Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian
Chương 2: Trúc Mã Bên Trong Lẫn Bên Ngoài Đều Không Giống Nhau
Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng
21/02/2024
“Ưm…” khi trời sáng, thiếu nữ trên giường lớn ung dung tỉnh lại, xoa xoa thân thể bủn rủn, không có sức mà xuống giường. Cảm giác uể oải chẳng những không khá lên chút nào mà khắp người còn thấy mệt mỏi, đau nhức không thể tả.
Đặc biệt là nơi tư mật của thiếu nữ lại càng ẩm ướt, khiến cô vô cùng khó chịu, cầm lấy khăn lông và quần áo vào phòng tắm.
Chưa đến nửa tiếng, cô đã mặc quần áo chỉnh tề, thu xếp đồ đạc cần mang đến lớp trước khi ra khỏi nhà. Đi chưa được vài bước liền nhận ra thiếu niên đang đứng bên ngoài tường nhà cô…
Thiếu niên đứng ngược chiều ánh sáng trước cửa nhà, gò má trắng nõn trơn bóng, lộ rõ góc cạnh sắc sảo, lạnh lùng, đẹp trai, đôi lông mày rậm nhướng lên hơi nổi loạn. Dưới hàng mi dài hơi cong hiện ra đôi mắt u ám, lạnh như băng, có vẻ tà mị gợi cảm. Cái mũi anh tuấn, đôi môi hồng hào như những cánh hoa hồng. Gương mặt đẹp đẽ như được chạm khắc ba chiều, dưới ánh nắng mặt trời khiến cho thiếu nữ không nhịn được mà nhìn đến ngây người…
“Chào buổi sáng, Tiểu Dật.” Diệp Yên Yên vội vàng thu hồi ánh mắt, âm thầm lắc đầu. Tiến đến vỗ vỗ bả vai của thiếu niên nhếch miệng cười, tự nhiên vươn bàn tay nhỏ bé của mình nắm chặt lấy bàn tay to, khớp xương rõ ràng của anh rồi vội vàng chạy.
“Nếu không nhanh thì sẽ bị muộn mất.” đối mặt với sự chủ động đột ngột của cô, Tiêu Dật Việt âm thầm siết chặt những ngón tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương của cô. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bàn tay to được cô nắm lấy, trong lòng sung sướng đến mức khiến anh không nhịn được khẽ nhếch môi.
Rõ ràng ngoài đường có rất nhiều người qua đường và hàng xóm, nhưng Tiêu Dật Việt chỉ chú ý đến cô, trong mắt chỉ có cô, anh đã sớm không để ý tới những người xa lạ trên đường.
“Được rồi, đeo kính vào!” khi còn cách trường học không xa, Diệp Yên Yên dừng bước, đột nhiên xoay người lại. Không đợi Tiêu Dật Việt phản ứng đã đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào túi áo khoác của anh, lấy ra chiếc kính đen, đưa cho thiếu niên.
Chỉ vì ngoại hình quá đẹp trai, mà ở trước mặt cô Tiêu Dật Việt lại là một thiếu niên nhát gan thích khóc, với những bài học từ hồi sơ trung, DIệp Yên Yên đã đặc biệt đưa anh đi mua chiếc kính đen to để che đi khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Vì vậy không có quá nhiều ong bướm làm ảnh hưởng đến việc học tập của anh, mà cô chính là kỵ sĩ bảo vệ anh khỏi việc bị tàn phá, từ nhỏ đến lớn đã là như thế.
“Tiểu Dật…còn một chuyện nữa…” Diệp Yên Yên tranh thủ lúc Tiêu Dật Việt chưa kip đi mà vỗ mạnh lên cánh tay anh, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô lập tức nở một cười ninh nọt, nụ cười quen thuộc này làm cho thiếu niên nhìn cô dở khóc dở cười.
Có lẽ cô đã quên làm bài tập về nhà nên muốn cầu cứu anh. Điều này đã xảy ra từ nhỏ đến lớn.
“Mình có thể mượn vở bài tập số học hôm nay phải nộp được không? Mình quên mất hôm nay phải nộp nên chưa kịp làm…” anh đã đoán trúng thỉnh cầu* của cô, ánh mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt đáng yêu mà tinh xảo, trắng nõn như trẻ con của cô, anh nỡ lòng nào mà từ chối chứ…
“Lần sau không được như vậy nữa.” mặc dù trên mặt tràn ngập sự bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn chủ động lấy vở bài tập từ trong ba lô ra đưa cho Diệp Yên Yên, “Nhưng mình phải thu lãi mới được!” nhìn cô mừng rỡ nhận lấy bài tập, bỗng nhiên môi Tiêu Dật Việt gợi lên nụ cười nhàn nhạt, dù đã đeo kính nhưng vẫn không thể ngăn cản được mị lực, lại một lần khiến cho thiếu nữ nhìn đến ngẩn người trong nháy mắt…
“Được! Tan học mình mời cậu trà sữa!” Diệp Yên Yên chợt lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ không nên có, sau đó lôi kéo Tiêu Dật Việt chạy về phía trường học, vừa chạy vừa đảm bảo với anh.
Chưa đầy năm phút hai người đã đến lớp học, Diệp Yên Yên ngồi vào bàn liền bắt đầu miệt mài viết, sợ không chép kịp sẽ bị giáo viên phát hiện.
“…” Chỗ ngồi của Tiêu Dật Việt ở góc khuất hàng cuối cùng phía sau Diệp Yên Yên, nhưng chính chỗ ngồi này lại cho phép anh có thể thường xuyên chú ý đến động tác của cô.
Ở một góc không ai để ý tới, tay anh chống cằm, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, trong lòng tính toán tối nay sẽ đòi lại lãi như thế nào.
Đặc biệt là nơi tư mật của thiếu nữ lại càng ẩm ướt, khiến cô vô cùng khó chịu, cầm lấy khăn lông và quần áo vào phòng tắm.
Chưa đến nửa tiếng, cô đã mặc quần áo chỉnh tề, thu xếp đồ đạc cần mang đến lớp trước khi ra khỏi nhà. Đi chưa được vài bước liền nhận ra thiếu niên đang đứng bên ngoài tường nhà cô…
Thiếu niên đứng ngược chiều ánh sáng trước cửa nhà, gò má trắng nõn trơn bóng, lộ rõ góc cạnh sắc sảo, lạnh lùng, đẹp trai, đôi lông mày rậm nhướng lên hơi nổi loạn. Dưới hàng mi dài hơi cong hiện ra đôi mắt u ám, lạnh như băng, có vẻ tà mị gợi cảm. Cái mũi anh tuấn, đôi môi hồng hào như những cánh hoa hồng. Gương mặt đẹp đẽ như được chạm khắc ba chiều, dưới ánh nắng mặt trời khiến cho thiếu nữ không nhịn được mà nhìn đến ngây người…
“Chào buổi sáng, Tiểu Dật.” Diệp Yên Yên vội vàng thu hồi ánh mắt, âm thầm lắc đầu. Tiến đến vỗ vỗ bả vai của thiếu niên nhếch miệng cười, tự nhiên vươn bàn tay nhỏ bé của mình nắm chặt lấy bàn tay to, khớp xương rõ ràng của anh rồi vội vàng chạy.
“Nếu không nhanh thì sẽ bị muộn mất.” đối mặt với sự chủ động đột ngột của cô, Tiêu Dật Việt âm thầm siết chặt những ngón tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương của cô. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bàn tay to được cô nắm lấy, trong lòng sung sướng đến mức khiến anh không nhịn được khẽ nhếch môi.
Rõ ràng ngoài đường có rất nhiều người qua đường và hàng xóm, nhưng Tiêu Dật Việt chỉ chú ý đến cô, trong mắt chỉ có cô, anh đã sớm không để ý tới những người xa lạ trên đường.
“Được rồi, đeo kính vào!” khi còn cách trường học không xa, Diệp Yên Yên dừng bước, đột nhiên xoay người lại. Không đợi Tiêu Dật Việt phản ứng đã đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào túi áo khoác của anh, lấy ra chiếc kính đen, đưa cho thiếu niên.
Chỉ vì ngoại hình quá đẹp trai, mà ở trước mặt cô Tiêu Dật Việt lại là một thiếu niên nhát gan thích khóc, với những bài học từ hồi sơ trung, DIệp Yên Yên đã đặc biệt đưa anh đi mua chiếc kính đen to để che đi khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Vì vậy không có quá nhiều ong bướm làm ảnh hưởng đến việc học tập của anh, mà cô chính là kỵ sĩ bảo vệ anh khỏi việc bị tàn phá, từ nhỏ đến lớn đã là như thế.
“Tiểu Dật…còn một chuyện nữa…” Diệp Yên Yên tranh thủ lúc Tiêu Dật Việt chưa kip đi mà vỗ mạnh lên cánh tay anh, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô lập tức nở một cười ninh nọt, nụ cười quen thuộc này làm cho thiếu niên nhìn cô dở khóc dở cười.
Có lẽ cô đã quên làm bài tập về nhà nên muốn cầu cứu anh. Điều này đã xảy ra từ nhỏ đến lớn.
“Mình có thể mượn vở bài tập số học hôm nay phải nộp được không? Mình quên mất hôm nay phải nộp nên chưa kịp làm…” anh đã đoán trúng thỉnh cầu* của cô, ánh mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt đáng yêu mà tinh xảo, trắng nõn như trẻ con của cô, anh nỡ lòng nào mà từ chối chứ…
“Lần sau không được như vậy nữa.” mặc dù trên mặt tràn ngập sự bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn chủ động lấy vở bài tập từ trong ba lô ra đưa cho Diệp Yên Yên, “Nhưng mình phải thu lãi mới được!” nhìn cô mừng rỡ nhận lấy bài tập, bỗng nhiên môi Tiêu Dật Việt gợi lên nụ cười nhàn nhạt, dù đã đeo kính nhưng vẫn không thể ngăn cản được mị lực, lại một lần khiến cho thiếu nữ nhìn đến ngẩn người trong nháy mắt…
“Được! Tan học mình mời cậu trà sữa!” Diệp Yên Yên chợt lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ không nên có, sau đó lôi kéo Tiêu Dật Việt chạy về phía trường học, vừa chạy vừa đảm bảo với anh.
Chưa đầy năm phút hai người đã đến lớp học, Diệp Yên Yên ngồi vào bàn liền bắt đầu miệt mài viết, sợ không chép kịp sẽ bị giáo viên phát hiện.
“…” Chỗ ngồi của Tiêu Dật Việt ở góc khuất hàng cuối cùng phía sau Diệp Yên Yên, nhưng chính chỗ ngồi này lại cho phép anh có thể thường xuyên chú ý đến động tác của cô.
Ở một góc không ai để ý tới, tay anh chống cằm, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, trong lòng tính toán tối nay sẽ đòi lại lãi như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.