Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Chương 127: Omega Chỉ Muốn Làm Tiền (23)
Việt Lãng
05/04/2024
Nguy Dã nhấp môi cười, Louis nhìn ra sự giảo hoạt trong nụ cười đó, thật đáng yêu.
Đáng tiếc, tình cảm trong nụ cười đó không phải dành cho y.
Ô Chiến vừa rồi bị Louis đánh một quyền ở ngực, đúng là bị thương có chút nặng, y kháng nghị lời nói vui đùa của Nguy Dã xong, nhịn không được ho hai tiếng.
Nguy Dã xoay người nhìn y, hơi lộ ra sắc mặt lo lắng: “Anh có muốn bôi chút thuốc hay không?”
Được hắn quan tâm, ngực Ô Chiến không đau, nhưng y liếc mắt nhìn Louis ở đối diện, nghĩ đến biểu hiện săn sóc vừa rồi của đối phương cảm giác nguy cơ tăng mạnh, liền cố ý che lại ngực: “Cần, tôi cảm giác như xương sườn đều gãy.”
“Xương sườn gãy mà anh còn có tinh thần như vậy?” Nguy Dã ghét bỏ nói một câu, nhưng vẫn ngồi xổm xuống ở trước mặt y: “Loại thuốc này khá tốt, để tôi bôi cho anh.”
Ô Chiến nắm lấy tay hắn: “Không cần, tôi có mang theo thuốc.”
Trước khi tới nơi này tìm Louis gây rối, y đã từ chỗ bác sĩ Phạm chuẩn bị không ít thuốc tốt, đúng lúc có tác dụng.
Kéo ra quần áo trước ngực, ngực Ô Chiến đầy vết bầm tím, lúc Louis mới vừa xông vào đây thì đang trong trạng thái giận dữ, từng quyền đều là dồn y vào chỗ chết, nếu không phải thể chất của y cấp S, là người thường có thể đã chết.
Nguy Dã lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên ngực y.
Ô Chiến chỉ chỉ vết thương không đáng nhắc tới trên mặt mình, thở dài nói: “Nơi này cũng đau, vừa rồi em đánh cũng không chút thương tiếc.”
Ngón tay thon dài liền dừng ở trên má y.
Cảm giác mát lạnh dịu nhẹ bao trùm lên cơn đau rát, Ô Chiến nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn: “Thuốc của tôi tốt hơn của anh ta, lát nữa em bôi ở bên trong...... Tê!”
Nguy Dã dùng sức ấn vào vết bầm trên mặt y, trợn mắt nhìn y: “Lo cho mình đi!”
001 khịt mũi, bình luận: “Da mặt trở nên dày.”
Ai biết mảnh nhỏ như thế nào lại tiến hóa nhanh như vậy. Nguy Dã ở trong lòng tán đồng gật đầu, rõ ràng là một Alpha ngây thơ, tới gần hắn đều sẽ đỏ mặt, này là do bị kích thích sao?.
Nguy Dã tập trung bôi thuốc cho Ô Chiến, không biết Louis ở phía sau thong thả ngồi dựa vào tường. Nhìn cảnh hai người thân mật thì thầm, cơ thể chợt run nhẹ, cổ tay áo đang che miệng thấm máu.
Trên thực tế, trước khi Louis vào đây, cơ giáp đã hư tổn nghiêm trọng, lại trải qua một phen lăn lộn, phần ngực và bụng ở dưới lớp quần áo thảm hơn Ô Chiến gấp mấy lần.
Lúc này mỗi một lần hít thở đều trở nên nặng nề, xoang mũi đều là mùi máu.
Lông mi nửa rũ che khuất đôi mắt xanh, cười khổ đem gáy dựa trên tường.
Ô Chiến nói không sai, Nguy Dã là y tự tay đưa đến bên cạnh đối phương, hiện tại chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.
“Xong.” Nguy Dã bôi thuốc xong đứng lên, nhờ có 001 nhắc nhở, đang muốn quay đầu lại nhìn Louis, thì nhạy bén bắt được động tĩnh không tầm thường.
Hai cái Alpha cũng phát giác, cùng lúc giương mắt nhìn lại, phương xa truyền đến tiếng vang đang tới gần.
Ba người chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, lập tức đưa lưng dựa vào nhau, trong giây lát, chỉ nghe thanh âm đến gần, vách tường do dây leo tạo thành bỗng ngưng tụ thành băng sương rồi nổ tung.
Thấy rõ bóng người ngoài cửa động, Nguy Dã kinh hỉ tiến lên một bước: “Hải Sâm!”
Xém đã quên, Hải Sâm có định vị của hắn, tìm tới đây dễ như trở bàn tay.
Cả ngọn núi đều bị xuyên qua, ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu vào, theo sau là tiếng bước chân có trật tự, một vài binh lính khiêng súng đông lạnh đi theo phía sau Hải Sâm, phó quan của Louis khẩn trương hỏi: “Trung tướng, ngài không sao chứ?”
Louis còn chưa kịp nói “Không có việc gì”, thì khắp nơi bắt đầu rung chuyển nhẹ.
Xuyên núi động tĩnh quá lớn, có lẽ là phá hư thân cây, thực vật chung quanh đều bắt đầu thức tỉnh.
“Đi mau!” Hải Sâm nâng súng đông lạnh đứng ở cửa động, Ô Chiến lập tức kéo Nguy Dã chạy ra ngoài.
Bọn họ xuyên qua mạng lưới dây leo, phía sau Nguy Dã có đám dây leo đuổi theo, Louis tiến lên vì hắn dọn sạch chướng ngại phía sau.
Thân thủ y không thể nghi ngờ, nhưng mà sau khi bị thương động tác có chút đình trệ, toàn bộ chân Louis trong nháy mắt bị cuốn lấy, tiếng xương gãy truyền đến trong tai, càng nhiều dây leo mãnh liệt quấn lấy eo y.
Louis vì hắn cản phía sau mà bị thương!
Nguy Dã quay đầu lại nhìn thấy màn này, hắn còn chưa kịp chạy về, giọng nói khẩn trương kêu lên: “Hải Sâm!”
Cơ giáp của Louis hỏng rồi, nếu bị cắn nuốt thì hậu quả khó dám tưởng tượng.
Không cần nhiều lời, Hải Sâm đã hiểu hắn kêu chính mình làm gì. Y chợt dừng bước, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn là giúp Louis một phen.
Tiếng kẽo kẹt làm người ê răng vang một hồi lâu, khi mọi người cố sức chạy ra, cả tòa núi đều không ngừng chấn động, tựa như sống lại.
Binh lính đến cứu viện có mấy chục người, thấy cấp trên đã thoát thân, mọi người vây quanh dùng đại bác bắn phá, tiếng nổ kéo dài không dứt, cả tòa núi ầm ầm sụp xuống.
Làn khói trong không khí dân cao, phó quan của Louis quay đầu, vô tình phát hiện một điều làm anh ta thốt lên đầy kinh ngạc: “Là Ô Chiến! Người kia là tinh tặc Ô Chiến!”
Nghe vậy binh lính sôi nổi nhìn lại, nhìn thấy thủ lĩnh tinh tặc, mọi người chuẩn bị tấn công.
Nguy Dã bắt lấy cánh tay Ô Chiến, thấp giọng, “Bắt cóc tôi!”
Ô Chiến: “Tôi không......”
Nguy Dã không muốn để bọn họ xung đột, thô bạo nói: “Không cái rắm! Nghe tôi!”
Trực tiếp nắm lấy tay y đặt nó lên cổ mình.
Ô Chiến phát hiện mình rất thích nghe hắn chửi, như mọi người thường nói là thật cay.
Y bất đắc dĩ cười, nắm cái cổ tinh tế của Nguy Dã lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát, quát: “Đều lui về phía sau, bằng không tôi sẽ giết cậu ta!”
Đó là ai? Không ai nhận ra Omega đột nhiên xuất hiện này, nhưng ý muốn bảo vệ Omega trời sinh làm tất cả binh lính đều dừng bước chân, bọn họ chần chờ nhìn về phía cấp trên, nhìn thấy sắc mặt Louis có chút khó coi.
“Trưởng quan?”
Môi Louis có chút trắng bệch: “...... Thả bọn họ đi.”
Đám người vây quanh tản ra, Nguy Dã dùng ánh mắt xin lỗi mà nhìn Louis, theo Ô Chiến rời đi.
“Thật đáng tiếc!” Mọi người đều cảm thấy đáng tiếc, Ô Chiến hiện tại đứng đầu trên bảng treo thưởng của Liên Minh, nếu bắt được y, thì lập công lớn.
“Omega kia là ai, sao sẽ xuất hiện ở đây, cũng quá vướng bận!”
Trong tiếng xì xào, có người cảm thấy Nguy Dã quen mắt: “Có ai xem qua ảnh chụp trên Tinh Võng? Louis trung tướng từng cùng một Omega có tai tiếng...... Cùng người vừa rồi có chút giống đó!”
Các binh lính không khỏi nhìn về phía Louis, nghe được y trầm thấp nói: “Đó là người cung cấp tin tức của tôi, từng liều mạng ám sát thủ lĩnh quân phản loạn, vì Liên Minh lập được công lao hãn mã.”
Sắc mặt y lạnh lùng nhìn quét qua mọi người: “Một công thần như vậy, trong tình huống vừa rồi, các cậu cảm thấy nên hy sinh an nguy của em ấy sao?”
“Không nên!”
“Xin lỗi, trung tướng!”
Mọi người nghiêm túc chào kiểu quân đội.
Bọn họ là binh lính do Louis một tay mang ra tới, đối y vô cùng tin phục, đương nhiên sẽ không cảm thấy y đang nói dối.
Nhưng mà giết thủ lĩnh quân phản loạn, thế mà một Omega có thể làm được việc vô số Alpha đều làm không được?
Tin tức này gần như làm những Alpha kia bị sốc.
Trong lúc bọn họ đang cảm thấy vô cùng kinh dị, giây tiếp theo, Louis đột nhiên ngã xuống trong tầm mắt của mọi người.
Khóe môi chảy xuống loang lổ vết máu, cách y gần nhất chính là Hải Sâm, vị tân quý chiến công tăng cao trong quân đội này lại chỉ là hờ hững nhìn, rồi nhấc chân tránh ra.
Phó quan vốn tưởng rằng y sẽ phụ một chút: “......?!”
Xem ra đồn đãi không sai, trung tướng tuy thuộc phe của nguyên soái, nhưng cũng không thân với đứa con mà nguyên soái nhận về.
*
Trung tướng mới lên chức không lâu gặp chuyện ngoài ý muốn ở tinh cầu hoang dại, y bị thương nghiêm trọng, gãy ba cái xương sườn, phần xương gãy còn đâm vào phổi, toàn bộ chân trái cũng bị dây leo bẻ gãy, tạm thời không thể không rời khỏi nơi đóng quân.
Vị Alpha cấp S tuổi trẻ tài cao này, là trụ cột vững vàng của Liên Minh, nếu bị thương tổn sẽ là tổn thất vô cùng lớn đối với Liên Minh.
Tài nguyên y tế hàng đầu đều dồn về phía y, quân đội ra lệnh cho y về chữa bệnh tĩnh dưỡng một thời gian, để tránh để lại di chứng.
Trong lúc nằm viện Louis luôn im lặng, mái tóc vàng loá mắt mê người hình như cũng trở nên ảm đạm.
Y tá nhịn không được dịu dàng an ủi: “Trung tướng, ngài đừng lo lắng, bác sĩ chữa trị cho ngài là chuyên gia tốt nhất của khoa chỉnh hình, với thể chất của ngài, nhất định sẽ hoàn toàn hồi phục.”
Louis gật đầu, mỗi một hành động đều thể hiện giáo dưỡng tốt: “Cảm ơn cô.”
Y tá nhịn không được đỏ mặt, yên lặng rời đi, để y nghỉ ngơi thật tốt.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Louis dựa vào đầu giường, trên tay lẳng lặng cầm một quyển sách, ánh mắt lại không tập trung vào đó.
Sắc trời dần tối, y chỉ mở đèn bàn ở đầu giường, có thể nghe được tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, màn đêm tịch liêu.
Chẳng biết qua bao lâu, giữa tiếng côn trùng kêu vang, đột nhiên có thêm vài tiếng động khác.
Khi Louis nhìn sang, bóng người trong đầu thế mà lại xuất hiện ngoài cửa sổ.
Y gần như cho rằng mình đang nằm mơ, sửng sốt vài giây, đến khi giọng nói nhẹ nhàng của đối phương vang lên, lời chào vẫn giống như những lần trò chuyện qua máy liên lạc: “Hi, Louis.”
“Sao em lại đến đây?” Trong giọng nói của y có vài phần không dám tin.
“Nói sao nhỉ, tôi lại không phải không có lương tâm, tất nhiên phải tới thăm anh.” Nguy Dã nhìn cuốn sách trong tay y: “Ánh sáng tối như vậy, anh có thể thấy rõ sao?”
Louis gật đầu, lại nghe hắn nghi hoặc nói: “Nhưng sách của anh bị ngược mà?”
Nghe vậy, Louis hiếm thấy toát ra một chút xấu hổ, theo bản năng đem sách trong tay đảo lại.
Nhưng khi y nhìn xuống tay mình, mới phát hiện sách hiện tại mới là bị ngược.
Louis: “......”
Nguy Dã bật cười: “Ha ha ha, thấy anh có vẻ chán nản nên chọc anh thôi. Nằm mệt rồi đúng không, có muốn ra ngoài chơi?”
Bên cạnh giường có một chiếc xe lăn. Nguy Dã nói xong, chưa đợi Louis đi tới, đã nhảy vào trong phòng, dùng chút lực đem y ôm lên, lưu loát đặt vào xe lăn.
“Đi thôi.” Xe lăn bị đẩy đến bên cửa sổ.
Cơ thể Louis trở nên nhẹ bỗng, đã bị hắn mang xe lăn từ cửa sổ khiêng đi ra ngoài.
Louis: “......”
Lần đầu bị vận chuyển như vậy.
Omega phía sau tựa hồ luôn có thể đem đến cho y trải nghiệm mới lạ.
Khuôn viên bệnh viện rất tốt, trong vườn hoa có trồng hoa hồng với diện tích lớn. Nguy Dã đem y từ xe lăn ôm xuống, đặt dưới một gốc cây, xe lăn ẩn vào bụi hoa rậm rạp.
Trải qua một phen lăn lộn này, Louis vô thức nở nụ cười.
Gió lạnh thổi qua, không khí tươi mát ập vào mặt, mang theo hương hoa cỏ cùng bùn đất.
Y thả lỏng mà dựa người trên thân cây, ánh mắt chăm chú nhìn Nguy Dã, thấp giọng cười: “Tôi cho rằng em đã đi cùng Ô Chiến.”
Nguy Dã tùy ý ngồi xuống bên cạnh y: “Anh vì tôi mà bị thương, tôi sao có thể đi được chứ?”
Cúi đầu liền có thể nhìn đến cái chân bị thương kia của y, nguyên bản thon dài có lực, lúc này bị băng bó, nằm trên mặt đất.
Nguy Dã vuốt ve hỏi: “Còn đau không?”
Lực vuốt rất nhẹ, Louis lại nhịn không hơi căng cơ bắp. Y chưa nói không đau, chỉ là cười cười: “Trước kia tôi từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này, này không tính là cái gì.”
Nguy Dã biết, Alpha trước mắt tuy rằng thoạt nhìn văn nhã có lễ, kỳ thật ở trên chiến trường là một vị tướng mạnh mẽ và đáng tin cậy.
“Có thể khôi phục hoàn toàn sao?” Nguy Dã hơi nhíu mày, hắn xem qua giám định thương tích của Louis, chân y bị thương rất nghiêm trọng, tuy rằng y học tinh tế phát triển, nhưng thần kinh bị thương tổn, vẫn có khả năng để lại di chứng.
Louis nhẹ nhàng gật đầu, nói không sao.
“Cũng đúng.” Nguy Dã không khách khí mà xoay người nằm lên cái đùi phải không bị thương của y, hắn ngửa đầu cười hì hì nhìn Louis: “Không thể hồi phục như trước cũng không sao, chẳng phải phim thần tượng thường thích diễn như vậy sao.”
Hắn hằng giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu anh không đứng dậy được, tôi nguyện ý làm chỗ dựa cả đời của anh.”
Louis ngay người.
Nguy Dã là giả thành hộ lý mà vào, bộ quần áo trắng như tuyết hơi rộng, bao trùm thân hình mảnh khảnh của hắn, như là tinh linh theo gió mà đến. Khi nói những lời đó, bầu trời đầy sao như phản chiếu ở đáy mắt hắn, xinh đẹp đến làm người muốn sa vào.
Louis rũ mắt nhìn gương mặt trắng nõn của hắn, ánh mắt khẽ run.
Nghĩ đến loại tình cảnh này, rất khó để không rung động.
Louis gần như muốn thực sự gãy cái chân này. Cánh môi y giật giật, ngập ngừng một lát, bỗng dưng cười: “Em yên tâm, bác sĩ nói tôi sẽ khôi phục như lúc ban đầu.”
“Tôi không hy vọng em bởi vì áy náy mà ở lại bên cạnh tôi.” Đôi mắt xanh của y dịu dàng như đại dương, mang theo sự bao dung cùng tôn trọng của một Alpha: “Em hẳn là tự do, không cần vì bất kì ai hay vì bất cứ việc gì mà thỏa hiệp.”
Không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, tim Nguy Dã đập nhanh hơn, lời này có chút phạm quy nha.
Ngón tay Louis vuốt ve sườn mặt hắn, giọng nói từ tính, mỉm cười: “Nhưng mà...... Em vứt bỏ bọn họ tới tìm tôi, tôi có thể mong chờ nhiều thêm một chút?”
“Tôi không muốn tạo áp lực cho em.” Y gần như thở dài mà cười nói: “Nhưng dù như thế nào...... Cũng không muốn nhìn em đi cùng người khác.”
Gió thổi tới hương thơm ngào ngạt của hoa hồng, kiều diễm mỹ lệ bụi hoa, y cúi người, mềm nhẹ quý trọng hôn xuống.
【 độ hảo cảm của cả ba mục tiêu đã đầy......】
Trong đầu truyền đến tiếng hệ thống thúc giục rời đi.
“Từ từ.” Nguy Dã thầm nói trong lòng mới vừa hôn được một nửa thôi á.
“Hình như em nhìn thấy có người đến, trước khi đi thì nên chào tạm biệt đàng hoàng chứ nhỉ.”
001: “......” Nhịn, dù sao cũng lập tức là có thể đi rồi.
Cùng nhau thở hổn hển, Louis thoáng rời đi môi hắn, trán chạm vào nhau: “Tôi vẫn luôn rất hối hận, vì lúc trước không giữ em lại.”
“Tất nhiên, tôi biết giờ nói điều này không có ý nghĩa gì, mọi chuyện đã xảy ra.”
Y nhu hòa mà biểu đạt ý nghĩ của mình: “Tương lai, tôi hy vọng có thể làm mọi thứ để em hạnh phúc, em nguyện ý ở lại bên cạnh tôi sao?”
Nguy Dã chậm rãi chớp chớp đôi mắt, nhắc nhở: “Tôi không thể sinh con.”
“Tôi biết.” Vẻ mặt Louis trịnh trọng, trước khi mở miệng, y cũng biết mình hẳn là vì hắn dẹp mọi chướng ngại: “Tôi đã nhận chức vụ gia chủ, gia tộc của tôi sẽ không gây trở ngại cho chúng ta, tôi sẽ cố gắng......”
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng quân ủng. Tiếng bước chân quen thuộc, Nguy Dã ngồi dậy, trong tầm mắt quả nhiên xuất hiện hình bóng của Hải Sâm.
Louis hận không thể móc trái tim để thổ lộ lại bị cắt ngang, cùng lúc lại vang lên một tiếng cười nhạo: “Anh tốt nhất nên từ bỏ ý niệm này.”
Ô Chiến đi ra từ phía sau gốc cây: “Nguy Dã sẽ không thích bị nhốt ở trong nhà của anh.”
“Tôi sẽ không nhốt em ấy.” Mặt Louis trầm xuống: “Sao anh lại ở đây?”
Ô Chiến nhướng mày: “Bởi vì là tôi đưa em ấy tới.”
Nguy Dã: “Anh chẳng phải chờ ở bên ngoài à.”
Ô Chiến đúng lý hợp tình: “Em không ra, tôi lo lắng cho em.”
Cái trán Louis nhảy ra một chữ thập, nơi này là bệnh viện quân đội, Hải Sâm thì thôi, Ô Chiến cũng lẻn vào, binh lính thủ vệ làm ăn gì không biết!
Hải Sâm làm lơ hai Alpha kia, đi đến trước người Nguy Dã, vươn tay về phía hắn: “Tôi tới đón em.”
Nguy Dã theo lực đạo của y mà đứng lên, phủi bụi trên người.
Dưới ánh sao, hai người đứng cạnh nhau, lần trước vội vàng không nhìn rõ, lúc này Ô Chiến cùng Louis mới phát giác, bọn họ thế mà đeo khuyên tai giống nhau, một trái một phải ghép thành một cặp.
Hai người đều thay đổi sắc mặt: “Khuyên tai của em --”
Nguy Dã “À” một tiếng, sờ sờ vành tai, khi giơ lên tay giữa các ngón tay lóe lên một tia sáng lấp lánh.
Ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm về phía hắn...... Cùng ba món trang sức ngọc lục bảo trên người hắn.
Nguy Dã vội che lại, cảnh giác nói: “Các anh nói cho tôi, cho dù tôi có mấy cái -- cũng không được đòi lại!”
Ba người: “......”
Đáng tiếc, tình cảm trong nụ cười đó không phải dành cho y.
Ô Chiến vừa rồi bị Louis đánh một quyền ở ngực, đúng là bị thương có chút nặng, y kháng nghị lời nói vui đùa của Nguy Dã xong, nhịn không được ho hai tiếng.
Nguy Dã xoay người nhìn y, hơi lộ ra sắc mặt lo lắng: “Anh có muốn bôi chút thuốc hay không?”
Được hắn quan tâm, ngực Ô Chiến không đau, nhưng y liếc mắt nhìn Louis ở đối diện, nghĩ đến biểu hiện săn sóc vừa rồi của đối phương cảm giác nguy cơ tăng mạnh, liền cố ý che lại ngực: “Cần, tôi cảm giác như xương sườn đều gãy.”
“Xương sườn gãy mà anh còn có tinh thần như vậy?” Nguy Dã ghét bỏ nói một câu, nhưng vẫn ngồi xổm xuống ở trước mặt y: “Loại thuốc này khá tốt, để tôi bôi cho anh.”
Ô Chiến nắm lấy tay hắn: “Không cần, tôi có mang theo thuốc.”
Trước khi tới nơi này tìm Louis gây rối, y đã từ chỗ bác sĩ Phạm chuẩn bị không ít thuốc tốt, đúng lúc có tác dụng.
Kéo ra quần áo trước ngực, ngực Ô Chiến đầy vết bầm tím, lúc Louis mới vừa xông vào đây thì đang trong trạng thái giận dữ, từng quyền đều là dồn y vào chỗ chết, nếu không phải thể chất của y cấp S, là người thường có thể đã chết.
Nguy Dã lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên ngực y.
Ô Chiến chỉ chỉ vết thương không đáng nhắc tới trên mặt mình, thở dài nói: “Nơi này cũng đau, vừa rồi em đánh cũng không chút thương tiếc.”
Ngón tay thon dài liền dừng ở trên má y.
Cảm giác mát lạnh dịu nhẹ bao trùm lên cơn đau rát, Ô Chiến nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn: “Thuốc của tôi tốt hơn của anh ta, lát nữa em bôi ở bên trong...... Tê!”
Nguy Dã dùng sức ấn vào vết bầm trên mặt y, trợn mắt nhìn y: “Lo cho mình đi!”
001 khịt mũi, bình luận: “Da mặt trở nên dày.”
Ai biết mảnh nhỏ như thế nào lại tiến hóa nhanh như vậy. Nguy Dã ở trong lòng tán đồng gật đầu, rõ ràng là một Alpha ngây thơ, tới gần hắn đều sẽ đỏ mặt, này là do bị kích thích sao?.
Nguy Dã tập trung bôi thuốc cho Ô Chiến, không biết Louis ở phía sau thong thả ngồi dựa vào tường. Nhìn cảnh hai người thân mật thì thầm, cơ thể chợt run nhẹ, cổ tay áo đang che miệng thấm máu.
Trên thực tế, trước khi Louis vào đây, cơ giáp đã hư tổn nghiêm trọng, lại trải qua một phen lăn lộn, phần ngực và bụng ở dưới lớp quần áo thảm hơn Ô Chiến gấp mấy lần.
Lúc này mỗi một lần hít thở đều trở nên nặng nề, xoang mũi đều là mùi máu.
Lông mi nửa rũ che khuất đôi mắt xanh, cười khổ đem gáy dựa trên tường.
Ô Chiến nói không sai, Nguy Dã là y tự tay đưa đến bên cạnh đối phương, hiện tại chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.
“Xong.” Nguy Dã bôi thuốc xong đứng lên, nhờ có 001 nhắc nhở, đang muốn quay đầu lại nhìn Louis, thì nhạy bén bắt được động tĩnh không tầm thường.
Hai cái Alpha cũng phát giác, cùng lúc giương mắt nhìn lại, phương xa truyền đến tiếng vang đang tới gần.
Ba người chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, lập tức đưa lưng dựa vào nhau, trong giây lát, chỉ nghe thanh âm đến gần, vách tường do dây leo tạo thành bỗng ngưng tụ thành băng sương rồi nổ tung.
Thấy rõ bóng người ngoài cửa động, Nguy Dã kinh hỉ tiến lên một bước: “Hải Sâm!”
Xém đã quên, Hải Sâm có định vị của hắn, tìm tới đây dễ như trở bàn tay.
Cả ngọn núi đều bị xuyên qua, ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu vào, theo sau là tiếng bước chân có trật tự, một vài binh lính khiêng súng đông lạnh đi theo phía sau Hải Sâm, phó quan của Louis khẩn trương hỏi: “Trung tướng, ngài không sao chứ?”
Louis còn chưa kịp nói “Không có việc gì”, thì khắp nơi bắt đầu rung chuyển nhẹ.
Xuyên núi động tĩnh quá lớn, có lẽ là phá hư thân cây, thực vật chung quanh đều bắt đầu thức tỉnh.
“Đi mau!” Hải Sâm nâng súng đông lạnh đứng ở cửa động, Ô Chiến lập tức kéo Nguy Dã chạy ra ngoài.
Bọn họ xuyên qua mạng lưới dây leo, phía sau Nguy Dã có đám dây leo đuổi theo, Louis tiến lên vì hắn dọn sạch chướng ngại phía sau.
Thân thủ y không thể nghi ngờ, nhưng mà sau khi bị thương động tác có chút đình trệ, toàn bộ chân Louis trong nháy mắt bị cuốn lấy, tiếng xương gãy truyền đến trong tai, càng nhiều dây leo mãnh liệt quấn lấy eo y.
Louis vì hắn cản phía sau mà bị thương!
Nguy Dã quay đầu lại nhìn thấy màn này, hắn còn chưa kịp chạy về, giọng nói khẩn trương kêu lên: “Hải Sâm!”
Cơ giáp của Louis hỏng rồi, nếu bị cắn nuốt thì hậu quả khó dám tưởng tượng.
Không cần nhiều lời, Hải Sâm đã hiểu hắn kêu chính mình làm gì. Y chợt dừng bước, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn là giúp Louis một phen.
Tiếng kẽo kẹt làm người ê răng vang một hồi lâu, khi mọi người cố sức chạy ra, cả tòa núi đều không ngừng chấn động, tựa như sống lại.
Binh lính đến cứu viện có mấy chục người, thấy cấp trên đã thoát thân, mọi người vây quanh dùng đại bác bắn phá, tiếng nổ kéo dài không dứt, cả tòa núi ầm ầm sụp xuống.
Làn khói trong không khí dân cao, phó quan của Louis quay đầu, vô tình phát hiện một điều làm anh ta thốt lên đầy kinh ngạc: “Là Ô Chiến! Người kia là tinh tặc Ô Chiến!”
Nghe vậy binh lính sôi nổi nhìn lại, nhìn thấy thủ lĩnh tinh tặc, mọi người chuẩn bị tấn công.
Nguy Dã bắt lấy cánh tay Ô Chiến, thấp giọng, “Bắt cóc tôi!”
Ô Chiến: “Tôi không......”
Nguy Dã không muốn để bọn họ xung đột, thô bạo nói: “Không cái rắm! Nghe tôi!”
Trực tiếp nắm lấy tay y đặt nó lên cổ mình.
Ô Chiến phát hiện mình rất thích nghe hắn chửi, như mọi người thường nói là thật cay.
Y bất đắc dĩ cười, nắm cái cổ tinh tế của Nguy Dã lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát, quát: “Đều lui về phía sau, bằng không tôi sẽ giết cậu ta!”
Đó là ai? Không ai nhận ra Omega đột nhiên xuất hiện này, nhưng ý muốn bảo vệ Omega trời sinh làm tất cả binh lính đều dừng bước chân, bọn họ chần chờ nhìn về phía cấp trên, nhìn thấy sắc mặt Louis có chút khó coi.
“Trưởng quan?”
Môi Louis có chút trắng bệch: “...... Thả bọn họ đi.”
Đám người vây quanh tản ra, Nguy Dã dùng ánh mắt xin lỗi mà nhìn Louis, theo Ô Chiến rời đi.
“Thật đáng tiếc!” Mọi người đều cảm thấy đáng tiếc, Ô Chiến hiện tại đứng đầu trên bảng treo thưởng của Liên Minh, nếu bắt được y, thì lập công lớn.
“Omega kia là ai, sao sẽ xuất hiện ở đây, cũng quá vướng bận!”
Trong tiếng xì xào, có người cảm thấy Nguy Dã quen mắt: “Có ai xem qua ảnh chụp trên Tinh Võng? Louis trung tướng từng cùng một Omega có tai tiếng...... Cùng người vừa rồi có chút giống đó!”
Các binh lính không khỏi nhìn về phía Louis, nghe được y trầm thấp nói: “Đó là người cung cấp tin tức của tôi, từng liều mạng ám sát thủ lĩnh quân phản loạn, vì Liên Minh lập được công lao hãn mã.”
Sắc mặt y lạnh lùng nhìn quét qua mọi người: “Một công thần như vậy, trong tình huống vừa rồi, các cậu cảm thấy nên hy sinh an nguy của em ấy sao?”
“Không nên!”
“Xin lỗi, trung tướng!”
Mọi người nghiêm túc chào kiểu quân đội.
Bọn họ là binh lính do Louis một tay mang ra tới, đối y vô cùng tin phục, đương nhiên sẽ không cảm thấy y đang nói dối.
Nhưng mà giết thủ lĩnh quân phản loạn, thế mà một Omega có thể làm được việc vô số Alpha đều làm không được?
Tin tức này gần như làm những Alpha kia bị sốc.
Trong lúc bọn họ đang cảm thấy vô cùng kinh dị, giây tiếp theo, Louis đột nhiên ngã xuống trong tầm mắt của mọi người.
Khóe môi chảy xuống loang lổ vết máu, cách y gần nhất chính là Hải Sâm, vị tân quý chiến công tăng cao trong quân đội này lại chỉ là hờ hững nhìn, rồi nhấc chân tránh ra.
Phó quan vốn tưởng rằng y sẽ phụ một chút: “......?!”
Xem ra đồn đãi không sai, trung tướng tuy thuộc phe của nguyên soái, nhưng cũng không thân với đứa con mà nguyên soái nhận về.
*
Trung tướng mới lên chức không lâu gặp chuyện ngoài ý muốn ở tinh cầu hoang dại, y bị thương nghiêm trọng, gãy ba cái xương sườn, phần xương gãy còn đâm vào phổi, toàn bộ chân trái cũng bị dây leo bẻ gãy, tạm thời không thể không rời khỏi nơi đóng quân.
Vị Alpha cấp S tuổi trẻ tài cao này, là trụ cột vững vàng của Liên Minh, nếu bị thương tổn sẽ là tổn thất vô cùng lớn đối với Liên Minh.
Tài nguyên y tế hàng đầu đều dồn về phía y, quân đội ra lệnh cho y về chữa bệnh tĩnh dưỡng một thời gian, để tránh để lại di chứng.
Trong lúc nằm viện Louis luôn im lặng, mái tóc vàng loá mắt mê người hình như cũng trở nên ảm đạm.
Y tá nhịn không được dịu dàng an ủi: “Trung tướng, ngài đừng lo lắng, bác sĩ chữa trị cho ngài là chuyên gia tốt nhất của khoa chỉnh hình, với thể chất của ngài, nhất định sẽ hoàn toàn hồi phục.”
Louis gật đầu, mỗi một hành động đều thể hiện giáo dưỡng tốt: “Cảm ơn cô.”
Y tá nhịn không được đỏ mặt, yên lặng rời đi, để y nghỉ ngơi thật tốt.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Louis dựa vào đầu giường, trên tay lẳng lặng cầm một quyển sách, ánh mắt lại không tập trung vào đó.
Sắc trời dần tối, y chỉ mở đèn bàn ở đầu giường, có thể nghe được tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, màn đêm tịch liêu.
Chẳng biết qua bao lâu, giữa tiếng côn trùng kêu vang, đột nhiên có thêm vài tiếng động khác.
Khi Louis nhìn sang, bóng người trong đầu thế mà lại xuất hiện ngoài cửa sổ.
Y gần như cho rằng mình đang nằm mơ, sửng sốt vài giây, đến khi giọng nói nhẹ nhàng của đối phương vang lên, lời chào vẫn giống như những lần trò chuyện qua máy liên lạc: “Hi, Louis.”
“Sao em lại đến đây?” Trong giọng nói của y có vài phần không dám tin.
“Nói sao nhỉ, tôi lại không phải không có lương tâm, tất nhiên phải tới thăm anh.” Nguy Dã nhìn cuốn sách trong tay y: “Ánh sáng tối như vậy, anh có thể thấy rõ sao?”
Louis gật đầu, lại nghe hắn nghi hoặc nói: “Nhưng sách của anh bị ngược mà?”
Nghe vậy, Louis hiếm thấy toát ra một chút xấu hổ, theo bản năng đem sách trong tay đảo lại.
Nhưng khi y nhìn xuống tay mình, mới phát hiện sách hiện tại mới là bị ngược.
Louis: “......”
Nguy Dã bật cười: “Ha ha ha, thấy anh có vẻ chán nản nên chọc anh thôi. Nằm mệt rồi đúng không, có muốn ra ngoài chơi?”
Bên cạnh giường có một chiếc xe lăn. Nguy Dã nói xong, chưa đợi Louis đi tới, đã nhảy vào trong phòng, dùng chút lực đem y ôm lên, lưu loát đặt vào xe lăn.
“Đi thôi.” Xe lăn bị đẩy đến bên cửa sổ.
Cơ thể Louis trở nên nhẹ bỗng, đã bị hắn mang xe lăn từ cửa sổ khiêng đi ra ngoài.
Louis: “......”
Lần đầu bị vận chuyển như vậy.
Omega phía sau tựa hồ luôn có thể đem đến cho y trải nghiệm mới lạ.
Khuôn viên bệnh viện rất tốt, trong vườn hoa có trồng hoa hồng với diện tích lớn. Nguy Dã đem y từ xe lăn ôm xuống, đặt dưới một gốc cây, xe lăn ẩn vào bụi hoa rậm rạp.
Trải qua một phen lăn lộn này, Louis vô thức nở nụ cười.
Gió lạnh thổi qua, không khí tươi mát ập vào mặt, mang theo hương hoa cỏ cùng bùn đất.
Y thả lỏng mà dựa người trên thân cây, ánh mắt chăm chú nhìn Nguy Dã, thấp giọng cười: “Tôi cho rằng em đã đi cùng Ô Chiến.”
Nguy Dã tùy ý ngồi xuống bên cạnh y: “Anh vì tôi mà bị thương, tôi sao có thể đi được chứ?”
Cúi đầu liền có thể nhìn đến cái chân bị thương kia của y, nguyên bản thon dài có lực, lúc này bị băng bó, nằm trên mặt đất.
Nguy Dã vuốt ve hỏi: “Còn đau không?”
Lực vuốt rất nhẹ, Louis lại nhịn không hơi căng cơ bắp. Y chưa nói không đau, chỉ là cười cười: “Trước kia tôi từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này, này không tính là cái gì.”
Nguy Dã biết, Alpha trước mắt tuy rằng thoạt nhìn văn nhã có lễ, kỳ thật ở trên chiến trường là một vị tướng mạnh mẽ và đáng tin cậy.
“Có thể khôi phục hoàn toàn sao?” Nguy Dã hơi nhíu mày, hắn xem qua giám định thương tích của Louis, chân y bị thương rất nghiêm trọng, tuy rằng y học tinh tế phát triển, nhưng thần kinh bị thương tổn, vẫn có khả năng để lại di chứng.
Louis nhẹ nhàng gật đầu, nói không sao.
“Cũng đúng.” Nguy Dã không khách khí mà xoay người nằm lên cái đùi phải không bị thương của y, hắn ngửa đầu cười hì hì nhìn Louis: “Không thể hồi phục như trước cũng không sao, chẳng phải phim thần tượng thường thích diễn như vậy sao.”
Hắn hằng giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu anh không đứng dậy được, tôi nguyện ý làm chỗ dựa cả đời của anh.”
Louis ngay người.
Nguy Dã là giả thành hộ lý mà vào, bộ quần áo trắng như tuyết hơi rộng, bao trùm thân hình mảnh khảnh của hắn, như là tinh linh theo gió mà đến. Khi nói những lời đó, bầu trời đầy sao như phản chiếu ở đáy mắt hắn, xinh đẹp đến làm người muốn sa vào.
Louis rũ mắt nhìn gương mặt trắng nõn của hắn, ánh mắt khẽ run.
Nghĩ đến loại tình cảnh này, rất khó để không rung động.
Louis gần như muốn thực sự gãy cái chân này. Cánh môi y giật giật, ngập ngừng một lát, bỗng dưng cười: “Em yên tâm, bác sĩ nói tôi sẽ khôi phục như lúc ban đầu.”
“Tôi không hy vọng em bởi vì áy náy mà ở lại bên cạnh tôi.” Đôi mắt xanh của y dịu dàng như đại dương, mang theo sự bao dung cùng tôn trọng của một Alpha: “Em hẳn là tự do, không cần vì bất kì ai hay vì bất cứ việc gì mà thỏa hiệp.”
Không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, tim Nguy Dã đập nhanh hơn, lời này có chút phạm quy nha.
Ngón tay Louis vuốt ve sườn mặt hắn, giọng nói từ tính, mỉm cười: “Nhưng mà...... Em vứt bỏ bọn họ tới tìm tôi, tôi có thể mong chờ nhiều thêm một chút?”
“Tôi không muốn tạo áp lực cho em.” Y gần như thở dài mà cười nói: “Nhưng dù như thế nào...... Cũng không muốn nhìn em đi cùng người khác.”
Gió thổi tới hương thơm ngào ngạt của hoa hồng, kiều diễm mỹ lệ bụi hoa, y cúi người, mềm nhẹ quý trọng hôn xuống.
【 độ hảo cảm của cả ba mục tiêu đã đầy......】
Trong đầu truyền đến tiếng hệ thống thúc giục rời đi.
“Từ từ.” Nguy Dã thầm nói trong lòng mới vừa hôn được một nửa thôi á.
“Hình như em nhìn thấy có người đến, trước khi đi thì nên chào tạm biệt đàng hoàng chứ nhỉ.”
001: “......” Nhịn, dù sao cũng lập tức là có thể đi rồi.
Cùng nhau thở hổn hển, Louis thoáng rời đi môi hắn, trán chạm vào nhau: “Tôi vẫn luôn rất hối hận, vì lúc trước không giữ em lại.”
“Tất nhiên, tôi biết giờ nói điều này không có ý nghĩa gì, mọi chuyện đã xảy ra.”
Y nhu hòa mà biểu đạt ý nghĩ của mình: “Tương lai, tôi hy vọng có thể làm mọi thứ để em hạnh phúc, em nguyện ý ở lại bên cạnh tôi sao?”
Nguy Dã chậm rãi chớp chớp đôi mắt, nhắc nhở: “Tôi không thể sinh con.”
“Tôi biết.” Vẻ mặt Louis trịnh trọng, trước khi mở miệng, y cũng biết mình hẳn là vì hắn dẹp mọi chướng ngại: “Tôi đã nhận chức vụ gia chủ, gia tộc của tôi sẽ không gây trở ngại cho chúng ta, tôi sẽ cố gắng......”
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng quân ủng. Tiếng bước chân quen thuộc, Nguy Dã ngồi dậy, trong tầm mắt quả nhiên xuất hiện hình bóng của Hải Sâm.
Louis hận không thể móc trái tim để thổ lộ lại bị cắt ngang, cùng lúc lại vang lên một tiếng cười nhạo: “Anh tốt nhất nên từ bỏ ý niệm này.”
Ô Chiến đi ra từ phía sau gốc cây: “Nguy Dã sẽ không thích bị nhốt ở trong nhà của anh.”
“Tôi sẽ không nhốt em ấy.” Mặt Louis trầm xuống: “Sao anh lại ở đây?”
Ô Chiến nhướng mày: “Bởi vì là tôi đưa em ấy tới.”
Nguy Dã: “Anh chẳng phải chờ ở bên ngoài à.”
Ô Chiến đúng lý hợp tình: “Em không ra, tôi lo lắng cho em.”
Cái trán Louis nhảy ra một chữ thập, nơi này là bệnh viện quân đội, Hải Sâm thì thôi, Ô Chiến cũng lẻn vào, binh lính thủ vệ làm ăn gì không biết!
Hải Sâm làm lơ hai Alpha kia, đi đến trước người Nguy Dã, vươn tay về phía hắn: “Tôi tới đón em.”
Nguy Dã theo lực đạo của y mà đứng lên, phủi bụi trên người.
Dưới ánh sao, hai người đứng cạnh nhau, lần trước vội vàng không nhìn rõ, lúc này Ô Chiến cùng Louis mới phát giác, bọn họ thế mà đeo khuyên tai giống nhau, một trái một phải ghép thành một cặp.
Hai người đều thay đổi sắc mặt: “Khuyên tai của em --”
Nguy Dã “À” một tiếng, sờ sờ vành tai, khi giơ lên tay giữa các ngón tay lóe lên một tia sáng lấp lánh.
Ba đôi mắt đều nhìn chằm chằm về phía hắn...... Cùng ba món trang sức ngọc lục bảo trên người hắn.
Nguy Dã vội che lại, cảnh giác nói: “Các anh nói cho tôi, cho dù tôi có mấy cái -- cũng không được đòi lại!”
Ba người: “......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.