Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Chương 136: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (9)

Việt Lãng

18/10/2024

Lúc Nguy Dã tỉnh lại, khung cảnh xung quanh đã không còn là rừng rậm đầm lầy mà biến thành một căn phòng được bày trí xa hoa.

Cách đó không xa truyền đến một giọng nam mà hắn đã nghe được trước khi hôn mê: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Nguy Dã nửa ngồi dậy, phát hiện quần áo dính đầy tro bụi trên người được đổi thành áo bào sạch sẽ, vết thương ở cẳng chân cũng được chữa khỏi. Trong phòng có mùi hoa thanh nhã thấm vào ruột gan, dưới thân là giường đệm mềm mại.

Nhưng nhớ tới những sợi dây leo quấn quanh người trước khi hôn mê, xoa xoa cánh tay, cảm giác tê ngứa phảng phất còn lưu lại trên cơ thể.

Thật hù chết hắn, đối tượng công lược sao còn sẽ chơi xúc tua?

Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế mây hoa văn tinh xảo ở phía đối diện, mái tóc ngắn màu trắng, đôi mắt vàng rực rỡ, làn da màu chocolate, là một Ám Tinh Linh cực kỳ đẹp trai.

Nguy Dã nhíu mày: "Anh là ai? Vì sao lại bắt tôi?"

"Sao lại nói là bắt chứ, rõ ràng là mời cậu tới làm khách." Y ngồi bắt chéo chân, lười biếng chống cằm, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Nguy Dã: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Azman, Ám Tinh Linh Vương."

"Nơi này là lãnh địa Ám Tinh Linh, cậu có thể gọi nó San Casto."

(*) 圣卡斯托: Shèng kǎ sī tuō: San Casto hoặc Holy Casto ( này không biết là dịch đúng hay không nữa )

(*) "圣" Shèng: Holy: Thánh thiện

Casto trong ngôn ngữ Đại Lục mang nghĩa là Trân Châu Đen.

Thêm từ "Thánh" ở trước tên nơi mình ở...... Tinh Linh thật sự rất tự luyến nha.

Nguy Dã hơi lộ vẻ không vui: "Mời tôi làm khách, thì sao lại làm tôi ngất đi?"

Người đàn ông chậm rãi nói: "Tôi sợ Simon tiên sinh không phối hợp, lo sẽ làm cậu bị thương."

Nguy Dã: "......"

Nói nhiều lời như vậy, còn chẳng phải là bắt cóc à?

Ám Tinh Linh Vương như ngắm nhìn giống loài quý hiếm, cẩn thận đánh giá hắn rồi mới đứng dậy rời đi, để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi thật tốt.

So với lúc chạy trốn, hiện tại quá mức thoải mái, nếu không phải đang ở trong địa bàn của người ta, chắc Nguy Dã đã nằm liệt trên giường cả ngày.

Trong lúc nghỉ ngơi, có người hầu Ám Tinh Linh đưa tới thức ăn danh cho con người, là bò bít tết mới ra lò cùng bánh mì nóng.

Đối phương hình như cũng không có ác ý, Nguy Dã thích ứng trong mọi tình cảnh, hắn ăn xong, khi người hầu tới thu mâm hỏi: "Tôi có thể đi ra ngoài đi dạo được không?"

Người hầu kính cẩn nói: "Đương nhiên, ngài là khách của Vương, có thể tùy ý tham quan."

Nhưng khi Nguy Dã ra cửa liền phát hiện, bản thân cũng không hoàn toàn được tự do, luôn có người đi theo hắn.

Kẻ đi theo hắn là một gương mặt quen thuộc, đó là đội trưởng Ám Tinh Linh đã bắt hắn cùng Elvis.

Ám Tinh Linh tên Nord với gương mặt lạnh băng không có biểu cảm: "Vương yêu cầu tôi ở bên cạnh bảo vệ cậu."

Nguy Dã cũng không nhiều lời, chỉ xem người ở phía sau không tồn tại, mà đánh giá chung quanh.

Tộc Ám Tinh Linh đang trong trạng thái bị đuổi giết, nếu bị phát hiện nơi ẩn nấu sẽ gặp nguy hiểm, thế nên nơi này là một vương quốc được kiến tạo dưới lòng đất.

Tuy rằng diện tích không lớn, nhưng mỗi kiến trúc được xây lại xa hoa lộng lẫy, trên đỉnh đầu là ma pháp nguồn sáng nhân tạo, hoa cỏ thực vật sinh trưởng tươi tốt.

Không hề kém cạnh địa bàn của Quang Tinh Linh, dường như được xây dựng bởi Người Lùn.

Địa đạo kia cũng vậy, chẳng lẽ Ám Tinh Linh hợp tác với tộc Người Lùn?

Nguy Dã đang suy tư, nơi xa truyền đến tiếng khóc.

Bụi hoa lay động, lúc đến gần thì thấy một cô bé đang ngồi trên mặt đất khóc nức nở.

Với đôi tai dài nhọn, đứa bé Ám Tinh Linh trông thật đáng yêu.

Nguy Dã nhịn không được dừng lại nhìn bé, hỏi: "Sao em lại khóc?"

Tộc Ám Tinh Linh từng bị tàn sát, người trong tộc còn lại không nhiều lắm, có những đứa trẻ từ khi sinh ra tới nay thậm chí chưa từng lên mặt đất. Cô bé lần đầu tiên nhìn thấy con người, đôi mắt cả kinh mở to nhìn hắn.

Nhưng Pháp Sư Vong Linh rất đẹp, giọng nói cũng êm tai, mái tóc màu xám bạc rũ xuống, trầm tĩnh lại hấp dẫn ánh nhìn.

Cô bé ngửa đầu nhìn hắn, vô thức ngừng nức nở, bé đưa thi thể của một con Chim Bói Cá ra, lúng ta lúng túng nói: "Kevin không cử động, hình như là đã chết."

Nguy Dã nhìn con chim kia, gật đầu: "Ừ, đã chết."

Cô bé khịt mũi: "Oa --"

Nguy Dã: "......"

Đứa nhóc Ám Tinh Linh cũng có thể khóc à.

Hắn thở dài, ngồi xổm xuống: "Anh có thể giúp em."

Nord đứng sau lưng liếc nhìn đuôi tóc xõa xuống đất của hắn, trong lòng không kiên nhẫn.

Cô bé giúp anh ta nói ra suy nghĩ trong lòng: "Sao có thể?"

Chim bói cá bị ngón tay thon dài nhặt lên.

Một cơn gió thổi qua, lông chim bị gió thổi làm lay động nhẹ, Nord đứng một bên còn đang cảm thấy khinh thường, ánh mắt đột nhiên sửng sốt.

Gió ngừng thổi, lông chim vẫn còn lay động, nhịp độ dần lớn, chim bói cá cứng còng vẫy cánh hai cái, đột nhiên ngồi dậy.

Trừ việc đôi mắt biến thành màu đen, cũng không khác gì khi còn sống.



Cô bé kinh hỉ kêu to: "Oa! Kevin sống rồi!"

Sao có thể sống? Khởi tử hồi sinh là việc chỉ có Thần mới có thể làm được.

Nord vừa rồi mặt vô biểu cảm giờ đây đã vô cùng khiếp sợ, anh ý thức được, trong khoảng thời gian ngắn mà có thể tùy tay chế tác một con ma thú vong linh, Pháp Sư Vong Linh trẻ tuổi trước mắt mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh.

Chim bói cá đứng lòng bàn tay Nguy Dã, kêu hai tiếng "Chi chi", cái đầu lông xù cọ cọ ngón tay hắn.

Nghĩ đến Martin, Nguy Dã cười nhạt: "Anh cũng có một con chim."

"Anh cũng có sao?" Cô bé ôm lấy chim bói cá, yêu thích không buông tay, bé con như tìm được tri kỷ, ríu rít hưng phấn mà nói chuyện.

Nguy Dã nói cho bé những điều cần lưu ý khi nuôi ma thú vong linh, lúc đứng dậy, đuôi tóc dài xoã xuống đất lại rối tung.

Má ơi, lại quên phải thu gọn tóc trước khi ngồi xổm xuống!

May mắn tộc Tinh Linh yêu thích sạch sẽ, không dính thứ đồ gì dơ. Nguy Dã cầm lấy đuôi tóc vuốt gọn lại, cô bé muốn duỗi tay: "Anh ơi, tóc của anh thật đẹp......"

Mới vừa vươn tay, chợt bị một bàn tay to nắm lấy, Nord nghiêm túc nói: "Em không thể tới gần cậu ấy."

Cô bé có chút sợ hãi: "Vì, vì sao ạ?"

Nord nhìn Nguy Dã một cái, ánh nhìn không thân thiện.

Cách đó không xa mẹ của cô bé chạy tới, giữ chặt cô bé, sợ hãi xin lỗi: "Nord đại nhân, thực xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện......"

Nord là tâm phúc của Azman, địa vị trong tộc không thấp, anh nhíu mày: "Các người đi đi."

Sau khi hai mẹ con rời đi, Nord nhìn về phía Nguy Dã: "Cậu đã đi dạo rồi, giờ về được rồi chứ?"

Nguy Dã bất động, vẫn chậm rãi chải chuốt tóc: "Tại sao cô bé không được tới gần tôi?"

Vị đồng chí này hình như thực chán ghét hắn á.

Giọng Nord lạnh lùng: "Không vì gì."

Nguy Dã giương mắt nhìn anh, đôi mắt màu xanh băng sáng trong, tựa như trong suốt phản chiếu hết thảy.

Hơi thở Nord chật nhịp, vô cớ đem tầm mắt dời đi: "Tại sao cậu lại muốn giúp Quang Minh Thánh Tử?"

Chắc đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, lúc này rốt cuộc chất vấn: "Chúng tôi cùng Giáo Đình thế bất lưỡng lập, cậu là pháp sư vong linh, chẳng phải cũng đối đầu với bọn họ sao?"

(*) Thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch, không thể cùng tồn tại.

Thì ra là trách hắn thông đồng với địch, Nguy Dã chớp chớp mắt, trả lời: "Bởi vì anh ta đã cứu tôi một mạng, là người tốt."

Tính cách Nord thuộc kiểu không đen thì là trắng, trên thực tế, đa số người tại Lục Địa này đều như thế, anh ta tức giận: "Người tốt? Người của Giáo Đình đều là kẻ địch! Cậu đang phản bội Chủ Thần!"

Ám Tinh Linh cùng Hắc Ám Ma Pháp Sư giống nhau, thờ phụng Chủ Thần là Hắc Ám Thần.

"Tôi không có phản bội." Nguy Dã cũng lạnh mặt: "Anh đang bôi nhọ tôi."

Nord: "Nếu Thần biết việc cậu làm......"

"Nord." Azman chậm rãi đến gần, ngữ khí cũng không nặng, lại như nước lạnh nháy mắt dập tắt hỏa khí của anh ta.

Nord lập tức cúi đầu: "Vương."

Nhưng chỉ là cúi đầu, cũng không chịu phục.

Nguy Dã không thèm để ý anh ta nghĩ gì, làm trò trước mặt Ám Tinh Linh Vương, hắn vươn tay: "Nhẫn không gian của anh ấy bị anh cầm đi, giờ đưa cho tôi đi."

Trán Nord nổi gân xanh, xin quyết định của Vương.

"Thật khiến người ta kinh ngạc." Azman nhìn về phía Nguy Dã, cười như không cười nói: "Cậu muốn đem đồ của Elvis lấy về?"

Y vừa rồi rõ ràng không ở đây, lại như biết rõ việc vừa xảy ra như lòng bàn tay. Nguy Dã biết Tinh Linh có thể thông qua thực vật biết được tin tức, bản lĩnh của vị Ám Tinh Linh Vương này càng thêm sâu không lường được. Dù vậy, hắn vẫn thò tay, gật đầu.

"Cậu muốn báo ân, đối phương lại chưa chắc cảm kích." Azman nhẹ nhàng trào phúng: "Người của Giáo Đình......"

"Quang Minh Thánh Tử đã biết cậu là pháp sư vong linh, chẳng lẽ cậu chuẩn bị dâng mạng cho anh ta?"

"Tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, anh ấy muốn giết tôi lại là chuyện khác." Nguy Dã bình tĩnh trình bày suy nghĩ: "Nếu anh ấy muốn giết tôi, thì sau đó tôi giết anh ấy cũng không muộn."

Tôi là một Pháp Sư Vong Linh ân oán rõ ràng đó.

Đuôi lông mày Azman hơi cong, nhìn chăm chú hắn một lát, mở miệng: "Nord, đem đồ đưa cho cậu ta."

Nord chỉ có thể nghe lệnh.

Nguy Dã nhận nhẫn không gian, Azman xoay người, ý bảo hắn đi theo.

Đây là muốn vào đề chính?

Nguy Dã theo y trở về, đi qua chính điện St. Casto, đi vào chỗ sâu nhất trong cung là một căn mật thất. Căn mật thất này phá lệ hoa lệ, phía trước có cầu thang cao đài, xung quanh vẽ hoa văn đồ đằng đại diện cho Hắc Ám Thần.

"Nơi này là...... Tế đàn?" Làm tín đồ trung thành của Hắc Ám Thần, Nguy Dã sau khi thấy rõ liền đi qua, vén lên góc áo trường bào, quỳ xuống đất thăm viếng.

Ánh mắt Azman ngó nhìn động tác của hắn, nhàn nhạt nói: "Truớc khi Thần chiến ba ngàn năm trước diễn ra, chúng tôi là tộc mạnh nhất trên lục địa."

"Chủ Thần ngã xuống đến nay, để lại không gian cho Hắc Ám Tộc sinh tồn càng ngày càng ít, Hắc Ám Ma Pháp Sư càng là sắp tuyệt tích...... Cậu là Pháp Sư Vong Linh đầu tiên mà tôi tìm được trong vòng một trăm năm nay."

"Ừm." Trong ánh mắt Nguy Dã trắng trợn biểu lộ ý tứ "Nói thẳng chính sự".

Azman cười nhẹ một tiếng, giọng nói rất hay, làm người ta muốn cẩn thận lắng nghe: "Cậu có hứng thú cùng tôi làm đảo ngược cục diện này không?"



Tựa như vận mệnh mời gọi, tư duy của Nguy Dã lại nhịn không được mà phân tán một chút.

"Nếu không phải thuộc phe hắc ám, thì giống như dũng giả chiêu mộ đồng bạn." So với lúc mới xuyên tới, cảm thấy thân phận này rất phiền toái, thì nay Nguy Dã đã dần dần cảm nhận được lạc thú: "Tiếp theo có phải là em nên giúp thế lực tà ác ngóc đầu trở lại? Theo phe hắc ám thật có cảm giác nha."

001 bất đắc dĩ cười nói: "Em chơi thấy vui là được, chú ý an toàn."

Azman chờ đợi Pháp Sư Vong Linh trả lời, hắn quỳ trên mặt đất ngẩn người, vấn đề đầu tiên là hỏi: "Vì sao lại tìm tôi?"

"Bởi vì cậu là Pháp Sư Vong Linh." Azman lời ít mà ý nhiều.

Nguy Dã nhìn y đi lên đài cao, nhìn thấy y đâm thủng ngón tay, thấp giọng đọc chú ngữ, máu nhỏ giọt trên tế đàn, có ma pháp trận lập loè hiện lên.

Một cây cung dài với ánh sáng đen tối xuất hiện ở trung tâm ma pháp trận, khí tức hắc ám nồng đậm tràn ngập trong không khí, nhưng lại trầm ổn, Nguy Dã cũng lắp bắp kinh hãi: "Đây là?!"

Thần Khí.

Tuy rằng bề ngoài có hư hại, nhưng vẫn bộc lộ sức mạnh vô cùng lớn, sách sử ghi lại, ba ngàn năm trước khi Hắc Ám Thần thua trong cuộc chiến từng có vũ khí rơi xuống trên lục địa, thì ra là thật sự.

"Cậu đoán không sai." Azman: "Đây là Thần Khí, mang theo sức mạnh của Hắc Ám Thần. Nếu có thể sửa chữa nó, chúng ta sẽ có cơ hội đánh thức Thần từ giấc ngủ say."

"Theo tôi được biết, ngoài Quang Minh Giáo Đình có thuật Thần Giáng, thì Pháp Sư Vong Linh cũng có cấm thuật tương ứng đúng chứ?"

Thật tốt, trực tiếp làm hắn triệu hoán Thần Linh.

Nguy Dã không có lý do gì để từ chối, trịnh trọng gật đầu.

Muốn hao phí bao nhiêu tinh lực, trả giá những gì tạm thời không nói tới, hắn gật đầu xong, lại chuyển sự chú ý về phía Ám Tinh Linh Vương đang lười biếng dựa vào tế đàn, nghiêm túc nói: "Anh mau xuống đây, như vậy là bất kính với Thần."

Azman: "......"

Azman chậm rãi đứng thẳng, ánh mắt biểu lộ kinh ngạc, làm như có gì khó hiểu.

Y trời sinh tính cách cao ngạo, tín ngưỡng đối với Thần không quá cao, với y mà nói, tín ngưỡng chỉ là con đường để y đoàn kết người trong tộc và đạt được sức mạnh.

Nội tâm cũng đủ kiên định, tín ngưỡng chân chính đó là bản thân.

Suy bụng ta ra bụng người, lúc trước biểu hiện của Nguy Dã làm y cho rằng cả hai giống nhau.

Không nghĩ tới một người chịu ra tay giúp Quang Minh Thánh Tử, thế mà thật sự thành kính như vậy?

Azman phát hiện mình nhìn nhầm, y gặp qua rất nhiều tín đồ cuồng nhiệt Thần Linh, có thể khẳng định không một ai sẽ làm ra lựa chọn giống Nguy Dã.

Nguy Dã không biết rằng, Ám Tinh Linh Vương trước mặt đã bắt đầu hứng thú với mạch não của hắn.

Hắn từ tư thế ngồi quỳ đứng lên, nghe thấy đối phương hỏi: "Nếu cậu thật sự tôn kính Chủ Thần, thì sao sẽ giúp Elvis?"

"-- Không sợ Ngài biết hành động của cậu, rồi giáng xuống trừng phạt?"

"Sẽ không." Nguy Dã thuận miệng: "Chủ Thần không gì không biết, Ngài ấy biết chuyện này, sẽ hiểu cho tôi."

Azman cố ý nói: "Sao cậu biết Ngài sẽ hiểu cho cậu? Cậu cùng lắm chỉ là một tín đồ nho nhỏ mà thôi."

Nguy Dã: "......" Làm gì mà vặn hỏi tới cùng vậy.

Hắn tất nhiên không có khả năng tín ngưỡng Thần của thế giới này, mời bạn tìm người khác để thảo luận sâu hơn về vấn đề này

"Thần có trí tuệ và đức tính khoan dung, tất nhiên sẽ nguyện ý thông cảm cho mỗi một tín đồ của mình." Nguy Dã nói bừa.

Azman cười: "Cậu chắc rằng mình đang nói tới chính là Hắc Ám Thần?"

"Ăn nói cẩn thận." Nguy Dã nhịn không được liếc y một cái.

Bị trừng mắt nhưng Azman lại cảm thấy có ý tứ, khi cùng Nguy Dã sóng vai rời khỏi mật thất, ánh mắt còn không tự chủ được đảo qua mặt hắn.

Từ sườn mặt xinh đẹp của hắn, nhìn đến mái tóc dài tựa ánh trăng động lòng, hắn nhấp môi không ra tiếng, tựa hồ đang giận dỗi.

Rốt cuộc còn phải hợp tác, vì việc nhỏ này mà có hiềm khích hiển nhiên không đáng giá, Azman từ từ nói: "Simon tiên sinh, vừa rồi tôi chỉ là đùa một chút."

Nguy Dã: "Không sao, tôi không thèm để ý lời anh nói."

Thế mà còn không chịu nói chuyện với mình? Azman cũng không tin.

Không ngờ, giây tiếp theo, Pháp Sư Vong Linh mới vừa bị y trêu đùa đến buồn bực hạ thấp giọng, chân thành nói: "Tôi không nói lời nào, là bởi vì thái độ khinh mạng vừa rồi của anh không phù hợp ở tế đàn, nếu để Thần nghe được thì sẽ tức giận."

"Chẳng phải anh cảm thấy Thần sẽ trừng phạt người không vâng lời à? Vậy anh hẳn là nên, làm việc cẩn thận."

Azman bước chân hơi dừng: "Không phải là cậu trách tôi tín ngưỡng không đủ thành kính?"

"Sao có thể? Đó là việc của anh mà." Nguy Dã nghiêng đầu, như đương nhiên mà nói: "Tín ngưỡng hẳn là tự do, tôi cảm thấy dù tin cái gì, tin hay không tin, chỉ cần có sự tôn trọng là được."

...... Ngôn luận thật mới mẻ.

Dù theo phe phái nào, lời hồi đáp này không hề nghi ngờ là ly kinh phản đạo, nhưng nghe vào trong tai, thế mà làm lòng Azman khẽ rục rịch.

Ám Tinh Linh Vương bỗng nhiên dừng bước bên bụi hoa, trên người y đầy những món trang sức bằng vàng lộng lẫy, khi đứng cạnh bụi hoa thì rực rỡ lấp lánh: "Quên nói."

Đầu ngón tay ưu nhã lướt qua những nụ hoa, một đoá hoa hồng đen đột nhiên nở rộ, nhẹ nhàng đưa hoa vào tay Nguy Dã: "Vị khách quý mến, hoan nghênh đến St. Casto."

Oa.

Nguy Dã ngẩn ra, cúi đầu nhìn hoa trong tay, cảm thấy mới lạ mà cẩn thận ngửi thử.

Làn da của Pháp Sư Vong Linh thực trắng, làm nổi bật sắc môi kiều diễm, đoá hoa màu đen cũng càng nở rộ.

Azman nhìn hắn, cong môi cười: "Hy vọng chúng ta ở chung vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook