Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 44: Chương 44

Tây Tây Đặc

02/10/2016

Ngực Hoa Tiểu Mạc bỗng nhiên căng cứng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, hắn nghe thấy thanh âm biến hóa của mình: “Y làm sao vậy?”

“Chân khí trong người chủ tử nghịch chuyển, huyết cổ nhân cơ hội xâm nhập vào cắn nuốt, nhưng chủ tử tự nhốt mình lại, chúng ta ai cũng không vào được.” Cổ họng Thiên Thanh kéo căng.

Tay chân Hoa Tiểu Mạc lạnh ngắt, sao lại vậy? Hắn rõ ràng đã cho Lạc Cửu Tiêu ăn huyền nguyên đan…

Kình phong xẹt qua bên tai, hai người Thiên Lam Thiên Thanh đang quỳ trên đất cùng nhau xuất ra vũ khí đánh về phía sau, tiếng binh khí va chạm vang lên, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục yên tĩnh.

“Hai vị, có lỗi.” Thiên Lam phun ra một búng máu, nâng Thiên Thanh trên đất dậy.

Hoa Tiểu Mạc xoay người liền thấy Bạch Thần và Lan Thất đứng ở đó, hắn nhất thời á khẩu, mặt mày nhuốm vẻ kiên định và dứt khoát.

“Nhớ trở về.” Lan Thất nhợt nhạt cười, đôi mắt nhu hòa.

Bạch Thần cũng ngẩng đầu, thần tình lạnh nhạt, nhưng mà mím đôi môi mỏng còn lãnh liệt hơn mấy phần so với bình thường.

Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, hắn đương nhiên sẽ trở về, liếc sắc mặt ngưng trọng của Lan Thất và Bạch Thần một cái, chỉ là đi cứu người, sao cảm giác như hắn ra chiến trường vậy.

Nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, Thiên Lam ôm quyền: “Các vị yên tâm, bọn ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ Hoa công tử.”

Bạch Thần mở miệng, giọng nói nhuốm lạnh: “Dốc toàn lực?”

“Bọn ta đem mạng ra bảo vệ.” Thiên Lam nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Chủ tử cũng nhất định sẽ không để Hoa công tử chịu thương tổn.”

Thiên Thanh cũng ở một bên gật đầu, gương mặt trẻ con nghiêm nghị hiếm thấy.

“Chờ ta trở về.” Hoa Tiểu Mạc phẩy tay, lưu lại một bóng lưng oanh liệt hào hiệp.

Vừa ra tới cổng, Hoa Tiểu Mạc thấy dưới cây hòe đối diện có một bóng đen, trong gió truyền đến một tia mùi hương thanh viêm không dễ nhận ra, đây là khí vị thường thấy nhất trên người y, vì hầu như ngày nào cũng phải chạm vào thanh viêm thảo, cho nên trên người nhiễm phải mùi vị rất nồng, người cùng y tiếp xúc qua không được mấy tên, dùng phép loại trừ, rất nhanh đã kết luận ra cái bóng đen kia là ai.

Tròng mắt Hoa Tiểu Mạc trợn tròn, ngọa tào, vương gia, hơn nửa đêm không ngủ, ngươi đứng dưới cây làm gì?

Nhưng mà, Tần Nghị chỉ là thản nhiên nhìn Hoa Tiểu Mạc một cái rồi xoay người rời đi, thân ảnh nhanh chóng dung nhập vào hắc ám, cứ như chỉ trùng hợp đi ngang qua mà thôi.

Ba người lên ngựa, một đường không ngừng nghỉ, chờ đến lúc Hoa Tiểu Mạc chạy đến, trông thấy cảnh trước mắt thì không khỏi ngẩn người.

Dung Mạc Vũ vẫn là thanh niên đoan nhã trong ký ức, mái tóc hơi loạn, trên mặt dính không ít máu đông, ánh mắt rã rời cắn đôi môi đã chảy máu loang lổ, Thanh Vũ ở bên, còn có mấy thiếu niên hắn không quen đang khóc.

Cả đại đường đều bị bầu không khí bi ai trầm trọng vây lấy, tử khí nặng nề, ót Hoa Tiểu Mạc đau, khóc tang sao?

“Tất cả đừng khóc nữa!” Hoa Tiểu Mạc lạnh lùng cười: “Có cái gì mà khóc, y sẽ không chết.”

Lời vừa ra, âm thanh khóc nháo ngừng bặt, tất cả mọi người chuyển tầm mắt lên trên người thiếu niên đứng ở cửa, mấy người Thiên Dương mặt lộ vui mừng, người mặc hắc bào ngồi ở một góc ngẩng đầu nhìn lướt qua, nhãn thần cổ quái, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, kích động đứng dậy, cứ như thấy được vật thần kỳ biết bao, đương lúc Hoa Tiểu Mạc cho rằng đối phương lên cơn động kinh, người nọ lại ngồi trở về ghế, nhìn chằm chằm vật hình bán nguyệt màu xanh trên tay.



Dung Mặc Vũ đi đến trước mặt Hoa Tiểu Mạc nắm lấy tay hắn, run rẩy nói: “Cứu y, trưởng lão nói ngươi có thể cứu y, mau cứu y.”

“Ta sẽ cứu.” Hoa Tiểu Mạc khẽ nâng cằm, hắn thật nhìn không rõ người thanh niên trước mắt, đến tột cùng là vì sao chấp mê với Lạc Cửu Tiêu.

Thiên Phong nhanh chóng cho Thiên Thanh Thiên Lam nuốt một viên dược, hai người liền ngồi xuống một bên trị thương.

“Hoa công tử, lần này sống chết của chủ thử đều chỉ nằm trong một ý niệm của ngài.”

Tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ gối trước mặt Hoa Tiểu Mạc, ngoại trừ lão giả mặc hắc bào kia.

Hoa Tiểu Mạc lui về sau một bước nghiêng người né tránh, không việc gì quỳ xuống làm chi, xui xẻo lắm.

Đi được vài bước, từ trong đại môn hắc sắc mơ hồ truyền ra tiếng gào thét khủng bố rơi vào trong tai, có thể làm người khác toàn thân run rẩy, sinh ra cỗ hoảng sợ đến ngạt thở.

“Có nước uống không?” Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của vài người, Hoa Tiểu Mạc tự nói: “Lúc đến quá gấp, cổ họng rất khó chịu.”

Dung Mặc Vũ rót một chén trà đưa qua, nhìn Hoa Tiểu Mạc, muốn nói lại thôi.

“Một hồi vô luận các ngươi nghe thấy gì, cũng đừng vào.” Hoa Tiểu Mạc đưa chén trà lên hớp một ngụm, thở hắt ra một hơi thật dài, nói với những người khác: “Nhớ chưa?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cho dù bọn họ muốn vào cũng vào không được a, ánh mắt nhất tề rơi lên người Dung Mặc Vũ muốn vào nhưng bị đả thương.

“Lạc Cửu Tiêu, ta đi vào à, là ta Hoa Tiểu Mạc, người đừng có tùy tiện ném đao ném kiếm tới á…” Trong miệng Hoa Tiểu Mạc nói không ngừng, lên tinh thần cho mình, bước chân không chần chờ đến gần, đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, không có gì, lại đẩy thêm chút nữa, vẫn không có gì, hắn nuốt ngụm nước miếng, bất chấp tiến vào, một khắc sau đại môn sau lưng đóng lại cái rầm.

Dung Mặc Vũ thấy người thiếu niên kia có thể dễ dàng đi vào, thần sắc ảm đạm, nam nhân bên trong cho dù thần trí không rõ cũng chỉ nhận thức thiếu niên kia.

Nhìn đại môn khép lại, mọi người không hiểu sao thấy yên tâm, tiềm thức đã nhận định Hoa Tiểu Mạc có thể cứu chủ tử bọn họ.

Hoa Tiểu Mạc đi rất chậm, bốn phía đen như mực, chỉ có thể dựa vào thính giác và khứu giác, tựa hồ như ngoại trừ hô hấp của hắn, tất cả đều là vật chết.

Hắn có chút bất an la lên: “Lạc Cửu Tiêu, ta tới rồi.”

Trong bóng tối vang lên tiếng vật nặng ngã xuống, sau đó là tiếng thở dốc nặng nề, không khí càng nồng nặc mùi máu tươi.

Hoa Tiểu Mạc tìm theo âm thanh đó mà chạy qua, bước chân bị sẩy, nghênh đón hắn không phải là mặt đất lạnh như băng mà là một thân thể dính ướt.

Thân thể hắn cứng đờ, không nhúc nhích, mặc cho hô hấp đầy mùi máu tanh gay mũi phả vào trên má, xúc cảm trơn nhẵn ẩm ướt quét qua từ trên cổ.

“Mạc…” Vành tai lướt qua một thanh âm khàn khàn khó phân biệt, kèm theo khí tức âm lãnh làm da đầu người tê dại.

Mắt nhìn không thấy, vươn tay không thấy được năm ngón, Hoa Tiểu Mạc lấy hỏa chiết từ trong ngực ra đốt lên, kẻ núp ở trên chân hắn đầu tóc rối bù, y bào hồng sắc lộn xộn không chịu nổi, dung nhan gầy gò phủ màu máu, bên đôi môi không chút huyết sắc treo vài tia đỏ tươi kinh tâm, đôi mắt một mảnh đỏ ngầu, đồng tử có mấy vạch màu đen lúc nhúc, lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.

Từ toàn thân chi chít mồ hôi bởi vì có phần sợ sệt, Hoa Tiểu Mạc vươn cánh tay có chút run rẩy đến giữa mũi Lạc Cửu Tiêu, hô hấp mỏng manh lúc có lúc không, lại ngừng lại trên cổ tay hắn vài cái chớp mắt, thân thể không kiềm nén được nữa mà run rẩy.



Tim của tên này đã bị ăn mòn hơn một nửa, xong rồi…

Hỏa chiết rơi trên mặt đất, văng những đốm lửa nhỏ, rọi sáng cái bàn bị phá hủy, Hoa Tiểu Mạc ôm Lạc Cửu Tiêu, từ trong cổ họng tràn ra tiếng nghẹn ngào bi thống, mờ mịt bất lực.

Không thể được, lần đó hắn và A Thất cùng nhau kiểm tra qua, nhất định là mấy ngày Lạc Cửu Tiêu biến mất đã phát sinh chuyện gì đó, đến tột cùng là thế nào…

Lạc Cửu Tiêu như là đang nhẫn nhịn thứ gì, cổ nổi lên từng cọng gân xanh, thanh âm đứt quãng từng hồi: “Là… là… phải không…”

“Là ta.” Ngón tay Hoa Tiểu Mạc phát run đút cho Lạc Cửu Tiêu một viên thuốc: “Không có việc gì, ta nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp.”

Ôm chặt thân thể co giật, dần dần băng lãnh vào lòng, bình tĩnh, Hoa Tiểu Mạc, mi phải bình tĩnh, hắn nhắm mắt, trong đầu hoạt động xoay tít, những sách thuốc đã đọc qua từng tờ từng tờ lật lật trong não hắn, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng hắn vẫn không có đầu mối như cũ.

Trong vô ý đôi môi bị cắn nát chảy xuống vài giọt máu, rơi lên trán Lạc Cửu Tiêu, hiện tượng quỷ dị phát sinh, vết sẹo nguyên bản nhìn thấy là đau lòng tản ra quang mang màu đỏ, Hoa Tiểu Mạc mở to mắt nhìn vết sẹo kia ngừng chảy máu, miệng vết thương rõ ràng không còn nguy hiểm, chỉ dại ra mấy giây, hắn liền cười ha ha.

Nếu như lần này không dốc toàn lực, vậy nửa đời sau này của hắn nhất định sẽ sống trong hối hận. Thế nên hắn phải tin tưởng một màn thần kỳ đột nhiên xuất hiện này.

Đôi mắt đỏ ngầu tan rã của Lạc Cửu Tiêu như muốn nói gì đó nhưng lại không thành công, không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể lắc lắc đầu rất khẽ, muốn ngăn cản thiếu niên trước mặt làm chuyện hiểm.

“Lạc Cửu Tiêu, ta đem bản thân ta ra đánh cược.” Khẽ hít vào, Hoa Tiểu Mạc cong khóe miệng, cắn nát cánh tay đưa đến bên môi Lạc Cửu Tiêu, nhìn dịch thể đỏ tươi càng ngày càng nhiều được dẫn dắt không ngừng tràn vào trong miệng Lạc Cửu Tiêu.

Đặt Lạc Cửu Tiêu trên đất, bản thân núp vào trong ngực y, dùng một tay khác vòng chặt eo y, khép mắt lại.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, thiếu niên nằm trong lòng nam tử, vẻ mặt lộ nét an tường, lấy họ làm trung tâm, một tầng ánh sáng hồng sắc mỏng manh càng lúc càng rõ nét, càng lúc càng chói mắt, đỏ đến yêu dị.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt thiếu niên trắng như giấy, mi mày đen như mực, một đầu tóc đen tuyền dần dần biến thành màu vàng, không ai biết nụ hoa nguyên bản sắp nở rộ sau lưng thiếu niên kia đang lặng yên không tiếng động phát ra quang mang hồng sắc, mở ra từng vòng từng vòng, dung tiến vào cơ thể thiếu niên.

Trên chín tầng trời, nam tử anh tuấn ngồi xếp bằng nhìn tất thảy đóa hoa trong biển hoa cách đó không xa đều đang chậm rãi diêu động, một khắc sau cả biển hoa biến hoang vu, không một tia linh khí.

Y nhíu nhíu mày, thần tình mang một tia thương cảm: “Vất vả biết bao chờ hai trăm năm mới lớn thành một biển hoa, cứ như vậy mà không còn, Vương, người mau mau trở về a, ta thật tịch mịch.”

Từ đêm khuya đến tảng sáng, huyết quang* phai đi, Lạc Cửu Tiêu mệt mỏi mở hai mắt, nghiêng đầu nhìn thiếu niên tựa trên ngực y, tầm mắt dừng lại trên mái tóc màu vàng, ánh mắt hơi thoáng mê mang vài giây, sau đó chợt biến sắc, lo lắng chạm vào mũi thiếu niên, sau khi xác định chỉ là có chút hư nhược mới chậm rãi thở phào. [huyết quang: ánh sáng màu máu]

Hoa Tiểu Mạc mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cảm thấy vừa ngủ một giấc thật sâu, cả người khoan khoái, hắn nâng mắt nhìn một gương mặt gần trong gang tấc, đưa tay bẹo bẹo gò má, cánh mũi của đối phương, còn sống, không chết, hắn bật ngồi dậy: “Lạc Cửu Tiêu, cái mạng này của ngươi về sau là của ta.” Bá đạo nói.

Lạc Cửu Tiêu câu lên cánh môi không có bao nhiêu huyết sắc bày ra một mặt cười: “Ừ, tất cả của ta đều là của ngươi.”

Bắt mạch cho Lạc Cửu Tiêu xong, Hoa Tiểu Mạc khiếp sợ đầy mặt, kẻ trước đó còn suy yếu đến sống không nổi giờ đây khí tức bình ổn, nội lực hùng hậu, lục phủ ngũ tạng càng hoàn hảo không có tổn hao gì.

Hắn cúi đầu nhìn cổ tay mình chằm chằm, ngọa tào! Nghịch thiên rồi, lẽ nào hắn là đại la thần tiên* chuyển thế? Chỉ có cách nói này mới có thể chứng minh vì sao máu của hắn có thể cứu sống người chết, lại vì sao vết thương trên cổ tay hắn đã khỏi hẳn vào ngày thứ hai, ngay cả một dấu vết cũng không. [đại la thần tiên: cảnh giới thần tiên cao nhất trong Đạo giáo]

Bàn tay vàng thật bự! Phải chăng là có thể xông pha ngang dọc?!

Ánh mắt chạm đến lọn tóc kim sắc trước ngực, sắc mặt Hoa Tiểu Mạc biến lại biến, kêu gào ra tiếng: “Ai đem tóc ta đi nhuộm?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook