Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn
Chương 4
Hi Nguyệt Công Tử
23/12/2021
Bên
ngoài trời đã tối từ lâu, từ mai viên về tường vì viên có đèn chiếu sáng đường, hơn nữa hôm nay là mười năm, trăng cũng rất sáng.
" Việc hôm nay dọa tới cô rồi?" Hàng Thanh Từ mở miệng hỏi.
Khương Bích Tuyết đang ngửa đầu nhìn trăng sáng, nghe Hàn Thanh Từ hỏi vậy, liền hồi thần trả lời nói: " Không đến mức như vậy."
Hàn Thanh Từ hỏi như vậy là vì, lúc đó cái muỗng của cô bị rơi trên mặt đất, hắn cho rằng cô đã chịu kinh hách, nhưng thật ra cái muỗng rơi xuống là vì chấn động do Hàn Minh Huy ném dao nĩa xuống bàn mà thôi.
Sự việc mới vừa phát sinh cũng không phải là ngoài ta muốn, cô cũng nên sớm nghĩ đến tình huống như vậy mới đúng, rốt cuộc cô cũng không hiểu hết cái nhà này, " Em cảm thấy anh quá mức công tư phân minh rồi!"
Hàn Thanh Từ cũng rất tự nhiên mà cùng cô hàn huyên: " Điều đó là tốt hay là không tốt?"
Khương Bích Tuyết nói: " Tốt thì cũng có cái tốt của nó, là có thể khiến cho công ty ngày càng phát triển tốt hơn.
Không tốt là sẽ khiến cho người nhà bất mãn, như Hàn phu nhân vừa rồi cũng nói ' anh cùng Minh Huy đều là con, nhưng địa vị ở công ty lại kém nhau rất lớn."
" Tôi cũng là từ tầng chót làm nên." Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết có chút kinh ngạc: " Thật không?" Cô cho rằng, khi hắn vào công ty đã là phó tổng thường vụ.
" Cha đối với tôi cũng chưa từng thiên vị."
Hàn Thanh Từ là người có năng lực mạnh, dựa vào năng lực của chính mình, cho dù là ở công ty của người khác cũng có thể dựa vào năng lực của mình bò lên được vị trí như bây giờ. Khương Bích Tuyết nói tiếp: " Nhưng Hàn phu nhân sẽ không tin tưởng."
Hàn Thanh Từ rũ mắt: " Người khác có tin hay không cùng tôi không có quan hệ."
" Nhưng mà em tin tưởng." Khương Bích Tuyết nhìn hắn " Thật sự!"
Hàn Thanh Từ cười cho qua chuyện, cũng không có bởi vì cô tin tưởng mà thay đổi sắc mặt.
Hàn Ngọc Đình nói bộ phim sắp ra mắt kia tên là [ Yêu em, khi dễ em], là câu chuyện về tình yêu đô thị. Ngày phát sóng, Khương Bích Tuyết cũng ngồi chờ trước ti vi .
Dựa theo đạo lí, trên mang hình ti vi nhìn thấy chính mình sẽ cảm thấy ít nhiều xấu hổ, nhưng Khương Bích Tuyết lại không cảm thấy bản thân mình có cái gì đáng xấu hổ, dù sao cũng không phải cô diễn. Chỉ là, nếu xét từ góc độ người xem đi lên, thì bộ kịch này thật sự có rất nhiều khiếm khuyết.
Khương Bích Tuyết một bên xem một bên ở trong đầu phân tích, hẳn là nên diễn như thế nào mới đúng.
Dì Lan bưng một mâm trái cây đã cắt sẵn để lên bàn trà, nhìn thoáng qua màn hình ti vi, hàm chứa ý cười nói: " Thiếu phu nhân diễn cũng rất tốt."
Khương Bích Tuyết đương nhiên biết đây là câu nói an ủi, nhưng đây là nguyên chút diễn, xuất phát từ sự tôn trọng, cô cũng không muốn trộm mắng quá nhiều.
Lúc này, Hàn Thanh Từ đang từ trên lầu đi xuống, trên người hắn vẫn mặc áo sơ mi, xem ra sau khi ăn cơm chiều xong hắn vẫn luôn ở trong thư phòng làm việc.
Hắn đi đến bên sô pha ngồi xuống, bóp bóp trán, gọi dì Lan nói : " Cà phê."
Dì Lan nhăn nhăn mày: " Đại thiếu gia, hiện tại cũng sắp tới mười giờ rồi, giờ uống cà phê chắc chắn sẽ mất ngủ, nếu không để tôi pha cho cậu một chén trà cẩu kỷ, an thần!"
" Phải là cà phê."
Dì Lan không có biện pháp, đành phải xoay người đi pha cà phê.
" Thời điểm này uống cà phê, sẽ mất ngủ!" Khương Bích Tuyết nghĩ tới hắn có chứng mất ngủ nghiêm trọng, vì thế liền nhắc nhở một câu.
" Còn có chút chuyện phải xử lí."
Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ thở dài, hắn là người cuồng công việc, có khi làm việc đến ba bốn giờ sáng là bình thường.
Hàn Thanh Từ ngồi dựa trên sô pha, áo sơ mi cởi hai cúc, hơi hơi nhắn mắt dưỡng thần, ở trạng thái thật lỏng.
Sô pha có ba cái, xếp thành nửa hình tròn, cho dù ngồi đâu cũng có thể nhi f thấy mang hình ti vi.
TV có chút ồn ào, Khương Bích Tuyết với lấy điều khiển từ xa, tắt đi.
Hàn Thanh Từ mở to mắt nhàn nhạt nói: " Mở lên đi."
" Sẽ không quấy rầy tới anh chứ ?"
" Sẽ không!"
Khương Bích Tuyết lần nữa mở ra TV, vừa mở ra, nữ chính bởi vì bị nam chính chỉnh mà thiếu chút nữa thì ngã, vì thế cô ( nữ chính trong phim ấy ạ) xoa xoa eo chỉ vào nam chính, " Sở Khiếu, ngươi thật là đáng ghét, ta nói cho ngươi biết, cho dù nam nhân trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không yêu anh."
Nam chính lãnh khốc, tay cắm túi quần nói: " Chu Hiểu Thần, cô đừng tự mình đa tình, nữ nhân không có phẩm vị như cô, tôi mới không thèm yêu đâu!"
Hàn Thanh Từ vừa lúc thấy một màn như vậy: " ...."
Khương Bích Tuyết dùng dư quang liếc mắt một cái nhìn Hàn Thanh Từ, ở trong lòng nói, đã nói không cần mở mà lại bắt người ta mở, giờ ít nhiều cũng rất xấu hổ.
Tuy rằng tài nguyên mà nguyên chủ sở hữu rất nhiều, nhưng mà lạn kịch cũng rất nhiều, có thể cho cô diễn thì đoàn đội cùng kịch bản cũng đều rất bình thường. Đạo diễn tốt thì sẽ chọn kịch bản tốt, tuyển diễn viên cũng khắt khe hơn, tự nhiên những vai diễn như vậy sẽ không tới tay nguyên chủ.
Trên TV nữ chủ nghiến răng nghiến lợi: " Sở Khiếu, anh hỗn đản, anh là vương bát đản, kiếp trước khẳng định anh chính là heo."
Hỗn đản: thằng khốn, đồ lưu manh
Vương bát đản: nghĩa là đồ con rùa .
Nam chính mắng lại: " Cô mới là heo, không cô là đồ con gà."
Nữ chính giận run người: " Anh nói cái gì? Anh nói ai là gà?"
Lời kịch thật là ngượng ngùng, Khương Bích Tuyết nghe xong cả người đều muốn xấu hổ tới ung thư.
Dì Lan bưng cà phê đặt lên bàn trà trước mặt Hàn Thanh Từ, nhìn Hàn Thanh Từ đang xem TV , bà liền nói một câu: " Thiếu phu nhân diễn nhân vậy này thật là đáng yêu!"
Hàn Thanh Từ: " ...."
Khương Bích Tuyết cầm lấy điều khiển từ xa nói: " Vẫn là nên đổi kênh thì hơn."
Dì Lan nói: " Lời tôi nói là lời thật lòng, thiếu phu nhân đúng thật là rất đáng yêu, đại thiếu gia, cậu nói có đúng không?"
Hàn Thanh Từ bưng cà phê lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói : " Tôi không có ý kiến gì!"
Khương Bích Tuyết vẫn là đổi kênh, dứt khoát chuyển sang xem phim cung đấu cẩu huyết đang nổi lên gần đây.
[ Ngự tiên truyện] đúng hạn khởi động máy, Khương Bích Tuyết lợi dùng thời gian một tuần khi chưa tham gia vào đoàn phim, đọc kĩ kịch bản, cũng đem nguyên tác đọc hai lần. Lần đầu tiên diễn nữ chính cô còn cảm thấy không chân thật, lại sợ chính mình biểu hiện không tốt trước máy quay, cho nên giải đoạn trước khi vào đoàn phim cô chuẩn bị hết sức kĩ càng.
Vương Yến Bình an bài trợ lí cùng xe chuyên dụng tới đón cô, trợ lí là một shota kêu Mạnh Hiểu Đông, cười rộ lên có cái răng nanh, căn bản nhìn không ra là đã 25 tuổi.
Shota là ngôn ngữ Nhật chỉ những chàng trai có vẻ ngoài đáng yêu.
Ngày [ Ngự tiên truyện] khởi động máy, Khương Bích Tuyết dậy sớm, Mạnh Hiểu Đông lái xe tới biệt thự đón cô đi phim trường.
Từ trang viên Hàn gia tới phim trường mất khoảng một giờ đi xe, khi Khương Bích Tuyết tới phim trường cũng mới hơn 8 giờ một chút.
[ Ngự tiên truyện] là một bộ phim huyền huyễn, cảnh tượng chủ yếu là do kĩ thuật hậu kì tạo thành, hầu như 70% đều là diễn trong lều nhiếp ảnh, chỉ là dựng sân khấu tốn không ít thời gian.
Diễn viên có rất nhiều thời điểm trong lúc diễn kịch, chỉ dựa vào tưởng tượng của chính bản thân để tiến vào trạng thái của nhân vật, đây chính là khảo nghiệm kỹ thuật diễn của diễn viên đó tốt hay xấu.
Nghi thức khởi động máy tiến hành ở bên ngoài lều nhiếp ảnh, sau khi xong nghi thức , nhân viên đoàn phim tới báo Khương Bích Tuyết nhanh đi hoá trang.
Phòng hoá trang cùng phòng thay quần áo chính là căn nhà nhỏ ở bên ngoài , cách lều nhiếp ảnh khoảng trăm mét.
Mạnh Hiểu Đông cần ô đi theo phía sau cô, sợ cô bị phơi nắng.
Khương Bích Tuyết quay đầu lại nói: " Hiểu Đông, gần thế này không cần phải mở dù đâu."
" Hôm nay tia tử ngoại rất mạnh, vẫn là nên che thì hơn." Hắn đã sớm nghe nói Khương Bích Tuyết rất khó hầu hạ, trước kia đã đuổi vài nữ trợ lí, cho nên hắn vẫn luôn cẩn thận, sợ chọc với không cao hứng.
Khương Bích Tuyết nhìn ra được hắn rất câu nệ: " Không cần quá mức câu nệ, em bình thường như thế nào, ở trước mặt chị cứ như vậy là được."
Mạnh Hiểu Đông cười cười, lộ ra răng nanh: " Vâng, Tuyết tỷ."
Khi đi đến cửa phòng hoá trang, Khương Bích Tuyết dừng lại bước chân. Phòng hoá trang này thực ra là lâm thời được chọn, nên cách âm cực kém, người bên trong nói cái gì, bên ngoài nghe rõ mồn một, bên trong chính là đang nghị luận về cô a!
" Các cô đã từng xem Khương Bích Tuyết diễn kịch chưa?"
" Đã nhìn qua, kĩ thuật diễn kém đến xấu hổ, nghe nói rattings rất thấp."
" Ai, người ta mệnh tốt, liền tính là kỹ thuật diễn không ra gì cũng có thể nhận được vai nữ chính."
" Chỉ hy vọng cô ta có thể diễn tốt một chút, đừng gây họa cho chúng ta trong bộ phim này."
Khương Bích Tuyết trực tiếp đẩy cửa mà vào, trên mặt không có một tia tức giận nào, ngược lại thật bình tĩnh, giống như cô căn bản không nghe được những lời bọn họ vừa nói với nhau.
Mấy vai phụ trong phòng hoá trang sắc mặt đều xanh mét lại, cô ta không phải đang tham gia nghi thức khởi động máy hay sao? Như thế nào lại nhanh như vậy?
Khương Bích Tuyết quét một vòng, khí định thần nhàng nói : " Không gõ cửa liền đi vào, không quấy rầy tới các vị chứ?"
Mọi người trong phòng đều thực chột dạ, có người có quắp mà vẫy vẫy tay: " Không có việc gì, không quấy rầy!"
Lúc này chuyên viên trang điểm cũng đứng ra hoà giải không khí xấu hổ: " Bích Tuyết, tới muốn hoá trang sao?"
Khương Bích Tuyết gật đầu: " Vâng."
Lập tức có người nhường lại vị trí hoá trang cho cô, nịnh nọt nói: " Tuyết tỷ, chị ngồi chỗ này đi."
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua nữ diễn viên vừa mới nhường ghế lại cho mình nói: " Tôi chờ mọi người hoá trang xong, tôi không muốn đặc cách."
Chuyên viên trang điểm lại nói: " Không phải đặc cách, cô vốn dĩ chính là nữ chính, chút nữa sẽ quay chụp luôn, theo lý vẫn là nên hoá trang trước."
" Nếu như vậy, tôi liền hoá trang trước." Khương Bích Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đi qua ngồi, chuyên viên trang điểm vội vàng tiến tới, giúp cô hoá trang.
Những vai phụ đang chờ, có khí ( giận) mà không dám phát ra.
Tập đoàn Hàn thị, văn phòng phía tổng thường vụ.
Một nam nhân mặc áo sơ mi màu đen, ngồi bắt chéo chân trên sô pha , tóc của hắn màu nâu tự nhiên, hơi uốn , làn đã trắng , sống mũi cao, đeo khuyên tai màu đen. Đôi mắt có màu đen như người châu Á, nhưng lại sở hữu làn đã cùng mầu tóc của người châu âu, hoá ra anh ta là con lai Trung- Anh.
Hắn là người duy nhất có thể tự do ra vào văn phòng của phó giám đốc thường vụ của tập đoàn Hàn thị. Người này có tên tiếng trung là Tần Hằng, tên tiếng anh là Alex.
" Kent, anh là người tôi thấy không thú vị nhất." Tần Hằng tư thái lười biếng mà chống cằm, nhìn Hàn Thanh Từ nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc.
Hàn Thanh Từ nhàn nhạt trả lời: " Những lời này cậu đã nói rất nhiều lần ."
" Mỗi lần đều là phát ra từ nội tâm."
Hàn Thanh Từ ngừng lại , ngẩng đầu lên nhìn hắn ta : " Tôi bất quá chỉ cự tuyệt lời mời đánh golf của cậu thôi."
" Liền tính anh không cự tuyệt, tôi vẫn cảm thấy anh thật nhàm chán."
" Nếu nhàm chán, cậu có thể đi."
Tần Hằng ý cười doanh doanh, có chút tuỳ tiện nói: " Chính là hiện tại tôi muốn ngừng mà không được, Kent, anh như thế nào mà làm được, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi như thế nào không cảm thấy như vậy đâu." ( thứ lỗi câu này mình cũng không hiểu lắm ạ)
Hàn Thanh Từ nói : " Trong tiếng trung, câu ' muốn ngừng mà không được' không phải dùng như vậy, tôi không muốn cùng cậu bát quái những chuyện nhảm nhí đó."
" Kent, tiếng trung của tôi rất tốt."
" Tôi không thấy vậy."
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Hàn Thanh Từ kêu tiến vào.
Người vào chính là Tô Dự, trên tay hắn cầm một tấm thư mời, " Hàn tổng, có thiệp mời sinh nhật của đồng sự tập đoàn Ngự Hà, muốn mời Hàn tổng tới dự."
Hàn Thanh Từ nói: " Tôi đã biết."
Mặt khác, hôm nay là ngày khởi động máy của phu nhân, ngài có muốn tới phim trường thăm ban không ạ?"
Hàn Thanh Từ nói : " Không cần."
Hắn ngày đó nhìn Khương Bích Tuyết diễn trên TV , hắn một chút cũng không muốn đến hiện trường xem diễn chút nào.
Tô Dự đỡ đỡ mắt kính, cố ý nhắc nhở một câu: " Mới vừa rồi quên nói, yến hội yêu cầu Hàn tổng cùng phu nhân cùng nhau đến, vợ chồng Khương tổng khẳng định cũng có mặt."
Vợ chồng Khương tổng chính là cha mẹ của Khương Bích Tuyết.
" Đã biết." Hàn Thanh Từ nói.
Đợi Tô Dự ra ngoài, Tần Hằng nãy giờ ngồi một bên xem diễn, cong cong khoé môi: " Trợ lí này của anh thật thú vị."
Hàn Thanh Từ liếc mắt nhìn hắn: " Đừng đánh chủ ý lên người hắn ta, hắn ta là thẳng."
" Anh lo lắng như vậy làm cái gì, tôi cùng anh ở bên nhau nhiều năm như vậy, một ngón tay anh tôi cũng chưa chạm vào." Tần Hằng cười cười: " Cũng chỉ là cảm thấy, hắn ta so với anh thì càng thú vị hơn một chút mà thôi."
Hàn Thanh Từ không để ý tới hắn ta nữa.
Tần Hằng nói: " Kent, anh không cảm thấy kỳ quái sao, trợ lý của anh cứ hai ba câu lại nhắc tới phu nhân của anh."
Hàn Thanh Từ nói: " Hắn là người của cha tôi."
Tô Dự là con trai của một cấp dưới dưới trướng Hàn Thâm, năm ấy, khi Tô Dự vừa vào đại học thì cha anh ta qua đời, trong nhà bởi vì để cha anh ta chữa bệnh nên ngoài rớt mồng tơi. Là Hàn Thâm giúp hắn để hắn đi học đại học, sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp tới tập đoàn Hàn thị, trở thành trợ lý của Hàn Thanh Từ.
Nhưng người hắn ta nghe nhất vẫn chính là Hàn Thâm.
Tần Hằng nheo mắt lại: " Xem ra cha anh vẫn là thực hiểu anh, biết anh không yêu đối tượng cùng mình kết hôn, cho nên tìm người nhắc nhở anh thời thời khắc khắc bổn phận của người làm chồng."
Hàn Thanh Từ không nói, đây là cảm chịu đi.
" Kent, anh như vậy sẽ rất mệt, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không đáp ứng kết hôn."
" Kết hôn cùng ai, với tôi đều không quan trọng."
" Gia tộc của anh chút nghĩa giáo điều đều quá nghiêm trọng." Tần Hằng thật cẩn thận mà đánh giá Hàn Thanh Từ, vẻ rất hứng thú nói : " Tôi đoán, anh còn chưa có chạm vào cô ta đi!"
Hàn Thanh Từ nhăn mi muốn dừng cái đề tài này lại: " Alex, tôi còn muốn làm việc!"
" Kent, anh thật sự không thú vị." Tần Hằng đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên nói: " Hình như tôi nhớ, đối tượng kết hôn của anh là một tiểu hoa đán, hình như bộ phim cô ta đang quay chụp, tôi cũng có tham gia đầu tư, trùng hợp nhàm chán, không bằng đi thăm ban một chút."
Hàn Thanh Từ ngừng động tác: " Alex không cần làm trò trước mặt cô ấy, cũng không được nói linh tinh."
Tần Hằng đi tới cửa, quay đầu lại nhìn nhìn hắn nói: " Tôi từ trước tới nay, muốn nói cái gì liền nói cái đó, anh hẳn là biết đi. Nếu cảm thấy không yên tâm, có thể cùng tôi đi."
Hàn Thanh Từ tiếp tục công việc, thuyết minh hắn sẽ không đi cùng.
" Việc hôm nay dọa tới cô rồi?" Hàng Thanh Từ mở miệng hỏi.
Khương Bích Tuyết đang ngửa đầu nhìn trăng sáng, nghe Hàn Thanh Từ hỏi vậy, liền hồi thần trả lời nói: " Không đến mức như vậy."
Hàn Thanh Từ hỏi như vậy là vì, lúc đó cái muỗng của cô bị rơi trên mặt đất, hắn cho rằng cô đã chịu kinh hách, nhưng thật ra cái muỗng rơi xuống là vì chấn động do Hàn Minh Huy ném dao nĩa xuống bàn mà thôi.
Sự việc mới vừa phát sinh cũng không phải là ngoài ta muốn, cô cũng nên sớm nghĩ đến tình huống như vậy mới đúng, rốt cuộc cô cũng không hiểu hết cái nhà này, " Em cảm thấy anh quá mức công tư phân minh rồi!"
Hàn Thanh Từ cũng rất tự nhiên mà cùng cô hàn huyên: " Điều đó là tốt hay là không tốt?"
Khương Bích Tuyết nói: " Tốt thì cũng có cái tốt của nó, là có thể khiến cho công ty ngày càng phát triển tốt hơn.
Không tốt là sẽ khiến cho người nhà bất mãn, như Hàn phu nhân vừa rồi cũng nói ' anh cùng Minh Huy đều là con, nhưng địa vị ở công ty lại kém nhau rất lớn."
" Tôi cũng là từ tầng chót làm nên." Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết có chút kinh ngạc: " Thật không?" Cô cho rằng, khi hắn vào công ty đã là phó tổng thường vụ.
" Cha đối với tôi cũng chưa từng thiên vị."
Hàn Thanh Từ là người có năng lực mạnh, dựa vào năng lực của chính mình, cho dù là ở công ty của người khác cũng có thể dựa vào năng lực của mình bò lên được vị trí như bây giờ. Khương Bích Tuyết nói tiếp: " Nhưng Hàn phu nhân sẽ không tin tưởng."
Hàn Thanh Từ rũ mắt: " Người khác có tin hay không cùng tôi không có quan hệ."
" Nhưng mà em tin tưởng." Khương Bích Tuyết nhìn hắn " Thật sự!"
Hàn Thanh Từ cười cho qua chuyện, cũng không có bởi vì cô tin tưởng mà thay đổi sắc mặt.
Hàn Ngọc Đình nói bộ phim sắp ra mắt kia tên là [ Yêu em, khi dễ em], là câu chuyện về tình yêu đô thị. Ngày phát sóng, Khương Bích Tuyết cũng ngồi chờ trước ti vi .
Dựa theo đạo lí, trên mang hình ti vi nhìn thấy chính mình sẽ cảm thấy ít nhiều xấu hổ, nhưng Khương Bích Tuyết lại không cảm thấy bản thân mình có cái gì đáng xấu hổ, dù sao cũng không phải cô diễn. Chỉ là, nếu xét từ góc độ người xem đi lên, thì bộ kịch này thật sự có rất nhiều khiếm khuyết.
Khương Bích Tuyết một bên xem một bên ở trong đầu phân tích, hẳn là nên diễn như thế nào mới đúng.
Dì Lan bưng một mâm trái cây đã cắt sẵn để lên bàn trà, nhìn thoáng qua màn hình ti vi, hàm chứa ý cười nói: " Thiếu phu nhân diễn cũng rất tốt."
Khương Bích Tuyết đương nhiên biết đây là câu nói an ủi, nhưng đây là nguyên chút diễn, xuất phát từ sự tôn trọng, cô cũng không muốn trộm mắng quá nhiều.
Lúc này, Hàn Thanh Từ đang từ trên lầu đi xuống, trên người hắn vẫn mặc áo sơ mi, xem ra sau khi ăn cơm chiều xong hắn vẫn luôn ở trong thư phòng làm việc.
Hắn đi đến bên sô pha ngồi xuống, bóp bóp trán, gọi dì Lan nói : " Cà phê."
Dì Lan nhăn nhăn mày: " Đại thiếu gia, hiện tại cũng sắp tới mười giờ rồi, giờ uống cà phê chắc chắn sẽ mất ngủ, nếu không để tôi pha cho cậu một chén trà cẩu kỷ, an thần!"
" Phải là cà phê."
Dì Lan không có biện pháp, đành phải xoay người đi pha cà phê.
" Thời điểm này uống cà phê, sẽ mất ngủ!" Khương Bích Tuyết nghĩ tới hắn có chứng mất ngủ nghiêm trọng, vì thế liền nhắc nhở một câu.
" Còn có chút chuyện phải xử lí."
Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ thở dài, hắn là người cuồng công việc, có khi làm việc đến ba bốn giờ sáng là bình thường.
Hàn Thanh Từ ngồi dựa trên sô pha, áo sơ mi cởi hai cúc, hơi hơi nhắn mắt dưỡng thần, ở trạng thái thật lỏng.
Sô pha có ba cái, xếp thành nửa hình tròn, cho dù ngồi đâu cũng có thể nhi f thấy mang hình ti vi.
TV có chút ồn ào, Khương Bích Tuyết với lấy điều khiển từ xa, tắt đi.
Hàn Thanh Từ mở to mắt nhàn nhạt nói: " Mở lên đi."
" Sẽ không quấy rầy tới anh chứ ?"
" Sẽ không!"
Khương Bích Tuyết lần nữa mở ra TV, vừa mở ra, nữ chính bởi vì bị nam chính chỉnh mà thiếu chút nữa thì ngã, vì thế cô ( nữ chính trong phim ấy ạ) xoa xoa eo chỉ vào nam chính, " Sở Khiếu, ngươi thật là đáng ghét, ta nói cho ngươi biết, cho dù nam nhân trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không yêu anh."
Nam chính lãnh khốc, tay cắm túi quần nói: " Chu Hiểu Thần, cô đừng tự mình đa tình, nữ nhân không có phẩm vị như cô, tôi mới không thèm yêu đâu!"
Hàn Thanh Từ vừa lúc thấy một màn như vậy: " ...."
Khương Bích Tuyết dùng dư quang liếc mắt một cái nhìn Hàn Thanh Từ, ở trong lòng nói, đã nói không cần mở mà lại bắt người ta mở, giờ ít nhiều cũng rất xấu hổ.
Tuy rằng tài nguyên mà nguyên chủ sở hữu rất nhiều, nhưng mà lạn kịch cũng rất nhiều, có thể cho cô diễn thì đoàn đội cùng kịch bản cũng đều rất bình thường. Đạo diễn tốt thì sẽ chọn kịch bản tốt, tuyển diễn viên cũng khắt khe hơn, tự nhiên những vai diễn như vậy sẽ không tới tay nguyên chủ.
Trên TV nữ chủ nghiến răng nghiến lợi: " Sở Khiếu, anh hỗn đản, anh là vương bát đản, kiếp trước khẳng định anh chính là heo."
Hỗn đản: thằng khốn, đồ lưu manh
Vương bát đản: nghĩa là đồ con rùa .
Nam chính mắng lại: " Cô mới là heo, không cô là đồ con gà."
Nữ chính giận run người: " Anh nói cái gì? Anh nói ai là gà?"
Lời kịch thật là ngượng ngùng, Khương Bích Tuyết nghe xong cả người đều muốn xấu hổ tới ung thư.
Dì Lan bưng cà phê đặt lên bàn trà trước mặt Hàn Thanh Từ, nhìn Hàn Thanh Từ đang xem TV , bà liền nói một câu: " Thiếu phu nhân diễn nhân vậy này thật là đáng yêu!"
Hàn Thanh Từ: " ...."
Khương Bích Tuyết cầm lấy điều khiển từ xa nói: " Vẫn là nên đổi kênh thì hơn."
Dì Lan nói: " Lời tôi nói là lời thật lòng, thiếu phu nhân đúng thật là rất đáng yêu, đại thiếu gia, cậu nói có đúng không?"
Hàn Thanh Từ bưng cà phê lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói : " Tôi không có ý kiến gì!"
Khương Bích Tuyết vẫn là đổi kênh, dứt khoát chuyển sang xem phim cung đấu cẩu huyết đang nổi lên gần đây.
[ Ngự tiên truyện] đúng hạn khởi động máy, Khương Bích Tuyết lợi dùng thời gian một tuần khi chưa tham gia vào đoàn phim, đọc kĩ kịch bản, cũng đem nguyên tác đọc hai lần. Lần đầu tiên diễn nữ chính cô còn cảm thấy không chân thật, lại sợ chính mình biểu hiện không tốt trước máy quay, cho nên giải đoạn trước khi vào đoàn phim cô chuẩn bị hết sức kĩ càng.
Vương Yến Bình an bài trợ lí cùng xe chuyên dụng tới đón cô, trợ lí là một shota kêu Mạnh Hiểu Đông, cười rộ lên có cái răng nanh, căn bản nhìn không ra là đã 25 tuổi.
Shota là ngôn ngữ Nhật chỉ những chàng trai có vẻ ngoài đáng yêu.
Ngày [ Ngự tiên truyện] khởi động máy, Khương Bích Tuyết dậy sớm, Mạnh Hiểu Đông lái xe tới biệt thự đón cô đi phim trường.
Từ trang viên Hàn gia tới phim trường mất khoảng một giờ đi xe, khi Khương Bích Tuyết tới phim trường cũng mới hơn 8 giờ một chút.
[ Ngự tiên truyện] là một bộ phim huyền huyễn, cảnh tượng chủ yếu là do kĩ thuật hậu kì tạo thành, hầu như 70% đều là diễn trong lều nhiếp ảnh, chỉ là dựng sân khấu tốn không ít thời gian.
Diễn viên có rất nhiều thời điểm trong lúc diễn kịch, chỉ dựa vào tưởng tượng của chính bản thân để tiến vào trạng thái của nhân vật, đây chính là khảo nghiệm kỹ thuật diễn của diễn viên đó tốt hay xấu.
Nghi thức khởi động máy tiến hành ở bên ngoài lều nhiếp ảnh, sau khi xong nghi thức , nhân viên đoàn phim tới báo Khương Bích Tuyết nhanh đi hoá trang.
Phòng hoá trang cùng phòng thay quần áo chính là căn nhà nhỏ ở bên ngoài , cách lều nhiếp ảnh khoảng trăm mét.
Mạnh Hiểu Đông cần ô đi theo phía sau cô, sợ cô bị phơi nắng.
Khương Bích Tuyết quay đầu lại nói: " Hiểu Đông, gần thế này không cần phải mở dù đâu."
" Hôm nay tia tử ngoại rất mạnh, vẫn là nên che thì hơn." Hắn đã sớm nghe nói Khương Bích Tuyết rất khó hầu hạ, trước kia đã đuổi vài nữ trợ lí, cho nên hắn vẫn luôn cẩn thận, sợ chọc với không cao hứng.
Khương Bích Tuyết nhìn ra được hắn rất câu nệ: " Không cần quá mức câu nệ, em bình thường như thế nào, ở trước mặt chị cứ như vậy là được."
Mạnh Hiểu Đông cười cười, lộ ra răng nanh: " Vâng, Tuyết tỷ."
Khi đi đến cửa phòng hoá trang, Khương Bích Tuyết dừng lại bước chân. Phòng hoá trang này thực ra là lâm thời được chọn, nên cách âm cực kém, người bên trong nói cái gì, bên ngoài nghe rõ mồn một, bên trong chính là đang nghị luận về cô a!
" Các cô đã từng xem Khương Bích Tuyết diễn kịch chưa?"
" Đã nhìn qua, kĩ thuật diễn kém đến xấu hổ, nghe nói rattings rất thấp."
" Ai, người ta mệnh tốt, liền tính là kỹ thuật diễn không ra gì cũng có thể nhận được vai nữ chính."
" Chỉ hy vọng cô ta có thể diễn tốt một chút, đừng gây họa cho chúng ta trong bộ phim này."
Khương Bích Tuyết trực tiếp đẩy cửa mà vào, trên mặt không có một tia tức giận nào, ngược lại thật bình tĩnh, giống như cô căn bản không nghe được những lời bọn họ vừa nói với nhau.
Mấy vai phụ trong phòng hoá trang sắc mặt đều xanh mét lại, cô ta không phải đang tham gia nghi thức khởi động máy hay sao? Như thế nào lại nhanh như vậy?
Khương Bích Tuyết quét một vòng, khí định thần nhàng nói : " Không gõ cửa liền đi vào, không quấy rầy tới các vị chứ?"
Mọi người trong phòng đều thực chột dạ, có người có quắp mà vẫy vẫy tay: " Không có việc gì, không quấy rầy!"
Lúc này chuyên viên trang điểm cũng đứng ra hoà giải không khí xấu hổ: " Bích Tuyết, tới muốn hoá trang sao?"
Khương Bích Tuyết gật đầu: " Vâng."
Lập tức có người nhường lại vị trí hoá trang cho cô, nịnh nọt nói: " Tuyết tỷ, chị ngồi chỗ này đi."
Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua nữ diễn viên vừa mới nhường ghế lại cho mình nói: " Tôi chờ mọi người hoá trang xong, tôi không muốn đặc cách."
Chuyên viên trang điểm lại nói: " Không phải đặc cách, cô vốn dĩ chính là nữ chính, chút nữa sẽ quay chụp luôn, theo lý vẫn là nên hoá trang trước."
" Nếu như vậy, tôi liền hoá trang trước." Khương Bích Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đi qua ngồi, chuyên viên trang điểm vội vàng tiến tới, giúp cô hoá trang.
Những vai phụ đang chờ, có khí ( giận) mà không dám phát ra.
Tập đoàn Hàn thị, văn phòng phía tổng thường vụ.
Một nam nhân mặc áo sơ mi màu đen, ngồi bắt chéo chân trên sô pha , tóc của hắn màu nâu tự nhiên, hơi uốn , làn đã trắng , sống mũi cao, đeo khuyên tai màu đen. Đôi mắt có màu đen như người châu Á, nhưng lại sở hữu làn đã cùng mầu tóc của người châu âu, hoá ra anh ta là con lai Trung- Anh.
Hắn là người duy nhất có thể tự do ra vào văn phòng của phó giám đốc thường vụ của tập đoàn Hàn thị. Người này có tên tiếng trung là Tần Hằng, tên tiếng anh là Alex.
" Kent, anh là người tôi thấy không thú vị nhất." Tần Hằng tư thái lười biếng mà chống cằm, nhìn Hàn Thanh Từ nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc.
Hàn Thanh Từ nhàn nhạt trả lời: " Những lời này cậu đã nói rất nhiều lần ."
" Mỗi lần đều là phát ra từ nội tâm."
Hàn Thanh Từ ngừng lại , ngẩng đầu lên nhìn hắn ta : " Tôi bất quá chỉ cự tuyệt lời mời đánh golf của cậu thôi."
" Liền tính anh không cự tuyệt, tôi vẫn cảm thấy anh thật nhàm chán."
" Nếu nhàm chán, cậu có thể đi."
Tần Hằng ý cười doanh doanh, có chút tuỳ tiện nói: " Chính là hiện tại tôi muốn ngừng mà không được, Kent, anh như thế nào mà làm được, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi như thế nào không cảm thấy như vậy đâu." ( thứ lỗi câu này mình cũng không hiểu lắm ạ)
Hàn Thanh Từ nói : " Trong tiếng trung, câu ' muốn ngừng mà không được' không phải dùng như vậy, tôi không muốn cùng cậu bát quái những chuyện nhảm nhí đó."
" Kent, tiếng trung của tôi rất tốt."
" Tôi không thấy vậy."
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Hàn Thanh Từ kêu tiến vào.
Người vào chính là Tô Dự, trên tay hắn cầm một tấm thư mời, " Hàn tổng, có thiệp mời sinh nhật của đồng sự tập đoàn Ngự Hà, muốn mời Hàn tổng tới dự."
Hàn Thanh Từ nói: " Tôi đã biết."
Mặt khác, hôm nay là ngày khởi động máy của phu nhân, ngài có muốn tới phim trường thăm ban không ạ?"
Hàn Thanh Từ nói : " Không cần."
Hắn ngày đó nhìn Khương Bích Tuyết diễn trên TV , hắn một chút cũng không muốn đến hiện trường xem diễn chút nào.
Tô Dự đỡ đỡ mắt kính, cố ý nhắc nhở một câu: " Mới vừa rồi quên nói, yến hội yêu cầu Hàn tổng cùng phu nhân cùng nhau đến, vợ chồng Khương tổng khẳng định cũng có mặt."
Vợ chồng Khương tổng chính là cha mẹ của Khương Bích Tuyết.
" Đã biết." Hàn Thanh Từ nói.
Đợi Tô Dự ra ngoài, Tần Hằng nãy giờ ngồi một bên xem diễn, cong cong khoé môi: " Trợ lí này của anh thật thú vị."
Hàn Thanh Từ liếc mắt nhìn hắn: " Đừng đánh chủ ý lên người hắn ta, hắn ta là thẳng."
" Anh lo lắng như vậy làm cái gì, tôi cùng anh ở bên nhau nhiều năm như vậy, một ngón tay anh tôi cũng chưa chạm vào." Tần Hằng cười cười: " Cũng chỉ là cảm thấy, hắn ta so với anh thì càng thú vị hơn một chút mà thôi."
Hàn Thanh Từ không để ý tới hắn ta nữa.
Tần Hằng nói: " Kent, anh không cảm thấy kỳ quái sao, trợ lý của anh cứ hai ba câu lại nhắc tới phu nhân của anh."
Hàn Thanh Từ nói: " Hắn là người của cha tôi."
Tô Dự là con trai của một cấp dưới dưới trướng Hàn Thâm, năm ấy, khi Tô Dự vừa vào đại học thì cha anh ta qua đời, trong nhà bởi vì để cha anh ta chữa bệnh nên ngoài rớt mồng tơi. Là Hàn Thâm giúp hắn để hắn đi học đại học, sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp tới tập đoàn Hàn thị, trở thành trợ lý của Hàn Thanh Từ.
Nhưng người hắn ta nghe nhất vẫn chính là Hàn Thâm.
Tần Hằng nheo mắt lại: " Xem ra cha anh vẫn là thực hiểu anh, biết anh không yêu đối tượng cùng mình kết hôn, cho nên tìm người nhắc nhở anh thời thời khắc khắc bổn phận của người làm chồng."
Hàn Thanh Từ không nói, đây là cảm chịu đi.
" Kent, anh như vậy sẽ rất mệt, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không đáp ứng kết hôn."
" Kết hôn cùng ai, với tôi đều không quan trọng."
" Gia tộc của anh chút nghĩa giáo điều đều quá nghiêm trọng." Tần Hằng thật cẩn thận mà đánh giá Hàn Thanh Từ, vẻ rất hứng thú nói : " Tôi đoán, anh còn chưa có chạm vào cô ta đi!"
Hàn Thanh Từ nhăn mi muốn dừng cái đề tài này lại: " Alex, tôi còn muốn làm việc!"
" Kent, anh thật sự không thú vị." Tần Hằng đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên nói: " Hình như tôi nhớ, đối tượng kết hôn của anh là một tiểu hoa đán, hình như bộ phim cô ta đang quay chụp, tôi cũng có tham gia đầu tư, trùng hợp nhàm chán, không bằng đi thăm ban một chút."
Hàn Thanh Từ ngừng động tác: " Alex không cần làm trò trước mặt cô ấy, cũng không được nói linh tinh."
Tần Hằng đi tới cửa, quay đầu lại nhìn nhìn hắn nói: " Tôi từ trước tới nay, muốn nói cái gì liền nói cái đó, anh hẳn là biết đi. Nếu cảm thấy không yên tâm, có thể cùng tôi đi."
Hàn Thanh Từ tiếp tục công việc, thuyết minh hắn sẽ không đi cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.