Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Chương 30: Chương 30
Tây Tây Đặc
02/10/2016
Tên Hoa Tiểu Mạc này ánh mắt thiển cận, ngực không chí lớn (chỉ có một điểm chu sa chí nhỏ), sống ở thế kỷ 21 chính là cuộc sống qua một ngày thì một ngày, sống ở dị thế đại lục cũng chỉ có thể nhận sứ mệnh ôm lấy cái chân to. [trong ngoặc tròn là của tác giả, ý tác giả lòng không mang chí lớn, nhưng mà trên ngực có cái nốt ruồi đỏ nhỏ = =, còn cái chân to có lẽ chỉ việc ăn cọ ăn bám]
Tuy rằng đã cố gắng khiến bản thân thích ứng thế giới này, nhưng thời điểm tận mắt trông thấy cái bớt sau thắt lưng kia của Lan Thất, Hoa Tiểu Mạc vẫn là há hốc sững sờ.
Hắn thật mãnh liệt cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này.
Đệm chăn tháo ra đã được đổi mới, ngay cả cúc hoa phía sau cũng được chăm sóc quan tâm, Hoa Tiểu Mạc thoải mái híp mắt, phối hợp động tác của Lan Thất mà mân mê mông, sau đó lại phát hiện rất giống khúc dạo đầu của việc ngồi cầu liền ngoan ngoãn ghé vào trên cạnh mộc dũng.
Lan Thất lấy khăn bông tẩy trừ hậu đình Hoa Tiểu Mạc, ngón trỏ vói đi vào đem dịch thể bên trong móc ra, từ cứng ngắc lúc ban đầu đến tự nhiên của thời khắc này, quá trình thích ứng rất ngắn, nhưng vẫn chưa làm hắn có bao nhiêu khó chịu.
Tựa hồ có rất nhiều chuyện trước khi chưa phát sinh đều cảm thấy bất khả tư nghị*, một khi đã xảy ra mới phát hiện bản thân vẫn luôn theo đuổi, tỷ như hiện tại đã có được. [bất khả tư nghị: khó tin, không thể tưởng tượng nổi]
Ngón trỏ bị vách thịt mềm bao bọc chặt chẽ hút lấy, Lan Thất âm thầm điều chỉnh khí tức ngăn chặn dục vọng trong cơ thể, y nhớ rõ trên sách nói lần đầu tiên sẽ có máu, bên thụ sẽ rất đau.
Thực may mắn y cũng không có làm thiếu niên bị thương, nhưng mà y vẫn là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Lan Thất cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mạc, thực xin lỗi.”
“Hả?” Đại não Hoa Tiểu Mạc đang thả rông sửng sốt, khi nhìn đến vẻ tự trách trên mặt nam nhân khóe miệng giật giật: “Lần sau ngươi để ta ở mặt trên.”
Lan Thất hơi cảm thấy kinh ngạc, rồi sau đó tầm mắt trực tiếp dừng ở giữa hai chân Hoa Tiểu Mạc, bên môi giơ lên nụ cười nhu hòa: “Còn nhỏ.”
“Sẽ lớn thôi!” Hoa Tiểu Mạc phản bác, kiếm cho mình chút mặt mũi.
Lan Thất khẽ mím môi, dùng thái độ im lặng không nói nữa nói cho Hoa Tiểu Mạc, câu nói kia không có bao nhiêu đáng tin cả.
“A Thất, ta có khả năng phải rời khỏi, cũng có thể sẽ không, bất quá vạn nhất ta đột nhiên tiêu thất trước mặt ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng đi tìm ta.” Đứng lên tùy ý Lan Thất lau nước trên người cho hắn, Hoa Tiểu Mạc nghiêm túc chuyên chú ngửa đầu nhìn Lan Thất: “Tuy rằng ta rất nhớ nhà, nhưng ta sợ sau khi trở về sẽ không đến đây được nữa, sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.”
Động tác trong tay đình trệ, Lan Thất ngẩng đầu, bên môi vẫn như cũ treo nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt lại không cười.
Hoa Tiểu Mạc nói rất nhiều, nhưng y chỉ để ý một sự kiện, “Tiểu Mạc, ngươi muốn đi đâu?”
“Chỉ là một dự đoán, vì để ngừa vạn nhất, ta sợ mình sẽ tiếc nuối, cho nên ta muốn nói một câu với ngươi.” Hoa Tiểu Mạc đặc biệt chân thành lộ ra một nụ cười: “A Thất, ta thích ngươi.”
Sau khi Hoa Tiểu Mạc kết thúc lời chào từ biệt trường thiên pha chút thâm tình liền ngồi xếp bằng ở trên giường chờ đợi cái vụ xuyên việt không đáng tin mấy kia.
Mà Lan Thất tựa hồ còn đắm chìm trong câu nói nọ của Hoa Tiểu Mạc còn chưa hoảng thần lại, bồi Hoa Tiểu Mạc ngồi ở đó.
Đợi rồi lại chờ, nhìn ánh nến cũng sắp nhìn hoa mắt, Hoa Tiểu Mạc nhu nhu ánh mắt ngáp một cái, sau đó một đợt sâu ngủ to tướng bò tới, hắn vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, đầu gật xuống, lung lay đung đưa.
Lan Thất thở dài một tiếng, vươn tay ôm Hoa Tiểu Mạc lên nhẹ nhàng đặt trên giường, bản thân lại ngồi ở bên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lâm vào trầm tư.
Ba ngày sau Hoa Tiểu Mạc nhận định hai việc, một, trên đời này khó tránh khỏi còn có kẻ mang cái bớt kia trên người, hai, hắn sống chết cũng không trở về được.
Phía trong giường có bài trí một ô gỗ phủ đệm êm, trên đó có một cái hộp nhỏ đang mở ra, bên trong là một cái kén màu trắng tròn trịa, Hoa Tiểu Mạc chìa ngón tay chọt chọt.
Cái kén trắng trước mặt này quả đúng là Đại Bạch, sau khi hắn tỉnh lại ở đây thì trông thấy chính là cái dạng này, Đại Bạch chẳng lẽ sẽ giống mấy con sâu róm, phá kén thành bướm sao?
“Tiểu Mạc, đi thôi.” Phía sau lúc Lan Thất nhìn đến cái hộp gỗ kia thần sắc hơi thu liễm, con vật chết người kia cư nhiên lại có màu trắng hiếm thấy, từng lấy một giọt máu để quan sát, đúc kết từ mấy chục loại độc tố, nếu trúng phải loại độc này, thế gian trừ y ra, chỉ sợ sẽ không có người thứ hai có thể giải.
Cũng như thường ngày, Hoa Tiểu Mạc đi theo Lan Thất cùng vào núi hái chút dược liệu và chút rau dại tươi mới.
Lưng mang giỏ trúc, tay cầm một thanh đao lưỡi liềm rất nhỏ, Hoa Tiểu Mạc vừa đi vừa ồn ào: “A Thất, trong núi này vì sao không có độc xà ha?” Trong những bụi cỏ um tùm không phải đều có độc trùng độc xà sao? Muốn bắt vài con trở về thử thí nghiệm thuốc.
Sau lần câu thông đó, quan hệ giữa hai người tựa hồ càng thêm hài hòa, có đôi khi chỉ một ánh mắt của Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất đã biết suy nghĩ của hắn.
“Muốn thí nghiệm thuốc có thể dùng biện pháp khác.” Lan Thất tách ra nhánh cây hai bên, ôn thanh nói: “Thử trên người của ta.”
Bịch —
Tảng đá trong tay Hoa Tiểu Mạc rơi xuống đất, hoảng tới nổi cả cằm cũng muốn rớt theo, run rẩy khóe miệng đi qua sờ trán Lan Thất: “Không có phát sốt a, sao lại ăn nói điên khùng thế này.”
“Tiểu Mạc, trên đời này không có độc nào mà ta không giải được.” Âm thanh Lan Thất ôn hòa mà trong trẻo, nụ cười ung dung hòa nhã trên mặt như gió xuân ấm áp thổi qua.
Hoa Tiểu Mạc lại nhìn ngây người, trộm bĩu môi, đại phu ở tiểu sơn thôn, chỉ có thể trị tiểu bệnh tiểu thương, chữa chạy heo ngựa bò vân vân, A Thất thật đúng là nói bậy bạ.
Trên rễ cây tùng mọc đầy một loại nấm tròn nhỏ màu trắng, hình dạng giống khoai lang, vỏ ngài màu nâu, bên trong màu trắng hoặc màu phấn hồng, nấu canh, hay rang lên ăn hương vị đều rất ngon, là thức ăn mà thôn dân Đào Hoa thôn tương đối yêu thích.
Hoa Tiểu Mạc dịch chuyển bước chân ngồi xổm xuống lấy đao lưỡi liềm hái toàn bộ nấm xung quanh cho vào trong giỏ trúc, ăn không hết thì cắt thành sợi phơi khô, có thể để rất lâu.
“Ngươi ở đây chớ đi loạn, ta đi hái vài bụi Linh hoa.” Vươn tay sửa lại mấy sợi tóc hơi loạn của Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất mới cất bước đi về phía tây.
Linh hoa sinh trưởng ở bên trong khe đá, vách núi thẳng đứng, y chưa bao giờ để Hoa Tiểu Mạc tới gần.
Chỉ mất một hồi công phu, lúc Lan Thất trở lại thì nhìn thấy mấy người xa lạ đang vây quanh Hoa Tiểu Mạc, ý cười trên mặt y nháy mắt đông lại, trong mắt xẹt qua một tia hàn mang, rồi lại rất nhanh rút đi.
Hoa Tiểu Mạc đang ôm giỏ trúc giả vờ trấn định chạy đến trước mặt Lan Thất, không ngừng nháy mắt nhắc Lan Thất: bọn họ là người của triều đình.
Có thể nhìn ra được điểm ấy, Hoa Tiểu Mạc không thể không lần thứ hai cảm tạ những cái kịch cung đình xuyên việt kia, giày quan cùng với lệnh bài, tuyệt đối không sai được.
Lan Thất bất động thanh sắc đem Hoa Tiểu Mạc bảo hộ sau người, hơi ngẩng đầu: “Các vị có chuyện gì?”
Cầm đầu là một nam tử áo xám ôm quyền với Lan Thất: “Xin hỏi tiên sinh có phải là hậu nhân của thần y Minh Dương?”
Lan Thất động đậy ngón tay vài cái không thấy rõ, sắc mặt bình thản: “Tại hạ chỉ là một thôn phu sơn dã, không hề biết người trong miệng các hạ nói đến.”
Hoa Tiểu Mạc đứng một bên nhìn nhìn Lan Thất, lại nhìn nhìn những người áo xám đó, ngờ vực mù mịt.
“Linh hoa là thuốc dẫn chủ yếu của Mê điệt hương, nếu như lúc thu hái không chú ý nín thở, tất nhiên sẽ bị phấn hoa mang độc tố làm hôn mê, điểm ấy ngay cả đại phu phổ thông cũng không nhất định biết đâu.”
Âm thanh lạnh như băng không chút lưu tình từ đàng xa truyền đến, lá cây vang lên xào xạc, một nam tử phiêu nhiên hạ xuống từ giữa không trung.
Bị đương trường vạch trần, Lan Thất vẫn như trước duy trì biểu tình bình tĩnh, không hoảng không loạn.
Người tới có một gương mặt tuấn mỹ cực kỳ có tính xâm lược, mắt đen sắc bén kinh người, sống mũi cao thẳng, đường nét góc cạnh phân minh, khóe môi hơi hơi nhếch lên, tự tiếu phi tiếu, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, dáng người thon dài cao ngất, mặc một bộ cẩm bào màu đen, bên hông tam xích thanh phong, tua kếm màu đen theo gió mà lay động, tóc đen cương ngạnh tùy ý dùng lụa đen cột lại sau đầu, khoanh tay đứng đó, tự mang một loại thần thái hoa quý, ánh mắt lộ ra một cỗ lệ khí cùng ngạo nghễ, giống như là tướng làm người khác e ngại.
Hay cho một tên phách khí trắc lậu*! [nhuệ khí và tài hoa đều hiển lộ ra ngoài, tỏ ra không thành thục nhưng kiêu ngạo, thậm chí hung hăng ngang ngược. Hoặc hình dung người có ngạo khí bức người, cậy mạnh háo thắng – dịch từ Baike]
Hoa Tiểu Mạc vô thức ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu của nam tử, ý đồ tìm kiếm mấy chữ khốc huyễn cuồng phách* to tướng.
[khốc: lãnh khốc, tàn khốc | huyễn: phách lối, khoe khoang | cuồng: điên cuồng | phách: bá chủ, trùm]
-----
Tác giả:
[lược bớt phần không hiểu]
Thiên văn này về sau có thể sẽ bị đủ loại phun, *cười u buồn*, tác giả mồm cá nhám phần trước viết hơi loạn chút, chờ có thời gian sẽ sửa chút đỉnh *khụ, cũng có có thể sẽ không sửa, lười quá mòa*… đi chết
Nên thả ra đại hiệp ra thôi…
Tuy rằng đã cố gắng khiến bản thân thích ứng thế giới này, nhưng thời điểm tận mắt trông thấy cái bớt sau thắt lưng kia của Lan Thất, Hoa Tiểu Mạc vẫn là há hốc sững sờ.
Hắn thật mãnh liệt cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này.
Đệm chăn tháo ra đã được đổi mới, ngay cả cúc hoa phía sau cũng được chăm sóc quan tâm, Hoa Tiểu Mạc thoải mái híp mắt, phối hợp động tác của Lan Thất mà mân mê mông, sau đó lại phát hiện rất giống khúc dạo đầu của việc ngồi cầu liền ngoan ngoãn ghé vào trên cạnh mộc dũng.
Lan Thất lấy khăn bông tẩy trừ hậu đình Hoa Tiểu Mạc, ngón trỏ vói đi vào đem dịch thể bên trong móc ra, từ cứng ngắc lúc ban đầu đến tự nhiên của thời khắc này, quá trình thích ứng rất ngắn, nhưng vẫn chưa làm hắn có bao nhiêu khó chịu.
Tựa hồ có rất nhiều chuyện trước khi chưa phát sinh đều cảm thấy bất khả tư nghị*, một khi đã xảy ra mới phát hiện bản thân vẫn luôn theo đuổi, tỷ như hiện tại đã có được. [bất khả tư nghị: khó tin, không thể tưởng tượng nổi]
Ngón trỏ bị vách thịt mềm bao bọc chặt chẽ hút lấy, Lan Thất âm thầm điều chỉnh khí tức ngăn chặn dục vọng trong cơ thể, y nhớ rõ trên sách nói lần đầu tiên sẽ có máu, bên thụ sẽ rất đau.
Thực may mắn y cũng không có làm thiếu niên bị thương, nhưng mà y vẫn là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Lan Thất cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mạc, thực xin lỗi.”
“Hả?” Đại não Hoa Tiểu Mạc đang thả rông sửng sốt, khi nhìn đến vẻ tự trách trên mặt nam nhân khóe miệng giật giật: “Lần sau ngươi để ta ở mặt trên.”
Lan Thất hơi cảm thấy kinh ngạc, rồi sau đó tầm mắt trực tiếp dừng ở giữa hai chân Hoa Tiểu Mạc, bên môi giơ lên nụ cười nhu hòa: “Còn nhỏ.”
“Sẽ lớn thôi!” Hoa Tiểu Mạc phản bác, kiếm cho mình chút mặt mũi.
Lan Thất khẽ mím môi, dùng thái độ im lặng không nói nữa nói cho Hoa Tiểu Mạc, câu nói kia không có bao nhiêu đáng tin cả.
“A Thất, ta có khả năng phải rời khỏi, cũng có thể sẽ không, bất quá vạn nhất ta đột nhiên tiêu thất trước mặt ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng đi tìm ta.” Đứng lên tùy ý Lan Thất lau nước trên người cho hắn, Hoa Tiểu Mạc nghiêm túc chuyên chú ngửa đầu nhìn Lan Thất: “Tuy rằng ta rất nhớ nhà, nhưng ta sợ sau khi trở về sẽ không đến đây được nữa, sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.”
Động tác trong tay đình trệ, Lan Thất ngẩng đầu, bên môi vẫn như cũ treo nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt lại không cười.
Hoa Tiểu Mạc nói rất nhiều, nhưng y chỉ để ý một sự kiện, “Tiểu Mạc, ngươi muốn đi đâu?”
“Chỉ là một dự đoán, vì để ngừa vạn nhất, ta sợ mình sẽ tiếc nuối, cho nên ta muốn nói một câu với ngươi.” Hoa Tiểu Mạc đặc biệt chân thành lộ ra một nụ cười: “A Thất, ta thích ngươi.”
Sau khi Hoa Tiểu Mạc kết thúc lời chào từ biệt trường thiên pha chút thâm tình liền ngồi xếp bằng ở trên giường chờ đợi cái vụ xuyên việt không đáng tin mấy kia.
Mà Lan Thất tựa hồ còn đắm chìm trong câu nói nọ của Hoa Tiểu Mạc còn chưa hoảng thần lại, bồi Hoa Tiểu Mạc ngồi ở đó.
Đợi rồi lại chờ, nhìn ánh nến cũng sắp nhìn hoa mắt, Hoa Tiểu Mạc nhu nhu ánh mắt ngáp một cái, sau đó một đợt sâu ngủ to tướng bò tới, hắn vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, đầu gật xuống, lung lay đung đưa.
Lan Thất thở dài một tiếng, vươn tay ôm Hoa Tiểu Mạc lên nhẹ nhàng đặt trên giường, bản thân lại ngồi ở bên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lâm vào trầm tư.
Ba ngày sau Hoa Tiểu Mạc nhận định hai việc, một, trên đời này khó tránh khỏi còn có kẻ mang cái bớt kia trên người, hai, hắn sống chết cũng không trở về được.
Phía trong giường có bài trí một ô gỗ phủ đệm êm, trên đó có một cái hộp nhỏ đang mở ra, bên trong là một cái kén màu trắng tròn trịa, Hoa Tiểu Mạc chìa ngón tay chọt chọt.
Cái kén trắng trước mặt này quả đúng là Đại Bạch, sau khi hắn tỉnh lại ở đây thì trông thấy chính là cái dạng này, Đại Bạch chẳng lẽ sẽ giống mấy con sâu róm, phá kén thành bướm sao?
“Tiểu Mạc, đi thôi.” Phía sau lúc Lan Thất nhìn đến cái hộp gỗ kia thần sắc hơi thu liễm, con vật chết người kia cư nhiên lại có màu trắng hiếm thấy, từng lấy một giọt máu để quan sát, đúc kết từ mấy chục loại độc tố, nếu trúng phải loại độc này, thế gian trừ y ra, chỉ sợ sẽ không có người thứ hai có thể giải.
Cũng như thường ngày, Hoa Tiểu Mạc đi theo Lan Thất cùng vào núi hái chút dược liệu và chút rau dại tươi mới.
Lưng mang giỏ trúc, tay cầm một thanh đao lưỡi liềm rất nhỏ, Hoa Tiểu Mạc vừa đi vừa ồn ào: “A Thất, trong núi này vì sao không có độc xà ha?” Trong những bụi cỏ um tùm không phải đều có độc trùng độc xà sao? Muốn bắt vài con trở về thử thí nghiệm thuốc.
Sau lần câu thông đó, quan hệ giữa hai người tựa hồ càng thêm hài hòa, có đôi khi chỉ một ánh mắt của Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất đã biết suy nghĩ của hắn.
“Muốn thí nghiệm thuốc có thể dùng biện pháp khác.” Lan Thất tách ra nhánh cây hai bên, ôn thanh nói: “Thử trên người của ta.”
Bịch —
Tảng đá trong tay Hoa Tiểu Mạc rơi xuống đất, hoảng tới nổi cả cằm cũng muốn rớt theo, run rẩy khóe miệng đi qua sờ trán Lan Thất: “Không có phát sốt a, sao lại ăn nói điên khùng thế này.”
“Tiểu Mạc, trên đời này không có độc nào mà ta không giải được.” Âm thanh Lan Thất ôn hòa mà trong trẻo, nụ cười ung dung hòa nhã trên mặt như gió xuân ấm áp thổi qua.
Hoa Tiểu Mạc lại nhìn ngây người, trộm bĩu môi, đại phu ở tiểu sơn thôn, chỉ có thể trị tiểu bệnh tiểu thương, chữa chạy heo ngựa bò vân vân, A Thất thật đúng là nói bậy bạ.
Trên rễ cây tùng mọc đầy một loại nấm tròn nhỏ màu trắng, hình dạng giống khoai lang, vỏ ngài màu nâu, bên trong màu trắng hoặc màu phấn hồng, nấu canh, hay rang lên ăn hương vị đều rất ngon, là thức ăn mà thôn dân Đào Hoa thôn tương đối yêu thích.
Hoa Tiểu Mạc dịch chuyển bước chân ngồi xổm xuống lấy đao lưỡi liềm hái toàn bộ nấm xung quanh cho vào trong giỏ trúc, ăn không hết thì cắt thành sợi phơi khô, có thể để rất lâu.
“Ngươi ở đây chớ đi loạn, ta đi hái vài bụi Linh hoa.” Vươn tay sửa lại mấy sợi tóc hơi loạn của Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất mới cất bước đi về phía tây.
Linh hoa sinh trưởng ở bên trong khe đá, vách núi thẳng đứng, y chưa bao giờ để Hoa Tiểu Mạc tới gần.
Chỉ mất một hồi công phu, lúc Lan Thất trở lại thì nhìn thấy mấy người xa lạ đang vây quanh Hoa Tiểu Mạc, ý cười trên mặt y nháy mắt đông lại, trong mắt xẹt qua một tia hàn mang, rồi lại rất nhanh rút đi.
Hoa Tiểu Mạc đang ôm giỏ trúc giả vờ trấn định chạy đến trước mặt Lan Thất, không ngừng nháy mắt nhắc Lan Thất: bọn họ là người của triều đình.
Có thể nhìn ra được điểm ấy, Hoa Tiểu Mạc không thể không lần thứ hai cảm tạ những cái kịch cung đình xuyên việt kia, giày quan cùng với lệnh bài, tuyệt đối không sai được.
Lan Thất bất động thanh sắc đem Hoa Tiểu Mạc bảo hộ sau người, hơi ngẩng đầu: “Các vị có chuyện gì?”
Cầm đầu là một nam tử áo xám ôm quyền với Lan Thất: “Xin hỏi tiên sinh có phải là hậu nhân của thần y Minh Dương?”
Lan Thất động đậy ngón tay vài cái không thấy rõ, sắc mặt bình thản: “Tại hạ chỉ là một thôn phu sơn dã, không hề biết người trong miệng các hạ nói đến.”
Hoa Tiểu Mạc đứng một bên nhìn nhìn Lan Thất, lại nhìn nhìn những người áo xám đó, ngờ vực mù mịt.
“Linh hoa là thuốc dẫn chủ yếu của Mê điệt hương, nếu như lúc thu hái không chú ý nín thở, tất nhiên sẽ bị phấn hoa mang độc tố làm hôn mê, điểm ấy ngay cả đại phu phổ thông cũng không nhất định biết đâu.”
Âm thanh lạnh như băng không chút lưu tình từ đàng xa truyền đến, lá cây vang lên xào xạc, một nam tử phiêu nhiên hạ xuống từ giữa không trung.
Bị đương trường vạch trần, Lan Thất vẫn như trước duy trì biểu tình bình tĩnh, không hoảng không loạn.
Người tới có một gương mặt tuấn mỹ cực kỳ có tính xâm lược, mắt đen sắc bén kinh người, sống mũi cao thẳng, đường nét góc cạnh phân minh, khóe môi hơi hơi nhếch lên, tự tiếu phi tiếu, tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, dáng người thon dài cao ngất, mặc một bộ cẩm bào màu đen, bên hông tam xích thanh phong, tua kếm màu đen theo gió mà lay động, tóc đen cương ngạnh tùy ý dùng lụa đen cột lại sau đầu, khoanh tay đứng đó, tự mang một loại thần thái hoa quý, ánh mắt lộ ra một cỗ lệ khí cùng ngạo nghễ, giống như là tướng làm người khác e ngại.
Hay cho một tên phách khí trắc lậu*! [nhuệ khí và tài hoa đều hiển lộ ra ngoài, tỏ ra không thành thục nhưng kiêu ngạo, thậm chí hung hăng ngang ngược. Hoặc hình dung người có ngạo khí bức người, cậy mạnh háo thắng – dịch từ Baike]
Hoa Tiểu Mạc vô thức ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu của nam tử, ý đồ tìm kiếm mấy chữ khốc huyễn cuồng phách* to tướng.
[khốc: lãnh khốc, tàn khốc | huyễn: phách lối, khoe khoang | cuồng: điên cuồng | phách: bá chủ, trùm]
-----
Tác giả:
[lược bớt phần không hiểu]
Thiên văn này về sau có thể sẽ bị đủ loại phun, *cười u buồn*, tác giả mồm cá nhám phần trước viết hơi loạn chút, chờ có thời gian sẽ sửa chút đỉnh *khụ, cũng có có thể sẽ không sửa, lười quá mòa*… đi chết
Nên thả ra đại hiệp ra thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.