Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Chương 30: Phượt thủ

Tuyết Nguyên U Linh

26/03/2020

Tích Bạch Thần dẫn Mễ Lạp tới một rừng cây táo tàu, đưa cho chủ trại 50 đồng, có thể hái được một sọt.

Táo tàu chín bên ngoài có màu đỏ tím, lớn như trái trứng gà, vừa giòn vừa nhiều nước, Mễ Lạp gặm liền ba bốn trái, ăn ngon đến mức không ngừng được.

“Táo tàu trồng trong thôn rất ngon, nhưng mà giao thông bất cập, khó vận chuyển đến những thành phố khác, bán qua các thôn và thị trấn lân cận lại không được giá.” Tích Bạch Thần tiếp tục lau sạch một trái táo tàu khác đưa cho Mễ Lạp.

“Ô, tiếc quá. Nhưng mà chờ đến khi thôn sửa đường là được mà.” Mễ Lạp cầm quả táo tàu, do dự không biết có nên ăn hay không, lừa lông ngắn đột nhiều nghẹo đầu qua, tha mất quả táo tàu trên tay cô, nhai hì hục.

Mễ Lạp giả vờ tức giận đánh con lừa lông ngắn dám cướp mất miếng ăn của cô, sau đó nhìn về phía táo tàu trong cái sọt, nghĩ thầm, nếu có thể mang những trái táo tàu này về, cô có thể mở cửa hàng online, số lượng bán ra, nói không chừng có thể kiếm chát một khoản nhỏ. Có lẽ nên mua hạt giống cây táo tàu, trồng trọt phát triển ở thế giới kia… Mới chuyển hướng suy nghĩ, Mễ Lạp đã cảm thấy ngày mình trở thành lão đại của giới hoa quả đã không còn xa.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Tích Bạch Thần hỏi.

“Đang nghĩ làm thế nào để làm giàu, bước lên đỉnh cao cuộc sống.” Mễ Lạp hồi hồn từ trong trí tưởng tượng phong phú, nhìn rừng cây táo tàu trước mắt, cảm thán, “Ở đây thì là cây táo tàu, rõ ràng là cây tài cây lộc mới đúng.”

Tích Bạch Thần phá vỡ ảo tưởng không thực tế của cô: “Mặc dù táo tàu ăn ngon, nhưng chỗ nào cũng có trồng, sản lượng lại cao, tối đa cũng chỉ bảy, tám đồng một cân, giảm một hai đồng, nếu cô nghĩ dựa vào việc bán táo tàu để làm giàu, có lẽ không khả thi lắm.”

Ở thế giới này đương nhiên không khả thi, nhưng thay đổi thế giới thì khác.

Mễ Lạp lạnh lùng cao quý phất tay một cái, không chấp nhất người đàn ông có tầm nhìn hạn hẹp này.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, xa xa bỗng có một nhóm thanh niên chừng hai mươi tuổi đi tới, mặc quần áo thể thao, lưng đeo balô, trông như tới du lịch.

“Tớ nói này Tiểu Bàn, cậu có ngốc không hả? Ở đây cách thôn Thành Hà còn tới vài chục cây số, cậu lại sốt ruột bảo người ta cho mình xuống xe, làm chúng ta bị đưa tới cái địa phương khỉ ho cò gáy này, lãng phí thời gian của mọi người.” Một cậu nam mặc áo len màu xanh đậm nhìn một cậu khác có vóc người thấp bé mũm mĩm một cách bất mãn.

“Làm sao bây giờ?” Cô bé buộc tóc đuôi ngựa hỏi, “Nên thuê xe của người trong thôn đến thị trấn bên cạnh hay là đi bộ ra đường chặn xe đây?”

“Tớ thấy phong cảnh chỗ này cũng không tệ, nếu không thì cắm trại ở đây luôn đi cho xong.” Một cậu bé có gương mặt thanh tú bên cạnh cô bé đuôi ngựa cười hì hì, nói.

“Chỗ này có cái gì mà chơi?” Cô bé cao gầy đi sau cùng vừa lấy tay quạt quạt, vừa nhìn xung quanh, nói một cách ghét bỏ, “Hang cùng ngõ hẻm, ngoài núi với nước ra, một khu vui chơi cũng không có.”

Trong lúc đoàn người nói chuyện, khoảng cách giữa họ và Mễ Lạp đã không còn xa, nghe thấy câu này, cô có chút không vui.

Cái gì mà “hang cùng ngõ hẻm”? Rõ ràng ở đây non xanh nước biếc, đất thiên lắm người tài, đích xác là thánh địa tu tiên chứ?

Lúc này, khóe mắt Mễ Lạp thoáng nhìn thấy một cái bóng nhảy từ trên cây táo qua, vội gọi: “Bé khỉ nhỏ, qua đây.”

Bóng dáng trên cây ngừng lại, ôm thân cây, từ trong lùm cây lộ ra cái mặt khỉ lông lá: Người anh em nào gọi ta?

Mễ Lạp cũng không biết con khỉ này có phải là con cô nhập vào lúc trước không, cảm giác hình dáng không khác biệt lắm.

“Xuống đây, có đồ ăn ngon này.” Mễ Lạp lấy một quả trừng gà từ trong túi ra, giơ giơ về phía chú khỉ.

Chú khỉ có chút cảnh giác nhìn chằm chằm Tích Bạch Thần, không dám lại gần.

“Lão Bạch, anh đi xa một chút.” Mễ Lạp đẩy người đàn ông bên cạnh một cái.

Tích Bạch Thần không hiểu tại sao mình phải đi qua một bên, nhóm người trẻ tuổi cách đó không xa cũng tò mò nhìn về phía bên này.

Chú khỉ thấy nhân loại nguy hiểm đã đi ra ngoài, bấy giờ mới dè dặt đung đưa tới, nhảy xuống đất, nhảy tới bên cạnh Mễ Lạp.

Mễ Lạp ngồi xổm xuống, nói nhỏ lầm bầm gì đó với nó hồi lâu, sau đó đưa trứng gà trên tay cho nó, giống như đã đạt được giao dịch gì đó.

Cô đứng lên, gọi nhóm người trẻ tuổi kia: “Này, các cô cậu có muốn ăn táo không? Năm mươi đồng một sọt nhỏ.”



Nhóm người nhìn rừng cây táo tàu này, có chút động tâm.

“Có thể cho khỉ hái táo giúp các cô cậu, táo nó hái tuyệt đối bao ngọt.” Mễ Lạp nói tiếp.

Cái gì? Để khỉ hái giùm bọn họ? Cái này nghe thú vị thật.

Nhóm người lập tức bước tới, bán tín bán nghi nhìn chú khỉ đang bóc vỏ trứng dưới tàng cây.

“Nó thật sự sẽ giúp bọn em hái táo à?” Cậu nam áo len nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên.” Mễ Lạp nhờ Tích Bạch Thần đi tìm cụ nông dân đưa cho mấy người này vài cái sọt nhỏ, phân phát cho mọi người, “Các em qua đây, hái xong mới tính tiền.”

Mấy người cầm giỏ của mình, phấn khởi bước tới dưới tàng cây táo.

Anh khỉ nhét trứng gà vào miệng, nuốt một cái ực, nhanh nhẹn nhảy lên trên ngọn cây, sau đó chỉ thấy từng quả táo một được nèm từ trên cây xuống, rơi vào cái sọt của mọi người một cách chuẩn xác.

“A a a, thật lợi hại!” Cô bé tóc đuôi ngựa thắt bím hưng phấn không thôi, lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này.

Những người khác cũng lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, từng người ôm sọt của mình chờ được ném vào.

Một lát sau, bạn Tiểu Bàn kia đột nhiên giấu cái sọt ra sau lưng, không ngoài dự đoán một quả táo tàu bị ném vào khoảng không, lẻ loi rơi bộp xuống đất. Không đợi cậu ta đắc ý, một quả táo khác lại bắn tới, nền vào đầu cậu ta.

Anh khỉ ở trên cây nhe răng trợn mắt: Tên loài người ngu xuẩn này, ngay cả một quả táo cũng không bắt được! Có cậu được tích sự gì!

Biểu cảm tức tối quả thật rất sống động, chọc mọi người cười ngặt nghẽo.

Anh khỉ thù rất dai, sau đó không hái táo cho bạn Tiểu Bàn nữa.

Tiểu Bàn thấy sọt của đồng bọn đều sắp đầy, chỉ còn mình cậu ta chưa được một nửa, không khỏi mếu máo nói với Mễ Lạp: “Chị gái nhỏ ơi, có cách nào khiến anh khỉ tha thứ cho em không?”

Mễ Lạp cười nói: “Trong túi của cậu có đồ ăn vặt gì không? Như đâụ phộng, bánh mì gì đó.”

“Có có có, em có mang theo bánh mì.” Tiểu Bàn vội lấy một cái bánh mì trong túi ra.

Mễ Lạp chỉ thị, nói: “Cậu ném bánh mì qua đi.”

Tiểu Bạn nghe lời làm theo, ném bánh mì cho anh khỉ. Anh khỉ chụp được bánh mì, tâm tình khoái trá, quả nhiên không màng hiềm khích lúc trước thưởng cho cậu ta mấy quả táo.

“Đa tạ anh khỉ ban cho.” Tiểu Bàn mừng tới chảy nước mắt, chắp tay thi lễ.

“Ha ha ha…” Mọi người được một trận cười to.

Sau khi sọt đã đầy, mọi người còn có chút chưa thỏa mãn, ngồi bên cạnh nhau, vừa nói cười vừa ăn táo.

Mễ Lạp giới thiệu: “Bên kia có một con sông, các em có thể thuê dụng cụ đánh bắt của thôn dân để đi câu cá. Trên núi còn có rau, quả dại, nấm, măng, các em cũng có thể tự đi hái. Phía tây có một rừng đào, bây giờ đang là mùa hoa nở, vô cùng hợp để chụp ảnh. Dân làng ở đây chuyên sống bằng nghề thủ công, đồ tre trúc, khắc gỗ, còn có thể làm các món muối, thịt xông. Tuy không có dự án giải trí nào được phát triển ở đây, nhưng hoàn toàn nguyên bản đáng giá.”

Mọi người nghe vậy, đột nhiên cảm thấy cắm trại dã ngoại ở chỗ này cũng là một lựa chọn tốt.

Mễ Lạp cũng không lừa họ, dù là phong cảnh hay sản vật, thôn Khai Minh đều vượt xa quê của cô. Do bị ra sức khai phá, phong cách công trình kiến trúc nơi đó đều bị đồng nhất, vô số dự án, dịch vụ chu đáo, rất nhiều thứ gọi là đặc sản nhưng thật ra đều được bày bán trên thị trường. Cuộc sống ngày càng tiện lợi, lại làm mất đi vài phần phong vị nguyên sinh. Tất nhiên, đối với những người quanh năm suốt tháng bận rộn trong thành phố mà nói, cuộc sống nông thôn vẫn tương đối thoải mái và đơn giản hơn.

“Chị gái nhỏ có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho chúng em không?” Tiểu Bàn cười hỏi.

Vừa dứt lời, cô bé cao gầy bên cạnh đã lén kéo một ống tay áo của cậu ta, nhỏ giọng nói: “Chúng ta tự đi phượt thì cần hướng dẫn viên du lịch làm gì?”

Tiểu Bàn ngượng ngùng sờ mũi một cái.



Cậu bé thanh tú bên cạnh lại tiếp lời: “Tớ cũng muốn chị gái nhỏ này làm hướng dẫn viên du lịch cho chúng ta.”

Cô bé cao gầy bất mãn trừng mắt lườm cậu ta.

Cậu nam áo len và cô bé thắt bím đuôi ngựa lại không cho ý kiến gì, chỉ cùng nhìn về phía Mễ Lạp.

“Thật ngại quá, có lẽ hơi bất tiền.” Bất cứ lúc nào Mễ Lạp cũng có thể xuyên về, tất nhiên không thể đồng ý được.

“Ah, tiếc quá.” Mặt Tiểu Bàn hiện lên vẻ thất vọng.

“Tiểu Mễ, về chưa?” Đứng một bên làm bức tường phông cảnh nửa ngày, Tích Bạch Thần cất bước tới.

“Ừm.” Mễ Lạp giang tay, để anh ôm mình lên lưng lừa lông ngắn, sau đó vẫy vẫy tay với mọi người, cưỡi lừa lông ngắn chậm rãi rời đi.

Tiểu Bạn nhìn bóng lưng của bọn họ, đột nhiên cảm thán: “Đây mới gọi là phượt thủ* chứ.”

(*Nguyên âm Hán Việt là Lư hữu: xuất phát từ ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người thích du ngoạn, cùng nhau đi phượt, từ này nghĩa đen là “bạn lừa” – lấy hình ảnh con lừa vì theo những phượt thủ, lừa là một động vật có khả năng khuân vác, chịu được cực khổ trong những chuyến hành trình như họ.)

“Lão Bạch, tôi tự ý giữ những người đó ở lại, có khi nào gây phiền phức cho mọi người không?” Mễ Lạp chợt nhận ra, hỏi.

“Không đâu.” Tích Bạch Thần nói thản nhiên, “Thu nhập của các thôn dân không cao, cô giúp họ kiếm tiền là một chuyện tốt.”

Mễ Lạp cười nói: “Ở đây đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, sớm muộn gì cũng phát triển.”

“Ừ.” Tích Bạch Thần nhìn cô một cái thật sâu. Nếu không có tiền mà cô quyên góp sửa đường, chờ chỗ này phát triển phỏng chừng còn phải mười, hai mươi năm. Vị trí của thôn Khai Minh không thuận lợi, diện tích cũng không lớn, chỉ có vài con đường xen kẽ, bốn bề toàn núi, đường gồ ghề, ra vào bất tiền. Đối với tỉnh ZF mà nói, không có bao nhiêu giá trị khai phá.

Buổi chiều, những thứ Mễ Lạp bảo Tích Bạch Thần mua đã tới, một máy giặt, một máy sấy tóc, một bàn ủi điện, một bộ nông cụ.

Bấy giờ Mễ Lạp lại bắt đầu giặt giũ, dùng khoảng thời gian có hạn này để làm được càng nhiều việc càng tốt.

Ra giường, chăn, rèm cửa sổ… dỡ ra, giặt sạch. Tốn hơn một tiếng, trong cái sân lớn đã có từng hàng vải lụa treo san sát, màu sắc sặc sỡ, phất phơ trong gió, trông vô cùng choáng ngợp.

Nhân lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, Mễ Lạp đút chút đồ ăn cho lừa lông ngắn, sau đó giúp nó tắm, chải lông, chăm sóc cho nó đến mức bóng loáng, đẹp trai ngời ngời.

“Xong rồi, soái tiểu lư, mày về nhà được rồi.” Mặt Mễ Lạp lưu luyến không rời.

Tích Bạch Thần ngồi trong đình gõ chữ, tranh thủ đưa mắt nhìn cô, hỏi: “Cô rất thích à?”

“Đúng vậy.” Tới bây giờ cô chưa từng nuôi một con vật có phong cách Tây Âu như thế.

“Vậy giữ đi.” Tích Bạch Thần thu tầm mắt, ngón tay bay lượn trên bàn phím, nói một cách thờ ơ, “Tôi mua nó rồi.”

“Hả?” Mễ Lạp phản ứng chậm vài giây, sau đó hưng phấn ôm lấy cổ của lừa lông ngắn, “Soái tiểu lư, từ nay về sau mày chính là con của chị!”

Lừa lông ngắn thở khò khè một cái, cùi đầu dụi dụi vào ngực cô.

Tích Bạch Thần lại như có như không nói: “Người mua nó là tôi.”

“Oa ~~ Lão Bạch.” Mễ Lạp bay tới, từ phía sau nhào lên người anh, “Anh đúng là người đàn ông tốt nhất thế giới.”

Trong lòng Tích Bạch Thần ghét bỏ: Đừng dùng bàn tay mới vừa ôm lừa để ôm tôi.

Nhưng, ngoài miệng lại chẳng nói nổi một câu, khóe miệng còn hiện lên một vòng cung khả nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook