Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 31

Hắc Miêu Nghễ Nghễ

22/07/2019

Tại cửa chính của Viêm Dương cung, đạo đồng tay cầm phong thư đứng ở nơi đó, đang yên lặng chờ đợi. Bức thư trong tay ghi một chữ "Trần" lớn, vô cùng dễ thấy, nghĩ cũng biết là ai đưa tới. Trong toàn bộ những người họ Trần, Mục Thần chỉ có thể chịu nổi Trần Mặc, nhưng dưới tình huống là đối phương không lắm lời.

Hơn nữa Trần Mặc chưa bao giờ viết thư cho hắn, bình thường đều truyền tin, bởi vì hắn biết Mục Thần lười đọc.

Cố Vân Quyết tiếp nhận lá thư trong tay người hầu, còn chưa mở ra xem đã bị Mục Thần dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy rút đi, lại giống như đang cầm một miếng rác, vừa qua tay đã ném vào giỏ rác, sau đó lấy khăn tay ra, lau tay. Lau xong lại ném cho Cố Vân Quyết, ý là ngươi cũng chùi sạch móng vuốt của mình đi.

Cố Vân Quyết đè ý cười xuống, nghe lời xoa xoa tay, móc một bao đường quả vẫn còn mang theo hơi ấm từ trong ngực ra, tìm viên màu xanh nhét vào trong miệng Mục Thần, mỉm cười nhìn phản ứng của hắn.

Chua!

Biểu tình trên mặt Mục Thần trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, cái gì Trần gia Mục gia cũng không tiếp tục nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn nữa, hiện tại toàn bộ thứ trong đầu hắn đều là: Trên thế giới này sao lại có mùi vị đáng sợ như thế? Thực sự là thiên lý khó dung!

"Lấy nhầm!" Cố Vân Quyết mặt đầy hổ thẹn, nhanh chóng lấy ra một viên màu hồng nhạt trong bao đường quả, liền nhét vào trong miệng Mục Thần. Mùi vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, rốt cục cũng cứu vớt đầu lưỡi sắp hỏng mất, sắc mặt của Mục Thần dần dịu lại, kéo tay Cố Vân Quyết qua, lấy ra toàn bộ viên kẹo màu xanh trong đó, oai phong lẫm liệt ném xuống, không để lại một con cá lọt lưới.

"Mấy thứ đồ chua này ăn nhiều không tốt cho răng, sau này không cho mua nữa." Mục Thần sắc mặt lạnh lùng, dạy dỗ nói.

Cố Vân Quyết nghiêm túc gật đầu, biểu tình cũng rất nghiêm túc: "Sư tôn nói đều đúng, đồ nhi nhớ rồi!"

Thị nữ bưng trà sâm đi tới, lo lắng liếc nhìn hai thầy trò này một cái, hai tu sĩ đã không còn là thân thể phàm thai từ rất lâu, nửa đêm ngồi cùng nhau nghiêm túc bàn luận chuyện kẹo chua không tốt cho răng, rốt cuộc là chỗ nào không ổn? Tổ sư gia phù hộ!

Ăn kẹo xong, uống trà sâm, tâm tình Mục Thần mới tốt chút, cảm giác lần này thần hồn mạnh mẽ hơn không ít, hắn không thấy khó chịu chút nào, thẳng thắn ngồi xuống nhìn bàn cờ mà Cố Vân Quyết mới đánh một nửa. Từ cách Cố Vân Quyết chơi cờ có thể nhìn ra cách làm người của y, một chút sát khí cũng không có, điều này làm cho Mục Thần không khỏi nhíu mày, đây là chơi cờ sao? Đây là trưng ra cho đẹp!

Cố Vân Quyết nhìn bộ dáng Mục Thần, đáy mắt chợt lóe một ít ý cười, phất tay lấy ra một cái đàn cổ, nụ cười ôn hòa hỏi: "Sư tôn nếu không mệt, nghe đồ nhi đánh đàn được không?"

Lông mày Mục Thần nhăn lại càng thêm rõ ràng, mỗi ngày cầm kỳ thư họa, đứa nhỏ này không bức ép một chút là không được. Đã sắp tham gia thi đấu, tính tình của y lại mềm yếu thế này, không phải sẽ bị người đánh cho tàn phế à? Nghĩ xong, Mục Thần lạnh lùng nói: "Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đặc huấn cho ngươi, thời điểm Tứ Môn Thi Đấu, công lực của ngươi khẳng định cao hơn người khác, nhưng nếu bởi vì không có kinh nghiệm chiến đấu mà bị người khác đánh rớt xuống đài, ta liền ném ngươi vào phía sau núi."

Cố Vân Quyết không cao hứng đi tới, từ phía sau Mục Thần ôm lấy cổ của hắn, cọ cọ, ủy khuất nói: "Lòng dạ sư tôn thật độc ác."

Mục Thần mặt lạnh, "Đây là vì muốn tốt cho ngươi!"

Cố Vân Quyết nhìn tóc của mình rơi vào trên bả vai Mục Thần, sợi tóc của hai người quấn quýt lấy nhau, tâm tình rất tốt cầm lên một túm tóc, quấn chúng vào nhau, "Đồ nhi nghe theo là được chứ gì, mãi mãi cũng nghe lời ngươi." Chỉ cần sư tôn không rời khỏi y, cho dù ngàn năm vạn năm, chỉ cần y vẫn còn, y đều sẽ nghe lời của hắn. Nếu như y biến mất, cũng phải mang theo sư tôn cùng hẹn ước đời sau, tiếp tục nghe hắn tùy hứng đặt ra những yêu cầu vô lý, chỉ cần là hắn nói, y đều nghe. Cưng chìu hắn, thương yêu hắn, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi.

Lúc Mục Thần còn chưa nhận ra, Cố Vân Quyết dùng đầu ngón tay cắt đứt túm tóc đen này, thu vào không gian giới chỉ, ngữ khí nói chuyện cũng rất trầm thấp, giống như nói một lời cam kết.

Mục Thần bị chọc phát cười, không quay đầu lại, tay phải chà xát mặt của Cố Vân Quyết, vui vẻ nói: "Tiểu tử ngốc!"

Dựa vào tu vi của Mục Thần, một hai tháng không ngủ không nghỉ ngơi cũng không thành vấn đề, không biết tại sao Cố Vân Quyết lại kiên trì nhất định phải bắt Mục Thần mỗi ngày đều nằm xuống nghỉ ngơi hai canh giờ, ban đầu Mục Thần cảm thấy điều này hoàn toàn là lãng phí thời gian, bởi vì mỗi khi hắn nhắm mắt lại đều vô duyên vô cớ không tỉnh dậy đúng hai canh giờ. Nhưng mà đến ngày hôm sau lại phát hiện tinh thần lực và linh lực của hắn càng thêm dồi dào hơn so với lúc tĩnh tọa, giờ đây hắn cũng hình thành thói quen mỗi ngày nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Mặc lý y lười biếng ngã lên giường, nhìn gương mặt tuấn mỹ bên kia tấm màn của tiểu đồ đệ, Mục Thần vui vẻ vì mình đã nuôi lớn một con vật nhỏ, dần dần nhắm hai mắt lại. Ánh trăng từ từ xuyên thấu qua cửa sổ, nghiêng chiếu vào, phủ lên trên người hắn, phảng phất như mặc vào cho hắn một tầng lụa mỏng bằng sương.

Ánh mắt Cố Vân Quyết rơi trên mặt Mục Thần, cuối cùng nhịn không được, vén màn giường lên đi đến bên người Mục Thần, nhìn lông mi nhỏ dài của hắn, y vươn một ngón tay ra nhẹ nhàng đâm đâm. Hàng lông mi nhỏ run rẩy làm lòng Cố Vân Quyết cũng ngứa theo, cho dù bị thôi miên, tiểu sư tôn của y vẫn không thay đổi thói quen cảnh giác. Cố Vân Quyết nhếch miệng lên, cúi đầu hôn lên trán Mục Thần một cái, ôm sát người bên cạnh vào lòng, dự định cứ như vậy mà ngủ.

Dường như nhận ra được người ở bên cạnh là ai, Mục Thần không hề phòng bị kề sát mặt lên bả vai Cố Vân Quyết, biểu tình có vẻ an tâm không ít.

Thân thể Cố Vân Quyết cứng ngắc, lại nhìn dáng vẻ của Mục Thần, đột nhiên không ngủ được.

Ngày hôm sau, lúc Mục Thần tỉnh lại cũng cảm giác thấy phía sau có một đồ vật nóng hầm hập, trên eo quấn một cánh tay, ôm hắn chặt cứng. Mục Thần bất đắc dĩ, cái tư thế ngủ này của tiểu đồ đệ, dĩ nhiên mười mấy năm không thay đổi. Vừa định đánh thức người nọ, hắn bỗng thấy phía sau có một thứ cứng cứng nóng nóng đang đâm vào trong bắp đùi của mình, nhiệt độ nóng rực làm cho hắn cách lớp áo cũng có thể cảm nhận được, Mục Thần cũng không nghĩ nhiều, duỗi tay nắm lấy vật kia, không khách khí bóp một cái, tên đồ đệ khốn kiếp này, ngủ còn mang theo vũ khí!

Cố Vân Quyết rên lên một tiếng, há mồm hít vào một ngụm khí lạnh.

Mục Thần cũng ngây ngẩn cả người, hình như không phải vũ khí...

Tay chân nhanh chóng bước xuống giường, cả người Mục Thần cứng đờ, cũng không biết nghĩ như thế nào, hắn lạnh mặt không nói chuyện, chớp mắt liền biến mất tại chỗ, xông thẳng vào phòng luyện đan, đóng cửa đặt cấm chế, tư thế hoàn toàn không muốn để cho bất luận kẻ nào tới gần.

Cố Vân Quyết bắt lấy ga trải giường, cảm nhận được hạ thể đau rát, tức giận cười gằn một tiếng. Sợ tới nỗi trốn đi?! Vậy mà y lại không biết, tiểu sư tôn thì ra thuộc họ thỏ! Sớm muộn! Sớm muộn cũng có một ngày thu thập hắn!

Trong phòng luyện đan, trên mặt Mục Thần bao phủ một tầng mây đen, nhìn nhìn mấy bụi thảo dược, chép miệng ghét bỏ ném xuống, lần thứ hai chạy đến chậu nước trên cái giá bên chân tường rửa tay ba lần. Cảm thấy giống như mình nắm phải một con sâu, lông xù, nhám nhám, cảm giác này muốn quên cũng quên không được, muốn vứt cũng vứt không xong. Hắn vậy mà lại nắm cái... của đồ nhi.

Sắc mặt Mục Thần xấu hổ lúng túng, cũng không biết hình dung tâm tình của mình thế nào, không ngừng kiến thiết tâm lí cho bản thân, Mục Thần âm thầm nhắc nhở chính mình, không có gì ghê gớm, đồ đệ lúc còn nhỏ chỉ như cái mầm đậu, cái gì mà hắn chưa từng thấy, hiện tại chỉ là lớn hơn một chút mà thôi, thật sự không có gì. Là sư tôn, làm cái gì cũng có thể tha thứ, chính mình nuôi y lớn, không có gì phải xấu hổ.



Nghĩ như thế, Mục Thần cảm thấy tâm lý thư thái chút.

Sau đó sắc mặt hắn càng không tốt hơn, sẽ không bóp hỏng chứ... Có cần phải luyện một viên thuốc, cứu trị một chút hay không?

Lúc chạng vạng, Mục Thần từ trong phòng luyện đan đi ra, một gương mặt hoàn mỹ anh tuấn, đã khôi phục dáng vẻ thanh lãnh thường ngày, hắn mặc lên người hoa bào màu xanh lam, bớt đi mấy phần băng lãnh, tăng thêm mấy phần thanh nhã.

"Xin chào cung chủ." Mấy thị nữ nâng hộp cơm vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy Mục Thần thì dừng bước lại khom lưng làm lễ.

Mục Thần ừm một tiếng, thấy thức ăn trong hộp không hề được chạm đến, có chút lo lắng hỏi: "Vân nhi không ăn đồ ăn?"

Thị nữ dẫn đầu cúi đầu, có chút lo lắng nói: "Từ sáng sớm đến giờ thiếu chủ vẫn không ăn."

Mục Thần cảm thấy ngực mình như có ai đó đấm một quyền: Quả nhiên! Bóp hư rồi! Tiểu đồ đệ đã bi phẫn gần chết, thậm chí còn tuyệt thực!

Đi đến phòng ngủ, Cố Vân Quyết quả nhiên đang khép hờ mắt ngã ở trên giường, nhìn như đang ngủ, Mục Thần đến làm cho y giật giật, lại không quay đầu lại. Giống như y đang hờn dỗi, dáng vẻ khác thường.

Mục Thần ngồi ở bên giường, mặt lạnh vỗ vỗ lưng đồ đệ, an ủi: "Không sợ, sư phụ sẽ chữa lành cho ngươi mà."

Thấy đồ đệ không để ý tới mình, Mục Thần lấy ra một viên thuốc, nhét vào lòng bàn tay Cố Vân Quyết.

Cố Vân Quyết ngồi dậy, gân xanh trên trán nhảy nhảy, đây là hoài nghi y không cứng được sao, ngay cả thuốc cũng luyện ra rồi, sư tôn thực sự là thương y! Nắm viên đan dược kia, Cố Vân Quyết xụ mặt, rất không vui hỏi: "Đây là cái gì?"

"Đan dược chữa bệnh." Mục Thần quét mắt nhìn nửa người dưới của Cố Vân Quyết.

Cố Vân Quyết bị tức đến bật cười, "Ta cảm thấy sư tôn nên kiểm tra trước thì sẽ tốt hơn, trực tiếp uống vào, ta sợ sẽ có sai lầm." Nói xong liền muốn cởi quần áo.

Mục Thần đoạt lại viên đan dược kia, duỗi tay nắm chặt cằm Cố Vân Quyết, trực tiếp nhét vào trong miệng y. Uống thuốc xong bảo đảm sẽ sinh long hoạt hổ, căn bản không cần kiểm tra.

Trong nháy mắt, Cố Vân Quyết cũng cảm giác thấy một luồng khí ấm áp chảy từ khắp nơi trong thân thể tập trung vào hạ thân, phân thân trực tiếp đứng thẳng lên. Thấy Mục Thần còn trưng ra bộ mặt không rõ lý do, ánh mắt tinh khiết mong đợi nhìn y để xem hiệu quả của thuốc, Cố Vân Quyết xanh mặt, có loại kích động muốn đè người này xuống ngay lập tức, mạnh mẽ chà đạp một phen. Muốn hôn toàn thân của hắn, để khắp toàn thân của cái người thanh lãnh này bị che kín dấu hôn, rồi hung ác giữ lấy hắn, xỏ xuyên qua hắn, làm cho hắn động tình rên rỉ dưới thân mình, không thể kìm chế mà bật khóc!

Hận không thể làm ngươi này tan chảy vào trong cốt nhục của mình, khiến toàn thân hắn cả trong lẫn ngoài đều hòa vào với mình, ai cũng không thể tách ra!

Khắc chế không được cỗ nóng nảy trong lòng, Cố Vân Quyết nắm lấy tay Mục Thần, kéo đến bên mép, không khách khí cắn một cái, cuối cùng lại không nỡ lòng thương tổn hắn, chỉ cắn ra mấy cái dấu răng thì y liền tỉnh táo lại, "Sư tôn!" Cố Vân Quyết nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như ta uống thuốc vào có sai lầm gì, nửa đời sau ngươi nhất định sẽ hối hận!" Bỏ lại một câu như vậy, bóng người Cố Vân Quyết lóe lên, y đã đi đến thác nước phía sau núi, đâm thẳng vào trong đầm nước lạnh, giờ chỉ có ý lạnh thấu xương mới dập tắt được khô nóng trong người y.

Thực sự là nghiệp chướng! Người yêu cho ngươi uống xuân dược, mà cố tình ngươi lại không thể chạm vào!

Mục Thần nhìn mu bàn tay trắng nõn của mình, mấy cái dấu răng dị thường chói mắt, hắn không khỏi nhíu mày, trên mặt nhuộm mấy phần ưu lo, tiểu đồ đệ vậy mà lại cắn hắn, đây là hận hắn đến mức nào? Nghĩ đến khẩu khí lúc Cố Vân Quyết nói chuyện, trong lòng Mục Thần giống như bị đâm một cái, mơ hồ đau đớn. Tiểu đồ đệ mà mình nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, lại nói chuyện kiểu như vậy với mình. Chuyện này cũng quá lạ lẫm với hắn, hắn vẫn luôn coi Cố Vân Quyết là tiểu hài tử, lại không biết y đã có ý nghĩ của chính mình, chưa nói gì đã bắt y uống thuốc, quả thật chưa hỏi ý kiến của đồ nhi.

Nghĩ tới đây, Mục Thần tâm trạng mệt mỏi mà xoa xoa trán, thật sự là lớn rồi, sau này nên tránh một chút mới tốt. Ngực hắn như có một thứ gì đó nặng trịch, tuy rằng đã sớm biết có một ngày Cố Vân Quyết sẽ lớn lên, nhưng Mục Thần không ngờ đến, ngày đó dĩ nhiên đến nhanh như vậy.

Tiểu đồ đệ mà hắn vẫn muốn ôm ôm hôn hôn giương cao cao, lớn rồi.

Sau khi Cố Vân Quyết trở về, phát hiện Mục Thần lại vào phòng luyện đan, hơn nữa còn bày kết giới ở bên ngoài, có vẻ như trong thời gian ngắn sẽ không đi ra. Sắc mặt Cố Vân Quyết tái xanh, lại trốn đi!

Mỗi lần bế quan chế thuốc, Mục Thần phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể đi ra ngoài, đã hứa sẽ rèn luyện năng lực thực chiến cho y, lại dám quên mất! Ngay cả cái này cũng dám quên, còn có cái gì không dám quên? Thật sự là... càng ngày càng không ngoan!

Ngày hôm sau, Liễu Hàn Chi một mặt sương lạnh, một tay xách theo Chử Thiên Song đi đến vùng trời của Viêm Dương cung, nói với Cố Vân Quyết: "Đi theo ta." Sau đó để lại cho Cố Vân Quyết một cái bóng lưng thẳng tắp, kiếm ý bễ nghễ, người đi ngang qua đều dồn dập trốn xa, không dám tới gần.

Cố Vân Quyết hé mắt, bị cỗ kiếm ý này gợi lên chiến ý, cầm kiếm lập tức đuổi theo.

Chử Thiên Song mặt như khóc tang mà vẫy tay: Đến a đến a, cùng nhau chịu huấn luyện đi, cảm thụ một chút cảm giác bị đánh hằng ngày. Đánh nhau mà thua, đánh! Một tháng kiểm tra cảnh giới một lần, tiến bộ chậm, đánh! Lúc đánh nhau mà linh lực phân phối không đúng, đánh! Chiêu thức dùng sai, lại đánh! Nói chung không quản đã làm sai điều gì, hay không làm gì sai, chỉ cần không phù hợp tâm ý của sư tôn, đều là một chữ... đánh!

Liễu Hàn Chi: "Sư tôn của ngươi bảo ta huấn luyện ngươi."

Cố Vân Quyết: "Ồ."

Liễu Hàn Chi: "Rút kiếm đi, hai người các ngươi cùng tiến lên."



Cố Vân Quyết: "Ừm."

...

Nửa tháng sau, Mục Thần xuất quan liền thấy đồ đệ mang một thân thương tổn, lúc này hắn lập tức nổi giận, nâng kiếm đi tìm Liễu Hàn Chi, "Bảo ngươi hỗ trợ huấn luyện! Ngươi đánh y làm gì?"

Liễu Hàn Chi lạnh giọng hỏi: "Ai huấn luyện đồ đệ mà không đánh? Ngươi không đánh à?"

Mục Thần cây ngay không sợ chết đứng trả lời một câu: "Ta chưa từng đánh y!" Nhiều lắm là đạp, chưa bao giờ dùng vũ khí!

Khoé miệng Liễu Hàn Chi giật một cái, không biết nên nói cái gì cho phải, thương tích trên người Cố Vân Quyết cũng không phải do hắn cố ý đánh, chẳng qua là lúc huấn luyện bị kiếm khí quét trúng, khó tránh khỏi việc để lại vết thương. Ai biết Mục Thần lại bao che khuyết điểm như thế.

Cố Vân Quyết đứng nhìn ở cách đó không xa, mê muội ngắm dáng vẻ hiện tại của Mục Thần, sau khi hai thầy trò náo loạn lại giận dỗi, dường như đã mười mấy ngày không nói chuyện. Mười mấy ngày nay, đã là cực hạn nhẫn nại của y, y cũng sắp phát điên rồi, người này lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái? Cụp mắt xuống, Cố Vân Quyết che giấu si mê nơi đáy mắt, lúc ngẩng đầu lại, trong mắt đã là một mảnh thanh minh.

Mục Thần nói xong với Liễu Hàn Chi, thu kiếm quay người liền muốn đi, không nghĩ tới Cố Vân Quyết vốn cách hắn rất xa lại đột nhiên xông đến, từ phía sau chặt chẽ ôm eo hắn, ôm quá gấp, gấp tới nỗi Mục Thần không kịp thở, cảm giác eo cũng sắp đứt đoạn mất. Trên khuôn mặt lạnh lẽo rốt cục có một tia rung động, Mục Thần yên lặng thở dài trong lòng, "Vân nhi, ngươi đã lớn rồi."

Người phía sau cười cười, hơi thở phả vào cổ Mục Thần, khí tức ấm áp làm Mục Thần nghiêng đầu theo bản năng, "Lớn rồi thì sư tôn không cần ta nữa, có đúng không?"

Mục Thần nhíu mày, "Không phải."

"Vậy vì sao sư tôn không nhìn ta?" Thanh âm của thiếu niên đã dần thay đổi, lúc này nghe ra càng thêm trầm thấp so với bình thường, phảng phất như mang theo vô hạn oan ức, toàn bộ đều là đau đớn vì sắp bị vứt bỏ.

Mục Thần hạ mắt, bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy tay Cố Vân Quyết muốn kéo đối phương ra khỏi eo của mình, không ngờ rằng Cố Vân Quyết ôm quá chặt, làm cho hai người dính chặt vào nhau, căn bản không kéo ra được, trong lòng Mục Thần mềm nhũn, chậm rãi nói: "Quay về."

"Sư tôn, xin lỗi, ta trở về thì sẽ chịu phạt quỳ." Thiếu niên phía sau thấp giọng xin lỗi, ôm thân thể của hắn mà khẽ run, làm cho cảm giác trống rỗng trong lòng Mục Thần từng chút từng chút được lấp đầy, đồ nhi vẫn yêu thích kề cận hắn như thế, cũng không hề giận hắn, xem ra, vẫn là do người làm sư tôn như hắn lòng dạ hẹp hòi.

"Thôi, " Mục Thần than thở một tiếng, "Vi sư cũng có sai." Đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi, Chử Thiên Song ôm kiếm, liếc liếc nhìn Liễu Hàn Chi, sư tôn nhà người ta nói xin lỗi với đồ đệ kia kìa...

Liễu Hàn Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Chử Thiên Song nhanh chóng cúi đầu, khóc không ra nước mắt, lúc này vô cùng nhớ nhung Nhị sư bá, Nhị sư bá không hề đánh hài tử, nhưng đáng tiếc, hai người này dường như vẫn đang phân cao thấp, không ai chịu phản ứng ai.

Trở lại Viêm Dương cung, Mục Thần nhận được tin tức do Ngự Thiên Dực truyền đến, gần đến ngày cử hành Tứ Môn thi đấu, ba môn phái khác đang lục tục đi đến Sùng Vân môn, Ngự Thiên Dực muốn ở tạm trong Viêm Dương cung, sớm dò hỏi ý Mục Thần xem có thể hay không.

Sùng Vân môn đương nhiên sẽ an bài nơi ở cho khách nhân, nhưng mà rất nhiều tu sĩ đều thích ở cùng chỗ với những người có quan hệ thân thiết, thuận tiện vun đắp tình cảm. Thân phận của Ngự Thiên Dực đặc thù, đến Sùng Vân môn nhất định sẽ được tôn làm thượng khách, chỉ cần Mục Thần đồng ý, Nhạc Minh Trạch đương nhiên cũng sẽ không từ chối.

Mục Thần vốn định đáp ứng, Viêm Dương cung không nhỏ, nơi ở trống cũng nhiều, vốn đã ước định kỳ hạn mười năm với đối phương, Ngự Thiên Dực lại đây ở thì cũng chẳng có gì. Không ngờ Cố Vân Quyết vốn đang quỳ gối ở chân tường lại đột nhiên đứng lên, nhanh chân đi đến đây xé nát phù truyền tin trong tay Mục Thần, sắc mặt rất khó coi hừ một tiếng, "Viêm Dương cung là nơi ở của ta và sư tôn, sao có thể để người ngoài vào ở?" Nói xong tiếp tục trở lại quỳ.

Dáng dấp của Cố Vân Quyết, trong mắt Mục Thần lại rất giống một con chó nhỏ bị người ta xâm chiếm địa bàn, hắn cũng không tiện kích thích y thêm nữa, lập tức cho người truyền tin: Viêm Dương cung không có chỗ ở.

Nhạc Minh Trạch xem phù truyền tin trong tay, mơ hồ có chút đau đầu, Viêm Dương cung lớn như vậy, thêm một trăm người vào ở còn được, lời nói dối này thật không có thành ý.

Nhìn nam nhân trước mắt chuyên tâm uống trà, thật giống như không thèm để ý đến những chuyện này, Nhạc Minh Trạch khách khí nói: "Ngự môn chủ có thể ở sát vách với bản tọa, cảnh sắc của Chính Phong cũng không tồi."

Ngự Thiên Dực gật gật đầu, nhìn Nhạc Minh Trạch có chút ý cười, mười năm không gặp, vị tiểu chưởng môn này đã nỗ lực rất nhiều.

Mục Thần nhìn Cố Vân Quyết vẫn đang ra vẻ khó chịu, bất đắc dĩ, "Ngươi muốn ở chỗ này của ta quỳ tới khi nào?"

"Quỳ đến khi sư tôn nguôi giận mới thôi." Cố Vân Quyết một mặt nghiêm túc.

Mục Thần có chút bực mình, người này, sau khi trở về, hắn nói với y chuyện muốn xây lại vách tường giữa gian phòng hai người, vậy là y cứ quỳ mãi, bảo y đứng lên y cũng không nghe, lại càng cho là hắn đang tức giận. Mục Thần cảm giác lòng mình thật mệt, nói cỡ nào y cũng không hiểu!

Đang hết cách với Cố Vân Quyết, bỗng Quản Thiện hai tay nâng một cái túi không gian đi tới, cung kính nói: "Cung chủ, dưới núi có một nam tử nói đây là di vật của mẹ ngài, bảo tiểu nhân cần phải giao tận tay cho ngài."

Mục Thần sắc mặt tối sầm lại, tiện tay nhận lấy.

Trong túi không gian là một khối ngọc giản, Mục Thần đưa linh thức tiến vào, bên trong chỉ có một mảnh hư vô. Thử nhỏ vào một giọt tinh huyết, ngọc giản đột nhiên vù một tiếng, phát ra một đạo bạch quang chói mắt, sau đó biến mất trong vô hình.

Mục Thần trừng mắt nhìn, ngạc nhiên: Biến mất?!

Cùng lúc đó, ngay khe hở của tam giới, một lão giả đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra, trước mắt dường như có sấm đánh ầm ầm, khí thế bức người. Ông khiếp sợ bấm ngón tay tính toán, thân hình cao lớn lung lay, không nhịn được mà nước mắt lưng tròng, "Con trai ta, thì ra nó có đời sau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook