Chương 6: Sau đó
Tiểu Kiêm Gia
27/01/2022
Tạ Viễn vừa giặt xong đồng phục cho Hứa Cảnh Niệm, mới phơi lên ban công thì Hứa Cảnh Niệm đã dậy rồi. Cậu vốn không buồn ngủ, là chứng ngủ rũ nên mới như vậy.
Cậu hơi cử động, cảm giác phía dưới của mình nhói lên. Tạ Viễn cũng nghe thấy được động tĩnh, hắn đi đến ngồi bên cạnh Hứa Cảnh Niệm, "Dậy rồi? Phía dưới cậu hơi sưng, ngủ tiếp đi, tôi đi mua ít thuốc cho cậu."
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, nghĩ thầm vì ai làm hại chứ. Cậu quấn chăn của Tạ Viễn, lắc đầu một cái, "Hình như tớ nghe được tiếng chuông, chắc là tan học rồi. Nếu nghỉ ngơi nữa thì bạn cùng phòng của cậu sẽ về mất."
Sắc mặt Tạ Viễn dần sa sầm, "Cậu sợ bị nhìn thấy?"
Hứa Cảnh Niệm vén chăn lên, song sau đó nhận ra phía dưới mình trần trụi, lập tức che lại, "Bộ dạng bây giờ của tớ bị bạn cùng phòng của cậu nhìn thấy, bọn họ sẽ biết ngay chúng ta làm gì, hai nam sinh mà bị nhìn thấy sẽ rất phiền phức."
Tốt nhất là vậy, biết đời này Hứa Cảnh Niệm cũng không thoát khỏi hắn. Cho dù không ở cùng một chỗ, cũng sẽ biết Hứa Cảnh Niệm đã từng bị một người tên là Tạ Viễn chịch. Trên người Hứa Cảnh Niệm mãi mãi sẽ lưu dấu ấn của hắn. Những dấu hôn chính là chứng cứ. Hứa Cảnh Niệm tuy che kín, nhưng Tạ Viễn vẫn thấy được dấu hôn trên người cậu. Từ cổ đến xương quai xanh, lại tới đầu nhũ bị mút đến mức sưng lên, không có chỗ nào mà không phải là hắn làm ra.
Nhưng hắn không thể. Tiểu Niệm của hắn rất yếu đuối, bị phát hiện nhất định sẽ rất sợ, sẽ tức giận mà khóc nức lên.
Hắn không nỡ.
Tạ Viễn rũ mắt, đáy mắt âm trầm không rõ.
"Quần áo của tớ đâu?" Hứa Cảnh Niệm không biết suy nghĩ của Tạ Viễn, hỏi.
Ánh mắt Tạ Viễn lạnh nhạt có chút gợn sóng, hắn đưa đồng phục của mình cho Hứa Cảnh Niệm, "Đồ cậu bị dơ nên giặt rồi, mặc đỡ đồ của tôi cũng được."
Trong đồng phục còn giấu một cái quần lót màu đen, cái này chắc chắn không phải của cậu! Hơn nữa còn to hơn quần lót cậu rất nhiều.
Tạ Viễn cũng nhìn thấy Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, giải thích: "Mới. Tôi chưa mặc đâu."
Vấn đề ở đây không phải mặc hay chưa! Vấn đề là kích thước không phù hợp!
Hứa Cảnh Niệm rất có lòng tự trọng nói Tạ Viễn đừng nhìn cậu mặc quần áo. Tạ Viễn quả nhiên quay người không nhìn, lúc này rất lịch thiệp.
Hiển nhiên quần lót của Tạ Viễn to hơn, không ôm được chim nhỏ của cậu. Đồng phục học sinh cũng rộng, thùng thình trên người cậu, Hứa Cảnh Niệm xắn tay áo lên. Còn quần, cũng xăn lên.
Không giống trẻ con lén mặc quần áo người lớn, như thiếu niên hư hỏng cố gắng mặc đồng phục học sinh. Thiếu niên hư hỏng trong mắt Tạ Viễn, vừa nghĩ tới cảnh Hứa Cảnh Niệm mặc quần áo của hắn, quần lót của hắn. Nội tâm Tạ Viễn đạt được thỏa mãn cực lớn, hắn lại đè Hứa Cảnh Niệm lên tường hôn một hồi lâu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp đẽ của Hứa Cảnh Niệm, khàn giọng nói: "Đẹp thật đấy."
Hứa Cảnh Niệm ngượng ngùng, cậu đỏ mặt đẩy Tạ Viễn, thở hổn hển nhỏ giọng nhắc nhở: "Bạn cùng phòng của cậu sắp quay về rồi."
"Ừm."
Tạ Viễn hôn lên mí mắt Hứa Cảnh Niệm, như chuồn chuồn lướt nước, khiến Hứa Cảnh Niệm thất thần một hồi lâu.
Hứa Cảnh Niệm kéo khoá áo khoác lên trên cùng, yên lặng đi theo bên cạnh Tạ Viễn.
Tạ Viễn mua một cái đệm ngồi, Hứa Cảnh Niệm nghi ngờ cái đệm ngồi kia là mua cho cậu. Tiếp đó lại thấy Tạ Viễn đi đến phòng y tế, lúc ra ngoài còn cầm theo một cái túi nhỏ màu đen.
Hứa Cảnh Niệm không hỏi, Tạ Viễn cũng chưa nói. Sau khi đến lớp, các bạn học đều đã ngoài, họ bỏ cả buổi học, Hứa Cảnh Niệm nghi mình cũng bị mời phụ huynh.
Trước khi Hứa Cảnh Niệm ngồi xuống, Tạ Viễn đặt cái đệm lên trên ghế cậu.
"Cảm.... Cảm ơn."
Quả nhiên là cho cậu. Ngồi trên đệm mềm mại, phía dưới cũng thoải mái hẳn.
"Thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt. Tuy rửa sạch sẽ rồi, nhưng là lần đầu tiên của cậu, về nhớ tới thoa thuốc. Đau quá thì nói, tôi với cậu đến phòng vệ sinh để làm." Tạ Viễn đặt túi màu đen trên bàn Hứa Cảnh Niệm, dặn dò.
Hứa Cảnh Niệm chột dạ, nằm nhoài trên bàn che túi đi, sao cứ đưa thế được? Thứ này, đáng lẽ nên giao dịch lén lút chứ?
"Không đau lắm, có thể về làm." Hứa Cảnh Niệm giấu thuốc xong nhỏ giọng trả lời.
"Ừm, sợ tôi chịch cậu nữa à?"
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, trong lòng cậu đang ước gì Tạ Viễn tiếp tục làm tình với cậu, nhưng cơ thể không chịu nổi. Hứa Cảnh Niệm không lên tiếng, cậu không biết nên trả lời thế nào, đơn giản chỉ im lặng.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, mà bụng Hứa Cảnh Niệm lại réo lên, phá vỡ sự bình tĩnh ngắn ngủi.
Hứa Cảnh Niệm che bụng mình, không hề ngập ngừng mà nói: "Đói bụng quá." Hứa Cảnh Niệm nói xong cũng hối hận rồi, nói như vậy như thể là đang làm nũng, cậu và Tạ Viễn...., từ đầu tới đuôi cũng không biết là gì.
Quan hệ bây giờ của cậu và hắn là bạn tình sao?
Giữa bạn tình, có thể làm nũng ư?
"Ừm, nghe rồi."
Nghe..... Nghe rồi?
Hứa Cảnh Niệm giật giật lỗ tai, hắn nghe tiếng Tạ Viễn đứng dậy, chắc hắn đi mua đồ ăn cho cậu hả? Nhưng hắn... Hắn còn chưa hỏi cậu thích ăn cái gì mà. Mãi đến tận khi tiếng bước chân biến mất, Hứa Cảnh Niệm cũng không đợi được Tạ Viễn hỏi cậu thích ăn cái gì.
Hứa Cảnh Niệm nghiêng người về phía cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài. Tạ Viễn vừa ra cửa, quay đầu lại như cảm nhận được, Hứa Cảnh Niệm lập tức quay về chỗ ngồi, khá là chột dạ bỏ túi màu đen trên bàn vào cặp sách, nhét xuống dưới đáy.
Trước đây cậu nhìn lén cũng sẽ không bị phát hiện.
Lẽ nào bởi vì bọn họ đã thân mật, nên Tạ Viễn phát hiện tầm mắt của cậu sao?
Hứa Cảnh Niệm vỗ vỗ mặt mình, nhẩm trong lòng không nghĩ ngợi nữa.
Tạ Viễn mua cho cậu đồ ăn thanh đạm, nhìn đã không thấy ngon miệng.
Rau dưa thì rẻ, thịt lại mắc.
Nhất định Tạ Viễn không đủ tiền. Tạ Viễn phải đi làm thêm mỗi tối, trường học trợ cấp 200 ngàn chắc chắn không đủ tiêu.
Cậu vừa liếc nhìn hộp cơm của Tạ Viễn, bên trong cũng đều là món chay. Định ai oán không có thịt, Hứa Cảnh Niệm yên lặng ăn rau, còn muốn chuyển tiền cơm tiền cho Tạ Viễn.
Cậu hơi cử động, cảm giác phía dưới của mình nhói lên. Tạ Viễn cũng nghe thấy được động tĩnh, hắn đi đến ngồi bên cạnh Hứa Cảnh Niệm, "Dậy rồi? Phía dưới cậu hơi sưng, ngủ tiếp đi, tôi đi mua ít thuốc cho cậu."
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, nghĩ thầm vì ai làm hại chứ. Cậu quấn chăn của Tạ Viễn, lắc đầu một cái, "Hình như tớ nghe được tiếng chuông, chắc là tan học rồi. Nếu nghỉ ngơi nữa thì bạn cùng phòng của cậu sẽ về mất."
Sắc mặt Tạ Viễn dần sa sầm, "Cậu sợ bị nhìn thấy?"
Hứa Cảnh Niệm vén chăn lên, song sau đó nhận ra phía dưới mình trần trụi, lập tức che lại, "Bộ dạng bây giờ của tớ bị bạn cùng phòng của cậu nhìn thấy, bọn họ sẽ biết ngay chúng ta làm gì, hai nam sinh mà bị nhìn thấy sẽ rất phiền phức."
Tốt nhất là vậy, biết đời này Hứa Cảnh Niệm cũng không thoát khỏi hắn. Cho dù không ở cùng một chỗ, cũng sẽ biết Hứa Cảnh Niệm đã từng bị một người tên là Tạ Viễn chịch. Trên người Hứa Cảnh Niệm mãi mãi sẽ lưu dấu ấn của hắn. Những dấu hôn chính là chứng cứ. Hứa Cảnh Niệm tuy che kín, nhưng Tạ Viễn vẫn thấy được dấu hôn trên người cậu. Từ cổ đến xương quai xanh, lại tới đầu nhũ bị mút đến mức sưng lên, không có chỗ nào mà không phải là hắn làm ra.
Nhưng hắn không thể. Tiểu Niệm của hắn rất yếu đuối, bị phát hiện nhất định sẽ rất sợ, sẽ tức giận mà khóc nức lên.
Hắn không nỡ.
Tạ Viễn rũ mắt, đáy mắt âm trầm không rõ.
"Quần áo của tớ đâu?" Hứa Cảnh Niệm không biết suy nghĩ của Tạ Viễn, hỏi.
Ánh mắt Tạ Viễn lạnh nhạt có chút gợn sóng, hắn đưa đồng phục của mình cho Hứa Cảnh Niệm, "Đồ cậu bị dơ nên giặt rồi, mặc đỡ đồ của tôi cũng được."
Trong đồng phục còn giấu một cái quần lót màu đen, cái này chắc chắn không phải của cậu! Hơn nữa còn to hơn quần lót cậu rất nhiều.
Tạ Viễn cũng nhìn thấy Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, giải thích: "Mới. Tôi chưa mặc đâu."
Vấn đề ở đây không phải mặc hay chưa! Vấn đề là kích thước không phù hợp!
Hứa Cảnh Niệm rất có lòng tự trọng nói Tạ Viễn đừng nhìn cậu mặc quần áo. Tạ Viễn quả nhiên quay người không nhìn, lúc này rất lịch thiệp.
Hiển nhiên quần lót của Tạ Viễn to hơn, không ôm được chim nhỏ của cậu. Đồng phục học sinh cũng rộng, thùng thình trên người cậu, Hứa Cảnh Niệm xắn tay áo lên. Còn quần, cũng xăn lên.
Không giống trẻ con lén mặc quần áo người lớn, như thiếu niên hư hỏng cố gắng mặc đồng phục học sinh. Thiếu niên hư hỏng trong mắt Tạ Viễn, vừa nghĩ tới cảnh Hứa Cảnh Niệm mặc quần áo của hắn, quần lót của hắn. Nội tâm Tạ Viễn đạt được thỏa mãn cực lớn, hắn lại đè Hứa Cảnh Niệm lên tường hôn một hồi lâu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp đẽ của Hứa Cảnh Niệm, khàn giọng nói: "Đẹp thật đấy."
Hứa Cảnh Niệm ngượng ngùng, cậu đỏ mặt đẩy Tạ Viễn, thở hổn hển nhỏ giọng nhắc nhở: "Bạn cùng phòng của cậu sắp quay về rồi."
"Ừm."
Tạ Viễn hôn lên mí mắt Hứa Cảnh Niệm, như chuồn chuồn lướt nước, khiến Hứa Cảnh Niệm thất thần một hồi lâu.
Hứa Cảnh Niệm kéo khoá áo khoác lên trên cùng, yên lặng đi theo bên cạnh Tạ Viễn.
Tạ Viễn mua một cái đệm ngồi, Hứa Cảnh Niệm nghi ngờ cái đệm ngồi kia là mua cho cậu. Tiếp đó lại thấy Tạ Viễn đi đến phòng y tế, lúc ra ngoài còn cầm theo một cái túi nhỏ màu đen.
Hứa Cảnh Niệm không hỏi, Tạ Viễn cũng chưa nói. Sau khi đến lớp, các bạn học đều đã ngoài, họ bỏ cả buổi học, Hứa Cảnh Niệm nghi mình cũng bị mời phụ huynh.
Trước khi Hứa Cảnh Niệm ngồi xuống, Tạ Viễn đặt cái đệm lên trên ghế cậu.
"Cảm.... Cảm ơn."
Quả nhiên là cho cậu. Ngồi trên đệm mềm mại, phía dưới cũng thoải mái hẳn.
"Thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt. Tuy rửa sạch sẽ rồi, nhưng là lần đầu tiên của cậu, về nhớ tới thoa thuốc. Đau quá thì nói, tôi với cậu đến phòng vệ sinh để làm." Tạ Viễn đặt túi màu đen trên bàn Hứa Cảnh Niệm, dặn dò.
Hứa Cảnh Niệm chột dạ, nằm nhoài trên bàn che túi đi, sao cứ đưa thế được? Thứ này, đáng lẽ nên giao dịch lén lút chứ?
"Không đau lắm, có thể về làm." Hứa Cảnh Niệm giấu thuốc xong nhỏ giọng trả lời.
"Ừm, sợ tôi chịch cậu nữa à?"
Hứa Cảnh Niệm đỏ mặt, trong lòng cậu đang ước gì Tạ Viễn tiếp tục làm tình với cậu, nhưng cơ thể không chịu nổi. Hứa Cảnh Niệm không lên tiếng, cậu không biết nên trả lời thế nào, đơn giản chỉ im lặng.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, mà bụng Hứa Cảnh Niệm lại réo lên, phá vỡ sự bình tĩnh ngắn ngủi.
Hứa Cảnh Niệm che bụng mình, không hề ngập ngừng mà nói: "Đói bụng quá." Hứa Cảnh Niệm nói xong cũng hối hận rồi, nói như vậy như thể là đang làm nũng, cậu và Tạ Viễn...., từ đầu tới đuôi cũng không biết là gì.
Quan hệ bây giờ của cậu và hắn là bạn tình sao?
Giữa bạn tình, có thể làm nũng ư?
"Ừm, nghe rồi."
Nghe..... Nghe rồi?
Hứa Cảnh Niệm giật giật lỗ tai, hắn nghe tiếng Tạ Viễn đứng dậy, chắc hắn đi mua đồ ăn cho cậu hả? Nhưng hắn... Hắn còn chưa hỏi cậu thích ăn cái gì mà. Mãi đến tận khi tiếng bước chân biến mất, Hứa Cảnh Niệm cũng không đợi được Tạ Viễn hỏi cậu thích ăn cái gì.
Hứa Cảnh Niệm nghiêng người về phía cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài. Tạ Viễn vừa ra cửa, quay đầu lại như cảm nhận được, Hứa Cảnh Niệm lập tức quay về chỗ ngồi, khá là chột dạ bỏ túi màu đen trên bàn vào cặp sách, nhét xuống dưới đáy.
Trước đây cậu nhìn lén cũng sẽ không bị phát hiện.
Lẽ nào bởi vì bọn họ đã thân mật, nên Tạ Viễn phát hiện tầm mắt của cậu sao?
Hứa Cảnh Niệm vỗ vỗ mặt mình, nhẩm trong lòng không nghĩ ngợi nữa.
Tạ Viễn mua cho cậu đồ ăn thanh đạm, nhìn đã không thấy ngon miệng.
Rau dưa thì rẻ, thịt lại mắc.
Nhất định Tạ Viễn không đủ tiền. Tạ Viễn phải đi làm thêm mỗi tối, trường học trợ cấp 200 ngàn chắc chắn không đủ tiêu.
Cậu vừa liếc nhìn hộp cơm của Tạ Viễn, bên trong cũng đều là món chay. Định ai oán không có thịt, Hứa Cảnh Niệm yên lặng ăn rau, còn muốn chuyển tiền cơm tiền cho Tạ Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.