Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 107: Trình 5: Cô dâu của tà thần (8)

Cà Phê Đắng

25/02/2024

Mạc Phú Huy được ông chủ Bạch gọi đến văn phòng. Người đàn ông bày tỏ sự tán thưởng đối với người thanh niên. Được ông chủ khen, Mạc Phú Huy cũng chỉ cúi đầu nói cảm tạ, hoàn toàn không tỏ ra kiêu ngạo.

"Phải rồi, tôi có một cô con gái tên Bạch Liễu Liễu. Con bé rất thích cậu, chi bằng cậu gặp mặt con bé một lần."

"Xin lỗi ông chủ, tôi đã có người trong lòng. Không thể gặp mặt cô gái khác." - Mạc Phú Huy không hề do dự mà thẳng thừng từ chối.

"Phú Huy à, cậu biết con gái tôi là cành vàng lá ngọc. Nếu như con bé hài lòng với cậu cũng có nghĩa là tôi hài lòng với cậu. Cậu không muốn vươn càng xa sao? Tôi chỉ có hai cô con gái. Sự nghiệp sau này hẳn nên giao cho những người như cậu."

"Xin lỗi ông chủ, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng với vị trí hiện tại của mình."

Mặc cho ông chủ Bạch có nói thế nào người thanh niên vẫn chỉ lặp lại lời từ chối. Cuối cùng ông chủ Bạch chỉ biết thở dài.

"Cậu làm ta có cảm giác chẳng có gì khiến cậu để tâm hết. Hẳn vị kia nhà cậu rất đẹp. Thôi về đi, cậu được việc như vậy ta cũng chẳng nỡ đuổi."

"Tôi xin phép."

Mạc Phú Huy cúi gập người chào ông chủ của mình sau đó dứt khoát quay người đi. Đợi hắn đi rồi vị trợ lý mới đẩy cửa bước vào, sau lưng hắn là một người phụ nữ da dẻ nhăn nheo, mắt nhắm nghiền, trên người mặc áo choàng thật dài màu đen. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy trên cổ bà ta là một con rắn nhỏ đang lè lưỡi nhìn chằm chằm ông chủ Bạch. Đây chính là thầy pháp mà ông ta mời tới.

"Thầy Dạ, ngài thấy cậu ta thế nào?"

Người tên thầy Dạ hơi hé mắt để lộ đôi mắt trắng dã không có con ngươi. Tuy nhiên bà ta vẫn khiến người đối diện cảm giác bà ta đang nhìn chằm chằm về phía này.

"Cho dù là ngày sinh hay cung mệnh, cậu ta hoàn toàn phù hợp với tiểu thư."

Nghe vậy ông chủ Bạch gấp không chờ nổi mà hỏi tiếp:

"Vậy bao giờ có thể cử hành hôn lễ?"

Thầy Dạ suy tính một lúc rồi nói:

"3 ngày nữa."

Trợ lý đứng bên cạnh đã bị cảm giác sởn gai ốc dọa cho trắng bệch mặt mũi. Hắn nhịn không được mà lên tiếng:

"N-nhưng chẳng phải Mạc Phú Huy đã có vợ rồi sao..."

"Thì sao chứ." - Ông chủ Bạch cười khẩy. - "Lẫm Lẫm nhà ta cũng mất còn rất trẻ. Con bé ở dưới đó hẳn cô đơn lắm. Cần phải tìm người giúp con bé không buồn mới được."

*****

Diệp Kiến lấy máy quay ra bắt đầu setup khung hình. Bạch Nguyên Vi nhanh chóng vào vai nữ youtube thân thiện, kéo tay Đỗ Bình không ngừng chỉ đông chỉ tây bày ra điệu bộ dễ thương. Trong khi đó Tạ Chi Vân sẽ vào vai người dân thôn Thủy, bắt đầu giới thiệu về các phong tục, buổi lễ tế ở đây. Tất nhiên mọi thông tin đều là do bọn họ lấy từ trên mạng rồi đắp nặn. Chủ yếu là biến người dân thôn Thủy thành một đám kỳ dị, tin răm rắp vào các hủ tục.

Mạc Dao ngồi dưới gốc cây, cằm tựa lên đầu gối, nhìn nhóm người kia bận rộn quay chụp cũng cảm thấy vui vẻ. Dù sao cậu ở đây mấy tuần,người cậu tiếp xúc cũng chỉ có Cố Húc và Mạc Phú Huy.

Được một lúc, Bạch Nguyên Vi kêu mệt nên tất cả đành phải kết thúc công việc quay chụp buổi sáng.

"Mạc Dao, đi hái quả dại với tôi không?" - Không giống như Bạch Nguyên Vi, Tạ Chi Vân còn khá thích thiếu niên ngoan ngoãn như Mạc Dao, hắn vẫy vậy cậu lại gần phía mình, chỉ chỉ mấy cây quả dại gần đó. - "Vừa rồi trên đường đi, tôi phát hiện ra kha khá quả dại ăn được."

Tất nhiên Mạc Dao liền vui vẻ đồng ý đi cùng người thanh niên đeo kính. Mạc Trì đứng một góc theo bản năng muốn đi qua nhưng nghĩ một lúc hắn lại không đi cùng hai người. Nếu hắn cứ kè kè bên thiếu niên sẽ khiến người nọ hiểu lầm rằng hắn ngầm đồng ý mối quan hệ này. Chỉ là không hiểu sao ánh mắt của hắn vẫn luôn liếc về hướng hai người vừa đi, ngay cả Bạch Nguyên Vi đến bắt chuyện, Mạc Trì cũng không đáp lại.

Thời gian trôi qua hơn nửa tiếng, Mạc Dao mới cùng Tạ Chi Vân quay lại. Hai người hái rất nhiều, không chỉ đựng đầy rổ mà còn đựng sang cả mũ rơm của Mạc Phú Huy. Bên trong có đủ loại quả từ táo dại, mâm xôi đến dâu tằm.

"Anh Trì nói gần đây có sông, chúng ta mang mấy thứ này ra rửa rồi hãy ăn." - Diệp Kiến đề nghị. Mọi người cũng tính đi rửa chân tay liền đồng ý đi theo hắn.

Sông không xa, tất cả đều thống nhất đi bộ tiện thể tìm thêm vị trí cho buổi quay chụp chiều nay. Mạc Trì đi bên cạnh Mạc Dao, rũ mắt nhìn thiếu niên ôm mũ rơm đầy ắp quả dại. Hôm nay thời tiết không nóng lắm, nhóm Bạch Nguyên Vi quay chụp cả buổi sáng cũng chỉ đổ chút mồ hôi nhưng gương mặt thiếu niên đã đỏ giống như phát sốt. Trên chóp mũi có một màng mồ hôi mỏng, môi cũng không biết vì sao càng hồng hơn. Nếu người nào không biết còn cho rằng cậu vừa bị ai đó kéo vào trong bụi cây hôn đến khụt khịt mũi.

Giống như hôm qua, cũng bị Mạc Phú Huy hôn đến phát khóc.

Mạc Trì phiền não vội vàng chuyển mắt đi chỗ khác nhưng tay vẫn lấy mũ trên đầu mình, đội lên đầu thiếu niên. Mũ của hắn có chút to, Mạc Dao phải hơi ngửa đầu lên mới thấy đường. Nhưng thiếu niên vẫn cong mắt cười với hắn, dùng giọng điệu mềm như bông mà nói với Mạc Trì:

"Cảm ơn, anh Trì." - Cậu học theo Tạ Chi Vân mà gọi hắn một tiếng "anh Trì".

Mạc Trì không đáp lại nhưng trong lòng đã thầm chửi tục. Vành tai đã đỏ giống như sắp nhỏ ra máu.

Nhóm người bọn họ nhanh chóng tìm được con sông. Nước sông trong vắt, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy mát rượi. Bạch Nguyên Vi không nhịn được mà cởi giày ngâm chân trần xuống sông. Đỗ Bình thấy vậy liền vui đùa mà hỏi Mạc Trì.

"Mạc Trì, nước sông trong như vậy liệu có người chết không? Nghe nói người chết sẽ hóa thành ma da nhỉ?"

"Đỗ Bình! Anh đừng có mà dọa em." - Bạch Nguyên Vi bĩu môi dùng chân hất nước về phía hắn. Tuy nhiên Mạc Trì đột nhiên lên tiếng dọa thiếu nữ cứng còng cả người:

"Có. Tôi cũng từng suýt chết ở đây."

"Ặc."

Thấy mặt ai cũng nghiêm trọng, Diệp Kiến liền cười xòa:

"Chúng ta rửa chân tay ở rìa bờ sông thôi chứ có phải tắm sông đâu mà mấy người các cậu sợ."

"Cũng phải ha, chi bằng chiều nay để Tạ Chi Vân giả làm ma da kéo chân xong Đỗ Bình cứu em. Được không?"



Trong lúc nhóm người Bạch Nguyên Vi còn đang vui đùa, Mạc Dao ôm mũ rơm đến bên rìa mép sông, cẩn thận rửa sạch quả dại. Trong lúc thiếu niên đang tỉ mẩn làm tròn công việc của mình, từ dưới mặt sông chợt vươn lên một cánh tay trắng bệch, sau đó nửa cái đầu phụ nữ chợt trồi lên. Người phụ nữ có gương mặt tái nhợt, hai mắt trắng dã, hướng tầm nhìn về phía thiếu niên.

"Tìm... thấy rồi. Tìm thấy tân nương rồi."

Mạc Dao hoảng sợ kêu lên một tiếng vội vã vùng ra khỏi người phụ nữ. Tuy nhiên ả ta nắm rất chặt, tuy không làm đau Mạc Dao nhưng lại giống như dính lên keo 502 khiến cậu không tài nào thoát được.

Hành động của thiếu niên nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, Mạc Trì và Tạ Chi Vân là hai người chạy đến đầu tiên. Khi nhìn thấy Mạc Trì, ả ma nữ kia vội vàng buông Mạc Dao ra rồi biến mất.

"Sao vậy?"

"Ma... ma nữ..." - Thiếu niên bị dọa đến mặt trắng bệch, chỉ biết túm chặt áo Tạ Chi Vân mà mấp máy môi.

Mạc Trì không hề do dự bước xuống vị trí Mạc Dao vừa chỉ nhưng ngoại trừ sỏi đá ra hắn chẳng thấy gì.

"Không có gì ở đây. Có lẽ nó đã biến mất rồi." - Mạc Trì quay lại bờ sông nhìn thiếu niên còn hoảng sợ đến nỗi cứng đờ cả người.

"Chẳng lẽ ma da có thật?" - Tạ Chi Vân nhịn không được mà hỏi.

"Cậu bị ngu à? Thời đại này lấy đâu ra ma quỷ." - Bạch Nguyên Vi cười nhạo. - "Do cậu ta tự bịa ra dọa chúng ta thôi."

"K-không phải, em thật sự thấy nó mà. Đấy là một con ma nữ tóc dài tròng mắt trắng dã, còn gọi em là... là..."

Mạc Dao có chút do dự không dám nói hết câu. Cậu là con trai, vì sao ả ta lại gọi cậu là tân nương?

"Kể chuyện còn giả hơn mấy tay trên mạng. Nhìn xem, quả dại rơi hết xuống sông rồi. Đúng là phí mà."

"Không sao, chúng ta hái cũng nhiều mà." - Tạ Chi Vân mỉm cười vỗ đầu an ủi Mạc Dao, chuyện cậu bị ma nữ tấn công cứ như vậy mà bị lãng quên.

Thiếu niên có chút buồn tủi khi mọi người không tin mình nhưng rất nhanh Tạ Chi Vân lôi kéo cậu trò chuyện khiến cậu không còn để ý vụ việc vừa rồi nữa. Người thanh niên đeo kính đưa cho cậu một nắm mâm xôi. Quả nhìn mọng nước như vậy nhưng ăn vào thì chua đến tận óc, thiếu niên không nỡ từ chối Tạ Chi Vân, chỉ biết cắn răng bỏ thêm một quả nữa vào miệng.

Mạc Trì ở bên cạnh thấy vậy có chút buồn cười, hắn chìa tay ra trước mặt thiếu niên, vẫn là giọng điệu có phần lạnh nhạt:

"Không ăn được thì đừng cố. Mau nhè ra đi."

Mạc Dao giống như chờ người người thay mình chịu khổ, liền vội vàng nhả quả dại trong miệng ra.

"..."

Hắn chìa tay ra ý bảo thiếu niên đưa hết mâm xôi cho mình chứ không bảo cậu nhè quả vào tay hắn. Tuy không ghê tởm nhưng mà mấy hành động như vậy hẳn thuộc về phạm vi người yêu. Vậy mà thiếu niên còn hồn nhiên không biết, vươn lưỡi liếm liếm sạch chút nước quả trên môi sau đó liền nhe răng cười với Mạc Trì.

"Anh Trì, ăn quả mâm xôi không?" - Miệng thì nói như vậy nhưng cậu đã cầm mâm xôi nhét vào túi quần của người thanh niên.

Quần là hắn mượn của Mạc Phú Huy, chất vải không tính là tốt, vô cùng mỏng. Khi Mạc Dao thò tay vào bên trong, mặc dù vẫn cách nhau một lớp vải nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của thiếu niên đang áp sát mình, chưa kể tay cậu còn rất gần dương v*t của hắn.

Mạc Trì nói bản thân bị rối loạn cương dương là để tránh ông chủ đẩy phụ nữ lên giường mình, trên thực tế tính năng của hắn vẫn đầy đủ chỉ là rất ít khi thủ d*m. Tuy nhiên bị Mạc Dao sờ tới sờ lui như vậy, thứ kia lại dần có xu hướng ngóc đầu. Mạc Trì cắn răng, vươn tay nắm chặt lấy tay Mạc Dao.

"Đừng có câu dẫn người khác!"

"???"

Mạc Dao còn cho rằng mình nghe nhầm, muốn hỏi lại xem em trai của anh trai hờ vừa nói gì thì bên vai cậu chợt bị người nhẹ vỗ.

"Tôi thích ăn chua, có thể cho tôi vài quả mâm xôi được không?"

Là Lưu Uyển Nhu. Thiếu nữ rất ít nói, thường thường thích trốn sau lưng Đỗ Bình mà nhìn chằm chằm vào điện thoại vậy nên đôi khi người ta sẽ quên mất nàng. Giờ phút này mặt mũi của Lưu Uyển Nhu có chút trắng bệnh, giống như bị hạ đường huyết nhưng thứ nàng yêu cầu lại là đồ chua thay vì là đường.

"Được ạ." - Mạc Dao muốn lấy mâm xôi trong túi Mạc Trì rồi đưa cho thiếu nữ nhưng lại bị hắn ta ngăn lại.

"Tôi cũng thích ăn chua. Nếu muốn cô có thể ra chỗ Tạ Chi Vân lấy."

Lưu Uyển Nhu thấy thái độ của hắn như vậy chỉ có thể nhỏ giọng nói "cảm ơn" rồi nhanh chóng rời đi. Mạc Dao có chút không đành nhưng quả cậu đều cho Mạc Trì hết rồi, hắn muốn chia ai thì là quyền của hắn. Thiếu niên nhẹ kéo góc áo người thanh niên, hắn liền lập tức nhìn xuống.

"Nếu anh Trì thích chua như vậy lát nữa em xin thêm cho anh."

"..."

"Cảm ơn, chị dâu."

Mạc Dao:???

Chị dâu? Điều này còn đáng sợ hơn người này vừa nói cậu câu dẫn hắn nữa. Mạc Trì mắc chứng không nhận biết được giới tính sao?

*****

Mạc Phú Huy vừa trở về nhà đã bị thiếu niên mang vẻ lén lút kéo vào trong bếp.

"Làm gì mà lén lút như vậy?" - Người thanh niên mỉm cười rũ mắt nhìn thiếu niên.

"Điều này để em trai anh nghe thấy sẽ không hay." - Thiếu niên thành thật trả lời. Cậu hơi kiễng chân muốn thì thầm vào tai hắn nhưng dù đã nhón mũi chân rồi đỉnh đầu của Mạc Dao cũng chỉ chạm đến cằm người thanh niên. Cậu có chút tủi thân mà nói với Mạc Phú Huy. - "Anh có thể cúi xuống một chút được không ạ?"



Mạc Phú Huy nhướng mày, bế bổng cậu lên rồi đặt lên bàn. Thấy vẻ mặt chưa hết hoang mang của thiếu niên, hắn liền phì cười vươn lưỡi liếm lên chóp mũi cậu. Lúc này thiếu niên mới hoàng hồn.

"Như vậy được chưa?" - Mạc Phú Huy nói.

Mạc Dao che lại mũi, buồn bực mà hơi bĩu môi. Rõ ràng cậu mới là em trai vì sao Mạc Phú Huy còn thích làm nũng hơn cả cậu? Không đúng, cậu không còn là em trai của Mạc Phú Huy nữa. Mà em trai real của hắn lại nghĩ rằng cậu là...

Nghĩ đến đây, thiếu niên liền rướn người khẽ nói nhỏ vào tai anh trai hờ, hơi nóng nhẹ phả lên vành tai hắn:

"Em hoài nghi Mạc Trì mắc chứng không phân biệt được giới tính."

"Vì sao Dao Dao lại nghĩ vậy?" - Mạc Phú Huy cũng học theo thiếu niên mà khẽ thì thầm lại.

"Bởi vì anh ta gọi em là chị dâu. Mạc Dao là con trai, Mạc Dao còn có chim nhỏ nữa."

Mạc Dao không dám nói điều này với Mạc Trì. Dù sao cũng ít người thật sự tin tưởng bản thân mình mắc bệnh tâm lý, hơn nữa người nọ còn là đàn ông, phải mang lên cái gánh nặng gọi là "hình tượng mạnh mẽ". Đắn đo một lúc lâu, thiếu niên mới dám nói chuyện này cho Mạc Phú Huy. Tuy nhiên người nọ lại chỉ thản nhiên luồn tay vào ống quần đùi thiếu niên, nhẹ gẩy gẩy chim nhỏ của cậu.

"Đúng là nhỏ thật nhưng cũng rất xinh."

"K-không cho sờ!" - Thiếu niên đỏ mặt vội vàng giữ tay người nọ lại.

"Được rồi, không trêu em nữa. Mạc Trì không có bệnh đâu. Em an tâm."

Thấy thiếu niên còn rối rắm, Mạc Phú Huy liền cười nói tiếp:

"Mạc Trì về rồi, Dao Dao không còn là em trai nhỏ của Mạc Phú Huy nữa. Vậy Dao Dao là ai nào?"

Mạc Dao nghiêng đầu suy nghĩ. Cậu biết em trai thật trở về thì cậu sẽ chẳng còn lý do ở lại đây với anh trai hờ nữa. Nhưng cậu không có ký ức của nguyên chủ, cậu không biết bản thân mình đến từ đâu. Thiếu niên có chút buồn bã mà hỏi Mạc Phú Huy:

"Vậy em bị đuổi ra khỏi nhà ạ?"

Không biết Cố Húc có tuyển người giúp việc không. Cậu sẽ giúp hắn trồng khoai bẻ ngô, nếu... nếu hắn cần một cái gối ôm cậu cũng có thể làm được. Nhưng Mạc Dao cũng chẳng buồn được bao lâu, anh trai hờ đột nhiên ôm lấy hai má cậu, nhẹ nhàng "chụt" một cái.

"Ngốc quá, Dao Dao không còn là em trai của Mạc Phú Huy, Dao Dao sẽ trở thành cô dâu của Mạc Phú Huy."

"Dạ?"

"Dao Dao có chim nhỏ, anh biết mà. Nhưng anh vẫn muốn cưới Dao Dao." - Gương mặt điển trai của người thanh niên hiếm thấy xuất hiện một rặng đỏ ửng. - "Rất thích Dao Dao. Kể từ lần gặp đầu tiên đã thích rồi."

"Nhưng mà..."

"Dao Dao không thích anh sao?"

Thiếu niên nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Ngoại trừ việc thích hôn cậu ra, đôi khi còn ép cậu làm mấy việc kỳ quá nhưng anh trai hờ rất tốt. Cho dù căn nhà thiếu thốn rất nhiều thứ nhưng Mạc Phú Huy chưa bao giờ khiến cậu chịu thiệt.

"Vậy Dao Dao thích được anh hôn không?"

Mạc Dao muốn nói "không" nhưng thiếu niên có linh cảm, chỉ cần cậu nói như vậy, anh trai hờ sẽ hôn cậu cho đến khi nào cậu thừa nhận thích hành động này thì thôi. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, dù anh trai hờ đôi khi hôn rất thô bạo, thường khiến cậu nghẹn thở mới chịu buông tha, nhưng Mạc Dao không... quá ghét. Thiếu niên do dự một lúc mới nhỏ giọng nói:

"Không ghét."

"Vậy là thích. Ngoại trừ giới tính ra, Dao Dao cảm thấy chúng ta có chỗ nào không thích hợp sao?"

"Hình như là... không có ạ."

"Vậy Dao Dao cũng thích anh mà, phải không? Trở thành vợ chồng cũng không khác trước mấy đâu. Ngoại trừ Dao Dao phải mệt nhọc hơn một chút."

Mệt nhọc? Là phải làm việc nhà sao? Vậy cậu không sợ. Ở nhà cô chú cậu vẫn luôn làm việc nhà mà, thậm chí cậu còn giúp em họ giặt quần áo nữa. Cuối cùng, Mạc Dao cứ như vậy mà mơ màng đáp ứng trở thành cô dâu của Mạc Phú Huy. Đến khi bị người nọ nhẹ nhàng cởi quần xuống, thiếu niên mới giật mình vội vàng đè lại tay hắn.

"Đừng lo, anh chỉ cọ bên ngoài thôi." - Mạc Phú Huy nhẹ hôn lên mặt thiếu niên. - "Dao Dao, anh cứng quá, kẹp chặt chân một chút nhé."

*****

Sau khi giúp nhóm Bạch Nguyên Vi sửa sang lại một ít đồ đạc, Mạc Trì mang một thân đẫm mồ hôi về. Trên tay hắn là một túi đồ ăn vặt lấy từ Tạ Chi Vân. Hắn đoán thiếu niên hẳn không biết mấy thứ này, liền đem về một ít coi như dỗ dành cậu vì bản thân gọi thiếu niên là "chị dâu". Thật ra khi ấy hắn quá lúng túng, một mặt không ngừng trách thiếu niên luôn câu dẫn mình, một mặt lại phiền não bản thân quá mức chú ý đến cậu vậy nên hắn mới gọi cậu như vậy. Nói là nhắc nhở thiếu niên nhưng đúng hơn là cảnh cáo bản thân không được làm điều gì quá phận.

"Mạc Dao?"

Hắn nhớ rõ bản thân đã đưa cậu về nhà rồi mà. Mạc Trì vội vàng đi tìm thiếu niên. Khi đi ngang qua nhà bếp, âm thanh phát ra từ bên trong nhanh chóng níu chân hắn lại. Tiếng khóc gần giống như tiếng mèo kêu như vậy... ngoại trừ thiếu niên còn là ai được nữa.

Mạc Trì có thể mơ hồ đoán ra được anh trai mình cùng thiếu niên đang làm gì. Nhưng hắn lại... không muốn tin. Cùng một mẹ sinh ra nên tính cách Mạc Phú Huy cùng Mạc Trì cũng có phần giống nhau, bọn họ đều rất cố chấp. Một khi đã thích ai, có lẽ rất khó có thể thay đổi.

Cửa phòng bếp không đóng lại hoàn toàn. Xuyên qua khe hở giữa hai cánh cửa, Mạc Trì có thể thấy được thiếu niên bị anh trai mình đè lên bàn. Bởi vì những lần va chạm mà cơ thể vô thứ giật nảy, đường cong eo lộ ra rõ ràng rồi bị bàn tay to lớn nắm lấy, đầu ngón tay hãm sâu vào trong da thịt. Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Dao đã phủ đầy nước mắt, chóp mũi đỏ hồng, bởi vì tần suất ra vào quá nhanh, thiếu niên chỉ có thể há miệng thở, đầu lưỡi cũng vô thức duỗi ra. Mạc Dao muốn kêu Mạc Phú Huy dừng lại nhưng mỗi lần muốn nói lại chỉ có thể vang lên những tiếng "a... a..." đầy đáng thương.

Trái tim Mạc Trì giống như trụy hầm băng nhưng dương v*t lại vẫn ngẩng đầu.

- --------------------------------------------

Cà Phê: Thật ra là Mạc Phú Huy vì sợ dọa tân nương nhỏ nên mới không chạm vào cậu. Mỗi tối hắn đều nhân lúc thiếu niên ngủ say, âm thầm cởi áo ngủ sau đó ngậm lấy cái [beep] [beep] ngay cả chim nhỏ cũng [beep beep]. Sau đó hắn bắn đầy mông thiếu niên, hại tiểu thư Mạc Dao tỉnh dậy còn cho rằng bản thân mình vì tịch mịch mà mộng xuân. Về phía em trai Mạc Trì, không phải do hắn mặt lạnh, mà là do hắn quá lúng túng sợ hãi chị dâu phát hiện tâm tư không thuần. Chỉ cần thiếu niên lướt qua hắn thôi, mùi hương đào phảng phất bên mũi cũng thể khiến phía dưới gồ lên một khối lớn. Yếm đào của chị dâu bị hắn lén giấu dưới gối hàng đêm đều [beep] [beep]. Còn về thư sinh Cố Húc, bởi vì vô tình gặp được tiểu thư Mạc Dao mà ngày đêm tơ tưởng. Cho dù là vẽ tranh cũng vô thức họa ra cảnh [beep] [beep] của thiếu niên. Không nhịn được nữa, thư sinh quyết định trèo tường vào gặp tiểu thư. Kết quả vừa đặt chân xuống, cửa phòng của tiểu thư bật mở, Mạc Dao mặc trang phục tân nương, quần áo lộn xộn trên môi còn hằn rõ dấu răng hoảng hốt chạy ra. Tuy nhiên tân nương nhỏ chạy chưa được vài bước đã bị Mạc Phú Huy vai trần tóm được. Cánh tay săn chắc vòng qua eo nhỏ, dùng một lực nhẹ đã khiến thiếu niên ngã vào lòng mình. Mạc Phú Huy nhìn lướt qua Cố Húc, lạnh lùng nói một chữ "Cút" sau đó cửa phòng bị đóng lại kèm theo tiếng khóc nức nở.

Cà Phê: Mị biết quý vị đang nghĩ gì. Nhưng mị không viết thành ngoại truyện đâu ( ˘▽˘)っ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỗi Ngày, "mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook