Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 58: Chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không? (18)
Cà Phê Đắng
25/02/2024
Kẻ kia thong thả mà bước trên hành lang. Dù mọi người ở đây đều biết hắn nhưng hắn cũng chẳng lo lắng sẽ bị người phát hiện. Bước chân người thanh niên chậm dần rồi dừng lại trước cửa phòng quen thuộc.
Ngoan quá. Còn cẩn thận khóa cửa phòng.
Hắn khẽ cười mà cầm lấy chìa khóa từ từ mở cửa phòng ra. Thiếu niên đã rời đi khá lâu nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng mùi hương ngọt nị của quả đào chín. Kẻ kia chầm chậm bước lại gần giường của thiếu niên, nhẹ nhàng cầm góc chăn rồi đặt lên mũi ngửi. Mùi hương cơ thể của thiếu niên lây dính khắp mặt chăn, ngọt đến nỗi chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta nếm ra được vị.
Vít. Tiếng kéo khóa chợt vang lên trong không gian yên tĩnh.
Kẻ kia vo tròn chăn lại, hông nhẹ đỉnh về phía trước một chút rồi dần dần trở nên mạnh bạo. Hành động lặp đi lặp lại này nhanh chóng kết thúc bởi một tiếng rên khẽ. Hắn ngửa cổ lên, vuốt mái tóc ướt đẫm ngược ra sau. Kẻ kia rũ mắt nhìn tin nhắn hiện trên màn hình, nhanh chóng trả lời lại thiếu niên sau đó bước vào trong nhà tắm.
Nơi này có thể xem như là lãnh địa của thiếu niên. Bởi vì bạn cùng phòng thường xuyên không về nhà mà thiếu niên có thể tắm rất lâu. Đôi khi vì nước ấm lướt qua da quá dễ chịu mà miệng nhỏ mềm thịt sẽ khẽ lẩm bẩm ngân nga vài câu hát.
Vòi hoa sen "phụt" một tiếng rồi bắt đầu hoạt động. Kẻ kia đưa mắt nhìn kệ để sữa tắm. Nơi ấy đặt vài lọ sữa tắm, dù kiểu dáng có chút khác nhau nhưng đều mang màu xanh lục quen thuộc của táo xanh, chỉ duy nhất có một lọ sữa tắm nhỏ màu hồng phấn đặt trong góc, người ngoài nhìn vào còn cho rằng đây là đồ của nữ sinh.
Cả người đã thơm như vậy rồi mà còn thích dùng sữa tắm.
Kẻ kia cười nhẹ một tiếng, không hề do dự mà dùng một tay ấn nắp lọ sữa tắm màu hồng. Mặc dù sữa tắm của thiếu niên mua sau cùng nhưng lại luôn hết đầu tiên. Có lẽ thiếu niên chưa bao giờ ngờ rằng, sữa tắm của cậu vẫn luôn bị bạn cùng phòng dùng trộm, hơn nữa cũng không dùng cho mục đích chính đáng gì. Giống như bây giờ, kẻ kia dùng bàn tay tràn đầy sữa tắm của mình nhẹ nhàng xoa bóp vị trí giữa hai chân mình. Quá trình rửa sạch diễn ra rất tỉ mỉ. Hắn cẩn thận rửa sạch phần đỉnh đầu trước sau đó di chuyển dần dần đến phần thân có phần thô cứng, gân xanh nổi lên chằng chịt. Dù vừa giải quyết một lần nhưng hai cái túi vẫn nặng trĩu, khiến người thanh niên nhanh chóng đắm chìm trong khoái cảm.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng lạch cạch. Đôi mắt còn đang khép hờ của kẻ kia liền mở ra, động tác lên xuống cũng ngày càng trở nên thô bạo, bọt xà phòng văng tung tóe.
Một... Hai... Ba...
Giọng nói mềm nhẹ của thiếu niên liền vang lên:
"Cao Bách? Cố Lãng? Doãn Hạ Chí?"
Đến đây nào Dao Dao~
******
Mạc Dao rũ mắt nhìn bàn tay mình. Mặc dù đã cẩn thận rửa lại tay vài lần nhưng cậu vẫn cảm thấy dinh dính ở trên da. Thiếu niên ghét bỏ mà rửa tay lại lần nữa sau đó mới đẩy cửa nhà tắm ra.
Doãn Hạ Chí vừa từ bên ngoài về, trên tay hắn là hai phần cơm hộp nóng hổi. Thấy Mạc Dao đi ra, người thanh niên liền mỉm cười vẫy cậu lại gần.
"Xin lỗi, bởi vì nơi này lâu rồi không có người ở nên có lộn xộn một chút. Quần áo không vừa sao?"
"Quần có chút rộng." - Thiếu niên xấu hổ mà ngồi xuống.
Không phải có chút mà là quá rộng mới đúng. Bởi vì eo thiếu niên quá nhỏ, dù cậu đã tìm đủ mọi cách để khiến quần ôm lấy eo mình nhưng đều thất bại. May mắn áo ngủ của người thanh niên cũng khá dài, Mạc Dao đã mặc váy vài lần đành miễn cưỡng coi đây là váy mà mặc.
Mùi đồ ăn nhanh chóng tràn ngập khoang mũi khiến thiếu niên không để tâm đến chuyện quần áo nữa mà cầm lấy thìa bắt đầu xúc cơm ăn.
"Cậu không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?"
Cẩn thận nghĩ lại, cậu đột nhiên chạy ra ngoài đường giữa trời mưa, ngay cả giày cũng đi trái chân. Vậy mà từ lúc đưa cậu về căn hộ đến giờ, Doãn Hạ Chí chưa một lần hỏi cậu về chuyện đó.
"Đợi cậu ăn no." - Người thanh niên khẽ cười đưa giấy ăn cho thiếu niên. - "Chờ tâm trạng cậu bình tĩnh lại tôi mới dám hỏi. Lúc cậu hoảng sợ cũng toàn nói lung tung, tôi nghe cũng không hiểu."
Mạc Dao gật gù cúi đầu ăn thêm vài miếng nữa sau đó nghiêm trang mà đặt tay lên đùi.
"Tôi ăn xong rồi. Cậu muốn hỏi gì không? Về chuyện của Bùi Cảnh cũng được."
"Chuyện Bùi Cảnh bị giết tôi biết rồi." - Trước cái chết của người bạn thân, Doãn Hạ Chí hoàn toàn bình tĩnh. - "So việc này thì tôi càng muốn biết lý do vì sao cậu lại chạy ra ngoài trời mưa như vậy. Chẳng lẽ hồn ma của Bùi Cảnh hiện về?"
"Không phải. Là do tôi phát hiện tên sát nhân giết Bùi Cảnh đột nhập vào kí túc xá của chúng ta."
Bàn tay cầm cốc nước của người thanh niên hơi dừng lại. Hắn nhíu mày mà đưa cốc nước cho Mạc Dao.
"Cao Bách cùng Cố Lãng đâu?"
"Cố Lãng ở trong bệnh viện nên Cao Bách ở trong đó chăm sóc cậu ấy. Còn tôi ở nhà trông nhà."
"Hung thủ giết Bùi Cảnh hẳn có thù với hắn. Tôi ghét hắn như vậy mà cậu còn dám lên xe của tôi. Cậu không sợ kẻ giết người là tôi à?"
"Chắc chắn không phải là cậu rồi. Tôi vừa gặp hung thủ sau đó lại gặp cậu.Vậy nên cậu chắc chắn không phải hung thủ."
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Mạc Dao, Doãn Hạ Chí nhịn không được mà bật cười.
"Đây là lý do cậu tin tưởng tôi sao, bạn cùng bàn? Chân tôi dài hơn cậu, khi cậu bỏ chạy tôi cũng có thể lén theo phía sau rồi đến nhà để xe lấy xe của mình, sau đó xuất hiện trước mặt cậu vờ như một cuộc gặp tình cờ. Hơn nữa, ai nói với cậu hung thủ chỉ có một?"
Quả nhiên thiếu niên đã bị dọa đến trắng bệch mặt mũi. Rõ ràng vừa rồi còn ngoan ngoãn mềm mại như con mèo nhỏ nhưng bởi vì chợt phát hiện người đối diện có thể là kẻ thù của mình mà bắt đầu giơ móng đã được chủ nhân cắt tỉa gọn gàng lên mà đe dọa. Hóa ra động vật nhỏ cũng có thể lật mặt trong phút chốc.
"Tôi đùa thôi. Chân tôi đang bị đau, đi đứng một chút thôi cũng khó chịu rồi chứ đừng nói là chạy." - Doãn Hạ Chí mỉm cười vươn tay búng búng trán thiếu niên. - "Nhưng điều đó không có nghĩa cậu hoàn toàn tin tưởng tôi. Vì sao kẻ sát nhân có thể đột nhập vào kí túc xá dễ dàng như vậy? Hơn nữa còn mở được cửa phòng? Đơn giản thôi, bởi vì rất có thể hung thủ sẽ là bạn cùng phòng của cậu. Có thể là Cao Bách, có thể là Cố Lãng thậm chí có thể là tôi. Tất nhiên chúng ta không thể loại trừ khả năng ai đó xuống phòng quản lý kí túc xá để mượn chìa khóa. Nhưng dù là ai đi chẳng nữa người đó chắc chắn biết cậu thậm chí đã từng giao tiếp với cậu. Vậy nên hãy phải bảo vệ bản thân thật kỹ nhớ chưa?"
Thấy thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, người thanh niên nhịn không được mà vươn tay xoa đầu thiếu niên, nhân lúc cậu không chú ý mà dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai mềm bụp.
Rất nhiều người không biết, sự tin tưởng không phải hình thành trong ngày một ngày hai mà là cả một quá trình vun đắp. Dần dần lấy được niềm tin, dần dần khiến người nọ phụ thuộc vào bản thân, cho dù người khác có đưa ra hàng loạt ý kiến xấu về bản thân thì trong tiềm thức của người nọ vẫn sẽ vô thức mà phủ nhận.
"Tôi ngủ ngoài sofa. Cho đến khi Cao Bách cùng Cố Lãng trở lại thì cậu cứ nghỉ tạm ở đây. Nơi này bảo mật tốt hơn ký túc xá vậy nên cậu không cần lo lắng tên giết người sẽ tìm đến cậu."
Sau cơm nước xong xuôi, Doãn Hạ Chí nhẹ nhàng an ủi thiếu niên câu rồi cầm gối đi ra ngoài.
Mạc Dao nằm trên giường nhưng không tài nào chìm vào giấc ngủ. So với giường ở kí túc xá thì giường của bạn cùng bàn rộng hơn rất nhiều. Có lẽ cũng vì vậy mà cậu cảm thấy có chút lạnh lẽo. Trong đầu cậu không ngừng quẩn quanh câu nói của Doãn Hạ Chí. Nếu như ai đó mà cậu quen biết thật sự là hung thủ giết người thì sao? Nếu như Bùi Cảnh chết không nhắm mắt thì hóa thành quỷ thì sao? Đúng rồi, 197 không nói thể giới này không xuất hiện ma quỷ vậy Bùi Cảnh có thể hiện hồn về thật thì cậu phải làm sao bây giờ.
Thiếu niên không hề phát hiện trí tưởng tượng của cậu đã bay ra khỏi mục tiêu ban đầu. Cậu ngọ nguậy trong chăn một chút cuối cùng quyết định chạy đi tìm bạn cùng bàn.
Doãn Hạ Chí chưa ngủ mà chỉ yên tĩnh nhắm mắt. Bên tai hắn chợt vang lên tiếng bước chân bẹp bẹp sau đó bàn tay nhỏ nhắn với đệm thịt mềm bụp vươn ra kéo kéo tay hắn. Doãn Hạ Chí mở mắt nhìn thiếu niên ghé vào sofa, con ngươi to tròn lúng ta lúng túng đảo quanh.
"Doãn Hạ Chí, chúng ta có thể ngủ chung được không?"
Khóe môi người thanh niên liền cong lên.
"Được."
Nhẹ nhàng và dịu dàng. Có như vậy mới có thể tiếp cận được động vật nhỏ khiến nó dần dần ỷ lại, và sẽ không ai cướp nó đi được nữa.
*****
Trước khi đi ngủ, Mạc Dao còn cảm thấy chuyện may mắn duy nhất trong ngày có lẽ là việc cậu đối diện với boss lớn hai lần mà vẫn chưa kích hoạt khả năng tiên tri. Nhưng khi thiếu niên dần chìm vào giấc ngủ, một cỗ nóng bức chợt xuất hiện rồi dần dần bò lên.
Mạc Dao bị kéo đến một khung cảnh lạ hoắc. Đây là một ngõ nhỏ tối tăm đầy bẩn thịu. Nơi này tồn tàn đến nỗi cột đèn cao ngoài kia cũng không thể hắt được chút ánh sáng nào vào đây. Dường như bị mùi hôi thối của đống rác trong ngõ tối gây khó chịu, thiếu niên muốn di chuyển thân mình bỏ đi nhưng lại có luồng sức mạnh nào đó kìm kẹp cơ thể cậu, ép cậu phải ngoan ngoãn đứng ở trong ngõ nhỏ này.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó một bóng đen vội vàng chạy vào trong ngõ nhỏ. Có lẽ vì vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn nên kẻ kia không chú ý phía trước, cơ thể gã bởi vì va vào thùng rác mà ngã xuống mặt đất, mấy túi rác phía trên cũng lung lay mà đổ ào xuống kẻ kia.
Cộc... cộc...
Đầu ngõ lại xuất hiện thêm một bóng đen nữa. Khác với vẻ vội vã của kẻ kia, hắn bước đi rất chậm. Điều này càng khiến kẻ đang nằm dưới đất càng trở nên sợ hãi, cổ họng gã phát ra những tiếng nức nở đầy đáng thương.
"Tôi... tôi không biết gì hết hu hu. Chuyện này là do Bùi Cảnh cùng Tề Trâu gây ra. Đừng giết tôi! Làm ơn đừng giết tôi! Video là do Bùi Cảnh quay lại. Chúng tôi chỉ làm theo chỉ đạo của hắn thôi hu hu. Cậu tha cho tôi đi..."
Bóng đen nhanh chóng bao phủ gã thanh niên đang ngồi dưới đất. Bởi vì góc nhìn của Mạc Dao quá thấp nên cậu không nhìn thấy mặt của kẻ kia, chỉ biết rằng hắn rất cao, tay phải hắn đeo đồng hồ, trên tay là một cái kìm to bằng sắt. Người kia từ từ nâng tay lên, ánh sáng trên mặt đồng hồ hơi lóe lên biểu thị bây giờ là 5 giờ sáng. Kế đó là một tiếng hét thảm thiết.
*****
Hai giờ sáng, Cả người Mạc Dao nóng như lửa đốt. Thiếu niên không ngừng giãy giụa, phần bụng dưới nhanh chóng truyền đến cảm giác tê dại quen thuộc. Đầu ngón chân cậu hơi co lại, bởi vì khó chịu mà không ngừng ma sát với ga giường.
Nóng... Nóng quá.
Trong lúc ngủ, thiếu niên bị Doãn Hạ Chí ôm vào trong lòng, mùi hương ngọt ngào không ngừng quanh quẩn trong bên mũi khiến triệu chứng của cậu càng thêm nặng nề. Cậu nhịn không được mà dùng chóp mũi cọ cọ cổ áo hắn. Tuy nhiên càng cọ lại càng không thoả mãn. Mạc Dao giống như biến thành vị vua tham lam mà muốn nhiều hơn nữa.
Nóng quá... Muốn mút một chút.
Dẫu hai mắt thiếu niên vẫn nhắm tịt nhưng cái đầu nhỏ đã không ngừng ngọ nguậy mà tìm nơi phát ra hương vị ngon ngọt. Bởi vì áo ngủ đã để thiếu niên mặc nên Doãn Hạ Chí chỉ có thể lựa chọn một cái áo sơ mi trong tủ để mặc tạm. Áo đã mua khá lâu nên khi mặc lên có chút chật, phần cúc áo phía trước hoàn toàn bị cơ thể to lớn của hắn căng ra, lộ rõ phần ngực hơi vạm vỡ. Mạc Dao dùng má cọ cọ ngực người đối diện, phần thịt má quá mức mềm mại nhanh chóng cảm nhận có gì đó chợt gồ lên. Thiếu niên ngơ ngác há miệng ngậm lấy.
Đỉnh đầu chợt vang lên tiếng rên rỉ nho nhỏ. Nếu Mạc Dao tỉnh táo chắc chắn sẽ nhận ra cánh tay to lớn đặt ở eo mình đã siết chặt lại biểu thị người ngủ bên cạnh cậu đã hoàn toàn tỉnh giấc. Nhưng lúc này đầu óc thiếu niên đã sớm bay nhảy cùng với đám mây. Thiếu niên mang sắc mặt ửng hổng, giống như mèo nhỏ bú sữa, không ngừng hút núm v* của người thanh niên.
"Mạc Dao, nơi đó không có sữa đâu."
Bên tai chợt vang lên giọng nói khàn khàn, lông mi thiếu niên hơi run rẩy một chút rồi từ từ mở mắt ra. Tuy nhiên ánh mắt Mạc Dao lúc này hoàn toàn khác với mọi khi, con ngươi vốn trong veo như hồ nước mùa thu nay lại giống như bao phủ bởi một tầng sương mù vô hình. Sương mù dần dần ngưng đọng lại thành giọt nước, từ từ tràn ra khỏi khóe mắt thiếu niên.
Thiếu niên cuối cùng cũng nhả núm v* người thanh niên ra. Phần trước ngực của Doãn Hạ Chí ướt đẫm một mảng, thậm chí phần đầu v* cương cứng xuất hiện một sợi chỉ bạc kéo dài đến bên môi thiếu niên. Mạc Dao ngửa đầu nhìn người thanh niên, miệng nhỏ hơi hé ra mang theo hương thơm ngọt lịm nóng hổi:
"Nóng..."
"Nơi đó không có sữa đâu."
Doãn Hạ Chí mang sắc mặt đỏ ửng mà từ từ nắm lấy tay thiếu niên, di chuyển xuống vị trí phía dưới của mình. Mạc Dao theo bản năng mà hơi nắm một chút, tiếng thở dốc của người đối diện càng trở nên thô nặng.
"Nơi này mới có sữa cho cậu."
Doãn Hạ Chí hơi mỉm cười, bàn tay to lớn cũng nhẹ nhàng nắm lấy phần thân dưới của thiếu niên. Bởi vì quần lót quá lỏng lẻo nên đã sớm treo lỏng lẻo giữa hai đùi thiếu niên. Chim nhỏ của cậu thẳng đứng, nhẹ nhàng đỉnh phần áo ngủ thành một độ cung nhỏ. Khi người thanh niên chạm vào, thiếu niên sợ hãi vội vàng nắm chặt lấy tay hắn.
"Không sao... Chúng ta cùng nhau làm một việc rất thoải mái." - Doãn Hạ Chí nhẹ nhàng lau nước mắt cho thiếu niên. - "Chỉ cần làm xong sẽ không còn nóng nữa."
Không còn khó chịu thật sao?
Như biết thiếu niên nghĩ gì, người thanh niên khẽ cười một tiếng.
"Chẳng lẽ Mạc Dao không tin tôi sao? Tôi giúp cậu giải quyết nhu cầu. Cậu cũng phải giúp tôi. Như vậy mới gọi là công bằng."
"Nhưng mà..." - Mạc Dao cúi đầu nhìn vật nóng bỏng được đặt vào giữa mình.
"Nó ở trong tay cậu, cậu muốn làm gì nó cũng được. Ư... đúng vậy, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Mạc Dao giỏi quá ưm..."
Mặc dù kĩ thuật của thiếu niên vụng về vô cùng nhưng Doãn Hạ Chí vẫn sảng khoái mà đỏ hai con mắt. Không để thiếu niên chờ lâu, hắn cũng bắt đầu cử động tay giúp thiếu niên giải tỏa. Ban đầu hắn động tác của hắn rất nhẹ nhàng khiến thiếu niên thoải mái đến nỗi cổ họng phát ra tiếng gru gru như mèo kêu nhưng dần dần tần suất lên xuống ngày một nhanh hơn khiến thiếu niên giật mình mà cong eo.
"Nhanh... nhanh quá..."
Thiếu niên bị khoái cảm đột nhiên tràn đến dọa cho bật khóc. Đầu ngón chân mượt mà hơi cuộn tròn lại, ngay cả phần thịt đùi mềm mại cũng run lên theo động tác của bạn cùng bạn. Mạc Dao không chịu nổi, liền ghé sát vào người Doãn Hạ Chí mà thở dốc.
"Hức... Đừng nhanh như vậy... Doãn... Doãn... Hạ ưm... Chí..."
"Tập trung nào Mạc Dao, đừng quên nhiệm vụ của cậu là gì chứ." - Người thanh niên mỉm cười không ép buộc thiếu niên nữa mà tự mình đỉnh hông ra vào giữa tay câu.
Vài cúc áo sơ mi đã bị cởi ra, phần đầu ngực nhanh chóng hiện ra trước mắt thiếu niên. So với sinh viên thể dục thì cơ ngực của Doãn Hạ Chí không mấy nổi bật, phần ngực cũng không quá to nhưng vẫn có thể nhìn ra được từng đường nét săn chắc trên cơ thể hắn.
"Muốn ngậm nữa không..." - Doãn Hạ Chí thở dốc, nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy của thiếu niên. - "Mèo con khát sữa?"
- ----------------------------------------------------
Cao Bách:...
Cố Lãng:...
Thẩm Trạch Văn:...
Doãn Hạ Chí:*mỉm cười nhìn cả ba* Kém.
[Ở một nơi khác...]
xxx: Bác sĩ! Bác sĩ! Tinh thần của chủ nhân lại đánh nhau rồi!!!
Ngoan quá. Còn cẩn thận khóa cửa phòng.
Hắn khẽ cười mà cầm lấy chìa khóa từ từ mở cửa phòng ra. Thiếu niên đã rời đi khá lâu nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng mùi hương ngọt nị của quả đào chín. Kẻ kia chầm chậm bước lại gần giường của thiếu niên, nhẹ nhàng cầm góc chăn rồi đặt lên mũi ngửi. Mùi hương cơ thể của thiếu niên lây dính khắp mặt chăn, ngọt đến nỗi chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta nếm ra được vị.
Vít. Tiếng kéo khóa chợt vang lên trong không gian yên tĩnh.
Kẻ kia vo tròn chăn lại, hông nhẹ đỉnh về phía trước một chút rồi dần dần trở nên mạnh bạo. Hành động lặp đi lặp lại này nhanh chóng kết thúc bởi một tiếng rên khẽ. Hắn ngửa cổ lên, vuốt mái tóc ướt đẫm ngược ra sau. Kẻ kia rũ mắt nhìn tin nhắn hiện trên màn hình, nhanh chóng trả lời lại thiếu niên sau đó bước vào trong nhà tắm.
Nơi này có thể xem như là lãnh địa của thiếu niên. Bởi vì bạn cùng phòng thường xuyên không về nhà mà thiếu niên có thể tắm rất lâu. Đôi khi vì nước ấm lướt qua da quá dễ chịu mà miệng nhỏ mềm thịt sẽ khẽ lẩm bẩm ngân nga vài câu hát.
Vòi hoa sen "phụt" một tiếng rồi bắt đầu hoạt động. Kẻ kia đưa mắt nhìn kệ để sữa tắm. Nơi ấy đặt vài lọ sữa tắm, dù kiểu dáng có chút khác nhau nhưng đều mang màu xanh lục quen thuộc của táo xanh, chỉ duy nhất có một lọ sữa tắm nhỏ màu hồng phấn đặt trong góc, người ngoài nhìn vào còn cho rằng đây là đồ của nữ sinh.
Cả người đã thơm như vậy rồi mà còn thích dùng sữa tắm.
Kẻ kia cười nhẹ một tiếng, không hề do dự mà dùng một tay ấn nắp lọ sữa tắm màu hồng. Mặc dù sữa tắm của thiếu niên mua sau cùng nhưng lại luôn hết đầu tiên. Có lẽ thiếu niên chưa bao giờ ngờ rằng, sữa tắm của cậu vẫn luôn bị bạn cùng phòng dùng trộm, hơn nữa cũng không dùng cho mục đích chính đáng gì. Giống như bây giờ, kẻ kia dùng bàn tay tràn đầy sữa tắm của mình nhẹ nhàng xoa bóp vị trí giữa hai chân mình. Quá trình rửa sạch diễn ra rất tỉ mỉ. Hắn cẩn thận rửa sạch phần đỉnh đầu trước sau đó di chuyển dần dần đến phần thân có phần thô cứng, gân xanh nổi lên chằng chịt. Dù vừa giải quyết một lần nhưng hai cái túi vẫn nặng trĩu, khiến người thanh niên nhanh chóng đắm chìm trong khoái cảm.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng lạch cạch. Đôi mắt còn đang khép hờ của kẻ kia liền mở ra, động tác lên xuống cũng ngày càng trở nên thô bạo, bọt xà phòng văng tung tóe.
Một... Hai... Ba...
Giọng nói mềm nhẹ của thiếu niên liền vang lên:
"Cao Bách? Cố Lãng? Doãn Hạ Chí?"
Đến đây nào Dao Dao~
******
Mạc Dao rũ mắt nhìn bàn tay mình. Mặc dù đã cẩn thận rửa lại tay vài lần nhưng cậu vẫn cảm thấy dinh dính ở trên da. Thiếu niên ghét bỏ mà rửa tay lại lần nữa sau đó mới đẩy cửa nhà tắm ra.
Doãn Hạ Chí vừa từ bên ngoài về, trên tay hắn là hai phần cơm hộp nóng hổi. Thấy Mạc Dao đi ra, người thanh niên liền mỉm cười vẫy cậu lại gần.
"Xin lỗi, bởi vì nơi này lâu rồi không có người ở nên có lộn xộn một chút. Quần áo không vừa sao?"
"Quần có chút rộng." - Thiếu niên xấu hổ mà ngồi xuống.
Không phải có chút mà là quá rộng mới đúng. Bởi vì eo thiếu niên quá nhỏ, dù cậu đã tìm đủ mọi cách để khiến quần ôm lấy eo mình nhưng đều thất bại. May mắn áo ngủ của người thanh niên cũng khá dài, Mạc Dao đã mặc váy vài lần đành miễn cưỡng coi đây là váy mà mặc.
Mùi đồ ăn nhanh chóng tràn ngập khoang mũi khiến thiếu niên không để tâm đến chuyện quần áo nữa mà cầm lấy thìa bắt đầu xúc cơm ăn.
"Cậu không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?"
Cẩn thận nghĩ lại, cậu đột nhiên chạy ra ngoài đường giữa trời mưa, ngay cả giày cũng đi trái chân. Vậy mà từ lúc đưa cậu về căn hộ đến giờ, Doãn Hạ Chí chưa một lần hỏi cậu về chuyện đó.
"Đợi cậu ăn no." - Người thanh niên khẽ cười đưa giấy ăn cho thiếu niên. - "Chờ tâm trạng cậu bình tĩnh lại tôi mới dám hỏi. Lúc cậu hoảng sợ cũng toàn nói lung tung, tôi nghe cũng không hiểu."
Mạc Dao gật gù cúi đầu ăn thêm vài miếng nữa sau đó nghiêm trang mà đặt tay lên đùi.
"Tôi ăn xong rồi. Cậu muốn hỏi gì không? Về chuyện của Bùi Cảnh cũng được."
"Chuyện Bùi Cảnh bị giết tôi biết rồi." - Trước cái chết của người bạn thân, Doãn Hạ Chí hoàn toàn bình tĩnh. - "So việc này thì tôi càng muốn biết lý do vì sao cậu lại chạy ra ngoài trời mưa như vậy. Chẳng lẽ hồn ma của Bùi Cảnh hiện về?"
"Không phải. Là do tôi phát hiện tên sát nhân giết Bùi Cảnh đột nhập vào kí túc xá của chúng ta."
Bàn tay cầm cốc nước của người thanh niên hơi dừng lại. Hắn nhíu mày mà đưa cốc nước cho Mạc Dao.
"Cao Bách cùng Cố Lãng đâu?"
"Cố Lãng ở trong bệnh viện nên Cao Bách ở trong đó chăm sóc cậu ấy. Còn tôi ở nhà trông nhà."
"Hung thủ giết Bùi Cảnh hẳn có thù với hắn. Tôi ghét hắn như vậy mà cậu còn dám lên xe của tôi. Cậu không sợ kẻ giết người là tôi à?"
"Chắc chắn không phải là cậu rồi. Tôi vừa gặp hung thủ sau đó lại gặp cậu.Vậy nên cậu chắc chắn không phải hung thủ."
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Mạc Dao, Doãn Hạ Chí nhịn không được mà bật cười.
"Đây là lý do cậu tin tưởng tôi sao, bạn cùng bàn? Chân tôi dài hơn cậu, khi cậu bỏ chạy tôi cũng có thể lén theo phía sau rồi đến nhà để xe lấy xe của mình, sau đó xuất hiện trước mặt cậu vờ như một cuộc gặp tình cờ. Hơn nữa, ai nói với cậu hung thủ chỉ có một?"
Quả nhiên thiếu niên đã bị dọa đến trắng bệch mặt mũi. Rõ ràng vừa rồi còn ngoan ngoãn mềm mại như con mèo nhỏ nhưng bởi vì chợt phát hiện người đối diện có thể là kẻ thù của mình mà bắt đầu giơ móng đã được chủ nhân cắt tỉa gọn gàng lên mà đe dọa. Hóa ra động vật nhỏ cũng có thể lật mặt trong phút chốc.
"Tôi đùa thôi. Chân tôi đang bị đau, đi đứng một chút thôi cũng khó chịu rồi chứ đừng nói là chạy." - Doãn Hạ Chí mỉm cười vươn tay búng búng trán thiếu niên. - "Nhưng điều đó không có nghĩa cậu hoàn toàn tin tưởng tôi. Vì sao kẻ sát nhân có thể đột nhập vào kí túc xá dễ dàng như vậy? Hơn nữa còn mở được cửa phòng? Đơn giản thôi, bởi vì rất có thể hung thủ sẽ là bạn cùng phòng của cậu. Có thể là Cao Bách, có thể là Cố Lãng thậm chí có thể là tôi. Tất nhiên chúng ta không thể loại trừ khả năng ai đó xuống phòng quản lý kí túc xá để mượn chìa khóa. Nhưng dù là ai đi chẳng nữa người đó chắc chắn biết cậu thậm chí đã từng giao tiếp với cậu. Vậy nên hãy phải bảo vệ bản thân thật kỹ nhớ chưa?"
Thấy thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, người thanh niên nhịn không được mà vươn tay xoa đầu thiếu niên, nhân lúc cậu không chú ý mà dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai mềm bụp.
Rất nhiều người không biết, sự tin tưởng không phải hình thành trong ngày một ngày hai mà là cả một quá trình vun đắp. Dần dần lấy được niềm tin, dần dần khiến người nọ phụ thuộc vào bản thân, cho dù người khác có đưa ra hàng loạt ý kiến xấu về bản thân thì trong tiềm thức của người nọ vẫn sẽ vô thức mà phủ nhận.
"Tôi ngủ ngoài sofa. Cho đến khi Cao Bách cùng Cố Lãng trở lại thì cậu cứ nghỉ tạm ở đây. Nơi này bảo mật tốt hơn ký túc xá vậy nên cậu không cần lo lắng tên giết người sẽ tìm đến cậu."
Sau cơm nước xong xuôi, Doãn Hạ Chí nhẹ nhàng an ủi thiếu niên câu rồi cầm gối đi ra ngoài.
Mạc Dao nằm trên giường nhưng không tài nào chìm vào giấc ngủ. So với giường ở kí túc xá thì giường của bạn cùng bàn rộng hơn rất nhiều. Có lẽ cũng vì vậy mà cậu cảm thấy có chút lạnh lẽo. Trong đầu cậu không ngừng quẩn quanh câu nói của Doãn Hạ Chí. Nếu như ai đó mà cậu quen biết thật sự là hung thủ giết người thì sao? Nếu như Bùi Cảnh chết không nhắm mắt thì hóa thành quỷ thì sao? Đúng rồi, 197 không nói thể giới này không xuất hiện ma quỷ vậy Bùi Cảnh có thể hiện hồn về thật thì cậu phải làm sao bây giờ.
Thiếu niên không hề phát hiện trí tưởng tượng của cậu đã bay ra khỏi mục tiêu ban đầu. Cậu ngọ nguậy trong chăn một chút cuối cùng quyết định chạy đi tìm bạn cùng bàn.
Doãn Hạ Chí chưa ngủ mà chỉ yên tĩnh nhắm mắt. Bên tai hắn chợt vang lên tiếng bước chân bẹp bẹp sau đó bàn tay nhỏ nhắn với đệm thịt mềm bụp vươn ra kéo kéo tay hắn. Doãn Hạ Chí mở mắt nhìn thiếu niên ghé vào sofa, con ngươi to tròn lúng ta lúng túng đảo quanh.
"Doãn Hạ Chí, chúng ta có thể ngủ chung được không?"
Khóe môi người thanh niên liền cong lên.
"Được."
Nhẹ nhàng và dịu dàng. Có như vậy mới có thể tiếp cận được động vật nhỏ khiến nó dần dần ỷ lại, và sẽ không ai cướp nó đi được nữa.
*****
Trước khi đi ngủ, Mạc Dao còn cảm thấy chuyện may mắn duy nhất trong ngày có lẽ là việc cậu đối diện với boss lớn hai lần mà vẫn chưa kích hoạt khả năng tiên tri. Nhưng khi thiếu niên dần chìm vào giấc ngủ, một cỗ nóng bức chợt xuất hiện rồi dần dần bò lên.
Mạc Dao bị kéo đến một khung cảnh lạ hoắc. Đây là một ngõ nhỏ tối tăm đầy bẩn thịu. Nơi này tồn tàn đến nỗi cột đèn cao ngoài kia cũng không thể hắt được chút ánh sáng nào vào đây. Dường như bị mùi hôi thối của đống rác trong ngõ tối gây khó chịu, thiếu niên muốn di chuyển thân mình bỏ đi nhưng lại có luồng sức mạnh nào đó kìm kẹp cơ thể cậu, ép cậu phải ngoan ngoãn đứng ở trong ngõ nhỏ này.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó một bóng đen vội vàng chạy vào trong ngõ nhỏ. Có lẽ vì vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn nên kẻ kia không chú ý phía trước, cơ thể gã bởi vì va vào thùng rác mà ngã xuống mặt đất, mấy túi rác phía trên cũng lung lay mà đổ ào xuống kẻ kia.
Cộc... cộc...
Đầu ngõ lại xuất hiện thêm một bóng đen nữa. Khác với vẻ vội vã của kẻ kia, hắn bước đi rất chậm. Điều này càng khiến kẻ đang nằm dưới đất càng trở nên sợ hãi, cổ họng gã phát ra những tiếng nức nở đầy đáng thương.
"Tôi... tôi không biết gì hết hu hu. Chuyện này là do Bùi Cảnh cùng Tề Trâu gây ra. Đừng giết tôi! Làm ơn đừng giết tôi! Video là do Bùi Cảnh quay lại. Chúng tôi chỉ làm theo chỉ đạo của hắn thôi hu hu. Cậu tha cho tôi đi..."
Bóng đen nhanh chóng bao phủ gã thanh niên đang ngồi dưới đất. Bởi vì góc nhìn của Mạc Dao quá thấp nên cậu không nhìn thấy mặt của kẻ kia, chỉ biết rằng hắn rất cao, tay phải hắn đeo đồng hồ, trên tay là một cái kìm to bằng sắt. Người kia từ từ nâng tay lên, ánh sáng trên mặt đồng hồ hơi lóe lên biểu thị bây giờ là 5 giờ sáng. Kế đó là một tiếng hét thảm thiết.
*****
Hai giờ sáng, Cả người Mạc Dao nóng như lửa đốt. Thiếu niên không ngừng giãy giụa, phần bụng dưới nhanh chóng truyền đến cảm giác tê dại quen thuộc. Đầu ngón chân cậu hơi co lại, bởi vì khó chịu mà không ngừng ma sát với ga giường.
Nóng... Nóng quá.
Trong lúc ngủ, thiếu niên bị Doãn Hạ Chí ôm vào trong lòng, mùi hương ngọt ngào không ngừng quanh quẩn trong bên mũi khiến triệu chứng của cậu càng thêm nặng nề. Cậu nhịn không được mà dùng chóp mũi cọ cọ cổ áo hắn. Tuy nhiên càng cọ lại càng không thoả mãn. Mạc Dao giống như biến thành vị vua tham lam mà muốn nhiều hơn nữa.
Nóng quá... Muốn mút một chút.
Dẫu hai mắt thiếu niên vẫn nhắm tịt nhưng cái đầu nhỏ đã không ngừng ngọ nguậy mà tìm nơi phát ra hương vị ngon ngọt. Bởi vì áo ngủ đã để thiếu niên mặc nên Doãn Hạ Chí chỉ có thể lựa chọn một cái áo sơ mi trong tủ để mặc tạm. Áo đã mua khá lâu nên khi mặc lên có chút chật, phần cúc áo phía trước hoàn toàn bị cơ thể to lớn của hắn căng ra, lộ rõ phần ngực hơi vạm vỡ. Mạc Dao dùng má cọ cọ ngực người đối diện, phần thịt má quá mức mềm mại nhanh chóng cảm nhận có gì đó chợt gồ lên. Thiếu niên ngơ ngác há miệng ngậm lấy.
Đỉnh đầu chợt vang lên tiếng rên rỉ nho nhỏ. Nếu Mạc Dao tỉnh táo chắc chắn sẽ nhận ra cánh tay to lớn đặt ở eo mình đã siết chặt lại biểu thị người ngủ bên cạnh cậu đã hoàn toàn tỉnh giấc. Nhưng lúc này đầu óc thiếu niên đã sớm bay nhảy cùng với đám mây. Thiếu niên mang sắc mặt ửng hổng, giống như mèo nhỏ bú sữa, không ngừng hút núm v* của người thanh niên.
"Mạc Dao, nơi đó không có sữa đâu."
Bên tai chợt vang lên giọng nói khàn khàn, lông mi thiếu niên hơi run rẩy một chút rồi từ từ mở mắt ra. Tuy nhiên ánh mắt Mạc Dao lúc này hoàn toàn khác với mọi khi, con ngươi vốn trong veo như hồ nước mùa thu nay lại giống như bao phủ bởi một tầng sương mù vô hình. Sương mù dần dần ngưng đọng lại thành giọt nước, từ từ tràn ra khỏi khóe mắt thiếu niên.
Thiếu niên cuối cùng cũng nhả núm v* người thanh niên ra. Phần trước ngực của Doãn Hạ Chí ướt đẫm một mảng, thậm chí phần đầu v* cương cứng xuất hiện một sợi chỉ bạc kéo dài đến bên môi thiếu niên. Mạc Dao ngửa đầu nhìn người thanh niên, miệng nhỏ hơi hé ra mang theo hương thơm ngọt lịm nóng hổi:
"Nóng..."
"Nơi đó không có sữa đâu."
Doãn Hạ Chí mang sắc mặt đỏ ửng mà từ từ nắm lấy tay thiếu niên, di chuyển xuống vị trí phía dưới của mình. Mạc Dao theo bản năng mà hơi nắm một chút, tiếng thở dốc của người đối diện càng trở nên thô nặng.
"Nơi này mới có sữa cho cậu."
Doãn Hạ Chí hơi mỉm cười, bàn tay to lớn cũng nhẹ nhàng nắm lấy phần thân dưới của thiếu niên. Bởi vì quần lót quá lỏng lẻo nên đã sớm treo lỏng lẻo giữa hai đùi thiếu niên. Chim nhỏ của cậu thẳng đứng, nhẹ nhàng đỉnh phần áo ngủ thành một độ cung nhỏ. Khi người thanh niên chạm vào, thiếu niên sợ hãi vội vàng nắm chặt lấy tay hắn.
"Không sao... Chúng ta cùng nhau làm một việc rất thoải mái." - Doãn Hạ Chí nhẹ nhàng lau nước mắt cho thiếu niên. - "Chỉ cần làm xong sẽ không còn nóng nữa."
Không còn khó chịu thật sao?
Như biết thiếu niên nghĩ gì, người thanh niên khẽ cười một tiếng.
"Chẳng lẽ Mạc Dao không tin tôi sao? Tôi giúp cậu giải quyết nhu cầu. Cậu cũng phải giúp tôi. Như vậy mới gọi là công bằng."
"Nhưng mà..." - Mạc Dao cúi đầu nhìn vật nóng bỏng được đặt vào giữa mình.
"Nó ở trong tay cậu, cậu muốn làm gì nó cũng được. Ư... đúng vậy, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Mạc Dao giỏi quá ưm..."
Mặc dù kĩ thuật của thiếu niên vụng về vô cùng nhưng Doãn Hạ Chí vẫn sảng khoái mà đỏ hai con mắt. Không để thiếu niên chờ lâu, hắn cũng bắt đầu cử động tay giúp thiếu niên giải tỏa. Ban đầu hắn động tác của hắn rất nhẹ nhàng khiến thiếu niên thoải mái đến nỗi cổ họng phát ra tiếng gru gru như mèo kêu nhưng dần dần tần suất lên xuống ngày một nhanh hơn khiến thiếu niên giật mình mà cong eo.
"Nhanh... nhanh quá..."
Thiếu niên bị khoái cảm đột nhiên tràn đến dọa cho bật khóc. Đầu ngón chân mượt mà hơi cuộn tròn lại, ngay cả phần thịt đùi mềm mại cũng run lên theo động tác của bạn cùng bạn. Mạc Dao không chịu nổi, liền ghé sát vào người Doãn Hạ Chí mà thở dốc.
"Hức... Đừng nhanh như vậy... Doãn... Doãn... Hạ ưm... Chí..."
"Tập trung nào Mạc Dao, đừng quên nhiệm vụ của cậu là gì chứ." - Người thanh niên mỉm cười không ép buộc thiếu niên nữa mà tự mình đỉnh hông ra vào giữa tay câu.
Vài cúc áo sơ mi đã bị cởi ra, phần đầu ngực nhanh chóng hiện ra trước mắt thiếu niên. So với sinh viên thể dục thì cơ ngực của Doãn Hạ Chí không mấy nổi bật, phần ngực cũng không quá to nhưng vẫn có thể nhìn ra được từng đường nét săn chắc trên cơ thể hắn.
"Muốn ngậm nữa không..." - Doãn Hạ Chí thở dốc, nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy của thiếu niên. - "Mèo con khát sữa?"
- ----------------------------------------------------
Cao Bách:...
Cố Lãng:...
Thẩm Trạch Văn:...
Doãn Hạ Chí:*mỉm cười nhìn cả ba* Kém.
[Ở một nơi khác...]
xxx: Bác sĩ! Bác sĩ! Tinh thần của chủ nhân lại đánh nhau rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.