Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
Chương 65: Lời nói có thể giúp y bình tâm
Y Y Dĩ Dực
07/07/2024
Mặc dù Mục Trọng Sơn luôn miệng quả quyết không sao nhưng Lận Khinh Chu vẫn chưa yên tâm.
Những ngày tháng êm đềm của hai người nơi rừng sâu cũng không thể làm Lận Khinh Chu quên đi bóng đêm nặng nề quạ kêu thảm thiết trong rừng trúc hôm đó, y trơ mắt nhìn Mục Trọng Sơn bị Nhiếp Diễm đâm xuyên roi sắt qua ngực.
Mấy ngày nay y đã có thể làm mấy pháp thuật đơn giản như khống chế lửa và nước, nhưng với người tu đạo thì mấy thứ này chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Đôi khi Lận Khinh Chu tự hỏi nếu mình mạnh mẽ hơn thì khi gặp những tình huống bất ngờ có phải sẽ giải quyết dễ dàng hơn không.
Nhưng giờ y đã uống thuốc, việc tu luyện giậm chân tại chỗ, có nghĩ thêm nữa cũng vô ích.
-
Đảo mắt đã đến ngày rời khỏi Đàm Hoan Phường để đến núi U Đô.
Trước khi đi Lận Khinh Chu kiểm tra túi càn khôn, biết chắc thẻ ngọc, kính Phi Hồng và hồ lô sứ men xanh đều nằm trong túi mới yên tâm.
Theo lời dặn của Dung Cầm, giờ Thìn y chạy tới bến đò ở phía Bắc Đàm Hoan Phường.
Bầu trời xanh ngắt, biển cả mênh mông, từ xa có thể thấy một chiếc thuyền hoa đậu trước bến đò.
Thuyền hoa dài khoảng năm trượng, mui thuyền sơn nhũ vàng gắn minh châu, cột gỗ màu đỏ khắc hình hoa cỏ, lụa trắng mờ che kín cửa sổ khiến người ta có cảm giác bí ẩn như gần như xa.
Dung Họa đợi sẵn ở lan can đầu thuyền, thấy Lận Khinh Chu đi tới thì cười gọi y: “A Chu, ở đây này!”
Lận Khinh Chu vừa lên thuyền đã bị Dung Họa đẩy vào khoang thuyền.
Trong khoang trải thảm mềm có đường viền thêu hoa văn, trên thảm đặt lư hương, ghế dài và bình phong, cách bài trí vô cùng tinh tế.
Các cô nương đang ngồi chung một chỗ, cười gọi Lận Khinh Chu đến chơi cờ đánh bài.
Sau khi đủ người, thuyền hoa chậm rãi rời đảo dong buồm ra khơi.
Lận Khinh Chu cứ tưởng đây sẽ là một chuyến đi nghiêm túc, nào ngờ các cô nương liên tục cười đùa rộn rã chẳng biết mệt là gì.
Khoảng hai canh giờ sau, Dung Tư Phàm ngồi tựa trên giường quý phi miễn cưỡng mở mắt ra nói: “Sắp đến nơi rồi.”
Lúc này các cô nương mới ngưng cười rồi dọn dẹp cờ bài rơi lả tả dưới đất vì đùa giỡn.
Lận Khinh Chu đứng dậy nhìn ra cửa sổ chỉ thấy sương mù giăng kín bốn phía, y đang băn khoăn thì mặt trời đỏ rực dần hiện ra, sương mù bỗng chốc tan đi, một hòn đảo tiên hiện ra trước mắt.
Đảo tiên được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo nên khó lòng thấy hết toàn cảnh, chỉ thấy lác đác mấy tòa lầu nguy nga tráng lệ trên đỉnh núi, hạc trắng bay lượn đậu xuống đỉnh tháp nghỉ chân, vách núi dốc đứng cây cối xanh tươi, một dòng thác ẩn hiện xa xa như con rồng trắng uốn lượn.
Chung quanh thuyền hoa Đàm Hoan Phường còn có năm sáu thuyền lớn của các danh môn vọng tộc khác.
Lận Khinh Chu chưa kịp định thần sau khi ngắm khung cảnh hùng vĩ trước mắt thì thuyền hoa đã cập bờ.
Các cô nương trên thuyền cười vang nhưng xuống thuyền lại nghiêm trang đứng đắn, ngẩng đầu ưỡn ngực theo sau Dung Tư Phàm như đã biến thành người khác.
Họ vừa lên đảo thì lập tức có người ra đón.
Người kia mặc áo gấm trắng thêu hình mây xanh, nhìn là biết đệ tử Kinh Hồng Tông.
Dung Tư Phàm đưa thiệp mời cho đệ tử Kinh Hồng Tông, hắn xác minh thật giả rồi dẫn họ lên núi tiên.
Trên đường đi thỉnh thoảng gặp người quen nên Dung Tư Phàm và các cô nương phải hành lễ, Lận Khinh Chu trốn sau lưng các nàng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình nhưng vẫn bị người khác phát hiện, ai nấy đều kinh ngạc hỏi: “Sao Đàm Hoan Phường lại có nam đệ tử thế này?”
Các cô nương cười hì hì giải vây cho Lận Khinh Chu: “Có chứ, đây là Ngũ sư đệ của chúng ta đấy, đẹp trai không?”
Mọi người đi tới lưng chừng núi mới biết nam nữ tu sĩ không ở chung một chỗ, thế là Lận Khinh Chu tạm biệt các sư tỷ rồi đi theo đệ tử Kinh Hồng Tông đến trước một gian nhà trúc trong rừng.
Nhà trúc không lớn lắm nhưng cũng không hề đơn sơ mà bài trí cực kỳ tỉ mỉ.
Đệ tử Kinh Hồng Tông dẫn đường xong lập tức cáo từ.
Lận Khinh Chu đi vào nhà trúc ngồi xuống giường xoa cần cổ mỏi nhừ, cuối cùng cũng được thư giãn.
Linh tước sà vào lòng y, giọng Mục Trọng Sơn truyền đến: “Mệt à?”
“Vẫn ổn mà.” Lận Khinh Chu đáp.
Mục Trọng Sơn cười nói: “Thật ra ngươi không cần lo lắng vậy đâu.”
Lận Khinh Chu: “Hả?”
Mục Trọng Sơn cười: “Nếu có người nhìn ta chằm chằm, chẳng phải ngươi sẽ lập tức bồn chồn bất an sao?”
Lận Khinh Chu không ngờ Mục Trọng Sơn lại chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của mình như vậy, y rầu rĩ nói: “Ta chỉ sợ có người nhận ra ngươi thôi.”
Mình chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, sao phải bắt hắn chịu áp lực không đáng có này chứ!
“Đừng sợ.” Mục Trọng Sơn nói, “Núi U Đô Bắc Hải không phải nơi ai cũng đến được đâu, nhân dịp này cứ thoải mái du ngoạn đi.”
Một câu “Đừng sợ” đơn giản khiến trái tim thấp thỏm của Lận Khinh Chu bình tĩnh lại, y gật đầu rồi cong mắt cười với Mục Trọng Sơn: “Ừ, được rồi.”
Vừa dứt lời, một làn gió mang theo mùi đàn hương ấm áp thổi vào nhà trúc, mảnh lụa dài khoảng một thước theo gió bay đến trước mắt Lận Khinh Chu.
Y cầm mảnh lụa mở ra xem, phía trên có một hàng chữ nhỏ nắn nót: “Đi về phía Tây mấy trăm mét, đình Khinh Vân. Ký tên Dung Tư Phàm.”
Phường chủ có việc gọi mình nên Lận Khinh Chu không dám thất lễ mà rời khỏi nhà trúc chạy về phía Tây.
Trước nhà trúc có một con đường hẹp quanh co, hai bên là rừng trúc rậm rạp, cứ đi năm mươi bước dọc theo con đường này lại thấy một gian nhà trúc khác, xem ra ở đây có không ít tu sĩ đặt chân, may mà kiểu dáng nhà trúc khác nhau, nếu không sẽ rất dễ nhầm lẫn.
Lận Khinh Chu tìm người hỏi thăm đình Khinh Vân ở đâu rồi đi đến đó.
-
Lúc này trong đình Khinh Vân, Dung Kỳ và Dung Thư đang ngồi chờ cạnh lan can gỗ lim.
Nơi này vắng vẻ không một bóng người, chỉ có ánh nắng rực rỡ, oanh hót én lượn, hai cô nương cười nói vui vẻ.
Đúng lúc đó một nam tử béo lùn mặc áo lụa nhìn là biết con nhà giàu đi ngang qua, theo sau còn có ba tên sai vặt, một tên trong đó nhìn thoáng qua hai cô nương trong đình Khinh Vân rồi kề tai nam tử nói gì đó.
Nam tử lập tức quay đầu nhìn về phía đình Khinh Vân rồi hỏi: “Ngươi chắc chứ? Là cô nương Đàm Hoan Phường thật à?”
“Dạ.” Tên sai vặt khúm núm gật đầu, “Lúc chúng ta xuống thuyền đã nghe đệ tử dẫn đường hỏi, các nàng trả lời mình đến từ Đàm Hoan Phường.”
“Nghe đồn cô nương Đàm Hoan Phường ngày nào cũng tìm người song tu...... Đi thôi, cứ thử tới đó xem sao.”
Người kia ưỡn lưng đi vào đình Khinh Vân chắp tay chào: “Hai vị cô nương.”
Dung Kỳ và và Dung Thư đứng dậy, vì không biết người tới là ai nên nhất thời hoảng sợ, Dung Thư thẹn thùng cúi đầu không lên tiếng, còn Dung Kỳ điềm tĩnh đáp lễ: “Công tử, xin hỏi có chuyện gì?”
Người kia cười nói: “Ta họ Kim tên Trấn, cha ta chính là Ngũ trang chủ của Thước Kim Sơn Trang, chắc hai cô nương từng nghe rồi nhỉ.”
Dung Kỳ và Dung Thư nhìn nhau.
Là ai thế?
“Tóm lại ta muốn kết bạn với hai cô nương, chẳng hay hai vị có thể nể mặt ta lên du thuyền của Thước Kim Sơn Trang ngồi một lát được không?” Giọng điệu Kim Trấn ôn hòa nhưng lại nháy mắt như muốn ám chỉ gì đó.
Dung Kỳ hiểu ý hắn nên nói ngay: “Cảm tạ ý tốt của công tử nhưng chúng ta bận việc rồi, e là không thể đi với công tử được.”
“Ầy, cô nương đừng vội từ chối ta mà.” Kim Trấn bước tới kéo tay Dung Kỳ rồi thấp giọng cười nói, “Tu vi của ta là bậc Kim Đan đấy nhé.”
“Không không không.” Dung Kỳ bối rối muốn rút tay về nhưng Kim Trấn nắm quá chặt nên làm thế nào cũng không rút ra được.
Đúng lúc này, một người bước tới nắm cổ tay Kim Trấn rồi đứng chắn trước mặt Dung Kỳ.
Lận Khinh Chu nhíu mày nhìn Kim Trấn tức giận nói: “Buông ra.”
Những ngày tháng êm đềm của hai người nơi rừng sâu cũng không thể làm Lận Khinh Chu quên đi bóng đêm nặng nề quạ kêu thảm thiết trong rừng trúc hôm đó, y trơ mắt nhìn Mục Trọng Sơn bị Nhiếp Diễm đâm xuyên roi sắt qua ngực.
Mấy ngày nay y đã có thể làm mấy pháp thuật đơn giản như khống chế lửa và nước, nhưng với người tu đạo thì mấy thứ này chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Đôi khi Lận Khinh Chu tự hỏi nếu mình mạnh mẽ hơn thì khi gặp những tình huống bất ngờ có phải sẽ giải quyết dễ dàng hơn không.
Nhưng giờ y đã uống thuốc, việc tu luyện giậm chân tại chỗ, có nghĩ thêm nữa cũng vô ích.
-
Đảo mắt đã đến ngày rời khỏi Đàm Hoan Phường để đến núi U Đô.
Trước khi đi Lận Khinh Chu kiểm tra túi càn khôn, biết chắc thẻ ngọc, kính Phi Hồng và hồ lô sứ men xanh đều nằm trong túi mới yên tâm.
Theo lời dặn của Dung Cầm, giờ Thìn y chạy tới bến đò ở phía Bắc Đàm Hoan Phường.
Bầu trời xanh ngắt, biển cả mênh mông, từ xa có thể thấy một chiếc thuyền hoa đậu trước bến đò.
Thuyền hoa dài khoảng năm trượng, mui thuyền sơn nhũ vàng gắn minh châu, cột gỗ màu đỏ khắc hình hoa cỏ, lụa trắng mờ che kín cửa sổ khiến người ta có cảm giác bí ẩn như gần như xa.
Dung Họa đợi sẵn ở lan can đầu thuyền, thấy Lận Khinh Chu đi tới thì cười gọi y: “A Chu, ở đây này!”
Lận Khinh Chu vừa lên thuyền đã bị Dung Họa đẩy vào khoang thuyền.
Trong khoang trải thảm mềm có đường viền thêu hoa văn, trên thảm đặt lư hương, ghế dài và bình phong, cách bài trí vô cùng tinh tế.
Các cô nương đang ngồi chung một chỗ, cười gọi Lận Khinh Chu đến chơi cờ đánh bài.
Sau khi đủ người, thuyền hoa chậm rãi rời đảo dong buồm ra khơi.
Lận Khinh Chu cứ tưởng đây sẽ là một chuyến đi nghiêm túc, nào ngờ các cô nương liên tục cười đùa rộn rã chẳng biết mệt là gì.
Khoảng hai canh giờ sau, Dung Tư Phàm ngồi tựa trên giường quý phi miễn cưỡng mở mắt ra nói: “Sắp đến nơi rồi.”
Lúc này các cô nương mới ngưng cười rồi dọn dẹp cờ bài rơi lả tả dưới đất vì đùa giỡn.
Lận Khinh Chu đứng dậy nhìn ra cửa sổ chỉ thấy sương mù giăng kín bốn phía, y đang băn khoăn thì mặt trời đỏ rực dần hiện ra, sương mù bỗng chốc tan đi, một hòn đảo tiên hiện ra trước mắt.
Đảo tiên được bao phủ bởi ánh sáng mờ ảo nên khó lòng thấy hết toàn cảnh, chỉ thấy lác đác mấy tòa lầu nguy nga tráng lệ trên đỉnh núi, hạc trắng bay lượn đậu xuống đỉnh tháp nghỉ chân, vách núi dốc đứng cây cối xanh tươi, một dòng thác ẩn hiện xa xa như con rồng trắng uốn lượn.
Chung quanh thuyền hoa Đàm Hoan Phường còn có năm sáu thuyền lớn của các danh môn vọng tộc khác.
Lận Khinh Chu chưa kịp định thần sau khi ngắm khung cảnh hùng vĩ trước mắt thì thuyền hoa đã cập bờ.
Các cô nương trên thuyền cười vang nhưng xuống thuyền lại nghiêm trang đứng đắn, ngẩng đầu ưỡn ngực theo sau Dung Tư Phàm như đã biến thành người khác.
Họ vừa lên đảo thì lập tức có người ra đón.
Người kia mặc áo gấm trắng thêu hình mây xanh, nhìn là biết đệ tử Kinh Hồng Tông.
Dung Tư Phàm đưa thiệp mời cho đệ tử Kinh Hồng Tông, hắn xác minh thật giả rồi dẫn họ lên núi tiên.
Trên đường đi thỉnh thoảng gặp người quen nên Dung Tư Phàm và các cô nương phải hành lễ, Lận Khinh Chu trốn sau lưng các nàng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình nhưng vẫn bị người khác phát hiện, ai nấy đều kinh ngạc hỏi: “Sao Đàm Hoan Phường lại có nam đệ tử thế này?”
Các cô nương cười hì hì giải vây cho Lận Khinh Chu: “Có chứ, đây là Ngũ sư đệ của chúng ta đấy, đẹp trai không?”
Mọi người đi tới lưng chừng núi mới biết nam nữ tu sĩ không ở chung một chỗ, thế là Lận Khinh Chu tạm biệt các sư tỷ rồi đi theo đệ tử Kinh Hồng Tông đến trước một gian nhà trúc trong rừng.
Nhà trúc không lớn lắm nhưng cũng không hề đơn sơ mà bài trí cực kỳ tỉ mỉ.
Đệ tử Kinh Hồng Tông dẫn đường xong lập tức cáo từ.
Lận Khinh Chu đi vào nhà trúc ngồi xuống giường xoa cần cổ mỏi nhừ, cuối cùng cũng được thư giãn.
Linh tước sà vào lòng y, giọng Mục Trọng Sơn truyền đến: “Mệt à?”
“Vẫn ổn mà.” Lận Khinh Chu đáp.
Mục Trọng Sơn cười nói: “Thật ra ngươi không cần lo lắng vậy đâu.”
Lận Khinh Chu: “Hả?”
Mục Trọng Sơn cười: “Nếu có người nhìn ta chằm chằm, chẳng phải ngươi sẽ lập tức bồn chồn bất an sao?”
Lận Khinh Chu không ngờ Mục Trọng Sơn lại chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của mình như vậy, y rầu rĩ nói: “Ta chỉ sợ có người nhận ra ngươi thôi.”
Mình chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, sao phải bắt hắn chịu áp lực không đáng có này chứ!
“Đừng sợ.” Mục Trọng Sơn nói, “Núi U Đô Bắc Hải không phải nơi ai cũng đến được đâu, nhân dịp này cứ thoải mái du ngoạn đi.”
Một câu “Đừng sợ” đơn giản khiến trái tim thấp thỏm của Lận Khinh Chu bình tĩnh lại, y gật đầu rồi cong mắt cười với Mục Trọng Sơn: “Ừ, được rồi.”
Vừa dứt lời, một làn gió mang theo mùi đàn hương ấm áp thổi vào nhà trúc, mảnh lụa dài khoảng một thước theo gió bay đến trước mắt Lận Khinh Chu.
Y cầm mảnh lụa mở ra xem, phía trên có một hàng chữ nhỏ nắn nót: “Đi về phía Tây mấy trăm mét, đình Khinh Vân. Ký tên Dung Tư Phàm.”
Phường chủ có việc gọi mình nên Lận Khinh Chu không dám thất lễ mà rời khỏi nhà trúc chạy về phía Tây.
Trước nhà trúc có một con đường hẹp quanh co, hai bên là rừng trúc rậm rạp, cứ đi năm mươi bước dọc theo con đường này lại thấy một gian nhà trúc khác, xem ra ở đây có không ít tu sĩ đặt chân, may mà kiểu dáng nhà trúc khác nhau, nếu không sẽ rất dễ nhầm lẫn.
Lận Khinh Chu tìm người hỏi thăm đình Khinh Vân ở đâu rồi đi đến đó.
-
Lúc này trong đình Khinh Vân, Dung Kỳ và Dung Thư đang ngồi chờ cạnh lan can gỗ lim.
Nơi này vắng vẻ không một bóng người, chỉ có ánh nắng rực rỡ, oanh hót én lượn, hai cô nương cười nói vui vẻ.
Đúng lúc đó một nam tử béo lùn mặc áo lụa nhìn là biết con nhà giàu đi ngang qua, theo sau còn có ba tên sai vặt, một tên trong đó nhìn thoáng qua hai cô nương trong đình Khinh Vân rồi kề tai nam tử nói gì đó.
Nam tử lập tức quay đầu nhìn về phía đình Khinh Vân rồi hỏi: “Ngươi chắc chứ? Là cô nương Đàm Hoan Phường thật à?”
“Dạ.” Tên sai vặt khúm núm gật đầu, “Lúc chúng ta xuống thuyền đã nghe đệ tử dẫn đường hỏi, các nàng trả lời mình đến từ Đàm Hoan Phường.”
“Nghe đồn cô nương Đàm Hoan Phường ngày nào cũng tìm người song tu...... Đi thôi, cứ thử tới đó xem sao.”
Người kia ưỡn lưng đi vào đình Khinh Vân chắp tay chào: “Hai vị cô nương.”
Dung Kỳ và và Dung Thư đứng dậy, vì không biết người tới là ai nên nhất thời hoảng sợ, Dung Thư thẹn thùng cúi đầu không lên tiếng, còn Dung Kỳ điềm tĩnh đáp lễ: “Công tử, xin hỏi có chuyện gì?”
Người kia cười nói: “Ta họ Kim tên Trấn, cha ta chính là Ngũ trang chủ của Thước Kim Sơn Trang, chắc hai cô nương từng nghe rồi nhỉ.”
Dung Kỳ và Dung Thư nhìn nhau.
Là ai thế?
“Tóm lại ta muốn kết bạn với hai cô nương, chẳng hay hai vị có thể nể mặt ta lên du thuyền của Thước Kim Sơn Trang ngồi một lát được không?” Giọng điệu Kim Trấn ôn hòa nhưng lại nháy mắt như muốn ám chỉ gì đó.
Dung Kỳ hiểu ý hắn nên nói ngay: “Cảm tạ ý tốt của công tử nhưng chúng ta bận việc rồi, e là không thể đi với công tử được.”
“Ầy, cô nương đừng vội từ chối ta mà.” Kim Trấn bước tới kéo tay Dung Kỳ rồi thấp giọng cười nói, “Tu vi của ta là bậc Kim Đan đấy nhé.”
“Không không không.” Dung Kỳ bối rối muốn rút tay về nhưng Kim Trấn nắm quá chặt nên làm thế nào cũng không rút ra được.
Đúng lúc này, một người bước tới nắm cổ tay Kim Trấn rồi đứng chắn trước mặt Dung Kỳ.
Lận Khinh Chu nhíu mày nhìn Kim Trấn tức giận nói: “Buông ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.