Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa
Chương 70: Chương 70
Tây Tây Đặc
02/10/2016
Bị ánh mắt vẫn cứ thanh lãnh y vậy nhìn chăm chăm, Hoa Tiểu Mạc mím mím môi, có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, “Cũng đã mấy ngày rồi…”
Trơ mắt nhìn hai người Lạc Cửu Tiêu và Tần Nghị khí sắc mỗi một người như là tới số vậy, Hoa Tiểu Mạc đi tìm Lan Thất, đối phương một câu “Không thể ra sức” trực tiếp chặn đứt những lời còn trong họng hắn, hắn chỉ có thể lo lắng, Đại Bạch còn chưa tỉnh dậy, nếu không có thể nghiên cứu ra giải dược từ trên người nó.
Thấy Bạch Thần chỉ vén mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái, Hoa Tiểu Mạc nhấc chân đặt trên đùi Bạch Thần, mượn lực trực tiếp ngồi lên, hai tay ôm lấy treo trên cổ y, mặt sáp tới, cơ hồ muốn chạm chóp mũi, cũng không nói gì, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm.
Nếu đây mà đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm chống đỡ không nổi, nhưng cái bản mặt than kia của Bạch Thần lại không chút sứt mẻ, đôi mắt khép hờ kia ngay cả một gợn sóng cũng không có.
Hoa Tiểu Mạc thất bại lắc đầu, một khắc sau thấy Bạch Thần giơ tay lên, hắn lập tức ngoan ngoãn đưa đầu qua, trên tóc có bàn tay hơi lạnh vuốt ve, hắn thoải mái híp mắt lại, thuận tiện ở trong lòng thắp một ngọn nến cho Lạc Cửu Tiêu cùng Tần Nghị.
Hơn hai tháng sau, ngày hè chói chang, nơi cực bắc phần lớn diện tích là tuyết trắng đang tan chảy dưới ánh dương quang chiếu rọi, địa y, rong rêu, nham cao lan*, việt kết*, cùng một số cây cối phân bố bên bờ rộng lớn, trong rừng tuần lộc, ma mút mạnh mẽ đang chạy trốn những nam tử bưu hãn săn bắt kiếm thức ăn.
Bọn họ ăn mặc đơn bạc, lộ ra bên ngoài là thân hình cường tráng cùng cơ thịt rắn chắc, chạy đuổi theo, trong miệng phát ra âm thanh cổ quái, như là đang hô gọi cùng đồng bạn.
Nơi đây là một thế giới thần kỳ, trời rất xanh, có thể trông thấy cả ngân hà.
Theo lời trong miệng Nam Phong, mùa này, ban đêm ngẫu nhiên sẽ có thần tích xuất hiện, giữa trời cao sẽ bày ra một tầng quang mang kỳ dị cực đẹp.
Hình dạng khác nhau, hình tròn có, hình xòe ô có, hình cánh quạt có, hình con thoi vân vân, màu sắc tươi đẹp rõ ràng, từ lúc bắt đầu cho đến khi biến mất, giữa lúc đó biến ảo thần kỳ khó lường.
Khi Hoa Tiểu Mạc trông thấy lão nhân được cả một đám người vây quanh, ánh mắt hiếu kỳ của hắn sau khi nhìn thấy bộ dạng bình thường thậm chí còn có chút bỉ ổi của lão nhân thì, đỉnh đầu chảy xuống mấy hàng hắc tuyến, giật giật khóe miệng, hắn thật sự không phải là trông mặt mà bắt hình dong.
“Tộc trưởng.” Nam Phong kích động đi qua, hơi khom người, tay phải đặt trên vai trái, hành lễ một cái, ngay sau đó mấy người ở phía sau lão nhân cũng làm động tác đồng dạng với Nam Phong.
“Hài tử, cực khổ rồi.” Lão nhân một đôi mắt không chút thần thái, cụp cụp mí mắt, nhưng khi trông thấy Hoa Tiểu Mạc, không dễ phát hiện xẹt qua một tia sáng.
“Vị này là…” Thanh âm già nua có chút xúc động.
Nam Phong nghe vậy lập tức gật đầu, sau đó mấy người Hoa Tiểu Mạc liền thấy lão nhân bất ngờ quỳ xuống với Hoa Tiểu Mạc, giống như sóng tràn vậy, tất cả mọi người đều khom gối, kể cả Nam Phong.
Hoa Tiểu Mạc vừa thấy trận thế này, nhất thời lùi lại một bước, Lạc Cửu Tiêu cùng Bạch Thần ở hai bên thần sắc ngưng trọng, Lan Thất ôm Tiểu Mao tiến lên một bước ôn thanh nói, “Tộc trưởng, xin đứng lên trước, chúng ta từ Trung Nguyên xa xôi mà đến, có chuyện quan trọng khác muốn nhờ.”
Không khí ngột ngạt,một đám người quỳ trên đất không chút động tĩnh gì, Hoa Tiểu Mạc nháy mắt ngăn Tần Nghị đang định rút kiếm.
Nhưng ngay lúc này, Tiểu Mao “oa” một tiếng khóc lên, phá vỡ thế giằng co cổ quái này, Hoa Tiểu Mạc gấp rút từ trong ngực lấy ra mấy món đồ chơi nhỏ mà Lạc Cửu Tiêu khắc nhét vào bàn tay mập mạp của nó.
“Con trai ta mắc một loại quái bệnh, đến nơi đây là muốn nhờ tế tự* xem thử.” Hoa Tiểu Mạc đi đến trước mặt lão nhân, ngồi xổm xuống nói, “Nam Phong nói ta là chủ nhân của y, còn nói ta là người hữu duyên mà thánh chủ các ngươi chỉ định, tộc trưởng, ta chỉ là một người bình thường, nhưng mà, chỉ cần nằm trong năng lực của ta, ta sẽ thử.” Câu nói này rất khẽ, nhưng hắn biết mấy nam nhân nội công hùng hậu ở đây đều nghe thấy được, cũng không định giấu diếm. [tế tự: thầy cúng, thầy pháp]
Thân mình lão nhân chấn động, ngẩng đầu đối lại đôi mắt linh động sáng rực của thiếu niên, lão không có hoài nghi mà đi tin tưởng thiếu niên này có thể cứu vớt tộc nhân, bởi vì khí tức trên người thiếu niên… so với những thần giả mà lão gặp qua cơ hồ giống như đúc.
Tiếp đó, mấy người Hoa Tiểu Mạc cùng bọn họ đi sâu vào trong rừng rậm, Tiểu Mao ở trong lòng Lan Thất nháo đến lợi hại, mãi đến khi được Nam Phong ôm lấy mới chịu nha nha vung tay cười.
Hoa Tiểu Mạc hiện giờ đã lười ăn giấm, nhi tử và Nam Phong e rằng có thể trở thành cơ hữu*. [cơ hữu: bạn gay với nhau, cũng có thể yêu nhau – ‘cơ’ phát âm là /ji/ = G (gay), ‘hữu’ là bạn]
Phong cảnh trông thấy ven đường ly kỳ khiến Hoa Tiểu Mạc chậc lưỡi, trước khi đến đây hắn đã tự tưởng tượng ra màu trắng vô bờ bến, không ngờ nơi đây có cây cối, có phòng ốc, mặc dù tạo hình kỳ lạ chút.
Buổi tối, tất cả mọi người ngồi vây quanh đống lửa, hưởng thụ đối với bọn họ mà nói chính là thức ăn đầy đủ, lần đầu tiên Hoa Tiểu Mạc trông thấy thức ăn được phân phát, cuộc sống của con người ở đây quá đơn giản.
Ăn được mấy khối thịt tuần lộc, Hoa Tiểu Mạc không ăn nữa, tâm lý hắn không ổn lắm, sau khi phát hiện mấy ngọn núi lớn vây quanh những phòng ốc kia, một ngọn núi cao vót chọc trời dừng lại rất lâu trong tầm mắt, ý niệm cổ quái trong đầu làm thế nào cũng vẫy không rớt.
Hắn đã từng đến đây.
Quen thuộc giống như là nơi mà kẻ tha phương trở về bám rễ, an tâm kiên định, tựa hồ có thứ gì đó đang tiến gần đến hắn.
Cái này quá không khoa học, nhưng chân thực đến khiến hắn bất an.
Ban đêm, Hoa Tiểu Mạc bảo bọn người Bạch Thần đều cùng hắn ngủ một phòng, đặt Tiểu Mao vào tận cùng bên trong giường, hắn có chút sợ hãi, trên mặt cũng biểu hiện ra, Lan Thất dịu dàng cười cười, an ủi thiếu niên như ngồi trên bàn chông, dỗ hắn ngủ.
Sau nửa đêm, Hoa Tiểu Mạc tỉnh dậy, bị một giấc mộng dọa tỉnh, hắn xoay người cà cà vào lòng Lan Thất, cũng không ngủ được nữa.
Song hắn nào biết, một đêm này, mấy nam nhân trong phòng ai cũng mất ngủ.
Ngày thứ hai, Nam Phong đính một gương mặt mệt mỏi đến tìm Hoa Tiểu Mạc.
“Chủ nhân, một đường đến đây, người cũng đã trông thấy rồi, tuyết đọng ở đây đã tan hết rồi, ngay cả tuyết trên Bạch Hoạch sơn cũng đang dần tan chảy.” Nam Phong rũ mắt nhẹ giọng thở dài, giữa chân mày nhiễm ưu tư bi tráng nặng nề.
Hoa Tiểu Mạc hoang mang, tuyết đều đã tan chảy, ánh nắng tươi sáng, thực vật sinh trưởng xanh tươi, động vật cũng đã nhiều lên, đây không phải là chuyện tốt?
“Tộc trưởng nói mấy ngày nay tộc nhân bị ánh nắng tổn thương càng lúc càng nhiều, thương thế cũng càng nghiêm trọng, cứ tiếp tục thế này, nghênh đón e là tai họa diệt tộc.”
Nam Phong nói với hắn, tộc nhân đã thích ứng với ánh nắng ấm áp, không cách nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài cực bắc, bọn họ sinh lão bệnh tử đều ở nơi đây, có một ít tộc nhân thể nhược lớn tuổi đều đã qua đời.
Vậy làm sao bây giờ? Hoa Tiểu Mạc hoảng hốt, hắn cũng không phải thần, có thể làm cho nhiệt độ nơi này khôi phục như trước.
Buổi chiều, không biết vì sao, Tiểu Mao khóc suốt, cổ họng yếu ớt khàn đến lợi hại, dỗ thế nào cũng không ngừng, ngay cả Nam Phong cũng không có cách, không dám trì hoãn, lo lắng không yên đi thỉnh tế tự trong tộc.
Thấy Tiểu Mao khóc giật nảy giật nảy, Hoa Tiểu Mạc gấp đến vành mắt cũng đỏ au, lau nước mắt trên mặt Tiểu Mao, hắn kẻ làm cha này cũng khóc theo con trai.
“Các ngươi không thể bởi vì dáng dấp của Tiểu Mao mà kỳ thị nó, từ khi nó sinh ra, số lần các ngươi ôm nó còn không bằng một phần mười Nam Phong.”
Mấy nam nhân đều lộ ra sắc mặt cổ quái, liếc nhìn hài tử khóc đến hai mắt đỏ bừng được thiếu niên ôm trong lòng, lại nhìn thiếu niên cũng đồng dạng mí mắt phiếm hồng.
Tần Nghị xoay người rời khỏi đi tìm Nam Phong vẫn chưa trở về, Bạch Thần một bước chạy đến trước tiên, thần sắc lãnh tuấn, bước chân có chút loạn.
Lạc Cửu Tiêu xoa xoa mi tâm, ngón tay lau vệt ẩm ướt nơi khóe mắt Hoa Tiểu Mạc, an ủi hắn, “Chắc là Tiểu Mao đói rồi?”
“Đói?” Hoa Tiểu Mạc trừng y một cái, nhìn bằng ánh mắt xem thường.
Giáo chủ đại nhân sờ sờ mũi, y năm lần bảy lượt nhịn xuống xúc động muốn điểm huyệt ngủ của Tiểu Mao, đi tới, bàn tay đặt trên ngực Tiểu Mao, chân khí cuồn cuộn không ngừng đưa vào.
Lan Thất kiểm tra tình huống của Tiểu Mao, chân mày cau lại, trong cơ thể không có một tia dị dạng, rốt cuộc là vì sao…
Y không có mở miệng, mà là dùng truyền âm thuật nói ra trong đầu Lạc Cửu Tiêu bản thân bế tắc rồi.
Trơ mắt nhìn hai người Lạc Cửu Tiêu và Tần Nghị khí sắc mỗi một người như là tới số vậy, Hoa Tiểu Mạc đi tìm Lan Thất, đối phương một câu “Không thể ra sức” trực tiếp chặn đứt những lời còn trong họng hắn, hắn chỉ có thể lo lắng, Đại Bạch còn chưa tỉnh dậy, nếu không có thể nghiên cứu ra giải dược từ trên người nó.
Thấy Bạch Thần chỉ vén mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái, Hoa Tiểu Mạc nhấc chân đặt trên đùi Bạch Thần, mượn lực trực tiếp ngồi lên, hai tay ôm lấy treo trên cổ y, mặt sáp tới, cơ hồ muốn chạm chóp mũi, cũng không nói gì, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm.
Nếu đây mà đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm chống đỡ không nổi, nhưng cái bản mặt than kia của Bạch Thần lại không chút sứt mẻ, đôi mắt khép hờ kia ngay cả một gợn sóng cũng không có.
Hoa Tiểu Mạc thất bại lắc đầu, một khắc sau thấy Bạch Thần giơ tay lên, hắn lập tức ngoan ngoãn đưa đầu qua, trên tóc có bàn tay hơi lạnh vuốt ve, hắn thoải mái híp mắt lại, thuận tiện ở trong lòng thắp một ngọn nến cho Lạc Cửu Tiêu cùng Tần Nghị.
Hơn hai tháng sau, ngày hè chói chang, nơi cực bắc phần lớn diện tích là tuyết trắng đang tan chảy dưới ánh dương quang chiếu rọi, địa y, rong rêu, nham cao lan*, việt kết*, cùng một số cây cối phân bố bên bờ rộng lớn, trong rừng tuần lộc, ma mút mạnh mẽ đang chạy trốn những nam tử bưu hãn săn bắt kiếm thức ăn.
Bọn họ ăn mặc đơn bạc, lộ ra bên ngoài là thân hình cường tráng cùng cơ thịt rắn chắc, chạy đuổi theo, trong miệng phát ra âm thanh cổ quái, như là đang hô gọi cùng đồng bạn.
Nơi đây là một thế giới thần kỳ, trời rất xanh, có thể trông thấy cả ngân hà.
Theo lời trong miệng Nam Phong, mùa này, ban đêm ngẫu nhiên sẽ có thần tích xuất hiện, giữa trời cao sẽ bày ra một tầng quang mang kỳ dị cực đẹp.
Hình dạng khác nhau, hình tròn có, hình xòe ô có, hình cánh quạt có, hình con thoi vân vân, màu sắc tươi đẹp rõ ràng, từ lúc bắt đầu cho đến khi biến mất, giữa lúc đó biến ảo thần kỳ khó lường.
Khi Hoa Tiểu Mạc trông thấy lão nhân được cả một đám người vây quanh, ánh mắt hiếu kỳ của hắn sau khi nhìn thấy bộ dạng bình thường thậm chí còn có chút bỉ ổi của lão nhân thì, đỉnh đầu chảy xuống mấy hàng hắc tuyến, giật giật khóe miệng, hắn thật sự không phải là trông mặt mà bắt hình dong.
“Tộc trưởng.” Nam Phong kích động đi qua, hơi khom người, tay phải đặt trên vai trái, hành lễ một cái, ngay sau đó mấy người ở phía sau lão nhân cũng làm động tác đồng dạng với Nam Phong.
“Hài tử, cực khổ rồi.” Lão nhân một đôi mắt không chút thần thái, cụp cụp mí mắt, nhưng khi trông thấy Hoa Tiểu Mạc, không dễ phát hiện xẹt qua một tia sáng.
“Vị này là…” Thanh âm già nua có chút xúc động.
Nam Phong nghe vậy lập tức gật đầu, sau đó mấy người Hoa Tiểu Mạc liền thấy lão nhân bất ngờ quỳ xuống với Hoa Tiểu Mạc, giống như sóng tràn vậy, tất cả mọi người đều khom gối, kể cả Nam Phong.
Hoa Tiểu Mạc vừa thấy trận thế này, nhất thời lùi lại một bước, Lạc Cửu Tiêu cùng Bạch Thần ở hai bên thần sắc ngưng trọng, Lan Thất ôm Tiểu Mao tiến lên một bước ôn thanh nói, “Tộc trưởng, xin đứng lên trước, chúng ta từ Trung Nguyên xa xôi mà đến, có chuyện quan trọng khác muốn nhờ.”
Không khí ngột ngạt,một đám người quỳ trên đất không chút động tĩnh gì, Hoa Tiểu Mạc nháy mắt ngăn Tần Nghị đang định rút kiếm.
Nhưng ngay lúc này, Tiểu Mao “oa” một tiếng khóc lên, phá vỡ thế giằng co cổ quái này, Hoa Tiểu Mạc gấp rút từ trong ngực lấy ra mấy món đồ chơi nhỏ mà Lạc Cửu Tiêu khắc nhét vào bàn tay mập mạp của nó.
“Con trai ta mắc một loại quái bệnh, đến nơi đây là muốn nhờ tế tự* xem thử.” Hoa Tiểu Mạc đi đến trước mặt lão nhân, ngồi xổm xuống nói, “Nam Phong nói ta là chủ nhân của y, còn nói ta là người hữu duyên mà thánh chủ các ngươi chỉ định, tộc trưởng, ta chỉ là một người bình thường, nhưng mà, chỉ cần nằm trong năng lực của ta, ta sẽ thử.” Câu nói này rất khẽ, nhưng hắn biết mấy nam nhân nội công hùng hậu ở đây đều nghe thấy được, cũng không định giấu diếm. [tế tự: thầy cúng, thầy pháp]
Thân mình lão nhân chấn động, ngẩng đầu đối lại đôi mắt linh động sáng rực của thiếu niên, lão không có hoài nghi mà đi tin tưởng thiếu niên này có thể cứu vớt tộc nhân, bởi vì khí tức trên người thiếu niên… so với những thần giả mà lão gặp qua cơ hồ giống như đúc.
Tiếp đó, mấy người Hoa Tiểu Mạc cùng bọn họ đi sâu vào trong rừng rậm, Tiểu Mao ở trong lòng Lan Thất nháo đến lợi hại, mãi đến khi được Nam Phong ôm lấy mới chịu nha nha vung tay cười.
Hoa Tiểu Mạc hiện giờ đã lười ăn giấm, nhi tử và Nam Phong e rằng có thể trở thành cơ hữu*. [cơ hữu: bạn gay với nhau, cũng có thể yêu nhau – ‘cơ’ phát âm là /ji/ = G (gay), ‘hữu’ là bạn]
Phong cảnh trông thấy ven đường ly kỳ khiến Hoa Tiểu Mạc chậc lưỡi, trước khi đến đây hắn đã tự tưởng tượng ra màu trắng vô bờ bến, không ngờ nơi đây có cây cối, có phòng ốc, mặc dù tạo hình kỳ lạ chút.
Buổi tối, tất cả mọi người ngồi vây quanh đống lửa, hưởng thụ đối với bọn họ mà nói chính là thức ăn đầy đủ, lần đầu tiên Hoa Tiểu Mạc trông thấy thức ăn được phân phát, cuộc sống của con người ở đây quá đơn giản.
Ăn được mấy khối thịt tuần lộc, Hoa Tiểu Mạc không ăn nữa, tâm lý hắn không ổn lắm, sau khi phát hiện mấy ngọn núi lớn vây quanh những phòng ốc kia, một ngọn núi cao vót chọc trời dừng lại rất lâu trong tầm mắt, ý niệm cổ quái trong đầu làm thế nào cũng vẫy không rớt.
Hắn đã từng đến đây.
Quen thuộc giống như là nơi mà kẻ tha phương trở về bám rễ, an tâm kiên định, tựa hồ có thứ gì đó đang tiến gần đến hắn.
Cái này quá không khoa học, nhưng chân thực đến khiến hắn bất an.
Ban đêm, Hoa Tiểu Mạc bảo bọn người Bạch Thần đều cùng hắn ngủ một phòng, đặt Tiểu Mao vào tận cùng bên trong giường, hắn có chút sợ hãi, trên mặt cũng biểu hiện ra, Lan Thất dịu dàng cười cười, an ủi thiếu niên như ngồi trên bàn chông, dỗ hắn ngủ.
Sau nửa đêm, Hoa Tiểu Mạc tỉnh dậy, bị một giấc mộng dọa tỉnh, hắn xoay người cà cà vào lòng Lan Thất, cũng không ngủ được nữa.
Song hắn nào biết, một đêm này, mấy nam nhân trong phòng ai cũng mất ngủ.
Ngày thứ hai, Nam Phong đính một gương mặt mệt mỏi đến tìm Hoa Tiểu Mạc.
“Chủ nhân, một đường đến đây, người cũng đã trông thấy rồi, tuyết đọng ở đây đã tan hết rồi, ngay cả tuyết trên Bạch Hoạch sơn cũng đang dần tan chảy.” Nam Phong rũ mắt nhẹ giọng thở dài, giữa chân mày nhiễm ưu tư bi tráng nặng nề.
Hoa Tiểu Mạc hoang mang, tuyết đều đã tan chảy, ánh nắng tươi sáng, thực vật sinh trưởng xanh tươi, động vật cũng đã nhiều lên, đây không phải là chuyện tốt?
“Tộc trưởng nói mấy ngày nay tộc nhân bị ánh nắng tổn thương càng lúc càng nhiều, thương thế cũng càng nghiêm trọng, cứ tiếp tục thế này, nghênh đón e là tai họa diệt tộc.”
Nam Phong nói với hắn, tộc nhân đã thích ứng với ánh nắng ấm áp, không cách nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài cực bắc, bọn họ sinh lão bệnh tử đều ở nơi đây, có một ít tộc nhân thể nhược lớn tuổi đều đã qua đời.
Vậy làm sao bây giờ? Hoa Tiểu Mạc hoảng hốt, hắn cũng không phải thần, có thể làm cho nhiệt độ nơi này khôi phục như trước.
Buổi chiều, không biết vì sao, Tiểu Mao khóc suốt, cổ họng yếu ớt khàn đến lợi hại, dỗ thế nào cũng không ngừng, ngay cả Nam Phong cũng không có cách, không dám trì hoãn, lo lắng không yên đi thỉnh tế tự trong tộc.
Thấy Tiểu Mao khóc giật nảy giật nảy, Hoa Tiểu Mạc gấp đến vành mắt cũng đỏ au, lau nước mắt trên mặt Tiểu Mao, hắn kẻ làm cha này cũng khóc theo con trai.
“Các ngươi không thể bởi vì dáng dấp của Tiểu Mao mà kỳ thị nó, từ khi nó sinh ra, số lần các ngươi ôm nó còn không bằng một phần mười Nam Phong.”
Mấy nam nhân đều lộ ra sắc mặt cổ quái, liếc nhìn hài tử khóc đến hai mắt đỏ bừng được thiếu niên ôm trong lòng, lại nhìn thiếu niên cũng đồng dạng mí mắt phiếm hồng.
Tần Nghị xoay người rời khỏi đi tìm Nam Phong vẫn chưa trở về, Bạch Thần một bước chạy đến trước tiên, thần sắc lãnh tuấn, bước chân có chút loạn.
Lạc Cửu Tiêu xoa xoa mi tâm, ngón tay lau vệt ẩm ướt nơi khóe mắt Hoa Tiểu Mạc, an ủi hắn, “Chắc là Tiểu Mao đói rồi?”
“Đói?” Hoa Tiểu Mạc trừng y một cái, nhìn bằng ánh mắt xem thường.
Giáo chủ đại nhân sờ sờ mũi, y năm lần bảy lượt nhịn xuống xúc động muốn điểm huyệt ngủ của Tiểu Mao, đi tới, bàn tay đặt trên ngực Tiểu Mao, chân khí cuồn cuộn không ngừng đưa vào.
Lan Thất kiểm tra tình huống của Tiểu Mao, chân mày cau lại, trong cơ thể không có một tia dị dạng, rốt cuộc là vì sao…
Y không có mở miệng, mà là dùng truyền âm thuật nói ra trong đầu Lạc Cửu Tiêu bản thân bế tắc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.