Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Chương 131: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (4)
Việt Lãng
24/04/2024
Nguy Dã kìm nén sự phấn khích của mình.
Mèo bự nha, ai mà không muốn vuốt mèo chứ!
Hắn nhìn Eugene, dưới ánh mắt khích lệ của đối phương, hắn ngập ngừng đưa tay ra.
Lông xù xù, mềm mụp, há há há.
Nhẹ nhàng vuốt ve, chớp tai gấp lại, trong cổ họng Eugene đột nhiên tràn ra một tiếng hừ nhẹ.
Nguy Dã sửng sốt, sau đó rút tay lại: “Làm anh đau?”
“Không đau.” Eugene cười hai tiếng.
Lực vuốt nhẹ nhàng cẩn thận, không những không đau mà còn có thể nói là thoải mái.
Sau đó y lại hỏi: “Còn muốn sờ sao? Tôi giúp cậu chải tóc được không?”
Lại chưa nói muốn trao đổi. Nguy Dã lại trở nên xa cách, lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Eugene tiếc nuối nói: “Được rồi.”
Dù sao còn có một chặng đường dài đi cùng nhau.
Muốn tìm hài cốt của rồng, thật là một công trình lớn, rốt cuộc rồng là sinh vật mạnh mẽ và có tuổi thọ cao.
Căn cứ sử sách Quang Minh lục địa ghi lại, thời điểm có nhiều rồng nhất là ba nghìn năm trước, cũng có không ít Long tộc tham chiến chết trong thần chiến.
Nhưng thời gian đã trôi qua nhiều năm, câu chuyện xưa được ghi lại tràn ngập sắc thái huyền ảo, muốn tìm được địa điểm chính xác còn phải nghiên cứu một phen.
Sau hai lần liên tiếp không tìm thấy gì, Eugene dẫn Nguy Dã vào vương quốc Gamma, đến chiến trường cũ trước kia.
“Nơi này từng có một con Hồng Long ngã xuống.” Eugene mang theo hắn đến thung lũng.
Nơi xa là chiến trường cổ xưa, địa hình dưới chân gập ghềnh, Nguy Dã lại phát hiện Eugene rất rõ nơi này, giống như quen thuộc với con đường này.
“Anh từng tới đây?”
Ánh mắt Eugene trông về phía xa, ngón tay chỉ vào giữa không trung, lời ít mà ý nhiều: “Tôi sinh ra ở này.”
Dưới chân núi, mơ hồ có thể nhìn thấy một ngôi làng nhỏ.
Vương quốc Gamma là quốc gia cường thịnh nhất trên lục địa này, nhưng vẫn có những nơi bần cùng và hẻo lánh, cuộc sống của người dân nơi đây cũng không hề dễ dàng.
Trở về chốn cũ, Eugene trở nên im lặng khác thường, Nguy Dã cũng không hỏi y có muốn trở về nhìn một cái hay không. Khi sắp đi qua ngôi làng, bước chân của y dần chậm lại, cuối cùng dừng lại bước chân.
Nguy Dã nhìn về phía y, Eugene thấp giọng mở miệng: “Có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Hài cốt của mẹ Eugene được mai táng ở chỗ này.
Thân phận bán thú nhân của y không được con người chấp nhận, vì thế mẹ y cũng bị mọi người xa lánh. Mẹ y chết lúc y còn nhỏ, chỉ biết trưởng làng đem thi thể cuốn chiếu rồi tùy tiện chôn ở một nơi nào đó.
Sau này trưởng làng cũng chết, hoàn toàn không có ai biết mẹ y được chôn ở nơi nào.
“Rất đơn giản.” Nguy Dã gật đầu.
Eugene giúp hắn không ít, tuy đã trả tiền, nhưng trong khoảng thời gian này y tìm đọc tư liệu, đối chiếu bản đồ đều cực kỳ dụng tâm, so sánh với nhau, chuyện này đối với pháp sư vong linh mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.
Mẹ con có mối liên hệ huyết thống, chỉ cần xương cốt còn là có thể tìm được.
Nguy Dã làm Eugene cắt ngón tay, lấy vài giọt huyết. Hắn dùng giọng nói trong trẻo của mình niệm ra chú ngữ mơ hồ tối nghĩa, rất nhanh, trên đỉnh pháp trượng xuất hiện một sợi tơ màu đen, chỉ về phương hướng phía sau ngôi làng.
Không cần Nguy Dã nói gì, Eugene đã đi về phía đó.
Phía sau ngôi làng là đất nông nghiệp đang canh tác. Họ dừng lại ở rìa một cánh đồng, sợi tơ đen chỉ thẳng xuống đất.
Nguy Dã: “Ở chỗ này, sâu khoảng 1 mét.”
Eugene ngồi xổm xuống, dùng dao găm bắt đầu đào, được một lúc y thấy quá chậm nên ném dao găm đi, vươn móng vuốt sắc nhọn.
Bụi đất mịt mù, Nguy Dã đi đến bóng cây ở đằng xa lẳng lặng chờ. Khi đào được một nửa, một đám trẻ con đang chơi đùa chạy tới, trong đó có một đứa nhìn thấy hành động của Eugene, lớn tiếng la lên: “Có trộm! Có trộm muốn cướp lương thực!”
Tiếng kêu chói tai của đứa trẻ đã thu hút mười mấy thôn dân, nơi này hiếm khi có người lạ tới, bọn họ tay cầm nông cụ cảnh giác quát: “Anh là ai?”
Eugene không ngẩng đầu, tiếp tục đào, y dùng tay không đào đất đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người: “Là bán thú nhân...... Tên bán thú nhân kia đã trở lại!”
Có người run rẩy nói: “Eugene? Anh về làm gì?”
Lúc này Eugene mới ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.
Đôi mắt y khác hẳn với người thường, làm những người cầm chặt nông cụ trong tay.
Nguy Dã đem tất cả xem ở trong mắt, trầm ngâm suy nghĩ, những thôn dân này nếu không phải sợ bị trả thù, thì cũng không đến mức chột dạ đến thế.
Cha của Eugene là Báo tộc, mẹ là con người, sau khi hai người kết hôn không lâu, cha y liền chết trong tay người cùng tộc, rơi vào đường cùng, mẹ y trở lại quê hương sinh ra y.
Bán thú nhân mới vừa sinh ra sẽ có rất nhiều đặc điểm của Thú tộc, sau khi trưởng thành mới có khả năng khống chế, một dị loại sống trong thế giới loài người khép kín, có thể tưởng tượng được những gì y đã phải chịu đựng.
Đứa trẻ bán thú nhân từng bị bắt nạt, một lần nữa xuất hiện trước mắt người đàn ông trưởng thành đã mang đến sự uy hiếp lớn.
Dân làng như đang đối mặt với một con thú hung dữ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Eugene, dù anh về đây để làm gì, thì hãy mau rời đi!”
“Nếu anh đã đi thì vì sao còn về? Nơi này đã không còn là nhà của anh! Đừng tới hù dọa những đứa trẻ của chúng tôi!”
“Quái vật! Cút đi!” Trẻ con học theo, một nhóc con ném cục đá về phía y, những đứa trẻ khác cũng làm theo.
Eugene phủi bụi đất, xương cốt dần hiện lên, y cởi áo ngoài đem từng khối xương cốt cất vào.
Từ đầu đến cuối mặt y đều vô cảm, cho đến khi có một cục đá sắp đập vào xương cốt, mới giơ tay hất ra.
Hòn đá bắn ngược đập vào trán đứa nhỏ nọ, tạo thành một cục u sưng đỏ, nhóc con lập tức oa oa khóc lớn.
Nếu Eugene dùng sức, đứa trẻ bây giờ đã không thể khóc được, nhưng sự phản kháng đột ngột này vẫn khiến mọi người sợ hãi lùi lại một bước.
Bầu không khí căng thẳng, các thôn dân muốn ỷ vào người đông mà xông lên.
Eugene chẳng có lòng so đo với bọn họ, y dọn hài cốt của mẹ mình xong, đang muốn gọi Nguy Dã cùng rời đi, lúc này cục đá ném về phía y bỗng nhiên ngừng giữa không trung, lần lượt bị bắn ngược lại.
Cùng lúc đó, bọn nhỏ đang khóc đột nhiên bay lơ lửng, như bị bàn tay vô hình bắt lấy.
Eugene quay đầu, nhìn thấy bóng dáng pháp sư mặc áo choàng đen hiện ra từ phía sau cái cây..
Các thôn dân bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, khi phản ứng lại muốn duỗi tay đỡ lấy, nhưng đứa trẻ lại bị xách lên cao hơn, lảo đảo lắc lư như có thể sẽ bị ném xuống mặt đất.
Sư kính sợ đối với ma pháp sư làm bọn họ vội vàng quỳ xuống xin tha: “Pháp sư đại nhân, vì sao ngài lại làm vậy? Xin ngài thả con tôi!”
“Tôi là hắc ma pháp sư, chỉ thích giết người.” Nguy Dã cố ý hạ thấp giọng xem như cũng dễ nghe, nhưng ý trong lời nói cũng đủ làm người ta hoảng sợ vô cùng: “Khi tôi đã muốn giết người, các người quỳ xuống cũng vô dụng.”
Như để tăng hình tượng tà ác của bản thân, hắn triệu tới con quạ đen, quạ đen đậu trên vai hắn, đôi mắt lạnh băng tĩnh mịch nhìn chằm chằm mọi người.
Trong truyền thuyết, bên cạnh hắc ma pháp sư thường sẽ có một con quạ đen, nghe nói nó thích nhất là mổ tròng mắt con người để ăn.
Các thôn dân đã run lên vì sợ hãi.
Eugene sửng sốt, không rõ vì sao hắn muốn bại lộ thân phận trước mặt bọn họ.
Chẳng lẽ là chuẩn bị tàn sát cả làng?
Hắn cười cười, lười nhác nói: “Thôi, không thú vị......”
Một giọng nói vang lên bên tai y: “Anh tới đánh tôi đi.”
Eugene chẳng hiểu gì, lại nghe hắn dùng giọng điệu như đương nhiên mà nói: “Tôi càng đáng ghét hơn cả anh, nếu anh đuổi tôi đi để cứu bọn họ, bọn họ sẽ biết ơn anh.”
Hắn nghiêm túc cảnh cáo: “Tôi sẽ giả bộ chạy trốn, anh không được đánh mạnh tay, nếu không tôi sẽ phản kích.”
Eugene im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên cười: “Cậu không quan tâm, thì tôi chắc quan tâm?”
Loại tình cảnh này đối với y mà nói kỳ thật không tính là khúc mắc, đã nhiều năm trôi qua, y đã quen, cũng sớm đã trưởng thành đến không bị những thứ này ảnh hưởng.
Chỉ là không nghĩ tới, pháp sư vong linh vừa quen biết không bao lâu, thế mà sẽ nghĩ ra phương pháp thú vị như này để giúp y.
Hắn thoạt nhìn có chút lạnh lùng quái gở, có vẻ như chuyện gì cũng không để trong lòng, đột nhiên nói ra lời này, đúng là...... Quá đáng yêu.
Nhìn thân hình mảnh khảnh khoác áo choàng, răng Eugene có chút ngứa, dòng máu thú nhân làm y theo bản năng muốn đem người ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mà cắn một cái.
“Không cần sao?” Nguy Dã thấy y không nhúc nhích, chỉ dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn mình, liền thu hồi ma pháp, đem bọn nhỏ khóc đến thở hổn hển thả xuống dưới.
Khóc đến ồn ào, vai ác ức hiếp mấy đứa nhóc cũng không được ngầu cho lắm.
Biến cố này làm các thôn dân hoảng loạn không thôi, ôm đứa nhỏ, như sống sót sau tai nạn mà nhìn bóng dáng hai người rời đi, đúng lúc này, một giọng nói đầy kinh ngạc từ hướng dân làng truyền đến: “Người của giáo đình tới! sứ giả của Quang Minh thần tới cứu trợ chúng ta!”
Trên bản đồ, một điểm tròn đang tới gần, Nguy Dã theo bản năng nhìn xung quanh, chân đột nhiên bị trúng đòn, ngã xuống cơ bắp cuồn cuộn và mạnh mẽ.
Đôi mắt hẹp dài của Eugene trở nên tròn, con ngươi dựng thẳng lên, cả người trong chớp mắt biến thành một con hắc báo to lớn.
Y ngậm lấy góc áo của Nguy Dã, dang rộng tứ chi nhanh chóng chạy đi.
“Thần quan đại nhân, nơi này có hắc ma pháp sư! Bọn họ muốn bỏ chạy!” Phía sau là các thôn dân lớn tiếng kêu la.
Những mũi tên ánh sáng bắn tới, Eugene linh hoạt né tránh, mang theo Nguy Dã chạy về phía núi rừng nơi xa.
“Oa! Oa!” Martin theo sát chủ nhân, dưới mệnh lệnh của Nguy Dã bay vụt lên bầu trời.
Nguy Dã ngồi ở trên lưng hắc báo, ở một giây trước khi đi vào rừng cây, quay đầu lại nhìn nhóm người mặc áo choàng trắng.
Những cành lá dày đặc che khuất bóng dáng của họ, sau khi vào chỗ sâu trong rừng rậm, Eugene mới chậm rãi dừng lại.
Y nhẹ nhàng thở phì phò, nằm trên mặt đất làm Nguy Dã xuống dưới.
Nguy Dã nhịn không được nhìn về phía sau vài lần, đây là lần đầu tiên hắn ở thế giới này gặp được người của Quang Minh Giáo Đình.
Mục tiêu nhiệm vụ thế mà ở phe đối lập...... Có phải hơi ngược rồi không?!
“Sợ à?” Mu bàn tay bỗng nhiên nóng lên, hắc báo bên cạnh liếm liếm hắn.
“Không có.” Nguy Dã cúi đầu nhìn y: “Cứ như vậy, sau này anh không thể về nhà.”
“Nơi đó vốn dĩ không phải nhà của tôi.”
Eugene lại cười nói: “Tôi không cần lòng trung thành hư vô, cũng không cần bất luận chủng tộc nào chấp nhận.”
Cái đuôi lắc lư ở sau người, chẳng biết từ khi nào đã quấn lấy chân Nguy Dã: “Tôi là bán thú nhân, cậu là pháp sư vong linh...... Nghe rất xứng đôi. Cùng nhau lưu lạc cũng không tệ, đúng không?”
Mèo bự nha, ai mà không muốn vuốt mèo chứ!
Hắn nhìn Eugene, dưới ánh mắt khích lệ của đối phương, hắn ngập ngừng đưa tay ra.
Lông xù xù, mềm mụp, há há há.
Nhẹ nhàng vuốt ve, chớp tai gấp lại, trong cổ họng Eugene đột nhiên tràn ra một tiếng hừ nhẹ.
Nguy Dã sửng sốt, sau đó rút tay lại: “Làm anh đau?”
“Không đau.” Eugene cười hai tiếng.
Lực vuốt nhẹ nhàng cẩn thận, không những không đau mà còn có thể nói là thoải mái.
Sau đó y lại hỏi: “Còn muốn sờ sao? Tôi giúp cậu chải tóc được không?”
Lại chưa nói muốn trao đổi. Nguy Dã lại trở nên xa cách, lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Eugene tiếc nuối nói: “Được rồi.”
Dù sao còn có một chặng đường dài đi cùng nhau.
Muốn tìm hài cốt của rồng, thật là một công trình lớn, rốt cuộc rồng là sinh vật mạnh mẽ và có tuổi thọ cao.
Căn cứ sử sách Quang Minh lục địa ghi lại, thời điểm có nhiều rồng nhất là ba nghìn năm trước, cũng có không ít Long tộc tham chiến chết trong thần chiến.
Nhưng thời gian đã trôi qua nhiều năm, câu chuyện xưa được ghi lại tràn ngập sắc thái huyền ảo, muốn tìm được địa điểm chính xác còn phải nghiên cứu một phen.
Sau hai lần liên tiếp không tìm thấy gì, Eugene dẫn Nguy Dã vào vương quốc Gamma, đến chiến trường cũ trước kia.
“Nơi này từng có một con Hồng Long ngã xuống.” Eugene mang theo hắn đến thung lũng.
Nơi xa là chiến trường cổ xưa, địa hình dưới chân gập ghềnh, Nguy Dã lại phát hiện Eugene rất rõ nơi này, giống như quen thuộc với con đường này.
“Anh từng tới đây?”
Ánh mắt Eugene trông về phía xa, ngón tay chỉ vào giữa không trung, lời ít mà ý nhiều: “Tôi sinh ra ở này.”
Dưới chân núi, mơ hồ có thể nhìn thấy một ngôi làng nhỏ.
Vương quốc Gamma là quốc gia cường thịnh nhất trên lục địa này, nhưng vẫn có những nơi bần cùng và hẻo lánh, cuộc sống của người dân nơi đây cũng không hề dễ dàng.
Trở về chốn cũ, Eugene trở nên im lặng khác thường, Nguy Dã cũng không hỏi y có muốn trở về nhìn một cái hay không. Khi sắp đi qua ngôi làng, bước chân của y dần chậm lại, cuối cùng dừng lại bước chân.
Nguy Dã nhìn về phía y, Eugene thấp giọng mở miệng: “Có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Hài cốt của mẹ Eugene được mai táng ở chỗ này.
Thân phận bán thú nhân của y không được con người chấp nhận, vì thế mẹ y cũng bị mọi người xa lánh. Mẹ y chết lúc y còn nhỏ, chỉ biết trưởng làng đem thi thể cuốn chiếu rồi tùy tiện chôn ở một nơi nào đó.
Sau này trưởng làng cũng chết, hoàn toàn không có ai biết mẹ y được chôn ở nơi nào.
“Rất đơn giản.” Nguy Dã gật đầu.
Eugene giúp hắn không ít, tuy đã trả tiền, nhưng trong khoảng thời gian này y tìm đọc tư liệu, đối chiếu bản đồ đều cực kỳ dụng tâm, so sánh với nhau, chuyện này đối với pháp sư vong linh mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.
Mẹ con có mối liên hệ huyết thống, chỉ cần xương cốt còn là có thể tìm được.
Nguy Dã làm Eugene cắt ngón tay, lấy vài giọt huyết. Hắn dùng giọng nói trong trẻo của mình niệm ra chú ngữ mơ hồ tối nghĩa, rất nhanh, trên đỉnh pháp trượng xuất hiện một sợi tơ màu đen, chỉ về phương hướng phía sau ngôi làng.
Không cần Nguy Dã nói gì, Eugene đã đi về phía đó.
Phía sau ngôi làng là đất nông nghiệp đang canh tác. Họ dừng lại ở rìa một cánh đồng, sợi tơ đen chỉ thẳng xuống đất.
Nguy Dã: “Ở chỗ này, sâu khoảng 1 mét.”
Eugene ngồi xổm xuống, dùng dao găm bắt đầu đào, được một lúc y thấy quá chậm nên ném dao găm đi, vươn móng vuốt sắc nhọn.
Bụi đất mịt mù, Nguy Dã đi đến bóng cây ở đằng xa lẳng lặng chờ. Khi đào được một nửa, một đám trẻ con đang chơi đùa chạy tới, trong đó có một đứa nhìn thấy hành động của Eugene, lớn tiếng la lên: “Có trộm! Có trộm muốn cướp lương thực!”
Tiếng kêu chói tai của đứa trẻ đã thu hút mười mấy thôn dân, nơi này hiếm khi có người lạ tới, bọn họ tay cầm nông cụ cảnh giác quát: “Anh là ai?”
Eugene không ngẩng đầu, tiếp tục đào, y dùng tay không đào đất đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người: “Là bán thú nhân...... Tên bán thú nhân kia đã trở lại!”
Có người run rẩy nói: “Eugene? Anh về làm gì?”
Lúc này Eugene mới ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.
Đôi mắt y khác hẳn với người thường, làm những người cầm chặt nông cụ trong tay.
Nguy Dã đem tất cả xem ở trong mắt, trầm ngâm suy nghĩ, những thôn dân này nếu không phải sợ bị trả thù, thì cũng không đến mức chột dạ đến thế.
Cha của Eugene là Báo tộc, mẹ là con người, sau khi hai người kết hôn không lâu, cha y liền chết trong tay người cùng tộc, rơi vào đường cùng, mẹ y trở lại quê hương sinh ra y.
Bán thú nhân mới vừa sinh ra sẽ có rất nhiều đặc điểm của Thú tộc, sau khi trưởng thành mới có khả năng khống chế, một dị loại sống trong thế giới loài người khép kín, có thể tưởng tượng được những gì y đã phải chịu đựng.
Đứa trẻ bán thú nhân từng bị bắt nạt, một lần nữa xuất hiện trước mắt người đàn ông trưởng thành đã mang đến sự uy hiếp lớn.
Dân làng như đang đối mặt với một con thú hung dữ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Eugene, dù anh về đây để làm gì, thì hãy mau rời đi!”
“Nếu anh đã đi thì vì sao còn về? Nơi này đã không còn là nhà của anh! Đừng tới hù dọa những đứa trẻ của chúng tôi!”
“Quái vật! Cút đi!” Trẻ con học theo, một nhóc con ném cục đá về phía y, những đứa trẻ khác cũng làm theo.
Eugene phủi bụi đất, xương cốt dần hiện lên, y cởi áo ngoài đem từng khối xương cốt cất vào.
Từ đầu đến cuối mặt y đều vô cảm, cho đến khi có một cục đá sắp đập vào xương cốt, mới giơ tay hất ra.
Hòn đá bắn ngược đập vào trán đứa nhỏ nọ, tạo thành một cục u sưng đỏ, nhóc con lập tức oa oa khóc lớn.
Nếu Eugene dùng sức, đứa trẻ bây giờ đã không thể khóc được, nhưng sự phản kháng đột ngột này vẫn khiến mọi người sợ hãi lùi lại một bước.
Bầu không khí căng thẳng, các thôn dân muốn ỷ vào người đông mà xông lên.
Eugene chẳng có lòng so đo với bọn họ, y dọn hài cốt của mẹ mình xong, đang muốn gọi Nguy Dã cùng rời đi, lúc này cục đá ném về phía y bỗng nhiên ngừng giữa không trung, lần lượt bị bắn ngược lại.
Cùng lúc đó, bọn nhỏ đang khóc đột nhiên bay lơ lửng, như bị bàn tay vô hình bắt lấy.
Eugene quay đầu, nhìn thấy bóng dáng pháp sư mặc áo choàng đen hiện ra từ phía sau cái cây..
Các thôn dân bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, khi phản ứng lại muốn duỗi tay đỡ lấy, nhưng đứa trẻ lại bị xách lên cao hơn, lảo đảo lắc lư như có thể sẽ bị ném xuống mặt đất.
Sư kính sợ đối với ma pháp sư làm bọn họ vội vàng quỳ xuống xin tha: “Pháp sư đại nhân, vì sao ngài lại làm vậy? Xin ngài thả con tôi!”
“Tôi là hắc ma pháp sư, chỉ thích giết người.” Nguy Dã cố ý hạ thấp giọng xem như cũng dễ nghe, nhưng ý trong lời nói cũng đủ làm người ta hoảng sợ vô cùng: “Khi tôi đã muốn giết người, các người quỳ xuống cũng vô dụng.”
Như để tăng hình tượng tà ác của bản thân, hắn triệu tới con quạ đen, quạ đen đậu trên vai hắn, đôi mắt lạnh băng tĩnh mịch nhìn chằm chằm mọi người.
Trong truyền thuyết, bên cạnh hắc ma pháp sư thường sẽ có một con quạ đen, nghe nói nó thích nhất là mổ tròng mắt con người để ăn.
Các thôn dân đã run lên vì sợ hãi.
Eugene sửng sốt, không rõ vì sao hắn muốn bại lộ thân phận trước mặt bọn họ.
Chẳng lẽ là chuẩn bị tàn sát cả làng?
Hắn cười cười, lười nhác nói: “Thôi, không thú vị......”
Một giọng nói vang lên bên tai y: “Anh tới đánh tôi đi.”
Eugene chẳng hiểu gì, lại nghe hắn dùng giọng điệu như đương nhiên mà nói: “Tôi càng đáng ghét hơn cả anh, nếu anh đuổi tôi đi để cứu bọn họ, bọn họ sẽ biết ơn anh.”
Hắn nghiêm túc cảnh cáo: “Tôi sẽ giả bộ chạy trốn, anh không được đánh mạnh tay, nếu không tôi sẽ phản kích.”
Eugene im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên cười: “Cậu không quan tâm, thì tôi chắc quan tâm?”
Loại tình cảnh này đối với y mà nói kỳ thật không tính là khúc mắc, đã nhiều năm trôi qua, y đã quen, cũng sớm đã trưởng thành đến không bị những thứ này ảnh hưởng.
Chỉ là không nghĩ tới, pháp sư vong linh vừa quen biết không bao lâu, thế mà sẽ nghĩ ra phương pháp thú vị như này để giúp y.
Hắn thoạt nhìn có chút lạnh lùng quái gở, có vẻ như chuyện gì cũng không để trong lòng, đột nhiên nói ra lời này, đúng là...... Quá đáng yêu.
Nhìn thân hình mảnh khảnh khoác áo choàng, răng Eugene có chút ngứa, dòng máu thú nhân làm y theo bản năng muốn đem người ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mà cắn một cái.
“Không cần sao?” Nguy Dã thấy y không nhúc nhích, chỉ dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn mình, liền thu hồi ma pháp, đem bọn nhỏ khóc đến thở hổn hển thả xuống dưới.
Khóc đến ồn ào, vai ác ức hiếp mấy đứa nhóc cũng không được ngầu cho lắm.
Biến cố này làm các thôn dân hoảng loạn không thôi, ôm đứa nhỏ, như sống sót sau tai nạn mà nhìn bóng dáng hai người rời đi, đúng lúc này, một giọng nói đầy kinh ngạc từ hướng dân làng truyền đến: “Người của giáo đình tới! sứ giả của Quang Minh thần tới cứu trợ chúng ta!”
Trên bản đồ, một điểm tròn đang tới gần, Nguy Dã theo bản năng nhìn xung quanh, chân đột nhiên bị trúng đòn, ngã xuống cơ bắp cuồn cuộn và mạnh mẽ.
Đôi mắt hẹp dài của Eugene trở nên tròn, con ngươi dựng thẳng lên, cả người trong chớp mắt biến thành một con hắc báo to lớn.
Y ngậm lấy góc áo của Nguy Dã, dang rộng tứ chi nhanh chóng chạy đi.
“Thần quan đại nhân, nơi này có hắc ma pháp sư! Bọn họ muốn bỏ chạy!” Phía sau là các thôn dân lớn tiếng kêu la.
Những mũi tên ánh sáng bắn tới, Eugene linh hoạt né tránh, mang theo Nguy Dã chạy về phía núi rừng nơi xa.
“Oa! Oa!” Martin theo sát chủ nhân, dưới mệnh lệnh của Nguy Dã bay vụt lên bầu trời.
Nguy Dã ngồi ở trên lưng hắc báo, ở một giây trước khi đi vào rừng cây, quay đầu lại nhìn nhóm người mặc áo choàng trắng.
Những cành lá dày đặc che khuất bóng dáng của họ, sau khi vào chỗ sâu trong rừng rậm, Eugene mới chậm rãi dừng lại.
Y nhẹ nhàng thở phì phò, nằm trên mặt đất làm Nguy Dã xuống dưới.
Nguy Dã nhịn không được nhìn về phía sau vài lần, đây là lần đầu tiên hắn ở thế giới này gặp được người của Quang Minh Giáo Đình.
Mục tiêu nhiệm vụ thế mà ở phe đối lập...... Có phải hơi ngược rồi không?!
“Sợ à?” Mu bàn tay bỗng nhiên nóng lên, hắc báo bên cạnh liếm liếm hắn.
“Không có.” Nguy Dã cúi đầu nhìn y: “Cứ như vậy, sau này anh không thể về nhà.”
“Nơi đó vốn dĩ không phải nhà của tôi.”
Eugene lại cười nói: “Tôi không cần lòng trung thành hư vô, cũng không cần bất luận chủng tộc nào chấp nhận.”
Cái đuôi lắc lư ở sau người, chẳng biết từ khi nào đã quấn lấy chân Nguy Dã: “Tôi là bán thú nhân, cậu là pháp sư vong linh...... Nghe rất xứng đôi. Cùng nhau lưu lạc cũng không tệ, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.