Mỗi Ngày Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đều Bị Cưỡng Ép
Chương 38: 4. Trích chí quái: Người mù bị xà yêu nuốt chửng
Vãn Bích
28/10/2024
6: Khôi phục thị lựcLâm Hủ sắp phát điên rồi.
Hắn nhìn thấy gì?!
Nhìn thấy một con hồ yêu đáng chết dám ghé bên người thê tử mềm mại thanh lệ của hắn, thậm chí còn muốn xâm phạm thê tử của hắn!
Đôi mắt Lâm Hủ ngập tràn tơ máu, hắn rút kiếm vội vọt lên.
Hồ yêu nhất thời không đề phòng, bị kiếm đâm xuyên qua bụng, phát ra tiếng thét thê lương chói tai, nó nhe răng ngoảnh đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Hủ.
"Súc sinh đáng chết, còn dám chạm vào thê tử của ta ——"
Một yêu một đạo sĩ rất nhanh đã so sức.
Hồ yêu này cũng được đề cập qua cốt truyện, chiếm không ít thời gian, cũng là một nhân vật không thể coi thường.
Đánh tới cuối cùng, hơi thở nó đã thoi thóp, hiện nguyên hình nằm trên mặt đất, Lâm Hủ cũng hộc ra một ngụm máu, chống kiếm nửa quỳ.
Hồ ly nhịn không được kêu lên tiếng rên rỉ thê thảm.
Ái nhân của nó, bạn lữ của nó, nó còn chưa thể kề bên đã phải tái kiến lần sau....
Nó lén nhìn bạn lữ một tháng qua của mình...
Tộc hồ yêu từ xưa nay nổi tiếng về trường tình chung thủy.
Nếu nó không thể ở bên bạn lữ, vậy thì để nội đan nó đã tu luyện ba ngàn năm bên y đi ——
Hồ ly làm một động tác khiến người ta khó hiểu, chẳng thể đoán trước, nó chọc vào bụng của mình, lấy ra nội đan trong suốt bên trong.
Nội đan hóa thành ánh sáng vàng kim trong không khí, bị thổi đến thanh niên.
Đồng tử Lâm Hủ co rút lại, hắn nhanh chóng giơ kiếm nhắm đến hồ ly: "Mày làm cái gì?!"
Nhưng hồ ly đã không thể trả lời được câu hỏi của hắn.
Tuy rằng Lạc Vân Đường không nhìn thấy, nhưng dưới tình huống ngay trước mặt, thính giác của y trở nên cực kỳ nhạy bén, có thể rõ ràng mà cảm nhận được tiếng hít thở của hồ yêu đang dần biến mất, cùng với tiếng hít thở đang ngày càng nặng nề của nam nhân.
Đây là cơ hội.
Nam nhân chắc chắn đang trọng thương.
Chỉ cần y nắm lấy cơ hội, đánh lén nam nhân, y liền có thể trốn thoát.
Lạc Vân Đường tùy tiện nhặt một cục đá bên tay, lặng lẽ đi đến phía sau nam nhân, hung hăng mà nện vào đầu hắn
"Oong——"
Đầu Lâm Hủ vang lên tiếng chói tai, hắn ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía thê tử.
Thê tử xinh đẹp của hắn có vẻ bị chuyện này làm cho sợ đến mức thất thần, cục đá cũng ném trên mặt đất, ánh mắt dại ra, trong mắt ngập tràn nước mắt.
Lạc Vân Đường thật sự không nghĩ tới, cú đánh nặng như vậy, mà còn không thể tạo cho hắn thương tổn.
Y tuyệt vọng cực kỳ.
Mà Lâm Hủ khi quay đầu cũng cảm thấy tự trách cực kỳ, là hắn sai, là hắn không chiếu cố tốt cho thê tử, khiến cho thê tử sợ hãi, thậm chí còn để y bị hồ yêu làm phiền, không biết nó chính xác đã làm gì....
Thê tử chắc chắn đã rất thất vọng với hắn, nên mới đánh nhẹ hắn như vậy.
Nhưng lời nói kế tiếp của Lạc Vân Đường, lại khiến Lâm Hủ ngơ ngẩn.
"Ngài thả tôi đi đi...... Tôi cầu xin ngài hức ư...... A——"
Lạc Vân Đường khẽ nức nở rồi lại dần tủi thân mà khóc lớn.
Y thật sự tuyệt vọng, không thể duy trì nổi bộ dạng phu thê ngọt ngào giả dối ngày thường nữa, chỉ có thể bất chấp tất cả.
"Hức hức... Cầu xin ngài... tôi thật sự cảm tạ ngài, cứu tôi khỏi tay xà yêu, nhưng tôi thật sự không muốn... Không muốn trở thành thê tử của ngài..."
Nghe tiếng khóc đứt quãng của ái nhân, Lâm Hủ không biết miêu tả tâm tình của hắn giờ phút này như thế nào nữa.
Thì ra... Thanh niên là bị tên đạo sĩ kia cưỡng bách.
Mà hắn, là tên khốn đã kéo dài tội ác này.
Hắn há miệng thở dốc, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn còn có thể giải thích cái gì? Nói "Anh không biết tướng công của em cưỡng bách em, anh chỉ là muốn thay thế hắn chăm sóc em, không hề có ý như vậy" sao?
Đang đùa cái gì vậy!
Hắn trộm đi hạnh phúc của người khác, cũng phải nhận lấy báo ứng rồi.
Chấp nhận cảm giác đau đớn khi bị thanh niên chán ghét.
Thế nhưng nhất định vẫn còn biện pháp khác đúng không? Quan hệ của hai người vẫn còn cách khác để bào chữa.
Lâm Hủ chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, thanh niên không nhìn được, không biết người cưỡng bách y trông như thế nào, chỉ cần hắn tự biên tự diễn, diễn một cảnh hắn tự tay giết người mà hắn giả danh...
Hắn biết hắn đê tiện! Hắn biết loại hành vi này thấp kém cực kỳ, đáng khinh cực kỳ... Từ ngày hắn trộm đi danh phận này hắn đã biết.... Biết chính bản thân hắn sẽ chịu hậu quả của tội ác này như thế nào.
Thế nhưng hắn thật sự, thật sự muốn ở bên thanh niên.
Lâm Hủ vô lực mà quỳ gối trước mặt Lạc Vân Đường, duỗi tay muốn giúp y lau nước mắt.
Mắt Lạc Vân Đường đã thấm đẫm nước.
Y hẳn là đã khóc đến váng đầu, nếu không thì tại sao y lại cảm thấy trước mắt có một tia sáng chứ?
Không lẽ ——
Lạc Vân Đường mê mang chớp chớp mắt, nước mắt cũng chậm rãi nhỏ giọt.
Trước mắt y vốn là một mảnh đen nhánh, hiện giờ lại dần hé ra ánh sáng, tầm nhìn mông lung trước mắt cũng ngày càng rõ ràng.
Y giống như... Có thể nhìn thấy rồi.
Lạc Vân Đường ngẩng đầu, thấy rõ mặt nam nhân.
—— là một nam nhân có diện mạo rất tuấn tú.
Ai có thể nghĩ dạng người như vậy có thể vô sỉ mà cưỡng bách một nam nhân khác chứ?
Tay đang giúp Lạc Vân Đường lau nước mắt đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của thanh niên đang chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt ấy thật sáng trong.
Thanh niên có thể thấy, là do nội đan của hồ yêu kia.
Đạo sĩ vẫn luôn một lòng hướng đạo, chưa bao giờ có tư tình trong tâm như hắn đây mà hiện giờ lại đang khủng hoảng cực kỳ.
Thanh niên thấy mặt của hắn, sau này hắn sẽ không còn có cơ hội, hắn đã bị coi là tên khốn cưỡng ép Lạc Vân Đường rồi.
Hắn bị phán tội tử hình.
Lâm Hủ theo bản năng giơ tay che đi mặt của mình, tuy đã chẳng thể thay đổi được gì.
"Không...... Không phải, Đường Đường, anh...... Thực xin lỗi ——"
Thanh niên hung hăng mà cho hắn một cái tát, trong mắt đều là oán hận.
"Tôi hận anh—— Tôi hận anh!"
"Đừng...... Đừng như vậy, Đường Đường......"
Nam nhân vội quỳ xuống, bò bằng đầu gối lại gần bên người Lạc Vân Đường, nắm chặt lấy tay y, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Hắn nên giải thích như thế nào?
Hắn có lý do gì để bào chữa chứ?
Lạc Vân Đường ném mạnh tay hắn ra, cố gắng chạy khỏi đây, đồng thời khi này, xa xa phía rừng truyền đến âm thanh của rất nhiều người.
"Đường Đường ——"
"Đường Đường......"
"Đường Đường cậu đâu rồi?"
Rất nhiều thanh âm có xa có gần, rồi dần lộ rõ hình bóng của đám người lại gần hang động này.
Cậu trai trẻ dẫn đầu cả đám lập tức chạy đến, nôn nóng mà nhìn Lạc Vân Đường: "Đường Đường cậu sao rồi, có sao hay không? Đi, chúng ta quay trở lại thôn được không?"
Mấy người phía sau cũng chen chúc mà tiến đến.
"Đường Đường đừng khóc, đừng khóc, để bọn tôi đưa cậu về."
"Đường Đường, lên đi, tôi ôm cậu về."
"Đường Đường, tên đạo sĩ thúi này có phải đã làm gì cậu không! Chết tiệt!"
Còn có người vén sẵn tay áo lên để đánh Lâm Hủ.
Hiện trường hỗn loạn cực kỳ.
Kết giới trong núi cuối cùng cũng tan, đám thanh niên trong thôn cuối cùng cũng có thể mang ái nhân bọn họ ngày đêm tơ tưởng trở lại thôn.
Mà tên đạo sĩ kia đã bị ra sức đánh đến vậy mà vẫn duy trì tư thế quỳ trên mặt đất, tựa như một tội nhân đang thành kính sám hối, không hề nhúc nhích, tùy tiện để bản thân bị đánh đến nỗi máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên thái dương.
______
Vụ đánh nhẹ của cha Hủ t cười t ói
Hắn nhìn thấy gì?!
Nhìn thấy một con hồ yêu đáng chết dám ghé bên người thê tử mềm mại thanh lệ của hắn, thậm chí còn muốn xâm phạm thê tử của hắn!
Đôi mắt Lâm Hủ ngập tràn tơ máu, hắn rút kiếm vội vọt lên.
Hồ yêu nhất thời không đề phòng, bị kiếm đâm xuyên qua bụng, phát ra tiếng thét thê lương chói tai, nó nhe răng ngoảnh đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Hủ.
"Súc sinh đáng chết, còn dám chạm vào thê tử của ta ——"
Một yêu một đạo sĩ rất nhanh đã so sức.
Hồ yêu này cũng được đề cập qua cốt truyện, chiếm không ít thời gian, cũng là một nhân vật không thể coi thường.
Đánh tới cuối cùng, hơi thở nó đã thoi thóp, hiện nguyên hình nằm trên mặt đất, Lâm Hủ cũng hộc ra một ngụm máu, chống kiếm nửa quỳ.
Hồ ly nhịn không được kêu lên tiếng rên rỉ thê thảm.
Ái nhân của nó, bạn lữ của nó, nó còn chưa thể kề bên đã phải tái kiến lần sau....
Nó lén nhìn bạn lữ một tháng qua của mình...
Tộc hồ yêu từ xưa nay nổi tiếng về trường tình chung thủy.
Nếu nó không thể ở bên bạn lữ, vậy thì để nội đan nó đã tu luyện ba ngàn năm bên y đi ——
Hồ ly làm một động tác khiến người ta khó hiểu, chẳng thể đoán trước, nó chọc vào bụng của mình, lấy ra nội đan trong suốt bên trong.
Nội đan hóa thành ánh sáng vàng kim trong không khí, bị thổi đến thanh niên.
Đồng tử Lâm Hủ co rút lại, hắn nhanh chóng giơ kiếm nhắm đến hồ ly: "Mày làm cái gì?!"
Nhưng hồ ly đã không thể trả lời được câu hỏi của hắn.
Tuy rằng Lạc Vân Đường không nhìn thấy, nhưng dưới tình huống ngay trước mặt, thính giác của y trở nên cực kỳ nhạy bén, có thể rõ ràng mà cảm nhận được tiếng hít thở của hồ yêu đang dần biến mất, cùng với tiếng hít thở đang ngày càng nặng nề của nam nhân.
Đây là cơ hội.
Nam nhân chắc chắn đang trọng thương.
Chỉ cần y nắm lấy cơ hội, đánh lén nam nhân, y liền có thể trốn thoát.
Lạc Vân Đường tùy tiện nhặt một cục đá bên tay, lặng lẽ đi đến phía sau nam nhân, hung hăng mà nện vào đầu hắn
"Oong——"
Đầu Lâm Hủ vang lên tiếng chói tai, hắn ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía thê tử.
Thê tử xinh đẹp của hắn có vẻ bị chuyện này làm cho sợ đến mức thất thần, cục đá cũng ném trên mặt đất, ánh mắt dại ra, trong mắt ngập tràn nước mắt.
Lạc Vân Đường thật sự không nghĩ tới, cú đánh nặng như vậy, mà còn không thể tạo cho hắn thương tổn.
Y tuyệt vọng cực kỳ.
Mà Lâm Hủ khi quay đầu cũng cảm thấy tự trách cực kỳ, là hắn sai, là hắn không chiếu cố tốt cho thê tử, khiến cho thê tử sợ hãi, thậm chí còn để y bị hồ yêu làm phiền, không biết nó chính xác đã làm gì....
Thê tử chắc chắn đã rất thất vọng với hắn, nên mới đánh nhẹ hắn như vậy.
Nhưng lời nói kế tiếp của Lạc Vân Đường, lại khiến Lâm Hủ ngơ ngẩn.
"Ngài thả tôi đi đi...... Tôi cầu xin ngài hức ư...... A——"
Lạc Vân Đường khẽ nức nở rồi lại dần tủi thân mà khóc lớn.
Y thật sự tuyệt vọng, không thể duy trì nổi bộ dạng phu thê ngọt ngào giả dối ngày thường nữa, chỉ có thể bất chấp tất cả.
"Hức hức... Cầu xin ngài... tôi thật sự cảm tạ ngài, cứu tôi khỏi tay xà yêu, nhưng tôi thật sự không muốn... Không muốn trở thành thê tử của ngài..."
Nghe tiếng khóc đứt quãng của ái nhân, Lâm Hủ không biết miêu tả tâm tình của hắn giờ phút này như thế nào nữa.
Thì ra... Thanh niên là bị tên đạo sĩ kia cưỡng bách.
Mà hắn, là tên khốn đã kéo dài tội ác này.
Hắn há miệng thở dốc, lại không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn còn có thể giải thích cái gì? Nói "Anh không biết tướng công của em cưỡng bách em, anh chỉ là muốn thay thế hắn chăm sóc em, không hề có ý như vậy" sao?
Đang đùa cái gì vậy!
Hắn trộm đi hạnh phúc của người khác, cũng phải nhận lấy báo ứng rồi.
Chấp nhận cảm giác đau đớn khi bị thanh niên chán ghét.
Thế nhưng nhất định vẫn còn biện pháp khác đúng không? Quan hệ của hai người vẫn còn cách khác để bào chữa.
Lâm Hủ chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, thanh niên không nhìn được, không biết người cưỡng bách y trông như thế nào, chỉ cần hắn tự biên tự diễn, diễn một cảnh hắn tự tay giết người mà hắn giả danh...
Hắn biết hắn đê tiện! Hắn biết loại hành vi này thấp kém cực kỳ, đáng khinh cực kỳ... Từ ngày hắn trộm đi danh phận này hắn đã biết.... Biết chính bản thân hắn sẽ chịu hậu quả của tội ác này như thế nào.
Thế nhưng hắn thật sự, thật sự muốn ở bên thanh niên.
Lâm Hủ vô lực mà quỳ gối trước mặt Lạc Vân Đường, duỗi tay muốn giúp y lau nước mắt.
Mắt Lạc Vân Đường đã thấm đẫm nước.
Y hẳn là đã khóc đến váng đầu, nếu không thì tại sao y lại cảm thấy trước mắt có một tia sáng chứ?
Không lẽ ——
Lạc Vân Đường mê mang chớp chớp mắt, nước mắt cũng chậm rãi nhỏ giọt.
Trước mắt y vốn là một mảnh đen nhánh, hiện giờ lại dần hé ra ánh sáng, tầm nhìn mông lung trước mắt cũng ngày càng rõ ràng.
Y giống như... Có thể nhìn thấy rồi.
Lạc Vân Đường ngẩng đầu, thấy rõ mặt nam nhân.
—— là một nam nhân có diện mạo rất tuấn tú.
Ai có thể nghĩ dạng người như vậy có thể vô sỉ mà cưỡng bách một nam nhân khác chứ?
Tay đang giúp Lạc Vân Đường lau nước mắt đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của thanh niên đang chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt ấy thật sáng trong.
Thanh niên có thể thấy, là do nội đan của hồ yêu kia.
Đạo sĩ vẫn luôn một lòng hướng đạo, chưa bao giờ có tư tình trong tâm như hắn đây mà hiện giờ lại đang khủng hoảng cực kỳ.
Thanh niên thấy mặt của hắn, sau này hắn sẽ không còn có cơ hội, hắn đã bị coi là tên khốn cưỡng ép Lạc Vân Đường rồi.
Hắn bị phán tội tử hình.
Lâm Hủ theo bản năng giơ tay che đi mặt của mình, tuy đã chẳng thể thay đổi được gì.
"Không...... Không phải, Đường Đường, anh...... Thực xin lỗi ——"
Thanh niên hung hăng mà cho hắn một cái tát, trong mắt đều là oán hận.
"Tôi hận anh—— Tôi hận anh!"
"Đừng...... Đừng như vậy, Đường Đường......"
Nam nhân vội quỳ xuống, bò bằng đầu gối lại gần bên người Lạc Vân Đường, nắm chặt lấy tay y, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Hắn nên giải thích như thế nào?
Hắn có lý do gì để bào chữa chứ?
Lạc Vân Đường ném mạnh tay hắn ra, cố gắng chạy khỏi đây, đồng thời khi này, xa xa phía rừng truyền đến âm thanh của rất nhiều người.
"Đường Đường ——"
"Đường Đường......"
"Đường Đường cậu đâu rồi?"
Rất nhiều thanh âm có xa có gần, rồi dần lộ rõ hình bóng của đám người lại gần hang động này.
Cậu trai trẻ dẫn đầu cả đám lập tức chạy đến, nôn nóng mà nhìn Lạc Vân Đường: "Đường Đường cậu sao rồi, có sao hay không? Đi, chúng ta quay trở lại thôn được không?"
Mấy người phía sau cũng chen chúc mà tiến đến.
"Đường Đường đừng khóc, đừng khóc, để bọn tôi đưa cậu về."
"Đường Đường, lên đi, tôi ôm cậu về."
"Đường Đường, tên đạo sĩ thúi này có phải đã làm gì cậu không! Chết tiệt!"
Còn có người vén sẵn tay áo lên để đánh Lâm Hủ.
Hiện trường hỗn loạn cực kỳ.
Kết giới trong núi cuối cùng cũng tan, đám thanh niên trong thôn cuối cùng cũng có thể mang ái nhân bọn họ ngày đêm tơ tưởng trở lại thôn.
Mà tên đạo sĩ kia đã bị ra sức đánh đến vậy mà vẫn duy trì tư thế quỳ trên mặt đất, tựa như một tội nhân đang thành kính sám hối, không hề nhúc nhích, tùy tiện để bản thân bị đánh đến nỗi máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên thái dương.
______
Vụ đánh nhẹ của cha Hủ t cười t ói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.