Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 103: Đem ớt đại vương ăn với cơm

Khổ Hạ Đích Thứ Vị

07/11/2020

Tâm nhóm Hoàng Mao lộp bộp, chẳng lẽ Áo Cổ Đinh vừa nói... có liên quan với nhóm thôn dân sao?

Nhóm người nhanh chân đi tới liền nghe thấy tiếng bàn luận của thôn dân, an tĩnh nghe một hồi, nhóm Hoàng Mao liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì cùng nguyên nhân của sự việc.

"Này cũng quá khoa trương đi?" Hoàng Mao nhịn không được hô: "Chỉ một quả ớt thôi cư nhiên làm tê dại khứu giác của tất cả mọi người."

Không nói tới đám Hoàng Mao kinh hãi, nhóm thôn dân sau khi trải qua một phen bàn bạc thì đề cử trưởng thôn giỏi giang mời Ớt đại vương ra mặt để hỏi xem chuyện này nên giải quyết thế nào.

Nếu không được ăn cơm thì bọn họ sẽ đói chết mất!

***

Mới vừa nãy, sau khi biểu diễn xong Chu Bách Triết thỏa mãn nằm trong phòng ngâm nga một bài dân gian không biết tên, chậm rãi lim dim.

Thế nhưng không được bao lâu thì trưởng thôn gõ cửa đi vào, xoa xoa tay, còn chưa nói lời nào đã hít sâu một hơi, vẻ mặt tỏ ra thỏa mãn.

Chu Bách Triết mặt đầy hắc tuyến, cứ cảm thấy vẻ mặt trưởng thôn cực kỳ giống mấy lão già thô bỉ, cậu nhịn không được rùng mình: "Trưởng thôn, ông không đi ăn cơm đi tới đây làm gì?"

Bình thường nếu không có việc gì thì trưởng thôn tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy.

Vì thế Chu Bách Triết xuống giường, đi tới trước mặt trưởng thôn: "Nói đi, có chuyện gì?"

Trưởng thôn nuốt nước miếng, dập đầu lắp ba lắp bắp: "Vừa nãy trong thôn xảy ra chút chuyện."

Sau khi nói xong thì một lần nữa hít một hơi, thỏa mãn không thôi.

Chu Bách Triết thầm nhếch mép, giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt kia của trưởng thôn, lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trưởng thôn thận trọng nói: "Có quan hệ với ngài."

Chu Bách Triết có chút bất ngờ: "Có quan hệ gì tới tôi?"

Trưởng thôn cân nhắc giọng điệu: "Hôm nay ngài đột nhiên kết trái, chúng tôi đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm."

Chu Bách Triết ừ một tiếng, chính cậu cũng ngửi thấy.

Chỉ là chuyện này có liên quan gì tới việc trưởng thôn tới tìm cậu chứ?

Biểu tình trưởng thôn không rõ là cười khổ hay xoắn xuýt: "Mùi vị đó thực sự quá thơm, các thôn dân bây giờ ăn cái gì cũng cảm thấy khó ăn, căn bản là nuốt không trôi."

Thật lâu sau Chu Bách Triết mới tiêu hóa hết chuyện này, có chút khó tin: "Mùi của tôi thơm cỡ nào cũng không đến mức làm tất cả mọi người trà không nhớ cơm không nghĩ đi?"

Này quả thực là giống như trúng độc a.

Trưởng thôn đau khổ nói: "Đâu chỉ trà không nhớ cơm không nghĩ chứ, bây giờ cứ ăn vào là ói."

Chu Bách Triết cả kinh, nếu như ngửi thấy mùi thơm kia rồi không thèm ăn nữa thì cũng có lý, dù sao chính cậu cũng đã ngửi qua, thật sự quá thơm.

Thế nhưng nếu làm mọi người ăn cái gì cũng ói ra thì rõ ràng không bình thường.

"Đi, dẫn tôi đi xem một chút: "Chu Bách Triết bước đi trước, biểu tình ngưng trọng.

Trưởng thôn vội vàng bám theo sau, còn không quên hít lấy hít để mùi thơm còn lưu lại trong không khí, biểu tình thực thỏa mãn.

Mặc dù đi ở phía trước nhưng bởi vì cậu có tầm mắt ba trăm sáu mươi độ không hạn chế nên dĩ nhiên thu hết biểu tình trưởng thôn vào đáy mắt, hắc tuyến đầy đầu.

Mặc dù mùi này quả thực rất dễ ngửi nhưng biểu tình của trưởng thôn có phải hơi phóng đại quá không?

Thế nhưng rất nhanh, chuyện phát sinh kế tiếp một lần nữa làm Chu Bách Triết ý thức được, biểu tình của trưởng thôn thật sự rất bình thường.

Bởi vì chân chính khoa trương chính là nhóm thôn dân kia.

Thấy Chu Bách Triết xuất hiện, thôn dân rối rít hít hương, mặt đầy thỏa mãn.

"Mùi này thực thơm quá đi." Thôn dân nào đó nhịn không được cảm khái.

Người còn lại rối rít phụ họa, biểu tình tán thành.

Chu Bách Triết cảm giác hắc tuyến trên trán mình ngày càng nhiều hơn.

"Sao mọi người lại không ăn cơm?" Chu Bách Triết hỏi thẳng vấn đề.

Nhóm thôn dân trố mắt nhìn nhau, đội trưởng đội săn đứng ra trước nhất, vẻ mặt đau khổ: "Ớt đại vương, chúng tôi từ nhỏ đã sống cực khổ, có khi đi ra ngoài vì không muốn bị trùng biến dị phát hiện mà gắng gượng gặm vỏ cây ăn sâu bọ."

Chu Bách Triết nghĩ tới tình cảnh đó mà không khỏi nổi da gà.

Vừa nói, đội trưởng đội săn vừa lộ ra một tia nghi hoặc: "Cho dù khó ăn thế nào chúng tôi vẫn có thể ép mình ăn, thế nhưng bây giờ rõ ràng là thức ăn ngửi mùi rất thơm nhưng ăn vào lại nhạt thếch không hề có mùi vị, ăn rồi chỉ muốn nôn ra, đến giờ mọi người vẫn còn đói bụng a."

Tất cả mọi người đều rối rít gật đầu, vẻ mặt xoắn xuýt.

Ngay cả sâu bọn họ cũng có thể nhắm mắt ăn xong, thế nhưng bây giờ thật không biết vì cái gì mà thức ăn ngon lành như vậy lại không nuốt nổi một ngụm.

Chu Bách Triết có chút không biết làm sao, thực không ngờ hoa trên đỉnh đầu lại có tác dụng đáng sợ như vậy.

Hiện giờ chỉ đành nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Thế nhưng ngay cả Chu Bách Triết cũng không hiểu đóa hoa này là chuyện gì, sao cậu có thể nghĩ ra biện pháp ứng đối được chứ.

Thôn dân nghe vậy thì có chút thất vọng.

Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể chịu đói như vậy thôi sao?

Thôn dân nào đó đã sớm đói tới không chịu nổi, cho dù sẽ ói cũng muốn ăn! Hắn lôi mấy cái bánh bích quy ở trong túi ra nhét vào miệng, thế nhưng quỷ dị phát hiện thức ăn vốn nhạt thếch vô vị lúc này tựa hồ tràn đầy mùi vị, thơm ngon cực kỳ.

"Tôi có thể ăn được rồi này." Thôn dân kia kích động không thôi, vội vàng hô to phát hiện của mình.

Mọi người vốn nửa tinh nửa ngờ, thế nhưng nhìn thôn dân kia ăn bánh quy ngon lành hoàn toàn không có dấu hiệu buồn nôn, nháy mắt liền nổi lên một trận xôn xao, rối rít hỏi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thôn dân nuốt bánh quy, suy nghĩ một chút rồi nói ra suy đoán của mình.

"Có thể là vì ngửi mùi của Ớt đại vương nên mới có thể ăn được đi?" Thôn dân này cũng không quá khẳng định, thế nhưng trừ bỏ cái này thì đúng là không còn lý do nào khác.

Thế nhưng không quản chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là----- ăn cơm.

Dân lấy ăn làm trời, cho dù là người ở tương lai thì cũng tin theo lời nói này.

Mọi người lập tức quay trở về nhà bưng cơm cùng thức ăn ra ngoài, sau đó nín thở nếm thử một miếng, ánh mắt nhất thời bừng sáng.

Thức ăn lần này tựa hồ còn thơm ngon hơn tất cả những lần ăn trước kia.

Hương vị rau cải tươi mới tràn đầy trên tưa lưỡi làm người ta nhịn không được đắm chìm trong đó.

Này cũng quá tươi ngon đi!

Thôn dân không để tâm tới chuyện nói chuyện nữa, chỉ vùi đầu ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hít một hơi mùi thơm rồi hạnh phúc vùi đầu ăn tiếp.

Đám Hoàng Mao cũng sớm đói lả, vội vàng bưng nồi lẩu tới, ăn ngon lành.



"Đại nhân." Hoàng Mao nhanh chóng chuẩn bị ghế xếp rồi gọi Áo Cổ Đinh.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh khẽ dao động, yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn khuất phục trước thức ăn ngon.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh tự nhiên ngồi xuống, động tác ưu nhã nhưng tốc độ gắp thức ăn còn nhanh hơn cả đám Hoàng Mao.

Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Hoàng Mao ngẩng đầu rơi lệ đầy mặt: "Món lẩu này chính là món ăn ngon nhất mà đời này tôi từng ăn."

Triệu Nam Các không thất thố như Hoàng Mao, thế nhưng cả quá trình vẫn luôn gắp thức ăn, gắng gượng ăn lượng cơm nhiều gấp đôi bình thường, cho dù bụng trướng tới sắp nổ tung cũng không nỡ buông đũa.

Đúng như lời Hoàng Mao, đây thật sự là món ăn ngon nhất mà đời này bọn họ từng ăn.

Nhìn những người này ăn ngon lành như vậy, nội tâm Chu Bách Triết không khỏi dao động.

Bởi vì---- cậu chỉ có thể nhìn không thể ăn.

Cái thế giới xấu xa này thật sự quá bất công.

Thân là một người ham ăn, có thể nhịn được sao?

Câu trả lời đương nhiên là---- không thể nhịn!

Chu Bách Triết nhịn không được mở thương thành, quyết định đứt ruột mua một sản phẩm mà mình vẫn luôn nhẫn nhịn không mua, đó chính là một thứ có cái tên khá hố nhưng lại có công dụng cực kỳ lớn trong thực thế----- [tôi có miệng ngày ngày muốn loa loa loa]

Nếu mua cái này thì cậu có thể ăn như nhân loại, hơn nữa còn có ngũ tạng lục phủ.

Chỉ là lúc định bấm nút mua thì trước mặt Chu Bách Triết đột nhiên nhảy ra một khung vuông.

[Thật xin lỗi, bởi vì hình thái thân thể của ngài không phù hợp lắp thương phẩm, xin ngài hãy biến thành hình thái nhân loại rồi hãy sử dụng.]

Chu Bách Triết thực câm nín, nếu cậu có thể biến thành người thì việc gì phải phí tích phân mua thứ đồ chơi này chứ?

Nghĩ tới sau này có thể không được ăn thức ăn nữa, Chu Bách Triết nhất thời nóng nảy không thôi, nguyện vọng muốn biến thành người lại càng mãnh liệt hơn, thế nhưng tích phân cần có thật sự quá khủng bố.

Với thực lực của cậu bây giờ, sợ rằng ngày ngày giết trùng biến dị cấp sáu cũng không thể góp đủ.

Chu Bách Triết không còn luyến tiếc nhân sinh tắt hệ thống, mọi người thỏa mãn ợ một cái, rối rít khen ngợi đây là bữa ăn hạnh phúc nhất.

Chu Bách Triết chỉ muốn biểu thị: ha hả.

Thế nhưng may mắn trưởng thôn vẫn để tâm tới cậu nên tự tay chuẩn bị nước táo ép đưa tới.

Chu Bách Triết ôm tâm tình chua xót hút nước táo, một lần nữa cảm thấy ớt sinh như bép.

Bất quá ngày hôm nay không vui cũng không sao cả, bởi vì vẫn còn ngày khác không vui nữa.

Tự an ủi chính mình như vậy, Chu Bách Triết vội vàng lấy lá thăng cấp cùng lá dị năng chia cho nhóm dị năng giả có biểu hiện xuất sắc trong lần trùng triều này.

Mà lần này, tỷ lệ thất bại tựa hồ lại càng cao hơn.

Tỷ lệ thành công hôm qua cơ hồ là trăm phần trăm, thế nhưng hôm nay thì chỉ được tám mươi phần trăm.

Người thăng cấp thất bại thất vọng không thôi, thế nhưng bọn họ cũng hiểu, cấp bậc càng cao thì tỷ lệ thất bại cũng cao, chỉ có thể mỗi ngày không ngừng thăng cấp để gia tăng tỷ lệ thành công.

Trừ bỏ tám mươi phần trăm người thăng cấp thành công thì còn có hai dị năng giả sau khi ăn lá dị năng đã thành công trở thành dị năng giả chân chính, không còn cần dựa vào kiếm kích quang mới có thể chiến đấu nữa.

Hai người này theo thứ tự là đội trưởng đội bảo vệ cùng Triệu Nam Các.

Mọi người ôm tâm tình tâm phục khẩu phục với kết quả này.

Giải quyết xong chuyện này, Chu Bách Triết ngáp một cái nói: "Tôi về ngủ trước đây, có chuyện thì gọi tôi."

Mọi người lập tức hối thúc Chu Bách Triết đi nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi.

Chu Bách Triết qua loa có lệ mấy câu, sau đó vội vàng quay trở về chậu bông, cậu cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi, giống như bị tiêu hao quá nhiều thể lực, cả cây không còn bao nhiêu sức lực.

Chu Bách Triết thậm chí ngay cả động não suy nghĩ cũng không được, bởi vì cậu thật sự quá mệt mỏi.

Mới vừa cắm rễ vào chậu bông thì lập tức tiến vào ngủ say, đến khi Áo Cổ Đinh đi tới, Chu Bách Triết vẫn không tỉnh lại.

Áo Cổ Đinh nhíu mày nhìn chằm chằm chậu cây, biểu tình phức tạp.

Mùi thơm quỷ dị này, còn có vị cay nhàn nhạt kia cũng làm anh cực kỳ mê mệt, thậm chí là có chút bị cuốn hút.

Tinh thần lực vẫn luông không dao động lúc này lại vui sướng nhảy nhót, hòa tan đi huyết dịch đang bị đóng băng.

Con ngươi đen như mực của Áo Cổ Đinh thoáng lóe lên tia ngạc nhiên.

Tinh thần lực của anh tựa hồ lại gia tăng không ít.

Nhất là phần đọng lại ở cấp sáu mơ hồ có dấu vết dãn ra.

Sáng sớm hôm sau Chu Bách Triết tự nhiên tỉnh lại, sau khi mở mắt ra thì nhịn không được ngáp một cái, lúc này đã hơn mười giờ sáng, Áo Cổ Đinh cũng không còn trong phòng ngủ, chăn nệm cũng xếp chỉnh tề, Chu Bách Triết run run lá cây để chính mình thanh tỉnh một chút.

Cũng may cậu không phải nhân loại, căn bản không cần đánh răng rửa mặt, Chu Bách Triết từ chậu bông bước ra, tùy ý run run rễ cây để số đất vụn văng đi.

Sau khi ra khỏi phòng thì có thể nhìn thấy không ít thôn dân đang bận rộn, thế nhưng phần lớn đang tiến hành huấn luyện cường độ lớn để rèn luyện phản ứng nhanh của mình đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất.

Mọi người đều cực kỳ chuyên tâm, căn bản không bị sự vật xung quanh phân tán sự chú ý.

Thế nhưng chỉ có một sự tồn tại có thể làm bọn họ đánh vỡ sự tập trung này.

Đó chính là Ớt đại vương!

Không có Ớt đại vương thì sẽ không có bọn họ hôm nay, đó là điều mà tất cả thôn dân đều hiểu.

Ớt đại vương đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức vì thôn này, mọi người sao có thể không tôn kính kính yêu được chứ?

Chu Bách Triết gật gật đầu, đáp lại chào hỏi của mọi người, đến nửa đường thấy trưởng thôn vội vàng chạy tới thì chủ động chào hỏi: "Sớm a trưởng thôn."

Trưởng thôn gật đầu hỏi: "Ớt đại vương, ngài muốn uống nước táo không?"

Chu Bách Triết không cần suy nghĩ đã biết lời tiếp theo của trưởng thôn là gì.

"Tôi đã chuẩn bị xong rồi."

Chu Bách Triết không chút bất ngờ gật đầu: "Ừm, dĩ nhiên là muốn uống rồi."

Dù sao thì trưởng thôn làm nước táo uống rất ngon, ở thế giới tương lai này cậu đã bị ép mất đi quyền lợi được ăn ngon, bây giờ chỉ có thể uống chút nước trái cây để giải nghiện cái miệng thôi.

Uống nước táo, Chu Bách Triết hỏi: "Trưởng thôn, nhóm Áo Cổ Đinh đi đâu rồi?"

Dọc theo đường đi tới đây không hề nhìn thấy bóng dáng Áo Cổ Đinh cùng nhóm Hoàng Mao.

Trưởng thôn mỉm cười làm lộ rất nhiều nếp nhăn ở khóe mắt: "Áo Cổ Đinh đã dẫn tất cả nhóm dị năng giả cấp năm ra ngoài huấn luyện rồi."

Chu Bách Triết sửng sốt, đột nhiên hiểu được vì sao trưởng thôn lại cười, thực lực của Áo Cổ Đinh mạnh như vậy, nhóm dị năng giả đi theo anh huấn luyện nhất định sẽ học được không ít thứ.

Chu Bách Triết cẩn thận ngẫm nghĩ, xác nhận trên đường đi cũng không nhìn thấy đội trưởng đội săn, còn có A Ngưu cũng là dị năng giả cấp năm, đoán chừng bọn họ đã theo Áo Cổ Đinh đi ra ngoài.



Chu Bách Triết mỉm cười, cảm thấy khẳng định là vậy.

Buổi trưa, Áo Cổ Đinh dẫn một đám người trở lại, nhìn dáng vẻ chật vật như vừa trải qua một phen ác chiến, còn có người bị thương nhẹ, thế nhưng biểu tình mỗi người đều rất hưng phấn.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trưởng thôn gấp gáp hỏi.

Tâm Chu Bách Triết cũng giật thót.

Nhóm người này rốt cuộc đã làm gì ở bên ngoài vậy, sao lại chật vật đến vậy.

Đội trưởng đội săn kiềm nén kích động nói: "Chúng tôi vừa chủ động tấn công diệt trừ trùng triều quy mô nhỏ, giết chúng không manh giáp."

Vừa nói vừa lôi ra một cái túi đầy ắp: "Đây là chiến lợi phẩm."

Nghe thấy tiếng tinh hạch va chạm leng keng, nhóm thôn dân xôn xao, có người thầm khen ngời, có người hối hận mình không đi ra ngoài, cũng có người lo lắng, bình thường vẫn luôn là trùng triều chủ động công kích, lần này đổi thành nhân loại chủ động, có khi nào con trùng cấp bảy kia sẽ trả thù không?

Nói tóm lại, chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới thôn dân, tất cả mọi người đều mất bình tĩnh.

Trưởng thôn trấn an mọi người bình tĩnh lại, lúc này mới hỏi Áo Cổ Đinh: "Áo Cổ Đinh đại nhân, ý ngài thế nào?"

Không biết vì cái gì, trưởng thôn luôn cảm thấy lời Áo Cổ Đinh có độ tín nhiệm trăm phần trăm.

Áo Cổ Đinh nhíu mày trầm giọng nói: "Sau này không cần bị động công kích nữa, chúng ta cũng có thể chủ động tiến hành công kích trùng biến dị."

Trưởng thôn sửng sốt một chút, âm thanh gấp gáp: "Nếu, nếu để con trùng vương kia biết thì không phải sẽ trả thù chúng ta sao?"

Hiện giờ thì mọi người đều biết, cấp bậc càng cao thì trùng biến dị sẽ càng thông minh hơn.

Dĩ nhiên, không ai biết được chỉ số thông minh của chúng rốt cuộc giống như loài người bao nhiêu tuổi.

Bất quá cũng chính vì thế nên bọn họ mới lo lắng, càng là thứ không biết thì càng làm bọn họ sợ hãi.

Áo Cổ Đinh giơ tay lên: "An tĩnh."

Quảng trường có chút xôn xao tựa hồ bị nháy mắt đóng băng, âm thanh động nhiên biến mất.

Chu Bách Triết ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ không thôi, Áo Cổ Đinh thực không hổ là lãnh đạo trời sinh, cho dù cảm giác tồn tại không phải quá mạnh nhưng chỉ cần anh muốn thì không ai có thể coi thường.

Thực là làm người ta hâm mộ mà.

Áo Cổ Đinh đảo mắt nhìn mọi người: "Tôi có thể cảm giác được con trùng cấp bảy kia rất sớm thôi sẽ tiến hành diệt trừ thôn làng này."

Cái gì?

Diệt trừ!

Thôn dân bị tin tức này chấn động tới khó lòng bình tĩnh, trong lòng lại càng hốt hoảng hơn, mặc dù thực lực của bọn họ đã là cấp năm nhưng con trùng vương kia là cấp bảy, khoảng chênh lệch này sao có thể dùng số lượng bù đắp được chứ.

Hơn nữa cho dù là Áo Cổ Đinh có cấp bậc cao nhất thôn cũng chỉ mới là cấp sáu mà thôi.

Áo Cổ Đinh tựa hồ đoán được suy nghĩ của mọi người, lại nhàn nhạt ném ra tin tức khủng bố như một quả bom nguyên tử.

"Con trùng cấp bảy kia, có lẽ tôi có thể đánh một trận."

Lời này Áo Cổ Đinh nói cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt sắc bén lóe lên sát ý làm người ta sợ hãi, đường nét góc cạnh rõ ràng giờ phút này nghiêm nghị tới mức làm người ta không dám tiếp cận.

Mọi người qua thật lâu vẫn không lấy lại tinh thần.

Thật sự có thể chiến thắng trùng vương biến dị cấp bảy sao?

Mọi người không chắc, thế nhưng lời nói cùng thần thái của Áo Cổ Đinh làm bọn họ vô thức sinh ra một tia khát vọng.... lỡ như Áo Cổ Đinh đại nhân thật sự có thể đánh bại con trùng vương kia thì sao?

Chuyện chưa phát sinh, không ai có thể khẳng định rốt cuộc là được hay không.

"Tất cả mọi người gấp rút gia tăng thực lực, mười ngày nữa chúng ta sẽ chủ động tấn công." Áo Cổ Đinh thực bình tĩnh ra quyết định cuối cùng.

Thôn dân lúc này đã sớm không còn hồn vía, trong lòng mặc dù không muốn chủ động tấn công nhưng cũng hiểu rõ, nếu không chủ động thì cũng phải bị động, như vậy sẽ nằm ở vị thế bất lợi.

Một tuần này, thôn dân rõ ràng cảm nhận được không đúng, bởi vì số lượng trùng biến dị ngày càng nhiều hơn, trùng cấp sáu tới cũng nhiều hơn, hôm nay có tới tám con, nếu không phải bom ớt của Ớt đại vương làm đảo nghịch tình thế thì chỉ sợ trận này không biết ai thắng ai thua.

Cảm giác cấp bách nảy sinh trong lòng mỗi người, bọn họ càng ý thức được mặc dù mình đã là cấp năm nhưng đối mặt với trùng cấp sáu thì vẫn chẳng là gì.

Chỉ là từ cấp năm tăng lên cấp sáu thực sự quá khó khăn.

Tỷ lệ thất bại ngày càng cao hơn.

Thế nhưng may mắn là đã có hai mươi người sử dụng được dị năng, không còn cần kích quang kiếm để tiến hành công kích nữa, sát thương từ dị năng đơn thuần có lực sát thương mạnh gấp đôi phát ra từ kích quang kiếm.

Chu Bách Triết suy nghĩ một chút, quyết định từ bỏ đổi lá thăng cấp, bởi vì thông qua bảy ngày qua thì số lần sử dụng lá thăng cấp càng nhiều thì tỷ lệ thành công lại càng thấp.

Vì thế dị năng giả đã dùng qua ba lượt lá thăng cấp thì không cần phát lá thăng cấp nữa mà đổi thành lá dị năng, thử xem có thể đánh cược một lần hay không.

Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều không có ý kiến, dù sao thì Ớt đại vương nói rất có lý.

Dĩ nhiên quyết định này không phải Chu Bách Triết tự quyết mà là buổi tối đã cùng Áo Cổ Đinh bàn bạc, cuối cùng mới cho ra phương án này.

Lại qua thêm vài ngày, trong thôn lại xuất hiện thêm vài dị năng giả cấp năm cùng thuần dị năng giả, cũng chính là dị năng giả không cần kích quang kiếm cũng có thể sử dụng dị năng trong truyền thuyết.

Thôn dân gọi dị năng giả này là "thuần dị năng giả".

***

Mười ngày sau, Áo Cổ Đinh đưa ra một phương án giao cho trưởng thôn tiến hành thực hiện.

Trùng vương cấp bảy rõ ràng đã không nhịn được, mỗi ngày nó đều phái tới một số lớn trùng biến dị cao cấp đã tỏ rõ.

Vì thế bọn họ nhất định phải chủ động tấn công, thừa dịp nó chưa chuẩn bị sẵn sàng xông tới đánh lén.

Dị năng giả trong thôn chia ra thành hai bộ phận, một số tiếp tục ở trong thôn làm bia đỡ đạn phân tán sự chú ý của trùng biến dị.

Phần khác thì theo chân Áo Cổ Đinh tiến vào đại bản doanh trùng triều, vào thẳng trung tâm giết chết trùng vương!

Lang Tam cùng Triệu Nam Các, còn cả Hồng Lăng cùng đội trưởng đội bảo vệ A Ngưu đều ở lại thôn, một mặt là chống đỡ trùng biến dị tập kích, mặt khác là bảo vệ nhóm già yếu bệnh tàn.

Những người còn lại, bao gồm Chu Bách Triết là nhóm chủ động tấn công.

Chu Bách Triết nghe thấy phương án này thì trong lòng có ý muốn cự tuyệt.

Không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới con trùng cấp bảy kia da đầu liền nhịn không được tê dại, thế nhưng cậu hiểu rõ, chính mình căn bản không có khả năng từng gặp con trùng vương kia, có cảm giác kháng cự như vậy cũng thực quỷ dị.

Chu Bách Triết chỉ có thể cưỡng ép đè nén cảm giác này, điểu chỉnh trạng thái xong thì đi theo tiểu đội sớm đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát!

Đoàn người quân số không tới hai trăm, mỗi người đều trang bị nhẹ nhàng đi về phía sơn động kia.

Dọc theo đường đi cây cỏ rậm rạp, căn bản không nhìn thấy chút tung tích nào của trùng biến dị, giống như thế ngoại đào nguyên vậy...

.103.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook