Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 70: Chương trình 4: Đến giờ kể chuyện rồi (1)
Cà Phê Đắng
25/02/2024
Đây là một chương trình phụ không nằm trong mạch truyện chính. Mạch chuyện chính là chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh.
- ----------------------------------------
Mạc Dao cảnh giác nhìn quả cầu màu vàng trước mặt mình. Tay cậu nắm chặt cây chổi quét nhà, chỉ cần quả cầu kia tiến lên vài bước cậu sẽ vung chổi đập vào nó. Cậu có kinh nghiệm đập gián từ thủa nhỏ vậy nên cậu không sợ nó đâu.
[Khụ... Xin chào...]
"Mi không phải là 197 cũng không phải 005." - 197 nói tất cả những quả cầu màu mè đều là kẻ xấu.
Tất nhiên rồi, nó còn lâu mới giống hai con robot thiểu năng đó.
Quả cầu màu vàng bực dọc mà thầm nghĩ.
[Tôi là 612 là quản lý của chương trình "Kể chuyện đêm khuya" do công ty Cà Phê Đắng tài trợ.]
Như muốn chứng minh cho thiếu niên mình không phải đa cấp lừa đảo, quả cầu liền lôi ra một tấm thiệp màu đen bóng loáng.
"Kể chuyện đêm khuya?" - Thiếu niên dần buông lỏng cảnh giác mà thả cây chổi xuống.
[Đây là chương trình chỉ chiếu vào lúc nửa đêm nhằm mục đích giúp người xem có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Mỗi một tháng chúng tôi sẽ có một event riêng và mời một người chơi trong "Chương trình" tham gia vào.]
[Lần này là cậu.]
"Tôi ạ? Nhưng mà tôi..." - Thiếu niên hơi mím môi rũ mắt nhìn xuống đất.
Đây là lần đầu tiên cậu được người khác chủ động mời tham gia chương trình nên có chút lúng túng không biết nên đáp lại thế nào. Trình Chính Khanh nói cậu vừa ngốc lại còn diễn tệ nếu không phải có 197 bảo vệ chắc chắn cậu sẽ bị lôi kéo tham gia những chương trình hư hỏng.
"Tôi phải hỏi lại 197 cùng 005 đã."
[Chuyện này đã được hai người bọn họ đồng ý rồi.]
Như đoán được băn khoăn của thiếu niên, quả cầu màu vàng liền giơ bản hợp đồng "Bán nhân viên tạm thời" có chữ ký của 005 lên sau đó nó bình thản nói tiếp.
[Chủ đề lần này là cổ tích vậy nên cậu không cần lo lắng về mặt nội dung, chỉ cần làm theo những gì tổ đạo diễn yêu cầu là được. Hơn nữa, tiền lương chúng tôi trả cho cậu sẽ cao hơn những chương trình khác rất nhiều.]
Truyện cổ tích thì hẳn sẽ không có mấy kẻ đáng sợ đâu nhỉ?
[Nếu cậu đồng ý thì hãy ký vào đây.]
Trước mặt Mạc Dao nhanh chóng xuất hiện một bản hợp đồng tạm thời. Nhìn số tiền được trả sau khi hoàn thành chương trình, thiếu niên kinh ngạc mở to mắt. Số tiền này gấp đôi số tiền bình thường mà cậu kiếm được ở những chương trình khác.
Chỉ đóng truyện cổ tích mà được tiền lương cao như vậy sao? Mạc Dao cẩn thận nghĩ lại mấy câu truyện hồi nhỏ mình đọc. Cậu cảm thấy ngoại trừ mụ phù thủy ra thì ai cũng là người tốt, hẳn sẽ không gặp mấy kẻ xấu thích bắt nạt cậu. Nghĩ vậy thiếu niên liền rụt rè mà chấp nhận thỏa thuận.
[Như vậy chương trình đêm khuya sẽ bắt đầu trong vài giây tới. Chủ đề lần này là: Đến giờ kể chuyện rồi.]
Sau đó một luồng sáng màu vàng nhanh chóng bao lấy cả hai người. Trong phút chốc, cả Mạc Dao cùng 612 đều biến mất khỏi căn phòng.
Trong lúc này, 197 cùng 005 đang ở trại huấn luyện...
{Hắt xì!}
[Cút ra xa một chút.]
{Quái lạ, sao tôi lại cảm giác có người đang nói xấu mình vậy?}
Xoa xoa vị trí được gọi là mũi, 005 nghi ngờ mà tự hỏi bản thân mình.
{Hay Dao Dao đang nhớ tôi? Hu hu 005 cũng nhớ Dao Dao lắm. Tổ kỹ thuật của "Chương trình" rảnh quá hay sao mà bắt đám quản lý chúng ta đi tập huấn vậy trời!}
Dù 197 ở bên cạnh không tỏ vẻ gì nhưng hành động của "Chương trình" cũng khiến nó nghi ngờ mấy ngày qua. Quả cầu màu xanh bất giác nhìn sang 005.
[Ngày hôm qua tên gian thương 612 đến tìm cậu phải không?]
{Ò, bạn cùng trường nên rủ nhau đi nhậu chứ có làm gì đâu. An tâm 197, dù cậu hành hạ tôi như nô dịch nhưng tôi vẫn trung thành với công ty lắm nhá.}
[Biến luôn đi!]
[Nhưng mà trong lúc say cậu không bị hắn lừa ký cái gì chứ?]
{Không có không có. Dù trong cơn say tôi vẫn là một con robot tỉnh táo. Mà kể cả có bị dụ ký cái gì tôi chắc chắn cũng sẽ không ký vào bản hợp đồng bán Dao Dao đâu. Lấy danh dự của 005 ra thề đấy.}
Thấy 005 thề thốt như vậy, 197 đành xoay người đi. Vì sao mí mắt nó cứ giật liên tục vậy?
*****
[Câu chuyện đầu tiên: Công chúa Bạch Tuyết.]
[Bạn đóng vai là hoàng hậu độc ác bị muôn vàn người ghét bỏ. Bởi vì ghen tị với người con kế là công chúa Bạch Tuyết nên bạn không ngừng tìm cách hãm hại nàng.]
Trên chiếc giường sang trọng, vùi mình trong chăn lụa tơ tằm là một thiếu niên phương Đông mang gương mặt tinh xảo như búp bê sứ. Bởi vì tiếng thông báo phát ra từ trên đầu mà đôi mày nhỏ của thiếu niên hơi nhíu lại, hàng lông mi rung động một chút rồi từ từ hé ra để lộ viên ngọc quý khảm dưới mi mắt. Mạc Dao ngồi dậy, phần áo ngủ quá rộng mà từ từ trượt xuống, lộ ra đầu vai mềm mại màu trắng sữa.
"612, cậu vừa nói vai diễn lần này của tôi là gì cơ?" - Thiếu niên hơi cuộn tròn khớp ngón tay lại, dùng măng cụt nhỏ của mình mà dụi dụi mắt.
[Là mẹ kế của Bạch Tuyết.]
Động tác của Mạc Dao liền dừng lại. Cậu khó hiểu mà nghiêng đầu nhìn quả cầu màu vàng.
"Nhưng mà tôi là con trai."
Thiếu niên cẩn thận vén chăn lên. Ngoại trừ áo ngủ ra, phía dưới của cậu hoàn toàn trống trơn, vậy nên Mạc Dao có thể dễ dàng thấy thứ giữa hai chân mình. May mắn chim nhỏ vẫn còn. Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm.
[Đúng vậy. Nhưng đừng quên, ngoại trừ thân phận hoàng hậu ra, mẹ kế của Bạch Tuyết là một phù thủy. Nguyên chủ đã dùng tà thuật che mắt quốc vương, ép quốc vương cưới mình về, sau đó còn dụ ông ta ra khỏi vương quốc này rồi chiếm lấy ngôi vị.]
"Nguyên chủ thật xấu tính." - Thiếu niên đầy đồng tình mà gật đầu. Chợt nhớ ra gì đó, cậu liền ngửa đầu, đầy chờ mong mà hỏi 612. - "Nếu nguyên chủ là phù thủy vậy tôi cũng biết phép thuật phải không?"
[Về nguyên tắc là vậy.]
[Nhưng hiện tại chúng ta phải làm nhiệm vụ hằng ngày là đi bắt nạt Bạch Tuyết.]
Mạc Dao ngoan ngoãn nhảy xuống giường sau đó còn cẩn thận gấp lại chăn rồi mới tiến về phía tủ quần áo. May mắn, dù mang danh hoàng hậu nhưng mọi người trong cung điện đều biết cậu là nam nên thiếu niên không cần phải giả gái. Nhưng mà trang phục của vị hoàng hậu này có chút kỳ lạ...
Mạc Dao lôi ra một chiếc áo sơ mi hơi do dự mà nhìn về phía 612. Mặc dù quần áo của hoàng hậu đều được làm từ những loại vải xa hoa nhất, hoa văn họa tiết trên áo đều vô cùng tỉ mỉ nhưng lại quá mỏng, nếu không sờ vào còn tưởng những thứ này làm từ giấy. Chưa kể có những bộ quần áo dù trông kín mít nhưng phần trước ngực lại bị khoét một mảng.
[Khụ, bởi vì quốc vương tuổi cao sức yếu không thể làm chuyện đó nên hoàng hậu không được thỏa mãn, thường xuyên ăn mặc như vậy để câu dẫn người khác. Đáng tiếc ai ai cũng ghét hắn nên cảm thấy vô cùng phản cảm.]
[Được rồi, ta cứ chọn một bộ ít đau mắt rồi mặc trước sau đó cho người hầu may bộ mới là được.]
Thiếu niên do dự một chút cuối cùng cũng mở tủ ra bắt đầu lựa chọn quần áo.
[Chọn bộ này.]
612 vươn tay chỉ về phía bộ quần áo trong góc. Hầu hết quần áo của hoàng hậu đều mang phong cách diêm dúa gắn trên người đủ loại màu sắc, may mắn trong góc tủ vẫn còn bộ trang phục này là màu đen hoàn toàn phù hợp với vai phản diện của Mạc Dao. Dù áo vẫn mỏng như những bộ quần áo khác nhưng ít nhất vẫn được xem là kín cổng cao tường. Phần tay áo hơi hồng lên, kéo dài đến cổ tay rồi được thắt lại bởi một chiếc nơ màu xanh lam. Phần sau lưng áo bị xẻ làm đôi và chỉ được cố định bởi một cái nơ to đùng nhưng 612 đã nhanh chóng lựa chọn cho thiếu niên cái áo choàng để che mất phần lưng đầy lộ liễu. Tất cả quần của hoàng hậu đều là là loại quần ngắn hơn nữa còn ngắn trên đùi vậy nên Mạc Dao chỉ có thể chọn thêm một đôi tất dài để tránh người khác cảm thấy khó chịu.
612 đứng một bên nhìn thiếu niên một lượt rồi gật đầu để cậu đi ra ngoài. Mạc Dao vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp đám cung nữ đang phân vân đứng trước cửa. Trước bộ dạng của Mạc Dao, các nàng hoàn toàn bị dọa cho ngây người. Thiếu niên biết hoàng hậu không được chào đón ở đây, cậu hơi gật đầu với các nàng sau đó cùng 612 đi tìm Bạch Tuyết.
Nhìn bóng áo choàng xanh lam dần đi xa, đám cung nữ ngơ ngác mà nhìn sang nhau. Đây là vị hoàng hậu lẳng lơ mà mọi người đồn đại sao? Nếu không phải đã gặp mặt người này ở đám cưới của quốc vương bọn họ còn cho rằng đây là vị vương tử nhà ai bị hoàng hậu dùng bùa mê dụ dỗ vào trong cung điện.
"Anna, hình như hoàng hậu vừa gật đầu chào tôi." - Cung nữ đỏ mặt mà ôm lấy mặt mình. - "Chẳng phải cô nói hoàng hậu da dẻ vàng vọt, hốc mắt đỏ như ma quỷ sao? Vì sao tôi lại chỉ thấy hai má mềm thịt cùng đôi mắt to tròn vậy."
Cung nữ tên Anna ở bên cạnh cũng há hốc miệng không biết nên trả lời thế nào. Cô cẩn thận nhớ lại những hình ảnh trước đây của hoàng hậu nhưng tất cả chỉ là một màu trắng xóa. Chẳng lẽ trước đây hoàng hậu cũng xinh đẹp như vậy sao?
Phía bên kia, dù đã bỏ đi xa nhưng Mạc Dao vẫn cảm nhận được ánh mắt người hầu dính lên trên người mình. Thiếu niên phiền não mà nhỏ giọng than với 612.
"Xem ra hoàng hậu bị rất nhiều người ghét. Bọn họ lườm tôi từ này đến giờ."
[Mặc kệ bọn họ. Chúng ta là phản diện nên điều này là bình thường.]
Mạc Dao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chuyện cổ tích "công chúa Bạch Tuyết" cũng không xa lạ gì với cậu. Bởi vì công chúa Bạch Tuyết vừa xinh đẹp vừa hiền dịu nên mẹ kế hoàng hậu của nàng ghen tị, bắt nàng làm việc như người hầu. Sau này vì nghe gương thần nói công chúa Bạch Tuyết đẹp hơn bà ta mà hoàng hậu thuê thợ săn đem công chúa vào rừng rồi giết chết. Tất nhiên thợ săn sẽ không làm hại công chúa lương thiện rồi. Sau này nàng còn được bảy chú lùn cứu giúp. Hoàng hậu chỉ có thể tự mình ra tay. Bà ta giả dạng thành bà lão để lừa Bạch Tuyết ba lần. Dù đến lần thứ ba quả táo độc đã làm công chúa chìm vào hôn mê nhưng vẫn bị hóa giải bởi nụ hôn của hoàng tử. Sau đó hoàng hậu bị trừng phạt bằng cách bị bắt xỏ chân vào đôi giày sắt nung đỏ.
Nghĩ đến kết cục của bản thân, Mạc Dao hơi rùng mình mà quay sang hỏi quản lý chương trình:
"612, chúng ta có thể phổ cập kiến thức về pháp luật cho Bạch Tuyết được không? Chẳng hạn để hoàng hậu ngồi tù chung thân thôi."
[Không được.]
Thấy thiếu niên ủ rũ như cây khô lâu ngày không được tưới, 612 liền mở miệng nói tiếp.
[Chương trình chỉ dựa theo vài tình tiết trong cổ tích mà thôi nên có thể kết cục của cậu sẽ không đáng sợ như vậy đâu. Công chúa Bạch Tuyết thiện lương như vậy. Có lẽ chúng ta chỉ bị đuổi ra khỏi vương quốc mà thôi.]
Quả nhiên nghe đến đây, khuôn mặt thiếu niên đã tươi tỉnh trở lại. 612 ngao ngán mà lắc đầu. Thật dễ dỗ!
Dưới sự chỉ dẫn của 612, hoàng hậu Mạc Dao nhanh chóng tìm đến nơi ở của Bạch Tuyết. Theo như kịch bản, đức vua vừa rời đi thì hoàng hậu đã ra lệnh giáng công chúa Bạch Tuyết làm dân thường hơn nữa bắt nàng làm việc như một người hầu tại chuồng ngựa.
"Nguyên chủ quá tàn nhẫn rồi. Dù sao Bạch Tuyết cũng là con gái để nàng làm việc nặng như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao."
[Đó là lý do Bạch Tuyết rất ghét mẹ kế của mình.]
[Bạch Tuyết ở đằng kia.]
Nghe thấy nhân vật chính xuất hiện, Mạc Dao theo bản năng mà nhìn về phía nàng. Cũng giống như trong cổ tích, Bạch Tuyết sở hữu làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun và một bờ môi đỏ như máu. Nhưng dù trong bản truyện tranh hay hoạt hình mà Mạc Dao được tiếp xúc thì đây đều là những đặc điểm khiến công chúa Bạch Tuyết trở nên xinh đẹp nhưng khi gắn với người đối diện lại... có chút đáng sợ.
Khi công chúa Bạch Tuyết bước đến trước mặt thiếu niên, Mạc Dao đã theo bản năng mà lùi lại vài bước. Chẳng phải 612 nói công chúa mới 17 tuổi sao, vì sao nàng đã cao hơn cậu nửa cái đầu rồi. Chưa kể ánh mắt của nàng cũng không ngây thơ ngập nước như trong miêu tả mà sắc bén tựa như một lưỡi gươm.
"Mẫu hậu kính yêu." - Công chúa Bạch Tuyết chậm rãi mở miệng. Giọng nói của nàng cũng không thánh thót như chim vàng anh mà ngược lại có chút trầm thấp. - "Hôm nay người lại muốn phạt ta nữa sao?"
Cơ thể nhỏ bé của thiếu niên hơi run lên một chút. 612 ở bên cạnh tiếp tục đóng vai trò là người giải thích cho thiếu niên.
[Bởi vì kiêng dè thế lực còn tàn dư của hoàng hậu cũ nên nguyên chủ không dám đuổi Bạch Tuyết ra khỏi hoàng cung tuy nhiên nguyên chủ vẫn luôn tìm cách để trừng phạt công chúa khiến nàng trở nên chật vật. Dần dần tính cách công chúa Bạch Tuyết trở nên vặn vẹo dù mặt ngoài ngoan ngoãn nghe theo mẹ kế nhưng trong lòng đã hận không thể đưa nguyên chủ lên dàn hoả thiêu.]
Mạc Dao hơi mở to mắt mà nhìn người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt. Trong truyện cổ tích Bạch Tuyết cũng không hắc hóa nhanh như vậy...
Cậu có chút do dự không biết nên trừng phạt nàng không. Nếu như Bạch Tuyết không chịu nổi nữa lấy dao ra đâm cậu thì sao? Nhưng nếu không bắt nạt Bạch Tuyết thì nhiệm vụ sẽ không hoàn thành. Thiếu niên hơi mím môi, phần má mềm mại hơi phồng lên một chút biểu thị thái độ bất mãn, cuối cùng thiếu niên quyết định vẫn phải bắt nạt nhân vật chính.
"Công chúa..."
Mạc Dao chợt mở miệng gọi tên Bạch Tuyết. Người thiếu nữ bị hành động bất ngờ này của cậu làm cho đơ người một lúc, khuôn mặt diễm lệ hơi cúi xuống như muốn hỏi thiếu niên có ý gì.
"Chân ta đau." - Thiếu niên nhỏ giọng mà lên tiếng. - "Bởi vì đi bộ cả ngày nên đầu ngón chân đều đã sớm tê rần."
612:???
Bạch Tuyết:???
Công chúa Bạch Tuyết nhanh chóng thu lại biểu cảm bất ngờ. Nàng vẫn mang nụ cười đầy giả tạo mà hơi cúi người xuống, từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ chạm vào eo thiếu niên. Khi đầu ngón tay của nàng tiếp xúc với phần da thịt mềm ấm phía sau lưng thiếu niên, ánh mắt người thiếu nữ hơi thay đổi một chút nhưng động tác vẫn vô cùng trôi chảy mà ôm thiếu niên lên. Ai có thể nghĩ được vị công chúa trông mảnh mai như vậy lại có lực tay mạnh đến kinh người. Đột nhiên bị người nâng lên khiến thiếu niên hoảng sợ vội vàng nắm lấy vạt áo của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm trắng bệch.
"Công chúa... công chúa mau thả tôi xuống!" - Cậu chỉ muốn hành hạ công chúa bằng cách cõng mình thôi. Vì sao lại thành như vậy?
"Chẳng phải người đã nói ta phải tuân theo mọi mệnh lệnh của người hay sao." - Công chúa mỉm cười, sống mũi cao thẳng như có như không cọ qua chóp mũi thiếu niên. - "Hôm nay mẫu hậu đổi nước hoa hay sao mà lại thơm như vậy?"
So với mật ong càng ngọt hơn, so với hương hoa hồng lại càng mời gọi người. Công chúa Bạch Tuyết nhịn không được mà hơi dùng sức một chút, các đầu ngón tay phía sau lưng thiếu niên liền ao hãm trong lớp thịt mềm. Thiếu niên bị vẻ mặt của công chúa dọa sợ, dáng môi cũng run run thành cọng mì tôm trông đáng thương vô cùng. Cậu chỉ có thể bày ra dáng vẻ yếu ớt mà nhỏ giọng ra lệnh cho công chúa mau thả mình xuống. Lần này Bạch Tuyết không gây khó dễ cho mẹ kế nữa mà nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống mặt đất.
[Chúng ta là phản diện.]
612 phiền não mà nhắc nhở thiếu niên.
Mạc Dao khẽ cắn phần thịt môi mềm mại. Đôi con ngươi màu đen đã dần tích chút hơi nước hơi nhưng thiếu niên vẫn cố trừng mắt mà nhìn về phía công chúa Bạch Tuyết. So với việc có thể đe dọa kẻ địch, thiếu niên lúc này càng giống như động vật nhỏ bị thú dữ đe doạ chỉ có thể bất lực xù lớp lông mềm xốp.
"Công chúa hãy chờ đấy!"
Nói rồi thiếu niên liền xoay người chạy mất.
612:!!!
Công chúa Bạch Tuyết đầy hứng thú nhìn theo bóng mẹ kế. Nhìn dáng người thiếu niên lùn một mẩu lại không ngờ chạy nhanh đến vậy. Sau khi Mạc Dao biến mất, khuôn mặt mang ý cười của công chúa liền biến mất, "nàng" lạnh lùng đưa mắt nhìn tên thuộc hạ phía sau mình. Hắn quỳ một chân xuống, đầy cung kính mà gọi tên "nàng":
"Vương tử."
- ------------------------------------------------
Cà Phê: Tính viết chính truyện nhưng nhận ra Dao Dao bị bắt nạt nhiều quá phải để Dao Dao đi bắt nạt người khác mới được <( ̄︶ ̄)>
Độc giả: Chứ không phải bà thích xem phản diện ngốc nghếch cho rằng bản thân mình bắt nạt nhân vật chính lại không ngờ bị nhân vật chính dọa cho khóc nấc à? (¬_¬;)
Cà Phê: À thì...
- ----------------------------------------
Mạc Dao cảnh giác nhìn quả cầu màu vàng trước mặt mình. Tay cậu nắm chặt cây chổi quét nhà, chỉ cần quả cầu kia tiến lên vài bước cậu sẽ vung chổi đập vào nó. Cậu có kinh nghiệm đập gián từ thủa nhỏ vậy nên cậu không sợ nó đâu.
[Khụ... Xin chào...]
"Mi không phải là 197 cũng không phải 005." - 197 nói tất cả những quả cầu màu mè đều là kẻ xấu.
Tất nhiên rồi, nó còn lâu mới giống hai con robot thiểu năng đó.
Quả cầu màu vàng bực dọc mà thầm nghĩ.
[Tôi là 612 là quản lý của chương trình "Kể chuyện đêm khuya" do công ty Cà Phê Đắng tài trợ.]
Như muốn chứng minh cho thiếu niên mình không phải đa cấp lừa đảo, quả cầu liền lôi ra một tấm thiệp màu đen bóng loáng.
"Kể chuyện đêm khuya?" - Thiếu niên dần buông lỏng cảnh giác mà thả cây chổi xuống.
[Đây là chương trình chỉ chiếu vào lúc nửa đêm nhằm mục đích giúp người xem có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Mỗi một tháng chúng tôi sẽ có một event riêng và mời một người chơi trong "Chương trình" tham gia vào.]
[Lần này là cậu.]
"Tôi ạ? Nhưng mà tôi..." - Thiếu niên hơi mím môi rũ mắt nhìn xuống đất.
Đây là lần đầu tiên cậu được người khác chủ động mời tham gia chương trình nên có chút lúng túng không biết nên đáp lại thế nào. Trình Chính Khanh nói cậu vừa ngốc lại còn diễn tệ nếu không phải có 197 bảo vệ chắc chắn cậu sẽ bị lôi kéo tham gia những chương trình hư hỏng.
"Tôi phải hỏi lại 197 cùng 005 đã."
[Chuyện này đã được hai người bọn họ đồng ý rồi.]
Như đoán được băn khoăn của thiếu niên, quả cầu màu vàng liền giơ bản hợp đồng "Bán nhân viên tạm thời" có chữ ký của 005 lên sau đó nó bình thản nói tiếp.
[Chủ đề lần này là cổ tích vậy nên cậu không cần lo lắng về mặt nội dung, chỉ cần làm theo những gì tổ đạo diễn yêu cầu là được. Hơn nữa, tiền lương chúng tôi trả cho cậu sẽ cao hơn những chương trình khác rất nhiều.]
Truyện cổ tích thì hẳn sẽ không có mấy kẻ đáng sợ đâu nhỉ?
[Nếu cậu đồng ý thì hãy ký vào đây.]
Trước mặt Mạc Dao nhanh chóng xuất hiện một bản hợp đồng tạm thời. Nhìn số tiền được trả sau khi hoàn thành chương trình, thiếu niên kinh ngạc mở to mắt. Số tiền này gấp đôi số tiền bình thường mà cậu kiếm được ở những chương trình khác.
Chỉ đóng truyện cổ tích mà được tiền lương cao như vậy sao? Mạc Dao cẩn thận nghĩ lại mấy câu truyện hồi nhỏ mình đọc. Cậu cảm thấy ngoại trừ mụ phù thủy ra thì ai cũng là người tốt, hẳn sẽ không gặp mấy kẻ xấu thích bắt nạt cậu. Nghĩ vậy thiếu niên liền rụt rè mà chấp nhận thỏa thuận.
[Như vậy chương trình đêm khuya sẽ bắt đầu trong vài giây tới. Chủ đề lần này là: Đến giờ kể chuyện rồi.]
Sau đó một luồng sáng màu vàng nhanh chóng bao lấy cả hai người. Trong phút chốc, cả Mạc Dao cùng 612 đều biến mất khỏi căn phòng.
Trong lúc này, 197 cùng 005 đang ở trại huấn luyện...
{Hắt xì!}
[Cút ra xa một chút.]
{Quái lạ, sao tôi lại cảm giác có người đang nói xấu mình vậy?}
Xoa xoa vị trí được gọi là mũi, 005 nghi ngờ mà tự hỏi bản thân mình.
{Hay Dao Dao đang nhớ tôi? Hu hu 005 cũng nhớ Dao Dao lắm. Tổ kỹ thuật của "Chương trình" rảnh quá hay sao mà bắt đám quản lý chúng ta đi tập huấn vậy trời!}
Dù 197 ở bên cạnh không tỏ vẻ gì nhưng hành động của "Chương trình" cũng khiến nó nghi ngờ mấy ngày qua. Quả cầu màu xanh bất giác nhìn sang 005.
[Ngày hôm qua tên gian thương 612 đến tìm cậu phải không?]
{Ò, bạn cùng trường nên rủ nhau đi nhậu chứ có làm gì đâu. An tâm 197, dù cậu hành hạ tôi như nô dịch nhưng tôi vẫn trung thành với công ty lắm nhá.}
[Biến luôn đi!]
[Nhưng mà trong lúc say cậu không bị hắn lừa ký cái gì chứ?]
{Không có không có. Dù trong cơn say tôi vẫn là một con robot tỉnh táo. Mà kể cả có bị dụ ký cái gì tôi chắc chắn cũng sẽ không ký vào bản hợp đồng bán Dao Dao đâu. Lấy danh dự của 005 ra thề đấy.}
Thấy 005 thề thốt như vậy, 197 đành xoay người đi. Vì sao mí mắt nó cứ giật liên tục vậy?
*****
[Câu chuyện đầu tiên: Công chúa Bạch Tuyết.]
[Bạn đóng vai là hoàng hậu độc ác bị muôn vàn người ghét bỏ. Bởi vì ghen tị với người con kế là công chúa Bạch Tuyết nên bạn không ngừng tìm cách hãm hại nàng.]
Trên chiếc giường sang trọng, vùi mình trong chăn lụa tơ tằm là một thiếu niên phương Đông mang gương mặt tinh xảo như búp bê sứ. Bởi vì tiếng thông báo phát ra từ trên đầu mà đôi mày nhỏ của thiếu niên hơi nhíu lại, hàng lông mi rung động một chút rồi từ từ hé ra để lộ viên ngọc quý khảm dưới mi mắt. Mạc Dao ngồi dậy, phần áo ngủ quá rộng mà từ từ trượt xuống, lộ ra đầu vai mềm mại màu trắng sữa.
"612, cậu vừa nói vai diễn lần này của tôi là gì cơ?" - Thiếu niên hơi cuộn tròn khớp ngón tay lại, dùng măng cụt nhỏ của mình mà dụi dụi mắt.
[Là mẹ kế của Bạch Tuyết.]
Động tác của Mạc Dao liền dừng lại. Cậu khó hiểu mà nghiêng đầu nhìn quả cầu màu vàng.
"Nhưng mà tôi là con trai."
Thiếu niên cẩn thận vén chăn lên. Ngoại trừ áo ngủ ra, phía dưới của cậu hoàn toàn trống trơn, vậy nên Mạc Dao có thể dễ dàng thấy thứ giữa hai chân mình. May mắn chim nhỏ vẫn còn. Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm.
[Đúng vậy. Nhưng đừng quên, ngoại trừ thân phận hoàng hậu ra, mẹ kế của Bạch Tuyết là một phù thủy. Nguyên chủ đã dùng tà thuật che mắt quốc vương, ép quốc vương cưới mình về, sau đó còn dụ ông ta ra khỏi vương quốc này rồi chiếm lấy ngôi vị.]
"Nguyên chủ thật xấu tính." - Thiếu niên đầy đồng tình mà gật đầu. Chợt nhớ ra gì đó, cậu liền ngửa đầu, đầy chờ mong mà hỏi 612. - "Nếu nguyên chủ là phù thủy vậy tôi cũng biết phép thuật phải không?"
[Về nguyên tắc là vậy.]
[Nhưng hiện tại chúng ta phải làm nhiệm vụ hằng ngày là đi bắt nạt Bạch Tuyết.]
Mạc Dao ngoan ngoãn nhảy xuống giường sau đó còn cẩn thận gấp lại chăn rồi mới tiến về phía tủ quần áo. May mắn, dù mang danh hoàng hậu nhưng mọi người trong cung điện đều biết cậu là nam nên thiếu niên không cần phải giả gái. Nhưng mà trang phục của vị hoàng hậu này có chút kỳ lạ...
Mạc Dao lôi ra một chiếc áo sơ mi hơi do dự mà nhìn về phía 612. Mặc dù quần áo của hoàng hậu đều được làm từ những loại vải xa hoa nhất, hoa văn họa tiết trên áo đều vô cùng tỉ mỉ nhưng lại quá mỏng, nếu không sờ vào còn tưởng những thứ này làm từ giấy. Chưa kể có những bộ quần áo dù trông kín mít nhưng phần trước ngực lại bị khoét một mảng.
[Khụ, bởi vì quốc vương tuổi cao sức yếu không thể làm chuyện đó nên hoàng hậu không được thỏa mãn, thường xuyên ăn mặc như vậy để câu dẫn người khác. Đáng tiếc ai ai cũng ghét hắn nên cảm thấy vô cùng phản cảm.]
[Được rồi, ta cứ chọn một bộ ít đau mắt rồi mặc trước sau đó cho người hầu may bộ mới là được.]
Thiếu niên do dự một chút cuối cùng cũng mở tủ ra bắt đầu lựa chọn quần áo.
[Chọn bộ này.]
612 vươn tay chỉ về phía bộ quần áo trong góc. Hầu hết quần áo của hoàng hậu đều mang phong cách diêm dúa gắn trên người đủ loại màu sắc, may mắn trong góc tủ vẫn còn bộ trang phục này là màu đen hoàn toàn phù hợp với vai phản diện của Mạc Dao. Dù áo vẫn mỏng như những bộ quần áo khác nhưng ít nhất vẫn được xem là kín cổng cao tường. Phần tay áo hơi hồng lên, kéo dài đến cổ tay rồi được thắt lại bởi một chiếc nơ màu xanh lam. Phần sau lưng áo bị xẻ làm đôi và chỉ được cố định bởi một cái nơ to đùng nhưng 612 đã nhanh chóng lựa chọn cho thiếu niên cái áo choàng để che mất phần lưng đầy lộ liễu. Tất cả quần của hoàng hậu đều là là loại quần ngắn hơn nữa còn ngắn trên đùi vậy nên Mạc Dao chỉ có thể chọn thêm một đôi tất dài để tránh người khác cảm thấy khó chịu.
612 đứng một bên nhìn thiếu niên một lượt rồi gật đầu để cậu đi ra ngoài. Mạc Dao vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp đám cung nữ đang phân vân đứng trước cửa. Trước bộ dạng của Mạc Dao, các nàng hoàn toàn bị dọa cho ngây người. Thiếu niên biết hoàng hậu không được chào đón ở đây, cậu hơi gật đầu với các nàng sau đó cùng 612 đi tìm Bạch Tuyết.
Nhìn bóng áo choàng xanh lam dần đi xa, đám cung nữ ngơ ngác mà nhìn sang nhau. Đây là vị hoàng hậu lẳng lơ mà mọi người đồn đại sao? Nếu không phải đã gặp mặt người này ở đám cưới của quốc vương bọn họ còn cho rằng đây là vị vương tử nhà ai bị hoàng hậu dùng bùa mê dụ dỗ vào trong cung điện.
"Anna, hình như hoàng hậu vừa gật đầu chào tôi." - Cung nữ đỏ mặt mà ôm lấy mặt mình. - "Chẳng phải cô nói hoàng hậu da dẻ vàng vọt, hốc mắt đỏ như ma quỷ sao? Vì sao tôi lại chỉ thấy hai má mềm thịt cùng đôi mắt to tròn vậy."
Cung nữ tên Anna ở bên cạnh cũng há hốc miệng không biết nên trả lời thế nào. Cô cẩn thận nhớ lại những hình ảnh trước đây của hoàng hậu nhưng tất cả chỉ là một màu trắng xóa. Chẳng lẽ trước đây hoàng hậu cũng xinh đẹp như vậy sao?
Phía bên kia, dù đã bỏ đi xa nhưng Mạc Dao vẫn cảm nhận được ánh mắt người hầu dính lên trên người mình. Thiếu niên phiền não mà nhỏ giọng than với 612.
"Xem ra hoàng hậu bị rất nhiều người ghét. Bọn họ lườm tôi từ này đến giờ."
[Mặc kệ bọn họ. Chúng ta là phản diện nên điều này là bình thường.]
Mạc Dao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chuyện cổ tích "công chúa Bạch Tuyết" cũng không xa lạ gì với cậu. Bởi vì công chúa Bạch Tuyết vừa xinh đẹp vừa hiền dịu nên mẹ kế hoàng hậu của nàng ghen tị, bắt nàng làm việc như người hầu. Sau này vì nghe gương thần nói công chúa Bạch Tuyết đẹp hơn bà ta mà hoàng hậu thuê thợ săn đem công chúa vào rừng rồi giết chết. Tất nhiên thợ săn sẽ không làm hại công chúa lương thiện rồi. Sau này nàng còn được bảy chú lùn cứu giúp. Hoàng hậu chỉ có thể tự mình ra tay. Bà ta giả dạng thành bà lão để lừa Bạch Tuyết ba lần. Dù đến lần thứ ba quả táo độc đã làm công chúa chìm vào hôn mê nhưng vẫn bị hóa giải bởi nụ hôn của hoàng tử. Sau đó hoàng hậu bị trừng phạt bằng cách bị bắt xỏ chân vào đôi giày sắt nung đỏ.
Nghĩ đến kết cục của bản thân, Mạc Dao hơi rùng mình mà quay sang hỏi quản lý chương trình:
"612, chúng ta có thể phổ cập kiến thức về pháp luật cho Bạch Tuyết được không? Chẳng hạn để hoàng hậu ngồi tù chung thân thôi."
[Không được.]
Thấy thiếu niên ủ rũ như cây khô lâu ngày không được tưới, 612 liền mở miệng nói tiếp.
[Chương trình chỉ dựa theo vài tình tiết trong cổ tích mà thôi nên có thể kết cục của cậu sẽ không đáng sợ như vậy đâu. Công chúa Bạch Tuyết thiện lương như vậy. Có lẽ chúng ta chỉ bị đuổi ra khỏi vương quốc mà thôi.]
Quả nhiên nghe đến đây, khuôn mặt thiếu niên đã tươi tỉnh trở lại. 612 ngao ngán mà lắc đầu. Thật dễ dỗ!
Dưới sự chỉ dẫn của 612, hoàng hậu Mạc Dao nhanh chóng tìm đến nơi ở của Bạch Tuyết. Theo như kịch bản, đức vua vừa rời đi thì hoàng hậu đã ra lệnh giáng công chúa Bạch Tuyết làm dân thường hơn nữa bắt nàng làm việc như một người hầu tại chuồng ngựa.
"Nguyên chủ quá tàn nhẫn rồi. Dù sao Bạch Tuyết cũng là con gái để nàng làm việc nặng như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao."
[Đó là lý do Bạch Tuyết rất ghét mẹ kế của mình.]
[Bạch Tuyết ở đằng kia.]
Nghe thấy nhân vật chính xuất hiện, Mạc Dao theo bản năng mà nhìn về phía nàng. Cũng giống như trong cổ tích, Bạch Tuyết sở hữu làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như gỗ mun và một bờ môi đỏ như máu. Nhưng dù trong bản truyện tranh hay hoạt hình mà Mạc Dao được tiếp xúc thì đây đều là những đặc điểm khiến công chúa Bạch Tuyết trở nên xinh đẹp nhưng khi gắn với người đối diện lại... có chút đáng sợ.
Khi công chúa Bạch Tuyết bước đến trước mặt thiếu niên, Mạc Dao đã theo bản năng mà lùi lại vài bước. Chẳng phải 612 nói công chúa mới 17 tuổi sao, vì sao nàng đã cao hơn cậu nửa cái đầu rồi. Chưa kể ánh mắt của nàng cũng không ngây thơ ngập nước như trong miêu tả mà sắc bén tựa như một lưỡi gươm.
"Mẫu hậu kính yêu." - Công chúa Bạch Tuyết chậm rãi mở miệng. Giọng nói của nàng cũng không thánh thót như chim vàng anh mà ngược lại có chút trầm thấp. - "Hôm nay người lại muốn phạt ta nữa sao?"
Cơ thể nhỏ bé của thiếu niên hơi run lên một chút. 612 ở bên cạnh tiếp tục đóng vai trò là người giải thích cho thiếu niên.
[Bởi vì kiêng dè thế lực còn tàn dư của hoàng hậu cũ nên nguyên chủ không dám đuổi Bạch Tuyết ra khỏi hoàng cung tuy nhiên nguyên chủ vẫn luôn tìm cách để trừng phạt công chúa khiến nàng trở nên chật vật. Dần dần tính cách công chúa Bạch Tuyết trở nên vặn vẹo dù mặt ngoài ngoan ngoãn nghe theo mẹ kế nhưng trong lòng đã hận không thể đưa nguyên chủ lên dàn hoả thiêu.]
Mạc Dao hơi mở to mắt mà nhìn người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt. Trong truyện cổ tích Bạch Tuyết cũng không hắc hóa nhanh như vậy...
Cậu có chút do dự không biết nên trừng phạt nàng không. Nếu như Bạch Tuyết không chịu nổi nữa lấy dao ra đâm cậu thì sao? Nhưng nếu không bắt nạt Bạch Tuyết thì nhiệm vụ sẽ không hoàn thành. Thiếu niên hơi mím môi, phần má mềm mại hơi phồng lên một chút biểu thị thái độ bất mãn, cuối cùng thiếu niên quyết định vẫn phải bắt nạt nhân vật chính.
"Công chúa..."
Mạc Dao chợt mở miệng gọi tên Bạch Tuyết. Người thiếu nữ bị hành động bất ngờ này của cậu làm cho đơ người một lúc, khuôn mặt diễm lệ hơi cúi xuống như muốn hỏi thiếu niên có ý gì.
"Chân ta đau." - Thiếu niên nhỏ giọng mà lên tiếng. - "Bởi vì đi bộ cả ngày nên đầu ngón chân đều đã sớm tê rần."
612:???
Bạch Tuyết:???
Công chúa Bạch Tuyết nhanh chóng thu lại biểu cảm bất ngờ. Nàng vẫn mang nụ cười đầy giả tạo mà hơi cúi người xuống, từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ chạm vào eo thiếu niên. Khi đầu ngón tay của nàng tiếp xúc với phần da thịt mềm ấm phía sau lưng thiếu niên, ánh mắt người thiếu nữ hơi thay đổi một chút nhưng động tác vẫn vô cùng trôi chảy mà ôm thiếu niên lên. Ai có thể nghĩ được vị công chúa trông mảnh mai như vậy lại có lực tay mạnh đến kinh người. Đột nhiên bị người nâng lên khiến thiếu niên hoảng sợ vội vàng nắm lấy vạt áo của thiếu nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm trắng bệch.
"Công chúa... công chúa mau thả tôi xuống!" - Cậu chỉ muốn hành hạ công chúa bằng cách cõng mình thôi. Vì sao lại thành như vậy?
"Chẳng phải người đã nói ta phải tuân theo mọi mệnh lệnh của người hay sao." - Công chúa mỉm cười, sống mũi cao thẳng như có như không cọ qua chóp mũi thiếu niên. - "Hôm nay mẫu hậu đổi nước hoa hay sao mà lại thơm như vậy?"
So với mật ong càng ngọt hơn, so với hương hoa hồng lại càng mời gọi người. Công chúa Bạch Tuyết nhịn không được mà hơi dùng sức một chút, các đầu ngón tay phía sau lưng thiếu niên liền ao hãm trong lớp thịt mềm. Thiếu niên bị vẻ mặt của công chúa dọa sợ, dáng môi cũng run run thành cọng mì tôm trông đáng thương vô cùng. Cậu chỉ có thể bày ra dáng vẻ yếu ớt mà nhỏ giọng ra lệnh cho công chúa mau thả mình xuống. Lần này Bạch Tuyết không gây khó dễ cho mẹ kế nữa mà nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống mặt đất.
[Chúng ta là phản diện.]
612 phiền não mà nhắc nhở thiếu niên.
Mạc Dao khẽ cắn phần thịt môi mềm mại. Đôi con ngươi màu đen đã dần tích chút hơi nước hơi nhưng thiếu niên vẫn cố trừng mắt mà nhìn về phía công chúa Bạch Tuyết. So với việc có thể đe dọa kẻ địch, thiếu niên lúc này càng giống như động vật nhỏ bị thú dữ đe doạ chỉ có thể bất lực xù lớp lông mềm xốp.
"Công chúa hãy chờ đấy!"
Nói rồi thiếu niên liền xoay người chạy mất.
612:!!!
Công chúa Bạch Tuyết đầy hứng thú nhìn theo bóng mẹ kế. Nhìn dáng người thiếu niên lùn một mẩu lại không ngờ chạy nhanh đến vậy. Sau khi Mạc Dao biến mất, khuôn mặt mang ý cười của công chúa liền biến mất, "nàng" lạnh lùng đưa mắt nhìn tên thuộc hạ phía sau mình. Hắn quỳ một chân xuống, đầy cung kính mà gọi tên "nàng":
"Vương tử."
- ------------------------------------------------
Cà Phê: Tính viết chính truyện nhưng nhận ra Dao Dao bị bắt nạt nhiều quá phải để Dao Dao đi bắt nạt người khác mới được <( ̄︶ ̄)>
Độc giả: Chứ không phải bà thích xem phản diện ngốc nghếch cho rằng bản thân mình bắt nạt nhân vật chính lại không ngờ bị nhân vật chính dọa cho khóc nấc à? (¬_¬;)
Cà Phê: À thì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.