Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm
Chương 110: Đêm đầu tiên
Túy Nhiễm Khinh Ca
08/04/2023
Mọi người bận cả buổi chiều mới làm xong chỗ ở tạm thời, mãi chưa được ăn cơm nên giờ ai cũng đói cồn cào.
Nhưng chỉ có Nguyễn Đường Hạ Vân Sâm và nhóm Trần Nguyên Võ Cố Nham có lửa mới được ăn đồ ăn nóng. Bọn họ đốt một đống lửa nấu nước nóng, lấy dao ánh sáng lột da thỏ cắt thành miếng nhỏ, thêm chút hành gừng và muối thành một nồi canh thịt nóng hổi, cũng hơi hơi no bụng. Chỉ là hương vị không có gì xuất sắc, dù sao Trần Nguyên Võ mới lần đầu tiếp xúc với loài động vật này, không có đồ ăn khác nên chỉ đành thử từ cách cơ bản nhất.
[Bay bay: Ui con vật lông xù trắng này đáng yêu thật đấy.]
[Giải phóng bản thân: Người học lịch sử trái đất xin phép được phổ cập kiến thức, loài động vật đáng yêu này có tên là thỏ, nghe bảo đầu thỏ ngon lắm.]
[Công tử đỡ Tô Tô: Gì? Thỏ đáng yêu thế mà vẫn ăn á?! Dã man quá vậy.]
Mặc cho các khán có bàn luận sôi nổi ra sao, Cố Nham và Trần Nguyên Võ cũng hoàn toàn không biết, hai người ăn thịt thỏ xong chui vào nhà cây chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chút nữa sẽ vào đêm, ai cũng biết ban đêm trong rừng cực kỳ nguy hiểm, sao mà biết được sẽ có đủ thứ quái dị nào chui ra từ bóng tối chứ, huống hồ họ còn chẳng có vật chiếu sáng.
Ngay khi họ định dập lửa thì Tra Phán Phán và Ngô Sa Sa chạy vội từ xa đến, Sa Sa vội vàng hô lên một tiếng thật to: "Khoan hãy xuống tay!"
Trần Nguyên Võ, Cố Nham:???
Tra Phán Phán và Ngô Sa Sa vừa chạy đến là nói hết mục đích của mình. Hai cô gái biết Trần Nguyên Võ và Cố Nham lấy được dụng cụ tạo lửa nên muốn qua mượn, hai người còn mang theo cả thịt gấu để làm trao đổi.
Trần Nguyên Võ và Cố Nham cho nhóm các cô gái rút củi đi luôn chứ không lấy thịt, họ no là một, thứ hai là ai biết cái loại thịt đầy lông đen cứng đong đong kia là gì nên cứ xin kiếu thì tốt hơn.
Tiếp đó hai người tìm đến Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm định mượn dao của Nguyễn Đường. Dao ánh sáng sắc thì sắc, đốn củi chặt cây rất tốt, nhưng mà để làm thịt thì hơi giống lấy dao mổ trâu cắt tiết gà, với cả phạm vi sát thương của dao ánh sáng quá lớn, rất khó để điều khiển nên cắt đồ ăn thành miếng nhỏ cũng khó hơn, nếu không cẩn thận cứa vào tay... Ai biết được cái chương trình này có cho thuốc trị thương hay không.
Nói chung tất cả là để bảo toàn cái mạng này, cẩn thận vẫn hơn.
Khi hai người đến thấy nhóm Nguyễn Đường có kệ bếp bằng đá xếp chồng vào trong đó vẫn còn đỏ lửa thì đều kinh ngạc không thôi, quả nhiên là tổ hợp hai người mạnh nhất không chỉ tự làm ra lửa mà ngay cả bếp cũng có.
Nguyễn Đường đã thấy thịt hai cô gái mang đến, anh bất ngờ khi phát hiện ra nó là thịt gấu, hơn nữa còn có cả chân, chắc là do chân gấu dễ cắt ra hơn.
Chân gấu là một loại nguyên liệu cực kỳ hiếm có, người khác có thể không biết cách làm nhưng Nguyễn Đường thì khác.
Dao phay anh có hai cái, dùng một cái là được nên anh cực kỳ thoải mái đổi cho nhóm Tra Phán Phán.
Thế là Ngô Sa Sa và Tra Phán Phán sau một buổi chiều bị hành hạ bởi mùi hôi thối đã có mồi lửa và dao phay, sau cùng cũng có thể nghĩ đến chuyện làm đồ ăn nóng hổi ấm bụng.
[Phong Tương: Kẹo nhà mình tốt ghê, chấp nhận đổi với họ dù không biết thứ kia là gì.]
[Chủ nhân là một nhóc mèo đen: Phải, mấy miếng thịt đổi lấy một con dao phay, nghĩ sao cũng thấy các cô gái có lợi hơn. Nhưng dầu gì Phán Phán với Sa Sa cũng là nữ, quan tâm hơn chút cũng là điều dễ hiểu.]
Khâu Minh và Thi Minh Húc may tìm được cây táo dại, ăn tạm vài quả lót dạ rồi hai người quay về nhà gỗ nghỉ ngơi.
Trần Dương và Tào Tuấn là thảm nhất, nơi ở của hai người ở quá xa, bận túi bụi cả một chiều mà mới lấy được mỗi cái khăn, tuy có bắt được hai con thỏ nhưng không có dao nên không xử lý được, muộn như này cũng chẳng tiện tìm đường nên chỉ đành nhịn đói ngủ một đêm mai đi kiếm nhóm khác đổi đồ.
Mọi người mất nguyên chiều để dựng chỗ ở tạm, tuy không thoải mái nhưng có thể che gió che mưa, lấy chỗ để ngủ thôi thì thế này là được rồi.
Đến lúc tối muộn đi ngủ Hạ Vân Sâm cầm đuốc hơ lên đất một lúc, sau đó trải thêm lớp cỏ mềm, như thế lúc họ ngủ sẽ không bị lạnh. Sau đó hắn lấy một chiếc hộp vuông nho nhỏ ra, đấy là một trong ba vật dụng hắn mang theo. Nguyễn Đường tò mò nhìn sang, không biết nó có tác dụng gì.
Kết quả Hạ Vân Sâm vừa mở hộp thì thứ bên trong bung ra thành một túi ngủ nhẹ nhàng mềm mại.
"Đây là túi ngủ đơn giản được làm từ vật liệu đặc chế, đêm nay mình ngủ trong đây sẽ thoải mái hơn chút." Hạ Vân Sâm nói với anh.
"Anh Sâm chu đáo thật đó." Nguyễn Đường khích lệ không chút do dự, sau đó anh sờ thử túi ngủ, hai mắt anh sáng rực ngay tức khắc, chất liệu rất nhẹ nhưng cực kỳ mềm mại, bên trong còn một lớp lót nữa nên nhất định ngủ sẽ rất ấm và thoải mái.
"Ừm." Hạ Vân Sâm kín đáo nhận lời khen từ bạn trai, hắn trải túi ngủ kĩ càng hẳn hoi rồi chui vào ngủ cùng Nguyễn Đường.
Hạ Vân Sâm lặng lẽ nhấn một nút nhỏ trên máy liên lạc, drone luôn đi theo quay phim từ từ ra khỏi phạm vi nhà gỗ kết thúc buổi quay ngày hôm nay.
[Thế giới diệu kì trong gương: Ớ? Sao đã kết thúc rồi? Vừa thấy OTP chui vào chăn mà.]
[Lá cờ "Hồ Sen"* vĩnh viễn trường tồn: A a a a!!! Bong bóng hồng chưa kịp bay lên đã chìm trong bóng tối.]
Nói khán giả không thất vọng là nói dối, nhưng họ cũng biết bây giờ là lúc nhóm khách mời nghỉ ngơi cần không gian riêng, thế nên mọi người cũng chỉ đành tiếc nuối out khỏi phòng livestream.
Các khán giả khá tìm thú vui mới rất nhanh nhưng có một nhóm fan cp tên "Hồ Sen" lặng lẽ phất cờ đẻ hàng.
Đêm hôm đó một cái tên cp mới cứng xuất hiện ở vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng cặp đôi.
Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường không biết hai người có nhiều fan cặp như thế, nếu như biết... Chắc chắn Hạ Vân Sâm sẽ điên cuồng dạt dào cảm xúc gặm hàng.
Bởi vì chỉ có một túi ngủ nên hai người không thể làm gì khác hơn là ôm nhau, không gian trong túi nhỏ lại có hai người đàn ông trưởng thành nên chỉ còn dư lại chút khoảng trống ít ỏi, cả ai ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được nhịp tim của đối phương, ánh trăng sáng chiếu vào qua khe túi, dưới cảnh đêm khuya tĩnh lặng làm sản sinh ra chút lãng mạn.
Người yêu nằm trong ngực mình, Hạ Vân Sâm chỉ cần cúi đầu là thấy một đôi mắt lấp lánh, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại của người trong lòng như thể vừa bị đầu độc, hai người cùng trao đổi một nụ hôn sâu triền miên.
"Anh Sâm, món thứ ba anh mang theo là gì vậy?"
Vừa dứt lời Nguyễn Đường đã cảm thấy bắp thịt Hạ Vân Sâm hơi cứng lại một chút, sau đó hắn cúi xuống hôn anh như vũ bão. Dưới thế tấn công mãnh liệt của Hạ Vân Sâm, chẳng mấy chốc Nguyễn Đường đã quên sạch nghi ngờ vừa nãy.
Hai người lăn vài vòng trong túi ngủ nửa kín, cực kỳ cực kỳ lộn xộn, thỉnh thoảng hai cái đầu xù xù còn chui khỏi túi ngủ rồi còn có cả tiếng nói chuyện đứt quãng.
"Không được, chỗ này nhỏ quá..."
"Vậy mình làm nhỏ tiếng chút..."
Chẳng biết qua bao lâu nhà gỗ nhỏ mới khôi phục yên tĩnh, cảm giác mờ ám cũng dần biến mất dưới gió nhẹ đêm trăng.
*Hồ sen phiên âm là hètáng đồng âm với tên Hạ Đường của hai người ghép vào.
Nhưng chỉ có Nguyễn Đường Hạ Vân Sâm và nhóm Trần Nguyên Võ Cố Nham có lửa mới được ăn đồ ăn nóng. Bọn họ đốt một đống lửa nấu nước nóng, lấy dao ánh sáng lột da thỏ cắt thành miếng nhỏ, thêm chút hành gừng và muối thành một nồi canh thịt nóng hổi, cũng hơi hơi no bụng. Chỉ là hương vị không có gì xuất sắc, dù sao Trần Nguyên Võ mới lần đầu tiếp xúc với loài động vật này, không có đồ ăn khác nên chỉ đành thử từ cách cơ bản nhất.
[Bay bay: Ui con vật lông xù trắng này đáng yêu thật đấy.]
[Giải phóng bản thân: Người học lịch sử trái đất xin phép được phổ cập kiến thức, loài động vật đáng yêu này có tên là thỏ, nghe bảo đầu thỏ ngon lắm.]
[Công tử đỡ Tô Tô: Gì? Thỏ đáng yêu thế mà vẫn ăn á?! Dã man quá vậy.]
Mặc cho các khán có bàn luận sôi nổi ra sao, Cố Nham và Trần Nguyên Võ cũng hoàn toàn không biết, hai người ăn thịt thỏ xong chui vào nhà cây chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chút nữa sẽ vào đêm, ai cũng biết ban đêm trong rừng cực kỳ nguy hiểm, sao mà biết được sẽ có đủ thứ quái dị nào chui ra từ bóng tối chứ, huống hồ họ còn chẳng có vật chiếu sáng.
Ngay khi họ định dập lửa thì Tra Phán Phán và Ngô Sa Sa chạy vội từ xa đến, Sa Sa vội vàng hô lên một tiếng thật to: "Khoan hãy xuống tay!"
Trần Nguyên Võ, Cố Nham:???
Tra Phán Phán và Ngô Sa Sa vừa chạy đến là nói hết mục đích của mình. Hai cô gái biết Trần Nguyên Võ và Cố Nham lấy được dụng cụ tạo lửa nên muốn qua mượn, hai người còn mang theo cả thịt gấu để làm trao đổi.
Trần Nguyên Võ và Cố Nham cho nhóm các cô gái rút củi đi luôn chứ không lấy thịt, họ no là một, thứ hai là ai biết cái loại thịt đầy lông đen cứng đong đong kia là gì nên cứ xin kiếu thì tốt hơn.
Tiếp đó hai người tìm đến Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm định mượn dao của Nguyễn Đường. Dao ánh sáng sắc thì sắc, đốn củi chặt cây rất tốt, nhưng mà để làm thịt thì hơi giống lấy dao mổ trâu cắt tiết gà, với cả phạm vi sát thương của dao ánh sáng quá lớn, rất khó để điều khiển nên cắt đồ ăn thành miếng nhỏ cũng khó hơn, nếu không cẩn thận cứa vào tay... Ai biết được cái chương trình này có cho thuốc trị thương hay không.
Nói chung tất cả là để bảo toàn cái mạng này, cẩn thận vẫn hơn.
Khi hai người đến thấy nhóm Nguyễn Đường có kệ bếp bằng đá xếp chồng vào trong đó vẫn còn đỏ lửa thì đều kinh ngạc không thôi, quả nhiên là tổ hợp hai người mạnh nhất không chỉ tự làm ra lửa mà ngay cả bếp cũng có.
Nguyễn Đường đã thấy thịt hai cô gái mang đến, anh bất ngờ khi phát hiện ra nó là thịt gấu, hơn nữa còn có cả chân, chắc là do chân gấu dễ cắt ra hơn.
Chân gấu là một loại nguyên liệu cực kỳ hiếm có, người khác có thể không biết cách làm nhưng Nguyễn Đường thì khác.
Dao phay anh có hai cái, dùng một cái là được nên anh cực kỳ thoải mái đổi cho nhóm Tra Phán Phán.
Thế là Ngô Sa Sa và Tra Phán Phán sau một buổi chiều bị hành hạ bởi mùi hôi thối đã có mồi lửa và dao phay, sau cùng cũng có thể nghĩ đến chuyện làm đồ ăn nóng hổi ấm bụng.
[Phong Tương: Kẹo nhà mình tốt ghê, chấp nhận đổi với họ dù không biết thứ kia là gì.]
[Chủ nhân là một nhóc mèo đen: Phải, mấy miếng thịt đổi lấy một con dao phay, nghĩ sao cũng thấy các cô gái có lợi hơn. Nhưng dầu gì Phán Phán với Sa Sa cũng là nữ, quan tâm hơn chút cũng là điều dễ hiểu.]
Khâu Minh và Thi Minh Húc may tìm được cây táo dại, ăn tạm vài quả lót dạ rồi hai người quay về nhà gỗ nghỉ ngơi.
Trần Dương và Tào Tuấn là thảm nhất, nơi ở của hai người ở quá xa, bận túi bụi cả một chiều mà mới lấy được mỗi cái khăn, tuy có bắt được hai con thỏ nhưng không có dao nên không xử lý được, muộn như này cũng chẳng tiện tìm đường nên chỉ đành nhịn đói ngủ một đêm mai đi kiếm nhóm khác đổi đồ.
Mọi người mất nguyên chiều để dựng chỗ ở tạm, tuy không thoải mái nhưng có thể che gió che mưa, lấy chỗ để ngủ thôi thì thế này là được rồi.
Đến lúc tối muộn đi ngủ Hạ Vân Sâm cầm đuốc hơ lên đất một lúc, sau đó trải thêm lớp cỏ mềm, như thế lúc họ ngủ sẽ không bị lạnh. Sau đó hắn lấy một chiếc hộp vuông nho nhỏ ra, đấy là một trong ba vật dụng hắn mang theo. Nguyễn Đường tò mò nhìn sang, không biết nó có tác dụng gì.
Kết quả Hạ Vân Sâm vừa mở hộp thì thứ bên trong bung ra thành một túi ngủ nhẹ nhàng mềm mại.
"Đây là túi ngủ đơn giản được làm từ vật liệu đặc chế, đêm nay mình ngủ trong đây sẽ thoải mái hơn chút." Hạ Vân Sâm nói với anh.
"Anh Sâm chu đáo thật đó." Nguyễn Đường khích lệ không chút do dự, sau đó anh sờ thử túi ngủ, hai mắt anh sáng rực ngay tức khắc, chất liệu rất nhẹ nhưng cực kỳ mềm mại, bên trong còn một lớp lót nữa nên nhất định ngủ sẽ rất ấm và thoải mái.
"Ừm." Hạ Vân Sâm kín đáo nhận lời khen từ bạn trai, hắn trải túi ngủ kĩ càng hẳn hoi rồi chui vào ngủ cùng Nguyễn Đường.
Hạ Vân Sâm lặng lẽ nhấn một nút nhỏ trên máy liên lạc, drone luôn đi theo quay phim từ từ ra khỏi phạm vi nhà gỗ kết thúc buổi quay ngày hôm nay.
[Thế giới diệu kì trong gương: Ớ? Sao đã kết thúc rồi? Vừa thấy OTP chui vào chăn mà.]
[Lá cờ "Hồ Sen"* vĩnh viễn trường tồn: A a a a!!! Bong bóng hồng chưa kịp bay lên đã chìm trong bóng tối.]
Nói khán giả không thất vọng là nói dối, nhưng họ cũng biết bây giờ là lúc nhóm khách mời nghỉ ngơi cần không gian riêng, thế nên mọi người cũng chỉ đành tiếc nuối out khỏi phòng livestream.
Các khán giả khá tìm thú vui mới rất nhanh nhưng có một nhóm fan cp tên "Hồ Sen" lặng lẽ phất cờ đẻ hàng.
Đêm hôm đó một cái tên cp mới cứng xuất hiện ở vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng cặp đôi.
Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường không biết hai người có nhiều fan cặp như thế, nếu như biết... Chắc chắn Hạ Vân Sâm sẽ điên cuồng dạt dào cảm xúc gặm hàng.
Bởi vì chỉ có một túi ngủ nên hai người không thể làm gì khác hơn là ôm nhau, không gian trong túi nhỏ lại có hai người đàn ông trưởng thành nên chỉ còn dư lại chút khoảng trống ít ỏi, cả ai ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được nhịp tim của đối phương, ánh trăng sáng chiếu vào qua khe túi, dưới cảnh đêm khuya tĩnh lặng làm sản sinh ra chút lãng mạn.
Người yêu nằm trong ngực mình, Hạ Vân Sâm chỉ cần cúi đầu là thấy một đôi mắt lấp lánh, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại của người trong lòng như thể vừa bị đầu độc, hai người cùng trao đổi một nụ hôn sâu triền miên.
"Anh Sâm, món thứ ba anh mang theo là gì vậy?"
Vừa dứt lời Nguyễn Đường đã cảm thấy bắp thịt Hạ Vân Sâm hơi cứng lại một chút, sau đó hắn cúi xuống hôn anh như vũ bão. Dưới thế tấn công mãnh liệt của Hạ Vân Sâm, chẳng mấy chốc Nguyễn Đường đã quên sạch nghi ngờ vừa nãy.
Hai người lăn vài vòng trong túi ngủ nửa kín, cực kỳ cực kỳ lộn xộn, thỉnh thoảng hai cái đầu xù xù còn chui khỏi túi ngủ rồi còn có cả tiếng nói chuyện đứt quãng.
"Không được, chỗ này nhỏ quá..."
"Vậy mình làm nhỏ tiếng chút..."
Chẳng biết qua bao lâu nhà gỗ nhỏ mới khôi phục yên tĩnh, cảm giác mờ ám cũng dần biến mất dưới gió nhẹ đêm trăng.
*Hồ sen phiên âm là hètáng đồng âm với tên Hạ Đường của hai người ghép vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.