Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 14
Chung Hiểu Sinh
23/09/2017
☆ Chương 13 – Cực phẩm muốn cắt cổ.
Hàn Cẩm ra ngoài đi dạo hơn nửa giờ sau mới quay về động, chỉ thấy Đan Khuyết ngã dựa vào tảng đá lớn, bên cạnh có một bãi máu khô, trên y phục y cũng có vết máu. Hắn hoảng sợ, vội vã chạy lên ôm lấy Đan Khuyết, vội vàng nói: “Ca ca, ca ca sao vậy?”Lông mi Đan Khuyết hơi run lên, tựa hồ như muốn mở mắt, nhưng lại không có khí lực mở ra. Nhịp thở y yếu ớt, môi khẽ động, Hàn Cẩm ghé cả người vào mới có thể nghe thấy y đang nói hai chữ —— “Cứu ta”.
Hàn Cẩm sợ đến chẳng biết nên làm sao cho phải, theo bản năng đưa tay ra ấn lên ngực y, để chân khí quay về lại cơ thể. Một lát sau, quả thật khí đang chạy tán loạn xung đột trong cơ thể y dần dần lắng lại. Nếu Hàn Cẩm về trễ nửa canh giờ, chỉ e hôm nay Đan Khuyết sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Tâm trí Hàn Cẩm lúc này vẫn còn rất trẻ con, gặp loại chuyện này chẳng biết nên làm sao cho phải, hắn rất sợ Đan Khuyết cứ như vậy mà chết đi trong lòng mình, thế nên hắn không ngừng rót nước cho Đan Khuyết uống. Đan Khuyết uống không vào, hắn vẫn cố chấp rót, tựa như chỉ cần Đan Khuyết có thể uống nước xuống thì y có thể sống sót vậy.
Vậy nên, đến đêm khuya, Đan Khuyết bị bắt uống hơn mười nang nước, bụng chướng to như cái trống, giống như trong bụng có ba bốn tiểu ma tôn.
Hàn Cẩm vừa hoảng vừa sợ hãi, ôm y suốt mấy canh giờ, lại truyền cho Đan Khuyết không ít nội lực, lúc này đã mệt vô cùng. Hắn ôm Đan Khuyết, ý thức mơ hồ mơ hồ dần mà buồn ngủ. Đột nhiên hắn cảm thấy người trong lòng mình giật mình.
Đan Khuyết bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến nội phủ trọng thương, ít nhất cũng phải hôn mê dăm ba ngày, nhưng bởi Hàn Cẩm cố chấp rót nước cho y uống, khiến y bị nghẹn nước mà tỉnh dậy.
Đan Khuyết vừa tỉnh lại, Hàn Cẩm liền tỉnh theo. Hắn mừng rỡ ôm chặt lấy Đan Khuyết: “Ca ca, ca ca tỉnh rồi.”
Bụng Đan Khuyết bị hắn đè vào, hé miệng, một chữ cũng không nói được, nôn ra một ngụm nước lớn. Hàn Cẩm cảm thấy lưng mình ươn ướt, cứ ngỡ Đan Khuyết hộc máu, sợ đến khóc rống lên, nước mắt nước mũi tèm nhem: “Ca ca, ca ca đừng chết, huhu….”
Đan Khuyết dùng hết sức nói: “Cho.. ta…tiểu….” Nói một câu, y lại ói ra một ngụm nước trong.
Hàn Cẩm sửng sốt, vội hỏi: “Ca ca muốn đi tiểu à.”
Đan Khuyết lại nói: “Ta…không… di chuyển…” Thật ra y rất muốn cứ như vậy mà tiểu một cách sảng khoái, nhưng trên người y có một vài ám khí độc dược, nếu bị nước thấm ướt, sợ độc tố lan ra làm tổn hại đến chính y. Thế nên bất luận thế nào cũng không thể tùy tiện đi tiểu được.
Hàn Cẩm bừng hiểu ra, vội vã giúp Đan Khuyết cởi áo choàng, kéo quần y xuống, lộ ra vật giữa hai chân kia. Thế nhưng hắn lại nhìn vật kia do dự, dè dặt không động tay vào.
Đan Khuyết mất hết hy vọng, lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ, chó chết chủ gì chứ, tẩu hỏa nhập ma gì chứ, dù bị thất bại chèn ép thế nào, cũng không bằng nghẹn tiểu.
Hàn Cẩm do dự chỉ vào chú chim non của Đan Khuyết nói: “Cha nói, thứ đó dơ lắm, chỉ Cẩm Cẩm với người Cẩm Cẩm thích cầm vào mới không dơ.”
Đan Khuyết vừa ói ra nước vừa nghiến răng nghiến lợi: “Ta…không..dơ…”
Hàn Cẩm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đỡ Đan Khuyết dậy, không sợ hãi nữa mà nắm lấy vật giữa hai chân Đan Khuyết, đỡ y đến một nơi tốt để hành sự. Vì sự sinh tồn, Đan Khuyết không để ý tới thể diện gì nữa, tiểu chừng non nửa nén hương xong, cuối cùng cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái thư thái.
Hàn Cẩm nhìn vẻ mặt khoan khoái của Đan Khuyết, cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười: “Cuối cùng ca ca cũng ổn rồi.”
Ổn cái đầu nhà ngươi! Đan Khuyết thầm nghĩ. Y lại cảm giác mình sắp không xong rồi, trước khi ngất đi, y trăng trối với Hàn Cẩm: “Nếu ngươi còn cho ta uống nước nữa ta sẽ giết ngươi!” Nói xong câu đó, y không còn tiếc nuối gì nữa mà lại ngất đi.
Sáng hôm sau, Hàn Cẩm ôm Đan Khuyết hôn mê bất tỉnh chạy tới thành trấn bên cạnh. Đan Khuyết vất vả lắm mới có thể chọn một nơi non xanh nước biếc vừa ý như vậy, nhưng vừa mới ở một ngày đã phải rời đi.
Hàn Cẩm chạy như tên bay, chạy một ngày rưỡi cuối cùng cũng tới thành trấn bên. Hắn tìm một vị đại phu về khám và chữa bệnh cho Đan Khuyết, đại phu nói, vốn Đan Khuyết đã bị thương nặng, thương thế còn chưa khỏi đã chạy loạn khắp nơi, còn tự tiện luyện công trong tình huống không có người bảo vệ, cho nên mới bị tẩu hỏa nhập ma. Bị tẩu hỏa nhập ma xong, lục phủ ngũ tạng y đều bị tổn thương nặng hoặc nhẹ, nếu không nhờ Hàn Cẩm giúp y thu hồi khí loạn, chỉ e hôm nay y đã bỏ mạng. Dựa vào tình hình vết thương trong và ngoài của y, ít nhất phải tĩnh dưỡng ba tháng mới có thể khôi phục được.
Lần này Đan Khuyết hôn mê, mãi ba ngày sau mới tỉnh lại. Ba ngày này, Hàn Cẩm không rót cho y một giọt nước nào, cũng không cho y ăn gì, nếu không phải vì quá khát, phỏng chừng Đan Khuyết còn hôn mê thêm một hai ngày nữa.
Đan Khuyết tỉnh lại, thấy Hàn Cẩm đang gật gà gật gù ngủ ở đầu giường. Y cũng không lập tức lên tiếng mà nhíu mày yên lặng quan sát Hàn Cẩm một lúc. Thần sắc Hàn Cẩm có vẻ uể oải, dường như đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc. Tâm tình y có phần phức tạp, không thể nói rõ có tư vị gì. Y muốn ngồi dậy uống miếng nước, nhưng dùng lực rồi mới biết trên người mình không chỗ nào là không đau, đúng là không thể nhúc nhích được.
“Nước…”
Hàn Cẩm bị tiếng nói yếu ớt của Đan Khuyết đánh thức. Hắn dụi dụi con mắt, tỉnh táo lại, thấy Đan Khuyết đang trợn tròn mắt nhìn mình, hơi sững ra, không mừng như điên cũng không khóc rống lên, chỉ ngạc nhiên nhìn Đan Khuyết.
Đan Khuyết nhẹ giọng nói: “Khát…”
Hàn Cẩm quay đầu nhìn ấm nước trên bàn, có chút mất hứng bĩu môi: “Ca ca nói không được cho ca ca uống nước mà.” Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn đứng dậy rót một chén nước, đỡ Đan Khuyết dậy giúp y uống nước.
Đan Khuyết uống nước xong, nhìn chằm chằm Hàn Cẩm không chớp mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Ta bị làm sao vậy?”
Hàn Cẩm nói lại lời đại phu cho y nghe.
Chân mày Đan Khuyết nhíu lại: “Võ công của ta…” Y không cảm nhận được chút nội lực nào trong thân thể mình.
Hàn Cẩm nói: “Trước tiên ca ca hãy dưỡng thương đã, võ công..”
Mặt Đan Khuyết biến sắc, không biết khí lực từ đâu tới, giữ lấy tay Hàn Cẩm, ngón tay thon dài gầy gò bởi vì sợ hãi mà run rẩy, lạnh lùng hỏi: “Võ công của ta bị làm sao?”
Hàn Cẩm bị y giữ lại không khỏi hoảng sợ, nói: “Ngươi đừng vội, chân khí của ngươi chạy loạn, công lực tản hơn phân nửa, cũng may mà đan điền chưa bị hủy, chỉ cần dưỡng thương thật tốt, vẫn có thể luyện lại.”
Đan Khuyết đặt hết tâm tư vào võ công và tu vi của mình, cho nên không để ý ngữ điệu hắn khác với ngày thường. Y buông lỏng tay Hàn Cẩm ra, ánh mắt tan rã quay về giường nằm xuống.
Vất vả lắm, vất vả lắm mới lừa được bí tịch võ công từ tay kẻ ngốc này! Y cứ đinh ninh là tái ông mất ngựa, chỉ cần chuyên tâm tu hành vài năm, có thể đạt tới cảnh giới cao hơn, sau đó có thể đoạt lại tất cả những gì mình đã mất! Nhưng y chưa từng nghĩ, ông trời đùa bỡn y hết lần này tới lần khác, không ép y tới tuyệt cảnh thì không chịu bỏ qua! Đan Khuyết rất muốn cười, rất muốn gào thét, nhưng y không cười nổi, cũng không gào được, chỉ nằm ngây dại ở đó như một miếng vải rách.
Hàn Cẩm lo lắng nhìn y. Hôm nay đã là ngày mùng chín, tâm trí hắn đã gần như khôi phục lại tiêu chuẩn người bình thường. Mấy ngày trước đây hắn không nghĩ cặn kẽ được gì, nhưng vẫn còn ấn tượng vài chuyện lớn, hình như Đan Khuyết không thể quay về Xích Hà giáo, còn lừa hắn nói ra khẩu quyết tâm pháp, trong lúc luyện công bị tẩu hỏa nhập ma. Hắn nhớ lại thân phận mình, cũng nhớ mục đích mình đi theo Đan Khuyết, đối mặt với tình huống ngày hôm nay, tâm tình hắn rất phức tạp, không thể làm gì hơn là đợi Đan Khuyết tỉnh lại rồi lên dự định cho bước tiếp theo.
Ánh mắt Đan Khuyết rời rạc nhìn chằm chằm xà nhà, không nói một câu nào, cũng chẳng hề nhúc nhích. Y không cảm nhận được nội lực của mình, lời Hàn Cẩm vừa nói chẳng qua là muốn dỗ y, võ công của y đã bị phế —— y đã trở thành một phế nhân!
Đây là lần đầu tiên Hàn Cẩm thấy có người có biểu tình như vậy, rõ ràng mặt không đổi sắc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự thất vọng to lớn. Tâm tình có khả năng truyền nhiễm, tuy hắn là tiểu giáo chủ ma giáo, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, tâm trí lại chưa chín chắn, thấy Đan Khuyết như vậy, cảm thấy lòng bí bách không thở nổi, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hàn Cẩm vội nói: “Ca ca, ca ca nghỉ ngơi một lúc, Cẩm Cẩm đi mua cháo nóng cho ca ca.” Dứt lời vội vàng đứng dậy trốn ra khỏi phòng.
Hàn Cẩm đi xuống lầu, xuống dưới đại sảnh của quán trọ, gọi tiểu nhị muốn một bát cháo trắng. Lúc đợi cháo trắng được mang lên, hắn bắt đầu suy xét kế hoạch tiếp theo.
Giáo chủ Xích Hà giáo bây giờ là Tam Loan, Đan Khuyết đã mất địa vị ở Xích Hà giáo. Kế sách theo Đan Khuyết thâm nhập vào nội bộ Xích Hà giáo tìm hiểu tin tức của hắn không thể thực hiện được. Nhưng dù sao Đan Khuyết cũng từng là một nhân vật chủ chốt trong Xích Hà giáo, những thứ y biết khẳng định không ít, cho nên người này vẫn có thể dùng được, nói không chừng có thể từ người này đào ra được bí mật và nhược điểm của Xích Hà giáo. Lại nói, dù Đan Khuyết có không biết gì đi nữa, thì y cũng có một cái mông hảo hạng, mang về Tụ Sơn làm đồ chơi cũng không tồi. Thế nên nói gì thì nói, Đan Khuyết vẫn có thể dùng được, hắn vẫn sẽ tiếp tục mai phục bên cạnh y.
Nhưng Hàn Cẩm nghĩ mãi không ra, rốt cuộc sao mình lại nói khẩu quyết tâm pháp cho y biết? Còn chưa đào được bí mật của Xích Hà giáo mà thiếu chút nữa đã bán bí mật của Tụ Sơn đi, chẳng lẽ lúc mình phát bệnh, con người đần độn hơn sao?
Cháo trắng được mang tới, Hàn Cẩm bưng cháo đi lên lầu, vừa đi vừa nghĩ, tạm thời bất chấp đi, đi một bước tính một bước, vất vả lắm mới trốn ra được, không làm được gì thì hắn không còn mặt mũi nào quay về gặp thiên tôn, tam đại trưởng lão và cả tả hữu hộ pháp nữa. Hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận, thà hắn mạo hiểm bán đứng bản thân mình cũng muốn giữ lại nguyên nhân mình làm vậy, bởi cặp mông tròn cực phẩm kia khiến hắn kinh động! Không ngờ trên đời này còn tồn tại một thứ tuyệt hơn trống lắc!!!
Đi tới cửa gian phòng, Hàn Cẩm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đan Khuyết đang quỳ rạp trên mặt đất, chật vật vươn tay rút lấy thanh kiếm đặt trên ghế, bàn tay run rẩy cầm kiếm lên muốn cắt cổ mình.
Hàn Cẩm cả kinh, ném bát cháo trong tay mình, đánh bay thanh kiếm trong tay y, đồng thời thảm thiết kêu một tiếng: “Mông của ta!!!!!!!!!!!” Đăng bởi: admin
Hàn Cẩm ra ngoài đi dạo hơn nửa giờ sau mới quay về động, chỉ thấy Đan Khuyết ngã dựa vào tảng đá lớn, bên cạnh có một bãi máu khô, trên y phục y cũng có vết máu. Hắn hoảng sợ, vội vã chạy lên ôm lấy Đan Khuyết, vội vàng nói: “Ca ca, ca ca sao vậy?”Lông mi Đan Khuyết hơi run lên, tựa hồ như muốn mở mắt, nhưng lại không có khí lực mở ra. Nhịp thở y yếu ớt, môi khẽ động, Hàn Cẩm ghé cả người vào mới có thể nghe thấy y đang nói hai chữ —— “Cứu ta”.
Hàn Cẩm sợ đến chẳng biết nên làm sao cho phải, theo bản năng đưa tay ra ấn lên ngực y, để chân khí quay về lại cơ thể. Một lát sau, quả thật khí đang chạy tán loạn xung đột trong cơ thể y dần dần lắng lại. Nếu Hàn Cẩm về trễ nửa canh giờ, chỉ e hôm nay Đan Khuyết sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Tâm trí Hàn Cẩm lúc này vẫn còn rất trẻ con, gặp loại chuyện này chẳng biết nên làm sao cho phải, hắn rất sợ Đan Khuyết cứ như vậy mà chết đi trong lòng mình, thế nên hắn không ngừng rót nước cho Đan Khuyết uống. Đan Khuyết uống không vào, hắn vẫn cố chấp rót, tựa như chỉ cần Đan Khuyết có thể uống nước xuống thì y có thể sống sót vậy.
Vậy nên, đến đêm khuya, Đan Khuyết bị bắt uống hơn mười nang nước, bụng chướng to như cái trống, giống như trong bụng có ba bốn tiểu ma tôn.
Hàn Cẩm vừa hoảng vừa sợ hãi, ôm y suốt mấy canh giờ, lại truyền cho Đan Khuyết không ít nội lực, lúc này đã mệt vô cùng. Hắn ôm Đan Khuyết, ý thức mơ hồ mơ hồ dần mà buồn ngủ. Đột nhiên hắn cảm thấy người trong lòng mình giật mình.
Đan Khuyết bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến nội phủ trọng thương, ít nhất cũng phải hôn mê dăm ba ngày, nhưng bởi Hàn Cẩm cố chấp rót nước cho y uống, khiến y bị nghẹn nước mà tỉnh dậy.
Đan Khuyết vừa tỉnh lại, Hàn Cẩm liền tỉnh theo. Hắn mừng rỡ ôm chặt lấy Đan Khuyết: “Ca ca, ca ca tỉnh rồi.”
Bụng Đan Khuyết bị hắn đè vào, hé miệng, một chữ cũng không nói được, nôn ra một ngụm nước lớn. Hàn Cẩm cảm thấy lưng mình ươn ướt, cứ ngỡ Đan Khuyết hộc máu, sợ đến khóc rống lên, nước mắt nước mũi tèm nhem: “Ca ca, ca ca đừng chết, huhu….”
Đan Khuyết dùng hết sức nói: “Cho.. ta…tiểu….” Nói một câu, y lại ói ra một ngụm nước trong.
Hàn Cẩm sửng sốt, vội hỏi: “Ca ca muốn đi tiểu à.”
Đan Khuyết lại nói: “Ta…không… di chuyển…” Thật ra y rất muốn cứ như vậy mà tiểu một cách sảng khoái, nhưng trên người y có một vài ám khí độc dược, nếu bị nước thấm ướt, sợ độc tố lan ra làm tổn hại đến chính y. Thế nên bất luận thế nào cũng không thể tùy tiện đi tiểu được.
Hàn Cẩm bừng hiểu ra, vội vã giúp Đan Khuyết cởi áo choàng, kéo quần y xuống, lộ ra vật giữa hai chân kia. Thế nhưng hắn lại nhìn vật kia do dự, dè dặt không động tay vào.
Đan Khuyết mất hết hy vọng, lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ, chó chết chủ gì chứ, tẩu hỏa nhập ma gì chứ, dù bị thất bại chèn ép thế nào, cũng không bằng nghẹn tiểu.
Hàn Cẩm do dự chỉ vào chú chim non của Đan Khuyết nói: “Cha nói, thứ đó dơ lắm, chỉ Cẩm Cẩm với người Cẩm Cẩm thích cầm vào mới không dơ.”
Đan Khuyết vừa ói ra nước vừa nghiến răng nghiến lợi: “Ta…không..dơ…”
Hàn Cẩm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đỡ Đan Khuyết dậy, không sợ hãi nữa mà nắm lấy vật giữa hai chân Đan Khuyết, đỡ y đến một nơi tốt để hành sự. Vì sự sinh tồn, Đan Khuyết không để ý tới thể diện gì nữa, tiểu chừng non nửa nén hương xong, cuối cùng cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái thư thái.
Hàn Cẩm nhìn vẻ mặt khoan khoái của Đan Khuyết, cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười: “Cuối cùng ca ca cũng ổn rồi.”
Ổn cái đầu nhà ngươi! Đan Khuyết thầm nghĩ. Y lại cảm giác mình sắp không xong rồi, trước khi ngất đi, y trăng trối với Hàn Cẩm: “Nếu ngươi còn cho ta uống nước nữa ta sẽ giết ngươi!” Nói xong câu đó, y không còn tiếc nuối gì nữa mà lại ngất đi.
Sáng hôm sau, Hàn Cẩm ôm Đan Khuyết hôn mê bất tỉnh chạy tới thành trấn bên cạnh. Đan Khuyết vất vả lắm mới có thể chọn một nơi non xanh nước biếc vừa ý như vậy, nhưng vừa mới ở một ngày đã phải rời đi.
Hàn Cẩm chạy như tên bay, chạy một ngày rưỡi cuối cùng cũng tới thành trấn bên. Hắn tìm một vị đại phu về khám và chữa bệnh cho Đan Khuyết, đại phu nói, vốn Đan Khuyết đã bị thương nặng, thương thế còn chưa khỏi đã chạy loạn khắp nơi, còn tự tiện luyện công trong tình huống không có người bảo vệ, cho nên mới bị tẩu hỏa nhập ma. Bị tẩu hỏa nhập ma xong, lục phủ ngũ tạng y đều bị tổn thương nặng hoặc nhẹ, nếu không nhờ Hàn Cẩm giúp y thu hồi khí loạn, chỉ e hôm nay y đã bỏ mạng. Dựa vào tình hình vết thương trong và ngoài của y, ít nhất phải tĩnh dưỡng ba tháng mới có thể khôi phục được.
Lần này Đan Khuyết hôn mê, mãi ba ngày sau mới tỉnh lại. Ba ngày này, Hàn Cẩm không rót cho y một giọt nước nào, cũng không cho y ăn gì, nếu không phải vì quá khát, phỏng chừng Đan Khuyết còn hôn mê thêm một hai ngày nữa.
Đan Khuyết tỉnh lại, thấy Hàn Cẩm đang gật gà gật gù ngủ ở đầu giường. Y cũng không lập tức lên tiếng mà nhíu mày yên lặng quan sát Hàn Cẩm một lúc. Thần sắc Hàn Cẩm có vẻ uể oải, dường như đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc. Tâm tình y có phần phức tạp, không thể nói rõ có tư vị gì. Y muốn ngồi dậy uống miếng nước, nhưng dùng lực rồi mới biết trên người mình không chỗ nào là không đau, đúng là không thể nhúc nhích được.
“Nước…”
Hàn Cẩm bị tiếng nói yếu ớt của Đan Khuyết đánh thức. Hắn dụi dụi con mắt, tỉnh táo lại, thấy Đan Khuyết đang trợn tròn mắt nhìn mình, hơi sững ra, không mừng như điên cũng không khóc rống lên, chỉ ngạc nhiên nhìn Đan Khuyết.
Đan Khuyết nhẹ giọng nói: “Khát…”
Hàn Cẩm quay đầu nhìn ấm nước trên bàn, có chút mất hứng bĩu môi: “Ca ca nói không được cho ca ca uống nước mà.” Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn đứng dậy rót một chén nước, đỡ Đan Khuyết dậy giúp y uống nước.
Đan Khuyết uống nước xong, nhìn chằm chằm Hàn Cẩm không chớp mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Ta bị làm sao vậy?”
Hàn Cẩm nói lại lời đại phu cho y nghe.
Chân mày Đan Khuyết nhíu lại: “Võ công của ta…” Y không cảm nhận được chút nội lực nào trong thân thể mình.
Hàn Cẩm nói: “Trước tiên ca ca hãy dưỡng thương đã, võ công..”
Mặt Đan Khuyết biến sắc, không biết khí lực từ đâu tới, giữ lấy tay Hàn Cẩm, ngón tay thon dài gầy gò bởi vì sợ hãi mà run rẩy, lạnh lùng hỏi: “Võ công của ta bị làm sao?”
Hàn Cẩm bị y giữ lại không khỏi hoảng sợ, nói: “Ngươi đừng vội, chân khí của ngươi chạy loạn, công lực tản hơn phân nửa, cũng may mà đan điền chưa bị hủy, chỉ cần dưỡng thương thật tốt, vẫn có thể luyện lại.”
Đan Khuyết đặt hết tâm tư vào võ công và tu vi của mình, cho nên không để ý ngữ điệu hắn khác với ngày thường. Y buông lỏng tay Hàn Cẩm ra, ánh mắt tan rã quay về giường nằm xuống.
Vất vả lắm, vất vả lắm mới lừa được bí tịch võ công từ tay kẻ ngốc này! Y cứ đinh ninh là tái ông mất ngựa, chỉ cần chuyên tâm tu hành vài năm, có thể đạt tới cảnh giới cao hơn, sau đó có thể đoạt lại tất cả những gì mình đã mất! Nhưng y chưa từng nghĩ, ông trời đùa bỡn y hết lần này tới lần khác, không ép y tới tuyệt cảnh thì không chịu bỏ qua! Đan Khuyết rất muốn cười, rất muốn gào thét, nhưng y không cười nổi, cũng không gào được, chỉ nằm ngây dại ở đó như một miếng vải rách.
Hàn Cẩm lo lắng nhìn y. Hôm nay đã là ngày mùng chín, tâm trí hắn đã gần như khôi phục lại tiêu chuẩn người bình thường. Mấy ngày trước đây hắn không nghĩ cặn kẽ được gì, nhưng vẫn còn ấn tượng vài chuyện lớn, hình như Đan Khuyết không thể quay về Xích Hà giáo, còn lừa hắn nói ra khẩu quyết tâm pháp, trong lúc luyện công bị tẩu hỏa nhập ma. Hắn nhớ lại thân phận mình, cũng nhớ mục đích mình đi theo Đan Khuyết, đối mặt với tình huống ngày hôm nay, tâm tình hắn rất phức tạp, không thể làm gì hơn là đợi Đan Khuyết tỉnh lại rồi lên dự định cho bước tiếp theo.
Ánh mắt Đan Khuyết rời rạc nhìn chằm chằm xà nhà, không nói một câu nào, cũng chẳng hề nhúc nhích. Y không cảm nhận được nội lực của mình, lời Hàn Cẩm vừa nói chẳng qua là muốn dỗ y, võ công của y đã bị phế —— y đã trở thành một phế nhân!
Đây là lần đầu tiên Hàn Cẩm thấy có người có biểu tình như vậy, rõ ràng mặt không đổi sắc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự thất vọng to lớn. Tâm tình có khả năng truyền nhiễm, tuy hắn là tiểu giáo chủ ma giáo, nhưng dù sao cũng chỉ mới mười bảy tuổi, tâm trí lại chưa chín chắn, thấy Đan Khuyết như vậy, cảm thấy lòng bí bách không thở nổi, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hàn Cẩm vội nói: “Ca ca, ca ca nghỉ ngơi một lúc, Cẩm Cẩm đi mua cháo nóng cho ca ca.” Dứt lời vội vàng đứng dậy trốn ra khỏi phòng.
Hàn Cẩm đi xuống lầu, xuống dưới đại sảnh của quán trọ, gọi tiểu nhị muốn một bát cháo trắng. Lúc đợi cháo trắng được mang lên, hắn bắt đầu suy xét kế hoạch tiếp theo.
Giáo chủ Xích Hà giáo bây giờ là Tam Loan, Đan Khuyết đã mất địa vị ở Xích Hà giáo. Kế sách theo Đan Khuyết thâm nhập vào nội bộ Xích Hà giáo tìm hiểu tin tức của hắn không thể thực hiện được. Nhưng dù sao Đan Khuyết cũng từng là một nhân vật chủ chốt trong Xích Hà giáo, những thứ y biết khẳng định không ít, cho nên người này vẫn có thể dùng được, nói không chừng có thể từ người này đào ra được bí mật và nhược điểm của Xích Hà giáo. Lại nói, dù Đan Khuyết có không biết gì đi nữa, thì y cũng có một cái mông hảo hạng, mang về Tụ Sơn làm đồ chơi cũng không tồi. Thế nên nói gì thì nói, Đan Khuyết vẫn có thể dùng được, hắn vẫn sẽ tiếp tục mai phục bên cạnh y.
Nhưng Hàn Cẩm nghĩ mãi không ra, rốt cuộc sao mình lại nói khẩu quyết tâm pháp cho y biết? Còn chưa đào được bí mật của Xích Hà giáo mà thiếu chút nữa đã bán bí mật của Tụ Sơn đi, chẳng lẽ lúc mình phát bệnh, con người đần độn hơn sao?
Cháo trắng được mang tới, Hàn Cẩm bưng cháo đi lên lầu, vừa đi vừa nghĩ, tạm thời bất chấp đi, đi một bước tính một bước, vất vả lắm mới trốn ra được, không làm được gì thì hắn không còn mặt mũi nào quay về gặp thiên tôn, tam đại trưởng lão và cả tả hữu hộ pháp nữa. Hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận, thà hắn mạo hiểm bán đứng bản thân mình cũng muốn giữ lại nguyên nhân mình làm vậy, bởi cặp mông tròn cực phẩm kia khiến hắn kinh động! Không ngờ trên đời này còn tồn tại một thứ tuyệt hơn trống lắc!!!
Đi tới cửa gian phòng, Hàn Cẩm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đan Khuyết đang quỳ rạp trên mặt đất, chật vật vươn tay rút lấy thanh kiếm đặt trên ghế, bàn tay run rẩy cầm kiếm lên muốn cắt cổ mình.
Hàn Cẩm cả kinh, ném bát cháo trong tay mình, đánh bay thanh kiếm trong tay y, đồng thời thảm thiết kêu một tiếng: “Mông của ta!!!!!!!!!!!” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.