Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 72: Chương trình 4: Đến giờ kể chuyện rồi (3)

Cà Phê Đắng

25/02/2024

[Hắn chính là thợ săn.]

Mạc Dao:???

Vì sao gương thần biến thành người, giờ đến bác thợ săn cũng hoá trẻ vậy?

"Dừng lại!"

Trưởng kỵ sĩ nhanh chóng xuất hiện ngăn hành động thô bạo của kỵ sĩ tóc đỏ. Hắn không chút do dự đẩy mạnh người kia vào tường sau đó nhẹ nhàng đỡ Mạc Dao dậy, cẩn thận kiểm tra cậu.

"Hoàng hậu, người không sao chứ?"

Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn lộ rõ sự sợ hãi. Trưởng kỵ sĩ thấy vậy, tức giận đứng lên nắm lấy cổ áo người thanh niên tóc đỏ không do dự mà đấm thẳng vào mặt hắn.

"Chỉ là cung tên lệch hướng thôi, anh cần gì căng thẳng như vậy. Dù sao kẻ này cũng đâu có chết." - Kỵ sĩ tóc đỏ khinh thường mà nhếch môi cười kết quả lại bị trưởng kỵ sĩ giáng thêm một cú nữa vào bụng.

"Câm miệng! Mày có tội mà không dám nhận. Thật không xứng với cái danh kỵ sĩ hoàng gia. Mau quỳ xuống nhận tội với hoàng hậu!"

Mạc Dao đứng bên cạnh đã dần bình ổn lại tâm trạng. Nhìn gương mặt trưởng kỵ sĩ cùng gã kỵ sĩ tóc đỏ ở cạnh nhau, thiếu niên nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi 612.

"Cậu có thấy trưởng kỵ sĩ cùng người này rất giống nhau không?"

[Bọn họ là anh em.]

[Kỵ sĩ tóc đỏ vì không chịu được cảnh anh trai phải cúi đầu phục vụ trước hoàng hậu độc ác nên muốn ám sát hoàng hậu. Kết quả ám sát thất bại nhưng vì hắn sở hữu gương mặt đẹp nên hoàng hậu giữ lại, khiến hắn cùng anh trai đều phải phục vụ mình. Sau này vì trưởng kỵ sĩ làm phật lòng hoàng hậu nên hắn cho người nhốt trưởng kỵ sĩ lại rồi lệnh cho kỵ sĩ tóc đỏ đem công chúa Bạch Tuyết vào rừng rồi giết chết.]

[Tất nhiên hắn không muốn dòng máu cuối cùng của hoàng tộc cứ như vậy mà lụi tàn nên tha cho công chúa Bạch Tuyết rồi lừa gã hoàng hậu một phen.]

"Rốt cuộc là ai viết kịch bản vậy? Vì sao luôn kéo thù hận về cho hoàng hậu?"

Mạc Dao nhịn không được mà oán giận. Nếu cậu là người ngoài cậu sẽ cho rằng hoàng hậu đáng đời nhưng cậu lúc này là hoàng hậu...

612: Tất cả là vì lượt xem.

Mắt thấy trưởng kỵ sĩ sắp đánh em trai mình đến tàn phế, Mạc Dao vội vàng ngăn hai người lại. Không đợi trưởng kỵ sĩ mở miệng, thiếu niên đã lên tiếng trước:

"Hắn sẽ bị trừng phạt bằng cách trở thành cận vệ trong cung."

"Ngàn vạn lần không thể được thưa hoàng hậu." - Trưởng kỵ sĩ nghiêm túc mà bác bỏ yêu cầu của thiếu niên. - "Kẻ này vừa có ý định ám sát người. Hắn nên bị cấm ra vào hoàng cung."

"Ta biết. Nhưng thân thủ của hắn tốt như vậy không trọng dụng thì hơi phí." - Mạc Dao vừa nói vừa đưa mắt về phía 612.

[Hoàng hậu có một loại vòng cổ tự chế. Người đeo vòng cổ sẽ phải nghe mọi mệnh lệnh của người đeo vòng cổ cho hắn.]

"Ta có một loại vòng cổ đặc chế có thể kiểm soát được hắn."

Sau đó thiếu niên vỗ tay vài cái, người hầu liền cung kính mang lên một cái khay. Trên khay có đặt một chiếc vòng cổ bằng da, mặt xung quanh trang trí bằng vàng ròng và đá quý. Dẫu đẹp như vậy nhưng Mạc Dao càng nhìn càng thấy giống vòng cổ cho chó. Thiếu niên do dự lần nữa nhìn về phía 612.

[Khụ...]

Tất cả nhằm phục vụ mục đích kiếm người xem.

Không được 612 đáp lại, thiếu niên chỉ có thể cầm vòng cổ cho ch... người mà dần dần tiến đến trước mặt kỵ sĩ tóc đỏ. Hắn bị hai kỵ sĩ khác đè xuống, trơ mắt nhìn Mạc Dao đeo vòng cổ cho mình. Trưởng kỵ sĩ đứng ở một góc mang vẻ mặt u tối mà nhìn theo động tác của thiếu niên.

Cạch.

Bước cuối cùng cũng hoàn thành, thiếu niên theo bản năng mà dùng tay gãi gãi cằm người thanh niên. Cả người hắn lập tức trở nên cứng đờ, tức giận quay mặt đi chỗ khác.

"Mẫu hậu."

Không biết từ bao giờ công chúa Bạch Tuyết đã xuất hiện ở đây, hắn đưa mắt nhìn hai gã kỵ sĩ sau đó mỉm cười tiến về phía mẹ kế của mình. Thiếu niên theo bản năng lùi lại vài bước. Không hiểu vì sao, mặc dù công chúa luôn luôn mỉm cười nhưng trông nàng còn đáng sợ hơn cả gã kỵ sĩ cau có bên cạnh.

"Công chúa..."

Bạch Tuyết khẽ cười vươn tay nắm lấy khuỷu tay nhỏ nhắn của thiếu niên. Dù cách vài lớp vải nhưng một run rẩy nhỏ truyền đến từ người Mạc Dao cũng đủ lấy lòng hắn khiến con ngươi nâu sẫm ánh lên chút ý cười.

"Mẫu hậu hẳn rất sợ hãi." - Công chúa Bạch Tuyết hơi cúi xuống bờ môi đỏ mọng khẽ hôn lên mí mắt thiếu niên. - "Phận làm con, ta phải có nghĩa vụ an ủi người."

"An ủi?"

Đến khi ngồi trong lòng công chúa Bạch Tuyết và nhìn đống đồ ngọt trước mặt, Mạc Dao mới biết đây là cách an ủi của công chúa.

"Đồ ngọt không phù hợp với khẩu vị của người sao, thưa mẫu thân?"

"Không phải... nhưng mà tôi muốn ngồi ghế khác."



Mạc Dao xấu hổ không dám nhìn mặt công chúa Bạch Tuyết. Hai người đang đối đầu nhau hơn nữa Bạch Tuyết là con gái như vậy hơi...

"Mẫu hậu lo lắng gì chứ. Chúng ta là gia đình, gần kề nhau thì có gì là sai."

Công chúa khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng cầm thìa bạc lên, một muỗng mật ong nhanh chóng được đưa ra trước mặt thiếu niên. Công chúa cong mắt cười, ngón tay nhẹ nhàng vân vê môi dưới của thiếu niên.

"Há miệng ra nào mẫu hậu."

Trước mệnh lệnh của công chúa, Mạc Dao theo bản năng hơi hé miệng ra, ngay lập tức miệng cậu liền tràn ngập vị ngọt của mật ong. Thiếu niên không kịp phản ứng liền cúi đầu ho sặc sụa. Mật ong bị tràn ra nhanh chóng bị đầu ngón tay ai đó đổ lại, thậm chí còn men theo khe hở của môi mà tiến vào sâu bên trong. Công chúa Bạch Tuyết dùng ngón cái đặt lên đầu lưỡi thiếu niên, nhẹ dùng lực một chút, cổ họng thiếu niên theo bản năng mà phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Vì sao miệng lại nhỏ như vậy? Còn đầu lưỡi thì quá mềm. Cảm giác giống như thạch trái cây vậy.

Công chúa Bạch Tuyết nhịn không được mà liếm môi tựa như chút hơi nóng tỏa ra từ khuôn miệng nhỏ xinh kia có thể hoá thành viên kẹo bọc đường mà tan trên đầu lưỡi của hắn. Nhìn khoé mắt đỏ bừng của Mạc Dao cùng vài giọt nước còn treo trên lông mi, trên khuôn mặt trắng như tuyết của công chúa dần xuất hiện chút ánh hồng, ngay cả cơ thể của hắn cũng run thành từng cơn sung sướng.

"Mẫu hậu nhìn xem. Thứ ta đút cho người... người đã nuốt hết sạch rồi." - Vương tử trong thân phận công chúa mỉm cười nhìn đầu lưỡi đỏ hồng trước mặt mình, hòa trong tiếng cười là tiếng thở dốc khe khẽ. - "Mẫu hậu có muốn uống thêm không? Lần này người nhớ phải nuốt sạch sẽ đừng để tràn ra ngoài nếu không sẽ rất uổng phí."

Mẹ kế thật đáng thương...

******

"Công chúa Bạch Tuyết thật đáng sợ."

Đến khi ngồi trong phòng riêng của mình, Mạc Dao vẫn không khỏi rùng mình mà than với quản lý.

"Nàng toàn bắt tôi ăn những miếng bánh rất to. Cảm giác miệng tôi muốn nứt ra rồi."

Thiếu niên vươn tay khẽ xoa khoé môi mình, hai mắt hồng hồng đầy đáng thương. Chẳng lẽ công chúa Bạch Tuyết muốn cậu mất mặt trước tất cả mọi người? Làm phản diện thật khổ mà.

[Không sao, công chúa càng ghét cậu thì nhiệm vụ của chúng ta càng thành công.]

Công chúa Bạch Tuyết ngày càng khác so với kịch bản. Tất nhiên 612 biết điều này nhưng nhìn số lượng người xem ngày càng tăng,nó quyết định làm lơ.

[Hiện tại chúng ta cần trừng phạt tên kỵ sĩ tóc đỏ.]

612 vừa dứt lời cửa phòng liền mở ra, tên kỵ sĩ tóc đỏ bị binh lính thô lỗ đấy vào. Áo giáp kỵ sĩ của hắn đã bị tháo xuống, trên người chỉ quấn duy nhất một tấm vải màu trắng quanh hông để lộ ra lớp da màu bánh mật cùng các múi cơ săn chắc. Dẫu trên người chằng chịt vết thương,thậm chí một bên mắt của người thanh niên cũng bị đấm cho tím bầm nhưng cặp mắt hổ phách của hắn vẫn ánh lên nét kiêu ngạo khó thuần của thú dữ.

[Trong quá trình hoàng hậu trừng phạt kỵ sĩ tóc đỏ vô tình phát hiện ra dấu ấn hoàng gia trên người hắn.]

"Dấu ấn hoàng gia ạ?" . Truyện Hài Hước

[Đúng vậy, kỵ sĩ tóc đỏ cùng trưởng kỵ sĩ là anh em cùng mẹ khác cha. Năm xưa công tước phu nhân ngoại tình với đức vua để sinh ra hắn.]

"Tôi càng ngày càng cảm thấy đây không còn là câu chuyện cổ tích nữa..."

[...]

[Chỉ cần phát hiện ra dấu ấn hoàng gia trên người kẻ này là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.]

Thiếu niên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó quay sang nhìn gã kỵ sĩ tóc đỏ. Hắn bị thiếu niên nhìn đến không thoải mái liền cắn răng mà quát lên.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Ta sẽ không bao giờ quỳ gối dưới cái ác đâu."

[Bảo hắn quỳ xuống.]

"Quỳ xuống."

Người thanh niên định nhếch môi cười nhạo thiếu niên nhưng bất chợt cơ thể hắn trở nên cứng đờ, sau đó cứng ngắc mà quỳ xuống dưới chân Mạc Dao.

"Ngươi..."

[Đó là sức mạnh của vòng cổ ma pháp.]

"Thật kỳ diệu." - Thiếu niên tròn mắt mà thốt lên. - "Cuối cùng tôi cũng được đóng một vai không ăn hại rồi."

[Được rồi, chúng ta cần hoàn thành nhiệm vụ.]

Mạc Dao nghiêm túc mà gật đầu. Thiếu niên lần nữa đưa mắt nhìn người thanh niên tóc đỏ dưới chân mình sau đó đưa ra mệnh lệnh tiếp theo:

"Hãy nằm lên giường đi."

"Sao ngươi dám!" - Kỵ sĩ tóc đỏ nghiến răng nghiến lợi mà quát lên. Tuy nhiên, mặc cho hắn có phản kháng thế nào, cơ thể với đường cong hoàn mỹ ấy vẫn ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh mà nằm lên giường. - "Ta sẽ không bao giờ khuất phục trước tà ác. Đừng tưởng biến ra gương mặt xinh đẹp có thể dụ dỗ được ta. Ta là con trai của công tước, là kỵ sĩ mạnh nhất của đội kỵ sĩ giáp vàng."

[Mau làm gì để tên này im miệng đi.]

612 phiền não dùng tay xoa xoa thái dương.

"Tôi chỉ kiểm tra một chút thôi." - Mạc Dao thật thà mà lên tiếng. - "Tôi sẽ không bắt cậu rửa chân. Mấy người rửa chân cho tôi đau lắm nên không cần rửa chân cho tôi đâu."



Dù trưởng kỵ sĩ đã rất cẩn thận nâng niu thiếu niên nhưng một kẻ suốt ngày cầm kiếm thì làm sao khống chế được lực đạo của mình. Mỗi lần rửa xong chân thiếu niên đều sẽ xuất hiện vài vệt đỏ có hình dấu tay vậy nên cậu quyết định không để cho đám đàn ông con trai rửa chân cho mình nữa. Đau lắm!

"Đừng ngụy biện! Chẳng lẽ đêm nào ngươi cũng gọi anh trai ta vào trong phòng chỉ để rửa chân thôi sao? Ở đây chỉ có hai chúng ta, ngươi còn không mau hiện nguyên hình."

"Nhưng mà đây là khuôn mặt thật của tôi mà."

Mạc Dao chớp chớp mắt từ từ tiến lại gần giường. Như sợ người thanh niên không tin, cậu còn tự mình vươn tay véo má mình một cái, ngay lập tức trên làn da trắng mềm xuất hiện một vệt đỏ trông vô cùng buồn cười. Thiếu niên đưa mắt nhìn kỵ sĩ tóc đỏ như muốn nói "Thấy chưa đây là khuôn mặt thật của tôi". Hắn chỉ hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.

Tuy không biết người này có tin cậu hay không nhưng Mạc Dao vẫn cần phải tìm được ấn ký trên cơ thể người này. Thiếu niên liền nhanh chóng leo lên người kỵ sĩ tóc đỏ, 612 ở bên cạnh liền mở miệng:

[Cởi áo ngoài ra.]

"Dạ?"

612 đưa mắt nhìn lượt bình luận trên trang chủ của mình không ngừng spam cầu cảnh kích thích nó liền nhắc lại yêu cầu trước đấy.

[Cởi áo ngoài ra.]

Dẫu không hiểu vì sao quản lý lại yêu cầu như vậy những thiếu niên vẫn rất nghe lời mà cởi áo ngoài ra. Lý do cậu mặc thêm áo ngoài là vì áo ngủ của nơi này quá mỏng hơn nữa đồ ngủ chỉ là một cái áo sơ mi dài đến đầu gối gọi là váy cũng chẳng có gì sai. Mà khi thiếu niên cởi áo ra, người thanh niên tóc đỏ cũng chú ý đến động tác của cậu, cả khuôn mặt hắn liền cau có lại.

"Ngươi nói sẽ không làm gì ta!"

Trong tình cảnh này, câu nói tiếp theo đáng lẽ ra là "Bé ngốc, em nghĩ hai người đàn ông ở trên giường sẽ không làm gì nhau thật sao?" sau đó lượt người theo dõi sẽ tăng vọt nhưng đáng tiếc...

612 thở dài tiếp tục theo dõi số lượt xem trên chương trên kênh của mình.

"Tôi đang kiểm tra."

Thiếu niên thản nhiên mà ngồi lên người kỵ sĩ tóc đỏ. Lúc này hắn đang ở trần mà bộ đồ trên người của Mạc Dao lại quá mỏng nên cậu có thể cảm nhận được phần cơ bụng săn chắc của hắn. Tuy không cứng như đá nhưng cảm giác gồ ghề khiến cậu hơi khó chịu mà dịch dịch mông một chút. Mà hành động này của thiếu niên khiến khuôn mặt của người thanh niên càng tối hơn, tất nhiên là không thể bỏ qua vành tai đã đỏ như máu của hắn. Ở góc độ của người thanh niên, tuy không thể cử động được nhưng cơ thể hắn vẫn có thể cảm nhận được có thứ mềm mại đang ngồi trên bụng mình. Thứ đó mềm đến đáng sợ, so với đệm bọc lông vũ có khi còn mềm hơn, thậm chí hắn còn cảm nhận được khi thiếu niên ngồi xuống phần thịt nơi đó sẽ phình phình sang hai bên.

Đây mà là kiểm tra sao!

Cảm thấy cơ thể mình dần trở nên khác thường, kỵ sĩ tóc đỏ vội vàng nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng đọc thần chú của pháp sư với hy vọng có thể xua đuổi tà thuật của thiếu niên. Tuy nhiên chỉ một tiếng hô nhỏ của cậu hắn liền theo bản năng mà mở mắt ra, từ đây mọi thần chú đều bay sạch khỏi đầu hắn.

Mạc Dao chăm chú tìm kiếm ấn ký trên cổ kỵ sĩ tóc đỏ mà hoàn toàn không biết cả người cậu đã gần như áp sát lên người hắn. Bởi vì áo ngủ quá mỏng nên ở góc nhìn của người thanh niên có thể thấy được ẩn hiện dưới lớp áo là phần ngực hơi gồ lên một chút, dù chỉ nhìn thôi cũng biết nó mềm cỡ nào. Mà thứ thật sự thu hút hắn chính là hai điểm đỏ ở giữa.

[Thử tìm ở phần dưới tóc hắn xem.]

Nghe 612 gợi ý, Mạc Dao liền rướn người về phía trước. Phần áo ngủ nhanh chóng bị kéo căng ra càng lộ rõ phần ngực mềm mại như kẹo dẻo của thiếu niên. Trùng hợp thay, ngực của cậu lại đang để sát gần miệng tên kỵ sĩ tóc đỏ. Hơi nóng do hắn nhả ra dường như kích thích đến phần đầu ngực khiến hai hạt đậu đỏ dần dần đứng thẳng, đỉnh vải dệt thành một độ cung nho nhỏ. Cũng giống như mọi vị trí khác, núm v* của thiếu niên cũng là màu hồng phấn đáng yêu nhưng nếu bị người khác nắm lấy thô lỗ mà véo vài cái hẳn hạt đậu đỏ sẽ sưng lên một chút, sắc hồng ngọt ngào cũng sẽ bị thay thế bởi màu đỏ của quả dâu tây.

Muốn ngậm nó. Muốn ngậm nó. Muốn ngậm nó.

Cả người hắn giờ nóng phừng phừng trong đầu không ngừng gào thét muốn chạm vào thiếu niên, muốn ngậm lấy nó, mạnh mẽ mút vào sau đó dùng răng nanh đánh dấu lãnh thổ của bản thân. Nước bọt trong miệng hắn phân bố ngày càng nhiều hơn, chỉ cần mở miệng là hắn sẽ giống như chó dữ đói khát lâu ngày mà không ngừng chảy nước miếng ròng ròng. Ngay lúc hắn sắp chìm vào dụ hoặc từ từ hé miệng ra thì Mạc Dao đã rời khỏi người hắn.

"612, trên người hắn không có ấn ký."

Quả cầu màu vàng trầm tư suy nghĩ một hồi dần chuyển mắt xuống phần thân dưới được bọc vải của người thanh niên.

[Có lẽ ấn ký bị giấu dưới lớp vải đó.]

Kỵ sĩ tóc đỏ còn đang nặng nề thở dốc chợt phát hiện thiếu niên đã đưa lưng về phía mình, đầu hướng về phía dưới của hắn. Đôi mắt hổ phách liền bộc lộ ra vẻ hoảng loạn cùng thẹn thùng. Hắn đã cố gắng lắm để nơi đó không ngẩng đầu lên nếu thiếu niên cứ gần sát như vậy thì...

"Ngươi làm cái gì vậy! Ta... ta không thích con trai!" - Để che giấu sự xấu hổ, người thanh niên liền vội vàng kêu lên. Hắn cố gắng siết chặt tay không ngừng hi vọng con chim ngu ngốc của hắn sẽ không làm gì đó thất thố.

Nhưng sự thật là chim cũng ngốc y nhưng người. Hơi thở thơm ngọt của thiếu niên mới chỉ lướt qua một chút vậy mà thứ nào đó đã có xu hướng dần cứng lên. Kỵ sĩ tóc đỏ siết chặt tay với hi vọng đau đớn có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.

Hắn là kỵ sĩ đứng về phía chính nghĩa hắn sẽ không quy phục cái ác... hắn... hắn sẽ... muốn mút... muốn mút đầu lưỡi thiếu niên...

"612 hình như ấn ký ở phần đùi trong."

Mắt thấy nhiệm vụ sắp thành công, Mạc Dao vui vẻ ghé sát mặt hơn như muốn nhìn rõ ấn ký của hoàng gia mà hoàn toàn không phát hiện rằng, theo động tác của cậu, phần mông tròn trịa đã hoàn toàn đối diện với tầm mắt của người thanh niên. Người phía sau dường như rên rỉ một tiếng sau đó thứ dưới háng hắn liền dựng thẳng, thậm chí còn nhẹ đập vào má thiếu niên.

[Nhiệm vụ hoàn thành.]

- -------------------------------------------------

Cà Phê: Đọc thần chú đi

Kỵ sĩ tóc đỏ: Thần chú gì?

Cà Phê: (¬‿¬)

Kỵ sĩ tóc đỏ: Tôi là trai thẳng?

Cà Phê: Chúc mừng người chơi đã kích hoạt hiệu ứng "Chỉ nhìn chứ không được húp" ┐(︶▽︶)┌

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook