Chương 20: Làm nũng
Tiểu Kiêm Gia
27/01/2022
Hứa Cảnh Niệm vừa về đến nhà đã xin mẹ đang nấu ăn trong nhà bếp cho mình đến nhà bạn học chơi vào tối thứ sáu
Mẹ hỏi với ra: "Bạn học nam hay là bạn học nữ?"
Hứa Cảnh Niệm là người song tính, khác với những đứa con trai bình thường. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Hứa Cảnh Niệm chưa từng ở lại nhà bạn.
Hứa Cảnh Niệm đang đổi giày ở huyền quan: "Nam. Là bạn cùng bàn có thành tích cực kỳ tốt của con."
Mẹ cậy khẽ cau mày, nhưng vẫn ừ một tiếng: "Vậy con ráng học theo người ta."
Hứa Cảnh Niệm dạ một tiếng, sau đó chóng về phòng của mình.
Nơi Tạ Viễn thuê là khu dân cư tư nhân, khá gần trường học, đồng thời tiền thuê cũng không đắt.
Cấu trúc căn phòng cũng tương đối đơn giản, một gian phòng đồng thời bao gồm cả phòng vệ sinh, phòng ngủ, nhà bếp và ban công. Bàn học để vài cuốn sách đơn giản.
Quá nhỏ.
Cũng không biết Hứa Cảnh Niệm nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Chỗ này vừa đủ nhốt mình."
Mới vừa lẩm bẩm xong thì bắt gặp ánh mắt sâu xa của Tạ Viễn.
Tạ Viễn hỏi: "Mới nói gì đó?"
Hứa Cảnh Niệm định mở miệng phủ nhận, nhưng Tạ Viễn ngắt lời nói: "Tôi nghe hết rồi."
Hứa Cảnh Niệm: "..."
Xấu hổ không dám nhìn ai, cuối cùng tự giận mình ôm cặp sách đi tới trước bàn nói muốn làm bài tập.
Tạ Viễn đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, đi tới ôm lấy Hứa Cảnh Niệm, khẽ nói: "Đúng là rất tiện. Cưng xem, từ giường tới phòng vệ sinh chưa hai mét."
Dây xích dài vừa đủ hai mét.
Hứa Cảnh Niệm không nghĩ nhiều, định nói là phòng quá nhỏ.
Nhưng nói như thế, có thể sẽ đả kích lòng tự trọng của Tạ Viễn, "Cũng không gần lắm, khá xa."
Tạ Viễn cười một tiếng, ôm càng chặt: "Giường đến ban công khoảng chừng hơn hai mét."
Xích lại cũng không thể chạy thoát.
Hứa Cảnh Niệm có chút hoảng hốt, cậu nhìn giường, rồi lại nhìn cửa sổ.
Hai mét dài bao nhiêu? Hình như đúng là xa hơn từ phòng vệ sinh đến giường.
"Có vẻ là vậy. Nhưng thế này đi vài bước cũng không mệt."
Tạ Viễn bị Hứa Cảnh Niệm chọc cười, nhẹ nhàng ngậm vành tai Hứa Cảnh Niệm từ sau lưng.
Vành tai bị Tạ Viễn ngậm vào trong miệng, cảm giác tê chạy qua người Hứa Cảnh Niệm, cậu ngả người ra sau tựa vào Tạ Viễn, "Tớ còn phải học nữa."
Giọng nói yếu ớt không đáng nhắc tới.
Cậu nghe giọng Tạ Viễn khàn khàn: "Nhốt cưng lại, sống như vậy cả đời."
Hứa Cảnh Niệm sững sờ.
Trong khi Hứa Cảnh Niệm ngẩn ra, người đã bị bế lên, sau đó thả lên chiếc giường êm ái.
"Tớ phải học." Hứa Cảnh Niệm rất kiên nhẫn.
"Không muốn thử một chút sao? Trên giường?"
Hứa Cảnh Niệm động lòng.
Tạ Viễn nói, liền đưa bàn tay đút vào trong quần Hứa Cảnh Niệm, ngón tay thô ráp ma sát hoa huy*t qua lớp quần lót.
Cơ thể Hứa Cảnh Niệm trở nên mềm mại hơn, "Ưm.... Đừng..... Đừng sờ mà. Tớ còn chưa.... chưa trả lời đâu."
Quần lót bị dịch nhờn làm ướt, cằm Hứa Cảnh Niệm bị giữ lại, trong mắt Tạ Viễn chỉ có một người tên Hứa Cảnh Niệm.
"Ướt rồi, xoa xoa sẽ thoải mái."
Còn không đợi Hứa Cảnh Niệm xấu hổ, miệng lại bị Tạ Viễn hôn thật sâu.
Tiếng nước bọt đặc biệt rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh, khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Quần lót của Cảnh Niệm không biết bị cởi ra từ khi nào, hai chân bị banh ra sau đó hoa huy*t đã cảm nhận được sự mát mẻ, Hứa Cảnh Niệm không nhịn được muốn khép hai chân lại. Nhưng Tạ Viễn ra sức, Hứa Cảnh Niệm chỉ có thể giạng chân ra cho Tạ Viễn nhìn.
Hai mắt Hứa Cảnh Niệm đỏ hoe, đưa tay che kín hoa huy*t, nghiêng đầu không nhìn Tạ Viễn, vội nói, "Đừng nhìn."
hoa huy*t dị dạng, vốn không nên xuất hiện trên người cậu.
Hứa Cảnh Niệm lại bắt đầu tự ti.
Cậu là người song tính.
Tuy cha mẹ đều nói cậu biết rằng điều đó không quan trọng lắm, người song tính cũng đã được xã hội công nhận. Hoặc là chờ sau này thành niên có thể làm giải phẫu. Cậu chưa từng cảm thấy bản thân khác biệt. Ngay cả khi cậu phát tình. hoa huy*t có cảm giác ngứa ngáy muốn được 'đút vào', cậu cũng có thể chọn mua gậy thủ dâm để tự an ủi mình.
Thế nhưng giờ đây trước mặt cậu là Tạ Viễn, trước đó đều là ở bên ngoài, làm tình vội vàng chắc chắn sẽ không nhìn kỹ. Nhưng bây giờ thì khác, ở trên giường, cậu giạng chân ra, hình dáng nó đều bị nhìn rõ ràng.
Tạ Viễn có ghét cậu không?
Hứa Cảnh Niệm vừa nghĩ, sắc mặt trắng bệch, cậu vội vàng nhìn về phía Tạ Viễn, phía dưới càng ướt hơn.
"Đẹp lắm, Tiểu Niệm." Tạ Viễn bỗng nhiên rất nói nghiêm túc, đồng thời đầu lưỡi khẽ sượt qua nơi đó của cậu.
Hứa Cảnh Niệm run lên, miệng huyệt càng lúc càng túa ra dịch nhờn, viền mắt Hứa Cảnh Niệm đỏ lên, kìm lại cơn ngứa nhỏ giọng hỏi Tạ Viễn: "Vậy cậu thích tớ, hay là thích cơ thể của tớ?"
Tạ Viễn ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Niệm.
Có chút đau lòng.
"Tiểu Niệm, cưng đang mặc cảm với tôi sao?"
Hứa Cảnh Niệm quay đầu đi không nói lời nào, hơi muốn khép chân lại. Tạ Viễn cũng chú ý tới, cúi đầu, đầu lưỡi mềm mại kề sát miệng huyệt của Hứa Cảnh Niệm, thậm chí còn nhích vào bên trong, bắt chước động tác rút ra cắm vào.
Hứa Cảnh Niệm bị kích thích ưỡn cao ngực, động tác càng lúc càng nhanh khiến Hứa Cảnh Niệm không nói được lời nào. Cậu túm lấy tóc Tạ Viễn, muốn đẩy hắn ra, mà một hồi lâu không đẩy nổi, càng giống như là ấn hắn vào thì đúng hơn.
Đây là lần thứ hai Tạ Viễn liếm phía dưới cậu, lần đầu tiên là khi cậu bị phát hiện. Giờ lại liếm láp, không chê cậu sao?
Sau đợt cao trào, Hứa Cảnh Niệm như mất đi nửa cái mạng co quắp trên giường, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, có chút mờ mịt nhìn Tạ Viễn.
Tạ Viễn bóp nhẹ cằm Hứa Cảnh Niệm, hôn tới.
Trong cái hôn này, Hứa Cảnh Niệm nếm được mùi vị của bản thân.
"Tiểu Niệm, không cần mặc cảm trước mặt tôi. Cái từ đó, mãi mãi không xuất hiện với cưng." Tạ Viễn xoa đầu Hứa Cảnh Niệm rồi nói.
Hơi thở của cả hai quẩn quanh bên nhau, ám muội lại thiêng liêng.
"Nhưng tớ không kiểm soát được, tớ....."
Tạ Viễn mím môi, rất nghiêm túc nhìn Hứa Cảnh Niệm: "Đó là vì tôi chưa đủ tốt, không làm Tiểu Niệm cảm nhận được tôi yêu cưng đến nhường nào. Nếu không, vì sao lại không kiểm soát được?"
Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, "Không phải, là do tớ, cậu quá ưu tú. Tớ....."
"Bởi vì cơ thể?" Tạ Viễn bỗng nhiên ngắt lời Hứa Cảnh Niệm.
Có một phần, nhưng không hẳn.
"Để tôi ngẫm lại."
Tạ Viễn cụp mắt suy nghĩ.
Hứa Cảnh Niệm nhịn không được nở nụ cười, "Tạ Viễn, không phải tại cậu."
Tạ Viễn cũng nhịn không được khẽ cười, trán kề trán với Hứa Cảnh Niệm, nỉ non với Hứa Cảnh Niệm: "Tôi đang lo lắng câu trả lời của mình thế nào để cưng hiểu lầm tôi chỉ thích cơ thể của cưng."
Hứa Cảnh Niệm ngẩn ra, điều đó có nghĩa là hắn thích tất cả.
Hứa Cảnh Niệm càng đỏ mặt hơn, phản bác: "Tớ không mặc cảm vì điều đó."
"Hửm?"
Hứa Cảnh Niệm nhỏ giọng nói: "Cậu quá đẹp trai."
Tạ Viễn cười thành tiếng: "Định khen đi khen lại với tôi hả?"
Hứa Cảnh Niệm ngượng ngùng, mà rất quật cường bù đắp một câu: "Thành tích của cậu cũng tốt."
Tạ Viễn nói: "Vậy bây giờ đi học?"
Hứa Cảnh Niệm cắn vai Tạ Viễn, buồn bực nói: "Khốn nạn! Cố ý!"
Cậu đã thế này rồi, còn nói giờ đi học.
Phía dưới chỉ vừa được đầu lưỡi liếm qua, liếm rồi vẫn chưa được chơi nên càng trống trải, cậu muốn. Cậu nhịn cho tới bây giờ, kết quả Tạ Viễn đi nói học.
"Chắc chắn cậu cũng chả có hứng thú gì với cơ thể của tớ."
Tạ Viễn túm tay Hứa Cảnh Niệm đưa tới đũng quần mình, cộm lên, Hứa Cảnh Niệm lập tức rụt tay về.
Tựa như cậu đang làm nũng, mà Tạ Viễn có vẻ như đang dỗ dành cậu.
Hứa Cảnh Niệm trừng mắt nhìn, khóe môi hơi cong lên. Tạ Viễn thật sự đang dỗ cậu, cậu phiền phức, không đúng, cậu luôn rất phiền phức, Tạ Viễn vẫn không ghét, còn dỗ cậu.
Mẹ hỏi với ra: "Bạn học nam hay là bạn học nữ?"
Hứa Cảnh Niệm là người song tính, khác với những đứa con trai bình thường. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Hứa Cảnh Niệm chưa từng ở lại nhà bạn.
Hứa Cảnh Niệm đang đổi giày ở huyền quan: "Nam. Là bạn cùng bàn có thành tích cực kỳ tốt của con."
Mẹ cậy khẽ cau mày, nhưng vẫn ừ một tiếng: "Vậy con ráng học theo người ta."
Hứa Cảnh Niệm dạ một tiếng, sau đó chóng về phòng của mình.
Nơi Tạ Viễn thuê là khu dân cư tư nhân, khá gần trường học, đồng thời tiền thuê cũng không đắt.
Cấu trúc căn phòng cũng tương đối đơn giản, một gian phòng đồng thời bao gồm cả phòng vệ sinh, phòng ngủ, nhà bếp và ban công. Bàn học để vài cuốn sách đơn giản.
Quá nhỏ.
Cũng không biết Hứa Cảnh Niệm nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Chỗ này vừa đủ nhốt mình."
Mới vừa lẩm bẩm xong thì bắt gặp ánh mắt sâu xa của Tạ Viễn.
Tạ Viễn hỏi: "Mới nói gì đó?"
Hứa Cảnh Niệm định mở miệng phủ nhận, nhưng Tạ Viễn ngắt lời nói: "Tôi nghe hết rồi."
Hứa Cảnh Niệm: "..."
Xấu hổ không dám nhìn ai, cuối cùng tự giận mình ôm cặp sách đi tới trước bàn nói muốn làm bài tập.
Tạ Viễn đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, đi tới ôm lấy Hứa Cảnh Niệm, khẽ nói: "Đúng là rất tiện. Cưng xem, từ giường tới phòng vệ sinh chưa hai mét."
Dây xích dài vừa đủ hai mét.
Hứa Cảnh Niệm không nghĩ nhiều, định nói là phòng quá nhỏ.
Nhưng nói như thế, có thể sẽ đả kích lòng tự trọng của Tạ Viễn, "Cũng không gần lắm, khá xa."
Tạ Viễn cười một tiếng, ôm càng chặt: "Giường đến ban công khoảng chừng hơn hai mét."
Xích lại cũng không thể chạy thoát.
Hứa Cảnh Niệm có chút hoảng hốt, cậu nhìn giường, rồi lại nhìn cửa sổ.
Hai mét dài bao nhiêu? Hình như đúng là xa hơn từ phòng vệ sinh đến giường.
"Có vẻ là vậy. Nhưng thế này đi vài bước cũng không mệt."
Tạ Viễn bị Hứa Cảnh Niệm chọc cười, nhẹ nhàng ngậm vành tai Hứa Cảnh Niệm từ sau lưng.
Vành tai bị Tạ Viễn ngậm vào trong miệng, cảm giác tê chạy qua người Hứa Cảnh Niệm, cậu ngả người ra sau tựa vào Tạ Viễn, "Tớ còn phải học nữa."
Giọng nói yếu ớt không đáng nhắc tới.
Cậu nghe giọng Tạ Viễn khàn khàn: "Nhốt cưng lại, sống như vậy cả đời."
Hứa Cảnh Niệm sững sờ.
Trong khi Hứa Cảnh Niệm ngẩn ra, người đã bị bế lên, sau đó thả lên chiếc giường êm ái.
"Tớ phải học." Hứa Cảnh Niệm rất kiên nhẫn.
"Không muốn thử một chút sao? Trên giường?"
Hứa Cảnh Niệm động lòng.
Tạ Viễn nói, liền đưa bàn tay đút vào trong quần Hứa Cảnh Niệm, ngón tay thô ráp ma sát hoa huy*t qua lớp quần lót.
Cơ thể Hứa Cảnh Niệm trở nên mềm mại hơn, "Ưm.... Đừng..... Đừng sờ mà. Tớ còn chưa.... chưa trả lời đâu."
Quần lót bị dịch nhờn làm ướt, cằm Hứa Cảnh Niệm bị giữ lại, trong mắt Tạ Viễn chỉ có một người tên Hứa Cảnh Niệm.
"Ướt rồi, xoa xoa sẽ thoải mái."
Còn không đợi Hứa Cảnh Niệm xấu hổ, miệng lại bị Tạ Viễn hôn thật sâu.
Tiếng nước bọt đặc biệt rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh, khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.
Quần lót của Cảnh Niệm không biết bị cởi ra từ khi nào, hai chân bị banh ra sau đó hoa huy*t đã cảm nhận được sự mát mẻ, Hứa Cảnh Niệm không nhịn được muốn khép hai chân lại. Nhưng Tạ Viễn ra sức, Hứa Cảnh Niệm chỉ có thể giạng chân ra cho Tạ Viễn nhìn.
Hai mắt Hứa Cảnh Niệm đỏ hoe, đưa tay che kín hoa huy*t, nghiêng đầu không nhìn Tạ Viễn, vội nói, "Đừng nhìn."
hoa huy*t dị dạng, vốn không nên xuất hiện trên người cậu.
Hứa Cảnh Niệm lại bắt đầu tự ti.
Cậu là người song tính.
Tuy cha mẹ đều nói cậu biết rằng điều đó không quan trọng lắm, người song tính cũng đã được xã hội công nhận. Hoặc là chờ sau này thành niên có thể làm giải phẫu. Cậu chưa từng cảm thấy bản thân khác biệt. Ngay cả khi cậu phát tình. hoa huy*t có cảm giác ngứa ngáy muốn được 'đút vào', cậu cũng có thể chọn mua gậy thủ dâm để tự an ủi mình.
Thế nhưng giờ đây trước mặt cậu là Tạ Viễn, trước đó đều là ở bên ngoài, làm tình vội vàng chắc chắn sẽ không nhìn kỹ. Nhưng bây giờ thì khác, ở trên giường, cậu giạng chân ra, hình dáng nó đều bị nhìn rõ ràng.
Tạ Viễn có ghét cậu không?
Hứa Cảnh Niệm vừa nghĩ, sắc mặt trắng bệch, cậu vội vàng nhìn về phía Tạ Viễn, phía dưới càng ướt hơn.
"Đẹp lắm, Tiểu Niệm." Tạ Viễn bỗng nhiên rất nói nghiêm túc, đồng thời đầu lưỡi khẽ sượt qua nơi đó của cậu.
Hứa Cảnh Niệm run lên, miệng huyệt càng lúc càng túa ra dịch nhờn, viền mắt Hứa Cảnh Niệm đỏ lên, kìm lại cơn ngứa nhỏ giọng hỏi Tạ Viễn: "Vậy cậu thích tớ, hay là thích cơ thể của tớ?"
Tạ Viễn ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Niệm.
Có chút đau lòng.
"Tiểu Niệm, cưng đang mặc cảm với tôi sao?"
Hứa Cảnh Niệm quay đầu đi không nói lời nào, hơi muốn khép chân lại. Tạ Viễn cũng chú ý tới, cúi đầu, đầu lưỡi mềm mại kề sát miệng huyệt của Hứa Cảnh Niệm, thậm chí còn nhích vào bên trong, bắt chước động tác rút ra cắm vào.
Hứa Cảnh Niệm bị kích thích ưỡn cao ngực, động tác càng lúc càng nhanh khiến Hứa Cảnh Niệm không nói được lời nào. Cậu túm lấy tóc Tạ Viễn, muốn đẩy hắn ra, mà một hồi lâu không đẩy nổi, càng giống như là ấn hắn vào thì đúng hơn.
Đây là lần thứ hai Tạ Viễn liếm phía dưới cậu, lần đầu tiên là khi cậu bị phát hiện. Giờ lại liếm láp, không chê cậu sao?
Sau đợt cao trào, Hứa Cảnh Niệm như mất đi nửa cái mạng co quắp trên giường, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, có chút mờ mịt nhìn Tạ Viễn.
Tạ Viễn bóp nhẹ cằm Hứa Cảnh Niệm, hôn tới.
Trong cái hôn này, Hứa Cảnh Niệm nếm được mùi vị của bản thân.
"Tiểu Niệm, không cần mặc cảm trước mặt tôi. Cái từ đó, mãi mãi không xuất hiện với cưng." Tạ Viễn xoa đầu Hứa Cảnh Niệm rồi nói.
Hơi thở của cả hai quẩn quanh bên nhau, ám muội lại thiêng liêng.
"Nhưng tớ không kiểm soát được, tớ....."
Tạ Viễn mím môi, rất nghiêm túc nhìn Hứa Cảnh Niệm: "Đó là vì tôi chưa đủ tốt, không làm Tiểu Niệm cảm nhận được tôi yêu cưng đến nhường nào. Nếu không, vì sao lại không kiểm soát được?"
Hứa Cảnh Niệm lắc đầu, "Không phải, là do tớ, cậu quá ưu tú. Tớ....."
"Bởi vì cơ thể?" Tạ Viễn bỗng nhiên ngắt lời Hứa Cảnh Niệm.
Có một phần, nhưng không hẳn.
"Để tôi ngẫm lại."
Tạ Viễn cụp mắt suy nghĩ.
Hứa Cảnh Niệm nhịn không được nở nụ cười, "Tạ Viễn, không phải tại cậu."
Tạ Viễn cũng nhịn không được khẽ cười, trán kề trán với Hứa Cảnh Niệm, nỉ non với Hứa Cảnh Niệm: "Tôi đang lo lắng câu trả lời của mình thế nào để cưng hiểu lầm tôi chỉ thích cơ thể của cưng."
Hứa Cảnh Niệm ngẩn ra, điều đó có nghĩa là hắn thích tất cả.
Hứa Cảnh Niệm càng đỏ mặt hơn, phản bác: "Tớ không mặc cảm vì điều đó."
"Hửm?"
Hứa Cảnh Niệm nhỏ giọng nói: "Cậu quá đẹp trai."
Tạ Viễn cười thành tiếng: "Định khen đi khen lại với tôi hả?"
Hứa Cảnh Niệm ngượng ngùng, mà rất quật cường bù đắp một câu: "Thành tích của cậu cũng tốt."
Tạ Viễn nói: "Vậy bây giờ đi học?"
Hứa Cảnh Niệm cắn vai Tạ Viễn, buồn bực nói: "Khốn nạn! Cố ý!"
Cậu đã thế này rồi, còn nói giờ đi học.
Phía dưới chỉ vừa được đầu lưỡi liếm qua, liếm rồi vẫn chưa được chơi nên càng trống trải, cậu muốn. Cậu nhịn cho tới bây giờ, kết quả Tạ Viễn đi nói học.
"Chắc chắn cậu cũng chả có hứng thú gì với cơ thể của tớ."
Tạ Viễn túm tay Hứa Cảnh Niệm đưa tới đũng quần mình, cộm lên, Hứa Cảnh Niệm lập tức rụt tay về.
Tựa như cậu đang làm nũng, mà Tạ Viễn có vẻ như đang dỗ dành cậu.
Hứa Cảnh Niệm trừng mắt nhìn, khóe môi hơi cong lên. Tạ Viễn thật sự đang dỗ cậu, cậu phiền phức, không đúng, cậu luôn rất phiền phức, Tạ Viễn vẫn không ghét, còn dỗ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.