Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại
Chương 37: Có Muốn Hôn Không?
Công Tử Diễn
30/03/2021
Editor: Coral
Nghe lời ông cụ nói, Tiết Thịnh liền trầm mặc.
Ông cũng không đồng ý chuyện yêu đương của con gái, ông cụ nói rất đúng, Tịch Tịch của ông xứng đáng yêu một người tốt hơn.
Anh chàng kia không phải chỉ là chủ của một tiệm tạp hóa.
Ông không có gật đầu, chỉ nói: “Con đi xem một chút.”
Xem ra, đã đến lúc nên điều tra tên Tiểu Bạch Kiểm kia rồi.
Trong phòng, các thiết bị được lắp đặt hết sức tinh tế lộng lẫy, rèm cửa màu hồng nhạt phất phơ trong gió.
Tiết Dao nằm ỳ ở trên giường, cầm điện thoại di động, khó nức nở nói: “Chị ta đã học giỏi Toán rồi, tại sao tới Vật Lý cũng giỏi như vậy chứ? Con phải làm sao bây giờ? Danh tiếng đều bị chị ta cướp sạch hết. Mẹ, con sắp bị ức hiếp đến chết rồi! Hu hu hu...”
Trong điện thoại là giọng nói của một nguời phụ nữ sắc sảo: “Dao Dao à, con hãy nghĩ theo một chiều hướng khác.”
Tiết Dao ngừng một chút, cô ta đứng dậy rút tờ khăn giấy ở trên bàn ra lau nước mắt nước mũi, bật chế độ rảnh tay trên điện thoại, nghe bên kia lý trí phân tích: “Dao Dao, con biết trường Quốc tế và trường bình thường có gì khác nhau không?”
Tiết Dao đem khăn giấy lau nước mũi ném vào sọt rác, dùng giọng mũi nói: “Con không biết.”
“Các con vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi, phần lớn học sinh ở trường Quốc tế đều muốn đi nước ngoài, mà các con đến trường ngoại trừ học tập, còn phải mở rộng tầm mắt, mối quan hệ, bồi dưỡng năng lực. Nó lớn lên ở nông thôn, chịu sự giáo dục để thi cử, muốn dùng kiến thức để thay đổi số phận, con so việc học với nó, không phải là tự sỉ nhục mình sao?”
“Tố chất và việc rèn luyện hàng ngày của một người, không phải chỉ quyết định ở việc học tập. Con hiểu ý mẹ chứ?”
Tiết Dao như thể được tẩy não: “Mẹ, con hiểu rồi! Cho dù nó học giỏi thì cũng chỉ là một con mọt sách, mà con mới là tiểu thư chân chính. Con sẽ không so sánh việc học với chị ta nữa, bởi vì chơi dương cầm, khiêu vũ, hội họa con đều đứng thứ nhất!”
Phía điện thoại bên kia nhắc nhở: “Quan trọng nhất chính là thái độ, nếu như con vẫn tức giận như thế, thì sẽ mất hết thể diện.”
Ý chí chiến đấu trong Tiết Dao lại một lần nữa sôi sục: “Con biết rồi. Mẹ, bây giờ bác dâu cả quản lý việc trong nhà, con không thể thoải mái giống như trước nữa.”
Tiết gia có quy định, trẻ con lên cấp hai tiền tiêu vặt mỗi tháng là mười ngàn, nhưng trước đây lão phu nhân quản lý việc nhà, Tiết Dao chỉ cần làm nũng một chút là được cho nhiều hơn, bây giờ Diệp Lệ coi trọng bình đẳng, để cho Diệp Lệ cùng với con nhà quê được lợi, cô ta còn lâu mới chịu!
Đầu bên kia nghe nói như thế, giọng điệu dịu dàng nói: “Để mẹ gọi điện thoại cho bà nội của con.”
Mắt Tiết Dao sáng lên, đây là mẹ muốn ra tay rồi!
Cô ta vui sướng cúp điện thoại.
Bên kia.
Tiết lão phu nhân đang khó chịu ở trong phòng, một con bé nhà quê mà mọi người cũng coi thành bảo bối.
Đang lúc bà buồn bực, thì chuông điện thoại reo lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi, bà cụ vội vàng bắt máy: “Y Thu, khi nào con và thằng hai mới về?”
Lưu Y Thu cười nói: “Mẹ, cuối tuần tụi con về, bây giờ mẹ không phải bận rộn xem sổ sách sao? Con đang mua quà cho mẹ đây, cho nên quấy rầy mẹ một chút.”
Bà cụ không vui nói: “Xem sổ sách cái gì chứ, quyền quản lý trong nhà cũng bị chị dâu con cướp đi rồi!”
Lưu Y Thu lập tức kinh ngạc: “Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”
Bà cụ thêm mắm thêm muối một lần, rồi nói: “Y Thu à, con nghĩ cách cho mẹ đi, mẹ không dám đối nghịch trước mặt lão gia, làm sao để giành lại đây?”
Lưu Y Thu cười: “Mẹ quản lý việc trong nhà nhiều năm như vậy, muốn để chị dâu trả lại quyền cho mẹ không phải rất đơn giản sao ạ?”
Bà cụ sửng sốt: “Ý của con là…”
Ngày hôm sau, lúc Tiết Tịch thức dậy xuống lầu, tiếng piano cũng vừa kết thúc, Tiết lão phu nhân dùng sức vỗ tay: “Dao Dao, con đàn càng ngày càng giỏi!”
Tiết Dao thoải mái phóng khoáng đứng lên, cười: “Bà nội, như thế này vẫn chưa tính là gì ạ.”
Sau đó cô ta liếc nhìn Tiết Tịch, rồi quay lại phòng ăn.
Tiết Tịch phát hiện, qua một đêm, trên người Tiết Dao đã không còn một chút dáng vẻ chán chường nào, đã khôi phục lại trạng thái kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Cô thật không hiểu được, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, tầm mắt của Tiết Tịch dừng lại trước cây dương cầm, cây đàn này nhìn giống cây đàn trong cô nhi viện.
Đang lúc nhìn chăm chú, Tiết lão phu nhân bật cười một tiếng: “Nhìn cái gì? Đồ mọt sách, mày hiểu gì về dương cầm không? Có thể đàn sao?”
Tiết Tịch chậm rãi trả lời: “Con biết một chút.”
“Thi được cấp mấy rồi?”
Tiết Tịch ngừng một chút: “Con chưa từng thi.”
Cô không biết cô nhi viện khác như thế nào, nhưng chỗ cô ở điều kiện rất tốt, ở đó nhạc cụ gì cũng có, bình thường lúc không có gì để học, rảnh rỗi, cô đều đến đó chơi với chúng.
Tiết lão phu nhân bĩu môi, khoe khoang nói: “Dao Dao của chúng tôi từ lúc học lớp năm, cũng đã nhận được giấy chứng nhận cấp mười rồi.”
Sau khi nói xong, ý tứ sâu xa liếc cô một cái.
Tiết Tịch vốn không để ý.
Nhưng hôm nay, Tiết Dao lợi dụng lúc đang ăn cơm nói chuyện đàn dương cầm, bây giờ mới bắt đầu ăn, đợi sau khi cô ta ăn xong, đã trễ hơn bình thường mất mười phút.
Sau khi Tiết Tịch đi khỏi, Tiết Thịnh và ông cụ Tiết mới từ từ đi xuống lầu, chuẩn bị ăn sáng rồi đi làm.
Hai người ngồi vào bàn ăn, rất nhanh người làm đã bưng bữa sáng lên.
Ông cụ Tiết ăn một cái bánh bao, sau đó quay đầu phun xuống đất, ông cụ nhíu mày, chưa nói kịp nói gì, thì bà cụ Tiết đã tức giận nói: “Diệp Lệ, cô làm cái gì thế? Không biết ông ấy không thích ăn rau thơm à? Cô quản lý nhà cửa thế à?”
Diệp Lệ bối rối, vội vàng nói: “Ba, con xin lỗi. Con lập tức kêu người đổi cái mới cho ba ngay!”
Ông cụ Tiết ghét nhất là mùi rau thơm, sáng sớm ăn phải thứ này liền bực tức trong lòng, ông nhìn chằm chằm Diệp Lệ, cố nén cơn giận xuống, đứng dậy: “Không ăn nữa!”
Nói xong đi ra ngoài.
Tiết Thịnh vội vàng nhìn Diệp Lệ an ủi, rồi cũng nhanh chóng chạy theo: “Ba, con dẫn ba đi Bách Hương Các ăn sáng nhé, ba thích nhất là bánh bao ở đó phải không ạ?”
Sau khi hai người đi rồi, Diệp Lệ chăm chú nhìn Tiểu Phương, người vừa bưng bữa sáng lên.
Tiểu Phương vội vàng xua tay: “Bà chủ, chuyện này không phải tôi làm, lúc nãy rõ ràng tôi không có bỏ rau thơm vào bánh bao đó, tại sao có thể như vậy...”
Diệp Lệ hít một hơi thật sâu, chuyện này rõ ràng là Tiết lão phu nhân kêu người làm ra, nhưng trong phòng bếp chỉ có bốn người, có vẻ không phải là Tiểu Phương, vậy thì là ai đây?”
Xe chạy tới tiệm tạp hóa.
Vội vàng ăn xong bữa sáng, Tiết Tịch nắm lấy tay của Hướng Hoài, lại nhìn lướt qua đồng hồ trong cửa hàng một lần nữa, còn có năm phút, không đi thì muộn mất.
Tiết Tịch cắn răng, mặc kệ chỗ ngực hơi ẩn ẩn đau, đứng lên xoay người chuẩn bị chạy đi.
Nhưng vừa mới rút tay về, đột nhiên lại bị bàn tay to lớn của đối phương nắm lấy.
Rất nhanh một lực mạnh kéo cô lại, Tiết Tịch cố sức phản kháng, kết quả hai người đứng không vững ngã xuống kệ hàng bên cạnh.
Bàn tay to lớn của Hướng Hoài ôm thắt lưng của cô, xoay người, đứng chắn ở giữa cô và kệ hàng.
Tiết Tịch chạm vào ngực của hắn, hơi thở mát lạnh của người đàn ông lởn vởn quanh mũi của cô.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo chỉ cách cô có năm cm, hắn cười nhẹ, trong giọng cười mang theo chút chọc ghẹo người, mở miệng nói: “Người bạn nhỏ, có muốn hôn không?”
Tiết Tịch muốn nói không, nhưng vừa có suy nghĩ này, bỗng nhiên trong ngực lại đau đớn hơn lúc nãy!
Con ngươi của cô co rút lại, điều này chứng tỏ...
Cô không thể từ chối Hướng Hoài?
Nghe lời ông cụ nói, Tiết Thịnh liền trầm mặc.
Ông cũng không đồng ý chuyện yêu đương của con gái, ông cụ nói rất đúng, Tịch Tịch của ông xứng đáng yêu một người tốt hơn.
Anh chàng kia không phải chỉ là chủ của một tiệm tạp hóa.
Ông không có gật đầu, chỉ nói: “Con đi xem một chút.”
Xem ra, đã đến lúc nên điều tra tên Tiểu Bạch Kiểm kia rồi.
Trong phòng, các thiết bị được lắp đặt hết sức tinh tế lộng lẫy, rèm cửa màu hồng nhạt phất phơ trong gió.
Tiết Dao nằm ỳ ở trên giường, cầm điện thoại di động, khó nức nở nói: “Chị ta đã học giỏi Toán rồi, tại sao tới Vật Lý cũng giỏi như vậy chứ? Con phải làm sao bây giờ? Danh tiếng đều bị chị ta cướp sạch hết. Mẹ, con sắp bị ức hiếp đến chết rồi! Hu hu hu...”
Trong điện thoại là giọng nói của một nguời phụ nữ sắc sảo: “Dao Dao à, con hãy nghĩ theo một chiều hướng khác.”
Tiết Dao ngừng một chút, cô ta đứng dậy rút tờ khăn giấy ở trên bàn ra lau nước mắt nước mũi, bật chế độ rảnh tay trên điện thoại, nghe bên kia lý trí phân tích: “Dao Dao, con biết trường Quốc tế và trường bình thường có gì khác nhau không?”
Tiết Dao đem khăn giấy lau nước mũi ném vào sọt rác, dùng giọng mũi nói: “Con không biết.”
“Các con vừa sinh ra đã ở vạch đích rồi, phần lớn học sinh ở trường Quốc tế đều muốn đi nước ngoài, mà các con đến trường ngoại trừ học tập, còn phải mở rộng tầm mắt, mối quan hệ, bồi dưỡng năng lực. Nó lớn lên ở nông thôn, chịu sự giáo dục để thi cử, muốn dùng kiến thức để thay đổi số phận, con so việc học với nó, không phải là tự sỉ nhục mình sao?”
“Tố chất và việc rèn luyện hàng ngày của một người, không phải chỉ quyết định ở việc học tập. Con hiểu ý mẹ chứ?”
Tiết Dao như thể được tẩy não: “Mẹ, con hiểu rồi! Cho dù nó học giỏi thì cũng chỉ là một con mọt sách, mà con mới là tiểu thư chân chính. Con sẽ không so sánh việc học với chị ta nữa, bởi vì chơi dương cầm, khiêu vũ, hội họa con đều đứng thứ nhất!”
Phía điện thoại bên kia nhắc nhở: “Quan trọng nhất chính là thái độ, nếu như con vẫn tức giận như thế, thì sẽ mất hết thể diện.”
Ý chí chiến đấu trong Tiết Dao lại một lần nữa sôi sục: “Con biết rồi. Mẹ, bây giờ bác dâu cả quản lý việc trong nhà, con không thể thoải mái giống như trước nữa.”
Tiết gia có quy định, trẻ con lên cấp hai tiền tiêu vặt mỗi tháng là mười ngàn, nhưng trước đây lão phu nhân quản lý việc nhà, Tiết Dao chỉ cần làm nũng một chút là được cho nhiều hơn, bây giờ Diệp Lệ coi trọng bình đẳng, để cho Diệp Lệ cùng với con nhà quê được lợi, cô ta còn lâu mới chịu!
Đầu bên kia nghe nói như thế, giọng điệu dịu dàng nói: “Để mẹ gọi điện thoại cho bà nội của con.”
Mắt Tiết Dao sáng lên, đây là mẹ muốn ra tay rồi!
Cô ta vui sướng cúp điện thoại.
Bên kia.
Tiết lão phu nhân đang khó chịu ở trong phòng, một con bé nhà quê mà mọi người cũng coi thành bảo bối.
Đang lúc bà buồn bực, thì chuông điện thoại reo lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi, bà cụ vội vàng bắt máy: “Y Thu, khi nào con và thằng hai mới về?”
Lưu Y Thu cười nói: “Mẹ, cuối tuần tụi con về, bây giờ mẹ không phải bận rộn xem sổ sách sao? Con đang mua quà cho mẹ đây, cho nên quấy rầy mẹ một chút.”
Bà cụ không vui nói: “Xem sổ sách cái gì chứ, quyền quản lý trong nhà cũng bị chị dâu con cướp đi rồi!”
Lưu Y Thu lập tức kinh ngạc: “Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy mẹ?”
Bà cụ thêm mắm thêm muối một lần, rồi nói: “Y Thu à, con nghĩ cách cho mẹ đi, mẹ không dám đối nghịch trước mặt lão gia, làm sao để giành lại đây?”
Lưu Y Thu cười: “Mẹ quản lý việc trong nhà nhiều năm như vậy, muốn để chị dâu trả lại quyền cho mẹ không phải rất đơn giản sao ạ?”
Bà cụ sửng sốt: “Ý của con là…”
Ngày hôm sau, lúc Tiết Tịch thức dậy xuống lầu, tiếng piano cũng vừa kết thúc, Tiết lão phu nhân dùng sức vỗ tay: “Dao Dao, con đàn càng ngày càng giỏi!”
Tiết Dao thoải mái phóng khoáng đứng lên, cười: “Bà nội, như thế này vẫn chưa tính là gì ạ.”
Sau đó cô ta liếc nhìn Tiết Tịch, rồi quay lại phòng ăn.
Tiết Tịch phát hiện, qua một đêm, trên người Tiết Dao đã không còn một chút dáng vẻ chán chường nào, đã khôi phục lại trạng thái kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Cô thật không hiểu được, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, tầm mắt của Tiết Tịch dừng lại trước cây dương cầm, cây đàn này nhìn giống cây đàn trong cô nhi viện.
Đang lúc nhìn chăm chú, Tiết lão phu nhân bật cười một tiếng: “Nhìn cái gì? Đồ mọt sách, mày hiểu gì về dương cầm không? Có thể đàn sao?”
Tiết Tịch chậm rãi trả lời: “Con biết một chút.”
“Thi được cấp mấy rồi?”
Tiết Tịch ngừng một chút: “Con chưa từng thi.”
Cô không biết cô nhi viện khác như thế nào, nhưng chỗ cô ở điều kiện rất tốt, ở đó nhạc cụ gì cũng có, bình thường lúc không có gì để học, rảnh rỗi, cô đều đến đó chơi với chúng.
Tiết lão phu nhân bĩu môi, khoe khoang nói: “Dao Dao của chúng tôi từ lúc học lớp năm, cũng đã nhận được giấy chứng nhận cấp mười rồi.”
Sau khi nói xong, ý tứ sâu xa liếc cô một cái.
Tiết Tịch vốn không để ý.
Nhưng hôm nay, Tiết Dao lợi dụng lúc đang ăn cơm nói chuyện đàn dương cầm, bây giờ mới bắt đầu ăn, đợi sau khi cô ta ăn xong, đã trễ hơn bình thường mất mười phút.
Sau khi Tiết Tịch đi khỏi, Tiết Thịnh và ông cụ Tiết mới từ từ đi xuống lầu, chuẩn bị ăn sáng rồi đi làm.
Hai người ngồi vào bàn ăn, rất nhanh người làm đã bưng bữa sáng lên.
Ông cụ Tiết ăn một cái bánh bao, sau đó quay đầu phun xuống đất, ông cụ nhíu mày, chưa nói kịp nói gì, thì bà cụ Tiết đã tức giận nói: “Diệp Lệ, cô làm cái gì thế? Không biết ông ấy không thích ăn rau thơm à? Cô quản lý nhà cửa thế à?”
Diệp Lệ bối rối, vội vàng nói: “Ba, con xin lỗi. Con lập tức kêu người đổi cái mới cho ba ngay!”
Ông cụ Tiết ghét nhất là mùi rau thơm, sáng sớm ăn phải thứ này liền bực tức trong lòng, ông nhìn chằm chằm Diệp Lệ, cố nén cơn giận xuống, đứng dậy: “Không ăn nữa!”
Nói xong đi ra ngoài.
Tiết Thịnh vội vàng nhìn Diệp Lệ an ủi, rồi cũng nhanh chóng chạy theo: “Ba, con dẫn ba đi Bách Hương Các ăn sáng nhé, ba thích nhất là bánh bao ở đó phải không ạ?”
Sau khi hai người đi rồi, Diệp Lệ chăm chú nhìn Tiểu Phương, người vừa bưng bữa sáng lên.
Tiểu Phương vội vàng xua tay: “Bà chủ, chuyện này không phải tôi làm, lúc nãy rõ ràng tôi không có bỏ rau thơm vào bánh bao đó, tại sao có thể như vậy...”
Diệp Lệ hít một hơi thật sâu, chuyện này rõ ràng là Tiết lão phu nhân kêu người làm ra, nhưng trong phòng bếp chỉ có bốn người, có vẻ không phải là Tiểu Phương, vậy thì là ai đây?”
Xe chạy tới tiệm tạp hóa.
Vội vàng ăn xong bữa sáng, Tiết Tịch nắm lấy tay của Hướng Hoài, lại nhìn lướt qua đồng hồ trong cửa hàng một lần nữa, còn có năm phút, không đi thì muộn mất.
Tiết Tịch cắn răng, mặc kệ chỗ ngực hơi ẩn ẩn đau, đứng lên xoay người chuẩn bị chạy đi.
Nhưng vừa mới rút tay về, đột nhiên lại bị bàn tay to lớn của đối phương nắm lấy.
Rất nhanh một lực mạnh kéo cô lại, Tiết Tịch cố sức phản kháng, kết quả hai người đứng không vững ngã xuống kệ hàng bên cạnh.
Bàn tay to lớn của Hướng Hoài ôm thắt lưng của cô, xoay người, đứng chắn ở giữa cô và kệ hàng.
Tiết Tịch chạm vào ngực của hắn, hơi thở mát lạnh của người đàn ông lởn vởn quanh mũi của cô.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo chỉ cách cô có năm cm, hắn cười nhẹ, trong giọng cười mang theo chút chọc ghẹo người, mở miệng nói: “Người bạn nhỏ, có muốn hôn không?”
Tiết Tịch muốn nói không, nhưng vừa có suy nghĩ này, bỗng nhiên trong ngực lại đau đớn hơn lúc nãy!
Con ngươi của cô co rút lại, điều này chứng tỏ...
Cô không thể từ chối Hướng Hoài?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.