Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 79: Chương trình 4: Đến giờ kể chuyện rồi (10)
Cà Phê Đắng
25/02/2024
Hoàng tử trẻ tuổi chợt tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị. Hắn đưa mắt nhìn lên trần nhà, dù đã trôi qua một lúc lâu nhưng cảm giác khô nóng vẫn còn đó.
Rốt cuộc người nọ là ai?
Hoàng tử đau đầu ngồi dậy. Sau lần bị thương, hắn đã quên mất rất nhiều chuyện trước đây. Cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng chỉ mơ hồ nhớ lại bóng dáng của người đó. Người nọ dường như rất xinh đẹp, cho dù không nhớ rõ mặt trái tim hắn vẫn vô thức loạn nhịp. Hắn còn nhớ rõ người nọ rất xấu tính, bởi vì được nhiều người nuông chiều nên sinh hư, chỉ cần có gì không vừa ý sẽ trừng con mắt tròn tròn, miệng nhỏ lắp bắp mà mắng người khác. Rõ ràng nhát gan lại thích khóc nhưng ỷ mình được nhiều người yêu thương mà tỏ ra ngang ngược. Dẫu vậy, mọi người vẫn chẳng thể ghét bỏ người nọ.
Hắn nhớ đến người nọ vì cố tình gây khó dễ cho hắn bắt hắn dịch chuyển đống đồ đạc. Thấy hắn làm mọi thứ dễ dàng, người nọ liền không vui mà mếu máo trách hắn vì sao không để cậu bắt nạt. Để khiến người nọ vui, hoàng tử chỉ có thể vờ trở nên chật vật, vờ bị người nọ dùng chân đá quá đau mà ngã lăn ra đất.
Hồi ức đẹp đẽ giống như cơn gió thổi thoáng qua, trả lại căn phòng sự lạnh lẽo thường ngày. Hoàng tử đã không còn là thiếu niên ôm mầm hoa mang tên tình yêu năm xưa nữa. Chiến tranh, sự chết chóc đã biến hắn thành một kẻ điên, một kẻ tàn bạo thực sự.
Hoàng tử vươn tay cầm lấy món đồ đặt trên tủ. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào có thể thấy rõ thứ trên tay hắn là một chiếc khăn tay. Hoàng tử không hề do dự ép sát khăn tay vào mặt mình. Cho dù bản thân đã sắp nghẹn thở, cho dù hương thơm của người nọ trên mặt khăn đã sớm biến mất nhưng hắn vẫn cố chấp mà tìm chút hương đào ngọt ngào. Mặt chăn mỏng nhanh chóng dựng lên một cái lều nhỏ.
Người nọ nên cầu nguyện bản thân có thể trốn thật xa. Tốt nhất đừng để hắn tìm thấy. Nếu hắn tìm ra người nọ... Vậy đừng hi vọng có thể thoát khỏi hắn.
*****
Phía bên kia, vị phu nhân nào đó hoàn toàn không biết bản thân mình sắp đối diện với thứ đáng sợ gì. Cậu vẫn chăm chỉ hoàn thành tốt vai ác của mình.
Mạc Dao ra lệnh cho Lọ Lem quỳ xuống, bàn chân nhỏ xinh khẽ đặt lên vai hắn.
"Ta bị mất một chiếc giày. Nói đi, có phải là ngươi lấy không?"
Những lời thiếu niên vừa nói ra, cho dù là người ngoài cũng cảm thấy vô cùng phi lý. Người này rõ ràng tự mình làm mất giày nhưng lại lười biếng không đi tìm, ngược lại, lại đi vu oan cho người khác. Đáng tiếc, người trước mặt lại là một đứa "con trai ngoan", Lọ Lem không hề do dự mà nhận tội:
"Đúng vậy, con đã lấy trộm một chiếc giày của người."
"Vậy ngươi phải nhận trừng phạt."
Thiếu niên nở một nụ cười tự cho là độc ác. Bàn chân nhỏ nhắn được bọc trong tất trắng nhẹ dẫm lên đùi người thanh niên, không biết có phải vì Mạc Dao cố tình dùng lực khiến con trai kế bị đau hay không, chỉ thấy hắn khẽ kêu một tiếng, bàn tay thô to chợt nắm lấy cổ chân thiếu niên. Dù cách một lớp vải, mẹ kế vẫn bị nhiệt độ từ lòng bàn tay Lọ Lem truyền đến khiến cả người đều khó chịu. Thiếu niên nhăn mặt khẽ quát:
"Mau buông ra!"
"V-vâng."
"612, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
[Đá vào bụng hắn.]
[Từ từ bảo hắn cởi áo ra.]
Mạc Dao gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó thiếu niên vươn mũi chân nhẹ lướt trên bụng người thanh niên.
"Ta ra lệnh cho ngươi phải cởi sạch áo. Ta muốn chắc chắn ngươi không giấu đồ trong người."
Sau thiếu niên còn hưng phấn quay sang quà cầu màu vàng mà khoe khoang:
"612, tôi làm tốt không?"
[...]
Hình như tốt hơi quá...
Tuy nhiên tiến trình vẫn theo đúng ý nó, 612 quyết định không can dự vào.
Lọ Lem đã cởi hết phần áo trên để lộ ra phần cơ bắp cân xứng cùng 6 khối cơ bụng. Mạc Dao vừa sợ lại vừa hâm hộ người thanh niên. Vì sao đều chăm chỉ làm việc như nhau, con trai kế lại có múi cơ mà cậu lại chỉ có cái bụng mềm bụp? Chẳng lẽ cơm ở trang viên của bá tước tốt đến vậy sao? Thiếu niên quyết định hôm nay phải ăn hai bát.
"Phu nhân, con không có giấu giày trong người." - Lọ Lem cắn răng mà khẽ gằn từng chữ. Nếu mẹ kế cứ tiếp tục trêu chọc hắn như vậy, hắn sợ bản thân sẽ không nhịn nổi mất...
"Ta còn lâu mới tin." - Thiếu niên bĩu môi dùng bàn chân nhẹ nhàng nghiền lên phần cơ bụng của con trai kế, quả nhiên hơi thở của hắn ngày càng trở nên thô nặng. - "Mau nói đi~ ngươi giấu giày của ta ở đâu? Mau nói~"
Vì khiến bản thân mình càng thêm nguy hiểm, Mạc Dao cố gắng kéo dài những âm tiết cuối. Tuy nhiên lọt vào tai người thanh niên lại giống như Siren đang cất cao giọng hát nhằm mê hoặc đám thủy thủ lầm đường lạc lối. Hơi thở của hắn đã sớm nóng cháy như người bị bệnh. Lọ Lem rất muốn nói, hắn không giấu giày của mẹ kế nhỏ. Nhưng trong quần của hắn có một chiếc giày đủ to, đủ nóng để khiến mẹ kế hài lòng.
Thấy Lọ Lem chỉ cúi đầu không nói chuyện, Mạc Dao cho rằng hắn tức không nói thành lời. Thiếu niên định kết thúc màn trừng phạt bằng một cú đá, không ngờ rằng, bản thân lại trượt chân, cả người ngã về phía người thanh niên.
"Đau quá!" - Thiếu niên khẽ kêu lên. Dường như có thứ gì đó đang cọ vào mông cậu. - "612, hình như tôi vừa ngồi lên cái gì đó."
[Mạc Dao à...]
Quả cầu hệ thống do dự một hồi cuối cùng cũng đành đứng im một góc. Hiện tại... nên để thiếu niên tự giải quyết thì vẫn hơn.
Thấy quản lý nhà mình bày ra vẻ khó xử, Mạc Dao cũng nhận ra có gì đó không ổn. Thiếu niên theo bản năng ngó xuống dưới, cậu chợt phát hiện, thứ mình ngồi lên không phải là người của Lọ Lem mà... mà là mặt hắn.
Nếu mẹ kế là hồ ly tinh hẳn lúc này thiếu niên đã bị dọa cho mọc ra hai tai cùng đuôi rồi. Mạc Dao vẫn còn nhớ bản thân đã cởi quần lót, như vậy cậu đã bị con trai kế nhìn không sót thứ gì. Thiếu niên sợ hãi muốn ngồi dậy nhưng người phía dưới chợt vươn tay giữ chặt lấy hai chân cậu.
"Ah~ Làm... làm gì vậy!" - Thiếu niên sợ hãi vặn eo muốn né tránh.
[Mạc Dao sao vậy?]
"H-hắn cắn trứng nhỏ của tôi." - Mạc Dao sụt sịt mũi nhìn sang quả cầu màu vàng. - "Nếu trứng hỏng thì chẳng khác nào Mạc Dao bị thiến. Tôi không muốn bị thiến."
[...]
Dù không biết nên giải quyết tình cảnh như thế nào nhưng 612 biết, nó cần phải tắt livestream.
Trên thực tế, người thanh niên cũng không cắn hỏng trứng chim nhỏ của Mạc Dao. Ở trong không gian kín, hương đào mật nước của mẹ kế đã huân đến nỗi khiến đầu óc gã thanh niên trẻ trở nên choáng váng.
Mẹ kế thơm quá. Thơm đến nỗi khiến hắn muốn trốn cả đời trong này, không bao giờ ra nữa.
Hắn nhịn không được mà khẽ cắn lên cặp trứng nhỏ. Bởi vì thứ thuốc kỳ lạ mà thể thiếu niên trở nên nhạy cảm, chỉ cần người thanh niên nhẹ liếm vài cái là thứ kia của cậu bắt đầu ngẩng đầu.
"Không được liếm! Lọ Lem không được hư như vậy."
Trước sự chuyển biến của cơ thể, Mạc Dao thì biết òa khóc muốn đẩy đầu người thanh niên ra. Nhưng mỗi lần cậu muốn tránh thoát, người nọ lại càng liếm nhiều hơn. Thậm chí cặp mông tròn cũng bị liếm cắn vài cái.
"612! 612! Cứu tôi!"
[...]
Tôi cũng muốn cứu lắm nhưng không biết cứu thế nào.
Vừa rồi bị con trai nuôi bắt nạt, cơ thể thiếu niên đã sớm trở nên nhạy cảm hiện tại còn bị người khác chui vào trong váy liếm láp như vậy... Mạc Dao vừa khóc, cổ họng lại không thể ngăn được những tiếng nấc đầy đáng thương. Chỉ vài phút trước thôi, mẹ kế còn hùng hổ bắt nạt con trai kế vậy mà hiện tại, cậu chỉ có thể run run bờ vai nhỏ, cuộn tròn mũi chân mà để mặc con trai kế ôm lấy hai đùi mình, cưỡng ép bản thân cưỡi lên mặt hắn.
Một tiếng rên nghẹn ngào vang lên, mẹ kế cuối cùng cũng mất hết sức lực, mềm eo mà ngã xuống. Người thanh niên nhẹ đỡ lấy thiếu niên, trên khuôn mặt điển trai của hắn xuất hiện một vệt nước kỳ lạ.
*****
"612, Lọ Lem biết tôi là con trai rồi. Liệu hắn có nói cho mọi người không?"
Giữa một biển người đông đúc, Mạc Dao không ngừng tìm cách thu nhỏ sự tồn tại của bản thân để có thể trò chuyện thoải mái với quả cầu hệ thống. Dù hôm nay là bữa tiệc chào mừng cậu, nhưng ngoại trừ Yellow của Red, cậu chẳng quen một ai cả. Mà hai người bọn họ đã sớm bị đám quý tộc kéo đi mất, mẹ kế vốn sợ người lạ, chỉ có thể núp sau rèm để né tránh.
[An tâm thân phận của cậu cũng sắp bị vạch trần rồi.]
612 hoàn toàn không hiểu phương pháp chữa trị tổn thương của Mạc Dao kỳ diệu đến mức nào. Rõ ràng buổi chiều thiếu niên bị con trai kế bắt nạt đến khóc nhè vậy mà lúc này cậu vẫn có thể thản nhiên nhắc đến Lọ Lem.
"Lọ Lem bị nhốt sau nhà liệu hoàng tử có tìm được hắn không ạ?"
[Mấy cái khóa đó Lọ Lem bẻ một cái là ra. Theo kịch bản, hoàng tử vì quá nhàm chán nên mới đi ra sau vườn hít không khí trong lành. Không ngờ rằng hắn ta lại bắt gặp cậu bé Lọ Lem đang bỏ trốn. Sau đó mọi ký ức về thiếu niên tốt bụng năm xưa chợt ùa về. Bởi vì lo ngại thế lực của Yellow, hoàng tử chỉ có thể tạm thời rời đi.]
"Vậy tôi cần phải làm gì?"
[Cậu... ngồi yên đấy cho tôi.]
Tốt nhất đừng mời gọi tên biến thái nào nữa.
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh rằng, cho dù thiếu niên có ngồi yên thì vẫn có trai lạ tìm đến cậu.
Chiếc rèm đỏ rượu bị người xốc lên, Mạc Dao ngơ ngác nhìn vị quý tộc trẻ tuổi trước mặt mình. Hắn ta cũng không ngờ rằng phía sau tấm rèm sẽ có một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, khuôn mặt trẻ măng của hắn bất giác trở nên đỏ bừng.
"X-xin lỗi tiểu thư, tôi cho rằng có tên người hầu lén vào đây ăn trộm đồ ăn nên là... Xin tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi không... không hề có ý nói tiểu thư là trộm. A a a tôi không biết bản thân mình đang nói gì nữa! Hay là tiểu thư đánh tôi đi!"
"612, mẹ kế có phép thuật phải không? Vì sao ai gặp mẹ kế cũng muốn bị mẹ kế đánh vậy?"
[...]
[Đuổi thằng nhãi này đi đi.]
"Ngươi che mất ánh trăng ngoài cửa. Mau tránh ra đi!" - Mạc Dao cảm thấy bản thân mình diễn vai kiêu ngạo ngày càng nhuần nhuyễn. Hẳn mọi người đều ghét kẻ hống hách như cậu lắm.
"T-tiểu thư, người có thể cho tôi... tôi biết tên của người được không?"
"Không thích đấy!" - Mạc Dao xấu tính lè lưỡi với với người thanh niên.
Người nọ bị thiếu niên từ chối cũng chỉ có thể thất tha thất thiểu bỏ đi. Trước đi đến bữa tiệc, hắn cho rằng bản thân còn phải tập trung cho sự nghiệp, hoàn toàn không muốn dính dáng lấy tình yêu nam nữ. Nhưng... nhưng nghĩ lại, hắn cũng có tuổi rồi, nên lấy vợ thôi. Thiếu niên 17 tuổi âm thầm hạ quyết tâm.
Phía bên kia, Mạc Dao đuổi được một gã thanh niên đi thì lại bị một nhóm người khác quấn lên. Bọn họ đều là những người thanh thiếu niên trẻ tuổi với cơ thể cao lớn. Mẹ kế bị vây giữa họ, cảm giác có chút khó thở liền vươn tay muốn đẩy một người ra. Tuy nhiên bàn tay nhỏ nhắn còn chưa kịp chạm ngực người đối diện đã bị bắt lấy.
"Xin lỗi, mẹ nuôi của tôi không muốn tiếp các người." - Yellow trong trang phục hoa lệ của quý tộc nhẹ mỉm cười. Trước mặt tất cả mọi người, hắn nắm lấy tay của thiếu niên, đưa lên môi nhẹ nghiền.
Nghe chủ nhân của buổi tiệc nói vậy, không ít người thất vọng rời đi. Tuy nhiên vẫn không ít kẻ vẫn còn nuôi hi vọng. Dù sao bá tước cũng mất được 5 năm, phu nhân vẫn có thể tái hôn.
"Phu nhân, thật khiến người khác đau đầu mà." - Vị con nuôi có chút bất đắc dĩ giúp thiếu niên lau sạch màu son đỏ au trên môi. Dẫu đã trang điểm diêm dúa khiến bản thân già đi, thiếu niên vẫn có thể mời gọi được một đám người lạ.
"Là do ngươi tự dưng muốn tổ chức tiệc tùng đó chứ." - Mạc Dao hơi dẩu môi mà đổ mọi tội lỗi lên đầu người thanh niên.
"Đúng vậy, tất cả đều là sai sót của con." - Vị gia chủ mỉm cười kéo tay thiếu niên ra chính giữa sân khấu. - "Để chuộc lỗi, phu nhân có thể nhảy cùng con một điệu được không."
Dẫu Mạc Dao nói bản thân không biết nhảy, gã thanh niên vẫn cố chấp nắm lấy tay cậu. Hai người nhanh chóng trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Thậm chí một số người không biết thân phận của thiếu niên, con cho rằng cậu là vị hôn thê của Yellow.
Nhảy được vài phút, thiếu niên cũng nắm được quy luật của điệu nhảy. Cậu dần đắm chìm trong âm nhạc. Đúng lúc này, Mạc Dao chợt cảm nhận có ánh nhìn nóng rực đang bắn về phía mình. Thiếu niên nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn qua. Xuyên qua biển người, có một đôi mắt màu xanh lục đang tỏa ra thứ ánh sáng nhạt màu. Phát hiện ra thiếu niên đang nhìn về phía mình, tia sáng trong mắt hắn càng trở nên sáng rực.
Tìm thấy rồi!
Hoàng tử hưng phấn nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ bé đang bị người đàn ông nửa ôm trong lòng. Hắn đã cho rằng buổi tiệc hôm nay sẽ nhàm chán, không ngờ thần linh lại đem đến cho hắn một bất ngờ như vậy. Vị hoàng tử nổi tiếng tàn bạo lạnh lùng bởi vì quá sung sướng mà cả người không ngừng run rẩy, thậm chí dương v*t của hắn cũng trở nên cương cứ, không ngừng chống lên lớp vải quần xa hoa.
Dù ở khoảng cách xa, dù gương mặt người nọ bị lớp trang điểm thô kệch che khuất, hắn vẫn biết đó là người hắn đang tìm kiếm bấy lâu. Thậm chí, hắn vẫn có thể đánh hơi được hương quả ngọt ẩn giấu dưới lớp váy xinh đẹp kia. Đầu lưỡi nhẹ quét qua răng nanh, hoàng tử nở một nụ cười đầy toan tính.
Ta đã định buông tha cho người, chỉ cần người không để ta tìm thấy. Đáng tiếc, người vẫn bị ta tóm được. Lần này người không chạy được nữa đâu, mẹ.
- -----------------------------
Cà Phê: Yellow vừa là Cao Bách vừa là tử tước. Lọ Lem hẳn là Cố Lãng kết hợp Doãn Hạ Chí cùng Kyle. Hoàng tử chắc là Tô Vân Dương...
Cà Phê: Thật ra mị cũng không biết nữa đằng nào chả là cùng một người.
Red: Còn tôi thì sao?
Cà Phê: Ha ha.
Rốt cuộc người nọ là ai?
Hoàng tử đau đầu ngồi dậy. Sau lần bị thương, hắn đã quên mất rất nhiều chuyện trước đây. Cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng chỉ mơ hồ nhớ lại bóng dáng của người đó. Người nọ dường như rất xinh đẹp, cho dù không nhớ rõ mặt trái tim hắn vẫn vô thức loạn nhịp. Hắn còn nhớ rõ người nọ rất xấu tính, bởi vì được nhiều người nuông chiều nên sinh hư, chỉ cần có gì không vừa ý sẽ trừng con mắt tròn tròn, miệng nhỏ lắp bắp mà mắng người khác. Rõ ràng nhát gan lại thích khóc nhưng ỷ mình được nhiều người yêu thương mà tỏ ra ngang ngược. Dẫu vậy, mọi người vẫn chẳng thể ghét bỏ người nọ.
Hắn nhớ đến người nọ vì cố tình gây khó dễ cho hắn bắt hắn dịch chuyển đống đồ đạc. Thấy hắn làm mọi thứ dễ dàng, người nọ liền không vui mà mếu máo trách hắn vì sao không để cậu bắt nạt. Để khiến người nọ vui, hoàng tử chỉ có thể vờ trở nên chật vật, vờ bị người nọ dùng chân đá quá đau mà ngã lăn ra đất.
Hồi ức đẹp đẽ giống như cơn gió thổi thoáng qua, trả lại căn phòng sự lạnh lẽo thường ngày. Hoàng tử đã không còn là thiếu niên ôm mầm hoa mang tên tình yêu năm xưa nữa. Chiến tranh, sự chết chóc đã biến hắn thành một kẻ điên, một kẻ tàn bạo thực sự.
Hoàng tử vươn tay cầm lấy món đồ đặt trên tủ. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào có thể thấy rõ thứ trên tay hắn là một chiếc khăn tay. Hoàng tử không hề do dự ép sát khăn tay vào mặt mình. Cho dù bản thân đã sắp nghẹn thở, cho dù hương thơm của người nọ trên mặt khăn đã sớm biến mất nhưng hắn vẫn cố chấp mà tìm chút hương đào ngọt ngào. Mặt chăn mỏng nhanh chóng dựng lên một cái lều nhỏ.
Người nọ nên cầu nguyện bản thân có thể trốn thật xa. Tốt nhất đừng để hắn tìm thấy. Nếu hắn tìm ra người nọ... Vậy đừng hi vọng có thể thoát khỏi hắn.
*****
Phía bên kia, vị phu nhân nào đó hoàn toàn không biết bản thân mình sắp đối diện với thứ đáng sợ gì. Cậu vẫn chăm chỉ hoàn thành tốt vai ác của mình.
Mạc Dao ra lệnh cho Lọ Lem quỳ xuống, bàn chân nhỏ xinh khẽ đặt lên vai hắn.
"Ta bị mất một chiếc giày. Nói đi, có phải là ngươi lấy không?"
Những lời thiếu niên vừa nói ra, cho dù là người ngoài cũng cảm thấy vô cùng phi lý. Người này rõ ràng tự mình làm mất giày nhưng lại lười biếng không đi tìm, ngược lại, lại đi vu oan cho người khác. Đáng tiếc, người trước mặt lại là một đứa "con trai ngoan", Lọ Lem không hề do dự mà nhận tội:
"Đúng vậy, con đã lấy trộm một chiếc giày của người."
"Vậy ngươi phải nhận trừng phạt."
Thiếu niên nở một nụ cười tự cho là độc ác. Bàn chân nhỏ nhắn được bọc trong tất trắng nhẹ dẫm lên đùi người thanh niên, không biết có phải vì Mạc Dao cố tình dùng lực khiến con trai kế bị đau hay không, chỉ thấy hắn khẽ kêu một tiếng, bàn tay thô to chợt nắm lấy cổ chân thiếu niên. Dù cách một lớp vải, mẹ kế vẫn bị nhiệt độ từ lòng bàn tay Lọ Lem truyền đến khiến cả người đều khó chịu. Thiếu niên nhăn mặt khẽ quát:
"Mau buông ra!"
"V-vâng."
"612, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
[Đá vào bụng hắn.]
[Từ từ bảo hắn cởi áo ra.]
Mạc Dao gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó thiếu niên vươn mũi chân nhẹ lướt trên bụng người thanh niên.
"Ta ra lệnh cho ngươi phải cởi sạch áo. Ta muốn chắc chắn ngươi không giấu đồ trong người."
Sau thiếu niên còn hưng phấn quay sang quà cầu màu vàng mà khoe khoang:
"612, tôi làm tốt không?"
[...]
Hình như tốt hơi quá...
Tuy nhiên tiến trình vẫn theo đúng ý nó, 612 quyết định không can dự vào.
Lọ Lem đã cởi hết phần áo trên để lộ ra phần cơ bắp cân xứng cùng 6 khối cơ bụng. Mạc Dao vừa sợ lại vừa hâm hộ người thanh niên. Vì sao đều chăm chỉ làm việc như nhau, con trai kế lại có múi cơ mà cậu lại chỉ có cái bụng mềm bụp? Chẳng lẽ cơm ở trang viên của bá tước tốt đến vậy sao? Thiếu niên quyết định hôm nay phải ăn hai bát.
"Phu nhân, con không có giấu giày trong người." - Lọ Lem cắn răng mà khẽ gằn từng chữ. Nếu mẹ kế cứ tiếp tục trêu chọc hắn như vậy, hắn sợ bản thân sẽ không nhịn nổi mất...
"Ta còn lâu mới tin." - Thiếu niên bĩu môi dùng bàn chân nhẹ nhàng nghiền lên phần cơ bụng của con trai kế, quả nhiên hơi thở của hắn ngày càng trở nên thô nặng. - "Mau nói đi~ ngươi giấu giày của ta ở đâu? Mau nói~"
Vì khiến bản thân mình càng thêm nguy hiểm, Mạc Dao cố gắng kéo dài những âm tiết cuối. Tuy nhiên lọt vào tai người thanh niên lại giống như Siren đang cất cao giọng hát nhằm mê hoặc đám thủy thủ lầm đường lạc lối. Hơi thở của hắn đã sớm nóng cháy như người bị bệnh. Lọ Lem rất muốn nói, hắn không giấu giày của mẹ kế nhỏ. Nhưng trong quần của hắn có một chiếc giày đủ to, đủ nóng để khiến mẹ kế hài lòng.
Thấy Lọ Lem chỉ cúi đầu không nói chuyện, Mạc Dao cho rằng hắn tức không nói thành lời. Thiếu niên định kết thúc màn trừng phạt bằng một cú đá, không ngờ rằng, bản thân lại trượt chân, cả người ngã về phía người thanh niên.
"Đau quá!" - Thiếu niên khẽ kêu lên. Dường như có thứ gì đó đang cọ vào mông cậu. - "612, hình như tôi vừa ngồi lên cái gì đó."
[Mạc Dao à...]
Quả cầu hệ thống do dự một hồi cuối cùng cũng đành đứng im một góc. Hiện tại... nên để thiếu niên tự giải quyết thì vẫn hơn.
Thấy quản lý nhà mình bày ra vẻ khó xử, Mạc Dao cũng nhận ra có gì đó không ổn. Thiếu niên theo bản năng ngó xuống dưới, cậu chợt phát hiện, thứ mình ngồi lên không phải là người của Lọ Lem mà... mà là mặt hắn.
Nếu mẹ kế là hồ ly tinh hẳn lúc này thiếu niên đã bị dọa cho mọc ra hai tai cùng đuôi rồi. Mạc Dao vẫn còn nhớ bản thân đã cởi quần lót, như vậy cậu đã bị con trai kế nhìn không sót thứ gì. Thiếu niên sợ hãi muốn ngồi dậy nhưng người phía dưới chợt vươn tay giữ chặt lấy hai chân cậu.
"Ah~ Làm... làm gì vậy!" - Thiếu niên sợ hãi vặn eo muốn né tránh.
[Mạc Dao sao vậy?]
"H-hắn cắn trứng nhỏ của tôi." - Mạc Dao sụt sịt mũi nhìn sang quả cầu màu vàng. - "Nếu trứng hỏng thì chẳng khác nào Mạc Dao bị thiến. Tôi không muốn bị thiến."
[...]
Dù không biết nên giải quyết tình cảnh như thế nào nhưng 612 biết, nó cần phải tắt livestream.
Trên thực tế, người thanh niên cũng không cắn hỏng trứng chim nhỏ của Mạc Dao. Ở trong không gian kín, hương đào mật nước của mẹ kế đã huân đến nỗi khiến đầu óc gã thanh niên trẻ trở nên choáng váng.
Mẹ kế thơm quá. Thơm đến nỗi khiến hắn muốn trốn cả đời trong này, không bao giờ ra nữa.
Hắn nhịn không được mà khẽ cắn lên cặp trứng nhỏ. Bởi vì thứ thuốc kỳ lạ mà thể thiếu niên trở nên nhạy cảm, chỉ cần người thanh niên nhẹ liếm vài cái là thứ kia của cậu bắt đầu ngẩng đầu.
"Không được liếm! Lọ Lem không được hư như vậy."
Trước sự chuyển biến của cơ thể, Mạc Dao thì biết òa khóc muốn đẩy đầu người thanh niên ra. Nhưng mỗi lần cậu muốn tránh thoát, người nọ lại càng liếm nhiều hơn. Thậm chí cặp mông tròn cũng bị liếm cắn vài cái.
"612! 612! Cứu tôi!"
[...]
Tôi cũng muốn cứu lắm nhưng không biết cứu thế nào.
Vừa rồi bị con trai nuôi bắt nạt, cơ thể thiếu niên đã sớm trở nên nhạy cảm hiện tại còn bị người khác chui vào trong váy liếm láp như vậy... Mạc Dao vừa khóc, cổ họng lại không thể ngăn được những tiếng nấc đầy đáng thương. Chỉ vài phút trước thôi, mẹ kế còn hùng hổ bắt nạt con trai kế vậy mà hiện tại, cậu chỉ có thể run run bờ vai nhỏ, cuộn tròn mũi chân mà để mặc con trai kế ôm lấy hai đùi mình, cưỡng ép bản thân cưỡi lên mặt hắn.
Một tiếng rên nghẹn ngào vang lên, mẹ kế cuối cùng cũng mất hết sức lực, mềm eo mà ngã xuống. Người thanh niên nhẹ đỡ lấy thiếu niên, trên khuôn mặt điển trai của hắn xuất hiện một vệt nước kỳ lạ.
*****
"612, Lọ Lem biết tôi là con trai rồi. Liệu hắn có nói cho mọi người không?"
Giữa một biển người đông đúc, Mạc Dao không ngừng tìm cách thu nhỏ sự tồn tại của bản thân để có thể trò chuyện thoải mái với quả cầu hệ thống. Dù hôm nay là bữa tiệc chào mừng cậu, nhưng ngoại trừ Yellow của Red, cậu chẳng quen một ai cả. Mà hai người bọn họ đã sớm bị đám quý tộc kéo đi mất, mẹ kế vốn sợ người lạ, chỉ có thể núp sau rèm để né tránh.
[An tâm thân phận của cậu cũng sắp bị vạch trần rồi.]
612 hoàn toàn không hiểu phương pháp chữa trị tổn thương của Mạc Dao kỳ diệu đến mức nào. Rõ ràng buổi chiều thiếu niên bị con trai kế bắt nạt đến khóc nhè vậy mà lúc này cậu vẫn có thể thản nhiên nhắc đến Lọ Lem.
"Lọ Lem bị nhốt sau nhà liệu hoàng tử có tìm được hắn không ạ?"
[Mấy cái khóa đó Lọ Lem bẻ một cái là ra. Theo kịch bản, hoàng tử vì quá nhàm chán nên mới đi ra sau vườn hít không khí trong lành. Không ngờ rằng hắn ta lại bắt gặp cậu bé Lọ Lem đang bỏ trốn. Sau đó mọi ký ức về thiếu niên tốt bụng năm xưa chợt ùa về. Bởi vì lo ngại thế lực của Yellow, hoàng tử chỉ có thể tạm thời rời đi.]
"Vậy tôi cần phải làm gì?"
[Cậu... ngồi yên đấy cho tôi.]
Tốt nhất đừng mời gọi tên biến thái nào nữa.
Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh rằng, cho dù thiếu niên có ngồi yên thì vẫn có trai lạ tìm đến cậu.
Chiếc rèm đỏ rượu bị người xốc lên, Mạc Dao ngơ ngác nhìn vị quý tộc trẻ tuổi trước mặt mình. Hắn ta cũng không ngờ rằng phía sau tấm rèm sẽ có một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy, khuôn mặt trẻ măng của hắn bất giác trở nên đỏ bừng.
"X-xin lỗi tiểu thư, tôi cho rằng có tên người hầu lén vào đây ăn trộm đồ ăn nên là... Xin tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi không... không hề có ý nói tiểu thư là trộm. A a a tôi không biết bản thân mình đang nói gì nữa! Hay là tiểu thư đánh tôi đi!"
"612, mẹ kế có phép thuật phải không? Vì sao ai gặp mẹ kế cũng muốn bị mẹ kế đánh vậy?"
[...]
[Đuổi thằng nhãi này đi đi.]
"Ngươi che mất ánh trăng ngoài cửa. Mau tránh ra đi!" - Mạc Dao cảm thấy bản thân mình diễn vai kiêu ngạo ngày càng nhuần nhuyễn. Hẳn mọi người đều ghét kẻ hống hách như cậu lắm.
"T-tiểu thư, người có thể cho tôi... tôi biết tên của người được không?"
"Không thích đấy!" - Mạc Dao xấu tính lè lưỡi với với người thanh niên.
Người nọ bị thiếu niên từ chối cũng chỉ có thể thất tha thất thiểu bỏ đi. Trước đi đến bữa tiệc, hắn cho rằng bản thân còn phải tập trung cho sự nghiệp, hoàn toàn không muốn dính dáng lấy tình yêu nam nữ. Nhưng... nhưng nghĩ lại, hắn cũng có tuổi rồi, nên lấy vợ thôi. Thiếu niên 17 tuổi âm thầm hạ quyết tâm.
Phía bên kia, Mạc Dao đuổi được một gã thanh niên đi thì lại bị một nhóm người khác quấn lên. Bọn họ đều là những người thanh thiếu niên trẻ tuổi với cơ thể cao lớn. Mẹ kế bị vây giữa họ, cảm giác có chút khó thở liền vươn tay muốn đẩy một người ra. Tuy nhiên bàn tay nhỏ nhắn còn chưa kịp chạm ngực người đối diện đã bị bắt lấy.
"Xin lỗi, mẹ nuôi của tôi không muốn tiếp các người." - Yellow trong trang phục hoa lệ của quý tộc nhẹ mỉm cười. Trước mặt tất cả mọi người, hắn nắm lấy tay của thiếu niên, đưa lên môi nhẹ nghiền.
Nghe chủ nhân của buổi tiệc nói vậy, không ít người thất vọng rời đi. Tuy nhiên vẫn không ít kẻ vẫn còn nuôi hi vọng. Dù sao bá tước cũng mất được 5 năm, phu nhân vẫn có thể tái hôn.
"Phu nhân, thật khiến người khác đau đầu mà." - Vị con nuôi có chút bất đắc dĩ giúp thiếu niên lau sạch màu son đỏ au trên môi. Dẫu đã trang điểm diêm dúa khiến bản thân già đi, thiếu niên vẫn có thể mời gọi được một đám người lạ.
"Là do ngươi tự dưng muốn tổ chức tiệc tùng đó chứ." - Mạc Dao hơi dẩu môi mà đổ mọi tội lỗi lên đầu người thanh niên.
"Đúng vậy, tất cả đều là sai sót của con." - Vị gia chủ mỉm cười kéo tay thiếu niên ra chính giữa sân khấu. - "Để chuộc lỗi, phu nhân có thể nhảy cùng con một điệu được không."
Dẫu Mạc Dao nói bản thân không biết nhảy, gã thanh niên vẫn cố chấp nắm lấy tay cậu. Hai người nhanh chóng trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Thậm chí một số người không biết thân phận của thiếu niên, con cho rằng cậu là vị hôn thê của Yellow.
Nhảy được vài phút, thiếu niên cũng nắm được quy luật của điệu nhảy. Cậu dần đắm chìm trong âm nhạc. Đúng lúc này, Mạc Dao chợt cảm nhận có ánh nhìn nóng rực đang bắn về phía mình. Thiếu niên nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn qua. Xuyên qua biển người, có một đôi mắt màu xanh lục đang tỏa ra thứ ánh sáng nhạt màu. Phát hiện ra thiếu niên đang nhìn về phía mình, tia sáng trong mắt hắn càng trở nên sáng rực.
Tìm thấy rồi!
Hoàng tử hưng phấn nhìn chằm chằm vào dáng người nhỏ bé đang bị người đàn ông nửa ôm trong lòng. Hắn đã cho rằng buổi tiệc hôm nay sẽ nhàm chán, không ngờ thần linh lại đem đến cho hắn một bất ngờ như vậy. Vị hoàng tử nổi tiếng tàn bạo lạnh lùng bởi vì quá sung sướng mà cả người không ngừng run rẩy, thậm chí dương v*t của hắn cũng trở nên cương cứ, không ngừng chống lên lớp vải quần xa hoa.
Dù ở khoảng cách xa, dù gương mặt người nọ bị lớp trang điểm thô kệch che khuất, hắn vẫn biết đó là người hắn đang tìm kiếm bấy lâu. Thậm chí, hắn vẫn có thể đánh hơi được hương quả ngọt ẩn giấu dưới lớp váy xinh đẹp kia. Đầu lưỡi nhẹ quét qua răng nanh, hoàng tử nở một nụ cười đầy toan tính.
Ta đã định buông tha cho người, chỉ cần người không để ta tìm thấy. Đáng tiếc, người vẫn bị ta tóm được. Lần này người không chạy được nữa đâu, mẹ.
- -----------------------------
Cà Phê: Yellow vừa là Cao Bách vừa là tử tước. Lọ Lem hẳn là Cố Lãng kết hợp Doãn Hạ Chí cùng Kyle. Hoàng tử chắc là Tô Vân Dương...
Cà Phê: Thật ra mị cũng không biết nữa đằng nào chả là cùng một người.
Red: Còn tôi thì sao?
Cà Phê: Ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.