Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 50: Chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không? (10)
Cà Phê Đắng
25/02/2024
Cao Bách dẫn Mạc Dao vào một quán cà phê nhỏ. Ở phía góc tường có một người thanh niên đang sầu não vò đầu bứt tai. Vừa thấy Cao Bách, cả khuôn mặt hắn ta liền nở hoa vội vàng hớt hả chạy ra đón hai người. Tuy nhiên người nọ lại chẳng hề để tâm đến hắn mà kéo ghế cho "thiếu nữ" đi cùng mình sau đó ân cần hỏi cậu muốn uống gì. Người thanh niên hết nhìn sang Cao Bách lại nhìn sang Mạc Dao với vẻ mặt suy tư nhưng vì lần này là hắn tìm đến Cao Bách nhờ giúp nên không dám hỏi nhiều.
Một lúc sau, Cao Bách quay trở lại bàn với một ly nước cam cùng một chiếc bánh ngọt nhỏ.
"Tôi đến đây bàn công việc nên sẽ có chút nhàm chán. Nếu cậu thấy không vui có thể mượn điện thoại của tôi."
Người thanh niên ngồi đối diện hắn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn hai người trước mặt. Đừng nói là mở điện thoại của Cao Bách, ngay cả cái ốp lưng điện thoại các thành viên của Chiến Thần còn không chạm vào được vậy mà hắn ta hào phóng đưa cả mật khẩu cho ngươi bên cạnh. Chắc chắn có gì đó không ổn ở đây!
"Tôi cũng muốn nước cam..." - Hắn mở miệng nói với Cao Bách.
"Không có chân à? Ra quầy mà gọi."
"..."
Không phải hôm nay Cao Bách đổi tính mà là do hắn không phải người được quyền chạm vào vùng cấm tên này.
Cao Bách thấy Mạc Dao bắt đầu ăn bánh, cũng không khiến cậu mất tự nhiên nữa mà bắt đầu cùng đồng đội bàn công việc. Công việc hôm nay cũng không có gì quan trọng, chỉ là đàn anh kiêm đồng đội lấn sang mảng thiết kế game nên muốn nhờ hắn kiểm tra một chút. Dù sao cũng kề vai sát cánh cùng nhau nên Cao Bách rất sảng khoái đồng ý.
"Dạo này cậu vẫn chơi <Tinh Tế> đó chứ? Sao không thấy acc Bách Chiến Bách Thắng của cậu online?"
Trước câu hỏi của đồng đội, Cao Bách không hề quan tâm mà tiếp tục gõ vài đoạn mã trên máy tính của mình. Khi ra được kết quả mà hắn mong muốn, người thanh niên mới bình thản mở miệng:
"Tôi dùng acc của em trai tôi."
Mạc Dao cùng 005 đang ăn bánh, nghe đến <Tinh Tế> cũng tò mò mà ghé mắt nhìn sang. <Tinh Tế> có phải là cái trò cậu chơi sáng nay không nhỉ?
"Em trai cậu á?"
Cao Bách gật đầu:
"Em trai tôi thi đại học nên giao nó cho tôi. Lúc kiểm tra tài khoản tôi phát hiện nó yêu đương qua mạng."
"Thì anh mày cũng yêu đương qua mạng mà..."
"Bị người ta lừa 11 triệu."
"..."
{Uầy ai mà ghê vậy.}
005 đang trốn dưới gầm bàn ăn bánh cũng phải ngoi lên hít drama.
"Vậy cái kẻ lừa đảo đó..."
"Chuyện này đã qua được gần một năm nên tôi nghĩ việc truy lùng ra hắn sẽ khó khăn hơn. Ai ngờ hôm nay hắn chủ động tìm đến cửa."
"Tìm được là tốt rồi."
Đồng đội nuốt nước miếng thầm chia buồn với kẻ lừa đảo. Cậu em Cao Bách bình thường giao tiếp với mọi người không nóng không lạnh nhưng mọi người trong Chiến Thần đều biết tên này thù rất giai hơn nữa trả thù cực thâm. Chỉ cần có người vô tình chạm vào đồ của hắn cũng bị trả đũa cho dở sống dở chết đằng này còn là lừa đảo tiền.
"Vậy acc em trai cậu là gì để rảnh anh còn mời cậu đấu vài trận 5 vs 5"
"Trụ Vương."
"Khụ... khụ..."
Cao Bách cùng vị đàn anh cùng ghé mắt nhìn sang thiếu niên đang ho sặc sụa. Cao Bách là người đầu tiên phản ứng, hắn vỗ vỗ lưng cậu sau đó đưa khăn giấy cho thiếu niên.
"Không sao chứ?"
Mạc Dao lắc đầu nguầy nguậy nhận lấy khăn giấy từ người thanh niên. Cậu bất an mà nhìn sang 005. Nếu để Cao Bách biết cậu là người đã lừa em trai hắn có lẽ hắn sẽ băm đầu cậu ra mất.
{Nguyên chủ đúng là sợ thế giới không đủ loạn mà.}
005 ngao ngán gặp thêm một miếng bánh mà nhai nhồm nhoàm. May mắn là Mạc Dao đã xoá <Tinh Tế> rồi. Hẳn là Cao Bách sẽ không phát hiện ra cậu đâu.
*****
Cao Bách cùng đồng đội vốn chỉ định gặp mặt nhau nửa tiếng rồi rời đi nhưng hai người quá chú tâm vào công việc nên dẫn đến khi ngẩng đầu lên đã là gần mười hai giờ. Thiếu niên ngồi chờ hắn đã buồn đến nỗi ngủ quên trên mặt bàn, má trái cậu gối lên màn hình điện thoại vẫn còn đang phát sáng. Cao Bách liếc mắt một cái liền nhận ra đây là giao diện của <Tinh Tế>. Hắn nhìn mấy tin nhắn chê thiếu niên đánh gà, liền thầm ghi nhớ tên chủ acc để lần sau sẽ dùng acc chính hành chết hắn ta sau đó cẩn thận lấy điện thoại ra, giúp Mạc Dao điều chỉnh tư thế ngủ tốt hơn.
Đồng đội ngồi đối diện không muốn ăn cơm tró liền mở miệng phá tan khung cảnh tình tứ này:
"Này Cao Bách, nghe huấn luyện viên nói muốn tạo điều kiện cho cậu livestream thường xuyên hơn."
Chiến thần không phải là đội mới nhưng vì thế hệ của Cao Bách tiến vào công ty quá xuất sắc khiến danh tiếng của công ty lên như diều gặp gió. Vì muốn nâng tầm ảnh hưởng của Chiến Thần, huấn luyện viên có ngỏ ý muốn các thành viên hiện tại thường xuyên phát sóng trực tiếp để giao lưu với fans.
"Một tuần một tiếng. Tôi là sinh viên, còn phải đi học."
"Không thể thêm thời gian được sao? Thời anh còn học đại học một tuần anh cũng chỉ lên lớp 2 buổi, vẫn ra trường bình thường đó thôi. Chưa kể nhà cậu còn giàu như vậy, cho dù có bỏ ngang đại học thì vẫn có người nuôi cậu mà."
Đồng đội nghi hoặc chợt nhìn sang Mạc Dao ngồi bên cạnh.
"Chẳng lẽ là cậu đang va vào conditinhyeu?"
Cao Bách không đồng ý cũng không phủ nhận nhưng bàn tay vuốt ve gò má thiếu niên đã chứng minh tất cả. Đồng đội chợt nhớ đến chuyện mấy ngày trước. Cao Bách xuất hiện ở công ty với một vết cắn thần bí ở trên cổ xung quanh còn có mấy cái dấu hôn. Đối với một Cao Bách sống thanh tịnh như tu sĩ ẩn danh thì đây quả là tin tức chấn động đối với các đồng đội của hắn. Nhưng cho dù mọi người có dò hỏi thế nào, người thanh niên trẻ tuổi cũng không chịu mở miệng, đến khi livestream có quá nhiều fan để ý và dò hỏi, Cao Bách mới lấy băng cá nhân dán lại. Hôm nay hắn lại mang một thiếu nữ lạ mặt đến chẳng phải là công khai với mọi người đây là bạn gái hắn sao.
Người đồng đội càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nhịn không được mà quan sát Mạc Dao kĩ hơn. Cao Bách không phải không có người theo đuổi mà ngược lại số mỹ nữ bám lên hắn rất nhiều nhưng người thanh niên vẫn luôn tỏ vẻ xa cách với tất cả bọn họ khiến đồng đội của hắn nhịn không được mà suy đoán xem liệu cái tên này có mắc bệnh kín gì không. Vị đồng đội tự hỏi rốt cuộc thiếu nữ này làm cách nào mà thu hút được đàn em trẻ tuổi của hắn. Nàng cũng chỉ xinh đẹp hơn những người mà hắn gặp một chút.
Phải, không những xinh đẹp mà còn rất ngoan.
"Nhìn cái gì?" - Thấy đồng đội nhìn chằm chằm Mạc Dao, Cao Bách không vui mà dùng bàn tay che mặt thiếu niên.
"Nhìn em dâu một chút không được sao?" - Đồng đội cười hì hì cũng không dám nhìn nữa. - "Nhưng mà em dâu có vẻ chiếm hữu cao quá. Không những cắn cổ cậu mà đi bàn chuyện công việc cũng nằng nặc đòi đi theo. Chẳng lẽ nàng muốn bám dính lấy mọi nơi mọi lúc như vậy sao?"
Cao Bách không đáp lại. Hắn giúp thiếu niên gạt mấy sợi lóc giả lòa xòa trước mặt lại nhịn không được mà vươn tay vuốt ve vành tai nhỏ nhắn mềm như bông.
Bám dính lấy mọi nơi mọi lúc sao?
Cao Bách chợt nghĩ đến Bùi Cảnh và Thẩm Trạch Văn. Quả thực phải dùng buộc chặt lại, mang theo bên người mới cảm thấy an tâm được.
*****
"Mạc Dao lại có người tìm cậu này."
Mạc Dao theo bản năng nhìn ra ngoài cửa quả nhiên lại bắt gặp bóng dáng cao lớn của Bùi Cảnh. Có lẽ gã vừa thức dậy nên quần áo không được chỉn chu như thường ngày, thậm chí cổ áo còn bị gập vào trong. Thấy Mạc Dao nhìn về phía mình, Bùi Cảnh liền vươn tay ngoắc cậu ra ngoài. Điệu bộ như vậy, thiếu niên đã sớm quen thuộc liền ngoan ngoãn đứng dậy. Thiếu niên vừa mới đặt chân ra ngoài đã bị người trước mặt ôm lấy, tham lam mà ghé sát vào cần cổ của cậu mà hít một hơi thật sâu. Không phải mùi nước hoa mà chỉ đơn thuần là mùi hương cơ thể nhưng lại khiến gã cảm thấy an tâm hơn.
Bùi Cảnh không phải người lạm giao nhưng đối với gã một tuần có bốn năm lần ra ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý là việc quá bình thường. Nhưng dạo gần đây việc giao hợp với những tình nhân cũ không còn khiến gã hứng khởi như trước nữa thậm chí phải nghĩ đến một gương mặt khác Bùi Cảnh mới có thể hoàn toàn bắn ra. Sáng nay khi tỉnh dậy trong căn biệt thự lạnh lẽo, gã thanh niên đột nhiên rất muốn gặp Mạc Dao, muốn đến không dừng lại được vậy nên dù hôm nay dù gã không có ý định đi học những vẫn quyết định lái xe đến trường tìm cậu.
"Mạc Dao, hôm nay là sinh nhật tôi."
Mạc Dao nghĩ một lúc rồi mở miệng:
"Vậy chúc mừng sinh nhật?"
Bùi Cảnh mỉm cười vươn tay nhéo má thiếu niên. Dù cậu có nói gì gã vẫn luôn cảm thấy thiếu niên thật đáng yêu. Mạc Dao có chút không quen mà rụt rụt cổ nhưng vì thiết lập của bản thân mà vẫn phải để yên cho gã thanh niên nhào nặn má mình. Bùi Cảnh nghịch đủ rồi ngón tay lại di chuyển đến khóe môi thiếu niên. Gã rất ít khi hôn môi. Khi làm tình thì không nói còn bình thường gã hoàn toàn không hôn ai. Nhưng mà lúc này gã lại rất muốn nếm thử xem rốt cuộc mùi vị của thiếu niên như thế nào. Dù sao cậu thích gã như vậy hẳn sẽ không từ chối yêu cầu này của gã. Ngón tay của Bùi Cảnh muốn tiến sâu hơn vào bên trong, muốn chạm vào đầu lưỡi non mềm kia nhưng cuối cùng gã lại dừng lại.
"Tối nay tôi có tổ chức tiệc mừng sinh nhật. Đừng quên tới đấy."
Thôi, thiếu niếu niên dễ ngượng ngùng. Vẫn nên để tối giải quyết.
Đúng 7 giờ tối Mạc Dao đã bị xách cổ đến nơi hẹn. Vốn tưởng rằng "tiệc mừng sinh nhật" mà Bùi Cảnh nói sẽ giống như trong phim chỉ đơn giản là tổ chức trong nhà lại không ngờ rằng nơi cậu được đưa đến là một quán bar hạng sang. Những người trong quán bar có vài người là đàn em của Bùi Cảnh nên có chút quen biết với Mạc Dao nhưng còn lại đều là những gương mặt vô cùng xa lạ. Thiếu niên chỉ có thể ôm cặp sách, tìm một góc nhỏ không ai để ý mà ngồi xuống. Ngược lại, 005 đi cùng thiếu niên lại rất hào hứng hòa cùng biển người.
{Thằng matcha Lục Chi Châu đâu rồi? Chắc chắn là bị fuck boi Bùi Cảnh đá đít rồi phải không? Dao Dao nhà ta giờ là chính cung rồi há há há.}
"005 chúng ta đến chúc mừng sinh nhật xong rồi về được không?"
Mạc Dao bất an mà ôm chặt cặp sách. Dù không xác định rõ nhưng cậu vẫn cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang âm thầm nhìn về phía cậu. Tất cả những ánh mắt ấy đều thô lỗ không ngừng mà liếm láp cơ thể thiếu niên. Thậm chí có người còn công khai nhìn chằm chằm cậu, hắn ta đeo một chiếc khuyên mũi bằng bạc, mái tóc nhuộm đỏ vuốt ngược ra đằng sau. Hắn ta dường như đang hỏi người bên cạnh xem Mạc Dao là ai, khi được câu trả lời rồi thì nụ cười trên môi hắn ta càng sâu hơn.
Gã thanh niên nhuộm tóc đỏ vẫy tay gọi một tên phục vụ, thì thầm gì đó với hắn ta sau đó tên phục vụ liền đi về phía Mạc Dao.
"Vị thiếu gia vừa rồi nói có một món quà muốn dành cho ngài." - Phục vụ cung kính cúi đầu trước thiếu niên.
Mạc Dao muốn lắc đầu từ chối nhận "món quà" của kẻ lạ mặt nhưng người phục vụ đã đưa tay xuống phía dưới từ từ kéo khoá quần. Cùng lúc này một bàn tay đã vươn ra che mắt thiếu niên lại sau đó cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc của bạn cùng bàn vang bên tai mình:
"Mặc lại quần!"
"Thưa ngài đây là món quà của..."
Giọng nói của người phục vụ chợt dừng lại. Mạc Dao không biết hắn ta làm sao, chỉ biết rằng sau đó cậu nghe thấy thấy tiếng thắt lưng kêu lách cách và tiếng bước chân rời đi. Lúc này hai mắt thiếu niên mới được thả tự do. Mạc Dao chớp chớp hai mắt muốn ngửa cổ nói cảm ơn với Doãn Hạ Chí nhưng vai đột nhiên bị nắm lấy, thiếu niên bị kéo mạnh về hướng khác.
"Vì sao đến mà không gọi?" - Bùi Cảnh ghé sát vào tai thiếu niên khẽ thì thầm, hơi thở mang theo mùi thuốc lá của gã thanh niên khiến cậu không thoải mái chút nào mà nghiêng đầu né tránh.
"Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Mạc Dao không thể nói với Bùi Cảnh cậu không thèm lưu số của gã vậy nên cậu chỉ có thể nói xin lỗi. Tất nhiên Bùi Cảnh cũng chẳng để tâm đến mấy chuyện này. Gã biết thiếu niên không thoải mái khi ở đây liền kéo cậu vào phòng kín, một số người bạn chơi quen của gã cũng cười nói đi vào bên trong.
"Vừa rồi không giống mày chút nào."
Một người chợt mở miệng nói với Doãn Hạ Chí. Hắn cũng coi như là chơi với Bùi Cảnh và Doãn Hạ Chí lâu nhất. Mặc dù luôn đi cùng nhau nhưng Doãn Hạ Chí chưa bao giờ tham gia vào trò chơi do Bùi Cảnh bày ra hay đúng hơn là không tham gia nhưng cũng không giúp đỡ nạn nhân của Bùi Cảnh. Hắn chỉ đơn giản là đứng ngoài xem sau đó thờ ơ mà bỏ đi. Hắn chợt nhớ thời cấp ba đã có rất nhiều thiếu nữ đã mê mẩn người thanh niên này vì cho rằng hắn hoà đồng dễ gần nhưng bọn họ đâu biết nếu như bọn họ gặp nạn thì người đầu tiên bỏ mặc bọn họ sẽ là Doãn Hạ Chí.
Nhưng vừa rồi Doãn Hạ Chí cư xử thật sự rất kỳ lạ.
—----------------------------
Cà Phê: Doãn Hạ Chí sẽ không hắc hoá được đâu.
Doãn Hạ Chí: *mỉm cười*.
Cà Phê: Ờ thì...
Một lúc sau, Cao Bách quay trở lại bàn với một ly nước cam cùng một chiếc bánh ngọt nhỏ.
"Tôi đến đây bàn công việc nên sẽ có chút nhàm chán. Nếu cậu thấy không vui có thể mượn điện thoại của tôi."
Người thanh niên ngồi đối diện hắn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn hai người trước mặt. Đừng nói là mở điện thoại của Cao Bách, ngay cả cái ốp lưng điện thoại các thành viên của Chiến Thần còn không chạm vào được vậy mà hắn ta hào phóng đưa cả mật khẩu cho ngươi bên cạnh. Chắc chắn có gì đó không ổn ở đây!
"Tôi cũng muốn nước cam..." - Hắn mở miệng nói với Cao Bách.
"Không có chân à? Ra quầy mà gọi."
"..."
Không phải hôm nay Cao Bách đổi tính mà là do hắn không phải người được quyền chạm vào vùng cấm tên này.
Cao Bách thấy Mạc Dao bắt đầu ăn bánh, cũng không khiến cậu mất tự nhiên nữa mà bắt đầu cùng đồng đội bàn công việc. Công việc hôm nay cũng không có gì quan trọng, chỉ là đàn anh kiêm đồng đội lấn sang mảng thiết kế game nên muốn nhờ hắn kiểm tra một chút. Dù sao cũng kề vai sát cánh cùng nhau nên Cao Bách rất sảng khoái đồng ý.
"Dạo này cậu vẫn chơi <Tinh Tế> đó chứ? Sao không thấy acc Bách Chiến Bách Thắng của cậu online?"
Trước câu hỏi của đồng đội, Cao Bách không hề quan tâm mà tiếp tục gõ vài đoạn mã trên máy tính của mình. Khi ra được kết quả mà hắn mong muốn, người thanh niên mới bình thản mở miệng:
"Tôi dùng acc của em trai tôi."
Mạc Dao cùng 005 đang ăn bánh, nghe đến <Tinh Tế> cũng tò mò mà ghé mắt nhìn sang. <Tinh Tế> có phải là cái trò cậu chơi sáng nay không nhỉ?
"Em trai cậu á?"
Cao Bách gật đầu:
"Em trai tôi thi đại học nên giao nó cho tôi. Lúc kiểm tra tài khoản tôi phát hiện nó yêu đương qua mạng."
"Thì anh mày cũng yêu đương qua mạng mà..."
"Bị người ta lừa 11 triệu."
"..."
{Uầy ai mà ghê vậy.}
005 đang trốn dưới gầm bàn ăn bánh cũng phải ngoi lên hít drama.
"Vậy cái kẻ lừa đảo đó..."
"Chuyện này đã qua được gần một năm nên tôi nghĩ việc truy lùng ra hắn sẽ khó khăn hơn. Ai ngờ hôm nay hắn chủ động tìm đến cửa."
"Tìm được là tốt rồi."
Đồng đội nuốt nước miếng thầm chia buồn với kẻ lừa đảo. Cậu em Cao Bách bình thường giao tiếp với mọi người không nóng không lạnh nhưng mọi người trong Chiến Thần đều biết tên này thù rất giai hơn nữa trả thù cực thâm. Chỉ cần có người vô tình chạm vào đồ của hắn cũng bị trả đũa cho dở sống dở chết đằng này còn là lừa đảo tiền.
"Vậy acc em trai cậu là gì để rảnh anh còn mời cậu đấu vài trận 5 vs 5"
"Trụ Vương."
"Khụ... khụ..."
Cao Bách cùng vị đàn anh cùng ghé mắt nhìn sang thiếu niên đang ho sặc sụa. Cao Bách là người đầu tiên phản ứng, hắn vỗ vỗ lưng cậu sau đó đưa khăn giấy cho thiếu niên.
"Không sao chứ?"
Mạc Dao lắc đầu nguầy nguậy nhận lấy khăn giấy từ người thanh niên. Cậu bất an mà nhìn sang 005. Nếu để Cao Bách biết cậu là người đã lừa em trai hắn có lẽ hắn sẽ băm đầu cậu ra mất.
{Nguyên chủ đúng là sợ thế giới không đủ loạn mà.}
005 ngao ngán gặp thêm một miếng bánh mà nhai nhồm nhoàm. May mắn là Mạc Dao đã xoá <Tinh Tế> rồi. Hẳn là Cao Bách sẽ không phát hiện ra cậu đâu.
*****
Cao Bách cùng đồng đội vốn chỉ định gặp mặt nhau nửa tiếng rồi rời đi nhưng hai người quá chú tâm vào công việc nên dẫn đến khi ngẩng đầu lên đã là gần mười hai giờ. Thiếu niên ngồi chờ hắn đã buồn đến nỗi ngủ quên trên mặt bàn, má trái cậu gối lên màn hình điện thoại vẫn còn đang phát sáng. Cao Bách liếc mắt một cái liền nhận ra đây là giao diện của <Tinh Tế>. Hắn nhìn mấy tin nhắn chê thiếu niên đánh gà, liền thầm ghi nhớ tên chủ acc để lần sau sẽ dùng acc chính hành chết hắn ta sau đó cẩn thận lấy điện thoại ra, giúp Mạc Dao điều chỉnh tư thế ngủ tốt hơn.
Đồng đội ngồi đối diện không muốn ăn cơm tró liền mở miệng phá tan khung cảnh tình tứ này:
"Này Cao Bách, nghe huấn luyện viên nói muốn tạo điều kiện cho cậu livestream thường xuyên hơn."
Chiến thần không phải là đội mới nhưng vì thế hệ của Cao Bách tiến vào công ty quá xuất sắc khiến danh tiếng của công ty lên như diều gặp gió. Vì muốn nâng tầm ảnh hưởng của Chiến Thần, huấn luyện viên có ngỏ ý muốn các thành viên hiện tại thường xuyên phát sóng trực tiếp để giao lưu với fans.
"Một tuần một tiếng. Tôi là sinh viên, còn phải đi học."
"Không thể thêm thời gian được sao? Thời anh còn học đại học một tuần anh cũng chỉ lên lớp 2 buổi, vẫn ra trường bình thường đó thôi. Chưa kể nhà cậu còn giàu như vậy, cho dù có bỏ ngang đại học thì vẫn có người nuôi cậu mà."
Đồng đội nghi hoặc chợt nhìn sang Mạc Dao ngồi bên cạnh.
"Chẳng lẽ là cậu đang va vào conditinhyeu?"
Cao Bách không đồng ý cũng không phủ nhận nhưng bàn tay vuốt ve gò má thiếu niên đã chứng minh tất cả. Đồng đội chợt nhớ đến chuyện mấy ngày trước. Cao Bách xuất hiện ở công ty với một vết cắn thần bí ở trên cổ xung quanh còn có mấy cái dấu hôn. Đối với một Cao Bách sống thanh tịnh như tu sĩ ẩn danh thì đây quả là tin tức chấn động đối với các đồng đội của hắn. Nhưng cho dù mọi người có dò hỏi thế nào, người thanh niên trẻ tuổi cũng không chịu mở miệng, đến khi livestream có quá nhiều fan để ý và dò hỏi, Cao Bách mới lấy băng cá nhân dán lại. Hôm nay hắn lại mang một thiếu nữ lạ mặt đến chẳng phải là công khai với mọi người đây là bạn gái hắn sao.
Người đồng đội càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nhịn không được mà quan sát Mạc Dao kĩ hơn. Cao Bách không phải không có người theo đuổi mà ngược lại số mỹ nữ bám lên hắn rất nhiều nhưng người thanh niên vẫn luôn tỏ vẻ xa cách với tất cả bọn họ khiến đồng đội của hắn nhịn không được mà suy đoán xem liệu cái tên này có mắc bệnh kín gì không. Vị đồng đội tự hỏi rốt cuộc thiếu nữ này làm cách nào mà thu hút được đàn em trẻ tuổi của hắn. Nàng cũng chỉ xinh đẹp hơn những người mà hắn gặp một chút.
Phải, không những xinh đẹp mà còn rất ngoan.
"Nhìn cái gì?" - Thấy đồng đội nhìn chằm chằm Mạc Dao, Cao Bách không vui mà dùng bàn tay che mặt thiếu niên.
"Nhìn em dâu một chút không được sao?" - Đồng đội cười hì hì cũng không dám nhìn nữa. - "Nhưng mà em dâu có vẻ chiếm hữu cao quá. Không những cắn cổ cậu mà đi bàn chuyện công việc cũng nằng nặc đòi đi theo. Chẳng lẽ nàng muốn bám dính lấy mọi nơi mọi lúc như vậy sao?"
Cao Bách không đáp lại. Hắn giúp thiếu niên gạt mấy sợi lóc giả lòa xòa trước mặt lại nhịn không được mà vươn tay vuốt ve vành tai nhỏ nhắn mềm như bông.
Bám dính lấy mọi nơi mọi lúc sao?
Cao Bách chợt nghĩ đến Bùi Cảnh và Thẩm Trạch Văn. Quả thực phải dùng buộc chặt lại, mang theo bên người mới cảm thấy an tâm được.
*****
"Mạc Dao lại có người tìm cậu này."
Mạc Dao theo bản năng nhìn ra ngoài cửa quả nhiên lại bắt gặp bóng dáng cao lớn của Bùi Cảnh. Có lẽ gã vừa thức dậy nên quần áo không được chỉn chu như thường ngày, thậm chí cổ áo còn bị gập vào trong. Thấy Mạc Dao nhìn về phía mình, Bùi Cảnh liền vươn tay ngoắc cậu ra ngoài. Điệu bộ như vậy, thiếu niên đã sớm quen thuộc liền ngoan ngoãn đứng dậy. Thiếu niên vừa mới đặt chân ra ngoài đã bị người trước mặt ôm lấy, tham lam mà ghé sát vào cần cổ của cậu mà hít một hơi thật sâu. Không phải mùi nước hoa mà chỉ đơn thuần là mùi hương cơ thể nhưng lại khiến gã cảm thấy an tâm hơn.
Bùi Cảnh không phải người lạm giao nhưng đối với gã một tuần có bốn năm lần ra ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý là việc quá bình thường. Nhưng dạo gần đây việc giao hợp với những tình nhân cũ không còn khiến gã hứng khởi như trước nữa thậm chí phải nghĩ đến một gương mặt khác Bùi Cảnh mới có thể hoàn toàn bắn ra. Sáng nay khi tỉnh dậy trong căn biệt thự lạnh lẽo, gã thanh niên đột nhiên rất muốn gặp Mạc Dao, muốn đến không dừng lại được vậy nên dù hôm nay dù gã không có ý định đi học những vẫn quyết định lái xe đến trường tìm cậu.
"Mạc Dao, hôm nay là sinh nhật tôi."
Mạc Dao nghĩ một lúc rồi mở miệng:
"Vậy chúc mừng sinh nhật?"
Bùi Cảnh mỉm cười vươn tay nhéo má thiếu niên. Dù cậu có nói gì gã vẫn luôn cảm thấy thiếu niên thật đáng yêu. Mạc Dao có chút không quen mà rụt rụt cổ nhưng vì thiết lập của bản thân mà vẫn phải để yên cho gã thanh niên nhào nặn má mình. Bùi Cảnh nghịch đủ rồi ngón tay lại di chuyển đến khóe môi thiếu niên. Gã rất ít khi hôn môi. Khi làm tình thì không nói còn bình thường gã hoàn toàn không hôn ai. Nhưng mà lúc này gã lại rất muốn nếm thử xem rốt cuộc mùi vị của thiếu niên như thế nào. Dù sao cậu thích gã như vậy hẳn sẽ không từ chối yêu cầu này của gã. Ngón tay của Bùi Cảnh muốn tiến sâu hơn vào bên trong, muốn chạm vào đầu lưỡi non mềm kia nhưng cuối cùng gã lại dừng lại.
"Tối nay tôi có tổ chức tiệc mừng sinh nhật. Đừng quên tới đấy."
Thôi, thiếu niếu niên dễ ngượng ngùng. Vẫn nên để tối giải quyết.
Đúng 7 giờ tối Mạc Dao đã bị xách cổ đến nơi hẹn. Vốn tưởng rằng "tiệc mừng sinh nhật" mà Bùi Cảnh nói sẽ giống như trong phim chỉ đơn giản là tổ chức trong nhà lại không ngờ rằng nơi cậu được đưa đến là một quán bar hạng sang. Những người trong quán bar có vài người là đàn em của Bùi Cảnh nên có chút quen biết với Mạc Dao nhưng còn lại đều là những gương mặt vô cùng xa lạ. Thiếu niên chỉ có thể ôm cặp sách, tìm một góc nhỏ không ai để ý mà ngồi xuống. Ngược lại, 005 đi cùng thiếu niên lại rất hào hứng hòa cùng biển người.
{Thằng matcha Lục Chi Châu đâu rồi? Chắc chắn là bị fuck boi Bùi Cảnh đá đít rồi phải không? Dao Dao nhà ta giờ là chính cung rồi há há há.}
"005 chúng ta đến chúc mừng sinh nhật xong rồi về được không?"
Mạc Dao bất an mà ôm chặt cặp sách. Dù không xác định rõ nhưng cậu vẫn cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang âm thầm nhìn về phía cậu. Tất cả những ánh mắt ấy đều thô lỗ không ngừng mà liếm láp cơ thể thiếu niên. Thậm chí có người còn công khai nhìn chằm chằm cậu, hắn ta đeo một chiếc khuyên mũi bằng bạc, mái tóc nhuộm đỏ vuốt ngược ra đằng sau. Hắn ta dường như đang hỏi người bên cạnh xem Mạc Dao là ai, khi được câu trả lời rồi thì nụ cười trên môi hắn ta càng sâu hơn.
Gã thanh niên nhuộm tóc đỏ vẫy tay gọi một tên phục vụ, thì thầm gì đó với hắn ta sau đó tên phục vụ liền đi về phía Mạc Dao.
"Vị thiếu gia vừa rồi nói có một món quà muốn dành cho ngài." - Phục vụ cung kính cúi đầu trước thiếu niên.
Mạc Dao muốn lắc đầu từ chối nhận "món quà" của kẻ lạ mặt nhưng người phục vụ đã đưa tay xuống phía dưới từ từ kéo khoá quần. Cùng lúc này một bàn tay đã vươn ra che mắt thiếu niên lại sau đó cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc của bạn cùng bàn vang bên tai mình:
"Mặc lại quần!"
"Thưa ngài đây là món quà của..."
Giọng nói của người phục vụ chợt dừng lại. Mạc Dao không biết hắn ta làm sao, chỉ biết rằng sau đó cậu nghe thấy thấy tiếng thắt lưng kêu lách cách và tiếng bước chân rời đi. Lúc này hai mắt thiếu niên mới được thả tự do. Mạc Dao chớp chớp hai mắt muốn ngửa cổ nói cảm ơn với Doãn Hạ Chí nhưng vai đột nhiên bị nắm lấy, thiếu niên bị kéo mạnh về hướng khác.
"Vì sao đến mà không gọi?" - Bùi Cảnh ghé sát vào tai thiếu niên khẽ thì thầm, hơi thở mang theo mùi thuốc lá của gã thanh niên khiến cậu không thoải mái chút nào mà nghiêng đầu né tránh.
"Lần sau tôi sẽ chú ý hơn."
Mạc Dao không thể nói với Bùi Cảnh cậu không thèm lưu số của gã vậy nên cậu chỉ có thể nói xin lỗi. Tất nhiên Bùi Cảnh cũng chẳng để tâm đến mấy chuyện này. Gã biết thiếu niên không thoải mái khi ở đây liền kéo cậu vào phòng kín, một số người bạn chơi quen của gã cũng cười nói đi vào bên trong.
"Vừa rồi không giống mày chút nào."
Một người chợt mở miệng nói với Doãn Hạ Chí. Hắn cũng coi như là chơi với Bùi Cảnh và Doãn Hạ Chí lâu nhất. Mặc dù luôn đi cùng nhau nhưng Doãn Hạ Chí chưa bao giờ tham gia vào trò chơi do Bùi Cảnh bày ra hay đúng hơn là không tham gia nhưng cũng không giúp đỡ nạn nhân của Bùi Cảnh. Hắn chỉ đơn giản là đứng ngoài xem sau đó thờ ơ mà bỏ đi. Hắn chợt nhớ thời cấp ba đã có rất nhiều thiếu nữ đã mê mẩn người thanh niên này vì cho rằng hắn hoà đồng dễ gần nhưng bọn họ đâu biết nếu như bọn họ gặp nạn thì người đầu tiên bỏ mặc bọn họ sẽ là Doãn Hạ Chí.
Nhưng vừa rồi Doãn Hạ Chí cư xử thật sự rất kỳ lạ.
—----------------------------
Cà Phê: Doãn Hạ Chí sẽ không hắc hoá được đâu.
Doãn Hạ Chí: *mỉm cười*.
Cà Phê: Ờ thì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.