Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 105: Trình 5: Cô dâu của tà thần (6)

Cà Phê Đắng

25/02/2024

"Đứng lại! Mau đứng lại!"

Tiếng bước chân ngày càng gần, Mạc Dao đã luống cuống đến nỗi hai chân suýt mắc vào nhau nhưng thiếu niên vẫn cố gắng mà cắm đầu cắm cổ chạy. Cậu không dám tưởng tượng bản thân bị người kia tóm lại sẽ ra sao nhưng chắc chắn sẽ không chỉ đơn thuần là mắng mỏ vài câu.

Bất chợt, một hòn đá từ đâu bay đến, đập mạnh vào đầu gối thiếu niên. Mạc Dao không kịp phản ứng, cả người liền ngã sõng soài ra đất, đau đến nỗi mắt cậu nổ đom đóm. Bình thường ngã ở nền gạch phẳng lỳ đã rất đau rồi chứ đừng nói là mặt đất lởm chởm đá. Người đuổi bắt thiếu niên cũng không ngờ cậu sẽ ngã. Mà phía hòn đá bay đến là một nhóm thanh thiếu niên ăn mặc đầy phong cách, chỉ cần liếc mắt cũng biết những người này đến từ thành phố.

Đi đầu là một thiếu nữ mặc áo khoác trắng, tóc ngắn nhuộm màu tím, vừa ngậm kẹo mút vừa tiến về phía Mạc Dao.

"Tôi chặn đứng kẻ trộm rồi. Không cần cảm ơn."

Dẫu biết cô gái có ý tốt nhưng nhìn thiếu niên nằm dưới đất, người thanh niên cầm cuốc vẫn theo bản năng mà hơi nhíu mày. Hắn để cuốc sang bên cạnh, cúi xuống đỡ Mạc Dao dậy.

"Tôi... tôi không phải là ăn trộm."

Mạc Dao vừa sụt sịt mũi vừa nói. Cậu không biết vì sao người bán hàng lại đỗ xe trước bãi rau của người ta, cũng không vì sao minibus có khả năng xuyên tường lại rày xéo nát bươm đống rau. Thiếu niên chỉ biết, cằm của cậu đau quá.

"Cằm đau... cằm đau." - Thiếu niên nức nở dùng bàn tay đầy cát bụi của mình bám chặt vào áo người thanh niên.

Hắn ta bị tiếng khóc của thiếu niên làm cho rối trí làm gì còn tâm trạng quan tâm đến đống rau nữa. Người thanh niên cẩn thận nâng mặt cậu lên, quả nhiên cằm bị ma sát đến nỗi xuất hiện tơ máu.

"Đừng khóc. Nếu nước mắt chảy vào vết thương sẽ rất xót." - Hắn muốn an ủi thiếu niên nhưng chỉ có thể lúng túng mà nói ra vài câu.

"Nguyên Vi, tớ đã bảo cậu đừng xen vào chuyện của người khác rồi sao." - Bên vai thiếu nữ tóc ngắn chợt xuất hiện một bàn tay, người thanh niên có dáng người dong dỏng cao vừa đẩy mắt kính vừa nhắc nhở cô gái. - "Cậu xem, người ta bị cậu ném hại đến chảy máu rồi kìa."

"Tớ cũng chỉ muốn giúp thôi mà."

Bạch Nguyên Vi bĩu môi. Ai biết người này lại yếu ớt như vậy.

Người thanh niên đeo kính biết tính cách tiểu thư của thiếu nữ, hắn thở dài, lôi ra một chiếc khăn tay, cẩn thận giúp thiếu niên lau bụi bẩn cùng máu ở đầu gối. Dù biết là do Bạch Nguyên Vi nhưng hắn không ngờ rằng thiếu niên có thể ngã thành như vậy. Giống như... vừa bị ai đó bạo hành vậy.

"Anh Trì sẽ nhanh chóng mang thuốc đến. Cậu cố gắng chịu đựng nhé."

"Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây. Hay là để tôi đưa cậu ấy về nhà tôi cũng được."

Người thanh niên đeo kính chưa kịp đáp lại, phía sau đã vang lên tiếng cười nhạo. Nhóm người đi cùng Bạch Nguyên Vi đã lại đây hết. Trong đó có một người thanh niên tóc cam, tai đeo hoa tai, chỉ cần nhìn qua là biết là tay chơi. Mà người đi kè kè bên hắn là một cô gái tóc dài ngực bự, ăn mặc sành điệu cũng chẳng kém gì người thanh niên tóc cam. Người cuối cùng là một gã mập mặc áo kẻ caro, trên tay cầm một chiếc quạt giấy in hình nữ idol nổi tiếng.

"Những thứ chúng tôi mang theo đều là mặt hàng tân tiến nhất." - Người thanh niên tóc cam, cũng là kẻ vừa cười nhạo người thanh niên, kéo cô gái ngực bự bước lên phía trước, đầy khinh thường mà nhìn xuống người thanh niên nông thôn. - "Đám thôn dân các người ngoại trừ ngắt đại cái lá nhai để đắp thuốc ra thì biết cái gì là kháng sinh chứ."

"Đỗ Bình." - Người thanh niên đeo kính khẽ quát người bạn đồng hành của mình.

"Tạ Chi Vân, mày đừng quên mày chỉ là con của quản gia mà thôi. Cho dù lão già nhà tao có cho mày bao nhiêu quyền lợi thì mày cũng chỉ là con của người hầu kẻ hạ. Bớt bớt lại đi."

Gã thanh niên trên Đỗ Bình vừa dứt lời, không khí liền trở nên vô cùng ngột ngạt. Nếu không phải có sự xuất hiện của người đàn ông được gọi là "anh Trì" có lẽ hai người kia sẽ cãi nhau một trận to. Người tên "anh Trì" là một người đàn ông vô cùng cao, hắn không thuộc dạng cao gầy như người thanh niên đeo kính mà ngược lại lại giống như Mạc Phú Huy, toàn thân đều săn chắc. Anh Trì đội mũ lưỡi trai, ngồi xổm trước mặt thiếu niên.

Các vết thương nhanh chóng được hắn xử lý đầy thuần thục. Sau khi băng bó xong, hắn mới mở miệng, giọng nói trầm đến đáng sợ:

"Vết thương không có gì đáng ngại. Do da cậu ta quá trắng nên nhìn có chút ghê người."

"Vậy mà nói không đáng ngại." - Người thanh niên cầm cuốc không đồng tình mà nhìn xuống hai bàn tay đã bọc trắng băng vải của Mạc Dao. Hắn lo lắng không dám chạm vào, chỉ nhỏ giọng hỏi cậu. - "Cậu còn khó chịu chỗ nào không? Xin lỗi, là do tôi óc heo nên mới cho rằng cậu là ăn trộm."

Bạch Nguyên Vi đứng bên cạnh nghe người thanh niên nói vậy liền trợn trừng mắt. Gì vậy trời! Rõ ràng vừa rồi tên này còn hùng hổ la lối muốn bắt trộm, giờ lại e thẹn giống như hắn mới là tên trộm vừa bị bắt là sao? Uổng công cô chạy ra giúp người.



Mạc Dao còn đang nấc cụt không nói thành lời, cả gương mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng lên. Người thanh niên cầm cuốc nhẹ nhàng vỗ lưng cậu sau đó mới hướng mắt về phía nhóm người thành phố kia, ánh mắt không còn hiền hòa như với thiếu niên nữa, ngược lại tràn đầy cảnh giác.

"Mấy người là ai? Vì sao lại đến đây?"

"Chúng tôi đều đến từ thành phố. Về nông thôn sống mấy ngày để trải nghiệm."

"Lừa người hay gì." - Người thanh niên thuộc thôn Thủy liền lộ ra vẻ cười khẩy. - "Thôn của chúng tôi làm gì có gì mà trải nghiệm. Đám người thành phố các người nghe mấy tin đồn trên mạng nên mới tìm đến đây thì có."

Chưa để Tạ Chi Vân kịp lên tiếng, người thanh niên kia đã nắm cuốc, ánh mắt cũng dần trở nên bất thiện.

"Nơi này không cho quay chụp. Nếu không muốn bị tôi xách cổ ra khỏi đây thì mau cút về thành phố của mấy người đi."

"Quay có cái video thì làm sao? Tiền chúng tôi không thiếu. Chúng tôi sẽ chi trả đủ." - Bạch Nguyên Vi không vui mà bĩu môi. Dù sao cha cô cũng giàu nhất nhì khu Tây thành phố, tiền tiêu vặt của cô có khi còn nhiều hơn số tiền bọn người ở đây làm lụng cả một năm.

"Anh à, anh bình tĩnh chút đi. Chúng tôi không quay chụp gì hết. Chúng tôi chỉ muốn thử cảm giác sống ở nông thôn vài ngày thôi." - Vẫn là Tạ Chi Vân mang vẻ mặt hòa ái đứng ra giải hoà.

Cô gái đứng bên cạnh người thanh niên tóc cam từ nãy đến giờ đều cúi mặt nghịch điện thoại, bất giác ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Mạc Dao.

"Nếu mấy người kỳ thị người thành phố như vậy, hẳn cũng nên đuổi cậu ta đi chứ."

Bạch Nguyên Vi cũng dần chú ý thiếu niên. Da thiếu niên rất trắng, cho dù cô dùng một đống mỹ phẩm cũng chưa chắc trắng bằng cậu, chân tay lại gầy gò như que củi. Chỉ cần nhìn qua liền biết người này không sống và lớn lên ở nông thôn.

Mạc Dao bị nhiều người chú ý cũng có chút chột dạ, cậu sợ sệt không dám nhìn ai, chỉ biết rũ mắt nhìn xuống mặt đất, run giọng mà giải thích:

"Tôi... tôi không phải người thành phố. Tôi là em trai của Mạc Phú Huy."

Nếu cậu nói như vậy hẳn sẽ không bị cuốc bổ vào đầu đi.

Nhưng điều thiếu niên không ngờ tới, "anh Trì" vốn im lặng nãy giờ lại chuyển tầm mắt sang phía cậu. Bởi vì bị mũ lưỡi trai che khuất nên vừa rồi băng bó, Mạc Dao không thấy rõ mặt hắn. Hiện tại vì động tác vừa rồi mà nửa gương mặt cũng dần lộ ra, gương mặt ấy góc cạnh, điển trai và có phần giống... Mạc Phú Huy.

"Nếu cậu là em trai Mạc Phú Huy..." - "anh Trì" bình tĩnh lên tiếng nhưng lại khiến Mạc Dao cảm nhận được một tầng áp lực vô hình. - "Vậy tôi là ai?"

*****

Mạc Dao nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn về phía Mạc Trì đang đứng một góc trong sân. Dẫu Mạc Phú Huy cùng Mạc Trì có nhiều nét tương đồng, thậm chí nói hai người là anh em song sinh thì cũng đúng, nhưng ở Mạc Trì có gì đó rất âm trầm khiến thiếu niên không khỏi nghĩ đến ông ba bị trong mấy câu chuyện hồi nhỏ mình nghe.

Dù sao vị trí của cậu vốn là của Mạc Trì. Nếu như bị Mạc Phú Huy đuổi ra khỏi nhà... cậu cũng không có quyền lên tiếng. Hai người chờ một lúc lâu, cuối cùng anh trai hờ cũng về nhà. Điều đầu tiên Mạc Phú Huy nhìn đến không phải là thằng em trời đánh bỏ nhà đi suốt bảy năm mà là Mạc Dao với miếng băng to đùng ở dưới cằm. Hắn nhướng mày, bước đến bên cạnh thiếu niên.

"Chuyện này là sao? Nó đánh em?"

Mạc Trì:...

"Không phải." - Mạc Trì khô khốc đáp lại. - "Do cậu ta tự ngã."

Sau khi cẩn thận kiểm tra và thiếu niên một lượt và xác định các vết thương trên người cậu đã được băng bó hết, Mạc Phú Huy mới để thiếu niên vào trong nhà sau đó quay sang Mạc Trì.

"Trở về rồi sao?" - Giọng nói người thanh niên không mang chút chào đón nào. Dù sao, sau khi gây ra sự việc năm ấy, Mạc Trì đã thề sẽ không bao giờ về thôn Thủy nữa. Vậy mà mới chỉ bảy năm, hắn lại vác mặt về đây.

"Tôi đến đây có công chuyện chứ không phải ở lại. Còn anh? Chẳng phải cũng từng căm ghét chốn phồn hoa thành thị hay sao. Giờ lại vì đồng tiền mà mò đến đó làm công." - Mạc Trì cũng không kém cạnh mà mỉa mai lại anh trai.



Bởi vì cha mẹ mất sớm, Mạc Trì cùng Mạc Phú Huy đã từng rất yêu thương nhau. Tuy nhiên chỉ là đã từng mà thôi. Khi lớn lên, bởi vì tư tưởng khác nhau mà khoảng cách giữa hai người ngày một lớn. Mạc Phú Huy thích ở lại thôn Thủy, dù không quan tâm mấy phong tục ở nơi này lắm nhưng vì làm tròn chữ hiếu, hàng năm hắn vẫn thay cha mẹ mình mổ gà, mổ lợn tế thần linh. Mạc Trì lại ngược lại, hắn tiếp thu tri thức khoa học, một mực bài trừ mê tín dị đoan. Vì để chứng minh thần linh không có thật, thiếu niên mười tám tuổi đã phá tan buổi tế tà thần. Bị thôn dân cô lập, Mạc Trì muốn cùng Mạc Phú Huy rời khỏi nơi này. Tuy nhiên anh trai hắn vẫn một mực muốn ở lại đây, bên cạnh đó còn lên án hành vi của Mạc Trì.

Hiềm khích giữa hai anh em nảy sinh, Mạc Trì chỉ có thể một thân một mình chạy đến thành phố. Giờ gặp lại, tuy mâu thuẫn năm xưa cũng không còn, nhưng cả hai vẫn không cho nhau sắc mặt tốt. Mạc Trì không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hắn vô thức chuyển hướng sang Mạc Dao.

"Đứa trẻ kia... là ai?"

Mạc Trì không biết thiếu niên bao nhiêu tuổi nhưng dựa vào vóc dáng thì hẳn mới học cấp ba thôi. Hắn biết Mạc Phú Huy cũng không phải loại tốt lành gì, sẽ chẳng bao giờ tùy tiện nhặt món đồ gì đó ngoài đường rồi đem về nhà. Chẳng lẽ thiếu niên cũng giống như đám người Bạch Nguyên Vi, là thiếu gia nhà ai muốn về nông thôn trải nghiệm?

Mạc Trì cười nhạo, lục lọi túi quần rồi lôi ra một bao thuốc lá. Đúng là giàu chán rồi nên muốn thử cảm giác nghèo. Tuy nhiên câu trả lời của anh trai lại khác xa với tưởng tượng của hắn:

"Chị dâu mày đấy."

Lạch cạch. Điếu thuốc lá chưa kịp châm thuốc đã rơi xuống nền đất đen.

*****

Người thanh niên cầm cuốc dẫn đám người Bạch Nguyên Vi đến nhà trưởng thôn. Đúng như bọn họ dự đoán, chỉ vài đồng tiền là tên trưởng thôn kia đã đồng ý cho bọn họ ở lại, tuy nhiên với một điều kiện là không được quay chụp bất cứ thứ gì. Đỗ Bình ngoài mặt nói đồng ý nhưng lại âm thầm nháy mắt với Diệp Kiến, gã mập đi cùng bọn họ cũng chính là một tay quay phim có kinh nghiệm.

Tạ Chi Vân đã đi kiếm chỗ ngủ lại, Diệp Kiến thì quay lại xe lấy đồ. Đỗ Bình ôm bạn gái hot girl Lưu Uyển Nhu ngồi trên ghế đá. Bạch Nguyên Vi lấy từ trong túi ra một cái kẹo mút, lột vỏ rồi cho vào miệng.

"Không biết anh Trì lại chạy đi đâu rồi. Nghe anh bảo hắn từng sống ở thôn Thủy mấy năm, em mới nể mặt cho đi cùng làm vệ sĩ. Giờ lại mất tăm mất tích."

"Chắc anh ta đi giải quyết việc riêng. Em an tâm, hiện tại chúng ta vẫn chưa bắt đầu khám phá, anh Trì có ở đây hay không cũng không quan trọng đâu."

Khác với Tạ Chi Vân, Đỗ Bình có thể khinh thường nhục mạ hắn được nhưng với Mạc Trì, hắn vẫn mang tâm lý có chút sợ sệt. Giống như cha của Bạch Nguyên Vi, gia đình Đỗ Bình cũng thuộc dạng làm ăn bất chính. Tuy nhiên, nhà hắn không chỉ đơn thuần mờ khu phố đèn đỏ hay đòi nợ thuê như nhà bên kia, cha hắn buôn bán thuốc phiện. Tất nhiên, kẻ muốn giết cha hắn cũng rất nhiều. Để bảo toàn mạng sống cho mình, lão già nhà hắn đã thuê rất nhiều vệ sĩ và nổi bật nhất là Mạc Trì. Nghe nói tên này từng làm lính đánh thuê vài năm, sau này được cha hắn mất một khoản tiền lớn để rước về.

Quả thật Mạc Trì rất được việc. Hắn ta đã cứu cha hắn vài lần. Đáng tiếc gia đình Đỗ Bình chỉ có mình hắn là độc đinh. Nếu như nhà hắn có thêm cô em gái có lẽ cha hắn đã gả cho Mạc Trì nhằm giữ người này ở lại. Nhưng nghĩ cũng khó, Đỗ Bình nhếch mép cười khẩy, tên vệ sĩ đa tài của ông già nhà hắn đã chính miệng thừa nhận hắn bị liệt dư*ng mà.

"Nghĩ gì mà cười tủm tỉm nãy giờ thế. Đừng nói với em là anh tơ tưởng cô nào đấy nha. Chị Uyển Nhu không đủ đẹp hay sao hả?" - Bạch Nguyên Vi đùa giỡn mà vung vẩy cây kẹo mút trước mặt Đỗ Bình.

Gã thanh niên không hề do dự mà ngậm lấy kẹo mút mà Bạch Nguyên Vi ăn dở. Hắn duy trì nụ cười trên môi, dùng con mắt đa tình mà liếc nhìn thiếu nữ tóc ngắn.

"Tơ tưởng ai? Em sao?"

"Anh kìa, đừng nói như vậy. Không sợ chị Uyển Nhu ghen sao."

Đỗ Bình cười lớn hơn. Hắn quay sang thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh, cọ cọ đầu vào ngực nàng.

"Uyển Nhu, em ghen sao? Em đừng hiểu lầm. Anh với Nguyên Vi chỉ là anh em tốt thôi."

Thiếu nữ xinh đẹp kia lại giống pho tượng không có sức sống. Nàng rũ mắt, lông mi cong dài che mất nửa con ngươi.

"Không sao đâu. Em biết mà."

- ------------------------------------

Cà Phê: "Phan Kim Liên" Mạc Dao câu dẫn "Võ Tòng" Mạc Trì (ʃƪ˶˘ ﻬ ˘˶)

Vừa lùn vừa xấu "Võ Đại Lang" Mạc Phú Huy:...

Hoang răm vô độ "Tây Môn Khánh" Cố Húc:...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook