Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 107: Ớt đại vương là trùng tộc?

Khổ Hạ Đích Thứ Vị

07/11/2020

Ngay lúc này, một luồng ánh sáng chói mắt phát ra.... Chu Bách Triết bị chói không nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trắng xóa.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ánh sáng nhộn nhạo như gợn nước, kèm theo đó là uy áp đáng sợ trực tiếp làm nhóm trùng biến dị đang chiến đấu ở gần đó vô thức nằm rạp xuống, run lẩy bẩy, chúng theo bản năng nhìn về một hướng nào đó, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy kinh hoảng.

Đó là nỗi sợ hãi sâu đậm tới từ tận linh hồn.

Mà nhóm dị năng giả cũng bị ảnh hưởng tương tự, vô thức quỳ xuống, đáy mắt tràn đầy mờ mịt cùng sợ hãi.

Uy áp đáng sợ kia, rốt cuộc là gì?

Trùng biến dị cấp bảy sợ hãi kêu lên, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy sợ.

- ----nhân loại cao đẳng.... khí tức cấp tám.

Lời nói đứt quãng của trùng biến dị bị Chu Bách Triết thu hết vào tai, cậu cố đè nén nội tâm tò mò, vội vàng nói: "Áo Cổ Đinh, anh sao rồi?"

"Tôi không sao."

Chu Bách Triết ngẩn người, cứ cảm thấy âm thanh Áo Cổ Đinh tựa hồ không giống trước kia.

Ngay lúc này, ánh sáng nháy mắt biến mất, thế giới trước mắt một lần nữa khôi phục lại bình thường.

Chu Bách Triết thích ứng vài giây, cuối cùng mới thấy rõ Áo Cổ Đinh, cậu quan sát trên dưới một phen, thận trọng nói: "Anh không sao chứ?"

Con ngươi sâu thẳm âm u như hắc diệu thạch của Áo Cổ Đinh hơi chuyển động, lưu quang lóe sáng làm người ta sợ hãi rùng mình.

Chu Bách Triết vô thức run lên.

Sao đột nhiên có cảm giác---- Áo Cổ Đinh trở nên mạnh mẽ hơn ấy nhỉ, chẳng lẽ thăng cấp?

***

Bên ngoài sơn động, trùng biến dị cùng dị năng giả vẫn còn sợ hãi, không gian lớn như vậy lại an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.

Mới vừa nãy, cổ uy áp đáng sợ kia đã biến mất.

Thế nhưng bọn họ vẫn lo sợ như cũ, hiển nhiên vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Chu Bách Triết hơi giật giật, vừa định nói gì đó với Áo Cổ Đinh thì nghe thấy tiếng gầm thét của trùng biến dị cấp bảy nhanh chóng khuếch tán.

- ----nghe bản vương hiệu lệnh, giết chết hết thảy nhân loại.

Âm thanh của trùng vương vang vọng khắp bầu trời, trùng biến dị vốn nơm nớp lo sợ bị trùng vương điều khiển nháy mắt tăng mạng sĩ khí, lập tức giương nanh múa vuốt, hoàn toàn không còn bị khí tức còn sót lại của Áo Cổ Đinh ảnh hưởng, bắt đầu điên cuồng tấn công nhóm dị năng giả.

Lúc này nhóm dị năng giả mới phản ứng được, vội vàng cầm vũ khí điên cuồng phản kích, một trận chiến cực kỳ gian khổ khai hỏa, có trùng biến dị cấp bảy ra lệnh, đám trùng biến dị kia căn bản không màn sinh tử, không màn đau đớn, liều mạng cắn giết, công kích.

Rất nhanh, có vài dị năng giả bị trọng thương, lập tức được những người khác kéo ra sau bảo hộ.

"Đáng chết, đám trùng này sao tự dưng lại trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?" Một dị năng giả tức giận gầm thét.

Rõ ràng trước đó bọn họ đã giết hơn mười ngàn con trùng biến dị cấp thấp, thế nhưng mấy ngàn con còn sống này lại đột nhiên tăng mạnh sức chiến đấu.

Ngay sau đó lại tiếp tục có vài dị năng giả bị thương.

Hoàng Mao giơ kiếm kích quang chặn lại răng nanh trùng biến dị cấp năm, nghiêng đầu hét to với đội trưởng đội săn: "Trước tiên chúng ta tạm lui đi, cứ tiếp tục như vậy thì mọi người không thể nào chịu nổi!"

Đám trùng biến dị kia căn bản không biết mệt, cũng không sợ đau, không cố kỵ gì cả, thế nhưng dị năng giả nhân loại không như vậy, không ai nguyện ý chết cả, vì thế lúc chiến đấu cũng không thể liều mạng như trùng biến dị, vì bị thương nặng mà cam nguyện từ bỏ sinh mạng.

Đội trưởng đội săn lúc này cả người đã đầy vết thương, thế nhưng vẫn cắn răng kiên trì hét to: "Chết cũng phải kiên trì, chờ trùng biến dị cấp bảy chết đi thì hết thảy sẽ kết thúc."

Mặc dù có lý của mình nhưng Hoàng Mao vẫn không khỏi có chút xấu hổ, thân là thuộc hạ của tướng quân mà bản thân hắn cũng không quá tin tưởng ngài có thể giết chết con trùng biến dị cấp bảy kia.

Mặc dù tướng quân đã từng giết trùng vương cấp bảy nhưng lần này không giống, cấp bậc của nó đã đạt tới cấp tám.

Thế nhưng người ngoài như đội trưởng đội săn lại tin tưởng tướng quân.

Nghĩ như vậy, hắn áy náy nói: "Hóa ra ông tin tưởng Áo Cổ Đinh đại nhân có thể giết chết trùng vương."

Đội trưởng đội săn kinh ngạc nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi cảm thấy là Ớt đại vương có thể giết chết trùng vương biến dị cấp bảy."

Hoàng Mao: "..."

***

Áo Cổ Đinh chậm rãi siết nắm đấm, cảm thụ năng lượng lưu chuyển trong cơ thể, anh rõ ràng cảm nhận được sức mạnh của mình, còn có năng lượng, toàn bộ đều tiến hóa.

Hôm nay, cấp bậc của anh đã đạt tới điên phong.

Cách cấp tám cũng chỉ còn một bước mà thôi!

Trước đó bị uy áp của trùng biến dị cấp bảy ảnh hưởng nên năng lượng tựa hồ bị ngưng trệ khó vận chuyển, thế nhưng bây giờ năng lượng của anh đã hoàn toàn không bị ảnh hưởng nữa.

Áo Cổ Đinh vô thức híp mắt, lưu quang so với trước kia rõ ràng lại càng tràn đầy hàn ý hơn.

Sát ý nồng đậm dâng cao, nhiệt độ trong sơn động dần dần hạ thấp, vách tường sơn động bắt đầu bắt đầu đọng sương lạnh.

Trùng biến dị cấp bảy cẩn thận lui về sau, thế nhưng rất nhanh khí lạnh làm hơi nóng trong cơ thể nó tan biến, thân thể bắt đầu trở nên chậm chạp.

Nó mơ hồ cảm thấy bất an, theo bản năng ngo ngoe chân, muốn xua đi cơn ớn lạnh.

Chu Bách Triết vốn tưởng mình cũng sẽ bị cóng tới run rẩy, thế nhưng rất nhanh, cậu phát hiện mình sai rồi.

Đừng thấy khắp sơn động đều là sương trắng, thoạt nhìn rất giống tuyết trắng, thế nhưng cậu hoàn toàn không cảm giác được lạnh đến rùng mình, chỉ có hơi lạnh một chút mà thôi.

Trong đầu Chu Bách Triết xuất hiện một ý niệm không thể tưởng tượng.

Chẳng lẽ, Áo Cổ Đinh đã thành thạo nắm giữ dị năng của mình đến như vậy rồi sao?

Chỉ nghĩ tôi đã cảm thấy mệt tâm rồi.

Trên thế gian này, hóa ra thật sự có người trời sinh mang theo bàn tay vàng.

So với chính mình, Chu Bách Triết cảm thấy---- thực là yếu tới phát bạo a.

Trùng biến dị cấp bảy lại càng không dám công kích, nhân loại này làm nó có cảm giác không giống trước kia.

Thế nhưng ngay lúc này, Áo Cổ Đinh ra tay.

Anh nhanh chóng ngưng tụ hơn trăm lưỡi dao băng đồng loạt bay về phía trùng biến dị, trùng vương cảm nhận được nguy hiểm, nó theo bản năng sợ hãi kêu ré lên, vội vàng giãy dụa thân thể to lớn, muốn tránh đi.



Bởi vì quá mức sợ hãi nên nó quên mất mình có thể dùng dị năng ngăn cản.

Hơn trăm lưỡi dao theo lý thì không phải bách phát bách trúng, thế nhưng bởi vì thân hình quá khổng lồ mà trở thành bia sống, mặc cho nó giãy dụa tránh né thế nào thì phần lớn lưỡi dao vẫn cắm phập vào cơ thể nó.

Chỉ nghe âm thanh phập phập vang lên không ngừng, lớp vỏ đen bóng cắp rất nhiều lưỡi dao băng không ngừng tỏa ra khí lạnh, cắm sâu vào trong cơ thể, nhanh chóng đông cứng huyết dịch.

Cảm giác rét lạnh trong cơ thể làm trùng biến dị thống khổ gầm lên, nó vội vàng lay động thân thể muốn hất văng những lưỡi dao kia đi.

Thế nhưng lưỡi dao băng tựa hồ hoàn toàn cắm sâu vào thân thể nó, không dễ dàng hất ra.

Áo Cổ Đinh tự nhiên sẽ không ngây ngốc đứng đợi, anh nhanh chóng xông tới, một lần nữa ngưng tụ một cây kiếm băng tỏa ra khí lạnh làm người ta run rẩy.

Trùng biến dị sợ hãi không thôi, lần này nó rốt cuộc luống cuống, nhịn không được rống lớn thành tiếng.

- ----vì cái gì văn minh cấp C.... lại có kiếm năng lượng cấp B.

Nghe thấy những lời này của trùng biến dị, lá cây của Chu Bách Triết hơi khựng lại, nghi vấn trong lòng lại càng nhiều hơn, rốt cuộc cái gì là văn minh cấp C, rồi kiếm năng lượng cấp B là cái gì?

Áo Cổ Đinh nhàn nhạt liếc nhìn băng kiếm mình ngưng tụ ra, cả người giống như một lưỡi giao gió nhanh chóng xông tới, nhanh tới mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh lóe lên.

Trùng biến dị cấp bảy cảm nhận được nguy cơ, nó trở nên điên cuồng hơn, không ngừng gào thét, quyết định cùng nhân loại này tử chiến một trận.

Áo Cổ Đinh lạnh lùng nhếch môi, không lùi mà tiến, bắt đầu dây dưa đánh nhau với con trùng biến dị cấp bảy kia.

Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa.

Một người một trùng chiến đấu cực kỳ khốc liệt, mỗi đòn công kích của Áo Cổ Đinh đều phát ra năng lượng cực lớn, trực tiếp tạo thành kẽ nứt trên vách núi, Chu Bách Triết dùng mắt thường phán đoán đại khái, cái kẽ kia dài tầm mười mét, sâu một mét.

Thế nhưng công kích đáng sợ như vậy chỉ có thể tạo thành vết thương nhẹ cho trùng vương mà thôi.

Chỉ nội điểm này đã đủ chứng minh lực phòng ngự của con trùng biến dị này đáng sợ cỡ nào.

Chu Bách Triết run sợ trong lòng, thấp giọng nói: "Áo Cổ Đinh, anh có nắm chắt đối phó được nó không?"

Biểu tình Áo Cổ Đinh khẽ động, giọng điệu nghiêm nghị: "Nắm chặt."

Chu Bách Triết không chút suy nghĩ liền theo bản năng nắm chặt, còn thắt nút mớ rễ của mình lại, đề phòng mình bị hất văng.

Sau khi làm xong, Chu Bách Triết nói: "Anh muốn làm gì-----"

Còn chưa kịp nói hết câu, một cổ lực đẩy cực lớn đột nhiên xuất hiện, rễ cây của Chu Bách Triết suýt chút nữa đã bị hất văng, cũng may cậu sớm thắt thành nút rồi nên mới tránh được bi kịch.

Hóa ra lực đẩy kia là vì Áo Cổ Đinh tung ra tốc độ quá nhanh dẫn tới.

Chu Bách Triết cũng không nói thêm gì nữa, để tránh quấy rầy Áo Cổ Đinh, chỉ là cả trái tim đều treo cao, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm con trùng biến dị kia, đề phòng nó đánh lén.

Trùng vương cấp bảy gầm thét vung cái chân to tới, Áo Cổ Đinh lập tức tránh né, ầm một tiếng, chân trùng nện xuống đất phát ra tiếng đất rung chuyển.

Vách tường cũng vì thế mà rơi xuống không ít đá vụn, Áo Cổ Đinh xuyên qua trong màn mưa đá vụn, thân hình linh hoạt né được hết toàn bộ đá vụn rơi xuống, cuối cùng cả người bay vút lên, nhảy tới trên đầu trùng biến dị.

Ngay lúc đó, Chu Bách Triết cảm giác hết thảy xung quanh tựa hồ đang quay với tộc độ chậm, mỗi biểu tình rất nhỏ của Áo Cổ Đinh đều bị Chu Bách Triết thu hết vào đáy mắt.

Mà lúc này, nhóm dị năng giả ngoài sơn động vẫn còn đang chém giết, có vài người đã chịu không nổi nữa ngã xuống.

Không khí xung quanh ngưng trệ, hết thảy âm thanh nháy mắt biến mất, Chu Bách Triết cứ vậy nhìn gương mặt bình tĩnh của Áo Cổ Đinh, anh quả quyết nâng thanh băng kiếm, hung hăng cắm vào mắt trùng biến dị....

Một trận gào thét vang lên, tựa hồ có thể đâm thủng màn nhĩ, không khí nháy mắt trở nên sống động, Chu Bách Triết ôm chặt cổ Áo Cổ Đinh, đầu óc trống rỗng.

Ánh mắt trùng biến dị nổ tung, huyết dịch tràn ra văn lên vách hang nháy mắt ăn mòn thành một cái lỗ to, đau nhức làm nó nhịn không được co quắp, nó hất đầu muốn hất văng nhân loại đáng giận trên đỉnh đầu mình xuống.

- ----nhân loại cao đẳng đáng chết!

Trùng biến dị tức giận gầm thét, dùng chân trước quơ nhân loại trên đầu mình, thế nhưng cái đầu của nó trời sinh lớn hơn những con trùng biến dị khác, cho dù chân trước cố gắng thế nào cũng không thể mò tới đỉnh đầu.

Trùng vương tức giận lăn một vòng, Áo Cổ Đinh thừa dịp này lập tức nhảy ra xa, sau đ1o sử dụng công kích lưỡi dao băng phạm vi lớn, mỗi lưỡi dao đều rạch thành vết thương trên thân trùng, từng chút từng chút huyết dịch rỉ ra, rất nhanh đã ăn mòn thành vô số lỗ hổng trên mặt đất.

Trùng biến dị không chịu nổi loại thống khổ này, lập tức bò dậy, miệng ngưng tụ pháo kích quang, Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, lập tức tiến tới dùng cột băng to lớn chận miệng nó lại.

Đã chịu thua thiệt một lần, trùng biến dị thấy vậy liền không để ý tới ngưng tụ pháo kích quang, lập tức nghiêng đầu né tránh, thế nhưng dáng người nó khổng lồ, động tác cực kỳ vụng về.

Cột băng kia mặt dù không dộng vào miệng nó nhưng cũng không biết là vừa vặn hay Áo Cổ Đinh đặc biệt cố ý, cột băng trực tiếp cắm phập vào con ngươi vốn bị thương của nó.

Trùng biến dị ăn đau vội vàng dùng chân trước công kích Áo Cổ Đinh.

Áo Cổ Đinh dồn khí đan điền, lập tức dùng sức, cột băng nháy mắt xuyên thủng đầu trùng biến dị, trùng vương ngửa đầu kịch liệt giãy dụa, nó điên cuồng muốn cào cào cột băng, thế nhưng làm thế nào cũng không rút ra được.

Chu Bách Triết nuốt nước miếng: "Như vậy mà vẫn chưa chết?"

Biểu tình Áo Cổ Đinh ngưng trọng, nhân cơ hội này ngưng tụ toàn bộ năng lượng vào tay, hóa thành một thanh băng kiếm khí thế dời sông lấp bể, khí lạnh xung quanh càng lúc càng dày đặc, bông tuyết bay lượn, ngay cả đá vụn trên mặt đất cũng chấn động.

Trong con ngươi độc nhãn của trùng biến dị lóe lên tia kinh hoàng, nó ý thức được nhân loại này muốn tung đại chiêu.

Khí tức đó làm nó muốn quay đầu bỏ chạy.

Thế nhưng hết thảy đã quá muộn.

Áo Cổ Đinh cầm băng kiếm nhanh chóng nhảy tới cắm thẳng vào đầu trùng biến dị, khí lạnh nháy mắt lan tràn đông cứng toàn bộ huyết dịch.

Con ngươi trùng biến dị nháy mắt cứng ngắc, thân thể cũng không nhúc nhích nữa.

Chu Bách Triết ngẩn người, con trùng biến dị cấp bảy này cư nhiên chết như vậy?

Sao có cảm giác đặc biệt hoang đường ấy nhỉ.

Thế nhưng rất nhanh Chu Bách Triết liền ý thức được mới vừa nãy mình đã đánh giá thấp sức mạnh của trùng vương.

Không tới ba giây, con ngươi cứng ngắc của trùng biến dị một lần nữa chuyển động, âm thanh răng rắc răng rắc vang lên, những nơi bị đông cứng bắt đầu khôi phục bình thường.

Sắc mặt Áo Cổ Đinh cực kỳ khó coi, anh không ngờ năng lực khôi phục của con trùng biến dị này lại nhanh như vậy.

Nhưng giờ phút này, toàn bộ năng lượng của anh đã tiêu hao sạch sẽ không còn chút nào.

Chu Bách Triết thấy vậy sao lại không hiểu, lập tức sinh trưởng từng chùm bom ớt, trực tiếp ngắt xuống nhét vào miệng Áo Cổ Đinh.

Lúc này trùng biến dị cấp bảy cũng hoàn toàn tỉnh lại, nó điên cuồng vùng vẫy thân thể, Áo Cổ Đinh lập tức chụp lấy thanh băng kiếm, mượn nó ổn định thân thể.

Rất nhanh, trùng biến dị phát hiện mình càng vùng vẫy thì thanh kiếm kia lại cắm càng sâu hơn, sâu tới mức nó đau đầu không thôi.

- ---- nhân loại đáng chết! Ta muốn ăn mi....



Lúc trùng biến dị cấp bảy không giãy dụa kịch liệt nữa, Áo Cổ Đinh một lần nữa ngưng tụ năng lượng đáng sợ, quang mang sáng bừng chiếu sáng sơn động tỏ như ban ngày.

Chu Bách Triết theo bản năng che mắt lại, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thảm thiết của trùng biến dị cùng lay động kịch liệt làm Chu Bách Triết không có chút cảm giác an toàn nào.

Đến khi ánh sáng rút đi, thế giới một lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Lúc này Chu Bách Triết mới thấy rõ thế giới trước mắt, nhịn không được sợ ngây người.

Bởi vì con trùng cấp bảy không ai bì nổi kia đang nằm dưới đất phun hơi tàn, rõ ràng là trạng thái đã sắp tử vong, Áo Cổ Đinh đạp vài bước tiến tới, ngưng dụ băng kiếm định hoàn toàn kết liễu nó.

Ánh mắt trùng biến dị tràn đầy cừu hận cùng tàn bạo, nó trầm thấp gào thét, phát ra ngôn ngữ nhân loại căn bản nghe không hiểu.

- ---- tất cả các mi đều sẽ chết.... trùng tộc cao đằng tới, tất cả nhân loại.... sẽ trở thành nô lệ.

Chu Bách Triết nghe mà rét run cả người, vội vàng ngăn cản động tác Áo Cổ Đinh: "Dừng lại, đừng giết nó."

Cánh tay giơ cao của Áo Cổ Đinh dừng lại một chút, nghiêng đầu trầm giọng nói: "Chuyện gì?"

Chu Bách Triết không để ý những thứ khác, trực tiếp thử câu thông với con trùng biến dị này: "Lời mi vừa nói là thật sao?"

Áo Cổ Đinh nghe thấy lời Chu Bách Triết phát ra thì có chút biến sắc.

Trùng biến dị vẫn như cũ nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh, lặp lại câu nói vừa nãy, căn bản không để ý tới lời Chu Bách Triết, hiển nhiên, nó nghe không hiểu.

Mặc dù sớm đã đoán được sẽ kết quả này nhưng Chu Bách Triết vẫn không khỏi có chút thất vọng, mong đợi trùng biến dị có thể hiểu ngôn ngữ loài người quả thực có chút khó tin.

Thế nhưng, là một cây ớt có bàn tay vàng, cậu có biện pháp làm con trùng biến dị này mở miệng nói chuyện.

Nhưng đầu tiên là phải bảo Áo Cổ Đinh khoan giết con trùng biến dị này.

Áo Cổ Đinh không hỏi nguyên nhân, chỉ gật đầu đồng ý.

Sau đó, anh bắt đầu hóa toàn bộ năng lượng thành dị năng phóng ra không trung, hệt như làn sóng không ngừng lan truyền.

Bên ngoài sơn động, nhóm dị năng giả vẫn đang chém giết với trùng biến dị, thế nhưng rất nhanh bọn họ cảm nhận được một luồng uy áp khổng lồ đập vào mặt, mặc dù bị áp chế có chút không thoải mái nhưng rất nhanh, nhóm dị năng giả kinh ngạc phát hiện đám trùng biến dị tựa hồ có chút nóng nảy, thế nhưng không còn công kích như trước nữa.

Lúc này nhóm dị năng giả cũng lấy lại tinh thần, cưỡng ép chính mình coi thường uy áp đáng sợ kia, cắn răng liều mạng giơ kiếm kích quang điên cuồng công kích, đó là cơ hội duy nhất có thể nghịch chuyển chiến cuộc.

Tất cả mọi người liều mạng cắn răng kiên trì chiến đấu, trừ phi trọng thương đến mức không thể sử dụng được dị năng, bằng không căn bản không có ai từ bỏ.

Bên trong sơn động, Chu Bách Triết hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Áo Cổ Đinh vẫn tiếp tục không ngừng khuếch tán dị năng, ngăn cản trùng vương tạo ảnh hưởng tới trùng triều.

Trùng vương biến dị tựa hồ cảm nhận được trùng triều dần dần không chịu sự khống chế của mình nữa, nó lại càng điên cuồng hơn, thế nhưng lúc này nó đã sớm mất đi sức chiến đấu, chỉ có thể điên cuồng hướng Áo Cổ Đinh gào thét.

- ---- nhân loại cao đẳng đáng giận, mi ngăn cản trùng triều cũng vô ích, nhân loại, cuối cùng cũng trở thành.... nô lệ của trùng tộc cao đằng.

Tim Chu Bách Triết đập rộn lên, chẳng lẽ trừ bỏ trùng biến dị cấp bảy, trên thế giới vẫn còn sinh vật trùng tộc cao đẳng?

Thế nhưng vì sao trước giờ chưa từng nghe nhóm Áo Cổ Đinh nhắc tới chuyện này?

Trong lúc mơ hồ, Chu Bách Triết ý thức được rất có thể đây là bí mật chỉ có trùng tộc biết.

Ngay sau đó Chu Bách Triết vội vàng tìm kiếm thứ phù hợp trong thương thành, cậu nhớ mang máng lần đổi loa nhỏ trước đó tựa hồ có thấy một thứ như vậy, tên gì mà loa nhỏ vạn năng.

Hai thứ này thoạt nhìn rất tương tự, thế nhưng loa nhỏ thì chỉ có thể dùng để câu thông với nhân loại, loa nhỏ vạn năng thì có thể tiến hành câu thông với vạn vật thế gian, trừ bỏ nhân loại.

Quan trọng hơn là tích phân để đổi loa nhỏ vạn năng rất nhiều, cũng may số tích phân Chu Bách Triết hiện có có thể đổi được, sau khi bấm mua, một khung xuất hiện.

[Bạn đã mua đạo cụ loa nhỏ vạn năng, mời bạn lựa chọn ngôn ngữ sinh vật mô phỏng]

Chu Bách Triết suýt chút nữa muốn túm hệ thống ra đập một trận, vốn cho rằng đổi loa nhỏ vạn năng thì xong rồi, ai ngờ đâu lại còn vụ phí thủ tục này nữa, đúng là hệt như mấy trò chơi hút máu, cái gì cũng tiền tiền tiền.

Người chơi không có NDT thật sự chơi không nổi mà.

Cũng may cậu có tiền!

Chu Bách Triết cắn răng, quả quyết tìm kiếm bản ngôn ngữ liên quan tới trùng tộc, tiến hành mua, sau đó tiến hành giải nén, cứ vậy số tích phân cậu khó khăn lắm mới tích góp được đã tiêu hao sạch sẽ.

Thứ tan biết nhanh nhất trên thế giới này---- không phải khoái cảm, mà là tiền, tiêu tiền như nước a!

Thật sự không chịu nổi mà!

Chu Bách Triết cơ hồ ôm ngực lựa chọn cài đặt, thứ này giống như phần mềm vi tính vậy.

Rốt cuộc, Chu Bách Triết tựa hồ nghe đinh một tiếng, có cảm giác có chỗ nào đó không giống lắm, thế nhưng cụ thể là nơi nào thì không nói được.

Bấm sử dụng loa nhỏ vạn năng mô phỏng trùng tộc, Chu Bách Triết một lần nữa thử tiến hành câu thông với trùng vương cấp bảy.

"Trùng tộc cao đẳng mi nói là thứ gì?"

Sau khi nói xong, Chu Bách Triết nhất thời sợ hết hồn, bởi vì âm thanh của cậu đã hoàn toàn biến thành tiếng gào thét đặc biệt của trùng biến dị, nghe giống hệt.

Tròng mắt đen sẫm của Áo Cổ Đinh lóe lên chút kinh ngạc, tiếng trùng kêu này cư nhiên phát ra từ một cái cây.

Lúc này Chu Bách Triết căn bản không chú ý tới biểu tình Áo Cổ Đinh, bởi vì cậu phải thừa dịp trước khi con trùng này chết hỏi hết những vấn đề mình muốn biết.

Chỉ số thông minh của trùng vương cấp bảy mặc dù không thấp nhưng cũng không quá cao, cũng như lúc này, nhận thức của nó hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này, nó giãy dụa muồn đứng dậy nhưng lại bị Áo Cổ Đinh đạp một cước ngã xuống.

Trùng biến dị lại càng tức giận hơn, ánh mắt đỏ ngầu như có thể nhỏ ra máu bất kỳ lúc nào, thoạt nhìn vừa quỷ quyệt lại âm u tàn bạo, nó nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh, một lần nữa gầm nhẹ.

- ---- mi nhất định sẽ chết dưới tay trùng tộc cao cấp.

Lúc này Chu Bách Triết rốt cuộc không nhịn được nữa: "Ta hỏi cái gì mi trả lời cái đó, như vậy ta có thể để mi chết không thống khổ như vậy."

Lúc này trùng vương mới nhớ tới Chu Bách Triết, ánh mắt đỏ như máu lộ rõ tức giận.

- ----đáng chết, vì sao mi lại phản bội trùng tộc?

Chu Bách Triết nhịn không được giật giật khóe miệng, cảm thấy thực cạn lời với chỉ số thông minh của con trùng biến dị này, cho dù là ai thì liếc mắt cũng nhìn ra cậu căn bản không phải là trùng mà là một cây ớt a!

Mắt của con trùng cấp bảy này khẳng định có vấn đề.

Chu Bách Triết run run thân mình, nói với trùng vương: "Trước tiên mi nói cho ta biết chuyện trùng tộc cao cấp đi, sau đó ta sẽ nói cho mi biết vì sao ta lại phản bội trùng tộc."

Trùng biến dị cấp bảy bởi vì mất máu quá nhiều, thần trí có chút mờ mịt, trước khi chết nó chỉ muốn biết vì sao con trùng biến dị dáng dấp kỳ quái này lại phản bội trùng tộc, vì thế nó gật đầu, đồng ý trao đổi.

Vì vậy....

.107.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook