Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn
Chương 32: Em có thích anh ấy không?
Tuyết Nguyên U Linh
26/03/2020
Sợ bóng sợ gió một hồi, nhóm thanh niên kéo nhau rời đi trong cơn chóng mặt. Những chuyện xảy ra hôm nay có thể khiến họ kinh khiếp trong cả năm, thiếu nữ cưỡi lừa, khỉ hái táo, mỹ vị nông gia, miêu xà đại chiến… Đối với cuộc sống thành thị của họ mà nói, đây đều là những trải nhiệm cực kì mới lạ.
Cô bé tóc bím đuôi ngựa chỉnh sửa hình ảnh và video mà mình quay được rồi dùng ảnh đẹp văn hay đăng lên weibo, ngay sau đó đã thu hút được rất nhiều người xem, còn tạo ra một cuộc thảo luận rất sôi nổi, nhất là về anh khỉ và mèo mướp, rình rang không ngoài dự đoán. Không ít người vào hỏi vị trí cụ thể của thôn Khai Minh, dự định nghỉ lễ sẽ tới đây chơi một chuyến.
Mễ Lạp nằm trên giường, dùng điện thoại của Tích Bạch Thần lên weibo của anh, định phát video mà nhóm cô bé tóc bím đuôi ngựa đã đăng lên.
Tài khoản đã chứng nhận của Tích Bạch Thần tên là “Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại”, Mễ Lạp tình cờ xem lướt qua, ngay lập tức kinh ngạc không thôi. Cô biết nghề nghiệp của Tích Bạch Thần là tác gia, nhưng vẫn luôn không biết cụ thể anh đã viết tác phẩm nào, hôm nay thấy weibo của anh, rốt cuộc đã được mở mang tầm mắt.
“Tích Đại” là bút danh chính thức của Tích Bạch Thần, tác phẩm chủ yếu của anh đều được đăng dưới bút danh này. Mới vài năm, tổng số tác phẩm công bố của anh đã lên đến 43 bộ, trong đó đa số được bán bản quyền cho phim điện ảnh và truyền hình, hiện nay còn có ba bộ đang quay, tất cả đều thu được tỉ số người xem rất cao. Còn có hai mươi mấy bộ được phiên dịch ra nhiều thứ tiếng, xuất bản tại hơn mười quốc gia.
Mễ Lạp không ngờ Lão Bạch lại là một vị đại thần trâu bò như vậy, anh không hay đăng weibo, người hâm mộ cũng không nhiều, chỉ vài trăm ngàn mà thôi, nhưng những người follow anh, đạo diễn nổi tiếng có, biên kịch thực lực có, minh tinh điện ảnh có, đúng chuẩn bố già kim chủ và đại V* lưu lượng đông đảo.
(Đại V: tài khoản của những người nổi tiếng đã được chứng thực trên internet sẽ có dấu “V” đằng sau)
Tác phẩm của Tích Đại, không đâu là không phải tuyệt phẩm, lời khen như nước thủy triều, đàn thần sừng sững không sao quật ngã nổi. Nhìn những tin nhắn ca tụng có thừa này, lại nhớ tới những án văn trong tòa báo mà anh xuất bản với bút danh “Thải Hồng Thí” bị phun tới thương tích đầy mình kia, Mễ Lạp cảm thấy Lão Bạch đúng là một thành phần tinh anh hiếm có.
“Lão Bạch, tôi có thể mượn thẻ căn cước của anh dùng một chút không?”
“Để làm gì?” Tích Bạch Thần vẫn say mê gõ chữ, không ngẩng đầu, hỏi.
“Tôi muốn đăng kí một tài khoản weibo.” Thẻ căn cước của cô chắc chắn không dùng được ở thế giới này, nên chỉ có thể mượn của Lão Bạch đăng kí một tài khoản nhỏ.
“Thẻ căn cước trong ví tiền, cô tự lấy đi.”
Mễ Lạp cầm chiếc ví đặt trên tủ đầu giường lên, lấy thẻ căn cước bên trong ra, thấy ảnh chụp phí trên, cô liền phụt cười: “Lão Bạch, không ngờ trước đây anh cũng là một tiểu thịt tươi đấy.”
Thẻ căn cước được làm từ mười năm trước, Tích Bạch Thần lúc đó mới khoảng chừng hai mươi, ngũ quan tuấn tú, mặt mày sắc sảo mang theo vài phần bướng bỉnh bất kham, khác hoàn toàn vẻ nội tâm tùy ý bây giờ.
Tích Bạch Thần nói một cách thâm trầm: “Ai mà không có thời tuổi trẻ?”
“Ha ha…” Mễ Lạp vừa cười vừa điền thông tin. Cô đăng kí cho mình một tài khoản weibo có tên “Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ”, sau đó tương tác* với “Chưa bao giờ ló mắt – Tích Đại”, follow nhóm tóc bím đuôi ngựa rồi chuyển tiếp video mà họ tải lên.
(*Tương tác: nghĩa là follow qua lại)
Mễ Lap đưa màn hình điện thoại lại gần Tích Bạch Thần, nói: “Tài khoản weibo của tôi này, mật khẩu là 10101X.”
Tích Bạch Thần nâng mắt, thấy tên weibo của cô là “Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ”, post một bài: *Chuyện bình thường hôm nay, ăn cơm cưỡi lừa bắt chuột @ Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại.*
“Mai mua vài cái bẫy chuột nhé, trong nhà có nhiều chuột tới ở lắm.” Mễ Lạp vốn định mời mấy con mèo tới hỗ trợ, nhưng nghĩ tới ánh mắt khinh bỉ khi thấy mình không biết bắt chuột, cô vẫn cảm thấy nên tự lực cánh sinh thì hơn.
“Cô lên thẳng trang T Bao của tôi đi, muốn mua gì tự mua, mật khẩu là…” Tích Bạch Thần nói tất cả tài khoản và mật khẩu T Bao cho cô nghe.
Mễ Lạp cũng chẳng thấy có gì không đúng, đăng nhập T Bao xong, cô hăng hái bừng bừng xem lướt qua hết các loại thương phẩm. Thông qua nền tảng mua sắm trực tuyến, cô có thể hiểu được tin tức cơ bản của thế giới này một cách rất trực quan.
Nhìn vô vàn thứ chưa từng thấy trước đây, cô gắng hết sức dằn cơn xung động muốn mua mọi thứ xuống, đầu tiên là bỏ vào giỏ mua hàng, sau đó lại suy nghĩ có nên mua nữa hay không.
Một thế giới mới đang mở ra ngay trước mắt cô, làm cô cà thẻ không dừng được. Mãi đến khi điện thoại truyền đến âm báo pin sắp hết, cô mới thỏa mãn thở hắt một hơi.
Ngẩng đầu, đang muốn hỏi Tích Bạch Thần đồ sạc điện thoại ở đâu, một giây sau, biểu cảm liền đông đặc.
Trong tầm mắt là một là một rèm cửa sổ màu hồng tím quen thuộc, cùng với đồ trang trí tự làm và chiếc tủ màu trắng khắc hoa.
Cô thật sự đã xuyên trở về mà không có bất kì cảm giác gì? Còn mang theo điện thoại của Tích Bạch Thần!
Suy đoán lúc trước, chỉ cần mang theo vật thuộc về thế giới kia trên người thì thân thể sẽ không thể xuyên về, hôm nay xem ra đã không còn chính xác.
Trước khi xuyên qua, cô đang cà thẻ T Bao, không có bất kì tình huống dị thường nào xảy ra.
Mễ Lạp lại lướt điện thoại, lên trang chủ T Bao thêm lần nữa, sau vài giây, không ngờ lại lên được. Nhìn trang chủ T Bao của thế giới khác, cô có chút mộng mị. Không gian khác, mạng internet khác, rốt cuộc liên kết bằng cách nào? Chẳng lẽ cũng mua sắm được thật?
Mễ Lạp không thể kiềm được sự tò mò, nhấp mua hai sản phẩm giá rẻ khác nhau, một dùng địa chỉ của mình, một dùng địa chỉ của Tích Bạch Thần.
Tốc độ mạng rất chậm, phải chừng bốn năm phút Mễ Lạp mới giao dịch thành công.
Thấy điện thoại chỉ còn 3% pin, Mễ Lạp thử dùng đồ sạc pin của mình, không ngờ có thể dùng thế được, cảm giác hết sức kinh ngạc.
“Meo meo~” Một tiếng mèo từ cửa truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Mễ Lạp ngẩng đầu, thấy Tiểu Bạch chạy lon ton tới, thân thiết cọ cọ vào chân cô.
“Tiểu Bạch, nhớ chị không?” Mễ Lạp để điện thoại xuống, ôm nó lên, vuốt ve chú mèo, “Hai ngày nay có đói bụng không? Chị sẽ làm đồ ăn ngon cho em liền.”
Trong lúc nói chuyện, cô đứng lên, ôm nó vào phòng bếp.
Đêm khuya, Tích Bạch Thần mới hoàn thành nhiệm vụ sáng tác hôm nay, đang chuẩn bị hỏi Mễ Lạp có muốn ăn khuya hay không, đã thấy trên giường trống rỗng, người vốn nằm trên giường nghịch điện thoại không biết đã biến mất từ lúc nào.
“Tiểu Mễ?” Anh tìm trong nhà ngoài nhà một vòng, cuối cùng kết luận được cô lại âm thầm rời đi.
Tích Bạch Thần trầm mặc về phòng, dùng laptop đăng nhập weibo, thấy “Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ” vừa gửi cho anh một tin nhắn mấy phút trước: *Tôi đi rồi, chờ tôi về nhé, moa moa ~~*
*Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại: Chừng nào về?*
Sau khi tin nhắn được gửi đi, lại giống như đá chìm xuống biển, một hai tiếng sau cũng không có hồi đáp.
Tích Bạch Thần nằm trên giường, có chút không buồn ngủ. Từ ba tuổi anh đã quen ngủ một mình, Tiểu Mễ là người đầu tiên ngủ bên cạnh anh trong suốt hai mươi mấy năm qua. Lúc đó không thấy có gì kì lạ, nhưng bây giờ ngẫm lại, mới phát hiện mình lại tiếp nhận một cách hiển nhiên như vậy. Cho nên đến lúc thiếu cô, lại cảm thấy không ngủ ngon được.
Trằn trọc trên giường tới hơn nửa đêm, Tích Bạch Thần xoay người ngồi dậy, mở laptop ra, ngón tay bay lượng, nháy mắt đã tiến vào trạng thái gõ chữ điên cuồng, một án văn cho tòa báo thống khổ lại sắp ra đời…
Sáng hơn 9 giờ, Mễ Lạp từ trong mơ tỉnh lại, cảm thấy hơi uể oải, hệt như lúc mới vận động quá sức xong.
Cô xoa đầu, ngồi dậy, lấy điện thoại của Tích Bạch Thần qua xem, lượng pin đã đầy.
Mở dữ liệu mạng, Mễ Lạp đăng nhập vào T Bao, thấy hai sản phẩm mà cô mua hôm qua đều đã được giao, cũng không biết liệu chúng có thể gởi tới thuận lợi hay không.
Tạm thời bỏ qua chuyện này, Mễ Lạp lại với tay lấy laptop của mình, mở hòm thư, kiểm tra file ca khúc mà cô tải xuống đã gửi tới được chưa.
“A, có rồi!” Mễ Lạp ngạc nhiên mở tệp đính kèm ra, mấy trăm file nhạc M xuất hiện trên màn hình máy tính.
Mễ Lạp không thể chờ được nữa, thử nghe một chút, thấy một số bài có thể phát bình thường, một số bài lại bị hỏng, nhưng cuối cùng có thể thu được hơn mười bài, như vậy cô đã thỏa mãn.
Nghe ca khúc của thế giới khác, Mễ Lạp vui vẻ lướt lên lướt xuống.
“Đinh đinh đang đinh đinh đang…” Một tràng chuông điện thoại bỗng cắt ngang bài hát đang được phát.
Mễ Lạp cầm điện thoại lên nhìn, là Chung Dục.
Cô do dự mấy giây, cuối cùng bắt máy. Nếu người đàn ông này tiếp tục quấy rầy, cô sẽ kéo anh ta vào list đen.
*Tiểu Mễ, mấy ngày nay đi đâu? Sao không liên lạc được.*
“Ừm, ra ngoài có việc, quên mang điện thoại.” Mễ Lạp vừa vờn mèo vừa trả lời một cách lạnh nhạt.
*Tôi còn tưởng em kéo tôi vào list đen rồi chứ.* Bên kia truyền đến giọng nam cười trầm thấp.
Mễ Lạp – Người đang chuẩn bị kéo anh ta vào list đen: “…”
*Biết em không có việc gì là tốt rồi, sắp tới tôi phải ra nước ngoài một chuyến, chờ tôi trở lại, tôi sẽ lại mời em ăn cơm.*
Giọng của Mễ Lạp liền nhẹ nhàng hơn: “Đi đường bình an.”
Chung Dục: Sao lại cảm thấy có chút khó chịu nhỉ?
*… Tiểu Mễ, rốt cuộc em thích mẫu đàn ông thế nào?*
Vấn đề đột nhiên ập tới làm Mễ Lạp ngẩn ra, lập tức trả lời theo bản năng: “Vừa kiêu ngạo vừa trưởng thành, vừa lười biếng vừa tập trung, đơn giản không khoa trương, ngay cả lúc ngồi trên bồn cầu cũng có mùi đàn ông lạ thường.”
Chung Dục: Cái cuối cùng là thứ quỷ gì? Ngồi bồn cầu ngoài mùi phân ra thì còn tỏa ra mùi gì thơm tho mà hấp dẫn người khác? Lẽ nào muốn chiếm được trái tim cô, còn phải học cách thải ra một đống phân có mị lực?
Trả lời vấn đề này xong, Mễ Lạp cũng có phần ngớ người. Người cô đang nói, sao lại giống Lão Bạch như đúc thế nhỉ?
*…Tôi hiểu rồi, em nghỉ ngơi tốt nhé, tôi cúp trước, chờ tôi về nước sẽ hẹn sau.*
Để điện thoai xuống, Mễ Lạp ôm lấy Tiểu Bạch, hỏi: “Tiểu Bạch, thành thật mà nói, em thích Lão Bạch không?”
Tiểu Bạch nghẹo đầu: “Meo meo ~~” *Thích chứ.*
“Anh ấy không biết nấu ăn, còn độc địa, cả người toát ra khí chất trai thẳng độc thân, em thích anh ta chỗ nào?”
Tiểu Bạch: “Anh ấy thích em cho nên em cũng thích anh ấy.*
Mễ Lạp: “… Sao em biết anh ấy thích em?”
Tiểu Bạch: *Em biết chứ, giống như em biết chị cũng thích em đó.*
Mễ Lạp: Tộc mèo tinh các em đều tự tin như vậy à?!
“Em thấy chị thích anh ấy không?”
*Tất nhiên.* Tiểu Bạch tặng cho con sen nhà mình một ánh mắt “Chị đúng là tiểu bạch”, *Nếu chị không thích anh ấy, tại sao phải nuôi người ta?*
Mễ Lạp: Em nói cũng có lí…
Hôm qua bị một đám mèo dạy làm mèo, hôm nay lại bị một con mèo dạy làm người, mình đúng là chẳng ra gì.
“Ừm, chị biết rồi.” Xác định mình có chút động tâm như vậy lại càng làm Mễ Lạp phiền não hơn. Giữa cô và Tích Bạch Thần có một bức tường ngăn cách, hơn nữa bức tường này còn rất rất dày, phải nằm mơ mới phá vỡ được…
Cô bé tóc bím đuôi ngựa chỉnh sửa hình ảnh và video mà mình quay được rồi dùng ảnh đẹp văn hay đăng lên weibo, ngay sau đó đã thu hút được rất nhiều người xem, còn tạo ra một cuộc thảo luận rất sôi nổi, nhất là về anh khỉ và mèo mướp, rình rang không ngoài dự đoán. Không ít người vào hỏi vị trí cụ thể của thôn Khai Minh, dự định nghỉ lễ sẽ tới đây chơi một chuyến.
Mễ Lạp nằm trên giường, dùng điện thoại của Tích Bạch Thần lên weibo của anh, định phát video mà nhóm cô bé tóc bím đuôi ngựa đã đăng lên.
Tài khoản đã chứng nhận của Tích Bạch Thần tên là “Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại”, Mễ Lạp tình cờ xem lướt qua, ngay lập tức kinh ngạc không thôi. Cô biết nghề nghiệp của Tích Bạch Thần là tác gia, nhưng vẫn luôn không biết cụ thể anh đã viết tác phẩm nào, hôm nay thấy weibo của anh, rốt cuộc đã được mở mang tầm mắt.
“Tích Đại” là bút danh chính thức của Tích Bạch Thần, tác phẩm chủ yếu của anh đều được đăng dưới bút danh này. Mới vài năm, tổng số tác phẩm công bố của anh đã lên đến 43 bộ, trong đó đa số được bán bản quyền cho phim điện ảnh và truyền hình, hiện nay còn có ba bộ đang quay, tất cả đều thu được tỉ số người xem rất cao. Còn có hai mươi mấy bộ được phiên dịch ra nhiều thứ tiếng, xuất bản tại hơn mười quốc gia.
Mễ Lạp không ngờ Lão Bạch lại là một vị đại thần trâu bò như vậy, anh không hay đăng weibo, người hâm mộ cũng không nhiều, chỉ vài trăm ngàn mà thôi, nhưng những người follow anh, đạo diễn nổi tiếng có, biên kịch thực lực có, minh tinh điện ảnh có, đúng chuẩn bố già kim chủ và đại V* lưu lượng đông đảo.
(Đại V: tài khoản của những người nổi tiếng đã được chứng thực trên internet sẽ có dấu “V” đằng sau)
Tác phẩm của Tích Đại, không đâu là không phải tuyệt phẩm, lời khen như nước thủy triều, đàn thần sừng sững không sao quật ngã nổi. Nhìn những tin nhắn ca tụng có thừa này, lại nhớ tới những án văn trong tòa báo mà anh xuất bản với bút danh “Thải Hồng Thí” bị phun tới thương tích đầy mình kia, Mễ Lạp cảm thấy Lão Bạch đúng là một thành phần tinh anh hiếm có.
“Lão Bạch, tôi có thể mượn thẻ căn cước của anh dùng một chút không?”
“Để làm gì?” Tích Bạch Thần vẫn say mê gõ chữ, không ngẩng đầu, hỏi.
“Tôi muốn đăng kí một tài khoản weibo.” Thẻ căn cước của cô chắc chắn không dùng được ở thế giới này, nên chỉ có thể mượn của Lão Bạch đăng kí một tài khoản nhỏ.
“Thẻ căn cước trong ví tiền, cô tự lấy đi.”
Mễ Lạp cầm chiếc ví đặt trên tủ đầu giường lên, lấy thẻ căn cước bên trong ra, thấy ảnh chụp phí trên, cô liền phụt cười: “Lão Bạch, không ngờ trước đây anh cũng là một tiểu thịt tươi đấy.”
Thẻ căn cước được làm từ mười năm trước, Tích Bạch Thần lúc đó mới khoảng chừng hai mươi, ngũ quan tuấn tú, mặt mày sắc sảo mang theo vài phần bướng bỉnh bất kham, khác hoàn toàn vẻ nội tâm tùy ý bây giờ.
Tích Bạch Thần nói một cách thâm trầm: “Ai mà không có thời tuổi trẻ?”
“Ha ha…” Mễ Lạp vừa cười vừa điền thông tin. Cô đăng kí cho mình một tài khoản weibo có tên “Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ”, sau đó tương tác* với “Chưa bao giờ ló mắt – Tích Đại”, follow nhóm tóc bím đuôi ngựa rồi chuyển tiếp video mà họ tải lên.
(*Tương tác: nghĩa là follow qua lại)
Mễ Lap đưa màn hình điện thoại lại gần Tích Bạch Thần, nói: “Tài khoản weibo của tôi này, mật khẩu là 10101X.”
Tích Bạch Thần nâng mắt, thấy tên weibo của cô là “Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ”, post một bài: *Chuyện bình thường hôm nay, ăn cơm cưỡi lừa bắt chuột @ Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại.*
“Mai mua vài cái bẫy chuột nhé, trong nhà có nhiều chuột tới ở lắm.” Mễ Lạp vốn định mời mấy con mèo tới hỗ trợ, nhưng nghĩ tới ánh mắt khinh bỉ khi thấy mình không biết bắt chuột, cô vẫn cảm thấy nên tự lực cánh sinh thì hơn.
“Cô lên thẳng trang T Bao của tôi đi, muốn mua gì tự mua, mật khẩu là…” Tích Bạch Thần nói tất cả tài khoản và mật khẩu T Bao cho cô nghe.
Mễ Lạp cũng chẳng thấy có gì không đúng, đăng nhập T Bao xong, cô hăng hái bừng bừng xem lướt qua hết các loại thương phẩm. Thông qua nền tảng mua sắm trực tuyến, cô có thể hiểu được tin tức cơ bản của thế giới này một cách rất trực quan.
Nhìn vô vàn thứ chưa từng thấy trước đây, cô gắng hết sức dằn cơn xung động muốn mua mọi thứ xuống, đầu tiên là bỏ vào giỏ mua hàng, sau đó lại suy nghĩ có nên mua nữa hay không.
Một thế giới mới đang mở ra ngay trước mắt cô, làm cô cà thẻ không dừng được. Mãi đến khi điện thoại truyền đến âm báo pin sắp hết, cô mới thỏa mãn thở hắt một hơi.
Ngẩng đầu, đang muốn hỏi Tích Bạch Thần đồ sạc điện thoại ở đâu, một giây sau, biểu cảm liền đông đặc.
Trong tầm mắt là một là một rèm cửa sổ màu hồng tím quen thuộc, cùng với đồ trang trí tự làm và chiếc tủ màu trắng khắc hoa.
Cô thật sự đã xuyên trở về mà không có bất kì cảm giác gì? Còn mang theo điện thoại của Tích Bạch Thần!
Suy đoán lúc trước, chỉ cần mang theo vật thuộc về thế giới kia trên người thì thân thể sẽ không thể xuyên về, hôm nay xem ra đã không còn chính xác.
Trước khi xuyên qua, cô đang cà thẻ T Bao, không có bất kì tình huống dị thường nào xảy ra.
Mễ Lạp lại lướt điện thoại, lên trang chủ T Bao thêm lần nữa, sau vài giây, không ngờ lại lên được. Nhìn trang chủ T Bao của thế giới khác, cô có chút mộng mị. Không gian khác, mạng internet khác, rốt cuộc liên kết bằng cách nào? Chẳng lẽ cũng mua sắm được thật?
Mễ Lạp không thể kiềm được sự tò mò, nhấp mua hai sản phẩm giá rẻ khác nhau, một dùng địa chỉ của mình, một dùng địa chỉ của Tích Bạch Thần.
Tốc độ mạng rất chậm, phải chừng bốn năm phút Mễ Lạp mới giao dịch thành công.
Thấy điện thoại chỉ còn 3% pin, Mễ Lạp thử dùng đồ sạc pin của mình, không ngờ có thể dùng thế được, cảm giác hết sức kinh ngạc.
“Meo meo~” Một tiếng mèo từ cửa truyền đến, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Mễ Lạp ngẩng đầu, thấy Tiểu Bạch chạy lon ton tới, thân thiết cọ cọ vào chân cô.
“Tiểu Bạch, nhớ chị không?” Mễ Lạp để điện thoại xuống, ôm nó lên, vuốt ve chú mèo, “Hai ngày nay có đói bụng không? Chị sẽ làm đồ ăn ngon cho em liền.”
Trong lúc nói chuyện, cô đứng lên, ôm nó vào phòng bếp.
Đêm khuya, Tích Bạch Thần mới hoàn thành nhiệm vụ sáng tác hôm nay, đang chuẩn bị hỏi Mễ Lạp có muốn ăn khuya hay không, đã thấy trên giường trống rỗng, người vốn nằm trên giường nghịch điện thoại không biết đã biến mất từ lúc nào.
“Tiểu Mễ?” Anh tìm trong nhà ngoài nhà một vòng, cuối cùng kết luận được cô lại âm thầm rời đi.
Tích Bạch Thần trầm mặc về phòng, dùng laptop đăng nhập weibo, thấy “Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ” vừa gửi cho anh một tin nhắn mấy phút trước: *Tôi đi rồi, chờ tôi về nhé, moa moa ~~*
*Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại: Chừng nào về?*
Sau khi tin nhắn được gửi đi, lại giống như đá chìm xuống biển, một hai tiếng sau cũng không có hồi đáp.
Tích Bạch Thần nằm trên giường, có chút không buồn ngủ. Từ ba tuổi anh đã quen ngủ một mình, Tiểu Mễ là người đầu tiên ngủ bên cạnh anh trong suốt hai mươi mấy năm qua. Lúc đó không thấy có gì kì lạ, nhưng bây giờ ngẫm lại, mới phát hiện mình lại tiếp nhận một cách hiển nhiên như vậy. Cho nên đến lúc thiếu cô, lại cảm thấy không ngủ ngon được.
Trằn trọc trên giường tới hơn nửa đêm, Tích Bạch Thần xoay người ngồi dậy, mở laptop ra, ngón tay bay lượng, nháy mắt đã tiến vào trạng thái gõ chữ điên cuồng, một án văn cho tòa báo thống khổ lại sắp ra đời…
Sáng hơn 9 giờ, Mễ Lạp từ trong mơ tỉnh lại, cảm thấy hơi uể oải, hệt như lúc mới vận động quá sức xong.
Cô xoa đầu, ngồi dậy, lấy điện thoại của Tích Bạch Thần qua xem, lượng pin đã đầy.
Mở dữ liệu mạng, Mễ Lạp đăng nhập vào T Bao, thấy hai sản phẩm mà cô mua hôm qua đều đã được giao, cũng không biết liệu chúng có thể gởi tới thuận lợi hay không.
Tạm thời bỏ qua chuyện này, Mễ Lạp lại với tay lấy laptop của mình, mở hòm thư, kiểm tra file ca khúc mà cô tải xuống đã gửi tới được chưa.
“A, có rồi!” Mễ Lạp ngạc nhiên mở tệp đính kèm ra, mấy trăm file nhạc M xuất hiện trên màn hình máy tính.
Mễ Lạp không thể chờ được nữa, thử nghe một chút, thấy một số bài có thể phát bình thường, một số bài lại bị hỏng, nhưng cuối cùng có thể thu được hơn mười bài, như vậy cô đã thỏa mãn.
Nghe ca khúc của thế giới khác, Mễ Lạp vui vẻ lướt lên lướt xuống.
“Đinh đinh đang đinh đinh đang…” Một tràng chuông điện thoại bỗng cắt ngang bài hát đang được phát.
Mễ Lạp cầm điện thoại lên nhìn, là Chung Dục.
Cô do dự mấy giây, cuối cùng bắt máy. Nếu người đàn ông này tiếp tục quấy rầy, cô sẽ kéo anh ta vào list đen.
*Tiểu Mễ, mấy ngày nay đi đâu? Sao không liên lạc được.*
“Ừm, ra ngoài có việc, quên mang điện thoại.” Mễ Lạp vừa vờn mèo vừa trả lời một cách lạnh nhạt.
*Tôi còn tưởng em kéo tôi vào list đen rồi chứ.* Bên kia truyền đến giọng nam cười trầm thấp.
Mễ Lạp – Người đang chuẩn bị kéo anh ta vào list đen: “…”
*Biết em không có việc gì là tốt rồi, sắp tới tôi phải ra nước ngoài một chuyến, chờ tôi trở lại, tôi sẽ lại mời em ăn cơm.*
Giọng của Mễ Lạp liền nhẹ nhàng hơn: “Đi đường bình an.”
Chung Dục: Sao lại cảm thấy có chút khó chịu nhỉ?
*… Tiểu Mễ, rốt cuộc em thích mẫu đàn ông thế nào?*
Vấn đề đột nhiên ập tới làm Mễ Lạp ngẩn ra, lập tức trả lời theo bản năng: “Vừa kiêu ngạo vừa trưởng thành, vừa lười biếng vừa tập trung, đơn giản không khoa trương, ngay cả lúc ngồi trên bồn cầu cũng có mùi đàn ông lạ thường.”
Chung Dục: Cái cuối cùng là thứ quỷ gì? Ngồi bồn cầu ngoài mùi phân ra thì còn tỏa ra mùi gì thơm tho mà hấp dẫn người khác? Lẽ nào muốn chiếm được trái tim cô, còn phải học cách thải ra một đống phân có mị lực?
Trả lời vấn đề này xong, Mễ Lạp cũng có phần ngớ người. Người cô đang nói, sao lại giống Lão Bạch như đúc thế nhỉ?
*…Tôi hiểu rồi, em nghỉ ngơi tốt nhé, tôi cúp trước, chờ tôi về nước sẽ hẹn sau.*
Để điện thoai xuống, Mễ Lạp ôm lấy Tiểu Bạch, hỏi: “Tiểu Bạch, thành thật mà nói, em thích Lão Bạch không?”
Tiểu Bạch nghẹo đầu: “Meo meo ~~” *Thích chứ.*
“Anh ấy không biết nấu ăn, còn độc địa, cả người toát ra khí chất trai thẳng độc thân, em thích anh ta chỗ nào?”
Tiểu Bạch: “Anh ấy thích em cho nên em cũng thích anh ấy.*
Mễ Lạp: “… Sao em biết anh ấy thích em?”
Tiểu Bạch: *Em biết chứ, giống như em biết chị cũng thích em đó.*
Mễ Lạp: Tộc mèo tinh các em đều tự tin như vậy à?!
“Em thấy chị thích anh ấy không?”
*Tất nhiên.* Tiểu Bạch tặng cho con sen nhà mình một ánh mắt “Chị đúng là tiểu bạch”, *Nếu chị không thích anh ấy, tại sao phải nuôi người ta?*
Mễ Lạp: Em nói cũng có lí…
Hôm qua bị một đám mèo dạy làm mèo, hôm nay lại bị một con mèo dạy làm người, mình đúng là chẳng ra gì.
“Ừm, chị biết rồi.” Xác định mình có chút động tâm như vậy lại càng làm Mễ Lạp phiền não hơn. Giữa cô và Tích Bạch Thần có một bức tường ngăn cách, hơn nữa bức tường này còn rất rất dày, phải nằm mơ mới phá vỡ được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.