Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 70

Hắc Miêu Nghễ Nghễ

22/07/2019

"Giả?" Sắc mặt của Cố Vân Quyết lạnh xuống trong nháy mắt, ánh mắt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đã lạnh như hồ sâu.

"Không phải!" Bạch Hiểu Nguyệt sợ đến giật mình, lập tức bò lăn đến sát viền tay tượng thần, nơm nớp lo sợ nói: "Thật, là thật! Ta nào dám lừa gạt thần tiên!"

Cố Vân Quyết cười lạnh một tiếng, "Thần tiên?" Y đã mất kiên nhẫn, dáng vẻ của tên mập này thoạt nhìn rất không thành thật, không bằng cứ trực tiếp đánh vào thần hồn để lục soát.

Người chết, vĩnh viễn không biết nói dối!

Mắt thấy Cố Vân Quyết sắp đưa bàn tay đến đỉnh đầu Bạch Hiểu Nguyệt, Mục Thần tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay của y, ôn hòa nói: "Ngươi bị thương thì nên thành thật chút đi, bớt tạo sát nghiệt."

Lúc ma tu phi thăng, lôi kiếp lớn hơn so với người tu tiên rất nhiều, cũng là do ngày thường tạo ra quá nhiều sát nghiệt, có quả đều có nhân, đời này Cố Vân Quyết vẫn chưa giết được mấy người, Mục Thần không muốn để y nhiễm phải huyết tinh.

Hai người đã kí khế ước, tâm tư hơi động là sẽ biết được ý nghĩ của nhau. Nhận ra đáy lòng của Mục Thần có lo lắng, Cố Vân Quyết cảm thấy ấm áp, sát ý trong lòng bị trấn áp xuống trong nháy mắt,y ôm lấy Mục Thần hôn nhẹ lên mái tóc hắn, trầm giọng nói: "Ta nhớ rồi."

Mục Thần hơi ngượng ngùng nhéo y một cái, rất nhanh liền thanh tĩnh lại, hắn kéo cánh tay của Cố Vân Quyết qua tỉ mỉ bôi nước thuốc, tuy rằng mặt lạnh, nhưng sắc mặt cũng rất ôn hòa. Mắt thấy sương lạnh trên cánh tay Cố Vân Quyết rút đi, Mục Thần kiểm tra một chút, phát hiện không có chuyện gì, lúc này mới nhìn về phía Bạch Hiểu Nguyệt, ánh mắt lại lập tức lạnh xuống.

Không muốn để cho đồ đệ giết người, cũng không có nghĩa là hắn không giết, cái tên mập này quá không thành thật, rất cần bị giáo huấn.

Vốn cho rằng đã tránh được một kiếp, Bạch Hiểu Nguyệt mới vừa thở ra một hơi, lúc này lại bị Mục Thần nhìn như thế, trong nháy mắt hắn liền cảm giác một luồng khí lạnh đang xông thẳng từ chân lên trán, tên mập lập tức khóc lên, "Thần tiên ơi..."

Mục Thần vừa nghe đến từ thần tiên này, mí mắt liền giật giật, không chờ đối phương nói xong, hắn đã dùng một cước đạp thẳng đối phương xuống, nhìn đối phương rơi thẳng xuống hệt như quả khinh khí cầu hình tròn, thân hình của Mục Thần thoắt một cái, đi theo phía sau Bạch Hiểu Nguyệt, nhấc chân đá tên này thêm một cước, đá đối phương nằm trên mặt băng, ngay sau đó liền nhét một viên thuốc vào trong miệng đối phương, nâng cằm tên mập lên, trực tiếp bắt hắn nuốt xuống.

"Khục khục..." Bạch Hiểu Nguyệt móc cổ họng ho khan, muốn moi viên đan dược ra, gương mặt tròn vo đã sợ đến trắng bệch.

Mục Thần lạnh mặt, tỉ mỉ quan sát biểu tình của đối phương, có tí hưng phấn, "Nghe nói lúc thành chủ khóc thì Tuyết Nữ sẽ xuất hiện, nước mắt của Tuyết Nữ có thể hình thành Băng Phách Châu, ta rất hiếu kì, cho nên muốn để ngươi thử một lần."

Bạch Hiểu Nguyệt đã nói không ra lời, cứ hu hu khóc lớn, nước mắt giống như mấy hạt châu bị đứt đoạn, lộp bộp lộp bộp rơi xuống, trong chớp mắt đã ướt vạt áo.

Cố Vân Quyết: "Mấy ngày trước ngươi cố gắng không ngủ, là muốn nghiên cứu thuốc này ấy hả?"

Mục Thần lấy ra một cái ấm sắc thuốc, nâng trong lòng bàn tay cười lạnh một tiếng, "Còn có rất nhiều, có thể làm cho hắn khóc đến muốn chết."

Bạch Hiểu Nguyệt: "Nha nha nha..."

Cố Vân Quyết dở khóc dở cười, lúc trước còn nói đó là lời nói vô căn cứ, bây giờ lại lặng lẽ tự mình làm thí nghiệm, sư tôn cũng khá là biệt nữu.

Lúc tên mập đang khóc đến nỗi thở không ra hơi, trên người hắn dần dần nổi lên một tia sáng trắng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thần hồn của một cô gái dần dần ngưng tụ thành hình.

Mục Thần khiếp sợ kéo tay Cố Vân Quyết lay lay, đôi mắt cũng tỏa ánh sáng: Mau nhìn! Thật sự khóc ra Tuyết Nữ!

Cố Vân Quyết híp mắt nhìn cánh tay bị Mục Thần nắm lấy, trong lòng nóng lên, rốt cục không nhịn được nâng mặt Mục Thần lên, hôn chụt một cái. Tiểu sư tôn nhà y thậm chí còn có vẻ mặt đáng yêu như thế, thật sự cần phải giấu hắn đi, tránh cho người khác nhung nhớ.

Bị Cố Vân Quyết thân mật như thế, Mục Thần tỉnh táo lại, mạnh mẽ trừng Cố Vân Quyết một cái, vỗ một cái bốp vào gáy tên đồ đệ ngu xuẩn, cái thứ nghiệt đồ!



Nử tử ở phía đối diện cúi chào Mục Thần, lễ độ nói: "Tiểu đệ trẻ người non dạ, nếu như mấy vị muốn biết chuyện gì, tại hạ biết gì nói nấy, cầu ngài buông tha hắn."

Mục Thần hơi thất vọng, nguyên lai là tỷ tỷ của tên mập, không phải Tuyết Nữ trong truyền thuyết. Nhìn kỹ còn thấy đối phương giống tên mập đến mấy phần, nhưng mà tỷ tỷ lại khuếch đại ưu điểm, dù ngoại hình không thể nói là khuynh thành tuyệt sắc, nhưng cũng là một đại mỹ nhân. Hơn nữa trên người nàng có loại anh khí mà nữ tử ít có, giơ tay nhấc chân rất tự nhiên hào phóng, dứt khoát lanh lẹ, không có chút mềm mại kiểu cách nào. Điều này không thể nghi ngờ khiến cho Mục Thần sinh ra hảo cảm, giơ tay điểm lên mấy huyệt đạo của tên mập, lúc này đối phương mới ngưng được tiếng khóc.

Tên mập dừng lại một chút, trong nháy mắt quay người ôm lấy tỷ tỷ, lần này là gào khóc xuất phát từ nội tâm, "Tỷ ơi, rốt cuộc ngươi đã tới!"

Nữ tử kia bất đắc dĩ sờ sờ đầu đệ đệ, giải thích với mọi người: "Tại hạ mới đúng là thành chủ của Tuyết thành, Bạch Hiểu Nguyệt, đây là đệ đệ của ta, Bạch Thịnh Vũ. Vì ba mươi năm trước thân thể của ta bị hủy, thần hồn chỉ có thể nấp trong cơ thể của đệ đệ có liên kết huyết thống, nhờ hắn thay ta quản lý Tuyết thành, nếu có chỗ nào đắc tội, mong các vị thượng tiên chớ trách."

Mục Thần hiểu rõ gật gật đầu, hắn vẫn còn đang thất vọng, nếu như nàng là Tuyết Nữ vừa khóc liền rơi Băng Phách Châu, hắn còn có thể túm lại nghiên cứu một chút, nhưng đáng tiếc đây chỉ là thần hồn của một cô gái bình thường.

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Mục Thần, cẩn thận hỏi: "Thánh Giả* cần Băng Phách Châu sao?"

(Thánh Giả: cách gọi thần linh một cách tôn kính)

Mục Thần nhíu mày, "Thánh Giả?"

Bạch Hiểu Nguyệt cũng hơi kinh ngạc, hắn cũng không biết sao? Rõ ràng ngoại hình rất giống.

Cố Vân Quyết đột nhiên mở miệng đánh gãy đề tài này, "Nếu Bạch thành nói đến Băng Phách Châu, vậy có thể thấy được nơi này có thứ đó."

Bạch Hiểu Nguyệt gật nhẹ đầu, "Đúng, kỳ thực Băng Phách Châu cũng không phải là một viên băng châu, đệ đệ ta đem cái này ra, chẳng qua là muốn lừa các ngươi rời đi. Bởi vì Băng Phách Châu vô cùng quý giá, nó chính là linh mạch chống đỡ tuyết vực, Tuyết thành này của ta ngàn vạn năm qua vẫn luôn kết băng không tan, chính là nhờ linh mạch trong tuyết vực. Nếu như Thánh Giả muốn Băng Phách Châu, chỉ có thể đi đến nơi sâu nhất của linh mạch, còn lấy được hay không, thì phải xem cơ duyên."

Cố Vân Quyết hé mắt, "Sao lại nói như vậy?"

Bạch Hiểu Nguyệt giải thích: "Bởi vì linh mạch của tuyết vực cần trăm năm mới có thể ngưng tụ ra một giọt thủy châu, giọt nước này nhỏ xuống, tích trữ dưới dòng sông ngầm dưới lòng đất rồi tiến vào Tuyết thành, điều này làm cho băng sơn tuyết vực quanh năm luôn bảo trì lạnh giá. Bởi vì nhiệt độ của nó quá thấp nên không người nào có thể đến gần, bản thân ta cũng chỉ biết được từ trên thư tịch. Hiện tại cũng không ai biết thời điểm nào thì giọt nước ấy ngưng tụ mà thành, nếu không có duyên, có thể ngài phải chờ trăm năm."

Mục Thần lẳng lặng nghe xong, nhàn nhạt gật gật đầu, "Có thể thỉnh thành chủ dẫn đường hay chăng, không cần biết có thể lấy được hay không, sau đó Mục mỗ sẽ luyện chế cho ngươi một viên Tụ Phách Hóa Hình đan, trợ giúp ngươi tái tạo thân thể."

Bạch Hiểu Nguyệt kích động nói: "Đa tạ Thánh Giả!"

Mục Thần quay đầu lại liếc nhìn Phượng Cửu Lê vẫn luôn không biết đang suy nghĩ gì, nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn đi theo, hay muốn trở lại?"

Phượng Cửu Lê nhếch miệng, cười đầy tà khí, "Đương nhiên là muốn đi theo ngươi, từ giờ trở đi ngươi tới chỗ nào, ta sẽ theo tới chỗ đó."

Mục Thần ghét bỏ nhíu mày lại, lạnh mặt, có chút bực mình.

Cố Vân Quyết xoa bóp vai Mục Thần, hoàn toàn không kiêng kị Phượng Cửu Lê ở đây, sủng nịch dỗ dành Mục Thần: "Sau khi xuống lòng đất, trực tiếp làm thịt y rồi nhấn chìm xuống đáy hồ, sau đó sẽ có thể thanh tịnh."

Mục Thần nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, nhíu mày bác bỏ đề nghị của Cố Vân Quyết, "Như vậy không được." Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, thậm chí có chút trầm trọng, "Y có thể dục hỏa trùng sinh, lúc chưa chắc chắn có thể làm y thần hồn câu diệt thì không được tùy tiện ra tay."

Cố Vân Quyết cười gật đầu, "Sư tôn nói đúng lắm, đều nghe sư tôn."

"Chà chà..." Phượng Cửu Lê lắc đầu một cái, cảm thấy đôi thầy trò này thật sự không để y vào trong mắt, ở trước mặt y còn dám thương lượng làm sao mới giết được y xong còn hủy luôn thi thể, cũng khá thú vị.

Nhưng y lại không biết, Mục Thần thật sự đang cân nhắc khả năng làm thịt y, Cố Vân Quyết cũng thật sự muốn nhân cơ hội này thủ tiêu Phượng Cửu Lê.



Sau khi Phượng Cửu Lê nhìn thấy tượng thần kia, quả thật y đã xác định Mục Thần chính là người mà số mệnh của y đang tìm. Y đang hoài nghi, vì lý do gì mà thiên đạo lại che chở cho Mục Thần như thế, thậm chí còn không tiếc gì mà chọn lựa cho hắn một người định sẵn trong số mệnh để đến đây bảo vệ cho hắn? Y vốn bị ép buộc đến đây, trong lòng luôn tồn tại mấy phần phản đối, nếu như tìm thấy được người được định ra cho số mệnh của mình, y sẽ trực tiếp giết hắn, nhìn thử xem thiên đạo có thể làm gì mình.

Nhưng mà bây giờ, y lại đột nhiên có mấy phần hứng thú.

Chuyện đến nước này, y đã chậm một bước, Mục Thần cũng không tuân theo chỉ thị của thiên đạo, ngược lại còn kết làm đạo lữ cùng đồ đệ, điều này khiến cho y thấy thật tò mò, kết cục ly kinh bạn đạo* này của Mục Thần, sẽ là gì đây?

(ly kinh bạn đạo: không tuân theo sách vở, không tuân theo đạo lí)

Từ việc cốt linh và tu vi của Cố Vân Quyết không ngang nhau, có thể nhìn ra người này hẳn là đoạt xác, là người vốn không nên sống tại thế giới này, điểm này dựa vào biểu hiện của Mục Thần, có thể thấy được nhất định là hắn đã biết. Cho nên y quyết định đi theo hai người bọn họ, xem xem kết cục của bọn họ ra sao.

Đợi Bạch Hiểu Nguyệt dàn xếp tên mập xong xuôi, nàng nói với mọi người: "Đi theo hướng linh mạch của mạch nước ngầm, ở nơi đáy hồ này."

Theo lời Bạch Hiểu Nguyệt nói, ba người phóng tầm mắt tới mặt hồ, hồ này như một mặt gương cực lớn, không hề kết băng, mặt ngoài thế nhưng không thấy một tia sóng lớn, đến gần lại cảm giác được băng hàn bên trong, ngay cả vận chuyển linh lực cũng có chút khó khăn.

Bạch Hiểu Nguyệt nói: "Ta đây là một tia tàn hồn, chịu không nổi hàn khí này tập kích, cầu Thánh Giả ban cho một pháp khí có thể gửi thân."

Mục Thần lấy ra một hạt châu màu đỏ, thu thần hồn của Bạch Hiểu Nguyệt vào, hắn vừa định nhấc chân, liền bị Cố Vân Quyết kéo lại, ôm hắn vào trong lòng.

"Không ai biết tình huống phía dưới, ta không dám tách khỏi sư tôn." Cố Vân Quyết híp mắt, ôm chặt Mục Thần, không hề có ý định buông tay.

Mục Thần nhìn cánh tay quấn trên eo mình, rồi lại nhìn eo của Cố Vân Quyết một chút, hắn thử ôm ngược lại, xong liền cụp mắt do dự, lập tức rút tay về, sắc mặt hơi đen.

Tên đồ đệ khốn kiếp này cao hơn hắn, Mục Thần ôm y xong lại cảm thấy giống như mình đang đu trên người y, hệt như người yêu nhỏ đang làm nũng vậy.

Hồi nhỏ nuôi y quá tốt rồi, Mục Thần mơ hồ có chút hối hận.

Hai thầy trò cứ như vậy mà đi xuống nước, ngược lại phối hợp rất ăn ý. Mục Thần dùng Cửu Dương minh hỏa ngăn cách hàn khí và nước trong hồ, Cố Vân Quyết ôm sát hắn, thời khắc chú ý an toàn bên người, cũng để linh lực của chính mình trước sau nằm ở trạng thái dồi dào.

Phượng Cửu Lê tụt lại phía sau hai người, ở một khoảng cách không xa không gần, Cố Vân Quyết vẫn đề phòng y, y cũng đang đề phòng Cố Vân Quyết. Hai người đều muốn giết chết đối phương, nhưng cố tình công lực của họ lại tương đương, hơn nữa tâm tư cũng không phải hạng đơn giản, địch ý này hình như là một loại thiên tính, khiến người nhìn không thấu.

Cố Vân Quyết có thể thời khắc nằm ở trạng thái đỉnh cao, tâm ý tương thông với Mục Thần, hai người có khế ước đạo lữ, linh lực thậm chí có thể chuyển đổi lẫn nhau, nói cách khác, bất cứ lúc nào Mục Thần cũng có thể cho Cố Vân Quyết mượn công lực của mình để dùng. Hơn nữa hai người lại là thầy trò, khi dùng đương nhiên làm ít mà hiệu quả nhiều. Phượng Cửu Lê lại chỉ có một người, ngăn cách hàn khí này dĩ nhiên hao phí không ít linh lực của y, nhất định phải bổ sung linh thạch liên tục. Mắt thấy Mục Thần càng lặn càng sâu, y do dự một chút, ngừng lại.

Sau khi Cố Vân Quyết nhận ra được liền có chút tiếc nuối, vừa định quay đầu lại đã bị Mục Thần nhận ra, hắn không chút đau lòng mà nhéo eo đồ đệ một cái, truyền âm nói: "Đã nói rồi, ngươi phải ngoan một chút."

Cố Vân Quyết đau đến nhếch nhếch miệng, nhéo y mà còn dùng linh lực, tiểu sư tôn ra tay thật nặng, trên eo chắc đã bầm tím rồi, y nhịn đau hỏi: "Vậy ta ngoan một chút thì sư tôn sẽ đáp ứng yêu cầu của ta sao?"

Mục Thần hơi đỏ mặt, mặt lạnh từ chối: "Không thể!"

"Ta bảo đảm không giống lần trước, sẽ không mất... ui da!" Bị Mục Thần nhéo thêm một cái, Cố Vân Quyết nhịn đau nói thêm hai chữ: "Kiềm – chế "

Ngay lúc Mục Thần thẹn quá hóa giận, hạt châu màu đỏ kia đã dừng lại, trước mắt có thể nhìn thấy một nguồn suối nhỏ, có thể thấy được một dòng nước nhỏ đang róc rách tuôn ra.

Bạch Hiểu Nguyệt nói: "Thánh Giả, phía dưới chính là linh mạch của tuyết vực."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook