Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án
Chương 16
Chung Hiểu Sinh
03/11/2020
Edit: Phong Lữ
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thanh Trạch bị đè tỉnh.
Y mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt tươi cười phóng to của Cao Hiên Thần, y bật thốt lên: “Sao ngươi lại đè ta?”
“Hả?” Cao Hiên Thần không hiểu gì: “Ta đè ngươi? Ngươi mơ đẹp ra chuyện gì thế?”
Kỷ Thanh Trạch cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện là con mèo nhỏ nằm nhoài trên ngực của mình ngủ. Y không thể làm gì khác hơn ôm mèo xuống giường, đỡ trán: “Sao ngươi lại đến nữa hả?!”
Buổi tối mỗi ngày, trước khi đi ngủ, y rõ ràng đều cẩn thận đóng lại cửa sổ cửa chính lại, nhưng then cửa vốn hoàn toàn không ngăn được Cao Hiên Thần. Y lại không thể vì đề phòng Cao Hiên Thần mà đóng đinh lên tấm gỗ chắn cửa sổ cửa chính được, cũng chỉ đành chịu để Cao Hiên Thần trở thành phong cảnh lúc tỉnh của mình ngày qua ngày. Nhìn quá nhiều đến mức y khuya nào cũng nằm mơ giấc mơ có liên quan đến Cao Hiên Thần, có lúc sáng sớm thức dậy nhìn thấy chính chủ, y còn mơ mơ màng màng không nhận rõ, mình rốt cuộc là tỉnh rồi hay chưa.
Cao Hiên Thần kéo tay y: “Đi, ta dẫn ngươi ra ngoài ăn sáng.”
Trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, Kỷ Thanh Trạch còn chưa rửa mặt đã bị Cao Hiên Thần lôi ra khỏi gian phòng. Y mờ mịt nói: “Đi đâu?”
Cao Hiên Thần nói: “Đi lên trấn!”
Thiên hạ luận võ đường có cung cấp đồ ăn cho các đệ tử, chỉ là đầu bếp bên trong đường không biết là mời từ đâu tới mà tay nghề thực sự rất muốn nghẹn. Bữa tối thì còn biết các đệ tử luyện công mệt mỏi mà chuẩn bị đồ ăn phong phú chút, nhưng bữa sáng ngày nào cũng là một bát cháo trắng cùng một cái đĩa rau. Sáng sớm uống một chén cháo thanh đạm dễ nuốt cũng thoải mái, nhưng nếu mỗi ngày đều như vậy, qua thời gian dài các đệ tử khó tránh khỏi bị ngán.
Lúc Cao Hiên Thần ở Thiên Ninh giáo, làm Thiên Ninh giáo thiếu chủ, muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, một ngày ba bữa, mỗi ngày lại đổi món, có thể liên tục một tháng không ăn trùng món lại. Hắn là người đầu tiên không chịu được đồ ăn trong luận trong võ đường mà đi xuống dưới núi kiếm ăn, vì vậy mới quen Đậu phụ Tây Tử ở trong trấn dưới chân núi Linh Vũ.
Đậu phụ Tây Tử là một tay làm đậu phụ rất ngon, sở trường là mọi thứ ngọt mặn chua cay. Bí quyết làm đậu hũ hoa của nàng, vị béo nồng, trơn mịn, bỏ thêm hành thái, tảo tía, đậu phộng cùng thịt bằm với chút gia vị. Rau là rau tươi rất ngon miệng, thịt bằm được rán qua dầu, vừa mềm vừa giòn, miệng vừa cắn xuống thì mùi thơm đã lan tỏa.
Cao Hiên Thần đang chờ kể cho Kỷ Thanh Trạch một chút về mỹ thực dưới núi, nhưng mới vừa đi ra hai bước, lại bị Kỷ Thanh Trạch giật tay ra: “Trong luận võ đường có quy định, các đệ tử không được tự tiện xuống núi.”
Cao Hiên Thần sững sờ, buồn cười nói: “Xuống núi ăn sáng xong sẽ trở lại liền. Ta dẫn ngươi ăn đậu hủ hoa, đảm bảo ngươi sẽ thích.”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Không được. Đường quy chính là đường quy! Ngươi học thuộc… Được rồi, ngươi không hề thuộc.”
Y đại khái vốn muốn nói là: ngươi học thuộc đường quy mấy ngày nay lẽ nào còn không biết quy củ này? Nhưng mà thực ra qua nhiều ngày như vậy, Cao Hiên Thần tổng cộng chỉ liếc đọc đường quy ba, bốn lần, còn lại hắn đều lười biếng nằm sấp, nghe Kỷ Thanh Trạch đọc sách tẩy não cho hắn.
Cao Hiên Thần khóe miệng giật một cái: “Con người của ngươi này…”
Thẩm Phi Kỳ cách đó không xa vẫy tay với bọn họ: “Dục Trừng, Thanh Trạch, xong chưa? Đi nhanh một chút đi, trễ nữa là không kịp về luyện công buổi sáng đó!”
Kỷ Thanh Trạch vừa nhìn qua, thấy lại còn có vài thiếu niên chờ ở giao lộ.
Từ lúc Cao Hiên Thần vào Thiên hạ luận võ đường, vì trở thành một gậy quấy thị phi, vì làm hư trụ cột mai sau của võ lâm, hắn quyết định trước tiên là thu các thiếu niên phá hoại đường quy vào tay. Song đám thiếu niên luận võ đường này, nói quy củ cũng không quy củ nhiêu, nói quậy phá cũng không quậy phá nhiêu. Khi hắn đề ra các ý đồ xấu, trừ hồ bằng cẩu hữu đáng tin Thẩm Phi Kỳ của hắn ra thì số người hưởng ứng rất ít.
Mãi đến tận khi hắn phát hiện Đậu phụ Tây Tử trên trấn Linh Vũ, ngày đầu lôi kéo hai, ba bạn tốt đi, ngày thứ hai thành bốn, năm người, ngày thứ ba lại thêm sáu, bảy người… Sự mê hoặc của mỹ thực thực sự khó có thể chống đối, đừng nói đường quy, ngay cả cái đứa ham ngủ bám giường, luyện võ buổi sáng ngày nào cũng đến muộn, cũng vì có thể ăn một bát đồ ngon mỗi sáng mà trời chưa sáng đã rời giường xuống núi ăn sáng.
Kỷ Thanh Trạch thấy số người nhiều như thế, cả kinh nói: “Các ngươi… Đường quy…”
Cao Hiên Thần nói: “Đường quy cái quái gì, đi nhanh một chút đi, chốc nữa có người đến là không đi được đâu.”
Kỷ Thanh Trạch vẫn kiên trì như trước: “Không được.”
Các thiếu niên chờ ở giao lộ cuống lên, một người trong đó nói: “Hắn không đi thì thôi, chúng ta đi nhanh đi, đừng để ý tới hắn nữa!”
Mỹ thực trước mắt mà tiểu đoan chính lòng vẫn không loạn. Cao Hiên Thần không có cách nào, đành phải bỏ y đi.
Trên trấn Linh Vũ, Đậu phụ Tây Tử mới vừa mở hàng, một đám thiếu niên ào ào xông tới, vây sạp hàng của nàng kín đến mức nước chảy không lọt. Cao Hiên Thần cười nói: “Tam tỷ, ta lại mang mọi người đến ăn đậu hủ ngươi làm nè! Cho ta thêm nhiều thịt chút nha!”
Văn Ninh lần đầu theo tới ngạc nhiên nói: “Sao ngươi gọi nàng là Tam tỷ?”
Cao Hiên Thần nói: “Tại nàng tên là Ngụy Tam tỷ.”
Một đám thiếu niên vội vã cũng cùng gọi lên: “Tam tỷ, ta muốn một bát ngọt.” “Tam tỷ, chén của ta cho ớt nhiều chút nha.”
Còn Thẩm Phi Kỳ miệng ngọt nhất: “Tam tỷ tỷ, tỷ làm gì cũng được, chỉ cần là tỷ làm ta đều thích hết.”
Đậu phụ Tây Tử cười nói: “Được, từng đứa lên đây.”
Đậu phụ Tây Tử tên không phải là Ngụy Tam tỷ, cha nàng là một đồ tể chưa từng đọc sách, nhà đối diện là một tú tài thất chí. Tú tài với đồ tể ngứa mắt nhau, tú tài chê đồ tể thô lỗ, đồ tể chê tú tài nghèo hèn. Nhưng mà hai nhà đều ao ước được như bên kia, tú tài từng gặp thất bại, trước làm một tiểu quan ở nha môn, sau khi đắc tội trưởng quan thì bị đuổi về nhà, hắn ngoại trừ đọc sách ra thì cái gì cũng không biết, trong nhà ăn bữa trước không có bữa sau, hắn ước ao được như nhà đồ tể mỗi ngày đều có thịt ăn; đồ tể cũng ước ao như tú tài, đồ tể không biết chữ, chưa từng đọc sách, cũng chỉ có thể làm đồ tể cả đời. Trong nhà tú tài nuôi mấy đứa trẻ, đặt tên không giống với các nhà khác trên trấn, nhà khác toàn gọi con là đại tử nhị tử tam tử, hài tử nhà hắn lại sắp theo đủ thứ tự ‘bá trọng thúc’. Đồ tể cũng không cam chịu yếu thế, học theo cách sắp ‘bá trọng túc quý’ (*)đó, đứng thứ trong nhà là một cô gái, cô gái đang yên đang lành thì bị đặt tên là Ngụy Thúc.
(*)bá trọng thúc quý: thứ tự anh em trai: cả, hai, ba, tư)
Ngụy Thúc năm nay mười bảy mười tám tuổi, gương mặt tròn tròn, cười rộ lên có hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào trên mặt, không quá đẹp nhưng dễ coi hết sức, lại làm đậu phụ rất ngon, được người trên trấn gọi là Đậu phụ Tây Tử. Cao Hiên Thần ngại Đậu phụ Tây Tử gọi quá dài, Ngụy Thúc lại không dễ nghe, nên gọi nàng là Tam tỷ.
Ngụy Thúc mang đậu hủ ra cho các thiếu niên, Cao Hiên Thần vừa thưởng thức đã bắt đầu kêu to: “Thiếu rồi thiếu rồi, muối ớt đều thiếu quá trời luôn! Tam tỷ cho ta nhiều hơn chút đi!”
Ngụy Thúc nói: “Đã cho ngươi nhiều hơn người khác rồi ngươi còn chê ít, sau này thật không biết cô nương nhà ai mới có thể ăn chung nổi với ngươi đây.” Nói xong vẫn cho Cao Hiên Thần thêm một muỗng gia vị.
Thẩm Phi Kỳ nói: “Tam tỷ tỷ ngươi đừng để ý đến hắn, tỷ làm đậu phụ ngon thật, sau này ngày nào ta cũng tới ăn chỗ tỷ được không?”
Cao Hiên Thần xem thường: “Ngươi thôi đi, chúng ta đều sắp ăn xong rồi, ngươi còn chưa động muỗng đó.”
Thẩm Phi Kỳ thích các cô nương xinh đẹp nhất, quấn lấy Ngụy Thúc Tam tỷ tỷ này Tam tỷ tỷ nọ, lần nào hắn cũng ăn chậm nhất, toàn đi đùa giỡn cô nương.
Một đám thiếu niên ăn uống no đủ chuẩn bị trở về núi, Cao Hiên Thần nói: “Tam tỷ, có hộp thức ăn không? Ta mang một bát về.”
Thẩm Phi Kỳ ngạc nhiên nói: “Ngươi còn chưa ăn no?”
Cao Hiên Thần nói: “Mang cho tiểu đoan chính.”
Thẩm Phi Kỳ không hiểu ra sao: “Ngươi thật là kỳ quái, ngươi ân cần với Kỷ Thanh Trạch thế làm gì? Tam tỷ tỷ, tỷ cũng cho ta mang một bát về đi.”
Cao Hiên Thần liếc hắn: “Ngươi định lấy lòng ai thế?”
Thẩm Phi Kỳ ưỡn thẳng sống lưng, cây ngay không sợ chết đứng, giống như động cơ của hắn cao thượng gấp trăm lần so với Cao Hiên Thần: “Đương nhiên là cho Tưởng Như Tinh rồi!”
Hai người khinh thường xỉ vả lẫn nhau một phen, mỗi người mang theo hộp thức ăn trở về núi.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thanh Trạch bị đè tỉnh.
Y mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt tươi cười phóng to của Cao Hiên Thần, y bật thốt lên: “Sao ngươi lại đè ta?”
“Hả?” Cao Hiên Thần không hiểu gì: “Ta đè ngươi? Ngươi mơ đẹp ra chuyện gì thế?”
Kỷ Thanh Trạch cúi đầu vừa nhìn, mới phát hiện là con mèo nhỏ nằm nhoài trên ngực của mình ngủ. Y không thể làm gì khác hơn ôm mèo xuống giường, đỡ trán: “Sao ngươi lại đến nữa hả?!”
Buổi tối mỗi ngày, trước khi đi ngủ, y rõ ràng đều cẩn thận đóng lại cửa sổ cửa chính lại, nhưng then cửa vốn hoàn toàn không ngăn được Cao Hiên Thần. Y lại không thể vì đề phòng Cao Hiên Thần mà đóng đinh lên tấm gỗ chắn cửa sổ cửa chính được, cũng chỉ đành chịu để Cao Hiên Thần trở thành phong cảnh lúc tỉnh của mình ngày qua ngày. Nhìn quá nhiều đến mức y khuya nào cũng nằm mơ giấc mơ có liên quan đến Cao Hiên Thần, có lúc sáng sớm thức dậy nhìn thấy chính chủ, y còn mơ mơ màng màng không nhận rõ, mình rốt cuộc là tỉnh rồi hay chưa.
Cao Hiên Thần kéo tay y: “Đi, ta dẫn ngươi ra ngoài ăn sáng.”
Trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, Kỷ Thanh Trạch còn chưa rửa mặt đã bị Cao Hiên Thần lôi ra khỏi gian phòng. Y mờ mịt nói: “Đi đâu?”
Cao Hiên Thần nói: “Đi lên trấn!”
Thiên hạ luận võ đường có cung cấp đồ ăn cho các đệ tử, chỉ là đầu bếp bên trong đường không biết là mời từ đâu tới mà tay nghề thực sự rất muốn nghẹn. Bữa tối thì còn biết các đệ tử luyện công mệt mỏi mà chuẩn bị đồ ăn phong phú chút, nhưng bữa sáng ngày nào cũng là một bát cháo trắng cùng một cái đĩa rau. Sáng sớm uống một chén cháo thanh đạm dễ nuốt cũng thoải mái, nhưng nếu mỗi ngày đều như vậy, qua thời gian dài các đệ tử khó tránh khỏi bị ngán.
Lúc Cao Hiên Thần ở Thiên Ninh giáo, làm Thiên Ninh giáo thiếu chủ, muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, một ngày ba bữa, mỗi ngày lại đổi món, có thể liên tục một tháng không ăn trùng món lại. Hắn là người đầu tiên không chịu được đồ ăn trong luận trong võ đường mà đi xuống dưới núi kiếm ăn, vì vậy mới quen Đậu phụ Tây Tử ở trong trấn dưới chân núi Linh Vũ.
Đậu phụ Tây Tử là một tay làm đậu phụ rất ngon, sở trường là mọi thứ ngọt mặn chua cay. Bí quyết làm đậu hũ hoa của nàng, vị béo nồng, trơn mịn, bỏ thêm hành thái, tảo tía, đậu phộng cùng thịt bằm với chút gia vị. Rau là rau tươi rất ngon miệng, thịt bằm được rán qua dầu, vừa mềm vừa giòn, miệng vừa cắn xuống thì mùi thơm đã lan tỏa.
Cao Hiên Thần đang chờ kể cho Kỷ Thanh Trạch một chút về mỹ thực dưới núi, nhưng mới vừa đi ra hai bước, lại bị Kỷ Thanh Trạch giật tay ra: “Trong luận võ đường có quy định, các đệ tử không được tự tiện xuống núi.”
Cao Hiên Thần sững sờ, buồn cười nói: “Xuống núi ăn sáng xong sẽ trở lại liền. Ta dẫn ngươi ăn đậu hủ hoa, đảm bảo ngươi sẽ thích.”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Không được. Đường quy chính là đường quy! Ngươi học thuộc… Được rồi, ngươi không hề thuộc.”
Y đại khái vốn muốn nói là: ngươi học thuộc đường quy mấy ngày nay lẽ nào còn không biết quy củ này? Nhưng mà thực ra qua nhiều ngày như vậy, Cao Hiên Thần tổng cộng chỉ liếc đọc đường quy ba, bốn lần, còn lại hắn đều lười biếng nằm sấp, nghe Kỷ Thanh Trạch đọc sách tẩy não cho hắn.
Cao Hiên Thần khóe miệng giật một cái: “Con người của ngươi này…”
Thẩm Phi Kỳ cách đó không xa vẫy tay với bọn họ: “Dục Trừng, Thanh Trạch, xong chưa? Đi nhanh một chút đi, trễ nữa là không kịp về luyện công buổi sáng đó!”
Kỷ Thanh Trạch vừa nhìn qua, thấy lại còn có vài thiếu niên chờ ở giao lộ.
Từ lúc Cao Hiên Thần vào Thiên hạ luận võ đường, vì trở thành một gậy quấy thị phi, vì làm hư trụ cột mai sau của võ lâm, hắn quyết định trước tiên là thu các thiếu niên phá hoại đường quy vào tay. Song đám thiếu niên luận võ đường này, nói quy củ cũng không quy củ nhiêu, nói quậy phá cũng không quậy phá nhiêu. Khi hắn đề ra các ý đồ xấu, trừ hồ bằng cẩu hữu đáng tin Thẩm Phi Kỳ của hắn ra thì số người hưởng ứng rất ít.
Mãi đến tận khi hắn phát hiện Đậu phụ Tây Tử trên trấn Linh Vũ, ngày đầu lôi kéo hai, ba bạn tốt đi, ngày thứ hai thành bốn, năm người, ngày thứ ba lại thêm sáu, bảy người… Sự mê hoặc của mỹ thực thực sự khó có thể chống đối, đừng nói đường quy, ngay cả cái đứa ham ngủ bám giường, luyện võ buổi sáng ngày nào cũng đến muộn, cũng vì có thể ăn một bát đồ ngon mỗi sáng mà trời chưa sáng đã rời giường xuống núi ăn sáng.
Kỷ Thanh Trạch thấy số người nhiều như thế, cả kinh nói: “Các ngươi… Đường quy…”
Cao Hiên Thần nói: “Đường quy cái quái gì, đi nhanh một chút đi, chốc nữa có người đến là không đi được đâu.”
Kỷ Thanh Trạch vẫn kiên trì như trước: “Không được.”
Các thiếu niên chờ ở giao lộ cuống lên, một người trong đó nói: “Hắn không đi thì thôi, chúng ta đi nhanh đi, đừng để ý tới hắn nữa!”
Mỹ thực trước mắt mà tiểu đoan chính lòng vẫn không loạn. Cao Hiên Thần không có cách nào, đành phải bỏ y đi.
Trên trấn Linh Vũ, Đậu phụ Tây Tử mới vừa mở hàng, một đám thiếu niên ào ào xông tới, vây sạp hàng của nàng kín đến mức nước chảy không lọt. Cao Hiên Thần cười nói: “Tam tỷ, ta lại mang mọi người đến ăn đậu hủ ngươi làm nè! Cho ta thêm nhiều thịt chút nha!”
Văn Ninh lần đầu theo tới ngạc nhiên nói: “Sao ngươi gọi nàng là Tam tỷ?”
Cao Hiên Thần nói: “Tại nàng tên là Ngụy Tam tỷ.”
Một đám thiếu niên vội vã cũng cùng gọi lên: “Tam tỷ, ta muốn một bát ngọt.” “Tam tỷ, chén của ta cho ớt nhiều chút nha.”
Còn Thẩm Phi Kỳ miệng ngọt nhất: “Tam tỷ tỷ, tỷ làm gì cũng được, chỉ cần là tỷ làm ta đều thích hết.”
Đậu phụ Tây Tử cười nói: “Được, từng đứa lên đây.”
Đậu phụ Tây Tử tên không phải là Ngụy Tam tỷ, cha nàng là một đồ tể chưa từng đọc sách, nhà đối diện là một tú tài thất chí. Tú tài với đồ tể ngứa mắt nhau, tú tài chê đồ tể thô lỗ, đồ tể chê tú tài nghèo hèn. Nhưng mà hai nhà đều ao ước được như bên kia, tú tài từng gặp thất bại, trước làm một tiểu quan ở nha môn, sau khi đắc tội trưởng quan thì bị đuổi về nhà, hắn ngoại trừ đọc sách ra thì cái gì cũng không biết, trong nhà ăn bữa trước không có bữa sau, hắn ước ao được như nhà đồ tể mỗi ngày đều có thịt ăn; đồ tể cũng ước ao như tú tài, đồ tể không biết chữ, chưa từng đọc sách, cũng chỉ có thể làm đồ tể cả đời. Trong nhà tú tài nuôi mấy đứa trẻ, đặt tên không giống với các nhà khác trên trấn, nhà khác toàn gọi con là đại tử nhị tử tam tử, hài tử nhà hắn lại sắp theo đủ thứ tự ‘bá trọng thúc’. Đồ tể cũng không cam chịu yếu thế, học theo cách sắp ‘bá trọng túc quý’ (*)đó, đứng thứ trong nhà là một cô gái, cô gái đang yên đang lành thì bị đặt tên là Ngụy Thúc.
(*)bá trọng thúc quý: thứ tự anh em trai: cả, hai, ba, tư)
Ngụy Thúc năm nay mười bảy mười tám tuổi, gương mặt tròn tròn, cười rộ lên có hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào trên mặt, không quá đẹp nhưng dễ coi hết sức, lại làm đậu phụ rất ngon, được người trên trấn gọi là Đậu phụ Tây Tử. Cao Hiên Thần ngại Đậu phụ Tây Tử gọi quá dài, Ngụy Thúc lại không dễ nghe, nên gọi nàng là Tam tỷ.
Ngụy Thúc mang đậu hủ ra cho các thiếu niên, Cao Hiên Thần vừa thưởng thức đã bắt đầu kêu to: “Thiếu rồi thiếu rồi, muối ớt đều thiếu quá trời luôn! Tam tỷ cho ta nhiều hơn chút đi!”
Ngụy Thúc nói: “Đã cho ngươi nhiều hơn người khác rồi ngươi còn chê ít, sau này thật không biết cô nương nhà ai mới có thể ăn chung nổi với ngươi đây.” Nói xong vẫn cho Cao Hiên Thần thêm một muỗng gia vị.
Thẩm Phi Kỳ nói: “Tam tỷ tỷ ngươi đừng để ý đến hắn, tỷ làm đậu phụ ngon thật, sau này ngày nào ta cũng tới ăn chỗ tỷ được không?”
Cao Hiên Thần xem thường: “Ngươi thôi đi, chúng ta đều sắp ăn xong rồi, ngươi còn chưa động muỗng đó.”
Thẩm Phi Kỳ thích các cô nương xinh đẹp nhất, quấn lấy Ngụy Thúc Tam tỷ tỷ này Tam tỷ tỷ nọ, lần nào hắn cũng ăn chậm nhất, toàn đi đùa giỡn cô nương.
Một đám thiếu niên ăn uống no đủ chuẩn bị trở về núi, Cao Hiên Thần nói: “Tam tỷ, có hộp thức ăn không? Ta mang một bát về.”
Thẩm Phi Kỳ ngạc nhiên nói: “Ngươi còn chưa ăn no?”
Cao Hiên Thần nói: “Mang cho tiểu đoan chính.”
Thẩm Phi Kỳ không hiểu ra sao: “Ngươi thật là kỳ quái, ngươi ân cần với Kỷ Thanh Trạch thế làm gì? Tam tỷ tỷ, tỷ cũng cho ta mang một bát về đi.”
Cao Hiên Thần liếc hắn: “Ngươi định lấy lòng ai thế?”
Thẩm Phi Kỳ ưỡn thẳng sống lưng, cây ngay không sợ chết đứng, giống như động cơ của hắn cao thượng gấp trăm lần so với Cao Hiên Thần: “Đương nhiên là cho Tưởng Như Tinh rồi!”
Hai người khinh thường xỉ vả lẫn nhau một phen, mỗi người mang theo hộp thức ăn trở về núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.