Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 95: Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh (14)
Cà Phê Đắng
25/02/2024
Lê Dạ có một kế hoạch, một kế hoạch được hình thành trong thời gian chưa đầy một tiếng. Kể từ lúc người tên Lục Chi Châu cố ý tiếp cận, dùng thứ mùi gai mũi khiến Lê Dạ nhíu mày nhằm câu dẫn hắn. Mùi hương trên người Lục Chi Châu rất quen thuộc nhưng lại không khiến hắn phiền lòng giống
như người nọ. Khác với em trai song sinh của mình, nếu như Lê Dương luôn sống tùy ý hoàn toàn không tuân theo một trình tự nào thì Lê Dạ là kẻ
bị ám ảnh bởi những quy trình. Giống như một chiếc tàu đã được định sẵn
đường đi, hắn sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ sự cố nào khiến con tàu
của hắn trật đường ray.
Nhưng hiện thực vẫn luôn khả xa với tưởng tượng rất nhiều. Kể từ khi bước vào chương trình trực tiếp này, ngay giây phút hắn mở mắt, Lê Dạ đã phát hiện ra tự tồn tại của thiếu niên. Cơ thể gầy đến đáng thương, cánh tay mảnh khảnh, làn da trắng quá mức. Tất cả đặc điểm này đều quy về một từ duy nhất hiện ra trong não bộ của người thanh niên, yếu ớt. Yếu ớt đến nỗi không thể siết quá chặt trong tay cũng không thể buông lỏng ra được.
Cảm giác mỏng manh tựa như cánh bướm mới trồi ra khỏi kén ấy khiến cả người hắn hưng phấn đến phát điên. Nhưng hắn vẫn phải vờ như không để ý đến thiếu niên. Lê Dạ đã vạch sẵn một kế hoạch cho riêng mình. Hành động của Lê Dương chỉ khiến bản thân hắn thoải mái nhất thời trên thực tế sẽ khiến thiếu niên ngày càng cách xa hắn hơn. Lê Dạ không muốn như vậy, thứ hắn hướng tới là một thứ dài hơn... có lẽ là cả đời. Vậy nên hắn cần phải cẩn thận bước từng bước đến bên cạnh cánh bướm kia, dịu dàng mà để nó vào trong lọ thủy tinh mà bản thân đã chuẩn bị sẵn.
Vậy nên khi Lục Chi Châu xuất hiện, Lê Dạ đã có trong đầu một kế hoạch mới. Chính là khiến cho con bướm xinh đẹp của hắn biết được rằng khắp nơi toàn là nguy hiểm. Tất cả đều thèm khát mật ngọt sau gáy thiếu niên, chỉ cần cậu rời khỏi hắn vài bước cũng sẽ có một đống kẻ xa lạ muốn dùng bàn tay thô to bịt chặt lấy miệng cậu, ngăn cản tiếng thở dốc mềm ngọt như kẹo sữa dâu, sau đó sẽ vừa liếm láp phần gáy yếu ớt vừa dùng những từ ngữ thô tục dọa khóc thiếu niên. Nhưng Lê Dạ sẽ không bao giờ đề những kẻ đó chạm vào con bướm xinh đẹp của hắn. Lục Chi Châu sẽ là lựa chọn hàng đầu. Hắn mong muốn có thể thế chỗ Mạc Dao, có thể trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Lê Dạ đáp ứng. Vậy nên Lục Chi Châu dùng mùi hương trà đào được hắn bỏ ra một đống tiền mới có thể lấy được để "an ủi" những người chơi trong chương trình.
"Thứ hắn ta sử dụng là một dạng thuốc tạo mùi hương cơ thể." - Thấy thiếu niên tròn mắt nhìn Lục Chi Châu mang sắc ngày càng đỏ đứng giữa một đám đàn ông, Lê Dạ liền mở miệng giải thích. - "Nếu dùng quá liều sẽ xảy ra tình trạng bị thu hút ngược."
Thu hút ngược chính là Lục Chi Châu bị mùi hương của đàn ông hấp dẫn ngược lại, sau đó sẽ không thể khống chế được chính bản thân mình. Tất nhiên thuốc tạo mùi cơ thể sẽ không thể duy trì được mãi, ngay khi Lục Chi Châu cố tình lại gần hắn, Lê Dạ đã ngửi ra được một chút hương vị của hoa quả thối. Vậy nên trước khi thứ đó hoàn toàn biến dạng hắn phải lợi dụng triệt để.
"Anh tính dùng hắn để dụ con sinh vật ngoài hành tinh kia? Nó sẽ mắc câu sao?"
Là anh em song sinh, Lê Dương nhanh chóng đoán ra được mục đích của Lê Dạ. Tuy nhiên hắn vẫn không vui vì việc người này cố tình dọa sợ Mạc Dao.
Lê Dạ gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Sau đó hắn cúi đầu nhìn thiếu niên đang mang vẻ mặt trắng bệch.
"Sợ sao?" - Lê Dạ dịu dàng hỏi thiếu niên, đầu ngón tay lạnh băng của hắn nhẹ vuốt ve gáy của cậu. - "An tâm anh sẽ không trở thành như vậy."
Xét đến buổi tối còn một khoảng thời gian nữa, cặp song sinh cũng không chịu được mùi hương đã dần biến dị của Lục Chi Châu. Bọn họ liền dẫn thiếu niên trở về phòng. Theo như kế hoạch của Lê Dạ, đêm nay bọn họ sẽ dùng Lục Chi Châu dụ quái vật ra và giết chết nó. Để đảm bảo tất cả có thể diễn ra thuận lợi, Lê Dương sẽ đảm nhiệm vai trò đi tuần tra.
"Vì sao lại là em?"
Gã thanh niên không vui từ từ đứng dậy. Hắn chưa rời khỏi phòng ngay mà tiến đến trước mặt thiếu niên sau đó hôn thật mạnh lên môi cậu.
"Đừng có lén hú hí với ai đấy."
Sau đêm ngày hôm qua, khi biết thiếu niên đã bị sinh vật ngoài hành tinh nhắm trúng, giữa cặp song sinh đã đặt ra một thỏa thuận ngầm. Bọn họ sẽ cùng giữ thiếu niên cho riêng mình. Tất nhiên là cho đến khi quái vật hoàn toàn bị hạ gục. Một kẻ có mức độ độc chiếm gần như đến biến thái như Lê Dạ sẽ không đồng ý để bất cứ ai chạm vào Mạc Dao và ngược lại Lê Dương cũng vậy. Nhưng tình cảnh hiện tại, thiếu niên có bị quái vật len lén bắn sưng bụng bất cứ lúc nào, cặp song sinh chỉ có thể thỏa hiệp tạm thời.
Lê Dương đi rồi, một bóng đen khác lại bao phủ lên người thiếu niên. Lông mi dài mảnh của thiếu niên hơi run lên một chút cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn Lê Dạ.
"Sợ sao?" - Người thanh niên lặp lại câu hỏi đã hỏi thiếu niên khi ở trong phòng bệnh vừa rồi.
Cậu sợ sao? Tất nhiên là sợ rồi. Thậm chí thiếu niên còn đang nghĩ cách giúp bản thân có thể trốn khỏi cặp song sinh rồi đi tìm nhóm Vũ Đồng.
"Chẳng phải tôi đã nói sẽ không đối xử với anh như vậy rồi sao." - Lê Dạ khẽ quỳ xuống trước mặt thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu. - "Tôi giúp anh vượt qua chương trình lần này."
"Cậu muốn gì?" - Mạc Dao nhỏ giọng hỏi Lê Dạ. Cậu biết cặp song sinh sẽ không làm từ thiện. Mọi hành động của bọn họ đều ôm theo mục đích cá nhân.
"An ủi tôi đi."
"Tôi sẽ không an ủi kiểu đó!"
"Cho dù anh sợ hãi, lo lắng hay vui vẻ, chỉ cần cảm xúc kích động một chút thì mùi hương tỏa ra sẽ nồng hơn."
Quả nhiên cái tuyển thể này là thứ rắc rối mà!
Thiếu niên sầu não muốn vươn tay che gáy nhưng đã bị Lê Dạ ngăn lại.
"Không cần che." - Hắn từ từ gỡ tay thiếu niên ra đặt lên môi mình, nhẹ hôn. - "Anh không tò mò rốt cuộc tôi mắc bệnh gì sao?"
Mạc Dao muốn lắc đầu nhưng mà thật ra cậu cũng có chút tò mò. Ban đầu cậu cho rằng chính bệnh của Lê Dạ là một dạng kiểu như ám ảnh cưỡng chế nhưng có vẻ không phải.
"Cũng không có gì đặc biệt. Là Ageusia."
Là một loại bệnh khiến lưỡi mất đi vị giác. Đối với Lê Dạ điều này cũng không có quá lớn ảnh hưởng. Tuy nhiên, hắn cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ tách ra hai mảnh môi của thiếu niên. Đầu lưỡi vốn tê liệt không cảm nhận được bất cứ chua cay mặn đắng nào lại có thể nếm ra được vị ngọt của đào tươi mới chín.
"Vị của Mạc Dao đúng là ngon miệng."
*****
Màn đêm phủ xuống. Lục Chi Châu từ trên mặt đất lạnh băng từ từ tỉnh lại. Không biết áo ngoài hắn lấy của tên bệnh nhân nào, áo có chút lỏng lẻo theo động tác ngồi dậy của người người thanh niên mà từ từ trượt xuống khỏi vai hắn. Trên người Lục Chi Châu có rất nhiều dấu tay, cũng vết cấu véo. Hắn biết bản thân mình lại mất không chế. 856 đã thông báo loại thuốc mà hắn sử dụng bắt đầu có tác dụng phụ, không ngừng nhắc nhở Lục Chi Châu mau chóng uống thuốc ức chế, tuy nhiên hắn hoàn toàn bỏ ngoài tai. Dù sao thuốc cũng chỉ có tác dụng trong chương trình này, ở thế giới hiện thực hắn cũng thường chơi 3P, 4P chỉ cần không mắc bệnh tình dục là được.
Chỉ là Lục Chi Châu có hơi thất vọng. Hắn đã cho rằng cặp song sinh sẽ đẩy thiếu niên vào điên loạn cùng hắn. Hắn đã rất mong chờ Mạc Dao cùng hắn bị cả đám người đó cùng nhau chơi. Nhưng bọn họ đã không làm vậy. Thật đáng tiếc.
Phải mất một lúc, Lục Chi Châu mới có thể đứng dậy được. Hắn cẩn thận nhìn ngó xung quanh lại phát hiện bản thân mình đã không còn ở trong căn phòng cũ nữa. Căn phòng mới này rộng hơn cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Cảm giác lạnh căm căm cùng u tối của căn phòng khiến hắn không thoải mái một chút nào. Lục Chi Châu từ từ đứng dậy muốn mở cửa đi ra ngoài, lại phát hiện cửa đã bị khóa chặt.
"Chuyện gì vậy? Lê Dạ! Lê Dạ! Có ai ở ngoài không?"
Lục Chi Châu không ngừng xoay tay nắm cửa, trên khuôn mặt dần xuất hiện cảm xúc lo âu. Tất cả những người chơi khác đâu rồi? Rõ ràng vừa rồi bọn họ vẫn còn âu yếu gọi hắn là cục cưng mà. Lục Chi Châu cắn môi, dùng tay đập mạnh lên ván cửa.
Xì... xì...
Tiếng gì vậy? Không phải là tiếng đập cửa.
Người thanh niên cẩn thận lắng tai nghe nhưng lại chỉ có thể nghe được tiếng nước dính nhớp. Hắn đột nhiên hiểu được tình cảnh của bản thân. Lê Dạ muốn ném hắn cho quái vật ngoài hành tinh.
"Muốn cứu sao?"
Trên thực tế, bên ngoài không vắng bóng người như Lục Chi Châu đã nghĩ. Tất cả người chơi đều ở đây nhưng lại không ai có ý định cứu người thanh niên ở bên trong phòng. Những gì mà bọn họ quan tâm chính là liệu rằng Lục Chi Châu có thể gọi được quái vật ngoài hành tinh ra hay không.
"Không muốn cứu thật à?" - Lê Dương nửa đùa nửa thật mà hỏi lại thiếu niên bên cạnh mình. Dù Lê Dạ không nói gì với hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được kẻ kia có địch ý với thiếu niên. Hắn không khỏi tò mò, ngốc như Mạc Dao liệu rằng có nhận ra được ý xấu của Lục Chi Châu hay không.
Mạc Dao bị hỏi hai lần cùng một câu hỏi, có chút lúng túng không biết trả lời ra sao. Không phải vì cậu phân vân không biết có nên cứu Lục Chi Châu hay không mà vì do thiếu niên không hiểu chuyện của Lục Chi Châu thì liên quan gì đến cậu. So với nghĩ về Lục Chi Châu, Mạc Dao càng quan tâm bao giờ bản thân mình được đưa về hơn. Đến tận lúc này cậu vẫn không hiểu vì sao Lê Dương và Lê Dạ lại muốn cậu đi săn quái vật. Chẳng lẽ nếu đánh không lại quái vật bọn họ liền đẩy mấy người vô dụng như cậu ở lại để giữ chân quái vật? Chắc không phải đâu...
Trong lúc Mạc Dao còn mải suy nghĩ về lý do vì sao bản thân lại ở đây, bên trong phòng chợt vang lên tiếng hét của Lục Chi Châu. Chỉ chờ có vậy, cặp song sinh dẫn đầu cùng một số người chơi khác đã xông vào trong phòng. Quả nhiên bên cạnh Lục Chi Châu đang run rẩy ôm đầu nằm dưới đất là một sinh vật màu trắng có thân hình gần giống như bạch tuộc. Lê Dương không hề do dự mà nâng súng lên. Tuy nhiên sinh vật kia đã nhanh nhảu hơn mà nhảy lên trần nhà.
Đoàng.
Một phát súng nổ ra, lần này là Lê Dạ. Hắn bình tĩnh hạ súng xuống. Sau khi lớp khói tan, sinh vật giống bạch tuộc kia đã biến mất.
"Mẹ! Vì sao lúc đó mày không giữ chân nó lại?" - Một người chơi nhịn không được mà túm lấy cổ áo của Lục Chi Châu.
"Tôi... Nó còn không chạm vào tôi... làm sao tôi có thể..."
Trước sự tranh chấp đến từ các người chơi, Lê Dạ lạ chẳng mấy để tâm. Vừa rồi hắn có thể chắc chắn đạn đã xuyên qua con quái vật đó. Tất cả các lỗ thông gió đều đã trang bị bom cảm ứng. Vậy thì làm sao...
"Xem ra chúng ta đã bỏ lỡ một đêm săn quái vật rồi." - Lê Dương cười nhạt cất súng đi. Hiện tại hắn không mấy vui vẻ vậy nên hắn cần Dao Dao của hắn. - "Mạc Dao đâu?"
"Có lẽ là ở chỗ nhóm Quyền Long."
"Quyền Long nào?" - Một người trong nhóm nhịn không được hỏi lại. - "Tao tưởng nó bị loại rồi."
Một câu "chết tiệt" chợt vang lên bên tai Lê Dương, sau đó hắn thấy Lê Dạ đột nhiên vội vã chạy ra ngoài. Nhóm người vốn canh giữ bên ngoài đã hoàn toàn biến mất.
[Thông báo:
Người chơi A đã out
Người chơi B đã out
Người chơi C đã out
...]
*****
{Dao Dao mau tỉnh lại!}
{Dao Dao ơi mau tỉnh lại đi. Không thì chúng ta sẽ bị quái vật ăn thịt mất.}
Trước giọng nói điện tử cùng tiếng khóc quen thuộc, Mạc Dao hơi nhíu mày cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
"005, cậu chạy đi đâu vậy? Tôi tìm cậu suốt." - Thiếu niên dụi dụi mắt nhìn về phía quả cầu màu đỏ.
{Tôi bị con bạch tuộc đá vào trong gầm giường... Nhưng mà điều đó không quan trọng! Hai con bạch tuộc đánh nhau rồi!}
Bạch tuộc?
"Ta biết ngay mà! Ngươi cố tình tiếp cận bạn đời định mệnh của ta. Dụ dỗ Dao Dao nhà ta ngoại tình!"
Í giọng nói này có vẻ quen.
"Câm miệng. Nể chúng ta từng quen biết, trước khi bị ta đập chết thì mau cút đi!"
Giọng nói này cũng rất quen...
"Chúng ta từng gặp nhau sao? Đừng có có vớ vẩn! Ngươi dụ dỗ bạn đời của ta ngoại tình sau đó lại muốn đổ tội ta ngoại tình hay sao? Ta và ngươi không có gì hết!"
Mẹ kiếp, thứ màu hồng xấu xí kia vẫn luôn ngu ngốc như vậy. Nhưng cố tình Mạc Dao lại thích bộ dạng hắn. Nếu không phải... chết tiệt, hắn thật sự muốn giết chết con bạch tuộc hồng này. Tuy nhiên hiện tại chưa phải là lúc.
"Ta sắp trưởng thành." - Người thanh niên tóc đen bình tĩnh lên tiếng.
"Ta cũng vậy!"
"Bọn chúng sẽ tìm đến Mạc Dao ngay bây giờ. Ngươi không muốn đưa Mạc Dao về nhà sao?"
Không biết có phải do từ "nhà" đã tác động mạnh đến suy nghĩ của người thanh niên tóc trắng hay không. Đôi mắt màu đỏ của hắn thoáng dịu lại, những cây xúc tu mọc từ phía sau lưng cùng dần dần hạ xuống.
Phía bên kia, Mạc Dao cùng 005 ngơ ngác nhìn hai sinh vật nửa người nửa bạch tuộc đang nói chuyện với nhau.
"005, bọn họ đang nói gì vậy?"
{Xa quá tôi không nghe thấy gì. Cái gì mà sống cùng nhau với ngoại tình gì á.}
{Á, chả lẽ bạch tuộc hồng đi bắt gian bạch tuộc trắng? Uầy uầy sinh vật ngoài hành tinh cũng drama ghê.}
Bắt gian thật sao? Sao cậu cảm giác hai người bọn họ sắp lao vào siết cổ nhau vậy?
"Tôi mắc chứng mù mặt. Bạch tuộc trắng là ai? Bạch tuộc đỏ là ai?"
{Để mị zoom lại gần.}
{Bạch tuộc đỏ là Đoàn Bác Văn còn bạch tuộc trắng là... Trình Chính Khanh?}
Nhưng hiện thực vẫn luôn khả xa với tưởng tượng rất nhiều. Kể từ khi bước vào chương trình trực tiếp này, ngay giây phút hắn mở mắt, Lê Dạ đã phát hiện ra tự tồn tại của thiếu niên. Cơ thể gầy đến đáng thương, cánh tay mảnh khảnh, làn da trắng quá mức. Tất cả đặc điểm này đều quy về một từ duy nhất hiện ra trong não bộ của người thanh niên, yếu ớt. Yếu ớt đến nỗi không thể siết quá chặt trong tay cũng không thể buông lỏng ra được.
Cảm giác mỏng manh tựa như cánh bướm mới trồi ra khỏi kén ấy khiến cả người hắn hưng phấn đến phát điên. Nhưng hắn vẫn phải vờ như không để ý đến thiếu niên. Lê Dạ đã vạch sẵn một kế hoạch cho riêng mình. Hành động của Lê Dương chỉ khiến bản thân hắn thoải mái nhất thời trên thực tế sẽ khiến thiếu niên ngày càng cách xa hắn hơn. Lê Dạ không muốn như vậy, thứ hắn hướng tới là một thứ dài hơn... có lẽ là cả đời. Vậy nên hắn cần phải cẩn thận bước từng bước đến bên cạnh cánh bướm kia, dịu dàng mà để nó vào trong lọ thủy tinh mà bản thân đã chuẩn bị sẵn.
Vậy nên khi Lục Chi Châu xuất hiện, Lê Dạ đã có trong đầu một kế hoạch mới. Chính là khiến cho con bướm xinh đẹp của hắn biết được rằng khắp nơi toàn là nguy hiểm. Tất cả đều thèm khát mật ngọt sau gáy thiếu niên, chỉ cần cậu rời khỏi hắn vài bước cũng sẽ có một đống kẻ xa lạ muốn dùng bàn tay thô to bịt chặt lấy miệng cậu, ngăn cản tiếng thở dốc mềm ngọt như kẹo sữa dâu, sau đó sẽ vừa liếm láp phần gáy yếu ớt vừa dùng những từ ngữ thô tục dọa khóc thiếu niên. Nhưng Lê Dạ sẽ không bao giờ đề những kẻ đó chạm vào con bướm xinh đẹp của hắn. Lục Chi Châu sẽ là lựa chọn hàng đầu. Hắn mong muốn có thể thế chỗ Mạc Dao, có thể trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Lê Dạ đáp ứng. Vậy nên Lục Chi Châu dùng mùi hương trà đào được hắn bỏ ra một đống tiền mới có thể lấy được để "an ủi" những người chơi trong chương trình.
"Thứ hắn ta sử dụng là một dạng thuốc tạo mùi hương cơ thể." - Thấy thiếu niên tròn mắt nhìn Lục Chi Châu mang sắc ngày càng đỏ đứng giữa một đám đàn ông, Lê Dạ liền mở miệng giải thích. - "Nếu dùng quá liều sẽ xảy ra tình trạng bị thu hút ngược."
Thu hút ngược chính là Lục Chi Châu bị mùi hương của đàn ông hấp dẫn ngược lại, sau đó sẽ không thể khống chế được chính bản thân mình. Tất nhiên thuốc tạo mùi cơ thể sẽ không thể duy trì được mãi, ngay khi Lục Chi Châu cố tình lại gần hắn, Lê Dạ đã ngửi ra được một chút hương vị của hoa quả thối. Vậy nên trước khi thứ đó hoàn toàn biến dạng hắn phải lợi dụng triệt để.
"Anh tính dùng hắn để dụ con sinh vật ngoài hành tinh kia? Nó sẽ mắc câu sao?"
Là anh em song sinh, Lê Dương nhanh chóng đoán ra được mục đích của Lê Dạ. Tuy nhiên hắn vẫn không vui vì việc người này cố tình dọa sợ Mạc Dao.
Lê Dạ gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Sau đó hắn cúi đầu nhìn thiếu niên đang mang vẻ mặt trắng bệch.
"Sợ sao?" - Lê Dạ dịu dàng hỏi thiếu niên, đầu ngón tay lạnh băng của hắn nhẹ vuốt ve gáy của cậu. - "An tâm anh sẽ không trở thành như vậy."
Xét đến buổi tối còn một khoảng thời gian nữa, cặp song sinh cũng không chịu được mùi hương đã dần biến dị của Lục Chi Châu. Bọn họ liền dẫn thiếu niên trở về phòng. Theo như kế hoạch của Lê Dạ, đêm nay bọn họ sẽ dùng Lục Chi Châu dụ quái vật ra và giết chết nó. Để đảm bảo tất cả có thể diễn ra thuận lợi, Lê Dương sẽ đảm nhiệm vai trò đi tuần tra.
"Vì sao lại là em?"
Gã thanh niên không vui từ từ đứng dậy. Hắn chưa rời khỏi phòng ngay mà tiến đến trước mặt thiếu niên sau đó hôn thật mạnh lên môi cậu.
"Đừng có lén hú hí với ai đấy."
Sau đêm ngày hôm qua, khi biết thiếu niên đã bị sinh vật ngoài hành tinh nhắm trúng, giữa cặp song sinh đã đặt ra một thỏa thuận ngầm. Bọn họ sẽ cùng giữ thiếu niên cho riêng mình. Tất nhiên là cho đến khi quái vật hoàn toàn bị hạ gục. Một kẻ có mức độ độc chiếm gần như đến biến thái như Lê Dạ sẽ không đồng ý để bất cứ ai chạm vào Mạc Dao và ngược lại Lê Dương cũng vậy. Nhưng tình cảnh hiện tại, thiếu niên có bị quái vật len lén bắn sưng bụng bất cứ lúc nào, cặp song sinh chỉ có thể thỏa hiệp tạm thời.
Lê Dương đi rồi, một bóng đen khác lại bao phủ lên người thiếu niên. Lông mi dài mảnh của thiếu niên hơi run lên một chút cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn Lê Dạ.
"Sợ sao?" - Người thanh niên lặp lại câu hỏi đã hỏi thiếu niên khi ở trong phòng bệnh vừa rồi.
Cậu sợ sao? Tất nhiên là sợ rồi. Thậm chí thiếu niên còn đang nghĩ cách giúp bản thân có thể trốn khỏi cặp song sinh rồi đi tìm nhóm Vũ Đồng.
"Chẳng phải tôi đã nói sẽ không đối xử với anh như vậy rồi sao." - Lê Dạ khẽ quỳ xuống trước mặt thiếu niên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu. - "Tôi giúp anh vượt qua chương trình lần này."
"Cậu muốn gì?" - Mạc Dao nhỏ giọng hỏi Lê Dạ. Cậu biết cặp song sinh sẽ không làm từ thiện. Mọi hành động của bọn họ đều ôm theo mục đích cá nhân.
"An ủi tôi đi."
"Tôi sẽ không an ủi kiểu đó!"
"Cho dù anh sợ hãi, lo lắng hay vui vẻ, chỉ cần cảm xúc kích động một chút thì mùi hương tỏa ra sẽ nồng hơn."
Quả nhiên cái tuyển thể này là thứ rắc rối mà!
Thiếu niên sầu não muốn vươn tay che gáy nhưng đã bị Lê Dạ ngăn lại.
"Không cần che." - Hắn từ từ gỡ tay thiếu niên ra đặt lên môi mình, nhẹ hôn. - "Anh không tò mò rốt cuộc tôi mắc bệnh gì sao?"
Mạc Dao muốn lắc đầu nhưng mà thật ra cậu cũng có chút tò mò. Ban đầu cậu cho rằng chính bệnh của Lê Dạ là một dạng kiểu như ám ảnh cưỡng chế nhưng có vẻ không phải.
"Cũng không có gì đặc biệt. Là Ageusia."
Là một loại bệnh khiến lưỡi mất đi vị giác. Đối với Lê Dạ điều này cũng không có quá lớn ảnh hưởng. Tuy nhiên, hắn cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ tách ra hai mảnh môi của thiếu niên. Đầu lưỡi vốn tê liệt không cảm nhận được bất cứ chua cay mặn đắng nào lại có thể nếm ra được vị ngọt của đào tươi mới chín.
"Vị của Mạc Dao đúng là ngon miệng."
*****
Màn đêm phủ xuống. Lục Chi Châu từ trên mặt đất lạnh băng từ từ tỉnh lại. Không biết áo ngoài hắn lấy của tên bệnh nhân nào, áo có chút lỏng lẻo theo động tác ngồi dậy của người người thanh niên mà từ từ trượt xuống khỏi vai hắn. Trên người Lục Chi Châu có rất nhiều dấu tay, cũng vết cấu véo. Hắn biết bản thân mình lại mất không chế. 856 đã thông báo loại thuốc mà hắn sử dụng bắt đầu có tác dụng phụ, không ngừng nhắc nhở Lục Chi Châu mau chóng uống thuốc ức chế, tuy nhiên hắn hoàn toàn bỏ ngoài tai. Dù sao thuốc cũng chỉ có tác dụng trong chương trình này, ở thế giới hiện thực hắn cũng thường chơi 3P, 4P chỉ cần không mắc bệnh tình dục là được.
Chỉ là Lục Chi Châu có hơi thất vọng. Hắn đã cho rằng cặp song sinh sẽ đẩy thiếu niên vào điên loạn cùng hắn. Hắn đã rất mong chờ Mạc Dao cùng hắn bị cả đám người đó cùng nhau chơi. Nhưng bọn họ đã không làm vậy. Thật đáng tiếc.
Phải mất một lúc, Lục Chi Châu mới có thể đứng dậy được. Hắn cẩn thận nhìn ngó xung quanh lại phát hiện bản thân mình đã không còn ở trong căn phòng cũ nữa. Căn phòng mới này rộng hơn cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Cảm giác lạnh căm căm cùng u tối của căn phòng khiến hắn không thoải mái một chút nào. Lục Chi Châu từ từ đứng dậy muốn mở cửa đi ra ngoài, lại phát hiện cửa đã bị khóa chặt.
"Chuyện gì vậy? Lê Dạ! Lê Dạ! Có ai ở ngoài không?"
Lục Chi Châu không ngừng xoay tay nắm cửa, trên khuôn mặt dần xuất hiện cảm xúc lo âu. Tất cả những người chơi khác đâu rồi? Rõ ràng vừa rồi bọn họ vẫn còn âu yếu gọi hắn là cục cưng mà. Lục Chi Châu cắn môi, dùng tay đập mạnh lên ván cửa.
Xì... xì...
Tiếng gì vậy? Không phải là tiếng đập cửa.
Người thanh niên cẩn thận lắng tai nghe nhưng lại chỉ có thể nghe được tiếng nước dính nhớp. Hắn đột nhiên hiểu được tình cảnh của bản thân. Lê Dạ muốn ném hắn cho quái vật ngoài hành tinh.
"Muốn cứu sao?"
Trên thực tế, bên ngoài không vắng bóng người như Lục Chi Châu đã nghĩ. Tất cả người chơi đều ở đây nhưng lại không ai có ý định cứu người thanh niên ở bên trong phòng. Những gì mà bọn họ quan tâm chính là liệu rằng Lục Chi Châu có thể gọi được quái vật ngoài hành tinh ra hay không.
"Không muốn cứu thật à?" - Lê Dương nửa đùa nửa thật mà hỏi lại thiếu niên bên cạnh mình. Dù Lê Dạ không nói gì với hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được kẻ kia có địch ý với thiếu niên. Hắn không khỏi tò mò, ngốc như Mạc Dao liệu rằng có nhận ra được ý xấu của Lục Chi Châu hay không.
Mạc Dao bị hỏi hai lần cùng một câu hỏi, có chút lúng túng không biết trả lời ra sao. Không phải vì cậu phân vân không biết có nên cứu Lục Chi Châu hay không mà vì do thiếu niên không hiểu chuyện của Lục Chi Châu thì liên quan gì đến cậu. So với nghĩ về Lục Chi Châu, Mạc Dao càng quan tâm bao giờ bản thân mình được đưa về hơn. Đến tận lúc này cậu vẫn không hiểu vì sao Lê Dương và Lê Dạ lại muốn cậu đi săn quái vật. Chẳng lẽ nếu đánh không lại quái vật bọn họ liền đẩy mấy người vô dụng như cậu ở lại để giữ chân quái vật? Chắc không phải đâu...
Trong lúc Mạc Dao còn mải suy nghĩ về lý do vì sao bản thân lại ở đây, bên trong phòng chợt vang lên tiếng hét của Lục Chi Châu. Chỉ chờ có vậy, cặp song sinh dẫn đầu cùng một số người chơi khác đã xông vào trong phòng. Quả nhiên bên cạnh Lục Chi Châu đang run rẩy ôm đầu nằm dưới đất là một sinh vật màu trắng có thân hình gần giống như bạch tuộc. Lê Dương không hề do dự mà nâng súng lên. Tuy nhiên sinh vật kia đã nhanh nhảu hơn mà nhảy lên trần nhà.
Đoàng.
Một phát súng nổ ra, lần này là Lê Dạ. Hắn bình tĩnh hạ súng xuống. Sau khi lớp khói tan, sinh vật giống bạch tuộc kia đã biến mất.
"Mẹ! Vì sao lúc đó mày không giữ chân nó lại?" - Một người chơi nhịn không được mà túm lấy cổ áo của Lục Chi Châu.
"Tôi... Nó còn không chạm vào tôi... làm sao tôi có thể..."
Trước sự tranh chấp đến từ các người chơi, Lê Dạ lạ chẳng mấy để tâm. Vừa rồi hắn có thể chắc chắn đạn đã xuyên qua con quái vật đó. Tất cả các lỗ thông gió đều đã trang bị bom cảm ứng. Vậy thì làm sao...
"Xem ra chúng ta đã bỏ lỡ một đêm săn quái vật rồi." - Lê Dương cười nhạt cất súng đi. Hiện tại hắn không mấy vui vẻ vậy nên hắn cần Dao Dao của hắn. - "Mạc Dao đâu?"
"Có lẽ là ở chỗ nhóm Quyền Long."
"Quyền Long nào?" - Một người trong nhóm nhịn không được hỏi lại. - "Tao tưởng nó bị loại rồi."
Một câu "chết tiệt" chợt vang lên bên tai Lê Dương, sau đó hắn thấy Lê Dạ đột nhiên vội vã chạy ra ngoài. Nhóm người vốn canh giữ bên ngoài đã hoàn toàn biến mất.
[Thông báo:
Người chơi A đã out
Người chơi B đã out
Người chơi C đã out
...]
*****
{Dao Dao mau tỉnh lại!}
{Dao Dao ơi mau tỉnh lại đi. Không thì chúng ta sẽ bị quái vật ăn thịt mất.}
Trước giọng nói điện tử cùng tiếng khóc quen thuộc, Mạc Dao hơi nhíu mày cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
"005, cậu chạy đi đâu vậy? Tôi tìm cậu suốt." - Thiếu niên dụi dụi mắt nhìn về phía quả cầu màu đỏ.
{Tôi bị con bạch tuộc đá vào trong gầm giường... Nhưng mà điều đó không quan trọng! Hai con bạch tuộc đánh nhau rồi!}
Bạch tuộc?
"Ta biết ngay mà! Ngươi cố tình tiếp cận bạn đời định mệnh của ta. Dụ dỗ Dao Dao nhà ta ngoại tình!"
Í giọng nói này có vẻ quen.
"Câm miệng. Nể chúng ta từng quen biết, trước khi bị ta đập chết thì mau cút đi!"
Giọng nói này cũng rất quen...
"Chúng ta từng gặp nhau sao? Đừng có có vớ vẩn! Ngươi dụ dỗ bạn đời của ta ngoại tình sau đó lại muốn đổ tội ta ngoại tình hay sao? Ta và ngươi không có gì hết!"
Mẹ kiếp, thứ màu hồng xấu xí kia vẫn luôn ngu ngốc như vậy. Nhưng cố tình Mạc Dao lại thích bộ dạng hắn. Nếu không phải... chết tiệt, hắn thật sự muốn giết chết con bạch tuộc hồng này. Tuy nhiên hiện tại chưa phải là lúc.
"Ta sắp trưởng thành." - Người thanh niên tóc đen bình tĩnh lên tiếng.
"Ta cũng vậy!"
"Bọn chúng sẽ tìm đến Mạc Dao ngay bây giờ. Ngươi không muốn đưa Mạc Dao về nhà sao?"
Không biết có phải do từ "nhà" đã tác động mạnh đến suy nghĩ của người thanh niên tóc trắng hay không. Đôi mắt màu đỏ của hắn thoáng dịu lại, những cây xúc tu mọc từ phía sau lưng cùng dần dần hạ xuống.
Phía bên kia, Mạc Dao cùng 005 ngơ ngác nhìn hai sinh vật nửa người nửa bạch tuộc đang nói chuyện với nhau.
"005, bọn họ đang nói gì vậy?"
{Xa quá tôi không nghe thấy gì. Cái gì mà sống cùng nhau với ngoại tình gì á.}
{Á, chả lẽ bạch tuộc hồng đi bắt gian bạch tuộc trắng? Uầy uầy sinh vật ngoài hành tinh cũng drama ghê.}
Bắt gian thật sao? Sao cậu cảm giác hai người bọn họ sắp lao vào siết cổ nhau vậy?
"Tôi mắc chứng mù mặt. Bạch tuộc trắng là ai? Bạch tuộc đỏ là ai?"
{Để mị zoom lại gần.}
{Bạch tuộc đỏ là Đoàn Bác Văn còn bạch tuộc trắng là... Trình Chính Khanh?}
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.