Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
Chương 34: Gọi thẳng tên
Y Y Dĩ Dực
27/05/2022
Lận Khinh Chu hơi lo lắng, muốn bám cửa sổ nhìn vào nhưng không dám mà chỉ loanh quanh ngoài cửa.
Với kiểu năm lần bảy lượt tìm chết của Mục Trọng Sơn, mấy ngày không gặp quả thật rất dễ khiến người ta thấp thỏm.
Lỡ hôm nào đẩy cửa vào phát hiện hắn đã treo cổ trên xà nhà thì tính sao đây.
Lận Khinh Chu càng nghĩ càng bất an, nhìn chằm chằm cửa gỗ đóng chặt, nắm tay phải không ngừng đấm vào lòng tay trái.
Đúng lúc này, cô nương áo trắng kia bưng một cái ki hốt rác lớn đi tới.
Nàng nghi hoặc nhìn Lận Khinh Chu, không biết tại sao y sốt ruột đi qua đi lại chỗ này.
"À." Lận Khinh Chu thấy cô nương thì nhỏ giọng hỏi, "Xin hỏi Mục Trọng Sơn trong phòng không sao chứ?"
Cô nương gật đầu, nàng lắc lắc ki hốt rác trong tay làm thảo dược phơi khô cũng lắc theo, nàng mím môi nhìn kho củi rồi lại làm động tác đổ nước.
Lận Khinh Chu vắt óc đoán nửa ngày mới hiểu cô nương nói muốn đi nấu nước thuốc cho Mục Trọng Sơn ngâm tắm.
"Để ta giúp cho." Lận Khinh Chu xung phong nhận việc.
Hai người đi vào kho củi, Lận Khinh Chu giúp cô nương rửa sạch nồi sắt to trên bếp, trút hoa khô và thảo dược vào nồi rồi đổ đầy nước.
Cô nương nhóm lửa, Lận Khinh Chu ở cạnh quạt gió thêm củi, trước kia y chưa bao giờ làm việc này nên cực kỳ vụng về.
Cô nương kiên nhẫn làm mẫu cho y rồi nhúng ngón tay vào nước viết chữ trên mặt đất nói y biết những điều cần chú ý.
Lận Khinh Chu vội cản nàng: "Đừng viết bằng ngón tay, đất này thô ráp chà xát đau lắm."
Cô nương cười nhưng miệng nàng bị chỉ bạc may kín, khóe miệng nhếch lên nhìn hơi quỷ dị, đồng thời cũng làm người ta thấy đau giùm.
Cô nương lại viết một hàng chữ.
【 Ta không biết đau.】
Lận Khinh Chu sững sờ.
Lúc trước y đã đoán cô nương này không phải người sống.
Cô nương định dùng ngón tay viết tiếp nhưng lại bị Lận Khinh Chu ngăn cản.
"Không biết đau cũng đừng làm ngón tay trầy xước, các cô nương đều thích chưng diện mà, sao có thể giày xéo tay mình thế được chứ." Lận Khinh Chu nói.
Nghe vậy cô nương sững sờ.
Nàng sờ chỉ bạc trên miệng, nghĩ thầm mình biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, bao năm nay ai gặp cũng sợ hãi quát mắng nàng là quái vật, vì vậy nàng chưa từng nghĩ sẽ có người nói với mình bằng khẩu khí bình thường: Các cô nương đều thích chưng diện mà.
Lận Khinh Chu rút ra một cành khô từ bếp lò, khúc cuối đã bị đốt thành than rất thích hợp để viết chữ.
Lận Khinh Chu cầm đao bổ củi bên cạnh, tuy động tác vụng về nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc gọt đi những chỗ sần sùi trên cành cây rồi đưa cho cô nương cười nói: "Lấy cái này viết đi, lát nữa ta sẽ tìm tấm ván gỗ cho ngài, bất cứ lúc nào và ở đâu ngài cũng có thể viết ra những điều mình muốn nói cả."
Cô nương cầm khúc gỗ, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Vẫn Uyên Ma Tôn tính tình kiêu ngạo quái đản như vậy lại đồng hành làm bạn với người bình thường không tu đạo này.
"À phải, ta tên Lận Khinh Chu, ngài tên gì?" Lận Khinh Chu hỏi, y cũng đâu thể gọi "người kia" mãi được.
Cô nương cầm khúc gỗ viết từng chữ trên mặt đất: Bạch Niệm Phùng.
"À, vậy ta gọi ngươi là Bạch cô nương nhé." Lận Khinh Chu nói.
Bạch Niệm Phùng giật giật khóe miệng cứng đờ, muốn mỉm cười hiền lành nhưng chỉ lộ ra vẻ quỷ dị đáng sợ.
Lận Khinh Chu đáp lại nàng bằng một nụ cười thân thiện.
Biết tên nhau lập tức trở nên quen thuộc.
Mỗi người ngồi trên một băng ghế nhỏ trước bếp lò vừa châm củi vừa nói chuyện phiếm, Lận Khinh Chu hỏi: "Tay ngươi hiện ra ánh sáng xanh, sau đó cây ăn quả lập tức lớn lên vù vù, sao làm được vậy?"
Bạch Niệm Phùng cầm khúc gỗ viết: Vẫn Uyên đại nhân dạy ta đấy, hắn phát hiện ta am hiểu mộc linh duyên.
Lận Khinh Chu: "Sao ngươi lại gọi hắn là Vẫn Uyên đại nhân chứ không phải Mục Trọng Sơn đại nhân?"
Bạch Niệm Phùng mỉm cười yếu ớt nhìn Lận Khinh Chu, nghe y thản nhiên gọi tên Mục Trọng Sơn thì cảm khái viết: Vì hắn chưa nói cho ta biết tên hắn.
Bạch Niệm Phùng nghĩ ngợi rồi bổ sung một câu: Thế gian rất hiếm người biết tên Vẫn Uyên đại nhân.
Đừng nói chi gọi thẳng tên hắn như Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu cũng không phát giác gọi tên hắn có gì đặc biệt: "Ồ vậy sao, ta hiểu rồi, bọn họ đều thích dùng danh hiệu vì nghe oai hơn, phải rồi, Bạch cô nương, ngươi và Mục Trọng Sơn là người quen cũ à?"
Nếu đúng như vậy thì Lận Khinh Chu rất muốn hỏi nàng: Trước kia Mục Trọng Sơn cũng suốt ngày tìm chết sao?
Bạch Niệm Phùng suy nghĩ nửa ngày mới viết: Không hẳn.
Lận Khinh Chu nhìn chằm chằm câu "Không hẳn" này hồi lâu cũng không nghĩ ra dưới câu chữ khéo léo này rốt cuộc ẩn chứa mối quan hệ gì.
Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn Bạch Niệm Phùng rồi hỏi thẳng: "Bạch cô nương, ngươi và Mục Trọng Sơn quen nhau thế nào?"
Bạch Niệm Phùng đột ngột cứng đờ, sau đó nàng cúi đầu né tránh ánh mắt Lận Khinh Chu, mắt chớp lia lịa đầy bất an, tay ôm đầu gối co người lại như đang sợ hãi gì đó.
"Sao vậy?" Lận Khinh Chu phát hiện cảm xúc bất ổn của Bạch Niệm Phùng nên hỏi thăm, "Ta nói sai gì à?"
Bạch Niệm Phùng gượng cười rồi lắc đầu, tay nắm chặt khúc gỗ nhưng không viết chữ nào.
"Ừm......" Lận Khinh Chu thấy nàng lo sợ thì vội đổi chủ đề, "À phải, Bạch cô nương vẫn luôn sống ở đây một mình à? Không thấy buồn sao? Chỗ rừng sâu núi thẳm này không ai nói chuyện, à không đúng, hình như ngươi không nói được, à không phải, ta nói vậy thất lễ quá, xin lỗi nhé, cái gì, cái gì nhỉ...... Ta muốn hỏi gì nhỉ......"
Bạch Niệm Phùng bị vẻ luống cuống của y chọc cười, đưa tay che miệng bị may kín, bả vai rung lên một cái.
Sau đó nàng viết trên mặt đất: Ta đến đây ba năm trước, quê cũ của ta ở trấn Tầm An.
Ngón cái và ngón trỏ Lận Khinh Chu chống cằm nhìn chằm chằm trấn Tầm An, cảm thấy rất quen nhưng lại không nhớ ra từng nghe ở đâu.
Đúng lúc này, nồi nước trên bếp đã sôi, hai người không nói thêm nữa mà múc nước thuốc vào một thùng tắm lớn.
Múc xong Lận Khinh Chu lại phát sầu, sau khi đưa tay đo lường y cảm thấy mình bưng không nổi thùng tắm này, đang tự hỏi làm sao khiêng nó vào phòng thì đã thấy Bạch Niệm Phùng dễ dàng bưng nó lên.
Vì thùng tắm quá lớn che khuất tầm nhìn nên nàng đi hàng ngang.
Đi hàng ngang thì thôi đi, nàng còn đi hết sức vững vàng nữa.
Lận Khinh Chu ngây ra như phỗng.
Quả nhiên y đoán không sai!!! Chỉ cần Bạch Niệm Phùng muốn là có thể bẻ cổ y ngay!!!
Hai người đến trước phòng, Bạch Niệm Phùng đặt thùng tắm ở cửa rồi gõ một cái.
Giọng Mục Trọng Sơn vọng ra từ bên trong: "Ngươi không cần vào, để Lận Khinh Chu vào đi."
Bạch Niệm Phùng không hề kinh ngạc mà vỗ nhẹ cánh tay Lận Khinh Chu như muốn hỏi giao cho ngươi được không?
Lận Khinh Chu vội nói: "Bạch cô nương cứ yên tâm."
Bạch Niệm Phùng gật đầu rồi quay người rời đi.
Lận Khinh Chu mở cửa phòng, cách bài trí bên trong cũng tương tự với phòng y, một bàn hai ghế dài và một giường, đơn giản nhưng sạch sẽ.
Mục Trọng Sơn ngồi trong thùng tắm cạnh giường, tóc đen dập dờn dưới nước như mực đậm loang ra, hắn không mặc gì, nước thuốc mấp mé ngang ngực, da thịt như băng tuyết lấm tấm những giọt nước óng ánh, quả là mỹ nhân như ngọc.
Nghe thấy tiếng động, Mục Trọng Sơn quay đầu nhìn, khóe miệng mang theo ý cười mập mờ nói với Lận Khinh Chu: "Đóng cửa lại đi."
Với kiểu năm lần bảy lượt tìm chết của Mục Trọng Sơn, mấy ngày không gặp quả thật rất dễ khiến người ta thấp thỏm.
Lỡ hôm nào đẩy cửa vào phát hiện hắn đã treo cổ trên xà nhà thì tính sao đây.
Lận Khinh Chu càng nghĩ càng bất an, nhìn chằm chằm cửa gỗ đóng chặt, nắm tay phải không ngừng đấm vào lòng tay trái.
Đúng lúc này, cô nương áo trắng kia bưng một cái ki hốt rác lớn đi tới.
Nàng nghi hoặc nhìn Lận Khinh Chu, không biết tại sao y sốt ruột đi qua đi lại chỗ này.
"À." Lận Khinh Chu thấy cô nương thì nhỏ giọng hỏi, "Xin hỏi Mục Trọng Sơn trong phòng không sao chứ?"
Cô nương gật đầu, nàng lắc lắc ki hốt rác trong tay làm thảo dược phơi khô cũng lắc theo, nàng mím môi nhìn kho củi rồi lại làm động tác đổ nước.
Lận Khinh Chu vắt óc đoán nửa ngày mới hiểu cô nương nói muốn đi nấu nước thuốc cho Mục Trọng Sơn ngâm tắm.
"Để ta giúp cho." Lận Khinh Chu xung phong nhận việc.
Hai người đi vào kho củi, Lận Khinh Chu giúp cô nương rửa sạch nồi sắt to trên bếp, trút hoa khô và thảo dược vào nồi rồi đổ đầy nước.
Cô nương nhóm lửa, Lận Khinh Chu ở cạnh quạt gió thêm củi, trước kia y chưa bao giờ làm việc này nên cực kỳ vụng về.
Cô nương kiên nhẫn làm mẫu cho y rồi nhúng ngón tay vào nước viết chữ trên mặt đất nói y biết những điều cần chú ý.
Lận Khinh Chu vội cản nàng: "Đừng viết bằng ngón tay, đất này thô ráp chà xát đau lắm."
Cô nương cười nhưng miệng nàng bị chỉ bạc may kín, khóe miệng nhếch lên nhìn hơi quỷ dị, đồng thời cũng làm người ta thấy đau giùm.
Cô nương lại viết một hàng chữ.
【 Ta không biết đau.】
Lận Khinh Chu sững sờ.
Lúc trước y đã đoán cô nương này không phải người sống.
Cô nương định dùng ngón tay viết tiếp nhưng lại bị Lận Khinh Chu ngăn cản.
"Không biết đau cũng đừng làm ngón tay trầy xước, các cô nương đều thích chưng diện mà, sao có thể giày xéo tay mình thế được chứ." Lận Khinh Chu nói.
Nghe vậy cô nương sững sờ.
Nàng sờ chỉ bạc trên miệng, nghĩ thầm mình biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này, bao năm nay ai gặp cũng sợ hãi quát mắng nàng là quái vật, vì vậy nàng chưa từng nghĩ sẽ có người nói với mình bằng khẩu khí bình thường: Các cô nương đều thích chưng diện mà.
Lận Khinh Chu rút ra một cành khô từ bếp lò, khúc cuối đã bị đốt thành than rất thích hợp để viết chữ.
Lận Khinh Chu cầm đao bổ củi bên cạnh, tuy động tác vụng về nhưng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc gọt đi những chỗ sần sùi trên cành cây rồi đưa cho cô nương cười nói: "Lấy cái này viết đi, lát nữa ta sẽ tìm tấm ván gỗ cho ngài, bất cứ lúc nào và ở đâu ngài cũng có thể viết ra những điều mình muốn nói cả."
Cô nương cầm khúc gỗ, bỗng nhiên hiểu ra tại sao Vẫn Uyên Ma Tôn tính tình kiêu ngạo quái đản như vậy lại đồng hành làm bạn với người bình thường không tu đạo này.
"À phải, ta tên Lận Khinh Chu, ngài tên gì?" Lận Khinh Chu hỏi, y cũng đâu thể gọi "người kia" mãi được.
Cô nương cầm khúc gỗ viết từng chữ trên mặt đất: Bạch Niệm Phùng.
"À, vậy ta gọi ngươi là Bạch cô nương nhé." Lận Khinh Chu nói.
Bạch Niệm Phùng giật giật khóe miệng cứng đờ, muốn mỉm cười hiền lành nhưng chỉ lộ ra vẻ quỷ dị đáng sợ.
Lận Khinh Chu đáp lại nàng bằng một nụ cười thân thiện.
Biết tên nhau lập tức trở nên quen thuộc.
Mỗi người ngồi trên một băng ghế nhỏ trước bếp lò vừa châm củi vừa nói chuyện phiếm, Lận Khinh Chu hỏi: "Tay ngươi hiện ra ánh sáng xanh, sau đó cây ăn quả lập tức lớn lên vù vù, sao làm được vậy?"
Bạch Niệm Phùng cầm khúc gỗ viết: Vẫn Uyên đại nhân dạy ta đấy, hắn phát hiện ta am hiểu mộc linh duyên.
Lận Khinh Chu: "Sao ngươi lại gọi hắn là Vẫn Uyên đại nhân chứ không phải Mục Trọng Sơn đại nhân?"
Bạch Niệm Phùng mỉm cười yếu ớt nhìn Lận Khinh Chu, nghe y thản nhiên gọi tên Mục Trọng Sơn thì cảm khái viết: Vì hắn chưa nói cho ta biết tên hắn.
Bạch Niệm Phùng nghĩ ngợi rồi bổ sung một câu: Thế gian rất hiếm người biết tên Vẫn Uyên đại nhân.
Đừng nói chi gọi thẳng tên hắn như Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu cũng không phát giác gọi tên hắn có gì đặc biệt: "Ồ vậy sao, ta hiểu rồi, bọn họ đều thích dùng danh hiệu vì nghe oai hơn, phải rồi, Bạch cô nương, ngươi và Mục Trọng Sơn là người quen cũ à?"
Nếu đúng như vậy thì Lận Khinh Chu rất muốn hỏi nàng: Trước kia Mục Trọng Sơn cũng suốt ngày tìm chết sao?
Bạch Niệm Phùng suy nghĩ nửa ngày mới viết: Không hẳn.
Lận Khinh Chu nhìn chằm chằm câu "Không hẳn" này hồi lâu cũng không nghĩ ra dưới câu chữ khéo léo này rốt cuộc ẩn chứa mối quan hệ gì.
Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn Bạch Niệm Phùng rồi hỏi thẳng: "Bạch cô nương, ngươi và Mục Trọng Sơn quen nhau thế nào?"
Bạch Niệm Phùng đột ngột cứng đờ, sau đó nàng cúi đầu né tránh ánh mắt Lận Khinh Chu, mắt chớp lia lịa đầy bất an, tay ôm đầu gối co người lại như đang sợ hãi gì đó.
"Sao vậy?" Lận Khinh Chu phát hiện cảm xúc bất ổn của Bạch Niệm Phùng nên hỏi thăm, "Ta nói sai gì à?"
Bạch Niệm Phùng gượng cười rồi lắc đầu, tay nắm chặt khúc gỗ nhưng không viết chữ nào.
"Ừm......" Lận Khinh Chu thấy nàng lo sợ thì vội đổi chủ đề, "À phải, Bạch cô nương vẫn luôn sống ở đây một mình à? Không thấy buồn sao? Chỗ rừng sâu núi thẳm này không ai nói chuyện, à không đúng, hình như ngươi không nói được, à không phải, ta nói vậy thất lễ quá, xin lỗi nhé, cái gì, cái gì nhỉ...... Ta muốn hỏi gì nhỉ......"
Bạch Niệm Phùng bị vẻ luống cuống của y chọc cười, đưa tay che miệng bị may kín, bả vai rung lên một cái.
Sau đó nàng viết trên mặt đất: Ta đến đây ba năm trước, quê cũ của ta ở trấn Tầm An.
Ngón cái và ngón trỏ Lận Khinh Chu chống cằm nhìn chằm chằm trấn Tầm An, cảm thấy rất quen nhưng lại không nhớ ra từng nghe ở đâu.
Đúng lúc này, nồi nước trên bếp đã sôi, hai người không nói thêm nữa mà múc nước thuốc vào một thùng tắm lớn.
Múc xong Lận Khinh Chu lại phát sầu, sau khi đưa tay đo lường y cảm thấy mình bưng không nổi thùng tắm này, đang tự hỏi làm sao khiêng nó vào phòng thì đã thấy Bạch Niệm Phùng dễ dàng bưng nó lên.
Vì thùng tắm quá lớn che khuất tầm nhìn nên nàng đi hàng ngang.
Đi hàng ngang thì thôi đi, nàng còn đi hết sức vững vàng nữa.
Lận Khinh Chu ngây ra như phỗng.
Quả nhiên y đoán không sai!!! Chỉ cần Bạch Niệm Phùng muốn là có thể bẻ cổ y ngay!!!
Hai người đến trước phòng, Bạch Niệm Phùng đặt thùng tắm ở cửa rồi gõ một cái.
Giọng Mục Trọng Sơn vọng ra từ bên trong: "Ngươi không cần vào, để Lận Khinh Chu vào đi."
Bạch Niệm Phùng không hề kinh ngạc mà vỗ nhẹ cánh tay Lận Khinh Chu như muốn hỏi giao cho ngươi được không?
Lận Khinh Chu vội nói: "Bạch cô nương cứ yên tâm."
Bạch Niệm Phùng gật đầu rồi quay người rời đi.
Lận Khinh Chu mở cửa phòng, cách bài trí bên trong cũng tương tự với phòng y, một bàn hai ghế dài và một giường, đơn giản nhưng sạch sẽ.
Mục Trọng Sơn ngồi trong thùng tắm cạnh giường, tóc đen dập dờn dưới nước như mực đậm loang ra, hắn không mặc gì, nước thuốc mấp mé ngang ngực, da thịt như băng tuyết lấm tấm những giọt nước óng ánh, quả là mỹ nhân như ngọc.
Nghe thấy tiếng động, Mục Trọng Sơn quay đầu nhìn, khóe miệng mang theo ý cười mập mờ nói với Lận Khinh Chu: "Đóng cửa lại đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.