Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Chương 19: Ngủ ngon Aisha (2)
Cà Phê Đắng
16/02/2023
[Mạc Dao, mau tỉnh lại đi.]
[Mạc Dao!]
[Có ma kìa!]
Nghe đến hai từ cuối thiếu niên liền mở choàng mắt ra. May mắn, đập vào mắt cậu lúc này là đỉnh màn hoa lệ thay vì khuôn mặt ghê rợn nào đó. Mạc Dao vươn tay dụi dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy, tóc đen theo động tác của thiếu niên mà phủ xuống hai vai.
"Sao vậy 197?"
Mạc Dao không có thói gắt ngủ nhưng mỗi khi tỉnh dậy cậu phải mất một lúc lâu mới có thể lấy lại tinh thần. Bình thường thiếu niên đã bày ra dáng vẻ ngô nghê không thông minh rồi, khi ngủ dậy cậu càng giống như lật đật chỉ biết lắc trái lắc phải trên giường.
[Vì sao lại như thế này?]
Giọng điệu vị quản lý có chút sốt sắng mà dò hỏi thiếu niên.
"Sao cơ ạ?"
[Cậu... Cậu đang ngủ ở trên giường.]
Thì người vốn dĩ là ngủ trên giường mà.
Như đọc được suy nghĩ của thiếu niên, quả cầu màu xanh hơi lạnh giọng nhắc nhở cậu.
[Mạc Dao, hôm qua cậu ngủ trên ghế dài.]
"Ghế dài?"
Động tác dụi mắt của thiếu niên hơi dừng lại như đang suy nghĩ gì đó. 197 rất kiên nhẫn đội thiếu niên nghĩ ngợi xong, cuối cùng gương mặt xinh đẹp kia mới "A" lên một tiếng như đã hiểu ra tất cả.
"Chẳng... chẳng lẽ ngày hôm qua tôi mộng du bò lên giường đè chết vị hôn phu rồi sao?" - Thiếu niên run rẩy dùng chăn trùm lên người mình. - "Chúng ta sẽ không bị chém đầu chứ?"
[...]
197 nhận ra một lý lẽ mới, đó chính là không nên trò chuyện với thiếu niên này trong 15 phút đầu khi cậu vừa thức dậy. Nó im lặng chờ thiếu niên suy nghĩ xong vấn đề đè chết người đi tù bao năm, luật pháp thời hiện đại có áp dụng với thời trung đại hay không, vô ý gϊếŧ người liệu có được khoan hồng... sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
[Vincent Gelbero vẫn còn sống.]
Thiếu niên "ồ" lên một tiếng. Mấy ngón tay còn đang bận tính toán năm tù cũng từ từ bỏ xuống. Không phải đi tù. Vui quá.
[Điều kì lạ ở đây là sáng nay từ một kẻ sắp chết ở trên giường hắn ta đột nhiên khỏe mạnh lại. Người hôm qua đem cậu lên giường có lẽ là hắn ta.]
"Đáng... đáng sợ vậy."
Một kẻ ốm yếu, gần đất xa trời bỗng dưng khoẻ lại, thậm chí còn có thể bước xuống giường đi đi lại lại. Người nhà sẽ cho rằng đây là kỳ tích nhưng người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là sự kiện quái đản, là ma quỷ ám lên.
"Sẽ không phải là ma chứ?"
[Không đâu. Tiêu chuẩn của công ty là không nhận chương trình có độ kinh dị quá nặng đối với người mới.]
Không phải ma quỷ chẳng lẽ là thần thánh?
Mạc Dao cùng quản lý 197 nghĩ mãi không ra cuối cùng cả hai quyết định không nghĩ nữa. Phía ngoài cửa đã có người hầu đến nhắc nhở cậu xuống dùng bữa sáng. Thiếu niên dù lưu luyến hơi ấm trong chăn cũng phải lê xác xuống giường. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải mặc lại đồ cũ nhưng không ngờ rằng vị tử tước Gelbero đã cho người chuẩn bị sẵn trang phục cho thiếu niên.
Khác với váy trắng quá mức giản đơn ngày hôm qua, thứ Mạc Dao phải mặc ngày hôm nay là một bộ váy màu đỏ tía. Váy rất dài, phần phía trước ngực sử dụng ruy băng nhung để kết lại thành một chiếc nơ, hai phần tay áo được phủ đăng ten trắng sữa, diêm dúa nhưng cũng không kém phần trang trọng.
Thiếu niên lúng ta lúng túng làm theo hướng dẫn của 197 nhưng váy quá khó mặc hơn nữa còn rất nặng vậy nên khi cậu mặc được váy thì cả khuôn mặt đã đỏ bừng, tóc tai rối loạn.
[Bình thường mấy chuyện này sẽ có người hầu phục vụ nhưng chắc là do chúng ta bị ghét nên một thân một mình tự làm tất cả.]
"Chị gái con chủ buôn đã làm gì mà khiến người khác ghét cay ghét đắng như vậy?"
Đường cong khoé môi của thiếu niên hơi rủ xuống. Vì váy quá bất tiện nên thiếu niên quyết định ngồi luôn xuống nền nhà để đi tất.
[Quyến rũ người đã có vợ, hãm hại bạn thân, có thai khi chưa cưới, dụ dỗ anh trai...]
"..."
[Về phía nguyên chủ, sau khi chấp nhận giao dịch với con gái chủ buôn nguyên chủ đã viết thư tán tỉnh cả con trai trên danh nghĩa của chồng mình, Edward Gelbero.]
"..."
Mạc Dao đột nhiên hiểu ra rằng vì sao đạo diễn lại đưa ra nhiệm vụ người chơi phải tìm mọi cách trụ lại trang viên rồi. Vì nguyên chủ cùng người nguyên chủ muốn thế thân quá hư nên bị nhiều người ghét. Nếu là Mạc Dao, cậu cũng sẽ không chơi cùng những người như vậy.
[Đừng lo lắng, chỉ là npc thôi.]
197 vươn cánh tay nhỏ xíu của mình xoa xoa đầu thiếu niên. Nó có chút ân hận vì nhận vai diễn này rồi. Thiếu niên mềm mại như vậy, bị người khác bắt nạt cũng không dám phản kháng. Nếu như ai đó làm trò quá đáng hơn thì sao?
[Tô son môi đi.]
Thấy Mạc Dao tính đi ra khỏi phòng, 197 vội vàng ngăn cậu lại. Trên thực tế, thiếu niên không tô son thì môi cậu cũng đủ đỏ mọng rồi nhưng 197 lại mong muốn thiếu niên có thể giấu đi sắc môi thật mà phủ lên lớp son đỏ choét đầy gai mắt. Mạc Dao ngoan ngoãn làm theo, cậu còn cẩn thận hỏi quản lý xem có cần xịt nước hoa không.
[Xịt đi.]
Lọ nước hoa này là của nguyên chủ tự bỏ tiền ra mua. Mùi hương xịt lên không phải không thơm nhưng luôn khiến người khác cảm thấy chủ nhân của hương này không phải là gái làng chơi thì cũng là kẻ không đứng đắn. 197 biết làm như vậy sẽ khiến Mạc Dao bị ghét nhưng ít ra cũng sẽ khiến người khác cảm thấy thiếu niên không dễ bắt nạt. Nó không ngây thơ như 005, nó biết xinh đẹp như thiếu niên sẽ càng dễ thu hút những điều âm u, nhớp nháp nhất của tòa trang viên này.
*****
"Bao giờ mới được ăn?"
Bàn ăn rộng rãi bày biện đủ loại sơn hào hải vị. Đựng trong những chiếc cốc xa hoa ấy là những giọt rượu vang được ủ lâu năm. Đồ ăn đã sớm nguội ngắt nhưng hai vị chủ nhân trẻ tuổi của trang viên vẫn chưa được nếm một chút hương vị giòn rụm của đồ ăn. Ngồi ở hàng ghế bên trái là một thiếu nữ trẻ tuổi đang chống cằm nhìn vào ly bạc rỗng tuếch của mình. Năm nay nàng mười sáu tuổi rồi nhưng vì được gia tộc nuông chiều nên khuôn mặt thiếu nữ vẫn chưa rút đi nét ngây ngô có phần hống hách của trẻ con. Nàng quá xinh đẹp. Dường như mọi nét đẹp nhất của người mẹ Diana đều được kế thừa trên gương mặt của thiếu nữ. Điều duy nhất mà nàng giống với cha mình có lẽ là mái tóc màu nâu cà phê được thiếu nữ chăm sóc hết sức tỉ mỉ. Nàng là Aisha, tiểu thư Aisha Gelbero của toà trang viên rộng lớn này.
Khác với vẻ thiếu kiên nhẫn của em gái, ngồi đối diện với thiếu nữ xinh đẹp là một chàng trai lớn tuổi hơn với đường nét khuôn mặt có phần giống nàng. Nếu như em gái thừa hưởng hết nét đẹp của mẹ thì người thanh niên đang yên lặng nhấm nuốt rượu này đây lại mang nhiều phần tương tự người cha Hahn Fergus và có gì đó giống người cậu Vincent Gelbero của mình. Hắn có một mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng. Con ngươi xanh lam toát lên vẻ phong lưu hào hoa nhưng cũng không kém phần thân sĩ của một vị quý tộc. Nhưng chỉ những người thân cận với hắn mới biết hắn có bao nhiêu ác liệt, độc đoán. Nếu nói Vincent là một con sói cô độc, tàn nhẫn thì Edward Gelbero chính là một con chó điên chính hiệu.
Lúc này đây, cả hai cô cậu nhà Gelbero đều phải ngoan ngoãn ngồi trong nhà ăn chờ đợi người mẹ kế mới đến đây. Sau khi khoẻ hơn, tử tước Vincent đã rời khỏi trang viên chỉ để lại yêu cầu hai đứa con trên danh nghĩa của mình phải chờ Mạc Dao thức dậy mới có thể bắt đầu bữa ăn. Cả Aisha và Edward đều không thích người mẹ kế này. Khoan nói đến việc một người xa lạ chạy đến tranh gia sản của nhà Gelbero, riêng việc tiếng xấu của mẹ kế đã lan đến toàn vùng này cũng đủ khiến hai người khó chịu đến nỗi không muốn ăn chung một bàn. Nhưng khác với Aisha, Edward không vì những tiếng xấu đó mà ghét mẹ kế này bởi vì hắn biết "mẹ kế" cũng không phải là mẹ kế. Hắn chẳng chút khó khăn mà điều tra ra con gái chủ buôn kia đã chửa ễnh bụng và đành phải cắn răng thuê một gã đàn ông giả gái đến đây thế thân. Dẫu sao đây là việc riêng của Vincent, hắn không rảnh rỗi mà vạch trần trò giả trang ngu ngốc này. Nhưng gã đàn ông kia lại đần độn đến nỗi cho rằng bản thân có đủ sắc đẹp để tán tỉnh bất cứ người đàn ông nào, liền viết thư gạ gẫm Edward. Những dòng chữ ghê tởm vẫn còn đọng lại trong đầu người thanh niên thậm chí mỗi câu văn đều mang theo chút dính nhớp, bẩn thỉu của một kẻ hoang tưởng đến tột cùng. Bị đồng tính gửi thư đã quá sức chịu đựng đối với vị thiếu gia kiêu ngạo nhà Gelbero, nay kẻ kia lại chẳng biết điều đi rêu rao lá thư ấy khắp nơi, phá hoại thanh danh của hắn càng khiến Edward có thêm lý do để đuổi người "mẹ kế" lăng loàn này ra khỏi trang viên.
Táp... táp...
Từ trên lầu chợt vang lên tiếng gót giày va chạm với mặt sàn. Sắc mặt cô cậu nhà Gelbero chợt trở nên xám xịt. Dù không muốn nhưng bọn họ biết sống trong một căn nhà thì việc đối mặt với mẹ kế là điều không tránh khỏi.
Tiểu thư Aisha vốn ôm tâm lý sẽ nhìn thấy một ả đàn bà với thân hình bốc lửa, ăn mặc hở hang không ngừng uốn éo đi vào nhà ăn nhưng không ngờ rằng hiện ra trước mặt hai người lại là một bóng dáng nhỏ bé.
Aisha: ...
Ả mẹ kế còn mang cả con riêng đến đây sao?
Ngay cả thiếu gia Edward cũng không ngờ tới người nói với mình những lời sắc tình trong thư lại nhỏ như vậy, thậm chí hắn còn hoài nghi vị mẹ kế trước mặt còn ít tuổi hơn Aisha. Lời mỉa mai hắn chuẩn bị khi mẹ kế xuất hiện cũng như vậy mà nghẹn lại ở cổ họng.
Mạc Dao bị hai người nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc. Cậu theo bản năng muốn rũ mắt xuống né tránh nhưng 197 ở bên tai không ngừng động viên thiếu niên. Dù sao tính theo chức vị thì hai người này đều là hậu bối của cậu. Dẫu cả hai có hận không thể lôi thiếu niên vào một góc đánh vài cái thì cũng không dám làm gì xằng bậy trước mặt nhiều người.
"Chúng... chúng ta bắt đầu ăn cơm."
Chọn đại một vị trí, thiếu niên nhỏ giọng nhắc nhở hai người. Vì bản thân đang giả gái nên cậu chỉ có thể đè giọng xuống sao cho mềm mỏng nhất nhưng lại vụng về khiến ấm điệu có phần nghẹn ngào. Bàn tay cầm rượu của Edward hơi run lên.
Hắn nhịn không được mà nhìn chăm chú vào thiếu niên. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với cách ăn của quý tộc nên mọi động tác đều chậm chạp vô cùng tựa như đang cố gắng hồi tưởng lại cách dùng món đồ này như thế nào. Sau đó thiếu niên uể oải cảm thấy dùng dao dĩa quá khó khăn liền trực tiếp cầm lấy thìa để ăn. Thiếu niên ăn rất chăm chú hoàn toàn không để ý chút nào đến xung quanh mà chỉ hơi phồng má nhai thức ăn trong miệng. Rõ ràng chỉ là động tác ăn bình thường nhưng người thanh niên lại như dính ma chú mà không rời mắt khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn kia. Thậm chí khi thiếu niên nuốt đồ ăn hắn cũng theo bản năng nuốt một chút nước bọt khiến yết hầu lên xuống.
Người này thật sự là con trai sao? Vì sao lại đẹp như vậy?
Thiếu gia nhà Gelbero ngơ ngẩn nhìn vành tai thiếu niên ẩn dưới lọn tóc đen. Vành tai mượt mà nhỏ xinh đến nỗi khiến người khác hận không thể nâng niu trong lòng. Nếu mυ"ŧ vào một chút liệu có thể khiến màu trắng sữa ấy đổi sang sắc hoàng hôn hay không?
Từ từ Edward Gelbero.
Hắn đang bị ác quỷ mê hoặc!
Người thanh niên không ngừng lẩm bẩm trong đầu như muốn để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại. Đây chắc chắn là cái bẫy mới của người này. Hắn không phải người dễ bị dụ dỗ. Hắn còn lâu mới thích đàn ông.
Người thanh niên ác ý mà đổ hết tất cả biểu hiện bất thường của mình sang cho người thiếu niên đối diện. Hắn khó chịu mà trừng mắt nhìn về phía mẹ kế giả mạo, giống như chó dữ đầy cảnh giác mà gầm gừ với vị chủ nhân đã làm tổn thương mình.
Mạc Dao dù cố phớt lờ cũng không thể nào tránh khỏi bị ánh mắt nóng rực làm ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức đồ ăn. Thiếu niên đặt thìa xuống, nhỏ giọng nói bản thân đã ăn xong rồi sau đó xách váy chạy mất.
Vị thiếu gia trẻ tuổi hơi ngẩn người liền đẩy ghế bước theo sau, hoàn toàn không chú ý bản thân mình chưa ăn một chút gì. Bàn ăn rộng lớn chỉ còn lại mình Aisha. Nàng khó hiểu nhìn theo anh trai, trong lòng nàng đột nhiên dấy lên cảm xúc khó chịu. Không phải ghét bỏ vì tính cách thối nát của mẹ kế mà chút gì đó ghen ghét với "nàng". Nàng không dám thừa nhận khi người cậu Vincent yêu cầu nàng cùng anh trai phải chờ mẹ kế dậy mới được ăn, cảm giác ghen tị đã nảy sinh trong nàng.
Phía bên kia, Mạc Dao mới xách váy chạy được vài bước đã bị Edward tóm lại. Ngay khoảnh khắc hắn chạm vào cánh tay thiếu niên, cảm xúc trơn trượt tựa như đang sờ vào vải tơ tằm thượng hạng khiến trái tim người thanh niên đập bùm bùm. Dẫu vậy ngoài mặt hắn vẫn hung dữ mà trợn trừng mắt với thiếu niên.
"Tán tỉnh người khác xong lại tỏ vẻ ngây thơ như chưa từng quen biết là sao? Hôn phu vẫn còn sống mà đã mò đi tỉnh tò với con riêng. Người khiến tôi mở mang tầm mắt đó mẹ kế."
Mạc Dao rũ mắt né tránh tầm mắt người thanh niên nhưng lại bị hắn nắm lấy cằm ép ngẩng đầu lên.
"Sao không nói gì rồi? Chẳng phải trong thư nói chuyện suồng sã lắm sao? Giờ thấy phụ thân khỏe lại nên giả đứng đắn chứ gì."
"K... không có..."
Thiếu niên hơi hé môi. Hơi nóng từ bên trong không ngừng phả vào đầu ngón tay của người thanh niên kèm theo sợi hương ngọt nị. Edward theo bản năng ghé sát thiếu niên, con ngươi xanh lam cũng dần tối lại.
"Cái gì cơ?"
"K...không có giả đứng đắn."
Cậu không phải người giả tạo. Cậu còn được 10 công dân cơ mà. Mạc Dao hơi tủi thân mà hít hít cái mũi.
Nhưng Edward lúc này làm sao nghĩ được cái gì mà giả đứng đắn với không giả đứng đắn. Khi thiếu niên mở miệng, đầu lưỡi nho nhỏ tựa như quả mâm xôi theo chuyển động của cơ miệng mà lấp ló trong tầm mắt hắn. Hắn tự hỏi nếu cắn lên liệu rằng nước sốt chua ngọt có chảy đầy khoang miệng không. Cổ họng không tự chủ mà hơi thắt lại, dịch nước bọt không ngừng phân bố khắp khoang miệng.
"Lại muốn câu dẫn tôi sao? Chẳng lẽ cậu cũng dùng cách vụng về như thế để câu dẫn Vincent? Trong thư cậu nói muốn sinh vài đứa nhỏ vậy đứa bé sẽ là con tôi hay con Vincent?"
Đây chỉ là một câu hỏi đơn thuần không hề mang chút ý mỉa mai nhưng lọt vào trong tai Mạc Dao lại mang một tầng ý nghĩa coi khinh. Thiếu niên mím môi dùng giày cao gót đạp thật mạnh xuống chân người thanh niên. Nhân lúc hắn ăn đau mà thả cậu ra, thiếu niên liền xách váy chạy đi mất.
Đến khi bóng dáng thiếu niên đã biến mất, Edward vẫn chẳng thể thoát ra khỏi cơ mê man. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh kia. Nơi ấy vẫn đọng lại chút hương nước hoa rẻ tiền nhưng ẩn sâu trong đó là hương đào ngọt nị toả ra từ cơ thể thiếu niên.
Thiếu gia nhà Gelbero bất giác đưa bàn tay lên mũi, hít một hơi thật sâu.
Thơm quá.
----------------------------------------------
Edward: Tôi là trai thẳng. Mãi mãi thẳng.
Cà Phê: Hồi đầu tên nhóc Lục Bắc cũng nói vậy á sau hắn bị xích vào đồn vì quấy rối trai nhà lành rồi. Dao Dao đừng khóc nữa. Lục Bắc bị xích lại rồi. Mau lại đây cho mị thương thương~ ❤ (ɔˆз(ˆ⌣ˆc)
Edward: ...
Edward: Tôi đổi ý rồi. Tôi cũng muốn quấy rối trai nhà lành.
[Mạc Dao!]
[Có ma kìa!]
Nghe đến hai từ cuối thiếu niên liền mở choàng mắt ra. May mắn, đập vào mắt cậu lúc này là đỉnh màn hoa lệ thay vì khuôn mặt ghê rợn nào đó. Mạc Dao vươn tay dụi dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy, tóc đen theo động tác của thiếu niên mà phủ xuống hai vai.
"Sao vậy 197?"
Mạc Dao không có thói gắt ngủ nhưng mỗi khi tỉnh dậy cậu phải mất một lúc lâu mới có thể lấy lại tinh thần. Bình thường thiếu niên đã bày ra dáng vẻ ngô nghê không thông minh rồi, khi ngủ dậy cậu càng giống như lật đật chỉ biết lắc trái lắc phải trên giường.
[Vì sao lại như thế này?]
Giọng điệu vị quản lý có chút sốt sắng mà dò hỏi thiếu niên.
"Sao cơ ạ?"
[Cậu... Cậu đang ngủ ở trên giường.]
Thì người vốn dĩ là ngủ trên giường mà.
Như đọc được suy nghĩ của thiếu niên, quả cầu màu xanh hơi lạnh giọng nhắc nhở cậu.
[Mạc Dao, hôm qua cậu ngủ trên ghế dài.]
"Ghế dài?"
Động tác dụi mắt của thiếu niên hơi dừng lại như đang suy nghĩ gì đó. 197 rất kiên nhẫn đội thiếu niên nghĩ ngợi xong, cuối cùng gương mặt xinh đẹp kia mới "A" lên một tiếng như đã hiểu ra tất cả.
"Chẳng... chẳng lẽ ngày hôm qua tôi mộng du bò lên giường đè chết vị hôn phu rồi sao?" - Thiếu niên run rẩy dùng chăn trùm lên người mình. - "Chúng ta sẽ không bị chém đầu chứ?"
[...]
197 nhận ra một lý lẽ mới, đó chính là không nên trò chuyện với thiếu niên này trong 15 phút đầu khi cậu vừa thức dậy. Nó im lặng chờ thiếu niên suy nghĩ xong vấn đề đè chết người đi tù bao năm, luật pháp thời hiện đại có áp dụng với thời trung đại hay không, vô ý gϊếŧ người liệu có được khoan hồng... sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
[Vincent Gelbero vẫn còn sống.]
Thiếu niên "ồ" lên một tiếng. Mấy ngón tay còn đang bận tính toán năm tù cũng từ từ bỏ xuống. Không phải đi tù. Vui quá.
[Điều kì lạ ở đây là sáng nay từ một kẻ sắp chết ở trên giường hắn ta đột nhiên khỏe mạnh lại. Người hôm qua đem cậu lên giường có lẽ là hắn ta.]
"Đáng... đáng sợ vậy."
Một kẻ ốm yếu, gần đất xa trời bỗng dưng khoẻ lại, thậm chí còn có thể bước xuống giường đi đi lại lại. Người nhà sẽ cho rằng đây là kỳ tích nhưng người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là sự kiện quái đản, là ma quỷ ám lên.
"Sẽ không phải là ma chứ?"
[Không đâu. Tiêu chuẩn của công ty là không nhận chương trình có độ kinh dị quá nặng đối với người mới.]
Không phải ma quỷ chẳng lẽ là thần thánh?
Mạc Dao cùng quản lý 197 nghĩ mãi không ra cuối cùng cả hai quyết định không nghĩ nữa. Phía ngoài cửa đã có người hầu đến nhắc nhở cậu xuống dùng bữa sáng. Thiếu niên dù lưu luyến hơi ấm trong chăn cũng phải lê xác xuống giường. Vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải mặc lại đồ cũ nhưng không ngờ rằng vị tử tước Gelbero đã cho người chuẩn bị sẵn trang phục cho thiếu niên.
Khác với váy trắng quá mức giản đơn ngày hôm qua, thứ Mạc Dao phải mặc ngày hôm nay là một bộ váy màu đỏ tía. Váy rất dài, phần phía trước ngực sử dụng ruy băng nhung để kết lại thành một chiếc nơ, hai phần tay áo được phủ đăng ten trắng sữa, diêm dúa nhưng cũng không kém phần trang trọng.
Thiếu niên lúng ta lúng túng làm theo hướng dẫn của 197 nhưng váy quá khó mặc hơn nữa còn rất nặng vậy nên khi cậu mặc được váy thì cả khuôn mặt đã đỏ bừng, tóc tai rối loạn.
[Bình thường mấy chuyện này sẽ có người hầu phục vụ nhưng chắc là do chúng ta bị ghét nên một thân một mình tự làm tất cả.]
"Chị gái con chủ buôn đã làm gì mà khiến người khác ghét cay ghét đắng như vậy?"
Đường cong khoé môi của thiếu niên hơi rủ xuống. Vì váy quá bất tiện nên thiếu niên quyết định ngồi luôn xuống nền nhà để đi tất.
[Quyến rũ người đã có vợ, hãm hại bạn thân, có thai khi chưa cưới, dụ dỗ anh trai...]
"..."
[Về phía nguyên chủ, sau khi chấp nhận giao dịch với con gái chủ buôn nguyên chủ đã viết thư tán tỉnh cả con trai trên danh nghĩa của chồng mình, Edward Gelbero.]
"..."
Mạc Dao đột nhiên hiểu ra rằng vì sao đạo diễn lại đưa ra nhiệm vụ người chơi phải tìm mọi cách trụ lại trang viên rồi. Vì nguyên chủ cùng người nguyên chủ muốn thế thân quá hư nên bị nhiều người ghét. Nếu là Mạc Dao, cậu cũng sẽ không chơi cùng những người như vậy.
[Đừng lo lắng, chỉ là npc thôi.]
197 vươn cánh tay nhỏ xíu của mình xoa xoa đầu thiếu niên. Nó có chút ân hận vì nhận vai diễn này rồi. Thiếu niên mềm mại như vậy, bị người khác bắt nạt cũng không dám phản kháng. Nếu như ai đó làm trò quá đáng hơn thì sao?
[Tô son môi đi.]
Thấy Mạc Dao tính đi ra khỏi phòng, 197 vội vàng ngăn cậu lại. Trên thực tế, thiếu niên không tô son thì môi cậu cũng đủ đỏ mọng rồi nhưng 197 lại mong muốn thiếu niên có thể giấu đi sắc môi thật mà phủ lên lớp son đỏ choét đầy gai mắt. Mạc Dao ngoan ngoãn làm theo, cậu còn cẩn thận hỏi quản lý xem có cần xịt nước hoa không.
[Xịt đi.]
Lọ nước hoa này là của nguyên chủ tự bỏ tiền ra mua. Mùi hương xịt lên không phải không thơm nhưng luôn khiến người khác cảm thấy chủ nhân của hương này không phải là gái làng chơi thì cũng là kẻ không đứng đắn. 197 biết làm như vậy sẽ khiến Mạc Dao bị ghét nhưng ít ra cũng sẽ khiến người khác cảm thấy thiếu niên không dễ bắt nạt. Nó không ngây thơ như 005, nó biết xinh đẹp như thiếu niên sẽ càng dễ thu hút những điều âm u, nhớp nháp nhất của tòa trang viên này.
*****
"Bao giờ mới được ăn?"
Bàn ăn rộng rãi bày biện đủ loại sơn hào hải vị. Đựng trong những chiếc cốc xa hoa ấy là những giọt rượu vang được ủ lâu năm. Đồ ăn đã sớm nguội ngắt nhưng hai vị chủ nhân trẻ tuổi của trang viên vẫn chưa được nếm một chút hương vị giòn rụm của đồ ăn. Ngồi ở hàng ghế bên trái là một thiếu nữ trẻ tuổi đang chống cằm nhìn vào ly bạc rỗng tuếch của mình. Năm nay nàng mười sáu tuổi rồi nhưng vì được gia tộc nuông chiều nên khuôn mặt thiếu nữ vẫn chưa rút đi nét ngây ngô có phần hống hách của trẻ con. Nàng quá xinh đẹp. Dường như mọi nét đẹp nhất của người mẹ Diana đều được kế thừa trên gương mặt của thiếu nữ. Điều duy nhất mà nàng giống với cha mình có lẽ là mái tóc màu nâu cà phê được thiếu nữ chăm sóc hết sức tỉ mỉ. Nàng là Aisha, tiểu thư Aisha Gelbero của toà trang viên rộng lớn này.
Khác với vẻ thiếu kiên nhẫn của em gái, ngồi đối diện với thiếu nữ xinh đẹp là một chàng trai lớn tuổi hơn với đường nét khuôn mặt có phần giống nàng. Nếu như em gái thừa hưởng hết nét đẹp của mẹ thì người thanh niên đang yên lặng nhấm nuốt rượu này đây lại mang nhiều phần tương tự người cha Hahn Fergus và có gì đó giống người cậu Vincent Gelbero của mình. Hắn có một mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng. Con ngươi xanh lam toát lên vẻ phong lưu hào hoa nhưng cũng không kém phần thân sĩ của một vị quý tộc. Nhưng chỉ những người thân cận với hắn mới biết hắn có bao nhiêu ác liệt, độc đoán. Nếu nói Vincent là một con sói cô độc, tàn nhẫn thì Edward Gelbero chính là một con chó điên chính hiệu.
Lúc này đây, cả hai cô cậu nhà Gelbero đều phải ngoan ngoãn ngồi trong nhà ăn chờ đợi người mẹ kế mới đến đây. Sau khi khoẻ hơn, tử tước Vincent đã rời khỏi trang viên chỉ để lại yêu cầu hai đứa con trên danh nghĩa của mình phải chờ Mạc Dao thức dậy mới có thể bắt đầu bữa ăn. Cả Aisha và Edward đều không thích người mẹ kế này. Khoan nói đến việc một người xa lạ chạy đến tranh gia sản của nhà Gelbero, riêng việc tiếng xấu của mẹ kế đã lan đến toàn vùng này cũng đủ khiến hai người khó chịu đến nỗi không muốn ăn chung một bàn. Nhưng khác với Aisha, Edward không vì những tiếng xấu đó mà ghét mẹ kế này bởi vì hắn biết "mẹ kế" cũng không phải là mẹ kế. Hắn chẳng chút khó khăn mà điều tra ra con gái chủ buôn kia đã chửa ễnh bụng và đành phải cắn răng thuê một gã đàn ông giả gái đến đây thế thân. Dẫu sao đây là việc riêng của Vincent, hắn không rảnh rỗi mà vạch trần trò giả trang ngu ngốc này. Nhưng gã đàn ông kia lại đần độn đến nỗi cho rằng bản thân có đủ sắc đẹp để tán tỉnh bất cứ người đàn ông nào, liền viết thư gạ gẫm Edward. Những dòng chữ ghê tởm vẫn còn đọng lại trong đầu người thanh niên thậm chí mỗi câu văn đều mang theo chút dính nhớp, bẩn thỉu của một kẻ hoang tưởng đến tột cùng. Bị đồng tính gửi thư đã quá sức chịu đựng đối với vị thiếu gia kiêu ngạo nhà Gelbero, nay kẻ kia lại chẳng biết điều đi rêu rao lá thư ấy khắp nơi, phá hoại thanh danh của hắn càng khiến Edward có thêm lý do để đuổi người "mẹ kế" lăng loàn này ra khỏi trang viên.
Táp... táp...
Từ trên lầu chợt vang lên tiếng gót giày va chạm với mặt sàn. Sắc mặt cô cậu nhà Gelbero chợt trở nên xám xịt. Dù không muốn nhưng bọn họ biết sống trong một căn nhà thì việc đối mặt với mẹ kế là điều không tránh khỏi.
Tiểu thư Aisha vốn ôm tâm lý sẽ nhìn thấy một ả đàn bà với thân hình bốc lửa, ăn mặc hở hang không ngừng uốn éo đi vào nhà ăn nhưng không ngờ rằng hiện ra trước mặt hai người lại là một bóng dáng nhỏ bé.
Aisha: ...
Ả mẹ kế còn mang cả con riêng đến đây sao?
Ngay cả thiếu gia Edward cũng không ngờ tới người nói với mình những lời sắc tình trong thư lại nhỏ như vậy, thậm chí hắn còn hoài nghi vị mẹ kế trước mặt còn ít tuổi hơn Aisha. Lời mỉa mai hắn chuẩn bị khi mẹ kế xuất hiện cũng như vậy mà nghẹn lại ở cổ họng.
Mạc Dao bị hai người nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc. Cậu theo bản năng muốn rũ mắt xuống né tránh nhưng 197 ở bên tai không ngừng động viên thiếu niên. Dù sao tính theo chức vị thì hai người này đều là hậu bối của cậu. Dẫu cả hai có hận không thể lôi thiếu niên vào một góc đánh vài cái thì cũng không dám làm gì xằng bậy trước mặt nhiều người.
"Chúng... chúng ta bắt đầu ăn cơm."
Chọn đại một vị trí, thiếu niên nhỏ giọng nhắc nhở hai người. Vì bản thân đang giả gái nên cậu chỉ có thể đè giọng xuống sao cho mềm mỏng nhất nhưng lại vụng về khiến ấm điệu có phần nghẹn ngào. Bàn tay cầm rượu của Edward hơi run lên.
Hắn nhịn không được mà nhìn chăm chú vào thiếu niên. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với cách ăn của quý tộc nên mọi động tác đều chậm chạp vô cùng tựa như đang cố gắng hồi tưởng lại cách dùng món đồ này như thế nào. Sau đó thiếu niên uể oải cảm thấy dùng dao dĩa quá khó khăn liền trực tiếp cầm lấy thìa để ăn. Thiếu niên ăn rất chăm chú hoàn toàn không để ý chút nào đến xung quanh mà chỉ hơi phồng má nhai thức ăn trong miệng. Rõ ràng chỉ là động tác ăn bình thường nhưng người thanh niên lại như dính ma chú mà không rời mắt khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn kia. Thậm chí khi thiếu niên nuốt đồ ăn hắn cũng theo bản năng nuốt một chút nước bọt khiến yết hầu lên xuống.
Người này thật sự là con trai sao? Vì sao lại đẹp như vậy?
Thiếu gia nhà Gelbero ngơ ngẩn nhìn vành tai thiếu niên ẩn dưới lọn tóc đen. Vành tai mượt mà nhỏ xinh đến nỗi khiến người khác hận không thể nâng niu trong lòng. Nếu mυ"ŧ vào một chút liệu có thể khiến màu trắng sữa ấy đổi sang sắc hoàng hôn hay không?
Từ từ Edward Gelbero.
Hắn đang bị ác quỷ mê hoặc!
Người thanh niên không ngừng lẩm bẩm trong đầu như muốn để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại. Đây chắc chắn là cái bẫy mới của người này. Hắn không phải người dễ bị dụ dỗ. Hắn còn lâu mới thích đàn ông.
Người thanh niên ác ý mà đổ hết tất cả biểu hiện bất thường của mình sang cho người thiếu niên đối diện. Hắn khó chịu mà trừng mắt nhìn về phía mẹ kế giả mạo, giống như chó dữ đầy cảnh giác mà gầm gừ với vị chủ nhân đã làm tổn thương mình.
Mạc Dao dù cố phớt lờ cũng không thể nào tránh khỏi bị ánh mắt nóng rực làm ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức đồ ăn. Thiếu niên đặt thìa xuống, nhỏ giọng nói bản thân đã ăn xong rồi sau đó xách váy chạy mất.
Vị thiếu gia trẻ tuổi hơi ngẩn người liền đẩy ghế bước theo sau, hoàn toàn không chú ý bản thân mình chưa ăn một chút gì. Bàn ăn rộng lớn chỉ còn lại mình Aisha. Nàng khó hiểu nhìn theo anh trai, trong lòng nàng đột nhiên dấy lên cảm xúc khó chịu. Không phải ghét bỏ vì tính cách thối nát của mẹ kế mà chút gì đó ghen ghét với "nàng". Nàng không dám thừa nhận khi người cậu Vincent yêu cầu nàng cùng anh trai phải chờ mẹ kế dậy mới được ăn, cảm giác ghen tị đã nảy sinh trong nàng.
Phía bên kia, Mạc Dao mới xách váy chạy được vài bước đã bị Edward tóm lại. Ngay khoảnh khắc hắn chạm vào cánh tay thiếu niên, cảm xúc trơn trượt tựa như đang sờ vào vải tơ tằm thượng hạng khiến trái tim người thanh niên đập bùm bùm. Dẫu vậy ngoài mặt hắn vẫn hung dữ mà trợn trừng mắt với thiếu niên.
"Tán tỉnh người khác xong lại tỏ vẻ ngây thơ như chưa từng quen biết là sao? Hôn phu vẫn còn sống mà đã mò đi tỉnh tò với con riêng. Người khiến tôi mở mang tầm mắt đó mẹ kế."
Mạc Dao rũ mắt né tránh tầm mắt người thanh niên nhưng lại bị hắn nắm lấy cằm ép ngẩng đầu lên.
"Sao không nói gì rồi? Chẳng phải trong thư nói chuyện suồng sã lắm sao? Giờ thấy phụ thân khỏe lại nên giả đứng đắn chứ gì."
"K... không có..."
Thiếu niên hơi hé môi. Hơi nóng từ bên trong không ngừng phả vào đầu ngón tay của người thanh niên kèm theo sợi hương ngọt nị. Edward theo bản năng ghé sát thiếu niên, con ngươi xanh lam cũng dần tối lại.
"Cái gì cơ?"
"K...không có giả đứng đắn."
Cậu không phải người giả tạo. Cậu còn được 10 công dân cơ mà. Mạc Dao hơi tủi thân mà hít hít cái mũi.
Nhưng Edward lúc này làm sao nghĩ được cái gì mà giả đứng đắn với không giả đứng đắn. Khi thiếu niên mở miệng, đầu lưỡi nho nhỏ tựa như quả mâm xôi theo chuyển động của cơ miệng mà lấp ló trong tầm mắt hắn. Hắn tự hỏi nếu cắn lên liệu rằng nước sốt chua ngọt có chảy đầy khoang miệng không. Cổ họng không tự chủ mà hơi thắt lại, dịch nước bọt không ngừng phân bố khắp khoang miệng.
"Lại muốn câu dẫn tôi sao? Chẳng lẽ cậu cũng dùng cách vụng về như thế để câu dẫn Vincent? Trong thư cậu nói muốn sinh vài đứa nhỏ vậy đứa bé sẽ là con tôi hay con Vincent?"
Đây chỉ là một câu hỏi đơn thuần không hề mang chút ý mỉa mai nhưng lọt vào trong tai Mạc Dao lại mang một tầng ý nghĩa coi khinh. Thiếu niên mím môi dùng giày cao gót đạp thật mạnh xuống chân người thanh niên. Nhân lúc hắn ăn đau mà thả cậu ra, thiếu niên liền xách váy chạy đi mất.
Đến khi bóng dáng thiếu niên đã biến mất, Edward vẫn chẳng thể thoát ra khỏi cơ mê man. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh kia. Nơi ấy vẫn đọng lại chút hương nước hoa rẻ tiền nhưng ẩn sâu trong đó là hương đào ngọt nị toả ra từ cơ thể thiếu niên.
Thiếu gia nhà Gelbero bất giác đưa bàn tay lên mũi, hít một hơi thật sâu.
Thơm quá.
----------------------------------------------
Edward: Tôi là trai thẳng. Mãi mãi thẳng.
Cà Phê: Hồi đầu tên nhóc Lục Bắc cũng nói vậy á sau hắn bị xích vào đồn vì quấy rối trai nhà lành rồi. Dao Dao đừng khóc nữa. Lục Bắc bị xích lại rồi. Mau lại đây cho mị thương thương~ ❤ (ɔˆз(ˆ⌣ˆc)
Edward: ...
Edward: Tôi đổi ý rồi. Tôi cũng muốn quấy rối trai nhà lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.