Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian

Chương 34: Trương Nhụy Anh Sụp Đổ ( Hơi H)

Phàm Trần Đích Nguyệt Lượng

22/02/2024

Editor: Thỏ Con Thích Ăn Dưa

"Nhụy Anh, con về rồi à? " Trương Nhụy Anh trốn vào phòng tắm trước lúc bị bố mẹ phát hiện mình đã về, cho đến khi mẹ Trương nghe tiếng nước phát ra trong phòng tắm bà hỏi: "Hôm qua con đi đâu? Làm bố mẹ lo lắng, con làm vậy có đáng không?! " mẹ Trương bất mãn hỏi, không mang theo ý trách cứ Trương Nhụy Anh

"hôm qua con ôn bài ở nhà bạn quên luôn giờ giấc, thấy trễ quá nên con ở lại nhà cậu ấy ngủ một đêm, con xin lỗi vì không nói một tiếng với mẹ." Trương Nhụy Anh cố ổn định giọng nói kể lý do.

Cũng may trước khi về nhà Trương Nhụy Anh đã báo trước cho bạn mình, lúc này mẹ Trương đứng trước cửa phòng tắm gọi điện hỏi bạn thân cô thời điểm nghe được câu trả lời ưng ý bà cũng bỏ qua vấn đề rối rắm này, buông tha cho Trương Nhụy Anh.

"được rồi, con tắm xong, thì nhớ ra ngoài ăn sáng." Mẹ Trương cất điện thoại, nhắc nhở cô một tiếng, sau đó xoay người đi về phía phòng bếp tiếp tục nấu bữa sáng cho gia đình.

Trương Nhụy Anh ở trong phòng tắm nghe thấy ngoài cửa không còn động tĩnh gì bèn thả lỏng cảm xúc, mặc dù đang tuyệt vọng nhưng cô phải kìm nén tiếng khóc, Cả người hôi thối kèm theo đau nhức khắp người làm cô khắc cốt ghi tâm nó nhắc nhở Trương Nhụy Anh mọi chuyện hôm qua đều là sự thật...

Cửa huyệt sưng đỏ không ngừng chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, nhỏ từng giọt từng giọt trên sàn phòng tắm, thứ chất lỏng này khiến cho Trương Nhụy Anh đau mắt.

Giờ phút này, cô hận Tiêu Dật Việt thấu xương, nếu không có hắn, cô đã không phải chịu đựng một động thứ tồi tệ này, càng không phải chịu cảnh bi thảm bị người khác thay phiên hãʍ Ꮒϊếp!

Tất cả đều là lỗi của Tiêu Dật Việt! Nhất định cô phải khiến hắn trả một cái giá đắc! Cô, Trương Nhụy Anh, xin thề phải khiến Tiêu Dật Việt thân bại danh liệt! Sống không bằng chết!

___________

Thiếu niên không hay biết chuyện gì lúc này đang say giấc nồng trong chăn bông ấm áp cùng với cô gái mình yêu, tới khi trời tờ mờ sáng, anh mới từ từ mở mắt ra, nhìn thiếu nữ đang nằm trên tay mình, môi mỏng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Đêm qua, anh khéo léo trèo qua cửa sổ như thường lệ leo vào phòng ngủ thiếu nữ rồi thuần thục lột sạch quần áo Diệp Yên Yên đang nằm trên giường, ấn cô ở dưới thân để anh vuốt ve, trêu ghẹo.



Thiếu nữ bị anh trêu chọc trong chốc lát mẫn cảm, đôi chân trắng nõn thon thả bất giác mở rộng ra, phối hợp cùng ngón tay anh đang cử động phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ.

Nghĩ đến chuyện tối qua, Tiêu Dật Việt cảm nhận dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng ngay lập tức, máu huyết trong người nhanh chóng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sôi trào, anh đột nhiên đè thiếu nữ xuống thân lần nữa, một tay nâng cái đùi trắng như thuyết của cô vắt lên vai mình, hoa huyệt mẫn cảm hơi sưng đỏ lập tức lộ ra trước mặt thiếu niên.

"Ưʍ... " Diệp Yên Yên khẽ cau mày thấp giọng rêи ɾỉ, cô hiện tại đang rất mệt mỏi, thiếu nữ chỉ muốn chìm sâu vào mộng đẹp không muốn tỉnh, Cho nên cô mặc kệ Tiêu Dật Việt lần nữa đem côn ŧᏂịŧ thô to chạm vào tiểu huyệt hơi sưng đỏ tùy ý cọ xát lên xuống.

"Yên Yên, sao em có thể mê người đến vậy chứ..." giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên bên tai cô, lời nói vừa dứt, qυყ đầυ dễ dàng vị ấn vào, âʍ ɦộ ướŧ áŧ quất chặt lấy dươиɠ ѵậŧ Tiêu Dật Việt, cảm giác ẩm ướt khiến anh điên cuồng hơn...

"Yên Yên.... Mọi thứ đều cho em hết... " Tiêu Dật Việt choáng váng trước sự chặc chẽ của cô, hai tròng mắt anh đỏ tươi, du͙© vọиɠ không thế áp chế khiến Tiêu Dật Việt hưng phấn thở gấp, sau đó anh hôn thật sâu vào đôi môi mềm mại của thiếu nữ, vòng eo săn chắc đột nhiên hạ xuống, hoàn toàn lắp đầy hoa huyệt non nớt bằng côn ŧᏂịŧ của mình...

chương 36: : thưởng cho em thứ này... Anh dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy tử ©υиɠ nhỏ của Yên Yên được không? (H)

Editor: Thỏ Con Thích Ăn Dưa

"Ưʍ..." Dươиɠ ѵậŧ thô to nóng bỏng phút chốc cắm vào cơ thể thiếu nữ trên giường khiến cô rêи ɾỉ khó chịu, tiếng thở dốc yêu mị vang bên tai khiến thiếu niên càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể thiếu nữ, vòng eo săn chắc bắt đầu hoạt động theo quy luật, côn ŧᏂịŧ thô dài bên trong âʍ ɦộ ướŧ áŧ từ chút từ chút dùng lực thọc vào rút ra.

"Ah... Ah... Ưʍ... " đôi mi đen mỏng của Diệp Yên Yên khẽ run lên, cô tỉnh lại sau khi bị chọc một cú nặng nề, cùng lúc ấy Diệp Yên Yên xém choáng váng bởi khuôn mặt đẹp trai được phóng đại lên, làm cô tỉnh ngủ trong chốc lát.

Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng không ngừng vang lên, cùng với tiếng kẽo kẹt từ chiếc giường lớn phát ra, liền biết người trên giường đang hoạt động năng suất đến cỡ nào

"Ah... Dật...nhẹ...nhẹ một chút... Ah... " Diệp Yên Yên ấn vào bụng thiếu niên, cố gắng ngăn những chuyển động mạnh mẽ của anh, nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa, Tiêu Dật Việt bắt lấy đôi tay cô ấn chúng lêи đỉиɦ đầu Diệp Yên Yên.



"Yên Yên ngoan... Em nhất định sẽ thích..." Tiêu Dật Việt cắn yêu một cái lên môi thiếu nữ, tay còn lại nắm lấy bầu ngực non nớt ra sức nhào nặn, đầṳ ѵú hồng hào thậm chí còn bị anh cẩn thận liếʍ láp ăn ngon miệng,

Dù là vậy nhưng anh vẫn không quên tiếp tục động tác dưới thân, những cú thúc mạnh khiến thiếu nữ phải vặn vẹo thoát thân nhưng lại bị Tiêu Dật Việt kẹp chặt trong vòng tay.

"Yên Yên ngoan đừng nhúc nhích... Ưʍ.. Chặt quá... Bé con Yên Yên đúng là thật nhạy cảm... Hai chân em mở rộng một chút... Để dươиɠ ѵậŧ anh trai đâm vào tử ©υиɠ nhỏ được không? " Những lời nói dâʍ đãиɠ thốt ra từ miệng thiếu niên làm Diệp Yên Yên càng mẫm cảm, toàn thân khẽ run lên thừa nhận sự va chạm của Tiêu Dật Việt...

Thiếu nữ cắn môi, ngoan ngoãn dạng chân ra, cô hơi nâng hông lên trước chuyển động của thiếu niên, sự nhiệt tình này khiến anh thở dốc hưng phấn, nắm vòng eo thon thả của Diệp Yên Yên mạnh mẽ ra vào.

Hai thân thể trên chiếc giường lớn vận động mạnh làm nó rung lên tạo ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, làm hai người tầng dưới hoảng hốt, ba Yên đang ở phòng khách đọc báo tài chính kinh tế, mẹ Yên đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp...

"Mới sáng sớm Yên Yên làm gì mà lớn tiếng vậy? " ba Diệp cau mày gọi vợ, ông nghi ngờ hỏi: "Bộ con bé đang dọn lại phòng à? " nói xong liền bảo mẹ Diệp lên lầu kiểm tra.

"Lạch cạch, lạch cạch " việc đầu tiên mẹ Diệp lên tới lầu là vặn tay nắm cửa, Thấy cửa phòng bị khóa trái, lúc này bà mới đổi sang cách gõ cửa : "Yên Yên con làm gì trong phòng đó? " Giọng nói nghi hoặc của mẹ Diệp vang lên, trong phòng không có tiếng đáp trả, bà lại giơ tay gõ cửa.

"Mẹ..... Con.... Ưʍ... Con không...sao.. Ưʍ....con đang tìm cái mũ rơi dưới gầm giường nên muốn kéo cái giường qua một bên... " vừa lúc mẹ Diệp định xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng, thì Diệp Yên Yên mới lên tiếng, điều này làm xua tan nghi ngờ của mẹ Diệp.

"Con nhóc này... Thôi vậy tìm được rồi thì tắm rửa xuống ăn sáng." mẹ Diệp bất lực xuống lầu, kể nguyên nhân với ba Diệp rồi trở vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

"Yên Yên thật ngoan...." hai người trong phòng không hề bị ảnh hưởng bởi những việc bên ngoài, thậm chí thiếu niên còn ôm lấy Diệp Yên Yên ép sát cô vào cửa, anh vùi sâu dươиɠ ѵậŧ thô dài nóng bỏng vào cặp mông nhỏ của thiếu nữ.

Quà khen thưởng đến từ việc nhào nặn trêu chọc ngực của Diệp Yên Yên, Tiêu Dật Việt càng thêm mạnh mẽ sung sức bắt đầu chiến đấu, đem cô thao đến mức sắp không nhịn được muốn thét chói tai.

" thưởng cho em thứ này... Anh dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy tử ©υиɠ nhỏ của Yên Yên được không?.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook