Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Chương 20: Chương 20
Tây Tây Đặc
02/10/2016
Từ sau đêm đó, Hoa Tiểu Mạc liền thay đổi, nơi nơi cẩn thận từng li từng tí, vâng vâng dạ dạ, thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng không còn không kiêng nể gì nở nụ cười nữa, trông thấy Lạc Cửu Tiêu giống như là chuột thấy mèo, cụp đuôi chạy trốn, trốn không xong liền cúi thấp đầu ăn nói khép nép, ngay cả cái nhìn thẳng cũng không nhìn Lạc Cửu Tiêu một cái.
Lần đầu cho là thiếu niên giả bộ, Lạc Cửu Tiêu nói châm chọc, thậm chí đánh nghiêng chén trà, nước trà mới vừa pha toàn bộ đổ vào trên người thiếu niên, kết quả đối phương không sảo không nháo, chỉ run rẩy thân mình cắn chặt môi thừa nhận loại đau đớn này.
Về sau y biết thiếu niên thay đổi, đại khái chắc là sợ ngu luôn rồi…
Lạc Cửu Tiêu cũng không có đặt bao nhiêu lực chú ý trên người cái thiếu niên có cùng loại bớt hình cánh hoa với y kia, bởi vì ngày huyết tế đến, ma khí trong cơ thể y đã vô pháp áp chế, hạ phó hầu hạ liên tiếp chết trên tay y, nhưng khát vọng đối với máu tươi căn bản không chiếm được thư giải.
Một buổi tối trước ngày huyết tế, toàn thân Lạc Cửu Tiêu mọc đầy đồ đằng*, cùng một dấu vết trên tường đá mà ra, lại càng thêm rườm rà quỷ dị. [đồ đằng: có nhiều nghĩa như tô-tem (biết thua liền), vật tổ (@@), nhưng ở đây là chỉ mấy hình ảnh ngoằn ngoèo như hình xăm ý nha~ ]
Y đã thất lạc lý trí, làn sóng hung ác đánh sâu vào huyết dịch toàn thân, muốn được phát tiết.
Trên lầu hai Hoa Tiểu Mạc ngủ thực không ổn, những ngày qua hắn đã gầy một vòng lớn, giả ngu giả thực thành công, kế hoạch có thể chạy trốn vẫn như trước không có biện pháp thực thi.
Nói đến nói đi đều là bởi vì mình không biết võ, cái này thật là đau đớn mà.
Ai…
Xoay người thở dài, Hoa Tiểu Mạc kéo kéo chăn, vừa mới chuẩn bị bài tập bắt buộc mỗi đêm, đếm cừu, cửa phòng lại đột nhiên bị mở rộng, Tu Trúc một thân hắc y đi tới, mang theo một cỗ gió lạnh cùng khí tức xơ xác tiêu điều.
Hoa Tiểu Mạc trong lòng nhúc nhích, trên mặt bày ra biểu tình sợ hãi lui vào trong ổ chăn, Tu Trúc kéo Hoa Tiểu Mạc ra, “Chủ tử bị bệnh, nếu ngươi có thể trị hết, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi rời đi.”
Ta sát! Cái kẻ điên kia thế nhưng lại bệnh?
Hoa Tiểu Mạc vặn vẹo thân mình ý đồ tránh thoát, hiệu quả cơ hồ là số không, Tu Trúc nắm vạt áo hắn rời khỏi phòng.
Vẫn là cái thông đạo, cửa đá kia, lòng Hoa Tiểu Mạc triệt để lạnh thấu, cũng không giả bộ nữa, hai tay bắt lấy tóc Tu Trúc dùng sức kéo, trong mắt là khủng hoảng kinh sợ.
Da đầu Tu Trúc bị Hoa Tiểu Mạc kéo đỏ lên, từng sợi tóc kéo xuống, nàng ngay cả mày cũng chưa từng nhăn một cái, mạnh mẽ ném Hoa Tiểu Mạc vào, Hoa Tiểu Mạc ngã thật mạnh trên mặt đất, mặt chạm đất.
Đập vào mắt một màn nhượng sắc mặt Hoa Tiểu Mạc nháy mắt liền trắng bệch, hắn nổi điên chạy về phía cửa đá, dưới chân lảo đảo một cái, té cái ầm trên đất, bất chấp đau đớn trên người bò đến cửa đá, cũng ngay tại một cái chớp mắt kia, cửa đá đóng lại.
Hắn kêu khóc đưa tay đi đập cửa đá, lại đi cào kẽ hở nối liền cửa đá cùng mặt đất, mười ngón dần dần huyết nhục mơ hồ.
Phía sau khí tức cực nóng hỗn hợp mùi máu tươi gần sát, tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên, Hoa Tiểu Mạc nhìn tử thần đi tới muốn nói mời y đi uống trà, hắn tuyệt vọng nhắm mắt, cứng ngắc xoay người, chống lại cặp mắt thị huyết kia, vì không để mình thét chói tai ra tiếng, hắn hung hăng ngắt lòng bàn tay mình.
Mái tóc màu bạc biến thành màu như ánh sáng liệt hỏa, đồng tử ma mị thích huyết, đỏ rỉ máu, thân thể treo đầy những sợi đồ đằng dài đỏ thẫm, yêu dị dữ tợn.
Da thịt tái nhợt bị ngâm trong máu của huyết trì, nước da nhuốm thành hồng nhạt, ủ ra hương vị tình sắc nồng đậm, những giọt máu chậm rãi lăn xuống theo đường cong hoàn mỹ lưu loát, bả vai rộng lớn, thù du anh hồng* điểm xuyết trên bờ ngực rắn chắc, cái cự vật kinh người kia ở giữa đôi chân thon dài thẳng tắp, giương cung bạt kiếm trong mảnh lông đen xoắn cong um tùm. [thù du: hai cái đó đó trước ngực | anh: trong anh đào | hồng: đỏ]
Dáng người Lạc Cửu Tiêu hoàn mỹ cùng mặt y khiến người ta ghen tị, nhưng mà giờ khắc này làm cho Hoa Tiểu Mạc chỉ có hàn ý vô tận.
Cảm giác khủng hoảng tràn khắp toàn thân, Hoa Tiểu Mạc gian nan chuyển tròng mắt một cái, làm sao đây? Thật là muốn chết cho xong.
Cặp mắt tích huyết kia như đang đánh giá đồ ăn, không có tình cảm, cũng không có châm chọc khiêu khích trước kia, ánh mắt cứ như đang nhìn vật chết chạy trên người hắn, Hoa Tiểu Mạc cảm giác mình đang bị tia X quang quét qua, ngay cả hài cốt cũng không thể giấu diếm được.
Tiếng hít thở nặng nề lướt trên hai gò má hắn, hòa lẫn mùi máu tanh buồn nôn, từng chút từng chút đập vào trong lòng Hoa Tiểu Mạc.
“A —-” Hoa Tiểu Mạc sợ hãi kêu, chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau lưng đánh lên mặt đất, đau như lửa đốt, Lạc Cửu Tiêu theo đó áp lên, dùng cặp mắt đỏ lệnh Hoa Tiểu Mạc hoảng sợ không thôi kia ngưng nhìn hắn.
“Giáo… Giáo chủ…” Vật hung hãn khảm nhập vào giữa hai chân, mặc dù cách lớp vải thật dày, vẫn cảm giác rõ ràng, Hoa Tiểu Mạc bị vật cứng kia cấn đến chân nhuyễn gân tê, bụng dưới bỗng nhiên bốc lên một cỗ khô nóng, hắn mặt đỏ lên bất an mà run rẩy giãy dụa.
Này má nó là tiết tấu bị cưỡng gian?!
Lạc Cửu Tiêu đột nhiên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hoang mang: “Tại sao sợ ta?”
Bàn tay to bao quát, Hoa Tiểu Mạc liền như một con gà con rơi vào trong ngực của y, tay mang theo dòng máu sềnh sệch tinh tế vuốt ve trên mặt Hoa Tiểu Mạc, trong con ngươi thích huyết sinh ra mấy phần nôn nóng.
“Giáo… A…” Câu chưa nói xong của Hoa Tiểu Mạc tan biến nơi cổ họng, đau đớn trên cổ khiến thân thể hắn không cầm được co giật.
Cảm giác choáng váng kéo tới, toàn thân Hoa Tiểu Mạc từ từ lạnh run, ý thức bắt đầu mơ hồ, hắn dùng lực cắn đầu lưỡi, dựa vào cảm giác đau khổ làm cho mình thanh tỉnh.
Hai tay bắt lấy tóc Lạc Cửu Tiêu mưu đồ khiến y buông tha cổ mình, Lạc Cửu Tiêu không vui rời đi từ trên cổ Hoa Tiểu Mạc, kiềm chế hai tay Hoa Tiểu Mạc bắt chéo giữ trên đỉnh đầu, làm hắn vô pháp phản kháng.
Huyết mâu liệt hỏa thiêu đốt, dục vọng vọt lên cao cơ hồ muốn làm y tiêu tan, không đủ, muốn càng nhiều.
Tầm mắt xâm lược xuyên thấu trên thân thiếu niên, bỗng dưng, ánh mắt Lạc Cửu Tiêu trầm xuống, bàn tay to vung lên, “loẹt roẹt” tiếng y bào bị xé rách vang lên.
Trầm mê nhìn thân thể trơn nhẵn trắng nõn này, hô hấp Lạc Cửu Tiêu ồ ồ đi vài phần, chỉ cảm thấy có một âm thanh trong cơ thể đang gầm thét, kêu gào phải hung hăng xé nát, chiếm hữu, xỏ xuyên qua thiếu niên này.
Dục vọng ngẩng cao phá vỡ một đạo gông xiềng cuối cùng bừa bãi xuất ra, y rốt cục biết bản thân muốn làm cái gì.
Tràn ngập trong óc sắp bạo liệt không phải là giết chóc mà là ***, thiếu niên này là của y.
Vươn lưỡi liếm sạch máu trên môi, bàn tay to vi vu trên thân mình run rẩy của thiếu niên, hoạt động như rắn, xương quai xanh, vùng ngực, eo nhỏ, từng chút một đi xuống.
“A… a a… Giáo chủ… đừng… đừng đùa kiểu này…” Hoa Tiểu Mạc mạnh mẽ lắc đầu, sợ hãi vô tận thổi qua, trong mắt lộ vẻ cầu xin, không ngừng cầu xin tha thứ.
Lão tử tạm thời chưa muốn mang cái vầng sáng thần thánh này à!
Nhưng mà phản ứng của hắn giống như càng thêm kích thích tên nam nhân điên cuồng này, Lạc Cửu Tiêu một tay níu tóc thiếu niên chạm xuống đất, hưởng thụ loại khoái cảm cường ép tình ái này.
Hoa Tiểu Mạc đã cảm thấy sau ót có cái gì đó chảy ra, nhỏ đến trên gáy, dinh dính, không đau một cách thần kỳ, chỉ là cảm thấy có chút choáng váng.
Trong ngực kịch liệt phập phồng Lạc Cửu Tiêu không thể chờ đợi được nâng thắt lưng mảnh khảnh của Hoa Tiểu Mạc lên, kéo ra hai chân trắng nõn của hắn đặt trên vai mình, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hoa Tiểu Mạc, đem vật cực nóng đặt tại hậu đình Hoa Tiểu Mạc, bỗng nhiên đưa vào, không có chút khe hở.
Chỉ nghe một thanh âm rách toạt vang lên, máu tươi nhất thời từ bộ vị mập hợp nhè nhẹ từng đợt từng đợt tuôn ra.
Trong nháy mắt, sự phù hợp đến từ chỗ sâu trong linh hồn làm cho bọn họ đều chấn động cả người, tầm mắt dây dưa, ảnh dừng được vài giây sau đó Hoa Tiểu Mạc liền khàn giọng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Màn dạo đầu a! Màn dạo đầu đâu?
Dị vật tiến vào làm Hoa Tiểu Mạc cảm thấy dưới thân đau nhức giống như xé rách, đau đến toàn tâm thấu xương, mười ngón gắt gao giữ lấy cánh tay Lạc Cửu Tiêu, hơi thở nồng nặc mùi máu tươi cùng mùi hôi thối đã không còn phân rõ cái nào thuộc về hắn nữa.
“Mạc… Mạc…” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn từng tiếng một kêu gọi, mờ mịt mà lại nặng trĩu, nam nhân khàn giọng thở dốc, đột nhiên cúi người cắn cánh môi thiếu niên.
“Ngô…” Hoa Tiểu Mạc bị gặm cắn thô bạo dã man đã quên giãy dụa, người nam nhân này điên rồi, cư nhiên còn nhận ra hắn…
Dữ dằn hôn từ môi đến trên mặt, vành tai, thậm chí ngay cả mái tóc ướt nhẹp máu tươi cũng không bỏ qua. Nam nhân thần trí không rõ, chỉ dựa vào bản năng đi làm chuyện muốn làm.
Bị loại động tác gần như thân mật này hù dọa, Hoa Tiểu Mạc nhắm mắt, chất lỏng nhỏ xuống là máu bị mồ hôi cùng nước mắt hòa tan.
Luật động nhất tiến nhất xuất cứ như đóng đinh vậy không biết duy trì bao lâu, Hoa Tiểu Mạc đã không còn khí lực kêu to ánh mắt trống rỗng nhìn tường đá trên đỉnh đầu.
Nghĩ thầm, thật đau a, nhân sinh thật chó má, ủy khuất, nhục nhã, rét lạnh, phẫn nộ, tuyệt vọng, bi thương, tất cả cảm xúc đan vào nhau, duy chỉ thiếu ấm áp…
Gương mặt phờ phạc xanh mét nhiễm khí tức tàn tạ, Hoa Tiểu Mạc cảm thấy mình sắp chơi xong rồi, không có khủng hoảng, chỉ có giải thoát, nghĩ chấm dứt hết thảy sớm một chút.
Tầm mắt dừng trên mảnh mặt nạ màu bạc kia của nam nhân, chua sót nhắm mi mắt lại, tiểu gia ngay cả người này ra cái dạng gì cũng không biết, thật con mẹ nó bi đát.
Hắc ám cùng rét lạnh bao phủ lấy hắn, một khắc cuối cùng Hoa Tiểu Mạc còn đang cầu nguyện, nếu như treo* nữa, hy vọng có thể thuận lợi đầu thai, đừng lại cho ra thiêu thân gì nữa. [ta bó tay cái treo này, không hiểu trong tình cảnh này treo (quải 挂) mang ý tứ gì, ai biết cho ta xin chỉ giáo ^^]
Nếu không treo, chờ tỉnh lại nhất định nhổ bãi nước bọt lên mặt người này.
Một khắc thiếu niên bất tỉnh kia, nam nhân đột nhiên phát ra một tiếng gào thét thê lương, cỗ bi thương kia phảng phất phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn, hai hàng nước mắt rơi xuống, mặt nạ vỡ tan, một gương mặt đoạt hết xuân hoa thu nguyệt hiện ra, kết hợp tà ác cùng yêu dị, la sát cùng tinh linh, dưới khóe mắt bên trái là một khối bớt hoa đỏ yêu mị, quỷ dị chảy ra một giọt huyết lệ.
Chỉ tiếc thiếu niên đã lâm vào hắc ám không thể thấy một màn như vậy.
---
Tác giả nói: rốt cục… *lau mồ hôi*
Văn này tam quan bất chính, hậu kỳ có lẽ, đại khái, có thể còn có cầm tù, roi da một loạt SM (không quan hệ với giáo chủ, là Vương gia còn chưa lên sân khấu) khẩu vị nặng, không hảo loại này phải thận trọng chút…
Đương nhiên mấy cái trên có lẽ sẽ không làm
Lần đầu cho là thiếu niên giả bộ, Lạc Cửu Tiêu nói châm chọc, thậm chí đánh nghiêng chén trà, nước trà mới vừa pha toàn bộ đổ vào trên người thiếu niên, kết quả đối phương không sảo không nháo, chỉ run rẩy thân mình cắn chặt môi thừa nhận loại đau đớn này.
Về sau y biết thiếu niên thay đổi, đại khái chắc là sợ ngu luôn rồi…
Lạc Cửu Tiêu cũng không có đặt bao nhiêu lực chú ý trên người cái thiếu niên có cùng loại bớt hình cánh hoa với y kia, bởi vì ngày huyết tế đến, ma khí trong cơ thể y đã vô pháp áp chế, hạ phó hầu hạ liên tiếp chết trên tay y, nhưng khát vọng đối với máu tươi căn bản không chiếm được thư giải.
Một buổi tối trước ngày huyết tế, toàn thân Lạc Cửu Tiêu mọc đầy đồ đằng*, cùng một dấu vết trên tường đá mà ra, lại càng thêm rườm rà quỷ dị. [đồ đằng: có nhiều nghĩa như tô-tem (biết thua liền), vật tổ (@@), nhưng ở đây là chỉ mấy hình ảnh ngoằn ngoèo như hình xăm ý nha~ ]
Y đã thất lạc lý trí, làn sóng hung ác đánh sâu vào huyết dịch toàn thân, muốn được phát tiết.
Trên lầu hai Hoa Tiểu Mạc ngủ thực không ổn, những ngày qua hắn đã gầy một vòng lớn, giả ngu giả thực thành công, kế hoạch có thể chạy trốn vẫn như trước không có biện pháp thực thi.
Nói đến nói đi đều là bởi vì mình không biết võ, cái này thật là đau đớn mà.
Ai…
Xoay người thở dài, Hoa Tiểu Mạc kéo kéo chăn, vừa mới chuẩn bị bài tập bắt buộc mỗi đêm, đếm cừu, cửa phòng lại đột nhiên bị mở rộng, Tu Trúc một thân hắc y đi tới, mang theo một cỗ gió lạnh cùng khí tức xơ xác tiêu điều.
Hoa Tiểu Mạc trong lòng nhúc nhích, trên mặt bày ra biểu tình sợ hãi lui vào trong ổ chăn, Tu Trúc kéo Hoa Tiểu Mạc ra, “Chủ tử bị bệnh, nếu ngươi có thể trị hết, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi rời đi.”
Ta sát! Cái kẻ điên kia thế nhưng lại bệnh?
Hoa Tiểu Mạc vặn vẹo thân mình ý đồ tránh thoát, hiệu quả cơ hồ là số không, Tu Trúc nắm vạt áo hắn rời khỏi phòng.
Vẫn là cái thông đạo, cửa đá kia, lòng Hoa Tiểu Mạc triệt để lạnh thấu, cũng không giả bộ nữa, hai tay bắt lấy tóc Tu Trúc dùng sức kéo, trong mắt là khủng hoảng kinh sợ.
Da đầu Tu Trúc bị Hoa Tiểu Mạc kéo đỏ lên, từng sợi tóc kéo xuống, nàng ngay cả mày cũng chưa từng nhăn một cái, mạnh mẽ ném Hoa Tiểu Mạc vào, Hoa Tiểu Mạc ngã thật mạnh trên mặt đất, mặt chạm đất.
Đập vào mắt một màn nhượng sắc mặt Hoa Tiểu Mạc nháy mắt liền trắng bệch, hắn nổi điên chạy về phía cửa đá, dưới chân lảo đảo một cái, té cái ầm trên đất, bất chấp đau đớn trên người bò đến cửa đá, cũng ngay tại một cái chớp mắt kia, cửa đá đóng lại.
Hắn kêu khóc đưa tay đi đập cửa đá, lại đi cào kẽ hở nối liền cửa đá cùng mặt đất, mười ngón dần dần huyết nhục mơ hồ.
Phía sau khí tức cực nóng hỗn hợp mùi máu tươi gần sát, tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên, Hoa Tiểu Mạc nhìn tử thần đi tới muốn nói mời y đi uống trà, hắn tuyệt vọng nhắm mắt, cứng ngắc xoay người, chống lại cặp mắt thị huyết kia, vì không để mình thét chói tai ra tiếng, hắn hung hăng ngắt lòng bàn tay mình.
Mái tóc màu bạc biến thành màu như ánh sáng liệt hỏa, đồng tử ma mị thích huyết, đỏ rỉ máu, thân thể treo đầy những sợi đồ đằng dài đỏ thẫm, yêu dị dữ tợn.
Da thịt tái nhợt bị ngâm trong máu của huyết trì, nước da nhuốm thành hồng nhạt, ủ ra hương vị tình sắc nồng đậm, những giọt máu chậm rãi lăn xuống theo đường cong hoàn mỹ lưu loát, bả vai rộng lớn, thù du anh hồng* điểm xuyết trên bờ ngực rắn chắc, cái cự vật kinh người kia ở giữa đôi chân thon dài thẳng tắp, giương cung bạt kiếm trong mảnh lông đen xoắn cong um tùm. [thù du: hai cái đó đó trước ngực | anh: trong anh đào | hồng: đỏ]
Dáng người Lạc Cửu Tiêu hoàn mỹ cùng mặt y khiến người ta ghen tị, nhưng mà giờ khắc này làm cho Hoa Tiểu Mạc chỉ có hàn ý vô tận.
Cảm giác khủng hoảng tràn khắp toàn thân, Hoa Tiểu Mạc gian nan chuyển tròng mắt một cái, làm sao đây? Thật là muốn chết cho xong.
Cặp mắt tích huyết kia như đang đánh giá đồ ăn, không có tình cảm, cũng không có châm chọc khiêu khích trước kia, ánh mắt cứ như đang nhìn vật chết chạy trên người hắn, Hoa Tiểu Mạc cảm giác mình đang bị tia X quang quét qua, ngay cả hài cốt cũng không thể giấu diếm được.
Tiếng hít thở nặng nề lướt trên hai gò má hắn, hòa lẫn mùi máu tanh buồn nôn, từng chút từng chút đập vào trong lòng Hoa Tiểu Mạc.
“A —-” Hoa Tiểu Mạc sợ hãi kêu, chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau lưng đánh lên mặt đất, đau như lửa đốt, Lạc Cửu Tiêu theo đó áp lên, dùng cặp mắt đỏ lệnh Hoa Tiểu Mạc hoảng sợ không thôi kia ngưng nhìn hắn.
“Giáo… Giáo chủ…” Vật hung hãn khảm nhập vào giữa hai chân, mặc dù cách lớp vải thật dày, vẫn cảm giác rõ ràng, Hoa Tiểu Mạc bị vật cứng kia cấn đến chân nhuyễn gân tê, bụng dưới bỗng nhiên bốc lên một cỗ khô nóng, hắn mặt đỏ lên bất an mà run rẩy giãy dụa.
Này má nó là tiết tấu bị cưỡng gian?!
Lạc Cửu Tiêu đột nhiên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hoang mang: “Tại sao sợ ta?”
Bàn tay to bao quát, Hoa Tiểu Mạc liền như một con gà con rơi vào trong ngực của y, tay mang theo dòng máu sềnh sệch tinh tế vuốt ve trên mặt Hoa Tiểu Mạc, trong con ngươi thích huyết sinh ra mấy phần nôn nóng.
“Giáo… A…” Câu chưa nói xong của Hoa Tiểu Mạc tan biến nơi cổ họng, đau đớn trên cổ khiến thân thể hắn không cầm được co giật.
Cảm giác choáng váng kéo tới, toàn thân Hoa Tiểu Mạc từ từ lạnh run, ý thức bắt đầu mơ hồ, hắn dùng lực cắn đầu lưỡi, dựa vào cảm giác đau khổ làm cho mình thanh tỉnh.
Hai tay bắt lấy tóc Lạc Cửu Tiêu mưu đồ khiến y buông tha cổ mình, Lạc Cửu Tiêu không vui rời đi từ trên cổ Hoa Tiểu Mạc, kiềm chế hai tay Hoa Tiểu Mạc bắt chéo giữ trên đỉnh đầu, làm hắn vô pháp phản kháng.
Huyết mâu liệt hỏa thiêu đốt, dục vọng vọt lên cao cơ hồ muốn làm y tiêu tan, không đủ, muốn càng nhiều.
Tầm mắt xâm lược xuyên thấu trên thân thiếu niên, bỗng dưng, ánh mắt Lạc Cửu Tiêu trầm xuống, bàn tay to vung lên, “loẹt roẹt” tiếng y bào bị xé rách vang lên.
Trầm mê nhìn thân thể trơn nhẵn trắng nõn này, hô hấp Lạc Cửu Tiêu ồ ồ đi vài phần, chỉ cảm thấy có một âm thanh trong cơ thể đang gầm thét, kêu gào phải hung hăng xé nát, chiếm hữu, xỏ xuyên qua thiếu niên này.
Dục vọng ngẩng cao phá vỡ một đạo gông xiềng cuối cùng bừa bãi xuất ra, y rốt cục biết bản thân muốn làm cái gì.
Tràn ngập trong óc sắp bạo liệt không phải là giết chóc mà là ***, thiếu niên này là của y.
Vươn lưỡi liếm sạch máu trên môi, bàn tay to vi vu trên thân mình run rẩy của thiếu niên, hoạt động như rắn, xương quai xanh, vùng ngực, eo nhỏ, từng chút một đi xuống.
“A… a a… Giáo chủ… đừng… đừng đùa kiểu này…” Hoa Tiểu Mạc mạnh mẽ lắc đầu, sợ hãi vô tận thổi qua, trong mắt lộ vẻ cầu xin, không ngừng cầu xin tha thứ.
Lão tử tạm thời chưa muốn mang cái vầng sáng thần thánh này à!
Nhưng mà phản ứng của hắn giống như càng thêm kích thích tên nam nhân điên cuồng này, Lạc Cửu Tiêu một tay níu tóc thiếu niên chạm xuống đất, hưởng thụ loại khoái cảm cường ép tình ái này.
Hoa Tiểu Mạc đã cảm thấy sau ót có cái gì đó chảy ra, nhỏ đến trên gáy, dinh dính, không đau một cách thần kỳ, chỉ là cảm thấy có chút choáng váng.
Trong ngực kịch liệt phập phồng Lạc Cửu Tiêu không thể chờ đợi được nâng thắt lưng mảnh khảnh của Hoa Tiểu Mạc lên, kéo ra hai chân trắng nõn của hắn đặt trên vai mình, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hoa Tiểu Mạc, đem vật cực nóng đặt tại hậu đình Hoa Tiểu Mạc, bỗng nhiên đưa vào, không có chút khe hở.
Chỉ nghe một thanh âm rách toạt vang lên, máu tươi nhất thời từ bộ vị mập hợp nhè nhẹ từng đợt từng đợt tuôn ra.
Trong nháy mắt, sự phù hợp đến từ chỗ sâu trong linh hồn làm cho bọn họ đều chấn động cả người, tầm mắt dây dưa, ảnh dừng được vài giây sau đó Hoa Tiểu Mạc liền khàn giọng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Màn dạo đầu a! Màn dạo đầu đâu?
Dị vật tiến vào làm Hoa Tiểu Mạc cảm thấy dưới thân đau nhức giống như xé rách, đau đến toàn tâm thấu xương, mười ngón gắt gao giữ lấy cánh tay Lạc Cửu Tiêu, hơi thở nồng nặc mùi máu tươi cùng mùi hôi thối đã không còn phân rõ cái nào thuộc về hắn nữa.
“Mạc… Mạc…” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn từng tiếng một kêu gọi, mờ mịt mà lại nặng trĩu, nam nhân khàn giọng thở dốc, đột nhiên cúi người cắn cánh môi thiếu niên.
“Ngô…” Hoa Tiểu Mạc bị gặm cắn thô bạo dã man đã quên giãy dụa, người nam nhân này điên rồi, cư nhiên còn nhận ra hắn…
Dữ dằn hôn từ môi đến trên mặt, vành tai, thậm chí ngay cả mái tóc ướt nhẹp máu tươi cũng không bỏ qua. Nam nhân thần trí không rõ, chỉ dựa vào bản năng đi làm chuyện muốn làm.
Bị loại động tác gần như thân mật này hù dọa, Hoa Tiểu Mạc nhắm mắt, chất lỏng nhỏ xuống là máu bị mồ hôi cùng nước mắt hòa tan.
Luật động nhất tiến nhất xuất cứ như đóng đinh vậy không biết duy trì bao lâu, Hoa Tiểu Mạc đã không còn khí lực kêu to ánh mắt trống rỗng nhìn tường đá trên đỉnh đầu.
Nghĩ thầm, thật đau a, nhân sinh thật chó má, ủy khuất, nhục nhã, rét lạnh, phẫn nộ, tuyệt vọng, bi thương, tất cả cảm xúc đan vào nhau, duy chỉ thiếu ấm áp…
Gương mặt phờ phạc xanh mét nhiễm khí tức tàn tạ, Hoa Tiểu Mạc cảm thấy mình sắp chơi xong rồi, không có khủng hoảng, chỉ có giải thoát, nghĩ chấm dứt hết thảy sớm một chút.
Tầm mắt dừng trên mảnh mặt nạ màu bạc kia của nam nhân, chua sót nhắm mi mắt lại, tiểu gia ngay cả người này ra cái dạng gì cũng không biết, thật con mẹ nó bi đát.
Hắc ám cùng rét lạnh bao phủ lấy hắn, một khắc cuối cùng Hoa Tiểu Mạc còn đang cầu nguyện, nếu như treo* nữa, hy vọng có thể thuận lợi đầu thai, đừng lại cho ra thiêu thân gì nữa. [ta bó tay cái treo này, không hiểu trong tình cảnh này treo (quải 挂) mang ý tứ gì, ai biết cho ta xin chỉ giáo ^^]
Nếu không treo, chờ tỉnh lại nhất định nhổ bãi nước bọt lên mặt người này.
Một khắc thiếu niên bất tỉnh kia, nam nhân đột nhiên phát ra một tiếng gào thét thê lương, cỗ bi thương kia phảng phất phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn, hai hàng nước mắt rơi xuống, mặt nạ vỡ tan, một gương mặt đoạt hết xuân hoa thu nguyệt hiện ra, kết hợp tà ác cùng yêu dị, la sát cùng tinh linh, dưới khóe mắt bên trái là một khối bớt hoa đỏ yêu mị, quỷ dị chảy ra một giọt huyết lệ.
Chỉ tiếc thiếu niên đã lâm vào hắc ám không thể thấy một màn như vậy.
---
Tác giả nói: rốt cục… *lau mồ hôi*
Văn này tam quan bất chính, hậu kỳ có lẽ, đại khái, có thể còn có cầm tù, roi da một loạt SM (không quan hệ với giáo chủ, là Vương gia còn chưa lên sân khấu) khẩu vị nặng, không hảo loại này phải thận trọng chút…
Đương nhiên mấy cái trên có lẽ sẽ không làm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.