạ Vân Dật ở viện khoa học, hắn cũng tán thành đồ hộp rất tiện nhưng chỉ có thể ứng dụng sau khi chiến tranh kết thúc, không thể tiến hành làm ngay bây giờ được.
Nguyễn Đường đang thấy hụt hẫng thì vừa hay có một đợt xác sâu được vận chuyển từ Shelter đến, vì tò mò nên anh theo Hạ Vân Dật vào xem luôn.
Theo mấy kiểu tiểu thuyết với cả game ở kiếp trước thì trùng tộc chính là con boss không thể không đối mặt, nhưng trong tiểu thuyết mỹ thực thì trăm phần trăm sâu vũ trụ sẽ nằm trong nồi, anh làm streamer ẩm thực, nếu mà ở trong truyện thì chắc anh phải ở trong truyện mỹ thực nhỉ?
Thế nếu mà mình có thể ăn sâu vũ trụ thì sao?
Nguyễn Đường nghĩ vậy thì nở nụ cười, cảm thấy mình tưởng tượng nhiều thật. Anh theo ngay sau Hạ Vân Dật vào kho xem tình hình.
Có cả thảy mười tám cái xác từ sáu chủng loại sâu vũ trụ, từ nhỏ bằng móng tay đến to bằng núi nhỏ, đủ loại kiểu dáng kích thước.
Hạ Vân Dật vừa nhìn thấy chúng đã nhắm mắt nhíu mày: "Xấu quá."
Nguyễn Đường ngơ ngác mất mất giây, cảm thấy những suy nghĩ lúc trước của mình khả năng cao không phải chỉ nằm trong tưởng tượng.
Loại sâu to bằng móng tay có màu vàng óng, ẩn sâu trong đó là một ít màu xanh hồng, trừ đôi càng nhỏ hình răng cưa trước người ra thì nó giống hệt con rươi ở kiếp trước.
Kiếp trước anh lười cực kỳ nhưng dầu gì vẫn là một nhà ẩm thực nghiệp dư, thích đi du lịch ngắm phong cảnh, thưởng thức đặc sản các vùng, trong đó có cả Quảng Đông và Vân Nam. Hai nơi này nổi danh thực đơn phong phú, chim, thú, hải sản, thậm chí cả sâu, nhau thai các loại, thậm chí Quảng Đông còn có một câu đùa kiểu "dân ăn cả xi măng".
Ví dụ như loại giống rươi này Nguyễn Đường từng ăn đợt đi Quảng Đông rồi, loại này lấy thực vật làm thức ăn, thân béo tròn mang hàm lượng chất béo và vitamin phong phú, nhiều sốt nhiều tương thêm tí hành lá tỏi băm xào nhỏ lửa, hương vị cứ phải gọi là trơn mềm béo ngậy.
"A Đường, đây là lần đầu cậu thấy trùng tộc đúng không? Cậu nhìn con có đầu nhỏ này này, không bay được, bò cũng không nhanh nhưng lại cực nhiều, có thể phun ra axit, hàng triệu con cùng tấn công thì cơ giáp sẽ bị ăn mòn sạch, nằm trong top đau đầu khi phải đối mặt trên chiến trường." Hạ Vân Dật thấy Nguyễn Đường tập trung vào con sâu này nên chủ động mở lời giới thiệu.
"Còn loại loại biết bay tuy chỉ lớn bằng bàn tay nhưng tốc độ bay rất nhanh, tuy cơ thể yếu đuối nhưng khả năng công kích lại cực mạnh, chỉ cần sơ ý bị chúng nó đuổi kịp là cơ giáp sẽ xuất hiện tình trạng bị tổn hại..." Hắn vừa nói vừa lắc đầu, sức sát thương của lũ sâu vũ trụ quá lớn, các chiến sĩ nơi tiền tuyến phải trả một cái giá rất lớn mới có thể mang những mẫu vật này về.
Nguyễn Đường nhìn con sâu có cánh với vẻ ngoài không khác gì châu chấu trước mắt mình, đầu nhọn có râu, hai chân sau phát triển có sức bật mạnh mẽ, nhảy cao và nhanh.
Đặc biệt là loại sâu to như một ngọn núi nhỏ kia, lớp vỏ ngoài cứng cực kỳ, nhìn giống con xén tóc, nghe Hạ Vân Dật kể là loại này chuyên để phòng ngự.
Tuy sâu vũ trụ ở kiếp này có một vài thay đổi, kích thước cũng to hơn nhiều nhưng chung quy lại nó vẫn khá giống các loại sâu kiếp trước...
Cuối cùng thì có thể ăn được lũ sâu này hay không đây?
Lòng Nguyễn Đường nghĩ vậy nhưng miệng đã buột ra rồi.
Mới đầu Hạ Vân Dật nghe không rõ, còn hỏi lại anh một lần, "Hả? Cậu nói gì cơ?"
Nguyễn Đường ngượng ngùng sờ mũi, hỏi: "Sâu vũ trụ này có ăn được không?"
"Ăn, ăn sâu ấy hả?!" Hạ Vân Dật khϊếp sợ nhìn Nguyễn Đường, trước đây hắn cảm thấy Nguyễn Đường là một nhà ẩm thực dịu dàng thông minh hiểu biết rộng, nhưng giờ nhìn lại đây đâu chỉ đơn thuần là một nhà ẩm thực? Gan này cày đất phá trời ra mà ăn còn được nữa!
Nguyễn Đường nhìn biểu cảm trên mặt hắn, anh nói lại: "Tôi thấy mình có thể kiểm chứng xem sâu này có độc không, sau đó..."
"A Đường, cậu tỉnh lại đi!" Hạ Vân Dật hận không thể túm cổ áo Nguyễn Đường lắc qua lắc lại, "Cậu nhìn hai cái càng của con sâu này xem! Cực kỳ sắc, ngay cả sắt thép cũng cắt được! Đây nữa, cậu nhìn lớp giáp xác của con này đi, cứng đến độ dao kiếm thường không chém được mà phải dùng đến pháo năng lượng hoặc tia sáng nén, trong miệng chúng nó thì toàn là chất ăn mòn, ngay cả vỏ cơ giáp cũng bị chúng nó phá hỏng thì cậu nghĩ có thể ăn được không hả?!"
"Ờm... Tuy hơi tốn công tí nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được mà? Như thủy quái lúc trước ấy, mình có thể tạo ra đồ làm bếp chuyên dụng... Thực ra ta có thể cắt càng của lũ sâu bé, tìm tuyến dịch ăn mòn cắt đi, vứt hết ruột gan phèo phổi. Con to thì vẻ ngoài cứng nhưng bên trong thì sao? Biết đâu có niềm vui bất ngờ?" Nguyễn Đường càng nói càng cảm thấy chắc lòng tin, hứng khởi đến mức chỉ muốn lôi bọn này lên bàn xọc dao vô giải phẫu cho đã cơn thèm.
Hạ Vân Dật nhìn đôi mắt lòe lòe ánh sáng của Nguyễn Đường, đột nhiên thấy sinh vật đáng sợ nhất trên thế này không chừng lại là đầu bếp...
Cuối cùng, Hạ Vân Dật cũng không biết bản thân dính phải ngải gì mà cũng ỡm ờ nghe theo Nguyễn Đường giải phẫu toàn bộ đám sâu mẫu vật.
Kết quả y như những gì Nguyễn Đường nói, sau khi cắt hai càng nhọn và ống phun dịch ăn mòn của loại sâu nhỏ thì nó không còn bất cứ tính chất công kích nào, nơi tạo ra chất ăn mòn nằm ở phần gáy nối liền đến miệng bằng một ống dẫn, chỉ cần cắt chỗ đó ra tách ống nối thì nó như một con sâu tằm vậy, vô hại vừa mắt.
Loại sâu biết bay vốn không có vỏ ngoài cứng, điểm nổi trội duy nhất là khả năng bay cực nhanh nên chém cánh và các chi thì cũng xếp vào loại không độc an toàn.
Thậm chí con sâu to bằng quả núi kia, sau khi dùng dụng cụ chuyên dụng để tách vỏ thì lớp thịt trắng trong hiện ra trước mắt mọi người, nhìn không khác gì thịt tôm lúc trước, mỗi một lớp thịt đều căng mọng óng ánh, Hạ Vân Dật nhìn mà phải nuốt nước bọt một cái.
Nhất định hắn dã bị Nguyễn Đường lây bệnh rồi!
"Xác nhận an toàn rồi đúng không? Tôi xem thử luôn nhé?"
Hạ Vân Dật: "..."
Dưới cái nhìn chòng chọc của Nguyễn Đường thì sao Hạ Vân Dật có thể nói ra câu từ chối được chứ? Đương nhiên kết quả cuối cùng vẫn là đồng ý rồi...
Sự thật chứng minh, ý tưởng của Nguyễn Đường không hề sai, dù lũ sâu vũ trụ này có biến đổi cỡ nào thì trên bản chất nó vẫn thuộc phạm trù đồ ăn, vẫn là loại sâu vừa nhỏ bé vừa đáng thương phải nằm trên đĩa.
Loại sâu giống rươi khi xào lên rất thơm, loại giống châu chấu được chiên giòn đã miệng, chất thịt bên trong đậm vị cực kì do hấp thu hết muối cùng các gia vị ướp. Còn con vẻ ngoài như xén tóc thì lấy thịt ra chiên dầu, thịt nó vàng óng xốp giòn ngon hơn cả những gì tưởng tượng.
Sau khi Hạ Vân Dật ăn xong thì rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói chuyện.
"Sau này quả thực không được phân biệt chủng tộc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.