Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 4: Ai đã gϊếŧ chim cổ đỏ (2)
Cà Phê Đắng
16/02/2023
{Tôi thật sự không ngờ luôn ấy. Cứ nghĩ Mạc Dao nhà chúng ta là thỏ thường ai ngờ là thỏ có răng nanh. Chắc chỗ bị đá hôm qua vẫn chưa lành đâu nhỉ. Há há nghĩ mà thấy buồn cười.}
[Trước cứ báo với quản lý về việc tên nhóc lạ mặt này có hành vi quấy rối như vậy việc cậu đá thương người khác sẽ được coi là tự vệ.]
Khác với vẻ hả hê của 005, 197 lại bình tĩnh đưa ra quyết sách đúng đắn nhất. Dù sao nó cũng là người quản lý duy nhất của công ty mấy việc cỏn con như vậy đã là gì.
Mạc Dao sau khi tấn công Lục Bắc liền cũng có chút hối hận. Tuy nhiên nếu quay ngược thời gian một lần nữa cậu vẫn sẽ làm như thế bởi vì những lời người kia nói thật sự rất quá đáng. Dẫu ở trường học vẫn có vài thành phần tò mò hỏi cậu là nam hay là nữ nhưng không có ai lưu manh như kẻ kia đòi... đòi xem ngực cậu.
[Sao vậy?]
Thấy mặt thiếu niên hết xanh lại đỏ, 197 rất quan tâm mà dò hỏi cậu. Chẳng lẽ vừa rồi đá tên nhóc kia bản thân người này cũng bị thương?
"Không có gì." – Định nói không sao nhưng nghĩ lại nơi đây chỉ có 005 và 197 là bạn của mình cậu đành nhỏ giọng nói ra suy đoán của bản thân. – "Tôi chỉ đang suy nghĩ liệu người này có liên quan đến nội dung của chương trình lần này không."
[Bối cảnh của chương trình là ở trường học. Theo tôi thì khả năng liên quan đến người của chung cư là rất thấp.]
{Đừng máy móc như vậy chứ 197. Cậu không thấy tên nhóc kia rất đẹp trai sao? Mặc dù tính tình chả ra làm sao nhưng theo kinh nghiệm xem phim của tôi thì tên nhãi này không phải nhân vật chính thì cũng là bạn thân của nhân vật chính.}
[Dẹp mẹ mấy cái cái phim vớ vẩn của cậu đi!]
197 tức giận đẩy quả cầu màu xanh sang một bên. Thật ra 005 nói cũng không sai, để thu hút được một lượng người xem lớn thì nhan sắc là yếu tố không thể thiếu được.
[Vậy nếu hắn ta thật sự liên quan đến nhiệm vụ lần này thì cậu sẽ làm gì? Kết thân với hắn và nhờ che chở sao?]
197 nghiêm túc mà hỏi Mạc Dao. Nó cảm thấy người chơi nhà mình dựa dẫm vào người khác chẳng có gì là sai. Đã có rất nhiều người chơi tham gia chương trình kiêu ngạo cho rằng bản thân họ sẽ giống như nhân vật trong tiểu thuyết có thể làm chủ được cuộc chơi. Kết quả thì sao? Vì sự ngu ngốc của bọn họ mà chương trình kết thúc nhanh chóng, lượt người xem cũng giảm dần đều. Bởi vậy mới nói, đối với thực tế, những người biết rõ khả năng của mình đến đâu mà yên yên lặng lặng biến thành trong suốt mới là người sống đến cuối cùng.
"Tôi không biết. Nhưng nếu cậu ta thật sự có liên quan đến chương trình sắp tới có lẽ tôi sẽ đá nhẹ hơn."
****
Đinh đinh... đinh đinh...
"Cậu còn quấy rối tôi nữa là tôi báo cánh sát đấy!"
Mạc Dao tức giận đẩy cửa. Cái kẻ tên Lục Bắc này cứ như keo 502 vậy. Cậu đã gọi quản lý vài lần nhưng ai ngờ kẻ này là thiếu gia nhà giàu, ngay cả quản lý cũng không dám đắc tội chỉ cảnh cáo nhẹ rồi đi mất. 197 nói cậu không cần quan tâm hắn chỉ cần cậu không mở cửa hắn có bạo đến đâu cũng không dám vào. Thấy Mạc Dao không để ý đến mình thì kẻ kia khác chán mà bỏ đi. Đáng tiếc hai ngày trôi qua, chỉ cần Mạc Dao mò ra ngoài liền nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Lục Bắc.
Có đôi khi cậu lựa chọn sáng sớm ra ngoài để đổ rác cũng sẽ nhìn thấy một túi đồ nho nhỏ để ở trước cửa. Bên trong túi cũng không có gì nhiều, chỉ đơn giản là một vài món ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi. Tuy nhiên 005 nói rằng rất có thể đồ ăn đã bị Lục Bắc bỏ thuốc nên nằng nặc không để Mạc Dao động vào. Nhưng mà đồ ăn ngon như vậy không ăn thì quá tiếc vậy nên trợ lý đa năng 005 quyết định hi sinh bản thân để ăn hết đống đồ-ăn-bỏ-thuốc đó.
Quay lại với hiện thực, vì bị Lục Bắc làm phiền quá nhiều nên Mạc Dao quyết định không nhịn nữa, muốn ba mặt một lời với hắn. Nếu kẻ này có làm gì cậu thì cậu sẽ hét lên cho cả chung cư nghe thấy. Đáng tiếc, người đứng ngoài cửa lúc này lại không phải cậu thanh niên mặc đồ thể thao như mọi lần. Trước mặt Mạc Dao là một người thanh niên đeo kính với sắc mặt lặng lùng.
So với Lục Bắc thì người này có vẻ gầy hơn nhưng về chiều cao hai người có thể tính là tương đương nhau. Hơn nữa so với vẻ mặt cau có như nín ỉ* một trăm năm, chỉ cần nhìn một cái là cảm giác như muốn lao vào xé xác người đối diện của ai kia thì người này lại đem đến cảm giác xa cách ngàn dặm. Dù vậy hắn vẫn có một sức hút nào đó khiến người khác muốn nhìn nhiều hơn vài lần. Khoan nói đến vẻ bề ngoài, dù Mạc Dao với gu thẩm mỹ tệ hại cũng nhận ra người thanh niên này thuộc dạng nam thần trong mơ của mọi nữ sinh trung học, nếu có thể cậu rất muốn kiến nghị người này nên đi đóng phim tình cảm học đường, chắc chắn sẽ thu hút được nhiều người xem. Tuy nhiên điều Mạc Dao thấy lạ ở đây là cảm giác thân quen của cậu đối với người này.
"Quấy rối?" – Trong lúc Mạc Dao còn đang băn khoăn về cảm xúc của bản thân thì người thanh niên đã nhướng mày đầy khó hiểu mà hỏi lại. – "Cậu bị quấy rối?"
Mạc Dao không có có ký ức của nguyên chủ vậy nên cũng không biết người trước mặt là ai. Cậu không dám trả lời bừa mà chỉ dùng tay nắm lấy góc áo không ngừng vò nát nó. Cả 197 và 005 đều không ở đây, điều này khiến người vốn sợ giao tiếp với người lạ như Mạc Dao trở nên lúng túng vô cùng. Bất chợt người đối diện vươn tay nâng má thiếu niên lên.
Tô Vân Dương hơi ngẩn người nhìn khuôn mặt thiếu niên nằm gọn trong tay mình. Vừa rồi, khi thiếu niên vừa mở cửa ra, hắn đã thầm cảm thán người này thật nhỏ nhắn nhưng không ngờ đến khi chạm vào rồi mới biết người này không chỉ nhỏ mà còn rất mềm. Hắn có thể cảm nhận được đầu ngón tay của mình bị ao hãm trong lớp thịt mềm của hai bên má. Tô Vân Dương vô thức dùng chút lực, không, thậm chí đầu ngón tay của hắn chỉ ấn nhẹ một cái là khuôn miệng nhỏ nhắn của thiếu niên liền hơi hé ra. Hơi thở nóng hổi liền men theo đầu ngón tay của người thanh niên, công kích lên thẳng trái tim khiến cả người hắn thoáng run rẩy. Dù trong lòng có trăm cảm xúc ngổn ngang nhưng ngoài mặt Tô Vân Dương vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh mà từ từ hỏi thiếu niên.
"Vì sao không trả lời? Chẳng lẽ hắn đã điều gì đó không nên với cậu rồi? Chụp ảnh đe dọa?"
Cả người gầy yếu như vậy chắc hẳn chẳng thể phản kháng được bất kể kẻ biếи ŧɦái nào. Hắn hẳn sẽ dọa cho cậu khóc nhưng lại luyến tiếc dùng dây thừng trói chặt thiếu niên lại nên nửa dụ dỗ nửa ép buộc thiếu niên tự mình vén vạt áo lên để hắn chụp thật nhiều thật nhiều ảnh cấm. Thậm chí kẻ biếи ŧɦái có thể ép cậu làm nhiều hành động mạnh bạo hơn chẳng hạn như yêu cầu thiếu niên cho hắn xem phần dưới của bản thân, hoặc ép cậu tách hai đùi ra để cho hắn xem phần đùi trong có bao nhiêu mềm mại, liệu rằng chỉ cần liếʍ một cái cũng có thể để lại dấu xanh tím hay không. Sau đó hắn sẽ để những tấm ảnh ấy vào một kho lưu trữ đã đầy ảnh chụp lén thiếu niên, hoặc có thể âm thầm in ra rồi dán đầy khắp nhà. Thiếu niên có thể làm gì? Không, cậu chỉ có thể khóc lóc để mặc cho biếи ŧɦái thích làm gì thì làm.
Mạc Dao không có thuật đọc tâm nên không biết Tô Vân Dương đang suy nghĩ về mình. Ở góc độ của cậu chỉ có thể thấy đôi mắt nâu nhạt ẩn dưới cặp kính của người thanh niên đang dần chuyển sang màu tối. Như động vật nhỏ đánh hơi được nguy hiểm, Mạc Dao bắt đầu giãy giụa mạnh bạo hơn.
"Giãy cái gì? Tôi cũng không phải biếи ŧɦái quấy rối cậu." – Thấy thiếu niên muốn né tránh mình, Tô Vân Dương đột nhiên rất muốn dùng hai tay giữ chặt Mạc Dao nhưng hắn lại cảm thấy hành động này của mình có chút không bình thường liền lạnh mặt thả thiếu niên ra.
"Không phải biếи ŧɦái... Tôi không có bị biếи ŧɦái quấy rối."
Mạc Dao thật sự không hiểu tại sao ai cũng nghĩ cậu sẽ bị biếи ŧɦái quấy rồi. Cậu... cậu là con trai mà làm sao có thể thu hút được mấy kẻ bệnh hoạn đó được.
"Vậy tại sao không về nhà? Dì rất lo lắng cho cậu đấy biết không?"
Dì? Mạc Dao ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì 197 đã xuất hiện bên cạnh cậu mà mở miệng giải thích.
[Người này tên Tô Vân Dương là anh họ của cậu và cũng từng là bạn cùng lớp hồi năm cấp ba.]
Lúc này Mạc Dao mới hiểu cảm giác thân cận của mình đền từ đâu. Mắt thấy Tô Vân Dương vẫn kiên nhẫn chờ mình trả lời, thiếu niên vội vàng mở miệng đáp:
"Khi nào rảnh em sẽ về."
"Vạy tiền dì đưa vẫn đủ chứ?"
"Vẫn... vẫn đủ..."
"Thật sự vẫn đủ?"
Người thanh niên đeo kính đột nhiên túm lấy cổ tay Mạc Dao. Trước đây mỗi lần nhìn thấy thiếu niên, dù không quá để ý nhưng cậu ở trong mắt hắn vẫn luôn biết cậu là kẻ ăn bám gia đình, mỗi tháng chỉ biết ngửa tay ra xin tiền bố mẹ, hoàn toàn là tên ăn hại. Nhưng trong lần gặp gỡ này, sự khinh thường dường như đã quẳng cho ai mất. Trong lòng hắn dần hình thành một suy nghĩ rằng việc thiếu niên ở rịt trong nhà là điều đương nhiên. Cậu chỉ thích hợp với việc cuộn mình lại trong một không gian kín, giống như báu vật bị giam giữ lại cho mình đế vương ngắm.
Thật điên rồi!
Tô Vân Dương cảm thấy có lẽ do bản thân mình dạo gần đây học quá nhiều dẫn đến đầu óc mụ mị. Hắn mang vẻ mặt lạnh lùng, từ trong túi lấy ra một tấp thiệp nhỏ màu trắng rồi chìa ra trước mặt thiếu niên.
Mạc Dao không biết nó là cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay đón lấy. Nhìn kỹ lại cậu mới phát hiện ra đây là một thiệp mời. Nội dung trên tấm thiệp cũng không có gì ngoài việc ghi chú thời gian và địa điểm của buổi họp lớp. Thiếu niên rũ mắt nhìn vị trí ghi tên mình. Tên cậu rõ ràng bị viết sai nhưng có lẽ điều này cũng chẳng quan trọng mấy đối với người viết nên cái tên ấy cứ như vậy mà chuyển đến tay chính chủ.
"Có chuyện gì sao?"
Rõ ràng, với tư cách là người đưa thiệp mời đến cho Mạc Dao, Tô Vân Dương chắc chắn biết chuyện tên của cậu bị viết sai. Nhưng hắn cố tình hỏi như vậy. Nếu một tiếng trước, Tô Vân Dương chắc chắn sẽ chẳng để tâm cái tên kia là Mạc Dao hay Mạc Dị nhưng lúc này đây hắn lại hi vọng người em họ này có thể tỏ vẻ hờn dỗi một chút, yêu cầu hắn sửa lại cái tên ghi sai của mình. Tô Vân Dương sẽ vờ do dự nhưng dưới sự nài nỉ của thiếu niên, hắn sẽ "bất đắc dĩ" lấy bút từ trong cặp ra. Dưới ánh mắt chờ mong của thiếu niên, thậm chí cậu có hồi hộp đến nỗi quên cả thở, Tô Vân Dương sẽ từ từ gạch đi cái tên sai lệch kia mà ghi lại tên cậu bằng chính tay của mình.
Tô Vân Dương dường như không hề phát hiện lòng bàn tay của hắn đã trở nên ẩm ướt, thậm chí yết hầu đã có biểu hiện lên xuống thất thường. Tuy nhiên trạng thái kỳ lạ này của hắn cũng không duy trì được bao lâu. Mạc Dao bất chợt ngẩng mặt lên đối diện với con mắt u ám của hắn.
"Ừm..."
"Sao vậy?" – Tô Vân Dương hơi cúi người lại gần thiếu niên. Hắn cố gắng không để nét mặt mình dịu xuống, hắn phải lạnh lùng để cho thiếu niên biết mình không phải người dễ dãi.
"Cảm ơn anh vì đã cất công đến đây. Nếu không có gì thì em vào nhà trước."
Trông khuôn mặt lạnh băng của người đối diện, Mạc Dao cũng đoán ra người này cũng chẳng ưa mình là bao. Dù gì trời lúc này đã có chút lạnh mà Mạc Dao chỉ mặc bộ đồ mỏng tanh vậy nên cậu nhanh chóng tìm lý do để chạy vào trong nhà. Hơn nữa cậu phải cùng 197 và 005 bàn bạc về chương trình sắp khai máy. Càng nghĩ càng thấy hợp lí nên Mạc Dao không hề áy náy mà đóng cửa lại, bỏ mặc người thanh niên còn đứng bên ngoài.
Đến khi Tô Vân Dương lấy lại tinh thần, đối diện với hắn đã là cánh cửa im lìm.
"..."
--------------------------------------------------
Mạc Dao: *Xuất hiện*
Lục Bắc: Cậu ta sẽ bị biếи ŧɦái bla...bla...
Tô Vân Dương: Chắc chắn là bị biếи ŧɦái quấy rối. Hắn sẽ [beep]... [beep]...
Cà Phê: Nói thật đi. Hai người mới là biếи ŧɦái phải không?
[Trước cứ báo với quản lý về việc tên nhóc lạ mặt này có hành vi quấy rối như vậy việc cậu đá thương người khác sẽ được coi là tự vệ.]
Khác với vẻ hả hê của 005, 197 lại bình tĩnh đưa ra quyết sách đúng đắn nhất. Dù sao nó cũng là người quản lý duy nhất của công ty mấy việc cỏn con như vậy đã là gì.
Mạc Dao sau khi tấn công Lục Bắc liền cũng có chút hối hận. Tuy nhiên nếu quay ngược thời gian một lần nữa cậu vẫn sẽ làm như thế bởi vì những lời người kia nói thật sự rất quá đáng. Dẫu ở trường học vẫn có vài thành phần tò mò hỏi cậu là nam hay là nữ nhưng không có ai lưu manh như kẻ kia đòi... đòi xem ngực cậu.
[Sao vậy?]
Thấy mặt thiếu niên hết xanh lại đỏ, 197 rất quan tâm mà dò hỏi cậu. Chẳng lẽ vừa rồi đá tên nhóc kia bản thân người này cũng bị thương?
"Không có gì." – Định nói không sao nhưng nghĩ lại nơi đây chỉ có 005 và 197 là bạn của mình cậu đành nhỏ giọng nói ra suy đoán của bản thân. – "Tôi chỉ đang suy nghĩ liệu người này có liên quan đến nội dung của chương trình lần này không."
[Bối cảnh của chương trình là ở trường học. Theo tôi thì khả năng liên quan đến người của chung cư là rất thấp.]
{Đừng máy móc như vậy chứ 197. Cậu không thấy tên nhóc kia rất đẹp trai sao? Mặc dù tính tình chả ra làm sao nhưng theo kinh nghiệm xem phim của tôi thì tên nhãi này không phải nhân vật chính thì cũng là bạn thân của nhân vật chính.}
[Dẹp mẹ mấy cái cái phim vớ vẩn của cậu đi!]
197 tức giận đẩy quả cầu màu xanh sang một bên. Thật ra 005 nói cũng không sai, để thu hút được một lượng người xem lớn thì nhan sắc là yếu tố không thể thiếu được.
[Vậy nếu hắn ta thật sự liên quan đến nhiệm vụ lần này thì cậu sẽ làm gì? Kết thân với hắn và nhờ che chở sao?]
197 nghiêm túc mà hỏi Mạc Dao. Nó cảm thấy người chơi nhà mình dựa dẫm vào người khác chẳng có gì là sai. Đã có rất nhiều người chơi tham gia chương trình kiêu ngạo cho rằng bản thân họ sẽ giống như nhân vật trong tiểu thuyết có thể làm chủ được cuộc chơi. Kết quả thì sao? Vì sự ngu ngốc của bọn họ mà chương trình kết thúc nhanh chóng, lượt người xem cũng giảm dần đều. Bởi vậy mới nói, đối với thực tế, những người biết rõ khả năng của mình đến đâu mà yên yên lặng lặng biến thành trong suốt mới là người sống đến cuối cùng.
"Tôi không biết. Nhưng nếu cậu ta thật sự có liên quan đến chương trình sắp tới có lẽ tôi sẽ đá nhẹ hơn."
****
Đinh đinh... đinh đinh...
"Cậu còn quấy rối tôi nữa là tôi báo cánh sát đấy!"
Mạc Dao tức giận đẩy cửa. Cái kẻ tên Lục Bắc này cứ như keo 502 vậy. Cậu đã gọi quản lý vài lần nhưng ai ngờ kẻ này là thiếu gia nhà giàu, ngay cả quản lý cũng không dám đắc tội chỉ cảnh cáo nhẹ rồi đi mất. 197 nói cậu không cần quan tâm hắn chỉ cần cậu không mở cửa hắn có bạo đến đâu cũng không dám vào. Thấy Mạc Dao không để ý đến mình thì kẻ kia khác chán mà bỏ đi. Đáng tiếc hai ngày trôi qua, chỉ cần Mạc Dao mò ra ngoài liền nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Lục Bắc.
Có đôi khi cậu lựa chọn sáng sớm ra ngoài để đổ rác cũng sẽ nhìn thấy một túi đồ nho nhỏ để ở trước cửa. Bên trong túi cũng không có gì nhiều, chỉ đơn giản là một vài món ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi. Tuy nhiên 005 nói rằng rất có thể đồ ăn đã bị Lục Bắc bỏ thuốc nên nằng nặc không để Mạc Dao động vào. Nhưng mà đồ ăn ngon như vậy không ăn thì quá tiếc vậy nên trợ lý đa năng 005 quyết định hi sinh bản thân để ăn hết đống đồ-ăn-bỏ-thuốc đó.
Quay lại với hiện thực, vì bị Lục Bắc làm phiền quá nhiều nên Mạc Dao quyết định không nhịn nữa, muốn ba mặt một lời với hắn. Nếu kẻ này có làm gì cậu thì cậu sẽ hét lên cho cả chung cư nghe thấy. Đáng tiếc, người đứng ngoài cửa lúc này lại không phải cậu thanh niên mặc đồ thể thao như mọi lần. Trước mặt Mạc Dao là một người thanh niên đeo kính với sắc mặt lặng lùng.
So với Lục Bắc thì người này có vẻ gầy hơn nhưng về chiều cao hai người có thể tính là tương đương nhau. Hơn nữa so với vẻ mặt cau có như nín ỉ* một trăm năm, chỉ cần nhìn một cái là cảm giác như muốn lao vào xé xác người đối diện của ai kia thì người này lại đem đến cảm giác xa cách ngàn dặm. Dù vậy hắn vẫn có một sức hút nào đó khiến người khác muốn nhìn nhiều hơn vài lần. Khoan nói đến vẻ bề ngoài, dù Mạc Dao với gu thẩm mỹ tệ hại cũng nhận ra người thanh niên này thuộc dạng nam thần trong mơ của mọi nữ sinh trung học, nếu có thể cậu rất muốn kiến nghị người này nên đi đóng phim tình cảm học đường, chắc chắn sẽ thu hút được nhiều người xem. Tuy nhiên điều Mạc Dao thấy lạ ở đây là cảm giác thân quen của cậu đối với người này.
"Quấy rối?" – Trong lúc Mạc Dao còn đang băn khoăn về cảm xúc của bản thân thì người thanh niên đã nhướng mày đầy khó hiểu mà hỏi lại. – "Cậu bị quấy rối?"
Mạc Dao không có có ký ức của nguyên chủ vậy nên cũng không biết người trước mặt là ai. Cậu không dám trả lời bừa mà chỉ dùng tay nắm lấy góc áo không ngừng vò nát nó. Cả 197 và 005 đều không ở đây, điều này khiến người vốn sợ giao tiếp với người lạ như Mạc Dao trở nên lúng túng vô cùng. Bất chợt người đối diện vươn tay nâng má thiếu niên lên.
Tô Vân Dương hơi ngẩn người nhìn khuôn mặt thiếu niên nằm gọn trong tay mình. Vừa rồi, khi thiếu niên vừa mở cửa ra, hắn đã thầm cảm thán người này thật nhỏ nhắn nhưng không ngờ đến khi chạm vào rồi mới biết người này không chỉ nhỏ mà còn rất mềm. Hắn có thể cảm nhận được đầu ngón tay của mình bị ao hãm trong lớp thịt mềm của hai bên má. Tô Vân Dương vô thức dùng chút lực, không, thậm chí đầu ngón tay của hắn chỉ ấn nhẹ một cái là khuôn miệng nhỏ nhắn của thiếu niên liền hơi hé ra. Hơi thở nóng hổi liền men theo đầu ngón tay của người thanh niên, công kích lên thẳng trái tim khiến cả người hắn thoáng run rẩy. Dù trong lòng có trăm cảm xúc ngổn ngang nhưng ngoài mặt Tô Vân Dương vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh mà từ từ hỏi thiếu niên.
"Vì sao không trả lời? Chẳng lẽ hắn đã điều gì đó không nên với cậu rồi? Chụp ảnh đe dọa?"
Cả người gầy yếu như vậy chắc hẳn chẳng thể phản kháng được bất kể kẻ biếи ŧɦái nào. Hắn hẳn sẽ dọa cho cậu khóc nhưng lại luyến tiếc dùng dây thừng trói chặt thiếu niên lại nên nửa dụ dỗ nửa ép buộc thiếu niên tự mình vén vạt áo lên để hắn chụp thật nhiều thật nhiều ảnh cấm. Thậm chí kẻ biếи ŧɦái có thể ép cậu làm nhiều hành động mạnh bạo hơn chẳng hạn như yêu cầu thiếu niên cho hắn xem phần dưới của bản thân, hoặc ép cậu tách hai đùi ra để cho hắn xem phần đùi trong có bao nhiêu mềm mại, liệu rằng chỉ cần liếʍ một cái cũng có thể để lại dấu xanh tím hay không. Sau đó hắn sẽ để những tấm ảnh ấy vào một kho lưu trữ đã đầy ảnh chụp lén thiếu niên, hoặc có thể âm thầm in ra rồi dán đầy khắp nhà. Thiếu niên có thể làm gì? Không, cậu chỉ có thể khóc lóc để mặc cho biếи ŧɦái thích làm gì thì làm.
Mạc Dao không có thuật đọc tâm nên không biết Tô Vân Dương đang suy nghĩ về mình. Ở góc độ của cậu chỉ có thể thấy đôi mắt nâu nhạt ẩn dưới cặp kính của người thanh niên đang dần chuyển sang màu tối. Như động vật nhỏ đánh hơi được nguy hiểm, Mạc Dao bắt đầu giãy giụa mạnh bạo hơn.
"Giãy cái gì? Tôi cũng không phải biếи ŧɦái quấy rối cậu." – Thấy thiếu niên muốn né tránh mình, Tô Vân Dương đột nhiên rất muốn dùng hai tay giữ chặt Mạc Dao nhưng hắn lại cảm thấy hành động này của mình có chút không bình thường liền lạnh mặt thả thiếu niên ra.
"Không phải biếи ŧɦái... Tôi không có bị biếи ŧɦái quấy rối."
Mạc Dao thật sự không hiểu tại sao ai cũng nghĩ cậu sẽ bị biếи ŧɦái quấy rồi. Cậu... cậu là con trai mà làm sao có thể thu hút được mấy kẻ bệnh hoạn đó được.
"Vậy tại sao không về nhà? Dì rất lo lắng cho cậu đấy biết không?"
Dì? Mạc Dao ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì 197 đã xuất hiện bên cạnh cậu mà mở miệng giải thích.
[Người này tên Tô Vân Dương là anh họ của cậu và cũng từng là bạn cùng lớp hồi năm cấp ba.]
Lúc này Mạc Dao mới hiểu cảm giác thân cận của mình đền từ đâu. Mắt thấy Tô Vân Dương vẫn kiên nhẫn chờ mình trả lời, thiếu niên vội vàng mở miệng đáp:
"Khi nào rảnh em sẽ về."
"Vạy tiền dì đưa vẫn đủ chứ?"
"Vẫn... vẫn đủ..."
"Thật sự vẫn đủ?"
Người thanh niên đeo kính đột nhiên túm lấy cổ tay Mạc Dao. Trước đây mỗi lần nhìn thấy thiếu niên, dù không quá để ý nhưng cậu ở trong mắt hắn vẫn luôn biết cậu là kẻ ăn bám gia đình, mỗi tháng chỉ biết ngửa tay ra xin tiền bố mẹ, hoàn toàn là tên ăn hại. Nhưng trong lần gặp gỡ này, sự khinh thường dường như đã quẳng cho ai mất. Trong lòng hắn dần hình thành một suy nghĩ rằng việc thiếu niên ở rịt trong nhà là điều đương nhiên. Cậu chỉ thích hợp với việc cuộn mình lại trong một không gian kín, giống như báu vật bị giam giữ lại cho mình đế vương ngắm.
Thật điên rồi!
Tô Vân Dương cảm thấy có lẽ do bản thân mình dạo gần đây học quá nhiều dẫn đến đầu óc mụ mị. Hắn mang vẻ mặt lạnh lùng, từ trong túi lấy ra một tấp thiệp nhỏ màu trắng rồi chìa ra trước mặt thiếu niên.
Mạc Dao không biết nó là cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay đón lấy. Nhìn kỹ lại cậu mới phát hiện ra đây là một thiệp mời. Nội dung trên tấm thiệp cũng không có gì ngoài việc ghi chú thời gian và địa điểm của buổi họp lớp. Thiếu niên rũ mắt nhìn vị trí ghi tên mình. Tên cậu rõ ràng bị viết sai nhưng có lẽ điều này cũng chẳng quan trọng mấy đối với người viết nên cái tên ấy cứ như vậy mà chuyển đến tay chính chủ.
"Có chuyện gì sao?"
Rõ ràng, với tư cách là người đưa thiệp mời đến cho Mạc Dao, Tô Vân Dương chắc chắn biết chuyện tên của cậu bị viết sai. Nhưng hắn cố tình hỏi như vậy. Nếu một tiếng trước, Tô Vân Dương chắc chắn sẽ chẳng để tâm cái tên kia là Mạc Dao hay Mạc Dị nhưng lúc này đây hắn lại hi vọng người em họ này có thể tỏ vẻ hờn dỗi một chút, yêu cầu hắn sửa lại cái tên ghi sai của mình. Tô Vân Dương sẽ vờ do dự nhưng dưới sự nài nỉ của thiếu niên, hắn sẽ "bất đắc dĩ" lấy bút từ trong cặp ra. Dưới ánh mắt chờ mong của thiếu niên, thậm chí cậu có hồi hộp đến nỗi quên cả thở, Tô Vân Dương sẽ từ từ gạch đi cái tên sai lệch kia mà ghi lại tên cậu bằng chính tay của mình.
Tô Vân Dương dường như không hề phát hiện lòng bàn tay của hắn đã trở nên ẩm ướt, thậm chí yết hầu đã có biểu hiện lên xuống thất thường. Tuy nhiên trạng thái kỳ lạ này của hắn cũng không duy trì được bao lâu. Mạc Dao bất chợt ngẩng mặt lên đối diện với con mắt u ám của hắn.
"Ừm..."
"Sao vậy?" – Tô Vân Dương hơi cúi người lại gần thiếu niên. Hắn cố gắng không để nét mặt mình dịu xuống, hắn phải lạnh lùng để cho thiếu niên biết mình không phải người dễ dãi.
"Cảm ơn anh vì đã cất công đến đây. Nếu không có gì thì em vào nhà trước."
Trông khuôn mặt lạnh băng của người đối diện, Mạc Dao cũng đoán ra người này cũng chẳng ưa mình là bao. Dù gì trời lúc này đã có chút lạnh mà Mạc Dao chỉ mặc bộ đồ mỏng tanh vậy nên cậu nhanh chóng tìm lý do để chạy vào trong nhà. Hơn nữa cậu phải cùng 197 và 005 bàn bạc về chương trình sắp khai máy. Càng nghĩ càng thấy hợp lí nên Mạc Dao không hề áy náy mà đóng cửa lại, bỏ mặc người thanh niên còn đứng bên ngoài.
Đến khi Tô Vân Dương lấy lại tinh thần, đối diện với hắn đã là cánh cửa im lìm.
"..."
--------------------------------------------------
Mạc Dao: *Xuất hiện*
Lục Bắc: Cậu ta sẽ bị biếи ŧɦái bla...bla...
Tô Vân Dương: Chắc chắn là bị biếи ŧɦái quấy rối. Hắn sẽ [beep]... [beep]...
Cà Phê: Nói thật đi. Hai người mới là biếи ŧɦái phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.