Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mình/Mỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình
Chương 72: Sau Khi Hái Hoa Thất Bại (12)
Việt Lãng
18/06/2023
Trong đầu là giọng nói làm người tê dại của 001, khi Lam Vân nói chuyện
hơi thở ấm áp phả vào tai, Nguy Dã xoa xoa lỗ tai đã đỏ, nhích về phía
trước: "Tôi bị lửa hun."
"Phải không." Lam Vân nhích lại gần, ngực dán lưng hắn, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ca ca luôn nhìn Tiêu Sơ Bạch."
Nguy Dã: "Nơi này chỉ có ba người chúng ta, tôi nhìn y cũng rất bình thường?"
Lam Vân rầu rĩ "Ồ" một tiếng, nghĩ thầm vậy sao huynh không nhìn tôi chứ.
Nguy Dã bị y dựa đến không được tự nhiên, bả vai run: "Cậu đừng dựa gần tôi, bị lửa hun đã đủ nóng."
Lam Vân nghe lời, nhưng tay lại không thành thật mà nâng lên.
Sợi tóc bị động vào, Nguy Dã cảm giác có ngón tay vuốt tóc mình, mềm nhẹ đùa nghịch.
Lam Vân nói: "Tóc của ca ca cũng thật xinh đẹp."
"Cảm ơn, tóc cậu cũng đẹp." Nguy Dã theo phản xạ mà khen lại, đem tóc từ trong tay y cứu ra.
Tóc dài bị vuốt lên trước ngực, Lam Vân nhìn cái cổ xinh đẹp.
Dưới ánh lửa ấm áp, làn da trắng sứ ửng đỏ, thật thu hút tầm mắt.
Hô hấp của Lam Vân càng thêm nặng nề, y luôn nhớ tới sự việc ngày đó, muốn bước vào, nhưng bị bức tường ngăn cách, chỉ có thể nhìn.
Y thực muốn đi lên cắn một ngụm.
Nguy Dã không phát hiện tầm mắt sau lưng, 001 lại nhìn rõ.
Tâm trạng sung sướng vừa rồi đã không còn...... Lam Vân có thể dựa gần Nguy Dã, sờ sờ cọ cọ, mình lại không làm được gì.
Đặc biệt là khi nó thấy Lam Vân chẳng biết xấu hổ mà vươn tay.
"Ký chủ......" 001 không vui, Nguy Dã còn chưa nghe được nó muốn nói gì, sau cổ bỗng nhiên bị đụng vào, ngứa đến tận xương sống.
Lam Vân cũng thật quậy phá.
Nguy Dã xoay người lại, muốn dạy dỗ hai câu: "Cậu làm cái --"
Ngón tay đang cọ ở phía sau cổ, lại chạm vào trên hầu kết. Cảm nhận được đối phương mẫn cảm mà run rẩy, ánh mắt Lam Vân hơi ám, ngay sau đó mang hàm ý cười, ở trước khi Nguy Dã tức giận thì thu tay, vô tội nói: "Xin lỗi, là ngoài ý muốn."
Nguy Dã híp mắt nhìn y: "Cậu không ngủ, mà chạm vào tôi làm gì?"
"Hôm nay ca ca mệt mỏi, nên tâm trạng không tốt." Lam Vân ngoan ngoãn nói: "Tôi biết mát xa bấm huyệt, muốn giúp huynh ấn một chút."
Há, người này nói dối không chớp mắt.
"Thật sự rất thoải mái đó, huynh đừng cử động, cứ hưởng thụ là được." Lam Vân dịu dàng nói, ngón tay đã sờ lên cánh tay hắn.
Lam Vân hiểu y, dùng lực thích hợp ấn ở trên huyệt vị, đúng là thoải mái.
Nhìn Nguy Dã bị tên nhóc này lừa, 001 chỉ có thể thôi miên bản thân, Lam Vân chỉ là người mát xa.
Ấn xong cánh tay cùng bả vai, Nguy Dã lại xoay người. Lam Vân được như ý nguyện xoa mà xoa bóp sau cổ, vừa lòng nhìn gương mặt nhiễm sắc hoa đào.
"Ưm." Nguy Dã thoải mái mà nheo lại mắt, thủ pháp của Lam Vân thật sự không tồi.
Ở lúc cổ họng muốn tràn ra thở dài, cách ngọn lửa lại thấy được Tiêu Sơ Bạch ở đối diện đang yên lặng nhìn hắn.
Nguy Dã: "......" Bỗng nhiên cảm thấy thẹn.
Lam Vân ở sau lưng còn nhỏ giọng nói: "Tôi có thể đuổi côn trùng, còn biết mát xa, tên Tiêu Sơ Bạch kia giống như tảng băng, đến gần y nhất định sẽ bị thương, ca ca đừng để ý đến y."
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sơ Bạch thanh vang lên: "Cậu thực hiểu tôi?"
Nguy Dã: "......"
Nói xấu người ta lại bị người ta nghe được, em trai họ Lam này cậu không xấu hổ sao.
Lam Vân không những không xấu hổ, còn không biết xấu hổ hỏi ra miệng: "Sao huynh lại nghe lén chúng tôi nói chuyện?"
"Không cần nghe lén." Tiêu Sơ Bạch nhàn nhạt nói: "Bởi vì không cần thiết."
Căn phòng nhỏ hẹp, nhỏ giọng nói chuyện cũng có thể truyền tới phía đối diện, huống chi ngũ cảm Tiêu Sơ Bạch nhạy bén.
Lam Vân hừ một tiếng, Nguy Dã dùng khuỷu tay chọt y, nhìn Tiêu Sơ Bạch cười cười: "Quấy rầy Tiêu huynh, thứ lỗi."
Tiêu Sơ Bạch "Ừ" một tiếng.
Y rũ mắt, không nhìn thấy hai người kia thân cận tiếp xúc, trong tai vẫn nghe được tiếng nói chuyện của họ, Nguy Dã thở dài trách Lam Vân nói chuyện không biết nặng nhẹ, cùng với Lam Vân làm nũng lại dịu dàng dỗ dành hắn.
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, ba người thu dọn hành lý rời khỏi đáy cốc.
Vừa ra tới, Nguy Dã liền muốn cùng hai người cáo từ.
Lam Vân hơi sửng sốt rồi vội nói: "Huynh đang bị Thất Tinh Các truy sát, ở một mình không an toàn!"
Nguy Dã lười biếng cười: "Có trốn, thì cũng có ngày phải gặp các chủ Thất Tinh Các, đã tới thì cứ an tâm ở lại đi."
Giọng Lam Vân hơi ngừng, y cũng nghe nói qua các chủ Thất Tinh Các đáng sợ thế nào
Nguy Dã nói: "Cậu không phải về Miêu Cương gặp cô mẫu sao? Đừng để bà ấy đợi lâu, nói cho bà ấy biết Chu Xán đã chết."
Lam Vân còn muốn lắc đầu, lại nghe Nguy Dã cự tuyệt: "Cho dù cậu ở cùng tôi, cũng không giúp được gì."
Lam Vân vừa lo sợ vừa rung động, y há miệng thở dốc, vừa muốn nói chuyện, Tiêu Sơ Bạch đã mở miệng: "Cậu có thể đi theo tôi."
"Hả?" Nguy Dã kinh ngạc nhìn về phía y.
Tiêu Sơ Bạch nói: "Cậu cùng tôi đến Hoa Sơn, sau tiệc mừng thọ, tôi dẫn cậu về Ngự Kiếm Sơn Trang."
Ngự Kiếm Sơn Trang có Tiêu lão tiền bối trấn thủ, Nguy Dã phảng phất nhìn thấy "Nơi an toàn" ba cái chữ to.
Nguy Dã tuy biểu hiện không sợ chết, nhưng nếu có điều kiện vẫn là muốn sống tốt, hắn lập tức gật đầu: "Cảm ơn Tiêu huynh giúp đỡ!"
Nguy Dã tạm thời an toàn, Lam Vân thở dài nhẹ nhõm, lại rơi vào rối rắm, y muốn đi cùng Nguy Dã, lại không thể để cô mẫu chờ mong.
Nguy Dã trấn an y nói: "Không phải cậu nói, cô mẫu cậu thân thể không tốt, nàng cần cậu, cậu mau về đi."
Lam Vân thở dài một hơi: "Tôi về Miêu Cương một chuyến, rất nhanh sẽ tới tìm huynh."
Y nhìn Nguy Dã thật kỹ, xoay người rời đi.
Nghe y nói sẽ tới tìm hắn, Nguy Dã lúc này mới nhớ tới trên người mình còn truy tung cổ.
Cổ cũng là sâu mà!
Muốn để y đem truy tung cổ lấy đi, nhưng Lam Vân đã đi rồi.
...... Chỉ có thể đợi lần sau nói.
Gặp lại hai tên đệ tử ở dưới chân núi, Tiêu Sơ Bạch mang theo Nguy Dã đến Hoa Sơn.
Đi giết Chu Xán làm trì hoãn thời gian, bọn họ nhanh chóng lên đường, ban đêm cũng mướn xe ngựa đi đường.
Có lẽ bởi vì có Tiêu Sơ Bạch bên cạnh, dọc đường đi Nguy Dã chưa bị ám sát thêm lần nào.
Khi tới gần Hoa Sơn, vừa vặn là trước một ngày đãi tiệc mừng thọ.
Thành trấn nhỏ dưới chân Hoa Sơn rất náo nhiệt, có rất nhiều người trong giang hồ, cho dù không có nhận được thiệp mời, cũng muốn đến phụ cận Hoa Sơn xem náo nhiệt, nếu may mắn thì có thể gặp được đại hiệp mà bản thân sùng bái trong lòng.
Khi đi qua khách sạn lớn nhất trên trấn, một giọng nữ thanh thúy hưng phấn vang lên: "Huynh trưởng!"
Tiêu Sơ Bạch dừng bước, một cô gái áo đỏ chạy tới.
Nàng cùng Tiêu Sơ Bạch có vài phần giống, nhưng tướng mạo là tuổi trẻ tươi đẹp, Nguy Dã nhìn một cái, biết nàng chính là Tiêu Liên Thanh, người đánh nguyên chủ một chưởng nữ trung hào kiệt.
Tiêu Liên Thanh trốn nhà đi, nàng sợ bị anh trai dạy dỗ, vội nhìn về phía Nguy Dã: "Huyng thế mà có bạn sao? Không dễ dàng nha, mau giới thiệu đi."
Nguy Dã nhìn về phía Tiêu Sơ Bạch, hắn cho rằng Tiêu Sơ Bạch sẽ che giấu một chút, không nghĩ tới lại đơn giản nói: "Hắn tên Nguy Dã."
"Nguy công tử à...... Nguy Dã?!" Tiêu Liên Thanh kinh hãi: "Tên hái hoa tặc! Tôi nói sao thấy cậu có chút quen mắt!"
Cô nương này giọng mười phần hào sảng, đứng ở trên đường rống, lập tức Nguy Dã nhận được không ít ánh mắt.
Tiêu Sơ Bạch khẽ nhíu mày: "Im tiếng."
Tiêu Liên Thanh thè lưỡi, đến khi vào khách điếm, nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn Nguy Dã.
Ánh mắt này không làm người ta chán ghét. Nguy Dã mỉm cười gật đầu: "Tiêu tiểu thư, lần trước là ta đường đột, hy vọng không làm phiền đến cô."
"Không có việc gì, tôi đã nghe nói, cậu là bị hãm hại." Tiêu Liên Thanh cười nói: "Hiện tại nhìn thấy anh trai của tôi đi chung với cậu, thì biết cậu là trong sạch."
"Xem ra lệnh muội đối với huynh rất tin tưởng." Nguy Dã chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Sơ Bạch, khẽ cười nói: "Tiêu huynh quả nhiên trời quang trăng sáng, làm người cảm phục."
Tiêu Sơ Bạch lạnh lùng nhìn nụ cười của hắn, không khỏi dời đi tầm mắt.
Tiêu Liên Thanh nhìn thấy, nhịn không được "Oa" một tiếng, nàng lần đầu tiên thấy Tiêu Sơ Bạch tránh ánh mắt của người khác.
Đang muốn nói giỡn, phía sau một người đi tới, nhẹ nhàng kêu: "Tiểu thư."
Đó là một cô gái xinh đẹp, mặt như hoa, eo như liễu, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại.
Nàng là người bán nghệ được Tiêu Liên Thanh cứu, Tiêu Liên Thanh thấy nàng bị ác bá đùa giỡn, nên đã tiến lên đuổi ác bá đi.
"Ca huynh thường dạy muội, cứu người không thể chỉ suy xét nhất thời, muội giúp Trân Châu đuổi ác nhân đi, nếu để nàng ở lại đó, nàng sẽ bị trả thù." Tiêu Liên Thanh nói: "Trân Châu không chỗ để đi, liền đi theo làm nha hoàn của muội, nàng rất chăm chỉ, muội muốn mang nàng về nhà."
"Nô họ Bạch, tên gọi Trân Châu, tham kiến công tử." Bạch Trân Châu hành lễ, rũ đầu đứng một bên, quả nhiên giống như lời Tiêu Liên Thanh, thành thật bổn phận.
Tiêu Sơ Bạch cũng không can thiệp việc của Tiêu Liên Thanh, y chỉ nhìn thoáng qua Bạch Trân Châu, nói: "Nha hoàn của muội, muội tự quyết định."
Nhưng Nguy Dã tinh tế liếc mắt nhìn, cười một cái: "Vị cô nương này tên cũng như người."
Gương mặt Bạch Trân Châu hơi đỏ: "Cảm ơn công tử khen ngợi."
"Cậu thật biết nói chuyện, cũng biết khen người." Tiêu Liên Thanh cười ha ha nói: "Có phải cậu cũng thường khen anh trai của tôi như vậy?"
Nguy Dã chớp chớp mắt, tự nhiên nói: "Lời tôi nói đều phát ra từ tận đáy lòng."
Ai không thích được khen đâu, Tiêu Sơ Bạch cũng không phải ý chí sắt đá.
Khách điếm trên trấn đã đầy, người có thiệp mời có thể lên núi ở, Tiêu Sơ Bạch là Thiếu trang chủ Ngự Kiếm Sơn Trang, tất nhiên là khách quý, được đưa đến một cái sân yên tĩnh.
Lúc hoàng hôn, biết Tiêu Sơ Bạch đã đến, chưởng môn phái Hoa Sơn phái người thỉnh Y đi một chuyến.
Nguy Dã rảnh rỗi không có việc gì, ra ngoài dạo một vòng.
Phái Hoa Sơn lúc này người đến người đi, đều là hiệp sĩ hào khách nổi tiếng trong chốn giang hồ, tuy rằng nội lực Nguy Dã lúc này không đủ, nhưng còn nhãn lực, hắn nhìn một đám người đi qua đi lại, suy đoán giá trị vũ lực của những người này.
Rẽ một góc, cách đó không xa là một đám người, vây xung quanh một người đàn ông cao lớn, người ấy khoanh tay mà đứng, dáng người cao ráo. Sắc trời tối tăm, Nguy Dã đi về phía trước hai bước, mới thấy rõ người đó là Tông Hạ.
Hắn theo bản năng lui về phía sau hai bước, xoay người chạy.
Tông Hạ nhìn thoáng qua bóng người, lập tức đẩy ra đám người đuổi theo.
Khi phát hiện mình nhất thời đuổi không kịp người nọ, trong lòng Tông Hạ kích động, cố gắng đề cao tốc độ.
Tiếng gió xèo xẹt bên tai, như tái hiện lại cảnh lúc mới gặp. Nguy Dã vòng qua vài cái cây lớn, nhảy vào tới trong viện, nhanh chóng chốn vào một gian phòng.
Tông Hạ bị mất dấu, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng trước cửa một tòa viện độc lập.
Bước chân vừa bước qua ngạch cửa, một giọng nam lạnh lùng vang lên: "Tông bang chủ có việc?"
Tông Hạ dừng một chút, cười nói: "Tôi hình như thấy bóng đen trốn vào trong viện, lo lắng có trộm, cho nên muốn vào xem."
Tiêu Sơ Bạch nói: "Trong viện có nữ quyến, chỉ sợ không tiện."
Tông Hạ: "Tôi và Thiếu trang chủ cùng nhau vào xem xét."
Tiêu Sơ Bạch gật đầu, mang theo y đến gian phòng đầu tiên ở bên trái. Đó là phòng Tiêu Sơ Bạch, Tông Hạ lễ phép dừng trước cửa.
Sau khi mở cửa, Tiêu Sơ Bạch đang muốn đốt đèn, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên giường cất giấu một bóng người.
Nguy Dã ngón tay đặt trên môi, khẩn trương mà làm động tác im lặng.
"Phải không." Lam Vân nhích lại gần, ngực dán lưng hắn, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ca ca luôn nhìn Tiêu Sơ Bạch."
Nguy Dã: "Nơi này chỉ có ba người chúng ta, tôi nhìn y cũng rất bình thường?"
Lam Vân rầu rĩ "Ồ" một tiếng, nghĩ thầm vậy sao huynh không nhìn tôi chứ.
Nguy Dã bị y dựa đến không được tự nhiên, bả vai run: "Cậu đừng dựa gần tôi, bị lửa hun đã đủ nóng."
Lam Vân nghe lời, nhưng tay lại không thành thật mà nâng lên.
Sợi tóc bị động vào, Nguy Dã cảm giác có ngón tay vuốt tóc mình, mềm nhẹ đùa nghịch.
Lam Vân nói: "Tóc của ca ca cũng thật xinh đẹp."
"Cảm ơn, tóc cậu cũng đẹp." Nguy Dã theo phản xạ mà khen lại, đem tóc từ trong tay y cứu ra.
Tóc dài bị vuốt lên trước ngực, Lam Vân nhìn cái cổ xinh đẹp.
Dưới ánh lửa ấm áp, làn da trắng sứ ửng đỏ, thật thu hút tầm mắt.
Hô hấp của Lam Vân càng thêm nặng nề, y luôn nhớ tới sự việc ngày đó, muốn bước vào, nhưng bị bức tường ngăn cách, chỉ có thể nhìn.
Y thực muốn đi lên cắn một ngụm.
Nguy Dã không phát hiện tầm mắt sau lưng, 001 lại nhìn rõ.
Tâm trạng sung sướng vừa rồi đã không còn...... Lam Vân có thể dựa gần Nguy Dã, sờ sờ cọ cọ, mình lại không làm được gì.
Đặc biệt là khi nó thấy Lam Vân chẳng biết xấu hổ mà vươn tay.
"Ký chủ......" 001 không vui, Nguy Dã còn chưa nghe được nó muốn nói gì, sau cổ bỗng nhiên bị đụng vào, ngứa đến tận xương sống.
Lam Vân cũng thật quậy phá.
Nguy Dã xoay người lại, muốn dạy dỗ hai câu: "Cậu làm cái --"
Ngón tay đang cọ ở phía sau cổ, lại chạm vào trên hầu kết. Cảm nhận được đối phương mẫn cảm mà run rẩy, ánh mắt Lam Vân hơi ám, ngay sau đó mang hàm ý cười, ở trước khi Nguy Dã tức giận thì thu tay, vô tội nói: "Xin lỗi, là ngoài ý muốn."
Nguy Dã híp mắt nhìn y: "Cậu không ngủ, mà chạm vào tôi làm gì?"
"Hôm nay ca ca mệt mỏi, nên tâm trạng không tốt." Lam Vân ngoan ngoãn nói: "Tôi biết mát xa bấm huyệt, muốn giúp huynh ấn một chút."
Há, người này nói dối không chớp mắt.
"Thật sự rất thoải mái đó, huynh đừng cử động, cứ hưởng thụ là được." Lam Vân dịu dàng nói, ngón tay đã sờ lên cánh tay hắn.
Lam Vân hiểu y, dùng lực thích hợp ấn ở trên huyệt vị, đúng là thoải mái.
Nhìn Nguy Dã bị tên nhóc này lừa, 001 chỉ có thể thôi miên bản thân, Lam Vân chỉ là người mát xa.
Ấn xong cánh tay cùng bả vai, Nguy Dã lại xoay người. Lam Vân được như ý nguyện xoa mà xoa bóp sau cổ, vừa lòng nhìn gương mặt nhiễm sắc hoa đào.
"Ưm." Nguy Dã thoải mái mà nheo lại mắt, thủ pháp của Lam Vân thật sự không tồi.
Ở lúc cổ họng muốn tràn ra thở dài, cách ngọn lửa lại thấy được Tiêu Sơ Bạch ở đối diện đang yên lặng nhìn hắn.
Nguy Dã: "......" Bỗng nhiên cảm thấy thẹn.
Lam Vân ở sau lưng còn nhỏ giọng nói: "Tôi có thể đuổi côn trùng, còn biết mát xa, tên Tiêu Sơ Bạch kia giống như tảng băng, đến gần y nhất định sẽ bị thương, ca ca đừng để ý đến y."
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sơ Bạch thanh vang lên: "Cậu thực hiểu tôi?"
Nguy Dã: "......"
Nói xấu người ta lại bị người ta nghe được, em trai họ Lam này cậu không xấu hổ sao.
Lam Vân không những không xấu hổ, còn không biết xấu hổ hỏi ra miệng: "Sao huynh lại nghe lén chúng tôi nói chuyện?"
"Không cần nghe lén." Tiêu Sơ Bạch nhàn nhạt nói: "Bởi vì không cần thiết."
Căn phòng nhỏ hẹp, nhỏ giọng nói chuyện cũng có thể truyền tới phía đối diện, huống chi ngũ cảm Tiêu Sơ Bạch nhạy bén.
Lam Vân hừ một tiếng, Nguy Dã dùng khuỷu tay chọt y, nhìn Tiêu Sơ Bạch cười cười: "Quấy rầy Tiêu huynh, thứ lỗi."
Tiêu Sơ Bạch "Ừ" một tiếng.
Y rũ mắt, không nhìn thấy hai người kia thân cận tiếp xúc, trong tai vẫn nghe được tiếng nói chuyện của họ, Nguy Dã thở dài trách Lam Vân nói chuyện không biết nặng nhẹ, cùng với Lam Vân làm nũng lại dịu dàng dỗ dành hắn.
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, ba người thu dọn hành lý rời khỏi đáy cốc.
Vừa ra tới, Nguy Dã liền muốn cùng hai người cáo từ.
Lam Vân hơi sửng sốt rồi vội nói: "Huynh đang bị Thất Tinh Các truy sát, ở một mình không an toàn!"
Nguy Dã lười biếng cười: "Có trốn, thì cũng có ngày phải gặp các chủ Thất Tinh Các, đã tới thì cứ an tâm ở lại đi."
Giọng Lam Vân hơi ngừng, y cũng nghe nói qua các chủ Thất Tinh Các đáng sợ thế nào
Nguy Dã nói: "Cậu không phải về Miêu Cương gặp cô mẫu sao? Đừng để bà ấy đợi lâu, nói cho bà ấy biết Chu Xán đã chết."
Lam Vân còn muốn lắc đầu, lại nghe Nguy Dã cự tuyệt: "Cho dù cậu ở cùng tôi, cũng không giúp được gì."
Lam Vân vừa lo sợ vừa rung động, y há miệng thở dốc, vừa muốn nói chuyện, Tiêu Sơ Bạch đã mở miệng: "Cậu có thể đi theo tôi."
"Hả?" Nguy Dã kinh ngạc nhìn về phía y.
Tiêu Sơ Bạch nói: "Cậu cùng tôi đến Hoa Sơn, sau tiệc mừng thọ, tôi dẫn cậu về Ngự Kiếm Sơn Trang."
Ngự Kiếm Sơn Trang có Tiêu lão tiền bối trấn thủ, Nguy Dã phảng phất nhìn thấy "Nơi an toàn" ba cái chữ to.
Nguy Dã tuy biểu hiện không sợ chết, nhưng nếu có điều kiện vẫn là muốn sống tốt, hắn lập tức gật đầu: "Cảm ơn Tiêu huynh giúp đỡ!"
Nguy Dã tạm thời an toàn, Lam Vân thở dài nhẹ nhõm, lại rơi vào rối rắm, y muốn đi cùng Nguy Dã, lại không thể để cô mẫu chờ mong.
Nguy Dã trấn an y nói: "Không phải cậu nói, cô mẫu cậu thân thể không tốt, nàng cần cậu, cậu mau về đi."
Lam Vân thở dài một hơi: "Tôi về Miêu Cương một chuyến, rất nhanh sẽ tới tìm huynh."
Y nhìn Nguy Dã thật kỹ, xoay người rời đi.
Nghe y nói sẽ tới tìm hắn, Nguy Dã lúc này mới nhớ tới trên người mình còn truy tung cổ.
Cổ cũng là sâu mà!
Muốn để y đem truy tung cổ lấy đi, nhưng Lam Vân đã đi rồi.
...... Chỉ có thể đợi lần sau nói.
Gặp lại hai tên đệ tử ở dưới chân núi, Tiêu Sơ Bạch mang theo Nguy Dã đến Hoa Sơn.
Đi giết Chu Xán làm trì hoãn thời gian, bọn họ nhanh chóng lên đường, ban đêm cũng mướn xe ngựa đi đường.
Có lẽ bởi vì có Tiêu Sơ Bạch bên cạnh, dọc đường đi Nguy Dã chưa bị ám sát thêm lần nào.
Khi tới gần Hoa Sơn, vừa vặn là trước một ngày đãi tiệc mừng thọ.
Thành trấn nhỏ dưới chân Hoa Sơn rất náo nhiệt, có rất nhiều người trong giang hồ, cho dù không có nhận được thiệp mời, cũng muốn đến phụ cận Hoa Sơn xem náo nhiệt, nếu may mắn thì có thể gặp được đại hiệp mà bản thân sùng bái trong lòng.
Khi đi qua khách sạn lớn nhất trên trấn, một giọng nữ thanh thúy hưng phấn vang lên: "Huynh trưởng!"
Tiêu Sơ Bạch dừng bước, một cô gái áo đỏ chạy tới.
Nàng cùng Tiêu Sơ Bạch có vài phần giống, nhưng tướng mạo là tuổi trẻ tươi đẹp, Nguy Dã nhìn một cái, biết nàng chính là Tiêu Liên Thanh, người đánh nguyên chủ một chưởng nữ trung hào kiệt.
Tiêu Liên Thanh trốn nhà đi, nàng sợ bị anh trai dạy dỗ, vội nhìn về phía Nguy Dã: "Huyng thế mà có bạn sao? Không dễ dàng nha, mau giới thiệu đi."
Nguy Dã nhìn về phía Tiêu Sơ Bạch, hắn cho rằng Tiêu Sơ Bạch sẽ che giấu một chút, không nghĩ tới lại đơn giản nói: "Hắn tên Nguy Dã."
"Nguy công tử à...... Nguy Dã?!" Tiêu Liên Thanh kinh hãi: "Tên hái hoa tặc! Tôi nói sao thấy cậu có chút quen mắt!"
Cô nương này giọng mười phần hào sảng, đứng ở trên đường rống, lập tức Nguy Dã nhận được không ít ánh mắt.
Tiêu Sơ Bạch khẽ nhíu mày: "Im tiếng."
Tiêu Liên Thanh thè lưỡi, đến khi vào khách điếm, nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn Nguy Dã.
Ánh mắt này không làm người ta chán ghét. Nguy Dã mỉm cười gật đầu: "Tiêu tiểu thư, lần trước là ta đường đột, hy vọng không làm phiền đến cô."
"Không có việc gì, tôi đã nghe nói, cậu là bị hãm hại." Tiêu Liên Thanh cười nói: "Hiện tại nhìn thấy anh trai của tôi đi chung với cậu, thì biết cậu là trong sạch."
"Xem ra lệnh muội đối với huynh rất tin tưởng." Nguy Dã chuyển mắt nhìn về phía Tiêu Sơ Bạch, khẽ cười nói: "Tiêu huynh quả nhiên trời quang trăng sáng, làm người cảm phục."
Tiêu Sơ Bạch lạnh lùng nhìn nụ cười của hắn, không khỏi dời đi tầm mắt.
Tiêu Liên Thanh nhìn thấy, nhịn không được "Oa" một tiếng, nàng lần đầu tiên thấy Tiêu Sơ Bạch tránh ánh mắt của người khác.
Đang muốn nói giỡn, phía sau một người đi tới, nhẹ nhàng kêu: "Tiểu thư."
Đó là một cô gái xinh đẹp, mặt như hoa, eo như liễu, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại.
Nàng là người bán nghệ được Tiêu Liên Thanh cứu, Tiêu Liên Thanh thấy nàng bị ác bá đùa giỡn, nên đã tiến lên đuổi ác bá đi.
"Ca huynh thường dạy muội, cứu người không thể chỉ suy xét nhất thời, muội giúp Trân Châu đuổi ác nhân đi, nếu để nàng ở lại đó, nàng sẽ bị trả thù." Tiêu Liên Thanh nói: "Trân Châu không chỗ để đi, liền đi theo làm nha hoàn của muội, nàng rất chăm chỉ, muội muốn mang nàng về nhà."
"Nô họ Bạch, tên gọi Trân Châu, tham kiến công tử." Bạch Trân Châu hành lễ, rũ đầu đứng một bên, quả nhiên giống như lời Tiêu Liên Thanh, thành thật bổn phận.
Tiêu Sơ Bạch cũng không can thiệp việc của Tiêu Liên Thanh, y chỉ nhìn thoáng qua Bạch Trân Châu, nói: "Nha hoàn của muội, muội tự quyết định."
Nhưng Nguy Dã tinh tế liếc mắt nhìn, cười một cái: "Vị cô nương này tên cũng như người."
Gương mặt Bạch Trân Châu hơi đỏ: "Cảm ơn công tử khen ngợi."
"Cậu thật biết nói chuyện, cũng biết khen người." Tiêu Liên Thanh cười ha ha nói: "Có phải cậu cũng thường khen anh trai của tôi như vậy?"
Nguy Dã chớp chớp mắt, tự nhiên nói: "Lời tôi nói đều phát ra từ tận đáy lòng."
Ai không thích được khen đâu, Tiêu Sơ Bạch cũng không phải ý chí sắt đá.
Khách điếm trên trấn đã đầy, người có thiệp mời có thể lên núi ở, Tiêu Sơ Bạch là Thiếu trang chủ Ngự Kiếm Sơn Trang, tất nhiên là khách quý, được đưa đến một cái sân yên tĩnh.
Lúc hoàng hôn, biết Tiêu Sơ Bạch đã đến, chưởng môn phái Hoa Sơn phái người thỉnh Y đi một chuyến.
Nguy Dã rảnh rỗi không có việc gì, ra ngoài dạo một vòng.
Phái Hoa Sơn lúc này người đến người đi, đều là hiệp sĩ hào khách nổi tiếng trong chốn giang hồ, tuy rằng nội lực Nguy Dã lúc này không đủ, nhưng còn nhãn lực, hắn nhìn một đám người đi qua đi lại, suy đoán giá trị vũ lực của những người này.
Rẽ một góc, cách đó không xa là một đám người, vây xung quanh một người đàn ông cao lớn, người ấy khoanh tay mà đứng, dáng người cao ráo. Sắc trời tối tăm, Nguy Dã đi về phía trước hai bước, mới thấy rõ người đó là Tông Hạ.
Hắn theo bản năng lui về phía sau hai bước, xoay người chạy.
Tông Hạ nhìn thoáng qua bóng người, lập tức đẩy ra đám người đuổi theo.
Khi phát hiện mình nhất thời đuổi không kịp người nọ, trong lòng Tông Hạ kích động, cố gắng đề cao tốc độ.
Tiếng gió xèo xẹt bên tai, như tái hiện lại cảnh lúc mới gặp. Nguy Dã vòng qua vài cái cây lớn, nhảy vào tới trong viện, nhanh chóng chốn vào một gian phòng.
Tông Hạ bị mất dấu, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng trước cửa một tòa viện độc lập.
Bước chân vừa bước qua ngạch cửa, một giọng nam lạnh lùng vang lên: "Tông bang chủ có việc?"
Tông Hạ dừng một chút, cười nói: "Tôi hình như thấy bóng đen trốn vào trong viện, lo lắng có trộm, cho nên muốn vào xem."
Tiêu Sơ Bạch nói: "Trong viện có nữ quyến, chỉ sợ không tiện."
Tông Hạ: "Tôi và Thiếu trang chủ cùng nhau vào xem xét."
Tiêu Sơ Bạch gật đầu, mang theo y đến gian phòng đầu tiên ở bên trái. Đó là phòng Tiêu Sơ Bạch, Tông Hạ lễ phép dừng trước cửa.
Sau khi mở cửa, Tiêu Sơ Bạch đang muốn đốt đèn, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên giường cất giấu một bóng người.
Nguy Dã ngón tay đặt trên môi, khẩn trương mà làm động tác im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.