Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 98: Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh (17)

Cà Phê Đắng

25/02/2024

"Làm... làm gì vậy!"

"Dao Dao à... trưởng thành đau lắm. Cả người như bị lột đi một lớp da í." - "Đoàn Bác Văn" nước mắt lưng tròng nhìn thiếu niên. - "Nhưng mà tôi trưởng thành thật rồi. Chim tôi cứng quá chúng ta giao phối được không?"

So với bạch tuộc trắng, sức chịu đựng của bạch tuộc đỏ kém hơn rất nhiều. Trong quá trình lột da để trưởng thành, để giảm bớt đau đớn hắn chỉ có thể nghĩ đến thịt mông mum múp bị đánh sưng đỏ ngày đó, còn có vòng eo mảnh khảnh, còn cả tiếng khóc như mèo kêu nữa. Cảm giác bức bối bị dồn nén lâu ngày khiến kỳ trưởng thành vừa kết thúc, người thanh niên liền vội vã chạy về phòng.

Bởi vì trong mấy ngày qua, bộ phận sinh dục của Đoàn Bác Văn luôn ở trạng thái cư*ng cứng vậy nên chỉ cần ngửi thấy mùi cơ thể thiếu niên phần đầu đỉnh sẽ bắt đầu chảy nước.

"Dao Dao... Dao Dao ấp nở một đàn bạch tuộc con được không?" - Gã thanh niên thở hổn hển nhỏ giọng trêu chọc thiếu niên. - "Bụng Dao Dao nhỏ như vậy hẳn chỉ chứa được ba bốn quả trứng thôi. Như vậy tôi cần phải chọn lọc kỹ lưỡng mới được."

Trứng? Thứ sinh vật này thật sự đẻ trứng?

Bởi vì đã quá quen thuộc nên thiếu niên đã suýt quên mất "Đoàn Bác Văn" và "Trình Chính Khanh" là người ngoài hành tinh. Suy nghĩ của bọn họ sẽ khác cậu và cách sinh sản của bọn họ cũng sẽ khác.

Đối với một số loài sinh vật, tình dục cùng nghĩa vụ nhân giống dường như đã gắn chặt lấy nhau. Cho dù không được ai dạy nhưng trong tư duy của chúng vẫn luôn tồn tại suy nghĩ phải luôn tạo ra cá thể mới, không ngừng gia tăng số lượng. Ban đầu Mạc Dao còn cho rằng hai sinh vật ngoài hành tinh này nói vậy để dọa cậu tuy nhiên khi nhìn thấy "Đoàn Bác Văn" bởi vì quá hưng phấn mà từ trong cơ thể hắn chợt lăn ra một thứ tròn tròn màu trắng bên trên là những chấm đỏ quen thuộc, thiếu niên thật sự bị dọa sợ.

Nghĩ đến quả trứng to bằng trứng gà này thật sự chui vào cơ thể mình, cả người thiếu niên như rơi vào hầm băng.

"Không... không cần!"

"Dao Dao đừng sợ. Sẽ không đau đâu!" - "Đoàn Bác Văn" vừa nói vừa đặt quả trứng vào tay thiếu niên. - "Dao Dao nhìn xem, trứng có bao nhiêu dễ thương."

Không dễ thương chút nào!

Cảm nhận được bề mặt quả trứng còn mang theo chút dịch nhầy đến từ quái vật, toàn bộ lông tơ trên người thiếu niên đều dựng đứng. Tưởng tượng đến thứ này sẽ chui vào người cậu sau đó sẽ có một đàn bạch tuộc chui ra...

"Không! Không cần!" - Thiếu niên hoảng sợ vừa khóc vừa không ngừng giãy giụa. Khác với mọi lần, lần này Mạc Dao thật sự òa khóc không ngừng gọi tên hệ thống nhà mình. - "Không cần! Tôi không muốn đẻ trứng. Tôi muốn về nhà! 197! 005! Tôi muốn về nhà."

"Đoàn Bác Văn" không ngờ Mạc Dao lại phản ứng kịch liệt như vậy. Hắn hoảng sợ vội vàng đè lại người cậu.

"Không đẻ. Không đẻ trứng. Dao Dao đừng khóc... Tôi... tôi xin lỗi. Tôi chỉ đùa Dao Dao một chút thôi. Nơi đó của Dao Dao chỉ mình tôi mới được vào tôi sẽ không để thứ gì kì quái vào đó."

Nhưng cho dù hắn có dỗ thế nào thiếu niên vẫn khóc không ngừng. Cậu thật sự bị hình ảnh một bụng phồng lên toàn trứng là trứng dọa sợ rồi. Cậu không muốn ấp trứng, cũng không muốn sinh ra bạch tuộc con!

Khi "Trình Chính Khanh" trở lại phòng liền nhìn thấy hình ảnh thiếu niên khóc đến mặt mũi đỏ bừng còn "Đoàn Bác Văn" ở bên cạnh lúng ta lúng túng dỗ dành thiếu điều quỳ xuống trước mặt cậu mà dập đầu. Tự nhận rằng bản thân có kinh nghiệm hơn, hắn liền tiến về phía thiếu niên, lo lắng hỏi thăm cậu.

"Không muốn... không muốn đẻ trứng..." - Mạc Dao vừa nấc vừa nói.

"Trình Chính Khanh" lại đưa mắt nhìn con bạch tuộc ngốc nào đó, "Đoàn Bác Văn" biết mình đuối lý chỉ có thể cúi thấp đầu. Đúng là ban đầu bọn họ muốn đưa trứng vào trong người thiếu niên nhưng làm vậy là để khiến nơi đó của cậu có thể thích ứng với phần thân dưới to quá mức của bọn họ. Từ đầu đến cuối bọn họ đều không coi thiếu niên giống như công cụ sinh đẻ hay vật chứa cho những quả trứng đó.

"Không khóc, không khóc. Mắt sưng hết lên rồi." - Bạch tuộc trắng nhẹ nhàng vỗ về thiếu niên. Hắn bao lấy bàn tay đang cầm trứng của cậu nhẹ dùng lực, quả trứng liền vỡ nát. - "Nhìn xem, trứng đã vỡ rồi. Tôi không cần hậu thế chỉ cần Dao Dao."

"Đúng... đúng vậy! Thêm một đám bạch tuộc con chỉ khiến có thêm người tranh Dao Dao với tôi. Nếu Dao Dao không tin, tôi đập hết trứng là được."

Thiếu niên đã nín khóc nhưng vẫn bị ám ảnh bởi trứng. Cả ngày hôm đó cậu không dám ăn trứng gà. Mà "Đoàn Bác Văn" sau khi cùng "Trình Chính Khanh" đi ra ngoài liền trở về với một bên mặt bị bầm tím. Hắn không nói không rằng, ngoan ngoãn dùng xúc tu hồng của mình đắp lên đôi mắt sưng vù của thiếu niên.



005 sau n lần thất bại trong việc liên hệ được với 197, nó quyết định bò ra khỏi gầm giường. Nhìn cảnh tượng Mạc Dao ngồi giữa hai con quái vật. Một con nhìn thiếu niên không chớp mắt, miệng thì nở nụ cười ngu. Người còn lại thì cau có mặt mũi, nhắc nhở thiếu niên phải ăn hết phần cơm của mình. Trong đầu 005 liền hiện lên một dòng chữ "Một nhà ba người hạnh phúc" nhưng ngay sau đó nó liền vỗ vỗ vào đầu mình.

Chắc chắn là do nó bị va đập nhiều quá nên ngu luôn rồi. Nó phải đưa Dao Dao về với loài người!

*****

Kể từ sau lần đó hai con bạch tuộc không còn nhắc về việc đẻ trứng nữa. Bởi vì trứng sẽ thường xuyên sản sinh ra nên hầu như mỗi ngày "Đoàn Bác Văn" cùng "Trình Chính Khanh" đều sẽ đẩy hết trứng trong người ra sau đó bóp nát. Bọn họ nói nếu không làm như vậy, đôi khi bọn họ không khống chế được thì trứng sẽ lăn ra khỏi cơ thể. Tránh dọa sợ thiếu niên nên hai người quyết định hủy toàn bộ số trứng trước khi cậu tỉnh.

Tất nhiên có đôi khi hai người không để ý sẽ có quả trứng lăn ra khỏi giường. So với lần đầu nhìn thấy, Mạc Dao đã không còn sợ nữa nhưng nếu để nó vào trong cơ thể cậu... Cậu sẽ trực tiếp ngất xỉu tại chỗ. Thiếu niên nhặt một quả trứng tròn vo sau đó xếp lên đầu giường, khi quay lại liền bắt gặp ánh mắt long lanh của "Đoàn Bác Văn".

"Tôi sẽ không bao giờ bỏ thứ này vào người!"

"Tôi biết mà." - "Đoàn Bác Văn" khẽ cười. - "Chỉ là thấy Dao Dao nâng niu trứng như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Nhìn Dao Dao giống như bà mẹ nhỏ vậy."

"Đừng nói như vậy..."

Thiếu niên nhẹ đẩy người thanh niên một cái. Cậu cúi đầu nhìn số trứng mà bản thân mình nhặt được mấy ngày qua. Trứng có đốm đỏ là của "Đoàn Bách Văn" còn trứng có đốm vàng là của "Trình Chính Khanh". Lúc mới rơi ra khỏi cơ thể của hai người này, các quả trứng đều nhớp nháp và lạnh tanh nhưng dần dần Mạc Dao đã cảm nhận được độ ấm của từng quả trứng.

"Trứng có thể nở mà không cần ấp sao?"

"Con bạch tuộc trắng xấu xa nói rằng chỉ cần trứng cảm nhận được sự an toàn thì chúng có thể thành hình. Nhưng mà tôi không cần bạch tuộc con. Có Dao Dao là đủ rồi."

Cảm giác an toàn? Thiếu niên khẽ sờ vào gáy mình. Có lẽ chính thứ này đã khiến những quả trứng đó thành hình. Hiện tại bóp nát thì vẫn kịp. Tuy nhiên, nhìn bóng dáng mơ hồ đã thành hình ẩn núp sau quả trứng, Mạc Dao lại do dự. Cậu không hiểu sao bản thân lại do dự. Ngay từ đầu thiếu niên phải ý thức được bản thân mình là tù binh, cậu phải căm hận hai sinh vật ngoài hành tinh đã bắt cóc mình. Nhưng trên thực tế thiếu niên lại không sợ hãi bọn họ, thậm chí còn dần thích ứng với những chiếc xúc tu dài kia.

Là do mắc chứng stockholm sao?

Mạc Dao không biết. Cậu không muốn nghĩ nhiều như vậy.

"Đoàn Bác Văn, rốt cuộc tôi không biết rốt cuộc bản thân mình là con người hay quái vật nữa."

"Dao Dao là Dao Dao. Chỉ vậy thôi."

Gã thanh niên cười hì hì sau đó lúng túng cầm lấy cây bút mà tiếp tục học viết. Bọn họ đang cố gắng hòa nhập với xã hội loài người. Cho dù là "Trình Chính Khanh" miệng nói ghét đám người ngu ngốc, hắn cũng sẽ len lén học đọc học viết. Bạch tuộc trắng rất thích quyển sách "Người đẹp và quái vật", mỗi ngày hắn sẽ ôm quyển sách ra khu canh gác mà lật đi lật lại. Hắn không nói nhưng "Đoàn Bác Văn" cũng biết con bạch tuộc trắng đó rất để ý vẻ bề ngoài mình, nếu đứng trên góc độ loài người hắn chính là một con quái vật xấu xí. Tất nhiên "Đoàn Bác Văn" cũng vậy, nhưng hắn là một con quái vật màu hồng. Loài người chẳng phải cảm thấy màu hồng rất đáng yêu hay sao. Như vậy là hắn ghi điểm trong mắt Dao Dao rồi.

Cảm nhận được thiếu niên đã dần thích ứng với ngoại hình đáng sợ của mình mà hắn cũng đã bắt đầu học được biểu đạt theo cách loài người. Cả hai cùng nhau cố gắng thì chắc chắn việc giao phối sẽ không còn khó khăn nữa.

Trong lúc "Đoàn Bác Văn" còn đang cười hề hề suy nghĩ gì đó, Mạc Dao đã ghé lại gần nhìn chằm chằm tờ giấy mà hắn nắn nót ghi nãy giờ.

"Đừng nhìn..." - Bạch tuộc đỏ xấu hổ che tờ giấy lại. - "Đây là thư tình viết cho Dao Dao, Dao Dao phải quên hết mấy thứ vừa đọc được đi đấy."

Mạc Dao:...

Thật ra chữ của "Đoàn Bác Văn" quá xấu nên cậu đọc chẳng hiểu gì.

"Đoàn Bác Văn" chăm chỉ viết thêm một lúc nữa sau đó chạy đi lấy một lọ kem dưỡng. Sắp mùa đông rồi, hắn biết được da của loài người rất mỏng manh nên mới đi trộm lấy một lọ kem dưỡng. Trong lúc con người cùng quái vật tấn công liên miên như vậy, việc "Đoàn Bác Văn" chạy vào doanh trận của loài người chẳng khác gì chịu chết. Nhưng hắn vẫn muốn lấy một lọ kem dưỡng da tay cho thiếu niên.

Kem dưỡng cũng là mùi đào, mỗi lần xoa lên tay thiếu niên đều thơm nức mũi nhưng "Đoàn Bác Văn" cảm thấy thứ này còn lâu mới sánh bằng Dao Dao nhà hắn. Kem dưỡng mới xoa được một nửa, phía bên ngoài chợt truyền đến tiếng nổ vang trời.



"Dao Dao ở đây nhé."

Gã người ngoài hành tinh nhẹ giọng dặn dò thiếu niên sau đó bỏ ra ngoài. Liên tiếp năm tiếng nổ vang lên, ngay cả 005 trốn dưới gầm giường cũng sợ hãi mà chui lên nhảy vào trong lòng Mạc Dao.

{Ơ động đất à?}

Thiếu niên lắc đầu co dúm một góc.

Cánh cửa hơi lung lay một chút sau đó bị người đạp đổ. Từ bên ngoài, một đám người mặc đồ đen, đeo mặt nạ bảo hộ tiến vào. Thiếu niên chưa kịp phản ứng lại, người đi đầu đã tháo mặt nạ ra để lộ ra khuôn mặt của Lê Dạ.

Hắn vội vã tiến lên sau đó ôm lấy thiếu niên vào lòng. Hơi lạnh từ bộ đồ đen truyền tới khiến thiếu niên có chút không quen mà né tránh hắn. Lê Dạ ôm cậu chặt hơn.

"Được rồi rời khỏi đây đi."

Sau đó hắn ôm lấy thiếu niên rồi cùng đoàn người rời đi. Trước khi đi, tầm mắt người thanh niên chợt dừng lại ở đống trứng đầu giường. Hắn không hề do dự mà đập nát tất cả. Cơ thể thiếu niên khẽ run lên một chút nhưng vẫn để Lê Dạ cùng nhóm người đưa mình ra ngoài.

Đúng như những gì "Trình Chính Khanh" nói, bên ngoài đang rất loạn. Khi đi ra ngoài Mạc Dao suýt nữa không nhận ra nơi này đã từng là bệnh viện. Khắp nơi đều là những mảng bọc màu trắng và đỏ, những đường vân nổi lên giống như rễ cây quấn chặt lấy bề mặt trên của các tòa nhà. rất nhiều nơi của bệnh viện đãi bị những màng bọc cứng như nham thạch bao chặt lấy.

Có lẽ đây chính là "tổ" mà hai sinh vật ngoài hành tinh kia nói đến. Bọn họ đã thực sự xây được một cái "tổ" từ bệnh viện này.

Bởi vì được Lê Dạ ôm nên tầm nhìn của thiếu niên được mở rộng rất nhiều. Cậu có thể thấy được bao vây xung quanh bệnh viện là rất nhiều xe cảnh sát, mà trên bầu trời cũng xuất hiện không ít trực thăng.

Một tiếng rống vang dội chợt xuất hiện.

Một con bạch tuộc trắng từ phía sau bệnh viện xuất hiện. Nó dùng những chiếc xúc tu khổng lồ của mình để đập vỡ những chiếc trực thăng.Trực thăng thả xuống một quả bom nhỏ. Bạch tuộc liền rống lên nhưng vẫn cố hết sức để chuyển hướng quả bom ra chỗ khác, tránh xa tổ của mình.

Lê Dạ nghiêng người che chắn cho thiếu niên.

"Mấy năm trước, tại nơi này bọn họ đã phát hiện ra quái vật ẩn núp trong thân xác của các phi hành gia. Tuy đã dùng đến loại bom đặc chế nhưng vì chúng nhanh chóng lột xác mà nên cả hai con quái vật đều không chết. Hiện tại chúng đã tái sinh."

Lê Dạ giải thích qua loa đối với thiếu niên. Hắn đặt cậu lên xe cảnh sát. Sau đó liền biến mất.

{Dao Dao ơi, tự nhiên tôi thấy trong phòng của quái vật an toàn hơn rất nhiều. Chúng ta quay lại đó đi.}

Nhìn cảnh tượng cứ 5 phút có một trận bom, quả cầu màu đỏ nhịn không được mà run rẩy khóe môi. Thiếu niên ôm chặt lấy quả cầu, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt. Cậu cảm thấy không phải quái vật muốn làm hại con người, bọn họ chỉ đang bảo vệ cái "tổ" do bọn họ tạo ra. Nhưng nếu nói ra những lời này tất cả sẽ cho rằng thiếu niên phản bội lại bọn họ, phản bội lại loài người. Cậu là con người vì vậy cậu phải đứng về phía bọn họ mới đúng chứ.

{Phải rồi, Dao Dao nhìn này.}

Trong lúc cảm xúc của thiếu niên đang tệ nhất. 005 chợt lôi từ trong lồng ngực ra hai quả trứng nhỏ. Vừa rồi khi Lê Dạ muốn đập trứng, nó đã nhanh chóng thó được hai quả. Nó không biết vì sao nó lại làm vậy nhưng mà 005 đoán rằng khi nhìn thấy trứng hẳn cảm xúc của chủ nhân nó sẽ tốt hơn.

Mạc Dao im lặng cầm lấy hai quả trứng. Trứng vẫn còn rất ấm.

Lúc này bên vai cậu chợt bị một bàn tay khẽ vỗ. 005 sợ hãi vội vàng giấu trứng đi.

"Là bọn em." - Lâm Niệm Niệm mỉm cười chỉ tay về phía Vũ Đồng phía sau mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook