Mỗi Ngày Phản Diện Hắn Đều Tưởng Bò Ta Giường Qaq
Chương 4: Thanh xuân tôi mang tên em (3)
Quỷ Tiếu
07/02/2023
Trong căn phòng có ánh sáng lờ mờ, hai cái bóng đen rõ rệt không ngừng nhấp nhô in trên vách tường, thi thoảng một trong hai cái bóng sẽ phát ra tiếng hít thở sâu, còn cái bóng còn lại thì phát ra tiếng thở dài đầy chán nản.
"Hoắc Tu, cậu sợ à?"
Nại Lạc vô thức khẽ liếm môi, hắn rướn người, phần nhọn hoắt của chai rượu càng đâm sâu vào cổ hắn thêm mấy phần, máu tươi theo đó chảy ra, mùi tanh tưởi bay quanh quẩn chóp mũi của hai người.
Đối diện cặp kính vỡ nát như mạng nhện càng lúc càng đến gần, Hạ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, tức giận ném phăng chai rượu vào một xó vỡ toang.
Hạ Nhiên vươn tay nắm cổ áo Nại Lạc, giận quá hoá cười: "Bốn mắt, mày tưởng tao không dám làm à?"
"Không chắc, nếu cậu dám ra tay thì còn suy nghĩ lại" Cổ áo bị Hạ Nhiên nắm nhăn nheo, Nại Lạc không thèm để ý, hắn nghiêng đầu, mỉm cười nói.
Á à, thằng ranh con này, thì ra là mày chọn cái chết.
Hạ Nhiên kệ mợ luôn con gấu trúc nhỏ đang điên cuồng giật tóc hắn, ngồi cưỡi luôn trên người Nại Lạc.
Ngay lúc anh đang định tẩn Nại Lạc cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng thì cánh cửa phòng đột nhiên mở toang.
"Đại ca, em mua đồ về rồi nè~"
Cẩu Tử vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, hồn nhiên một tay xách túi bóng, một tay đẩy cửa trực tiếp xông vào.
Hai người ở bên trong theo quán tính đồng thời giật mình, quên bén luôn việc mình đang định làm, cùng cậu sáu mắt đắm đuối nhìn nhau.
Cẩu tử đôi mắt mở to, miệng há lớn vừa đủ nhét chiếc giày, cùng lúc đó trong đầu cậu vang lên nền nhạc Conan huyền thoại.
À rế...
Đại ca cậu đang cưỡi trên người thằng ẻo lả, còn thằng ẻo lả thì tay đặt ở trên hông đại ca cậu, trong khi đó quần áo hai bên thì lộn xộn, xung quanh bàn ghế ngã nghiêng, còn có mấy mảnh chai rượu ở một xó nữa.
Như vậy sự thật chỉ có một, tất cả đều này chỉ có thể chứng minh cho một điều, trước khi cậu quay về căn phòng này, hai người bọn họ đã "đánh nhau" rất kịch liệt ngay trong chính căn phòng cậu đang đứng này.
Cẩu Tử hoảng hốt, nếu sự thật là vậy thì hoá ra từ trước đến giờ việc đại ca cậu luôn ức hiếp Nại Lạc chính là vì muốn che mắt mọi người việc họ quen nhau sao?
OMG!!! It's amazing!
Dường như cậu đã khám phá ra một chuyện mà cậu đáng lẽ không nên biết mất rồi!
Nhưng mà ngẫm lại, đại ca cậu đường đường là đại thiếu gia nhà họ Hoắc vừa giàu vừa đẹp trai lại đi chung đụng với một tên vừa nghèo vừa ẻo lả như con gái như Nại Lạc, nếu như để mọi người biết, nhất là Hoắc phụ thì hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp a.
Cẩu Tử sau vài phút bình tĩnh phân tích, ánh mắt nhìn đại ca và đại tẩu cậu thêm vài phần thương xót xen lẫn sự kiên định mù quáng.
Đại ca, em nhất định sẽ luôn luôn ủng hộ tình yêu của hai người, về sau nhất định sẽ đối xử thật tốt với đại tẩu, nếu như kẻ nào dám đụng một sợi lông chân của đại tẩu thì em sẽ đánh kẻ đó ba má nhìn không ra.
Thế nhưng mà, bây giờ việc trước mắt cậu cần làm đó là trả lại cho hai người bọn họ không gian riêng tư đã.
Cẩu Tử ngượng ngùng gãi đầu: "Hê hê, em đãng trí quá, hình như em quên mất ví tiền ở chỗ quầy thuốc rồi, em đi lấy về cái nha đại ca"
Nói xong, cậu liền chạy biến mất dạng nhưng trước khi đi còn không quên tri kỷ giúp Hạ Nhiên đóng cửa phòng cẩn thận.
Hạ Nhiên còn trong trạng thái loading chưa hiểu hết việc gì đang diễn ra: "..."
Bất ngờ lên chức đại tẩu Nại Lạc: "..."
Tuy nhiên, chưa được 1 phút sau, cánh cửa phòng lại bật mở, cậu lại quay về.
"Thật ngại quá, em quên đưa đồ, nè đồ của đại ca dặn em mua nè, em đặt đây rồi đi lấy ví tiền nha đại ca"
Đặt túi bóng ở trên bàn, Cẩu Tử cười ngượng ngùng đổi gãi đầu thành xoa mũi, một lần nữa lại nhanh chóng bốc hơi khỏi phòng, tuy nhiên ở lần này, trước khi rời đi, mắt cậu vô tình liếc nhìn phải vòng ba hơi săn chắc của đại ca cậu còn đang dính vệt nước có vẻ khả nghi, nháy mắt vẻ mặt cậu liền biến thành vẻ mặt của mấy vị phụ huynh hay trách cứ con cái tội bất cẩn.
Ôi, đại ca cậu đúng là quá vô tư mà!
Nại Lạc vẫn luôn quan sát nét mặt từng người một, cộng thêm biểu cảm vừa rồi của Cẩu Tử, hắn dường như đã đoán được đại khái ra chút gì đó.
Hắn lại nâng tay đẩy mắt kính, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, không tiếng động thu tay đặt ở hông Hạ Nhiên về.
"Hoắc đại thiếu gia, tôi nghiêm túc mời cậu rời khỏi người tôi"
Hạ Nhiên bừng tỉnh, lúc này mới kịp phát giác ra bản thân vẫn còn đang cưỡi lên trên người Nại Lạc.
Trong lòng lửa giận bùng bùng bốc cháy nhưng ngoài mặt Hạ Nhiên lại mỉm cười ôn nhu nói: "Xin lỗi nha, hiện tại tao không thể xuống khỏi người mày được, bởi vì lúc nãy tao đã hứa phải chôn sống mày rồi"
Nại Lạc: "..."
15 phút sau...
Hạ Nhiên đặt mông ngồi trên bàn, híp mắt rít một hơi thuốc thật dài, sau đó điêu luyện nhả ra từng làn khói trắng mờ ảo bay lượn một vòng trong khoảng không.
Khoé mắt liếc nhìn tới "thi thể" nằm bất động trên sàn, Hạ Nhiên búng tàn thuốc rơi rụng xuống bàn, nhấc mông, vài ba bước đã đứng trước đỉnh đầu người nọ.
Hạ Nhiên dùng chân đá nhẹ vào đầu hắn: "Ê thằng khứa kia, mày định nằm giả chết tới bao giờ hả?"
"Thi thể" trên mặt đất vẫn nhất mực không chịu nhúc nhích.
Hạ Nhiên bị hắn làm cho vừa tức vừa buồn cười, nhấc chân định đá vào eo hắn một cái thì cỗ "thi thể" như mọc mắt trên eo, chính xác né tránh chân hắn đá tới, cuối cùng lăn một vòng quy củ dừng trước mũi chân Hạ Nhiên.
"Ha, bốn mắt, mày giỏi lắm! Rất giỏi! Hôm nay coi như tao bỏ qua cho mày, ngày mai lại tìm mày tính sổ tiếp"
Nếu thực sự lại tiếp tục nán lại ở nơi đây, Hạ Nhiên chỉ sợ một chút nữa thôi sẽ có xe cáng dài bưng anh ra khỏi đây mất.
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
Cỗ "thi thể" vốn vẫn luôn nằm bất động trên sàn, nghe tiếng bước chân anh dần đi tới cánh cửa, phải đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới lên tiếng.
"Hoắc Tu, nếu không ngại thì cậu thay quần của tôi đi"
Hạ Nhiên lúc này kiểu: ಠಿ_ಠಿ
Thằng nhóc này mới hút lá đu đủ xong hay là bị anh đánh tới hỏng não vậy?
Lời hắn nói tuy nghe qua chả có đầu có đuôi gì để hiểu thật nhưng mà khi Hạ Nhiên chịu khó nghe xong lại vẫn chẳng hiểu hắn đang nói cái gì sất.
Hạ Nhiên chọc chọc má con gấu trúc còn nằm ở trên đầu.
Uy, có phải mày cung cấp nhầm thông tin phản diện không? Chứ làm quái gì có thằng cha phản diện nào mặt khù khờ phát biểu như thằng ngáo vậy chứ!
Hoa Cúc vươn mình, lười biếng ngáp một cái.
[Kí chủ à, ngài có thể hoài nghi giới tính của em nhưng cũng đừng hoài nghi trình độ làm việc chuyên nghiệp của bọn em chứ! Làm sao mà hệ thống bọn em lại có thể để xảy ra lỗi thông tin cung cấp cho Kí Chủ được]
Hạ Nhiên xoa cằm, ngẫm lại lời của nó cũng đúng, vì thế hắn vòng lại, ngồi xổm trước mặt Nại Lạc: "Lời mày nói rốt cuộc là có ý gì?"
Nại Lạc hơi he hé mắt nhìn anh, sau khi chắc chắn anh không đi đường quyền nữa mới chỉ tay vào mông anh thành thật nói: "Cậu đưa tay ra sau mông cậu xem đi"
Tuy có hơi nghi ngoặc trong lòng, nhưng Hạ Nhiên vẫn đưa tay ra sau sờ mông mình thử, kết quả đầu ngón tay rất nhanh liền chạm phải một chất nhầy dinh dính, không cần động não suy nghĩ, anh cũng thừa biết đó là cái gì.
Nhất thời Hạ Nhiên đen mặt, đúng là tự mình hại mình, thẹn quá hoá giận, đứng dậy đạp một cước lên phao câu của Nại Lạc, rút một sấp khăn giấy trên bàn chùi lấy chùi để vẫn chưa hả giận, lại tiếp tục quay lại đạp Nại Lạc mấy cái rồi mới chịu rời đi.
...
Thật ra đêm nay đáng lẽ Nại Lạc phải làm thêm ở quán bar đến tận 1h sáng, nhưng nhờ ơn của ai đấy, Nại Lạc buộc phải xin nghỉ một ngày, ngậm ngùi vẫy tay chào tạm biệt hai trăm rưỡi ngày lương.
Nại Lạc khom người lật một góc tấm thảm trước cửa nhà nhặt lên chiếc chìa khoá bạc, cắm vào ổ khoá vặn một cái, cánh cửa có hơi cũ kĩ bật mở, hắn xách túi bóng nhanh chóng đi vào.
Bên trong nhà tối om, bên ngoài sắc trời cũng đã tối, rèm cửa lại bịt kín, Nại Lạc dựa vào trí nhớ mò mẫn tìm bật công tắc trên tường, đèn sáng lên, quạt trần trên trần nhà điên cuồng "ù ù" chạy, nằm giữa nhà đống giấy báo còn đang xếp dở "phành phạch" bay theo.
Căn hộ tập thể của hai mẹ con hắn ở khá nhỏ gọn, tầm 40 mươi mét vuông, gồm có hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh chung, một phòng bếp núp và một phòng khách được tận dụng thành nhà ăn.
Nại Lạc cầm túi bóng đi đến chiếc bàn trà nằm trơ trọi ở phòng khách, cúi đầu nhìn tấm giấy viết 3 chữ ngoằn ngoèo thật lớn "đừng chờ mẹ" dán trên lồng bàn cùng một sấp tiền lẻ cũ nhèm được vuốt phẳng phiu, lông mày hắn nhíu chặt, túi bóng trong tay bị hắn dày dò không ra hình thù.
Mẹ hắn đi làm đến kiệt sức phát bệnh tim, nằm viện mới một ngày đã chê tiền viện phí quá đắt, lén lút trốn viện về nhà nói tự mình nghỉ ngơi còn khá tốt, hắn tin, kết quả hắn vừa quay mông ra khỏi cửa, bà ấy liền chạy đến chỗ xí nghiệp làm tăng ca.
Nại Lạc thở dài, đặt túi bóng lên bàn, mệt mỏi di chuyển người đầy thương tích đến nhà vệ sinh ở cuối góc nhà.
Vài ba nhát cởi sạch đồ trên người, Nại Lạc lạnh mặt đem quần áo ném vào sọt đồ, với tay vặn vòi nước chảy róc rách vào thùng.
Trong lúc chờ nước đầy thùng để xài, hắn đi đến trước gương nhà tắm, chậm rãi tháo xuống mắt kính để lộ ra đôi mắt sắc bén lạnh lẽo đối lập hoàn toàn với gương mặt yêu diễm diêm dúa như tiểu yêu tinh của thiếu niên đang đứng trong gương.
Bỏ đi cặp kính ngụy trang, đây mới là chân chính bộ dạng thật của hắn.
Nại Lạc khẽ nghiêng đầu nhìn vết thương bị khứa thành một đường dài trên cổ, trong đầu chợt loé lên gương mặt giận dữ của Hạ Nhiên lúc cưỡi lên hắn, cùng với thứ cảm giác lâng lâng còn sót lại từ hạ thân lần đầu tiên được nếm mùi vị mới mẻ.
Dựa theo chút kinh nghiệm ít ỏi vừa trải qua, hắn bất giác đưa tay xuống giữa hai chân, nhẹ nhàng cầm lấy vật đang trong trạng thái bán cương cọ sát trong lòng bàn tay, đều đặn lên xuống.
Thế nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào, vật kia vẫn thủy chung không chịu ngoan ngoãn xìu xuống.
Yết hầu khẽ trượt lên xuống, Nại Lạc thở dốc nhắm mắt lại, dựa đầu vào gương, đầu óc đột nhiên lại nghĩ tới Hạ Nhiên lúc này dùng ánh mắt tràn đầy oán hận mở lớn hai chân nằm uyển chuyển dưới thân mình, đôi môi đỏ mọng mở ra khép lại thở dốc chửi rủa hắn súc sinh chỉ nghĩ bằng phần dưới.
Nại Lạc hoảng hốt mở mắt, vật trong tay hắn vậy mà có phản ứng dữ dội, lớn hơn một vòng so với ban đầu, run rẩy vài cái liền xuất ra từng đạo bạch trọc bắn vung vãi ra sàn nhà, thậm chí còn có một ít dính trên gương chầm chậm trượt xuống.
"Hoắc Tu, cậu sợ à?"
Nại Lạc vô thức khẽ liếm môi, hắn rướn người, phần nhọn hoắt của chai rượu càng đâm sâu vào cổ hắn thêm mấy phần, máu tươi theo đó chảy ra, mùi tanh tưởi bay quanh quẩn chóp mũi của hai người.
Đối diện cặp kính vỡ nát như mạng nhện càng lúc càng đến gần, Hạ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, tức giận ném phăng chai rượu vào một xó vỡ toang.
Hạ Nhiên vươn tay nắm cổ áo Nại Lạc, giận quá hoá cười: "Bốn mắt, mày tưởng tao không dám làm à?"
"Không chắc, nếu cậu dám ra tay thì còn suy nghĩ lại" Cổ áo bị Hạ Nhiên nắm nhăn nheo, Nại Lạc không thèm để ý, hắn nghiêng đầu, mỉm cười nói.
Á à, thằng ranh con này, thì ra là mày chọn cái chết.
Hạ Nhiên kệ mợ luôn con gấu trúc nhỏ đang điên cuồng giật tóc hắn, ngồi cưỡi luôn trên người Nại Lạc.
Ngay lúc anh đang định tẩn Nại Lạc cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng thì cánh cửa phòng đột nhiên mở toang.
"Đại ca, em mua đồ về rồi nè~"
Cẩu Tử vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, hồn nhiên một tay xách túi bóng, một tay đẩy cửa trực tiếp xông vào.
Hai người ở bên trong theo quán tính đồng thời giật mình, quên bén luôn việc mình đang định làm, cùng cậu sáu mắt đắm đuối nhìn nhau.
Cẩu tử đôi mắt mở to, miệng há lớn vừa đủ nhét chiếc giày, cùng lúc đó trong đầu cậu vang lên nền nhạc Conan huyền thoại.
À rế...
Đại ca cậu đang cưỡi trên người thằng ẻo lả, còn thằng ẻo lả thì tay đặt ở trên hông đại ca cậu, trong khi đó quần áo hai bên thì lộn xộn, xung quanh bàn ghế ngã nghiêng, còn có mấy mảnh chai rượu ở một xó nữa.
Như vậy sự thật chỉ có một, tất cả đều này chỉ có thể chứng minh cho một điều, trước khi cậu quay về căn phòng này, hai người bọn họ đã "đánh nhau" rất kịch liệt ngay trong chính căn phòng cậu đang đứng này.
Cẩu Tử hoảng hốt, nếu sự thật là vậy thì hoá ra từ trước đến giờ việc đại ca cậu luôn ức hiếp Nại Lạc chính là vì muốn che mắt mọi người việc họ quen nhau sao?
OMG!!! It's amazing!
Dường như cậu đã khám phá ra một chuyện mà cậu đáng lẽ không nên biết mất rồi!
Nhưng mà ngẫm lại, đại ca cậu đường đường là đại thiếu gia nhà họ Hoắc vừa giàu vừa đẹp trai lại đi chung đụng với một tên vừa nghèo vừa ẻo lả như con gái như Nại Lạc, nếu như để mọi người biết, nhất là Hoắc phụ thì hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp a.
Cẩu Tử sau vài phút bình tĩnh phân tích, ánh mắt nhìn đại ca và đại tẩu cậu thêm vài phần thương xót xen lẫn sự kiên định mù quáng.
Đại ca, em nhất định sẽ luôn luôn ủng hộ tình yêu của hai người, về sau nhất định sẽ đối xử thật tốt với đại tẩu, nếu như kẻ nào dám đụng một sợi lông chân của đại tẩu thì em sẽ đánh kẻ đó ba má nhìn không ra.
Thế nhưng mà, bây giờ việc trước mắt cậu cần làm đó là trả lại cho hai người bọn họ không gian riêng tư đã.
Cẩu Tử ngượng ngùng gãi đầu: "Hê hê, em đãng trí quá, hình như em quên mất ví tiền ở chỗ quầy thuốc rồi, em đi lấy về cái nha đại ca"
Nói xong, cậu liền chạy biến mất dạng nhưng trước khi đi còn không quên tri kỷ giúp Hạ Nhiên đóng cửa phòng cẩn thận.
Hạ Nhiên còn trong trạng thái loading chưa hiểu hết việc gì đang diễn ra: "..."
Bất ngờ lên chức đại tẩu Nại Lạc: "..."
Tuy nhiên, chưa được 1 phút sau, cánh cửa phòng lại bật mở, cậu lại quay về.
"Thật ngại quá, em quên đưa đồ, nè đồ của đại ca dặn em mua nè, em đặt đây rồi đi lấy ví tiền nha đại ca"
Đặt túi bóng ở trên bàn, Cẩu Tử cười ngượng ngùng đổi gãi đầu thành xoa mũi, một lần nữa lại nhanh chóng bốc hơi khỏi phòng, tuy nhiên ở lần này, trước khi rời đi, mắt cậu vô tình liếc nhìn phải vòng ba hơi săn chắc của đại ca cậu còn đang dính vệt nước có vẻ khả nghi, nháy mắt vẻ mặt cậu liền biến thành vẻ mặt của mấy vị phụ huynh hay trách cứ con cái tội bất cẩn.
Ôi, đại ca cậu đúng là quá vô tư mà!
Nại Lạc vẫn luôn quan sát nét mặt từng người một, cộng thêm biểu cảm vừa rồi của Cẩu Tử, hắn dường như đã đoán được đại khái ra chút gì đó.
Hắn lại nâng tay đẩy mắt kính, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, không tiếng động thu tay đặt ở hông Hạ Nhiên về.
"Hoắc đại thiếu gia, tôi nghiêm túc mời cậu rời khỏi người tôi"
Hạ Nhiên bừng tỉnh, lúc này mới kịp phát giác ra bản thân vẫn còn đang cưỡi lên trên người Nại Lạc.
Trong lòng lửa giận bùng bùng bốc cháy nhưng ngoài mặt Hạ Nhiên lại mỉm cười ôn nhu nói: "Xin lỗi nha, hiện tại tao không thể xuống khỏi người mày được, bởi vì lúc nãy tao đã hứa phải chôn sống mày rồi"
Nại Lạc: "..."
15 phút sau...
Hạ Nhiên đặt mông ngồi trên bàn, híp mắt rít một hơi thuốc thật dài, sau đó điêu luyện nhả ra từng làn khói trắng mờ ảo bay lượn một vòng trong khoảng không.
Khoé mắt liếc nhìn tới "thi thể" nằm bất động trên sàn, Hạ Nhiên búng tàn thuốc rơi rụng xuống bàn, nhấc mông, vài ba bước đã đứng trước đỉnh đầu người nọ.
Hạ Nhiên dùng chân đá nhẹ vào đầu hắn: "Ê thằng khứa kia, mày định nằm giả chết tới bao giờ hả?"
"Thi thể" trên mặt đất vẫn nhất mực không chịu nhúc nhích.
Hạ Nhiên bị hắn làm cho vừa tức vừa buồn cười, nhấc chân định đá vào eo hắn một cái thì cỗ "thi thể" như mọc mắt trên eo, chính xác né tránh chân hắn đá tới, cuối cùng lăn một vòng quy củ dừng trước mũi chân Hạ Nhiên.
"Ha, bốn mắt, mày giỏi lắm! Rất giỏi! Hôm nay coi như tao bỏ qua cho mày, ngày mai lại tìm mày tính sổ tiếp"
Nếu thực sự lại tiếp tục nán lại ở nơi đây, Hạ Nhiên chỉ sợ một chút nữa thôi sẽ có xe cáng dài bưng anh ra khỏi đây mất.
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
Cỗ "thi thể" vốn vẫn luôn nằm bất động trên sàn, nghe tiếng bước chân anh dần đi tới cánh cửa, phải đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới lên tiếng.
"Hoắc Tu, nếu không ngại thì cậu thay quần của tôi đi"
Hạ Nhiên lúc này kiểu: ಠಿ_ಠಿ
Thằng nhóc này mới hút lá đu đủ xong hay là bị anh đánh tới hỏng não vậy?
Lời hắn nói tuy nghe qua chả có đầu có đuôi gì để hiểu thật nhưng mà khi Hạ Nhiên chịu khó nghe xong lại vẫn chẳng hiểu hắn đang nói cái gì sất.
Hạ Nhiên chọc chọc má con gấu trúc còn nằm ở trên đầu.
Uy, có phải mày cung cấp nhầm thông tin phản diện không? Chứ làm quái gì có thằng cha phản diện nào mặt khù khờ phát biểu như thằng ngáo vậy chứ!
Hoa Cúc vươn mình, lười biếng ngáp một cái.
[Kí chủ à, ngài có thể hoài nghi giới tính của em nhưng cũng đừng hoài nghi trình độ làm việc chuyên nghiệp của bọn em chứ! Làm sao mà hệ thống bọn em lại có thể để xảy ra lỗi thông tin cung cấp cho Kí Chủ được]
Hạ Nhiên xoa cằm, ngẫm lại lời của nó cũng đúng, vì thế hắn vòng lại, ngồi xổm trước mặt Nại Lạc: "Lời mày nói rốt cuộc là có ý gì?"
Nại Lạc hơi he hé mắt nhìn anh, sau khi chắc chắn anh không đi đường quyền nữa mới chỉ tay vào mông anh thành thật nói: "Cậu đưa tay ra sau mông cậu xem đi"
Tuy có hơi nghi ngoặc trong lòng, nhưng Hạ Nhiên vẫn đưa tay ra sau sờ mông mình thử, kết quả đầu ngón tay rất nhanh liền chạm phải một chất nhầy dinh dính, không cần động não suy nghĩ, anh cũng thừa biết đó là cái gì.
Nhất thời Hạ Nhiên đen mặt, đúng là tự mình hại mình, thẹn quá hoá giận, đứng dậy đạp một cước lên phao câu của Nại Lạc, rút một sấp khăn giấy trên bàn chùi lấy chùi để vẫn chưa hả giận, lại tiếp tục quay lại đạp Nại Lạc mấy cái rồi mới chịu rời đi.
...
Thật ra đêm nay đáng lẽ Nại Lạc phải làm thêm ở quán bar đến tận 1h sáng, nhưng nhờ ơn của ai đấy, Nại Lạc buộc phải xin nghỉ một ngày, ngậm ngùi vẫy tay chào tạm biệt hai trăm rưỡi ngày lương.
Nại Lạc khom người lật một góc tấm thảm trước cửa nhà nhặt lên chiếc chìa khoá bạc, cắm vào ổ khoá vặn một cái, cánh cửa có hơi cũ kĩ bật mở, hắn xách túi bóng nhanh chóng đi vào.
Bên trong nhà tối om, bên ngoài sắc trời cũng đã tối, rèm cửa lại bịt kín, Nại Lạc dựa vào trí nhớ mò mẫn tìm bật công tắc trên tường, đèn sáng lên, quạt trần trên trần nhà điên cuồng "ù ù" chạy, nằm giữa nhà đống giấy báo còn đang xếp dở "phành phạch" bay theo.
Căn hộ tập thể của hai mẹ con hắn ở khá nhỏ gọn, tầm 40 mươi mét vuông, gồm có hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh chung, một phòng bếp núp và một phòng khách được tận dụng thành nhà ăn.
Nại Lạc cầm túi bóng đi đến chiếc bàn trà nằm trơ trọi ở phòng khách, cúi đầu nhìn tấm giấy viết 3 chữ ngoằn ngoèo thật lớn "đừng chờ mẹ" dán trên lồng bàn cùng một sấp tiền lẻ cũ nhèm được vuốt phẳng phiu, lông mày hắn nhíu chặt, túi bóng trong tay bị hắn dày dò không ra hình thù.
Mẹ hắn đi làm đến kiệt sức phát bệnh tim, nằm viện mới một ngày đã chê tiền viện phí quá đắt, lén lút trốn viện về nhà nói tự mình nghỉ ngơi còn khá tốt, hắn tin, kết quả hắn vừa quay mông ra khỏi cửa, bà ấy liền chạy đến chỗ xí nghiệp làm tăng ca.
Nại Lạc thở dài, đặt túi bóng lên bàn, mệt mỏi di chuyển người đầy thương tích đến nhà vệ sinh ở cuối góc nhà.
Vài ba nhát cởi sạch đồ trên người, Nại Lạc lạnh mặt đem quần áo ném vào sọt đồ, với tay vặn vòi nước chảy róc rách vào thùng.
Trong lúc chờ nước đầy thùng để xài, hắn đi đến trước gương nhà tắm, chậm rãi tháo xuống mắt kính để lộ ra đôi mắt sắc bén lạnh lẽo đối lập hoàn toàn với gương mặt yêu diễm diêm dúa như tiểu yêu tinh của thiếu niên đang đứng trong gương.
Bỏ đi cặp kính ngụy trang, đây mới là chân chính bộ dạng thật của hắn.
Nại Lạc khẽ nghiêng đầu nhìn vết thương bị khứa thành một đường dài trên cổ, trong đầu chợt loé lên gương mặt giận dữ của Hạ Nhiên lúc cưỡi lên hắn, cùng với thứ cảm giác lâng lâng còn sót lại từ hạ thân lần đầu tiên được nếm mùi vị mới mẻ.
Dựa theo chút kinh nghiệm ít ỏi vừa trải qua, hắn bất giác đưa tay xuống giữa hai chân, nhẹ nhàng cầm lấy vật đang trong trạng thái bán cương cọ sát trong lòng bàn tay, đều đặn lên xuống.
Thế nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào, vật kia vẫn thủy chung không chịu ngoan ngoãn xìu xuống.
Yết hầu khẽ trượt lên xuống, Nại Lạc thở dốc nhắm mắt lại, dựa đầu vào gương, đầu óc đột nhiên lại nghĩ tới Hạ Nhiên lúc này dùng ánh mắt tràn đầy oán hận mở lớn hai chân nằm uyển chuyển dưới thân mình, đôi môi đỏ mọng mở ra khép lại thở dốc chửi rủa hắn súc sinh chỉ nghĩ bằng phần dưới.
Nại Lạc hoảng hốt mở mắt, vật trong tay hắn vậy mà có phản ứng dữ dội, lớn hơn một vòng so với ban đầu, run rẩy vài cái liền xuất ra từng đạo bạch trọc bắn vung vãi ra sàn nhà, thậm chí còn có một ít dính trên gương chầm chậm trượt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.