Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn
Chương 19
Hi Nguyệt Công Tử
23/12/2021
Rất nhanh liền tới thời gian ăn cơm, Khương Bích Tuyết lầu khô nước mắt, mang sách lên lầu.
Lúc lên cầu thang mới phát hiện, cột sống có chút đau nhức, cô nghĩ thầm, làm thiên kim ưu nhã thật không dễ dàng, mỗi ngày đều phải chú ý cái này, chú hà cái kia, cuộc sống cũng quá không thú vị.
Chẳng qua ngẫu nhiên trải nghiệm thì vẫn có cảm giác mới mẻ.
Khương Bích Tuyết trở về phòng, đem sách cất kĩ, mở tủ quần áo, nhìn kính bên trong tủ quần áo, nhìn qua gương mặt vừa mới khóc xong của cô, trên mặt còn có vết nước mắt nhàn nhạt, chẳng qua cô cũng không có ý định muốn trang điểm lại.
Khép gương lại, cô quay người đi ra ngoài, mở cửa đồng thời phòng đối diện cũng mở cửa.
Hàn Thanh Từ sau khi trở về đã cởi áo khoác dài bên ngoài, trong nhà ấm nên chỉ mặc áo len mỏng cùng quần Tây, đối lập với Khương Bích Tuyết ở đối diện mặc sườn xám đỏ, ánh mắt hắn đảo qua đôi mắt có chút ửng đỏ của cô, thanh âm trầm thấp hỏi: " Em không sao chứ?"
Hắn nhất định là vừa rồi đứng ở trên cầu thang nhìn thấy cô khóc đi, cho nên mới hỏi như vậy, " Không có việc gì, vừa rồi là tôi đọc tiểu thuyết, nhìn thấy đoạn bi thương , nên rơi vài giọt nước mắt mà thôi."
Hàn Thanh Từ: " ...."
Hắn còn tưởng rằng cô bị ủy khuất gì.
Trên bàn cơm, Khương Bích Tuyết ăn so với bình thường đoan trang hơn không ít.
Hàn Thanh Từ đại khái đoán được, cô hôm nay khác thường như vậy là vì để chuẩn bị cho vai diễn , " Bộ phim tiếp theo xác định rồi sao?"
" Không có." Khương Bích Tuyết trả lời: " Còn chưa thử vai."
" Nếu bộ phim nào em muốn diễn, tôi có thể đầu tư."
Khương Bích Tuyết dừng một chút, Hàn Thanh Từ nói như vậy là muốn cho cô đi cửa sau, chẳng qua Vương Hàng đạo diễn cũng không chơi được kiểu này, " Không cần, tôi muốn thông qua thử vai, danh chính ngôn thuận lấy được nhân vật này."
" Ừm."
Khương Bích Tuyết nghĩ, hắn ta khả năng không biết , lần này người tranh vai diễn với cô còn có Diệp Nhã Linh, nếu như hắn biết liền sẽ không hỏi như vậy.
" Bích Tuyết."
" Ừm?" Khương Bích Tuyết ngẩng đầu.
" Tôi hẹn bác sĩ tâm lý, thứ sáu tuần này gặp mặt, em có thể đi cùng tôi không?"
Khương Bích Tuyết chần chờ một chút: " Thật không khéo, thứ sáu tuần này vừa vặn là kịch thử vai của tôi."
Hàn Thanh Từ trên mặt khó nên thất vọng: " Ừm, vậy quên đi."
Khương Bích Tuyết nhớ tới, Hàn Thanh Từ trước đó nói qua, hắn đang tiếp nhận thôi miên trị liệu. Chẳng qua trong tiểu thuyết gốc, chứng mất ngủ của hắn vẫn luôn không có biện pháp trị liệu hữu hiệu nào, chỉ có cùng Diệp Nhã Linh ở một chỗ, mới có thể làm dịu triệu chứng của hắn.
—-
Ngày thử vai, Vương Yến Bình đến đón Khương Bích Tuyết đến địa điểm thử vai.
Trong lòng hắn lo lắng Khương Bích Tuyết diễn không tốt, bị đạo diễn phê bình thậm tệ, nên hiện tại hắn nên cho cô ăn chút thuốc an thần: " Bích Tuyết, anh nói cho em, đạo diễn Vương Hàng là một người nổi tiếng khắt khe, nếu chút nữa hắn có nói cái gì quá đáng, thì em cũng đừng quá để bụng, chúng ta vẫn còn nhiều tài nguyên."
Khương Bích Tuyết dở khóc dở cười: " Bình ca, em chuẩn bị tâm lí đã rất tốt, có thể được đạo diễn Vương Hàng chỉ điểm, em cũng rất là cao hứng rồi."
Vương Yến Bình thở dài: " Vậy được rồi, đợi chút nữa bình tĩnh diễn, đừng nóng vội, em mới xuất đạo hơn một năm, từ từ tích lũy kinh nghiệm."
Khương Bích Tuyết cảm thấy Vương Yến Bình rất quan tâm đến cô, cô rất vui, nhưng mà trong mắt hắn vẫn là không tin vào khả năng diễn xuất của cô.
Lần này có bốn người cùng tranh nhân vật nữ chính này, trong đó có Tống Băng Liên, người mới nhận được giải thưởng người mới xuất sắc nhất hồi năm ngoái, còn có thiên tài diễn xuất Diệp Nhã Linh, qua nhiều năm debut nhưng vẫn là mình tinh tuyến hai ba - Trương Tử Vi, người cuối cùng chính là cô- gánh theo danh hiệu, người có kỹ thuật diễn nát nhất.
Địa điểm thử vai là ở tại công ty giải trí Mỹ Hồng .
Khương Bích Tuyết mặc một thân quần áo màu đen, tiến vào công ty giải trí Mỹ Hồng, ở chỗ đợi thang máy gặp được một nữ nhân trẻ tuổi, tóc dài đen, mắt to, mặt trứng ngỗng, dáng người xinh đẹp, nhìn rất thanh thuần.
Cô ấy cũng đang chờ thang máy.
Khương Bích Tuyết đi tới, đứng bên cạnh cô gái đó, cùng nhau chờ.
Nữ nhân đó nhìn thấy cô, liền lễ phép chào hỏi: " Bích Tuyết tỷ, chị khỏe!"
Thanh âm cũng rất ngọt.
Khương Bích Tuyết nghiêng đầu nhìn cô ta một chút, " Cô khỏe!" Cô rất hiếu kì: " Cô tên là gì?"
" Em tên là Diệp Nhã Linh." Cô ta cười lên, con mắt lấp lánh như tinh linh.
Khương Bích Tuyết sững sờ trong chốc lát, hoá ra cô ta là Diệp Nhã Linh. Trong tiểu thuyết, Diệp Nhã Linh là một mỹ nữ , cùng với cô gái trước mắt hoàn toàn trùng khớp.
Trách không được, Hàn Thanh Từ sẽ nhớ kỹ cô ta tận mười mấy năm.
Hiện tại Diệp Nhã Linh vẫn là một diễn viên chưa có danh khí, sở dĩ có thể tham gia thử kính [ Mai hoa phiến] là bởi vì trong một bộ phim khác của Vương Hàng, cô ta diễn một vai nhỏ, gây được sự chú ý của hắn, nên hắn ta đối với cô ta phá lệ thường thức.
Lần này thử kính tác phẩm mới , hắn ta trực tiếp kêu cô ta đi thử vai nhân vật nữ chính, có thể thấy được kỳ vọng của Vương Hàng đối với cô ta cao bao nhiêu.
Mà Khương Bích Tuyết có thể tới thử vai, chẳng qua là Vương Hàng đạo diễn bán cho cô một cái ân tình mà thôi, có lẽ hắn căn bản không có ý định cân nhắc cô.
Lần thử vai nhân vật nữ chính này là hoàn toàn công khai, thử vai trực tiếp trên một sân khấu nhỏ, phía bên dưới có mấy hàng ghế ngồi, là đạo diễn cùng với nhà sản xuất phim.
Dựa vào trình tự, người thứ nhất lên diễn là Trương Tử Vi, thứ hai là Tống Băng Liên, thứ ba là Diệp Nhã Linh, Khương Bích Tuyết bị xếp cuối cùng.
Đạo diễn Vương Hàng đưa ra yêu cầu thử vai là năm phút diễn ngẫu hứng, yêu cầu cũng không cái, chỉ cần diễn được những đặc thù của nhân vật Từ Uyển Lệ này là được.
Kịch bản có thể chọn theo nguyên tiểu thuyết, cũng có thể là do diễn viên ngẫu hứng phát huy.
Sau khi Vương Hàng nói ra yêu cầu, Khương Bích Tuyết liền muốn diễn lại một đoạn kia.
Có mười phút thời gian để suy nghĩ, Vương Hàng liền tuyên bố bắt đầu buổi thử vai.
Người thứ nhất biểu diễn là Trương Tử Vi không có nhiều thời gian chuẩn bị , cho nên cô ấy lựa chọn một đoạn trong nguyên tiểu thuyết, cô ấy biểu diễn mang theo bi tình cùng u ám , đem nhân vật nữ chính diễn thành nữ oán phụ trong khuê phòng.
Cái này hiển nhiên là thoát ly hẳn khỏi hình tượng nhân vật.
Mà Tống Băng Liên diễn so với Trương Tử Vi tốt hơn một chút, cô ấy lựa chọn diễn đoạn nữ chính Từ Uyển Lệ nói chuyện với đám học giả ở quán trà. Đoạn diễn đó rất có lực trùng kích, có thể hiện ra tính cách của một người.
Khả năng diễn xuất của Tống Băng Liên xác thật là rất cuốn hút, cô ấy lúc nói chuyện âm vang hữu lực, có thể ép người khác á khẩu không trả lời được.
Chỉ là Khương Bích Tuyết vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó, cô ấy diễn rất tốt, rất hoàn mỹ, nhưng diễn ra nhân vật Từ Uyển Lệ lại có một chút khác biệt. Cô ấy diễn ra chính là một nữ cường nhân, một nữ Trung hào kiệt không sợ trời không sợ đất, nhưng Từ Uyển Lệ chân chính khí tràng không mạnh như vậy.
Nàng ấy( Từ Uyển Lệ) là một người thích mặc sườn xám, động tác thể hiện ra phải không nhanh không chậm, đã từng nghĩ sẽ gả cho người giàu có, sống một cuộc đời vinh hoa phú quý , nàng ấy sẽ không có khí thế mạnh như cô ấy đã diễn.
Người thứ ba là Diệp Nhã Linh, trong nguyên tiểu thuyết, cô ta là người khiến toàn trường kinh diễm .
Khương Bích Tuyết nhìn cô ta lên đài, có chút chờ mong, cô ta diễn có bao nhiêu kinh diễm?
Diệp Nhã Linh lựa chọn chính là đoạn sau khi gia đình cha mẹ nuôi gia cảnh sa sút, nhận lại sự chế nhạo của những người trước đây từng theo đuổi nàng ấy, đây là đoạn diễn cần người phối hợp đối diễn, nhưng cô ta lại một người diễn.
Cô ta mặc một cái áo màu đỏ, giẫm lên dày cao gót, đi đường không nhanh không chậm, cực kì giống một đại gia khuê Tú, trên mặt cũng bắt đầu biến hoá cảm xúc, khoé môi giương lên một chút.
Giống như là khinh thường.
Cô ta đi đến giữa sân khấu, nâng tay phải lên che miệng, thấp gọng cười cười, động tác ôn nhu nhưng trong lời nói lại mang theo ngạo khí: " Ngươi nói không sai, Từ gia ta xác thật không bằng lúc trước, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cũng không tới phiên Trương gia các ngươi ở trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ. Từ gia có gia nghiệp trăm năm, tổ tiên đời thứ ba là quan lớn có địa vị cực cao, cũng là tài tử vang danh đương triều, thư hương môn đệ vững chắc, mà Trương gia các người bất quá chỉ là nhà giàu mới nổi, tiền tài không thiếu, chẳng qua học vấn lại trống không. Những tiền tài ngoài thân này, sớm muộn cũng có ngày để lọt..."
Khương Bích Tuyết nhìn Diệp Nhã Linh trên sân khấu, không thể không thừa nhận, cô ta quả thật diễn xuất ra được Từ Uyển Lệ, một người trong nội tâm tự ti, nhưng thực chất bên trong so với ai đều kiêu ngạo hơn, xem như gia cảnh sa sút, cũng sẽ không cúi đầu chịu thua.
Khó trách, đạo diễn Vương Hàng lại chọn cô ta.
Cô ta hoàn toàn xứng đáng.
Diệp Nhã Linh kết thúc phần biểu diễn của mình, trong phòng liền vang lên tiếng vỗ tay, Mạnh Hiểu Đông ngồi bên cạnh lắc lắc ống tay áo Khương Bích Tuyết: " Tuyết tỷ, tới lượt chị."
Khương Bích Tuyết không hiểu sao nhịp tim tăng tốc, có một thiên tài diễn xuất Diệp Nhã Linh phía trước, cô liệu có thể vượt qua?
Khương Bích Tuyết hít sâu một hơi, Vương Yến Bình vỗ vai cô nói: " Diễn hết sức là được."
" Vâng." Khương Bích Tuyết đứng lên, bỏ áo choàng bên ngoài xuống, bên cạnh Mạnh Hiểu Đông cùng Vương Yến Bình trợn to mắt nhìn Khương Bích Tuyết, nguyên lai bên trong chiếc áo khoác dài đến gót chân, là một kiện sườn xám đỏ rực thêu hoa mai.
Cô từ túi xách lấy ra một cây quạt tròn.
Vương Yến Bình: "..."
Không nghĩ tới cô vậy mà chuẩn bị cả những thứ này, hắn hoàn toàn đoán không ra.
Khương Bích Tuyết mặc sườn xám màu đỏ, tay cầm quạt tròn, từng bước một chậm rãi hướng sân khấu đi lên, còn chưa bắt đầu diễn mà cô đã tiến vào trạng thái.
Trải qua luyện tập mấy ngày nay, hình tượng Từ Uyển Lệ đã sớm ăn sâu vào lòng cô.
Cô lên sân khấu, hướng về phía đạo diễn, giám chế, nhà sản xuất cúi đầu chào.
Vương Hàng tay chống cằm, nhìn cô nói: " Bắt đầu đi."
Khương Bích Tuyết đầu tiên là cầm quạt tròn đi vòng quanh sân khấu một vòng, trên mặt là biểu tình thất vọng mất mát, ánh mắt trống rỗng , thật giống như đã mất đi hồn phách.
Cô ấy muốn diễn cái đoạn kia sao? Trong lòng tất cả mọi người đều suy đoán.
Trên sân khấu có để một cái ghế, Khương Bích Tuyết chậm rãi đi một vòng, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cô giống như một người mất đi linh hồn, nhưng động tác vẫn ưu nhã như cũ, phù hợp với lễ nghi. Cô ngồi thẳng lưng, nhìn quạt tròn trên tay, lòng bàn tay trái nhẹ nhàng vuốt ve Hồng mai, trong mắt loé lệ quang, sau một lúc lâu, cô giật giật môi , thấp giọng đọc : " Một loại tương tư, hai nơi nhàn sầu, tình này không cách nào có thể bỏ, vừa hạ lông mày, liền chạy lên não."
Đoạn này mình không biết đúng hay sai nữa. Để nguyên bản cv mấy đoạn thơ cổ.
Theo cô nói xong câu cuối, nước mắt cũng ứng thanh mà chảy xuống gương mặt, rơi trên quạt tròn.
" Ba!" Tiếng giọt nước mắt rơi trên quạt tròn, phát ra âm thanh nhỏ xíu, nước mắt trên quạt tròn nhanh chóng mở rộng ra xung quanh. ( ý kiểu thấm vào ấy ah)
Cô không có lầu nước mắt, trống rỗng nhìn vào hư không, tiếp tục thấp giọng đọc: " Hỏi thế gian tình là gì? Của khiến người thề nguyền sống chết. Thiên nam địa Bắc sông phi khách, lão cánh mấy lần nóng lạnh..."
Thanh âm của cô rất thấp, rất thấp, mọi người ơi hội trường đều yên tĩnh lại, nghiêng tai lắng nghe, bầu không khí bởi vì màn biểu diễn của cô mà trở nên bi thương, tất cả mọi người đều cảm thấy hốc mắt ẩm ướt.
Cô diễn chính là đoạn nữ chính Từ Uyển Lệ sau khi biết nhân vật nam chính bị ám sát , cô thương tâm gần chết, không có chỗ phát tiết, từ nhỏ cô ấy đọc đủ thứ thi thư, một người ngồi trong phòng, nhìn cây quạt Trần Thành đưa cho cô, đọc mấy bài thơ.
Một bên đọc, một bên chảy nước mắt.
Dưới đài Vương Hàng hơi kinh ngạc, trình độ diễn xuất của Khương Bích Tuyết vượt qua dự tính của hắn.
Không chỉ hắn, những người ở đây đều biết Khương Bích Tuyết là người nổi danh có kĩ năng diễn xuất rách nát, nhưng giờ khắc này, cô đã tiến vào nhân vật, coi mình là Từ Uyển Lệ chân chính, mỗi một cái động tác, một cái biểu lộ của cô , đều đã không phải là của bản thân cô nữa, mà là của nhân vật Từ Uyển Lệ.
Vương Yến Bình từ đầu đã làm tốt chuẩn bị cho việc cô bị mất mặt, lại không nghĩ tới, cô lại đảo ngược được tình thế, lần này hắn vẫn không biết mình nên kinh( kinh sợ) , hay là vui thì hơn.
Hết thời gian biểu diễn, Vương Hàng ấn chuông.
Khương Bích Tuyết trở lại hiện thực, lấy lại tinh thần, xoa xoa nước mắt, phòng chiếu nguyên bản là yên tĩnh, đột nhiên vang lên những tiếng vỗ tay.
Cô ngẩn người, có chút mộng bức, nhìn những người dưới đài vì cô mà vỗ tay, trong lòng liền dâng lên một dòng nước ấm.
Vương Hàng nhìn cô cười, nhẹ nhàng nói: " Không sai."
Khương Bích Tuyết cúi người chào: " Cảm ơn đạo diễn."
" Tuyết tỷ, chị thật là tuyệt!" Khương Bích Tuyết sau khi xuống sân khấu, Mạnh Hiểu Đông dùng khăn giấy đuổi mắt một chút nói: " Vừa nãy em đều đã khóc."
Khương Bích Tuyết mặc áo khoác lên, " Cậu một cái nam nhân, khóc cái gì ?"
" Là chị diễn quá tốt."
Vương Yến Bình đưa cho cô một tờ khăn giấy để lau nước mắt, trong lòng là một cỗ cảm giác tự hào, " Vất vật rồi!"
Khương Bích Tuyết nhận khăn tay, xoa đi mấy dấu nước mắt trên mặt, " Không vất vả, em mới biểu diễn mấy phút thôi."
Vương Hàng ở trên sân khấu hướng người dưới đài nói: " Vừa rồi các vị biểu diễn mỗi người một vẻ, tôi hiện tại kết quả có chút chưa thống nhất được, nên kết quả một tuần sau sẽ thông báo, mong mọi người thông cảm, trở về chờ tin."
Vương Yến Bình sờ sờ cằm, như có như không mà suy nghĩ: " Anh nghĩ, kịch bản này chúng ta vẫn còn hy vọng."
Lúc lên cầu thang mới phát hiện, cột sống có chút đau nhức, cô nghĩ thầm, làm thiên kim ưu nhã thật không dễ dàng, mỗi ngày đều phải chú ý cái này, chú hà cái kia, cuộc sống cũng quá không thú vị.
Chẳng qua ngẫu nhiên trải nghiệm thì vẫn có cảm giác mới mẻ.
Khương Bích Tuyết trở về phòng, đem sách cất kĩ, mở tủ quần áo, nhìn kính bên trong tủ quần áo, nhìn qua gương mặt vừa mới khóc xong của cô, trên mặt còn có vết nước mắt nhàn nhạt, chẳng qua cô cũng không có ý định muốn trang điểm lại.
Khép gương lại, cô quay người đi ra ngoài, mở cửa đồng thời phòng đối diện cũng mở cửa.
Hàn Thanh Từ sau khi trở về đã cởi áo khoác dài bên ngoài, trong nhà ấm nên chỉ mặc áo len mỏng cùng quần Tây, đối lập với Khương Bích Tuyết ở đối diện mặc sườn xám đỏ, ánh mắt hắn đảo qua đôi mắt có chút ửng đỏ của cô, thanh âm trầm thấp hỏi: " Em không sao chứ?"
Hắn nhất định là vừa rồi đứng ở trên cầu thang nhìn thấy cô khóc đi, cho nên mới hỏi như vậy, " Không có việc gì, vừa rồi là tôi đọc tiểu thuyết, nhìn thấy đoạn bi thương , nên rơi vài giọt nước mắt mà thôi."
Hàn Thanh Từ: " ...."
Hắn còn tưởng rằng cô bị ủy khuất gì.
Trên bàn cơm, Khương Bích Tuyết ăn so với bình thường đoan trang hơn không ít.
Hàn Thanh Từ đại khái đoán được, cô hôm nay khác thường như vậy là vì để chuẩn bị cho vai diễn , " Bộ phim tiếp theo xác định rồi sao?"
" Không có." Khương Bích Tuyết trả lời: " Còn chưa thử vai."
" Nếu bộ phim nào em muốn diễn, tôi có thể đầu tư."
Khương Bích Tuyết dừng một chút, Hàn Thanh Từ nói như vậy là muốn cho cô đi cửa sau, chẳng qua Vương Hàng đạo diễn cũng không chơi được kiểu này, " Không cần, tôi muốn thông qua thử vai, danh chính ngôn thuận lấy được nhân vật này."
" Ừm."
Khương Bích Tuyết nghĩ, hắn ta khả năng không biết , lần này người tranh vai diễn với cô còn có Diệp Nhã Linh, nếu như hắn biết liền sẽ không hỏi như vậy.
" Bích Tuyết."
" Ừm?" Khương Bích Tuyết ngẩng đầu.
" Tôi hẹn bác sĩ tâm lý, thứ sáu tuần này gặp mặt, em có thể đi cùng tôi không?"
Khương Bích Tuyết chần chờ một chút: " Thật không khéo, thứ sáu tuần này vừa vặn là kịch thử vai của tôi."
Hàn Thanh Từ trên mặt khó nên thất vọng: " Ừm, vậy quên đi."
Khương Bích Tuyết nhớ tới, Hàn Thanh Từ trước đó nói qua, hắn đang tiếp nhận thôi miên trị liệu. Chẳng qua trong tiểu thuyết gốc, chứng mất ngủ của hắn vẫn luôn không có biện pháp trị liệu hữu hiệu nào, chỉ có cùng Diệp Nhã Linh ở một chỗ, mới có thể làm dịu triệu chứng của hắn.
—-
Ngày thử vai, Vương Yến Bình đến đón Khương Bích Tuyết đến địa điểm thử vai.
Trong lòng hắn lo lắng Khương Bích Tuyết diễn không tốt, bị đạo diễn phê bình thậm tệ, nên hiện tại hắn nên cho cô ăn chút thuốc an thần: " Bích Tuyết, anh nói cho em, đạo diễn Vương Hàng là một người nổi tiếng khắt khe, nếu chút nữa hắn có nói cái gì quá đáng, thì em cũng đừng quá để bụng, chúng ta vẫn còn nhiều tài nguyên."
Khương Bích Tuyết dở khóc dở cười: " Bình ca, em chuẩn bị tâm lí đã rất tốt, có thể được đạo diễn Vương Hàng chỉ điểm, em cũng rất là cao hứng rồi."
Vương Yến Bình thở dài: " Vậy được rồi, đợi chút nữa bình tĩnh diễn, đừng nóng vội, em mới xuất đạo hơn một năm, từ từ tích lũy kinh nghiệm."
Khương Bích Tuyết cảm thấy Vương Yến Bình rất quan tâm đến cô, cô rất vui, nhưng mà trong mắt hắn vẫn là không tin vào khả năng diễn xuất của cô.
Lần này có bốn người cùng tranh nhân vật nữ chính này, trong đó có Tống Băng Liên, người mới nhận được giải thưởng người mới xuất sắc nhất hồi năm ngoái, còn có thiên tài diễn xuất Diệp Nhã Linh, qua nhiều năm debut nhưng vẫn là mình tinh tuyến hai ba - Trương Tử Vi, người cuối cùng chính là cô- gánh theo danh hiệu, người có kỹ thuật diễn nát nhất.
Địa điểm thử vai là ở tại công ty giải trí Mỹ Hồng .
Khương Bích Tuyết mặc một thân quần áo màu đen, tiến vào công ty giải trí Mỹ Hồng, ở chỗ đợi thang máy gặp được một nữ nhân trẻ tuổi, tóc dài đen, mắt to, mặt trứng ngỗng, dáng người xinh đẹp, nhìn rất thanh thuần.
Cô ấy cũng đang chờ thang máy.
Khương Bích Tuyết đi tới, đứng bên cạnh cô gái đó, cùng nhau chờ.
Nữ nhân đó nhìn thấy cô, liền lễ phép chào hỏi: " Bích Tuyết tỷ, chị khỏe!"
Thanh âm cũng rất ngọt.
Khương Bích Tuyết nghiêng đầu nhìn cô ta một chút, " Cô khỏe!" Cô rất hiếu kì: " Cô tên là gì?"
" Em tên là Diệp Nhã Linh." Cô ta cười lên, con mắt lấp lánh như tinh linh.
Khương Bích Tuyết sững sờ trong chốc lát, hoá ra cô ta là Diệp Nhã Linh. Trong tiểu thuyết, Diệp Nhã Linh là một mỹ nữ , cùng với cô gái trước mắt hoàn toàn trùng khớp.
Trách không được, Hàn Thanh Từ sẽ nhớ kỹ cô ta tận mười mấy năm.
Hiện tại Diệp Nhã Linh vẫn là một diễn viên chưa có danh khí, sở dĩ có thể tham gia thử kính [ Mai hoa phiến] là bởi vì trong một bộ phim khác của Vương Hàng, cô ta diễn một vai nhỏ, gây được sự chú ý của hắn, nên hắn ta đối với cô ta phá lệ thường thức.
Lần này thử kính tác phẩm mới , hắn ta trực tiếp kêu cô ta đi thử vai nhân vật nữ chính, có thể thấy được kỳ vọng của Vương Hàng đối với cô ta cao bao nhiêu.
Mà Khương Bích Tuyết có thể tới thử vai, chẳng qua là Vương Hàng đạo diễn bán cho cô một cái ân tình mà thôi, có lẽ hắn căn bản không có ý định cân nhắc cô.
Lần thử vai nhân vật nữ chính này là hoàn toàn công khai, thử vai trực tiếp trên một sân khấu nhỏ, phía bên dưới có mấy hàng ghế ngồi, là đạo diễn cùng với nhà sản xuất phim.
Dựa vào trình tự, người thứ nhất lên diễn là Trương Tử Vi, thứ hai là Tống Băng Liên, thứ ba là Diệp Nhã Linh, Khương Bích Tuyết bị xếp cuối cùng.
Đạo diễn Vương Hàng đưa ra yêu cầu thử vai là năm phút diễn ngẫu hứng, yêu cầu cũng không cái, chỉ cần diễn được những đặc thù của nhân vật Từ Uyển Lệ này là được.
Kịch bản có thể chọn theo nguyên tiểu thuyết, cũng có thể là do diễn viên ngẫu hứng phát huy.
Sau khi Vương Hàng nói ra yêu cầu, Khương Bích Tuyết liền muốn diễn lại một đoạn kia.
Có mười phút thời gian để suy nghĩ, Vương Hàng liền tuyên bố bắt đầu buổi thử vai.
Người thứ nhất biểu diễn là Trương Tử Vi không có nhiều thời gian chuẩn bị , cho nên cô ấy lựa chọn một đoạn trong nguyên tiểu thuyết, cô ấy biểu diễn mang theo bi tình cùng u ám , đem nhân vật nữ chính diễn thành nữ oán phụ trong khuê phòng.
Cái này hiển nhiên là thoát ly hẳn khỏi hình tượng nhân vật.
Mà Tống Băng Liên diễn so với Trương Tử Vi tốt hơn một chút, cô ấy lựa chọn diễn đoạn nữ chính Từ Uyển Lệ nói chuyện với đám học giả ở quán trà. Đoạn diễn đó rất có lực trùng kích, có thể hiện ra tính cách của một người.
Khả năng diễn xuất của Tống Băng Liên xác thật là rất cuốn hút, cô ấy lúc nói chuyện âm vang hữu lực, có thể ép người khác á khẩu không trả lời được.
Chỉ là Khương Bích Tuyết vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó, cô ấy diễn rất tốt, rất hoàn mỹ, nhưng diễn ra nhân vật Từ Uyển Lệ lại có một chút khác biệt. Cô ấy diễn ra chính là một nữ cường nhân, một nữ Trung hào kiệt không sợ trời không sợ đất, nhưng Từ Uyển Lệ chân chính khí tràng không mạnh như vậy.
Nàng ấy( Từ Uyển Lệ) là một người thích mặc sườn xám, động tác thể hiện ra phải không nhanh không chậm, đã từng nghĩ sẽ gả cho người giàu có, sống một cuộc đời vinh hoa phú quý , nàng ấy sẽ không có khí thế mạnh như cô ấy đã diễn.
Người thứ ba là Diệp Nhã Linh, trong nguyên tiểu thuyết, cô ta là người khiến toàn trường kinh diễm .
Khương Bích Tuyết nhìn cô ta lên đài, có chút chờ mong, cô ta diễn có bao nhiêu kinh diễm?
Diệp Nhã Linh lựa chọn chính là đoạn sau khi gia đình cha mẹ nuôi gia cảnh sa sút, nhận lại sự chế nhạo của những người trước đây từng theo đuổi nàng ấy, đây là đoạn diễn cần người phối hợp đối diễn, nhưng cô ta lại một người diễn.
Cô ta mặc một cái áo màu đỏ, giẫm lên dày cao gót, đi đường không nhanh không chậm, cực kì giống một đại gia khuê Tú, trên mặt cũng bắt đầu biến hoá cảm xúc, khoé môi giương lên một chút.
Giống như là khinh thường.
Cô ta đi đến giữa sân khấu, nâng tay phải lên che miệng, thấp gọng cười cười, động tác ôn nhu nhưng trong lời nói lại mang theo ngạo khí: " Ngươi nói không sai, Từ gia ta xác thật không bằng lúc trước, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cũng không tới phiên Trương gia các ngươi ở trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ. Từ gia có gia nghiệp trăm năm, tổ tiên đời thứ ba là quan lớn có địa vị cực cao, cũng là tài tử vang danh đương triều, thư hương môn đệ vững chắc, mà Trương gia các người bất quá chỉ là nhà giàu mới nổi, tiền tài không thiếu, chẳng qua học vấn lại trống không. Những tiền tài ngoài thân này, sớm muộn cũng có ngày để lọt..."
Khương Bích Tuyết nhìn Diệp Nhã Linh trên sân khấu, không thể không thừa nhận, cô ta quả thật diễn xuất ra được Từ Uyển Lệ, một người trong nội tâm tự ti, nhưng thực chất bên trong so với ai đều kiêu ngạo hơn, xem như gia cảnh sa sút, cũng sẽ không cúi đầu chịu thua.
Khó trách, đạo diễn Vương Hàng lại chọn cô ta.
Cô ta hoàn toàn xứng đáng.
Diệp Nhã Linh kết thúc phần biểu diễn của mình, trong phòng liền vang lên tiếng vỗ tay, Mạnh Hiểu Đông ngồi bên cạnh lắc lắc ống tay áo Khương Bích Tuyết: " Tuyết tỷ, tới lượt chị."
Khương Bích Tuyết không hiểu sao nhịp tim tăng tốc, có một thiên tài diễn xuất Diệp Nhã Linh phía trước, cô liệu có thể vượt qua?
Khương Bích Tuyết hít sâu một hơi, Vương Yến Bình vỗ vai cô nói: " Diễn hết sức là được."
" Vâng." Khương Bích Tuyết đứng lên, bỏ áo choàng bên ngoài xuống, bên cạnh Mạnh Hiểu Đông cùng Vương Yến Bình trợn to mắt nhìn Khương Bích Tuyết, nguyên lai bên trong chiếc áo khoác dài đến gót chân, là một kiện sườn xám đỏ rực thêu hoa mai.
Cô từ túi xách lấy ra một cây quạt tròn.
Vương Yến Bình: "..."
Không nghĩ tới cô vậy mà chuẩn bị cả những thứ này, hắn hoàn toàn đoán không ra.
Khương Bích Tuyết mặc sườn xám màu đỏ, tay cầm quạt tròn, từng bước một chậm rãi hướng sân khấu đi lên, còn chưa bắt đầu diễn mà cô đã tiến vào trạng thái.
Trải qua luyện tập mấy ngày nay, hình tượng Từ Uyển Lệ đã sớm ăn sâu vào lòng cô.
Cô lên sân khấu, hướng về phía đạo diễn, giám chế, nhà sản xuất cúi đầu chào.
Vương Hàng tay chống cằm, nhìn cô nói: " Bắt đầu đi."
Khương Bích Tuyết đầu tiên là cầm quạt tròn đi vòng quanh sân khấu một vòng, trên mặt là biểu tình thất vọng mất mát, ánh mắt trống rỗng , thật giống như đã mất đi hồn phách.
Cô ấy muốn diễn cái đoạn kia sao? Trong lòng tất cả mọi người đều suy đoán.
Trên sân khấu có để một cái ghế, Khương Bích Tuyết chậm rãi đi một vòng, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.
Cô giống như một người mất đi linh hồn, nhưng động tác vẫn ưu nhã như cũ, phù hợp với lễ nghi. Cô ngồi thẳng lưng, nhìn quạt tròn trên tay, lòng bàn tay trái nhẹ nhàng vuốt ve Hồng mai, trong mắt loé lệ quang, sau một lúc lâu, cô giật giật môi , thấp giọng đọc : " Một loại tương tư, hai nơi nhàn sầu, tình này không cách nào có thể bỏ, vừa hạ lông mày, liền chạy lên não."
Đoạn này mình không biết đúng hay sai nữa. Để nguyên bản cv mấy đoạn thơ cổ.
Theo cô nói xong câu cuối, nước mắt cũng ứng thanh mà chảy xuống gương mặt, rơi trên quạt tròn.
" Ba!" Tiếng giọt nước mắt rơi trên quạt tròn, phát ra âm thanh nhỏ xíu, nước mắt trên quạt tròn nhanh chóng mở rộng ra xung quanh. ( ý kiểu thấm vào ấy ah)
Cô không có lầu nước mắt, trống rỗng nhìn vào hư không, tiếp tục thấp giọng đọc: " Hỏi thế gian tình là gì? Của khiến người thề nguyền sống chết. Thiên nam địa Bắc sông phi khách, lão cánh mấy lần nóng lạnh..."
Thanh âm của cô rất thấp, rất thấp, mọi người ơi hội trường đều yên tĩnh lại, nghiêng tai lắng nghe, bầu không khí bởi vì màn biểu diễn của cô mà trở nên bi thương, tất cả mọi người đều cảm thấy hốc mắt ẩm ướt.
Cô diễn chính là đoạn nữ chính Từ Uyển Lệ sau khi biết nhân vật nam chính bị ám sát , cô thương tâm gần chết, không có chỗ phát tiết, từ nhỏ cô ấy đọc đủ thứ thi thư, một người ngồi trong phòng, nhìn cây quạt Trần Thành đưa cho cô, đọc mấy bài thơ.
Một bên đọc, một bên chảy nước mắt.
Dưới đài Vương Hàng hơi kinh ngạc, trình độ diễn xuất của Khương Bích Tuyết vượt qua dự tính của hắn.
Không chỉ hắn, những người ở đây đều biết Khương Bích Tuyết là người nổi danh có kĩ năng diễn xuất rách nát, nhưng giờ khắc này, cô đã tiến vào nhân vật, coi mình là Từ Uyển Lệ chân chính, mỗi một cái động tác, một cái biểu lộ của cô , đều đã không phải là của bản thân cô nữa, mà là của nhân vật Từ Uyển Lệ.
Vương Yến Bình từ đầu đã làm tốt chuẩn bị cho việc cô bị mất mặt, lại không nghĩ tới, cô lại đảo ngược được tình thế, lần này hắn vẫn không biết mình nên kinh( kinh sợ) , hay là vui thì hơn.
Hết thời gian biểu diễn, Vương Hàng ấn chuông.
Khương Bích Tuyết trở lại hiện thực, lấy lại tinh thần, xoa xoa nước mắt, phòng chiếu nguyên bản là yên tĩnh, đột nhiên vang lên những tiếng vỗ tay.
Cô ngẩn người, có chút mộng bức, nhìn những người dưới đài vì cô mà vỗ tay, trong lòng liền dâng lên một dòng nước ấm.
Vương Hàng nhìn cô cười, nhẹ nhàng nói: " Không sai."
Khương Bích Tuyết cúi người chào: " Cảm ơn đạo diễn."
" Tuyết tỷ, chị thật là tuyệt!" Khương Bích Tuyết sau khi xuống sân khấu, Mạnh Hiểu Đông dùng khăn giấy đuổi mắt một chút nói: " Vừa nãy em đều đã khóc."
Khương Bích Tuyết mặc áo khoác lên, " Cậu một cái nam nhân, khóc cái gì ?"
" Là chị diễn quá tốt."
Vương Yến Bình đưa cho cô một tờ khăn giấy để lau nước mắt, trong lòng là một cỗ cảm giác tự hào, " Vất vật rồi!"
Khương Bích Tuyết nhận khăn tay, xoa đi mấy dấu nước mắt trên mặt, " Không vất vả, em mới biểu diễn mấy phút thôi."
Vương Hàng ở trên sân khấu hướng người dưới đài nói: " Vừa rồi các vị biểu diễn mỗi người một vẻ, tôi hiện tại kết quả có chút chưa thống nhất được, nên kết quả một tuần sau sẽ thông báo, mong mọi người thông cảm, trở về chờ tin."
Vương Yến Bình sờ sờ cằm, như có như không mà suy nghĩ: " Anh nghĩ, kịch bản này chúng ta vẫn còn hy vọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.