Mỗi Ngày Bạn Trai Đều Muốn Chết Cùng Tôi
Chương 14: "Con dao thái nhỏ chính là vũ khí phòng vệ của Vân Lộ Tinh."
Thị Cá Đả Tự Cơ
28/07/2021
Để trở thành một con cá mặn tự lập mạnh mẽ trong mạt thế, điều đầu tiên
phải có là vũ khí cầm tay! Vân Lộ Tinh tìm được mục tiêu mới, ngay lập
tức liền dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Kỳ Phong Miên.
Kỳ Phong Miên:....
Anh lục lọi trong nhà, cuối cùng tìm được một con dao thái nhỏ đưa cho Vân Lộ Tinh. Anh nói: " Trong phòng bếp chỉ còn mỗi con dao này. "
Con dao thái rất nhỏ, làm bằng thép không gỉ, khoảng 20cm, bình thường hay dùng để thái rau và thịt. Ngay cả xương sườn còn không chặt được, nói gì đến mấy con quái vật da dày thịt béo.
Vốn dĩ Vân Lộ Tinh rất vui vẻ khi lấy được con dao này, nhưng trong nháy mắt cô lại nhìn thấy Kỳ Phong Miên xách một cây rìu đi lên từ tầng hầm.
Cô nhìn cây rìu của đối phương, rồi lại nhìn con dao thái nhỏ của mình, cô bắt đầu cảm thấy so với cây rìu của Kỳ Phong Miên thì con dao thái nhỏ của cô giống như dao đồ chơi....
Nhưng cũng không còn cách nào, có còn hơn không! Vân Lộ Tinh cầm con dao nhỏ của mình dã tâm bừng bừng đi ra cửa.
Cô và Kỳ Phong Miên đã quyết định hôm nay đi siêu thị phụ cận với tiệm thuốc tìm kiếm vật tư. Điểm đến đầu tiên là cửa hàng dưới chân núi.
Khi đến gần cửa hàng, chiếc xe dừng lại cách cửa hàng khoảng chục mét để phòng tránh trong cửa hàng có quái vật. Kỳ Phong Miên xuống xe, Vân Lộ Tinh đi theo sau lưng anh.
Kỳ Phong Miên cầm rìu đi vào sân như đang đi dạo trong hoa viên nhà mình. Vân Lộ Tinh thì dè dặt, cẩn thận theo sau anh, hai tay cầm chặt con dao nhỏ.
Hai người có phong thái hoàn toàn bất đồng, nhìn qua cứ như môt tổ có cả cường giả và kẻ yếu.
Đi được vài bước, Kỳ Phong Miên dừng lại, Vân Lộ Tinh lập tức trở nên căng thẳng, cô không kiềm chế được đến gần Kỳ Phong Miên, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Kỳ Phong Miên nhàn nhạt nhìn cô, đánh giá từ trên xuống, cuối cùng tầm mắt rơi trên con dao nhỏ cô đang cầm.
Anh nói: "Em có muốn thử cầm dao bằng một tay không?" Cầm dao bằng hai tay, nếu quả thật có quái vật tới, Vân Lộ Tinh có thể bị quái vật nhào tới cắn một cái trước khi cô cắm con dao vào đầu quái vật.
Hơn nữa, cái tư thế này của Vân Lộ Tinh....Ánh mắt Kỳ Phong Miên phức tạp: "Người nào rõ thì biết em tới giết quái vật, kẻ không biết còn tưởng rằng em muốn lén lút đâm anh một nhát."
Vân Lộ Tinh:...
Hai má cô đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, hiện tại cô thật chỉ muốn đâm anh một nhát.
Kỳ Phong Miên nhìn cô, suy nghĩ xem một lát nên bố trí cho cô ở đâu. Để cho Vân Lộ Tinh đánh quái là không thể nào, nhưng anh lại không dám để
Vân Lộ Tinh rời khỏi tầm mắt mình. Anh sợ giống như đời trước, cô vừa rời khỏi tầm mắt anh, liền xảy ra chuyện.
Kỳ Phong Miên suy nghĩ một hồi, cuối cùng đặc biệt dặn dò nói: "Một lát nữa em ở gần anh một chút, đừng rời khỏi tầm mắt anh." Anh sẽ lưu lại một cái bóng để bảo vệ Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh mờ mịt nói: "Ừ... nhưng lát nữa anh đang đánh nhau với quái vật, em đứng gần anh như thế liệu có bị đánh...."
Cô chậm rãi nói: "Nếu không hay em đứng xa anh một chút." Vân Lộ Tinh thể hiện một cách sinh động tâm lý tử đạo hữu bất tử bần đạo [1].
[1] Câu này xuất phát từ Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.
Kỳ Phong Miên có cảm giác bị ghét bỏ. Anh không nhịn được nói: "Thế em cầm dao làm gì?"
Vân Lộ Tinh không chút hoang mang nói:" Anh không hiểu, thứ em đang cầm không phải là dao, mà là cảm giác an toàn." Là một con cá mặn, Vân Lộ Tinh biết giới hạn của mình ở đâu.
Với đôi tay yếu mềm và đôi chân gầy guộc, cái này không được gọi là chiến đấu với quái vật mà là dâng thức ăn tận miệng cho chúng.
Cho nên cô quyết định núp sau lưng Kỳ Phong Miên, chậm rãi học hỏi trước.
Vân Lộ Tinh ở trong bệnh viện tâm thần làm bình bông hơn mười năm, cô chưa từng thấy cảnh "giết gà" như thế này. Cho nên để cho cô cầm một con dao thái nhỏ giết quái vật, cái này không khoa học.
Vân Lộ Tinh quá vô lại, cô hoàn toàn đem mấy chữ " Em là tới cọ kinh nghiệm." viết rõ to trên mặt.
Còn thể hiện hết sức hiển nhiên.
Kỳ Phong Miên bó tay rồi.
Anh dừng bước lại rồi tiếp tục nhìn Vân Lộ Tinh, đối phương cũng nhìn lại anh với đôi mắt mờ mịt, giống như đang hỏi anh vì sao không đi.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ hơn nửa ngày, Kỳ Phong Miên nhịn không được, cười lên.
Anh liếm liếm hàm răng, nhịn không được nói: "Tiểu Lộ Châu, em có chịu nói đạo lý hay không?"
Vân Lộ Tinh vẫn mơ màng mà anh.
Kỳ Phong Miên đột nhiên phát hiện, Vân Lộ Tinh như thế này thật đáng yêu.
Anh lười biếng dựa vào trên xe, cố ý nói: "Là em không muốn tuẫn tình, muốn sống sót, cũng là người muốn đến tìm kiếm vật tư. Anh đã lái xe chở em đến nơi, chẳng lẽ một lát sau em còn muốn anh giúp em đánh quái?"
Vân Lộ Tinh nghiêng đầu một chút, ngữ khí hồn nhiên: "Anh không đánh sao?"
Kỳ Phong Miên:... Mặc dù anh đúng là có tính toán như vậy, nhưng là em không thể uyển chuyển một chút hay sao.
Vân Lộ Tinh suy nghĩ một chút, nếu Kỳ Phong Miên không nguyện ý, cô vẫn là nên tự đánh hơn. Dù sao cô cũng không thể buộc Kỳ Phong Miên phải giúp mình, hơn nữa cô vốn định thay đổi, trở thành một con cá muối có thể tự lực cánh sinh!
Mặc dù thời gian thay đổi từ cá muối biến thành tự tay động thủ giết quái có chút lớn, nhưng Vân Lộ Tinh cảm thấy mình thật ra có thể thử một lần.
Vì thế cô chậm rãi nói: "Được. Nếu anh không muốn, thì một lát nữa em sẽ đi, anh cách xa em một chút." Cô thậm chí còn vô cùng rộng lượng hảo tâm căn dặn Kỳ Phong Miên tránh xa hiện trường chiến đấu một chút.
Kỳ Phong Miên: "... Anh nghĩ kĩ rồi, vẫn là anh đi đánh đi."
Trước cửa hàng, trên mặt đất có vài cái xúc tu đang vặn vẹo, uốn lượn, để lại một vũng nước tanh màu vàng.
Vân Lộ Tinh theo đuôi Kỳ Phong Miên, hiếu kì hỏi: "Đây là cái gì?"
"Vận thi trùng [2]. Năng lực đi săn của bọn chúng rất kém cỏi, chỉ ăn thịt chết. Mấy con này vừa ra đời không lâu, gần đây hẳn là có một con trùng mẹ."
[2] Côn trùng vận chuyển xác chết
Đám trùng này thính giác không tốt lắm, nhưng khứu giác lại rất tốt. Bọn chúng di chuyển cơ thể lại gần Vân Lộ Tinh cùng Kỳ Phong Miên. Khi nó chỉ còn cách bọn họ không quá một mét, liền mạnh bạo phun ra một dòng dịch axit sền sệt màu vàng.
Vân Lộ Tinh vội vàng lách mình né tránh, hỏi: "Trùng mẹ là cái gì?"
"Sau tận thế, một số quái vật sẽ săn mồi một mình, một số trùng cái sẽ sinh ra số lượng lớn ấu trùng lớn thay mình đi tìm thức ăn. Khi có thức ăn, trùng cái có thể đẻ trứng cho đến khi đồ ăn bị tiêu thụ hết, hoặc là trùng cái chết."
Trong thành phố có rất nhiều công trình kiến trúc, các lối đi ngầm và các cống rãnh to nhỏ khác nhau là các nơi thích hợp để quái vật ẩn náu, sinh sản. Con người căn bản không có khả năng tiêu diệt hoàn toàn những con quái vật có đặc điểm khác biệt này.
Chính là bởi vì điểu này nên thành phố mới bị thất thủ.
Mấy con ấu trùng thấy dịch axit không phun trúng con mồi, vặn mình khập khiễng đuổi theo bọn họ.
Kỳ Phong Miên một bên giải đáp cho Vân Lộ Tinh, giọng nói trầm ổn, bóng đen dưới chân anh nhanh chóng tản ra, biến thành một đường thẳng màu đen, bò về phía con ấu trùng với tốc độ cực nhanh, cuối cùng ngưng tụ thành một cái bóng đen dưới chân nó.
Con ấu trùng bị ràng buộc bởi cái bong màu đen, sau đó chậm rãi chìm xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Vân Lộ Tinh trốn sau lưng Kỳ Phong Miên, lò đầu ra hỏi: "Đây là cái gì thế?"
Bóng đen của Kỳ Phong Miên đang ăn tươi nuốt sống mấy con ấu trùng, anh ngắn gọn nói: "Dị năng."
Vân Lộ Tinh kinh ngạc: "Anh sở hữu dị năng khi nào thế?"
Kỳ Phong Miên: "... Hai ngày trước."
Vân Lộ Tinh càng kinh ngạc: "Sớm như vậy sao? Vì cái gì..."
Kỳ Phong Miên nhìn cô, cười: "Em là giọt sương tiến hóa thành mười vạn câu hỏi vì sao à?"
Anh suy nghĩ một lúc, phát hiện ra từ lúc trùng sinh đến giờ, Vân Lộ Tinh vẫn luôn đang gọi tên của anh, chưa bao giờ gọi anh bằng cái tên thân mật.
Kỳ Phong Miên thấp giọng, dụ dỗ Vân Lộ Tinh: "Muốn anh trả lời vấn đề không phải nên tỏ thái độ tốt một chút sao? Bây giờ em nên gọi anh là gì?"
Vân Lộ Tinh chậm rãi đi theo sau lưng anh, nói: "Vậy anh có thể đốn cây sao?"
Kỳ Phong Miên chậm rãi nhìn chằm chằm nàng, cong môi, chậm rãi nói: "Em rất muốn ăn quả đào?"
Vân Lộ Tinh chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn: "Đúng vậy."
Kỳ Phong Miên không khỏi nhìn về phía Vân Lộ Tinh mềm mềm đứng ở trước mặt, mở to một đôi mắt hạnh trong veo nhìn anh.
Kỳ Phong Miên thấp giọng cười một tiếng, như có như không trả lời một câu.
Trước khi bước vào cửa hàng, Kỳ Phong Miên cố ý căn dặn Vân Lộ Tinh, bảo cô đứng ở nơi anh quy định, không được lộn xộn hoặc là làm cái gì.
Vân Lộ Tinh rất trân quý cái mạng nhỏ của mình, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Kỳ Phong Miên lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Anh đẩy cửa ra, quả nhiên, có một con ấu trùng màu hồng đang nằm bên trong. Trùng mẹ có kích thước tương đương với ba hoặc bốn con trùng đực trưởng thành. Toàn thân trụi lủi, trên đầu không có xúc tua cũng không có mắt, chỉ có một miệng lớn. Nửa người dưới của nó mở ra, đang không ngừng đẻ trứng.
Ấu trùng không ngừng từ trong cơ thể nó trượt ra, ấu trùng vừa chào đời không có sức chiến đấu, kích thước chỉ bằng một nửa so với con ấu trùng trưởng thành bị Kỳ Phong Miên giết chết.
Con trùng cái này thật sự là vừa lớn vừa xấu lại còn ghê tởm. Vân Lộ Tinh ngước đầu nhìn lên chỉ mới có thể nhìn thấy thân hình của nó.
Cô phồng mặt lên, lại chậm rãi cúi đầu, nhìn con dao nhỏ trong tay mình, cô luôn cảm thấy mình đang cầm con dao đồ chơi.
Kỳ Phong Miên dẫn đầu xông lên đánh nhau với trùng mẹ trước, còn Vân Lộ Tinh thì đứng ở nơi được chỉ định ăn dưa. Nhưng con trùng này thật sự quá lớn. Lúc nó đang đánh nhau với Kỳ Phong Miên, cái đuôi thỉnh thoảng quét qua mặt Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh nhìn chằm chằm cái đuôi con trùng quẫy quẫy trước mặt, tay đang cầm con dao nhỏ ngo ngoe rục rịch.
Một lát sau, cô đi ra khỏi khu vực an toàn Kỳ Phong Miên chỉ định, nhẹ chân lại gần con trùng mẹ. Thấy nó đang đánh hăng say với Kỳ Phong Miên, cô lặng lẽ đâm con trùng mẹ một cái bằng con dao nhỏ.
Phập. Một dòng chất lỏng màu xanh lục tràn ra.
Trùng mẹ sửng sờ, Kỳ Phong Miên sửng sốt một chút, một người một trùng đồng thời nhìn về phía Vân Lộ Tinh đang đứng ngây người bên cạnh cái đuôi.
Bị mọi người nhìn chăm chú, người đang làm chuyện xấu - Vân Lộ Tinh vội vội vàng vàng đem đao của mình rút ra.
Cô có chút ủy khuất. Cô muốn thử độ sắc bén của con dao, cũng không ngờ con trùng này da dày như vậy....
Cô đột nhiên giật mạnh con dao ra, vết thương của trùng mẹ phun ra một dòng chất lỏng màu xanh lục.
Kỳ Phong Miên:....
Anh lục lọi trong nhà, cuối cùng tìm được một con dao thái nhỏ đưa cho Vân Lộ Tinh. Anh nói: " Trong phòng bếp chỉ còn mỗi con dao này. "
Con dao thái rất nhỏ, làm bằng thép không gỉ, khoảng 20cm, bình thường hay dùng để thái rau và thịt. Ngay cả xương sườn còn không chặt được, nói gì đến mấy con quái vật da dày thịt béo.
Vốn dĩ Vân Lộ Tinh rất vui vẻ khi lấy được con dao này, nhưng trong nháy mắt cô lại nhìn thấy Kỳ Phong Miên xách một cây rìu đi lên từ tầng hầm.
Cô nhìn cây rìu của đối phương, rồi lại nhìn con dao thái nhỏ của mình, cô bắt đầu cảm thấy so với cây rìu của Kỳ Phong Miên thì con dao thái nhỏ của cô giống như dao đồ chơi....
Nhưng cũng không còn cách nào, có còn hơn không! Vân Lộ Tinh cầm con dao nhỏ của mình dã tâm bừng bừng đi ra cửa.
Cô và Kỳ Phong Miên đã quyết định hôm nay đi siêu thị phụ cận với tiệm thuốc tìm kiếm vật tư. Điểm đến đầu tiên là cửa hàng dưới chân núi.
Khi đến gần cửa hàng, chiếc xe dừng lại cách cửa hàng khoảng chục mét để phòng tránh trong cửa hàng có quái vật. Kỳ Phong Miên xuống xe, Vân Lộ Tinh đi theo sau lưng anh.
Kỳ Phong Miên cầm rìu đi vào sân như đang đi dạo trong hoa viên nhà mình. Vân Lộ Tinh thì dè dặt, cẩn thận theo sau anh, hai tay cầm chặt con dao nhỏ.
Hai người có phong thái hoàn toàn bất đồng, nhìn qua cứ như môt tổ có cả cường giả và kẻ yếu.
Đi được vài bước, Kỳ Phong Miên dừng lại, Vân Lộ Tinh lập tức trở nên căng thẳng, cô không kiềm chế được đến gần Kỳ Phong Miên, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Kỳ Phong Miên nhàn nhạt nhìn cô, đánh giá từ trên xuống, cuối cùng tầm mắt rơi trên con dao nhỏ cô đang cầm.
Anh nói: "Em có muốn thử cầm dao bằng một tay không?" Cầm dao bằng hai tay, nếu quả thật có quái vật tới, Vân Lộ Tinh có thể bị quái vật nhào tới cắn một cái trước khi cô cắm con dao vào đầu quái vật.
Hơn nữa, cái tư thế này của Vân Lộ Tinh....Ánh mắt Kỳ Phong Miên phức tạp: "Người nào rõ thì biết em tới giết quái vật, kẻ không biết còn tưởng rằng em muốn lén lút đâm anh một nhát."
Vân Lộ Tinh:...
Hai má cô đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, hiện tại cô thật chỉ muốn đâm anh một nhát.
Kỳ Phong Miên nhìn cô, suy nghĩ xem một lát nên bố trí cho cô ở đâu. Để cho Vân Lộ Tinh đánh quái là không thể nào, nhưng anh lại không dám để
Vân Lộ Tinh rời khỏi tầm mắt mình. Anh sợ giống như đời trước, cô vừa rời khỏi tầm mắt anh, liền xảy ra chuyện.
Kỳ Phong Miên suy nghĩ một hồi, cuối cùng đặc biệt dặn dò nói: "Một lát nữa em ở gần anh một chút, đừng rời khỏi tầm mắt anh." Anh sẽ lưu lại một cái bóng để bảo vệ Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh mờ mịt nói: "Ừ... nhưng lát nữa anh đang đánh nhau với quái vật, em đứng gần anh như thế liệu có bị đánh...."
Cô chậm rãi nói: "Nếu không hay em đứng xa anh một chút." Vân Lộ Tinh thể hiện một cách sinh động tâm lý tử đạo hữu bất tử bần đạo [1].
[1] Câu này xuất phát từ Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể dùng 1 câu thay thế là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.
Kỳ Phong Miên có cảm giác bị ghét bỏ. Anh không nhịn được nói: "Thế em cầm dao làm gì?"
Vân Lộ Tinh không chút hoang mang nói:" Anh không hiểu, thứ em đang cầm không phải là dao, mà là cảm giác an toàn." Là một con cá mặn, Vân Lộ Tinh biết giới hạn của mình ở đâu.
Với đôi tay yếu mềm và đôi chân gầy guộc, cái này không được gọi là chiến đấu với quái vật mà là dâng thức ăn tận miệng cho chúng.
Cho nên cô quyết định núp sau lưng Kỳ Phong Miên, chậm rãi học hỏi trước.
Vân Lộ Tinh ở trong bệnh viện tâm thần làm bình bông hơn mười năm, cô chưa từng thấy cảnh "giết gà" như thế này. Cho nên để cho cô cầm một con dao thái nhỏ giết quái vật, cái này không khoa học.
Vân Lộ Tinh quá vô lại, cô hoàn toàn đem mấy chữ " Em là tới cọ kinh nghiệm." viết rõ to trên mặt.
Còn thể hiện hết sức hiển nhiên.
Kỳ Phong Miên bó tay rồi.
Anh dừng bước lại rồi tiếp tục nhìn Vân Lộ Tinh, đối phương cũng nhìn lại anh với đôi mắt mờ mịt, giống như đang hỏi anh vì sao không đi.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ hơn nửa ngày, Kỳ Phong Miên nhịn không được, cười lên.
Anh liếm liếm hàm răng, nhịn không được nói: "Tiểu Lộ Châu, em có chịu nói đạo lý hay không?"
Vân Lộ Tinh vẫn mơ màng mà anh.
Kỳ Phong Miên đột nhiên phát hiện, Vân Lộ Tinh như thế này thật đáng yêu.
Anh lười biếng dựa vào trên xe, cố ý nói: "Là em không muốn tuẫn tình, muốn sống sót, cũng là người muốn đến tìm kiếm vật tư. Anh đã lái xe chở em đến nơi, chẳng lẽ một lát sau em còn muốn anh giúp em đánh quái?"
Vân Lộ Tinh nghiêng đầu một chút, ngữ khí hồn nhiên: "Anh không đánh sao?"
Kỳ Phong Miên:... Mặc dù anh đúng là có tính toán như vậy, nhưng là em không thể uyển chuyển một chút hay sao.
Vân Lộ Tinh suy nghĩ một chút, nếu Kỳ Phong Miên không nguyện ý, cô vẫn là nên tự đánh hơn. Dù sao cô cũng không thể buộc Kỳ Phong Miên phải giúp mình, hơn nữa cô vốn định thay đổi, trở thành một con cá muối có thể tự lực cánh sinh!
Mặc dù thời gian thay đổi từ cá muối biến thành tự tay động thủ giết quái có chút lớn, nhưng Vân Lộ Tinh cảm thấy mình thật ra có thể thử một lần.
Vì thế cô chậm rãi nói: "Được. Nếu anh không muốn, thì một lát nữa em sẽ đi, anh cách xa em một chút." Cô thậm chí còn vô cùng rộng lượng hảo tâm căn dặn Kỳ Phong Miên tránh xa hiện trường chiến đấu một chút.
Kỳ Phong Miên: "... Anh nghĩ kĩ rồi, vẫn là anh đi đánh đi."
Trước cửa hàng, trên mặt đất có vài cái xúc tu đang vặn vẹo, uốn lượn, để lại một vũng nước tanh màu vàng.
Vân Lộ Tinh theo đuôi Kỳ Phong Miên, hiếu kì hỏi: "Đây là cái gì?"
"Vận thi trùng [2]. Năng lực đi săn của bọn chúng rất kém cỏi, chỉ ăn thịt chết. Mấy con này vừa ra đời không lâu, gần đây hẳn là có một con trùng mẹ."
[2] Côn trùng vận chuyển xác chết
Đám trùng này thính giác không tốt lắm, nhưng khứu giác lại rất tốt. Bọn chúng di chuyển cơ thể lại gần Vân Lộ Tinh cùng Kỳ Phong Miên. Khi nó chỉ còn cách bọn họ không quá một mét, liền mạnh bạo phun ra một dòng dịch axit sền sệt màu vàng.
Vân Lộ Tinh vội vàng lách mình né tránh, hỏi: "Trùng mẹ là cái gì?"
"Sau tận thế, một số quái vật sẽ săn mồi một mình, một số trùng cái sẽ sinh ra số lượng lớn ấu trùng lớn thay mình đi tìm thức ăn. Khi có thức ăn, trùng cái có thể đẻ trứng cho đến khi đồ ăn bị tiêu thụ hết, hoặc là trùng cái chết."
Trong thành phố có rất nhiều công trình kiến trúc, các lối đi ngầm và các cống rãnh to nhỏ khác nhau là các nơi thích hợp để quái vật ẩn náu, sinh sản. Con người căn bản không có khả năng tiêu diệt hoàn toàn những con quái vật có đặc điểm khác biệt này.
Chính là bởi vì điểu này nên thành phố mới bị thất thủ.
Mấy con ấu trùng thấy dịch axit không phun trúng con mồi, vặn mình khập khiễng đuổi theo bọn họ.
Kỳ Phong Miên một bên giải đáp cho Vân Lộ Tinh, giọng nói trầm ổn, bóng đen dưới chân anh nhanh chóng tản ra, biến thành một đường thẳng màu đen, bò về phía con ấu trùng với tốc độ cực nhanh, cuối cùng ngưng tụ thành một cái bóng đen dưới chân nó.
Con ấu trùng bị ràng buộc bởi cái bong màu đen, sau đó chậm rãi chìm xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Vân Lộ Tinh trốn sau lưng Kỳ Phong Miên, lò đầu ra hỏi: "Đây là cái gì thế?"
Bóng đen của Kỳ Phong Miên đang ăn tươi nuốt sống mấy con ấu trùng, anh ngắn gọn nói: "Dị năng."
Vân Lộ Tinh kinh ngạc: "Anh sở hữu dị năng khi nào thế?"
Kỳ Phong Miên: "... Hai ngày trước."
Vân Lộ Tinh càng kinh ngạc: "Sớm như vậy sao? Vì cái gì..."
Kỳ Phong Miên nhìn cô, cười: "Em là giọt sương tiến hóa thành mười vạn câu hỏi vì sao à?"
Anh suy nghĩ một lúc, phát hiện ra từ lúc trùng sinh đến giờ, Vân Lộ Tinh vẫn luôn đang gọi tên của anh, chưa bao giờ gọi anh bằng cái tên thân mật.
Kỳ Phong Miên thấp giọng, dụ dỗ Vân Lộ Tinh: "Muốn anh trả lời vấn đề không phải nên tỏ thái độ tốt một chút sao? Bây giờ em nên gọi anh là gì?"
Vân Lộ Tinh chậm rãi đi theo sau lưng anh, nói: "Vậy anh có thể đốn cây sao?"
Kỳ Phong Miên chậm rãi nhìn chằm chằm nàng, cong môi, chậm rãi nói: "Em rất muốn ăn quả đào?"
Vân Lộ Tinh chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn: "Đúng vậy."
Kỳ Phong Miên không khỏi nhìn về phía Vân Lộ Tinh mềm mềm đứng ở trước mặt, mở to một đôi mắt hạnh trong veo nhìn anh.
Kỳ Phong Miên thấp giọng cười một tiếng, như có như không trả lời một câu.
Trước khi bước vào cửa hàng, Kỳ Phong Miên cố ý căn dặn Vân Lộ Tinh, bảo cô đứng ở nơi anh quy định, không được lộn xộn hoặc là làm cái gì.
Vân Lộ Tinh rất trân quý cái mạng nhỏ của mình, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Kỳ Phong Miên lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Anh đẩy cửa ra, quả nhiên, có một con ấu trùng màu hồng đang nằm bên trong. Trùng mẹ có kích thước tương đương với ba hoặc bốn con trùng đực trưởng thành. Toàn thân trụi lủi, trên đầu không có xúc tua cũng không có mắt, chỉ có một miệng lớn. Nửa người dưới của nó mở ra, đang không ngừng đẻ trứng.
Ấu trùng không ngừng từ trong cơ thể nó trượt ra, ấu trùng vừa chào đời không có sức chiến đấu, kích thước chỉ bằng một nửa so với con ấu trùng trưởng thành bị Kỳ Phong Miên giết chết.
Con trùng cái này thật sự là vừa lớn vừa xấu lại còn ghê tởm. Vân Lộ Tinh ngước đầu nhìn lên chỉ mới có thể nhìn thấy thân hình của nó.
Cô phồng mặt lên, lại chậm rãi cúi đầu, nhìn con dao nhỏ trong tay mình, cô luôn cảm thấy mình đang cầm con dao đồ chơi.
Kỳ Phong Miên dẫn đầu xông lên đánh nhau với trùng mẹ trước, còn Vân Lộ Tinh thì đứng ở nơi được chỉ định ăn dưa. Nhưng con trùng này thật sự quá lớn. Lúc nó đang đánh nhau với Kỳ Phong Miên, cái đuôi thỉnh thoảng quét qua mặt Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh nhìn chằm chằm cái đuôi con trùng quẫy quẫy trước mặt, tay đang cầm con dao nhỏ ngo ngoe rục rịch.
Một lát sau, cô đi ra khỏi khu vực an toàn Kỳ Phong Miên chỉ định, nhẹ chân lại gần con trùng mẹ. Thấy nó đang đánh hăng say với Kỳ Phong Miên, cô lặng lẽ đâm con trùng mẹ một cái bằng con dao nhỏ.
Phập. Một dòng chất lỏng màu xanh lục tràn ra.
Trùng mẹ sửng sờ, Kỳ Phong Miên sửng sốt một chút, một người một trùng đồng thời nhìn về phía Vân Lộ Tinh đang đứng ngây người bên cạnh cái đuôi.
Bị mọi người nhìn chăm chú, người đang làm chuyện xấu - Vân Lộ Tinh vội vội vàng vàng đem đao của mình rút ra.
Cô có chút ủy khuất. Cô muốn thử độ sắc bén của con dao, cũng không ngờ con trùng này da dày như vậy....
Cô đột nhiên giật mạnh con dao ra, vết thương của trùng mẹ phun ra một dòng chất lỏng màu xanh lục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.