Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Chương 139: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (12)
Việt Lãng
18/10/2024
Xe Phi Mã tiếp tục chạy, Kỵ Sĩ cho rằng đối phương không nghe thấy, điều khiển Sư Thứu tiến lên ngăn cản: "Xin lỗi, mời dừng lại một chút, chúng tôi cần phải kiểm tra......"
Azman nhanh chóng quyết định: "Đi mau."
Xe bay đột nhiên tăng tốc. Sư thứu bị đâm thương cánh, gần như từ trên không trung ngã xuống, kỵ sĩ kinh quát: "Đứng lại!"
Bây giờ ai cũng nhìn ra, chiếc xe này có vấn đề. Elvis lập tức ra tay, một đạo ánh sáng bắn về phía xe ngựa.
Dây đằng vươn ra, trong giây lát đã thành tấm khiên bảo vệ đuôi xe.
Thân xe chấn động, cơ thể Nguy Dã nghiên ngã, Ám Tinh Linh Vương vương tay đỡ hắn.
Một bàn tay của Azman đặt hờ trên gáy hắn, rũ mắt nhìn hắn cười nói: "Hiện tại anh ta muốn đối đầu với cậu."
Ánh mắt y phảng phất như đang nói: Lần này cậu chết tâm rồi chứ?
Nguy Dã nhấp môi: "Anh ta không biết tôi ở trong xe."
Azman hừ cười một tiếng, đang muốn nói nữa, người đàn ông ở đối diện duỗi tay vớ lấy Nguy Dã, khó chịu nói: "Ôm đủ rồi chứ?"
Azman giương mắt nhìn y, bán thú nhân thiếu kiên nhẫn khó nén được sự thù địch, y chậm rãi buông lỏng tay, người trong lòng ngực đã bị đoạt đi.
Quả nhiên là động vật, bảo vệ đồ ăn như vậy. Azman không chút để ý mà nghĩ.
Thân xe càng ngày càng không ổn, Phi Mã bị kinh hách bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của Nord, mà Sư Thứu của Giáo Đình đã đuổi tới phía sau.
Nord vội la lên: "Vương, làm sao bây giờ?"
Azman dứt khoát nói: "Nhảy xuống đi."
Bọn họ đang ở phía trên Hỗn Độn Thâm Uyên, bên dưới, lục địa như bị một con rắn đen uốn lượn cắn nuốt, đây là nơi Thần Minh rơi xuống đã tạo ra vết rách sâu không thấy đáy.
Trong lúc xóc nảy, cánh tay Eugene ôm eo Nguy Dã, vững vàng đi đến cửa xe, nhưng mà mới vừa xốc lên màn xe, một luồng không khí cuồng bạo đột nhiên dâng lên từ dưới chân!
Một dòng nước mãnh liệt như phun trào ra từ trong vực sâu, đôi mắt lập tức rơi vào bóng tối, ám nguyên tố vô hình nồng đậm như mây đen quay cuồng.
Quang Minh Kỵ Sĩ tránh không kịp sự tấn công từ Ám Nguyên Tố, phát ra tiếng kêu thảm thiết như thân thể bị xé rách, rơi xuống từ trên Sư Thứu.
Nguyên tố triều bạo phát!
Đúng lúc này, nơi xa hiện lên ánh sáng, Giáo Hoàng đứng trên bầu trời, đang thi pháp chống đỡ.
Ở trong tay ông, là thần khí Quang Minh Thần để lại thế gian, thần khí Thần Điện cung phụng ngàn năm -- Quyền Trượng Ánh Sáng.
Theo chú ngữ dài dòng phức tạp từ trong miệng Giáo Hoàng, ánh sáng tỏa ra từ quyền trượng càng ngày càng mãnh liệt, như mặt trời mộc trong đêm tối, ánh sáng bỗng nhiên bùng nổ, pha loãng bóng tối hàng dặm xung quanh.
Ma lực vận chuyển thuận lợi, nhưng lòng Giáo Hoàng lại đang nôn nóng, vì khi nguyên tố triều bùng nổ Elvis không ở phía sau ông.
Sau khi dọn sạch một khu vực, Giáo Hoàng lo lắng đề phòng tìm kiếm, thân ảnh màu trắng kia sớm đã không rõ sống chết.
*
Elvis tỉnh lại ở dưới vực sâu. Toàn thân đau đớn, may mà trên người y có đạo cụ ma pháp phòng ngự phẩm chất cao, ánh sáng nhạt bảo vệ y, cũng ngăn cách Nguyên Tố Hắc Ám ăn mòn.
Y nhịn đau đứng lên, cho chính mình làm thuật chữa trị, sau khi thoáng khôi phục, lại ở cách đó không xa phát hiện một thi thể kỵ sĩ.
Elvis nhăn chặt mày thu thập thi thể giúp kỵ sĩ, sau đó sải bước về phương hướng trong trí nhớ của mình.
Trước khi rơi xuống, y nhìn thấy...... Bóng dáng của Pháp Sư Vong Linh.
Bóng tối tựa sương mù che đi đôi mắt, như thể sẽ đánh mất cảm giác về thời gian. Một mình một người vô cùng đáng sợ, rất dễ dàng mất đi lý trí.
Nhưng tâm tính của Elvis cứng cỏi, trong lòng lại có mục tiêu chống đỡ, bước chân trấn định đi về phía trước.
Thời gian từng giây trôi qua, không biết vì sao, áp lực chung quanh càng lúc càng lớn, thân thể càng nặng nề. Trong lòng y cả kinh, nhớ tới truyền thuyết về Hắc Ám Thần ngã xuống, tất nhiên có liên quan tới việc ám nguyên tố bùng nổ.
Chẳng lẽ y đang đến gần thứ dị thường nào đó?
Bởi vì có nghi vấn nên bước chân trở nhanh hơn, khi nhìn thấy bóng dáng của Nguy Dã, Elvis đang muốn chạy tới thì bước chân chợt dừng lại, cái trán như nhận một đòn nghiêm trọng.
Trong nháy mắt, đầu óc choáng váng, xoay mòng mòng như kính vạn hoa, ký ức lướt qua.
Lực lượng vô hình ăn mòn phòng ngự quanh thân y, cũng đang xâm lấn linh hồn của y, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.
Khoảnh khắc khi hoàn toàn mất đi lý trí, trong cơ thể Elvis đột nhiên phát ra ánh sáng loá mắt, đốt cháy không khí chung quanh.
Y nửa quỳ trên mặt đất há miệng thở dốc, nơi này có lực lượng Hắc Ám thiếu chút nữa làm y lâm vào ảo cảnh.
Elvis là trời sinh thánh khiết quang minh thể chất, tâm cảnh lại viên mãn, không hề có kẽ hở, cho nên nhanh chóng thoát ra được.
Nhưng Nguy Dã lại không được.
Elvis không quan tâm việc tiết kiệm ma lực, dùng thuật chiếu sáng đến gần hắn, pháp sư áo đen hai mắt nhắm nghiền tựa người trên vách đá, quanh thân như bị bao vây một tầng khí đen nồng đậm.
Lông mi dài bất an mà rung động, tạo ra một bóng tối mỏng manh, đôi lông mày dài cau lại, hắn chìm vào cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Elvis nhớ tới chưa từng có ai sống sót bước ra khỏi Hỗn Độn Thâm Uyên, ngay cả Giáo Hoàng cũng không dám đi sâu vào trong, trong lòng quýnh lên, vươn tay về phía Nguy Dã.
Trong nháy mắt khi chạm vào, đầu choáng váng, ý thức của y đột nhiên bị hút vào!
Bóng tối được thắp sáng, hình ảnh trước mắt biến thành một mảnh rừng rậm.
Mặt đất phủ sương trắng, bị tuyết trắng bao trùm. Y kinh ngạc phát hiện chỉ có bản thân đứng ở đây, cũng chẳng thấy rét lạnh.
Simon đâu?
Khi đang tìm kiếm, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, một người phụ nữ trung niên chân thấp chân cao dẫm lên tuyết đi tới, trong lòng ngực ôm một đứa trẻ còn trong tã lót.
Người phụ nữ đi đến rừng rậm, đem đứa trẻ đặt trên mặt đất, vẻ mặt nàng nhìn đứa trẻ rất kỳ lạ, trộn lẫn sự chán ghét, sợ hãi, lại có một chút không đành lòng, rồi lại từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá lớn.
"Đừng trách ta, ai kêu ngươi mang dòng máu tội ác, tương lai nhất định sẽ trở thành ác ma......" Nàng như tự an ủi bản thân, giơ lên cục đá hướng về đứa trẻ.
Đúng vào lúc này, Elvis thấy rõ mặt đứa trẻ, đôi mắt màu lam nhạt quen thuộc làm lòng y run lên: "Đừng!"
Y muốn ngăn cản, bàn tay vươn ra lại xuyên qua người phụ nữ.
Elvis ngẩn ra, ý thức được nơi này là ảo cảnh, y thấy được quá khứ của Simon.
Người phụ nữ cuối cùng cũng không thể xuống tay, run rẩy ném đi cục đá: "Thôi, đem ngươi ném ở chỗ này đã sống không nổi......"
Người phụ nữ nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại đứa trẻ nằm trên nền tuyết khóc thút thít. Trái tim Elvis theo tiếng khóc mà nhảy lên, lý trí biết nơi này ảo cảnh, vẫn không ngừng muốn đem đứa trẻ đáng thương kia bế lên.
Thì ra sau khi bị phát hiện tư chất Hắc Ám Ma Pháp, cho dù là một đứa trẻ cũng sẽ bị vứt bỏ.
Elvis nhíu mày, lúc này hắn chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, nếu giáo dục tốt, không cho hắn học Hắc Ma Pháp, thì sao sẽ trở thành Pháp Sư Vong Linh?
Cám ơn trời đất, khi tiếng khóc yếu dần, nơi xa xuất hiện một ông lão áo đen, cười lớn đem đứa trẻ nhặt về.
Hình ảnh chuyển đổi, Elvis lại thấy Simon đã lớn hơn một chút. Hắn cùng ông lão sống trong rừng sâu, hắn học Ma Pháp Vong Linh. Thiên phú của hắn cực cao, ông lão thường sẽ mặt mày hớn hở mà khích lệ hắn, mỗi khi như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt liền sẽ nở nụ cười, đôi mắt thanh triệt ngây thơ tựa nước gợn sóng.
Elvis cũng cầm lòng không được mà mỉm cười, nhìn hắn dần cao lên, rút đi nét trẻ con, tựa như chân chính làm bạn ở bên cạnh hắn, nhìn hắn trưởng thành.
Bên trong rừng rậm chỉ có thầy trò hai người, ông lão cũng không cho phép hắn đi ra ngoài, nhưng ở năm năm sau khi nhặt được hắn, ông lão tặng hắn một con quạ đen làm bạn chơi cùng.
Elvis kinh ngạc phát hiện, bản thân thế mà cảm nhận được ôn nhu từ trên người một Pháp Sư Vong Linh.
Nhưng tính tình của ông lão vô cùng kỳ lạ, có khi vô cùng từ ái, có khi lại sẽ nổi trận lôi đình, khi thiếu niên nhỏ lần đầu tiên có cảm giác tò mò với thế giới bên ngoài, ông lão dùng lời nói tàn khốc hướng về phía hắn, nói loại người như hắn chỉ xứng sống trong bóng tối, đi ra ngoài thì sẽ như chuột cống bị người bắt giết.
"Người nhà của con vứt bỏ con, con giống thầy, đều là con rệp không ai cần!"
Vẻ mặt của thiếu niên ngây ngốc, ngược lại là ông lão vừa nói vừa nghẹn ngào khóc.
Ở trước mặt thầy im lặng không nói, lúc một mình, hắn ngồi dưới tàng cây, vẫn là lạch tạch rơi nước mắt.
Nước mắt chảy xuống cằm nhọn, rơi xuống mặt đất, an tĩnh cực kỳ.
Elvis ngơ ngẩn vươn tay, muốn vì hắn lau nước mắt, lại như cũ sờ không tới.
Đúng lúc này, một nhóm nhà thám hiểm đi vào rừng rậm, thiếu niên chung quy kìm nén không được, trộm đi tới, lấy ra đá quý muốn cùng bọn họ nói chuyện. Nhưng đá quý của hắn lại bị cướp đi, thân thể nhỏ gầy cũng bị dẫm xuống mặt đất, đối phương hưng phấn đàm luận muốn đem hắn bắt đến giáo đình nhận tiền thưởng.
Elvis bỗng nhiên cảm thấy, những người gọi là chính nghĩa lại đáng ghét như thế.
Ông lão kịp thời tới giết những người đó, lần này thiếu niên không có bị quở trách, hắn nhắm mắt theo đuôi đi theo thầy về, trên mặt còn dính máu, vẻ mặt mờ mịt.
Từ đây, hắn càng ngày càng trầm mặc, dốc lòng chìm vào ma pháp. Lòng Elvis như bị cục đá đè nặng, y lần đầu tiên nhìn trực diện vấn đề này, giáo lí mà y từ nhỏ đã vững chắc tin tưởng không hề nghi ngờ giờ đã có vết nứt--
Pháp Sư Hắc Ám thật sự nên chết sao?
Vừa nghĩ thế, hình ảnh lại chuyển đổi, trước mặt thiếu niên là thi thể của con quạ đen tên Martin, hắn không chút do dự chuyển hóa nó thành Vong Linh Ma Sủng tiếp tục đi theo bên cạnh chính mình.
Dù hắn có thể giữ lại ma sủng, nhưng người thầy bệnh nặng sắp chết lại kiên quyết phủ định đề nghị của hắn: "Thầy không muốn làm Tử Linh chẳng thể nhìn thấy ánh sáng, cả đời thầy chính là bi kịch." Giọng ông yếu dần, ánh sáng trong mắt cũng dần tiêu tán: "Thầy phải rời khỏi thân xác đáng chết, làm người ta phỉ nhổ này......"
Elvis đau lòng nhìn hắn, cho rằng hắn sẽ đau lòng, mất đi người quan trọng nhất trở nên càng thêm cô độc, nhưng Nguy Dã nhìn người thầy trên giường, bỗng nhiên nói: "Không."
"Dù thầy là Pháp Sư Vong Linh, cũng không đáng chết, càng không làm người phỉ nhổ, con rất thích thầy."
Tròng mắt vẩn đục của ông lão nhìn về phía hắn, ánh mắt biểu lộ vui mừng: "Đứa trẻ ngoan, nhưng người bên ngoài sẽ không nghĩ như vậy, con chưa từng đi ra ngoài, về sau......"
Ông muốn giáo huấn cho đồ đệ đơn thuần này cuối cùng, ngoài dự đoán là, đồ đệ từ trước đến nay quái gở kiệm lời lại lắc lắc đầu với ông: "Bọn họ không có quyền quyết định việc con chết hay con có tội."
"Bóng tối cùng ánh sáng giống nhau, đều là nguyên tố ma pháp vốn có trên lục địa, đồng dạng là lực lượng, không có đắt rẻ sang hèn, chẳng qua bởi vì thần của chúng ta chiến bại, mới bị bọn họ xem là kẻ có tội." Giọng hắn nghiêm túc, phát ra từ đáy lòng: "Con cảm thấy Ám Nguyên Tố rất tốt, càng tốt hơn so với ánh sáng, nó có thể giúp con giữ lại Martin."
Tuổi già Pháp Sư Tử Linh há miệng thở dốc, bỗng nhiên ở trước mặt đệ tử á khẩu không trả lời được.
"Sai chưa bao giờ là ta." Đôi mắt hắn kiên định nói: "Sai là những người đó."
Ông lão sắp chết trong ánh mắt lại chợt thả ra ánh sáng, tâm tình kích động ly thế, mà từ đầu đến cuối đứng ở một bên Thánh Tử trong lòng chấn động.
Sai là những kẻ phân chia đen trắng, muốn quét sạch Hắc Ám Ma Pháp Sư tồn tại --
Lúc Nguy Dã nói ra câu cuối cùng, xung quanh bắt đầu lung lay, người trước mắt tựa như sắp biến mất, Elvis theo bản năng vươn tay.
Lần này hắn đụng phải da thịt mềm mại của đối phương.
Cảnh tượng chung quanh như phai màu rồi tiêu tán, trước mắt Nguy Dã tối sầm, đánh vỡ ảo cảnh thoát ra ngoài.
Cổ tay truyền đến xúc cảm, hắn bị hung hăng ôm lấy, một cái ôm ấm áp thoải mái thanh tân.
Elvis ngực phập phồng, trái tim của người đàn ông nội liễm tự chủ lần đầu tiên đập nhanh dồn dập như vậy.
Dùng sức ôm lấy người trong lòng, cơ hồ đem hắn khảm vào trong thân thể.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, Nguy Dã nghe được y lẩm bẩm nói: "Rất xin lỗi."
Azman nhanh chóng quyết định: "Đi mau."
Xe bay đột nhiên tăng tốc. Sư thứu bị đâm thương cánh, gần như từ trên không trung ngã xuống, kỵ sĩ kinh quát: "Đứng lại!"
Bây giờ ai cũng nhìn ra, chiếc xe này có vấn đề. Elvis lập tức ra tay, một đạo ánh sáng bắn về phía xe ngựa.
Dây đằng vươn ra, trong giây lát đã thành tấm khiên bảo vệ đuôi xe.
Thân xe chấn động, cơ thể Nguy Dã nghiên ngã, Ám Tinh Linh Vương vương tay đỡ hắn.
Một bàn tay của Azman đặt hờ trên gáy hắn, rũ mắt nhìn hắn cười nói: "Hiện tại anh ta muốn đối đầu với cậu."
Ánh mắt y phảng phất như đang nói: Lần này cậu chết tâm rồi chứ?
Nguy Dã nhấp môi: "Anh ta không biết tôi ở trong xe."
Azman hừ cười một tiếng, đang muốn nói nữa, người đàn ông ở đối diện duỗi tay vớ lấy Nguy Dã, khó chịu nói: "Ôm đủ rồi chứ?"
Azman giương mắt nhìn y, bán thú nhân thiếu kiên nhẫn khó nén được sự thù địch, y chậm rãi buông lỏng tay, người trong lòng ngực đã bị đoạt đi.
Quả nhiên là động vật, bảo vệ đồ ăn như vậy. Azman không chút để ý mà nghĩ.
Thân xe càng ngày càng không ổn, Phi Mã bị kinh hách bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của Nord, mà Sư Thứu của Giáo Đình đã đuổi tới phía sau.
Nord vội la lên: "Vương, làm sao bây giờ?"
Azman dứt khoát nói: "Nhảy xuống đi."
Bọn họ đang ở phía trên Hỗn Độn Thâm Uyên, bên dưới, lục địa như bị một con rắn đen uốn lượn cắn nuốt, đây là nơi Thần Minh rơi xuống đã tạo ra vết rách sâu không thấy đáy.
Trong lúc xóc nảy, cánh tay Eugene ôm eo Nguy Dã, vững vàng đi đến cửa xe, nhưng mà mới vừa xốc lên màn xe, một luồng không khí cuồng bạo đột nhiên dâng lên từ dưới chân!
Một dòng nước mãnh liệt như phun trào ra từ trong vực sâu, đôi mắt lập tức rơi vào bóng tối, ám nguyên tố vô hình nồng đậm như mây đen quay cuồng.
Quang Minh Kỵ Sĩ tránh không kịp sự tấn công từ Ám Nguyên Tố, phát ra tiếng kêu thảm thiết như thân thể bị xé rách, rơi xuống từ trên Sư Thứu.
Nguyên tố triều bạo phát!
Đúng lúc này, nơi xa hiện lên ánh sáng, Giáo Hoàng đứng trên bầu trời, đang thi pháp chống đỡ.
Ở trong tay ông, là thần khí Quang Minh Thần để lại thế gian, thần khí Thần Điện cung phụng ngàn năm -- Quyền Trượng Ánh Sáng.
Theo chú ngữ dài dòng phức tạp từ trong miệng Giáo Hoàng, ánh sáng tỏa ra từ quyền trượng càng ngày càng mãnh liệt, như mặt trời mộc trong đêm tối, ánh sáng bỗng nhiên bùng nổ, pha loãng bóng tối hàng dặm xung quanh.
Ma lực vận chuyển thuận lợi, nhưng lòng Giáo Hoàng lại đang nôn nóng, vì khi nguyên tố triều bùng nổ Elvis không ở phía sau ông.
Sau khi dọn sạch một khu vực, Giáo Hoàng lo lắng đề phòng tìm kiếm, thân ảnh màu trắng kia sớm đã không rõ sống chết.
*
Elvis tỉnh lại ở dưới vực sâu. Toàn thân đau đớn, may mà trên người y có đạo cụ ma pháp phòng ngự phẩm chất cao, ánh sáng nhạt bảo vệ y, cũng ngăn cách Nguyên Tố Hắc Ám ăn mòn.
Y nhịn đau đứng lên, cho chính mình làm thuật chữa trị, sau khi thoáng khôi phục, lại ở cách đó không xa phát hiện một thi thể kỵ sĩ.
Elvis nhăn chặt mày thu thập thi thể giúp kỵ sĩ, sau đó sải bước về phương hướng trong trí nhớ của mình.
Trước khi rơi xuống, y nhìn thấy...... Bóng dáng của Pháp Sư Vong Linh.
Bóng tối tựa sương mù che đi đôi mắt, như thể sẽ đánh mất cảm giác về thời gian. Một mình một người vô cùng đáng sợ, rất dễ dàng mất đi lý trí.
Nhưng tâm tính của Elvis cứng cỏi, trong lòng lại có mục tiêu chống đỡ, bước chân trấn định đi về phía trước.
Thời gian từng giây trôi qua, không biết vì sao, áp lực chung quanh càng lúc càng lớn, thân thể càng nặng nề. Trong lòng y cả kinh, nhớ tới truyền thuyết về Hắc Ám Thần ngã xuống, tất nhiên có liên quan tới việc ám nguyên tố bùng nổ.
Chẳng lẽ y đang đến gần thứ dị thường nào đó?
Bởi vì có nghi vấn nên bước chân trở nhanh hơn, khi nhìn thấy bóng dáng của Nguy Dã, Elvis đang muốn chạy tới thì bước chân chợt dừng lại, cái trán như nhận một đòn nghiêm trọng.
Trong nháy mắt, đầu óc choáng váng, xoay mòng mòng như kính vạn hoa, ký ức lướt qua.
Lực lượng vô hình ăn mòn phòng ngự quanh thân y, cũng đang xâm lấn linh hồn của y, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.
Khoảnh khắc khi hoàn toàn mất đi lý trí, trong cơ thể Elvis đột nhiên phát ra ánh sáng loá mắt, đốt cháy không khí chung quanh.
Y nửa quỳ trên mặt đất há miệng thở dốc, nơi này có lực lượng Hắc Ám thiếu chút nữa làm y lâm vào ảo cảnh.
Elvis là trời sinh thánh khiết quang minh thể chất, tâm cảnh lại viên mãn, không hề có kẽ hở, cho nên nhanh chóng thoát ra được.
Nhưng Nguy Dã lại không được.
Elvis không quan tâm việc tiết kiệm ma lực, dùng thuật chiếu sáng đến gần hắn, pháp sư áo đen hai mắt nhắm nghiền tựa người trên vách đá, quanh thân như bị bao vây một tầng khí đen nồng đậm.
Lông mi dài bất an mà rung động, tạo ra một bóng tối mỏng manh, đôi lông mày dài cau lại, hắn chìm vào cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Elvis nhớ tới chưa từng có ai sống sót bước ra khỏi Hỗn Độn Thâm Uyên, ngay cả Giáo Hoàng cũng không dám đi sâu vào trong, trong lòng quýnh lên, vươn tay về phía Nguy Dã.
Trong nháy mắt khi chạm vào, đầu choáng váng, ý thức của y đột nhiên bị hút vào!
Bóng tối được thắp sáng, hình ảnh trước mắt biến thành một mảnh rừng rậm.
Mặt đất phủ sương trắng, bị tuyết trắng bao trùm. Y kinh ngạc phát hiện chỉ có bản thân đứng ở đây, cũng chẳng thấy rét lạnh.
Simon đâu?
Khi đang tìm kiếm, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, một người phụ nữ trung niên chân thấp chân cao dẫm lên tuyết đi tới, trong lòng ngực ôm một đứa trẻ còn trong tã lót.
Người phụ nữ đi đến rừng rậm, đem đứa trẻ đặt trên mặt đất, vẻ mặt nàng nhìn đứa trẻ rất kỳ lạ, trộn lẫn sự chán ghét, sợ hãi, lại có một chút không đành lòng, rồi lại từ trên mặt đất nhặt lên một cục đá lớn.
"Đừng trách ta, ai kêu ngươi mang dòng máu tội ác, tương lai nhất định sẽ trở thành ác ma......" Nàng như tự an ủi bản thân, giơ lên cục đá hướng về đứa trẻ.
Đúng vào lúc này, Elvis thấy rõ mặt đứa trẻ, đôi mắt màu lam nhạt quen thuộc làm lòng y run lên: "Đừng!"
Y muốn ngăn cản, bàn tay vươn ra lại xuyên qua người phụ nữ.
Elvis ngẩn ra, ý thức được nơi này là ảo cảnh, y thấy được quá khứ của Simon.
Người phụ nữ cuối cùng cũng không thể xuống tay, run rẩy ném đi cục đá: "Thôi, đem ngươi ném ở chỗ này đã sống không nổi......"
Người phụ nữ nhanh chóng chạy đi, chỉ để lại đứa trẻ nằm trên nền tuyết khóc thút thít. Trái tim Elvis theo tiếng khóc mà nhảy lên, lý trí biết nơi này ảo cảnh, vẫn không ngừng muốn đem đứa trẻ đáng thương kia bế lên.
Thì ra sau khi bị phát hiện tư chất Hắc Ám Ma Pháp, cho dù là một đứa trẻ cũng sẽ bị vứt bỏ.
Elvis nhíu mày, lúc này hắn chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, nếu giáo dục tốt, không cho hắn học Hắc Ma Pháp, thì sao sẽ trở thành Pháp Sư Vong Linh?
Cám ơn trời đất, khi tiếng khóc yếu dần, nơi xa xuất hiện một ông lão áo đen, cười lớn đem đứa trẻ nhặt về.
Hình ảnh chuyển đổi, Elvis lại thấy Simon đã lớn hơn một chút. Hắn cùng ông lão sống trong rừng sâu, hắn học Ma Pháp Vong Linh. Thiên phú của hắn cực cao, ông lão thường sẽ mặt mày hớn hở mà khích lệ hắn, mỗi khi như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt liền sẽ nở nụ cười, đôi mắt thanh triệt ngây thơ tựa nước gợn sóng.
Elvis cũng cầm lòng không được mà mỉm cười, nhìn hắn dần cao lên, rút đi nét trẻ con, tựa như chân chính làm bạn ở bên cạnh hắn, nhìn hắn trưởng thành.
Bên trong rừng rậm chỉ có thầy trò hai người, ông lão cũng không cho phép hắn đi ra ngoài, nhưng ở năm năm sau khi nhặt được hắn, ông lão tặng hắn một con quạ đen làm bạn chơi cùng.
Elvis kinh ngạc phát hiện, bản thân thế mà cảm nhận được ôn nhu từ trên người một Pháp Sư Vong Linh.
Nhưng tính tình của ông lão vô cùng kỳ lạ, có khi vô cùng từ ái, có khi lại sẽ nổi trận lôi đình, khi thiếu niên nhỏ lần đầu tiên có cảm giác tò mò với thế giới bên ngoài, ông lão dùng lời nói tàn khốc hướng về phía hắn, nói loại người như hắn chỉ xứng sống trong bóng tối, đi ra ngoài thì sẽ như chuột cống bị người bắt giết.
"Người nhà của con vứt bỏ con, con giống thầy, đều là con rệp không ai cần!"
Vẻ mặt của thiếu niên ngây ngốc, ngược lại là ông lão vừa nói vừa nghẹn ngào khóc.
Ở trước mặt thầy im lặng không nói, lúc một mình, hắn ngồi dưới tàng cây, vẫn là lạch tạch rơi nước mắt.
Nước mắt chảy xuống cằm nhọn, rơi xuống mặt đất, an tĩnh cực kỳ.
Elvis ngơ ngẩn vươn tay, muốn vì hắn lau nước mắt, lại như cũ sờ không tới.
Đúng lúc này, một nhóm nhà thám hiểm đi vào rừng rậm, thiếu niên chung quy kìm nén không được, trộm đi tới, lấy ra đá quý muốn cùng bọn họ nói chuyện. Nhưng đá quý của hắn lại bị cướp đi, thân thể nhỏ gầy cũng bị dẫm xuống mặt đất, đối phương hưng phấn đàm luận muốn đem hắn bắt đến giáo đình nhận tiền thưởng.
Elvis bỗng nhiên cảm thấy, những người gọi là chính nghĩa lại đáng ghét như thế.
Ông lão kịp thời tới giết những người đó, lần này thiếu niên không có bị quở trách, hắn nhắm mắt theo đuôi đi theo thầy về, trên mặt còn dính máu, vẻ mặt mờ mịt.
Từ đây, hắn càng ngày càng trầm mặc, dốc lòng chìm vào ma pháp. Lòng Elvis như bị cục đá đè nặng, y lần đầu tiên nhìn trực diện vấn đề này, giáo lí mà y từ nhỏ đã vững chắc tin tưởng không hề nghi ngờ giờ đã có vết nứt--
Pháp Sư Hắc Ám thật sự nên chết sao?
Vừa nghĩ thế, hình ảnh lại chuyển đổi, trước mặt thiếu niên là thi thể của con quạ đen tên Martin, hắn không chút do dự chuyển hóa nó thành Vong Linh Ma Sủng tiếp tục đi theo bên cạnh chính mình.
Dù hắn có thể giữ lại ma sủng, nhưng người thầy bệnh nặng sắp chết lại kiên quyết phủ định đề nghị của hắn: "Thầy không muốn làm Tử Linh chẳng thể nhìn thấy ánh sáng, cả đời thầy chính là bi kịch." Giọng ông yếu dần, ánh sáng trong mắt cũng dần tiêu tán: "Thầy phải rời khỏi thân xác đáng chết, làm người ta phỉ nhổ này......"
Elvis đau lòng nhìn hắn, cho rằng hắn sẽ đau lòng, mất đi người quan trọng nhất trở nên càng thêm cô độc, nhưng Nguy Dã nhìn người thầy trên giường, bỗng nhiên nói: "Không."
"Dù thầy là Pháp Sư Vong Linh, cũng không đáng chết, càng không làm người phỉ nhổ, con rất thích thầy."
Tròng mắt vẩn đục của ông lão nhìn về phía hắn, ánh mắt biểu lộ vui mừng: "Đứa trẻ ngoan, nhưng người bên ngoài sẽ không nghĩ như vậy, con chưa từng đi ra ngoài, về sau......"
Ông muốn giáo huấn cho đồ đệ đơn thuần này cuối cùng, ngoài dự đoán là, đồ đệ từ trước đến nay quái gở kiệm lời lại lắc lắc đầu với ông: "Bọn họ không có quyền quyết định việc con chết hay con có tội."
"Bóng tối cùng ánh sáng giống nhau, đều là nguyên tố ma pháp vốn có trên lục địa, đồng dạng là lực lượng, không có đắt rẻ sang hèn, chẳng qua bởi vì thần của chúng ta chiến bại, mới bị bọn họ xem là kẻ có tội." Giọng hắn nghiêm túc, phát ra từ đáy lòng: "Con cảm thấy Ám Nguyên Tố rất tốt, càng tốt hơn so với ánh sáng, nó có thể giúp con giữ lại Martin."
Tuổi già Pháp Sư Tử Linh há miệng thở dốc, bỗng nhiên ở trước mặt đệ tử á khẩu không trả lời được.
"Sai chưa bao giờ là ta." Đôi mắt hắn kiên định nói: "Sai là những người đó."
Ông lão sắp chết trong ánh mắt lại chợt thả ra ánh sáng, tâm tình kích động ly thế, mà từ đầu đến cuối đứng ở một bên Thánh Tử trong lòng chấn động.
Sai là những kẻ phân chia đen trắng, muốn quét sạch Hắc Ám Ma Pháp Sư tồn tại --
Lúc Nguy Dã nói ra câu cuối cùng, xung quanh bắt đầu lung lay, người trước mắt tựa như sắp biến mất, Elvis theo bản năng vươn tay.
Lần này hắn đụng phải da thịt mềm mại của đối phương.
Cảnh tượng chung quanh như phai màu rồi tiêu tán, trước mắt Nguy Dã tối sầm, đánh vỡ ảo cảnh thoát ra ngoài.
Cổ tay truyền đến xúc cảm, hắn bị hung hăng ôm lấy, một cái ôm ấm áp thoải mái thanh tân.
Elvis ngực phập phồng, trái tim của người đàn ông nội liễm tự chủ lần đầu tiên đập nhanh dồn dập như vậy.
Dùng sức ôm lấy người trong lòng, cơ hồ đem hắn khảm vào trong thân thể.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, Nguy Dã nghe được y lẩm bẩm nói: "Rất xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.