Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc
Chương 73
Chung Hiểu Sinh
23/09/2017
☆ Chương 72 – Tái xuất giang hồ. ☆
Hôm nay, Hàn Cẩm nhận được thư của Bạch Tiểu Tả, hắn gọi Đan Khuyết tới cùng xem.
Bạch Tiểu Tả truyền tin về Xích Hà Giáo.
Mấy tháng này Hàn Cẩm và Đan Khuyết ở trong Đằng Long Cốc luyện công, nhưng bên ngoài lại huyên náo tới long trời lở đất. Kỷ Thư và Vô Mi ngươi đấu đi ta đấu lại liên tục, chỉ cần Vô Mi ra một chiêu, Kỷ Thư liền ra chiêu hóa giải, đùa bỡn võ lâm chính đạo xoay vòng. Cuối cùng, cũng không biết vì sao, võ lâm chính đạo biết những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây đều do Xích Hà Giáo phá rối, ma tôn Linh Ngọc mới nhậm chức và ma tôn Vô Mi, vì tranh quyền đoạt thế mà coi võ lâm chính đạo như cán thương, còn kéo Vạn Ngải Cốc và Thiên Ninh Giáo vào.
Tuy rằng võ lâm chính đạo không biết đến tột cùng chân tướng là gì, nhưng hiển nhiên họ không muốn bị người của Xích Hà Giáo lợi dụng, bởi vậy nên không nghĩ tới chuyện tìm Vạn Ngải Cốc và Thiên Ninh Giáo gây phiền phức nữa, thế là Vạn Ngải Cốc có thể bình yên thoát thân. Nếu Xích Hà Giáo lục đục nội bộ, những môn phái khác không phân chính đạo tả đạo, lúc này đều “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, hơn nữa, nội bộ Xích Hà Giáo cũng giúp phá hỏng, chỉ vài tháng ngắn ngủi, thế lực trong ngoài Xích Hà Giáo đều bị tước giảm hơn một nửa, bị đả kích nghiêm trọng.
Thế nhưng, thư Bạch Tiểu Tả gửi tới không nhắc tới những chuyện này, mà là một tin khác có liên quan tới Đan Khuyết, nói về những thủ hạ của Đan Khuyết ngày còn ở Xích Hà Giáo.
Trước đó, Đan Khuyết ra bên ngoài làm nhiệm vụ bị mưu hại, phải đấu một trận sinh tử với Thanh Lê, sau khi bị trọng thương liền bị mất tích, đám Vô Mi và Tam Loan nhân cơ hội này đập tan thế lực theo y, hoặc giết chết hoặc bắt lại thủ hạ của y. Trong khoảng thời gian đó, những thủ hạ trước kia của Đan Khuyết có ba loại kết cục, một là bị giết chết, hai là thông minh nghe được phong thanh mà trốn khỏi Nhập Lĩnh Sơn, ba là quy hàng các ma tôn khác. Trong loại thứ ba, cũng có người thực sự trung thành và tận tâm với Đan Khuyết, phần lớn những người này đều quy hàng Vô Mi, bởi họ cho rằng Vô Mi là đồng minh với Đan Khuyết của họ, đồng thời vẫn không ngừng âm thầm tìm kiếm tung tích Đan Khuyết, một khi tìm được Đan Khuyết, liền nghênh đón y quay về, cho nên bọn họ sẽ giúp đỡ gã ta lật đổ Tam Loan.
Nửa tháng trước, cuối cùng Tam Loan và Vô Mi cũng quyết liệt với nhau. Vô Mi dẫn theo thủ hạ của mình rời khỏi Nhập Lĩnh Sơn, Tam Loan phái người theo đuổi giết gã, Vô Mi lại dùng kế xích mích ly gián, kêu một số võ lâm chính đạo can dự vào, làm sự tình càng loạn hơn, giờ giang hồ đã náo loạn gà bay chó sủa.
Lúc này, những thuộc hạ cũ của Đan Khuyết tìm tới nương tựa chỗ Vô Mi, không biết tại sao lại thấy rõ dã tâm của Vô Mi, thế nên đều quay lại phản bội gã ta, cuối cùng quyết định hội họp với những người đã chạy khỏi Xích Hà Giáo, cùng đi tìm tung tích Đan Khuyết. Đội ngũ theo Đan Khuyết này tuy nhân số không nhiều lắm, thế lực cũng không lớn, nhưng cũng có mấy người trước kia là thủ hạ đắc lực của Đan Khuyết, nếu Đan Khuyết muốn đoạt lại Xích Hà Giáo một lần nữa, một mình y đơn thương độc mã hiển nhiên không thành, lại thêm một Hàn Cẩm không muốn dùng, y lại không muốn mượn thế lực Thiên Ninh Giáo, bởi vậy nên những người này với y mà nói là một cán thương không thể thiếu. Hơn nữa, giờ Tam Loan và Vô Mi đang đấu đá lẫn nhau, là cơ hội tốt để y tái xuất giang hồ, đợi hai người đấu xong, bất luận ai thắng, đến lúc đó cũng có thể toàn tâm toàn ý đấu lại y. Bỏ lỡ cơ hội này, không biết đến bao giờ mới lại có cơ hội tốt như vậy.
Hàn Cẩm hỏi Đan Khuyết: “Ca ca, ca ca có định đi ra ngoài không?”
Đan Khuyết rất do dự. Qua mấy tháng bế quan tu luyện, tuy rằng võ công y tăng lên đáng kể, nhưng y vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hàn Cẩm nắm lấy tay Đan Khuyết, vội nhân cơ hội này mà bày tỏ lòng trung thành của mình: “Ca ca, đệ sẽ ở bên cạnh ca ca.”
Đan Khuyết cười lạnh liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?”
Hàn Cẩm tủi thân dẩu môi: “Sao ca ca lại nói vậy, chỉ một chút thôi, chủ yếu vẫn là vì ca ca mà.”
Đan Khuyết rút đao ra khỏi vỏ, giơ thanh Đan Hà Đao mà Cao Thịnh Phong tặng cho mình, quan sát dưới ánh mặt trời, thấp giọng nói: “Ta chỉ sợ mình không phải đối thủ của Tam Loan.”
Hàn Cẩm bĩu môi, không để tâm nói: “Tam Loan lợi hại như vậy thật sao? Ca ca không đánh lại ông ta, đệ có thể mà!”
Đan Khuyết nhìn hắn một cái, lạnh lùng lắc đầu: “Từ lần đầu tiên ta thua ông ta, ta đã thề, nhất định phải đánh bại ông ta, ngươi không được nhúng tay vào.”
Hàn Cẩm cúi đầu nhổ cỏ mọc trên đất, Đan Khuyết ngồi không lên tiếng, một lát sau y mới đứng lên, lấy đao ra, đoạn nói: “Ngươi luyện với ta một chút, ngươi dùng đao pháp của Xích Hà Giáo.”
Hàn Cẩm đáp một tiếng, cầm đao vào tư thế chuẩn bị. Đan Khuyết nói: “Không cần quá lợi hại, cái người Tam Loan này giỏi thủ chứ không giỏi công, lúc giao đấu ông ta luôn giữ ổn định, đợi đến khi đối phương lộ ra sơ hở mới xuất thủ đánh bại.”
Hàn Cẩm suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Để đệ thử xem.”
Thế là hai người vào tư thế, Đan Khuyết giành tấn công trước. Quả nhiên Hàn Cẩm đánh rất chắc, không vội phản công mà tỉ mỉ quan sát động tác của Đan Khuyết, tìm kiếm sơ hở của y. Hai người đánh qua mười chiêu, Hàn Cẩm dần rơi vào thế yếu, Đan Khuyết lấy làm kì quái mà ồ một tiếng, nhảy ra khỏi cuộc chiến.
Y sử dụng chiêu thức mới trong đao pháp Cao Thịnh Phong đưa cho, y nghi ngờ lặp lại vài cái, đoán trong lòng, nói: “Sao ta cảm thấy.. bộ đao pháp này, hình như là để khắc chế đao pháp của Xích Hà Giáo?”
Hàn Cẩm chớp chớp mắt, nói: “Giờ ca ca mới phát hiện ra sao? Phần sau đao pháp này là đao pháp Thiên Ninh Giáo, còn chương một và hai là đệ và cha… Cao Thiên Tôn cùng nhau biên soạn, trước đó đệ đã giao thủ với rất nhiều người của Xích Hà Giáo, hiểu được đại khái đặc điểm đao pháp của Xích Hà Giáo, dọc đường Cao Thiên Tôn cũng đã giao thủ với vài người của Xích Hà Giáo, lúc ở Vạn Ngải Cốc, ngày nào đệ và Thiên Tôn cũng luyện công thảo luận, viết ra mấy chiêu đao pháp này.”
Đan Khuyết kinh ngạc, vừa thấy cảm động với tấm lòng của Hàn Cẩm, lại vừa có chút ghen ghét. Hàn Cẩm và Cao Thịnh Phong đều là kỳ tài võ học, vừa nhìn qua chiêu thức là có thể học được để sử dụng cho mình, còn có thể sửa cũ thành mới, nghiên cứu ra bộ võ học khắc chế. Rõ ràng Hàn Cẩm nhỏ hơn y vài tuổi, còn từng làm kẻ ngốc rất nhiều năm, nhưng tu vi võ học không chỉ cao hơn y mỗi một chút.
Hàn Cẩm thấy y dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, vốn nghĩ rằng y sẽ vui vẻ, không ngờ đột nhiên y lại hung tợn trừng mắt nhìn mình, sau đó nói: “Ngươi nhìn cho kỹ, giờ ta sử dụng vài chiêu thức cho ngươi xem, ngươi học, sau đó ta sẽ động thủ với ngươi, ngươi có thể sử dụng mấy bộ chiêu thức này.”
Đầu tiên Đan Khuyết khoa tay múa chân ra một đoạn chiêu thức dài, sau đó nói với Hàn Cẩm: “Ngươi làm lại một lần nữa đi.”
Ngay sau đó, Đan Khuyết lại thể hiện mấy bộ đao pháp phức tạp trong bí tịch của Xích Hà Giáo, y vừa luyện, Hàn Cẩm vừa học theo, đợi y luyện xong rồi, Hàn Cẩm cũng luyện xong, sau khi hiểu được một hồi, nói: “Được rồi, tới đây đi.”
Thế là Đan Khuyết lại tấn công một lần nữa, lần này đao pháp của Hàn Cẩm linh hoạt hơn nhiều, tuy rằng Đan Khuyết dùng đao pháp áp chế hắn, nhưng sáo lộ của hắn vô cùng linh hoạt, một khi phát hiện có xu hướng bị áp chế liền đổi chiêu, có thể đánh tay ngang với Đan Khuyết, mà Đan Khuyết chắc tay hơn nhiều, thà không chiếm được thế thượng phong, chứ tuyệt đối không để lộ sơ hở.
Hai người đánh qua đánh lại hơn mười chiêu, đánh đến khi cả người vã mồ hôi, cuối cùng Đan Khuyết cũng kêu ngừng.
Đằng Long Cốc này là tiên cảnh chốn nhân gian, nóng nực mệt mỏi thì liền cởi áo ngâm trong hồ nước nóng, chỉ trong chốc lát liền có thể giảm bớt mệt mỏi, lại lấp đầy thể lực. Hơn nữa, hồ nước nóng này có rất nhiều công hiệu, có thể giúp con người ta trở nên dồi dào tinh lực, có thể giúp người luyện công trồng sung ra vải, còn có thể cải thiện giấc ngủ, những hồ nước nóng này cũng là một trong những trợ lực khiến mấy tháng này Đan Khuyết có thể tiến bộ nhanh chóng.
Lúc ngâm trong hồ nước nóng cùng Hàn Cẩm, Đan Khuyết phân tích: “Nội lực Tam Loan kém ngươi một chút, nhưng nội lực ta bây giờ không bằng ông ta. Ông ta thạo chiêu thức hơn ngươi, nhưng không linh hoạt bằng người, mấy chiêu ban nãy ngươi biến hóa rất khéo léo.” Ngưng lại một chút, y không tình nguyện mà khen Hàn Cẩm, chuyển đề tài: “Bây giờ, tuy chiêu thức ta có thể thắng ông ta một bậc, nhưng nội lực lại thua ông ta một chút, nếu ra tay thật, cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng.”
Hàn Cẩm bơi tới bên cạnh y, hỏi: “Rốt cuộc ca ca có rời cốc hay không?”
Đan Khuyết vốc nước lên vỗ vào mặt, một lát sau, hít sâu một hơi, nói: “Rời! Luyện thêm nửa tháng nữa, chúng ta sẽ rời cốc!”
Hàn Cẩm mỉm cười vui vẻ. Hơn ba tháng này cùng y ở trong cốc quá đỗi nhàn hạ, những lúc Đan Khuyết tự suy xét luyện công, liền quăng hắn sang một bên, lại không muốn gần gũi với hắn, hắn không thể làm gì hơn là nhân lúc Đan Khuyết đi ngủ len lén thơm y, thật ra trong lòng hắn đã rất nhớ nhung chốn giang hồ.
Đan Khuyết thấy Hàn Cẩm nở nụ cười vui vẻ, không khỏi nhíu mày: “Ngươi muốn ra ngoài lắm sao? Ngươi không thích nơi này?”
Hàn Cẩm vội nói: “Không phải, không phải.” Hắn suy nghĩ một chút, dè dặt nói: “Đệ rất thích nơi này, cũng rất thích ở bên ca ca, nhưng đệ cũng cảm thấy giang hồ rất thú vị. Nếu chúng ta ở đây luyện công một chút, thi thoảng cũng có thể ra ngoài chơi một chút thì hay.”
Đan Khuyết ngẩng đầu lặng lẽ nhìn lên bầu trời đến dại ra. Y khác với Hàn Cẩm, y đã chán nhìn cảnh tranh đấu tanh máu trên giang hồ, lần này báo thù xong, dù có thể giết được đám Vô Mi, Tam Loan, Kỷ Thư, y cũng không muốn nhận lấy Xích Hà Giáo, có lẽ từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích trên giang hồ, ngoảnh mặt làm thinh với gió tanh mưa máu nơi đây. Thế nhưng Hàn Cẩm không như vậy, hắn mới ra giang hồ, vô cùng hứng thú và tò mò với nơi đây.
Khóe môi Đan Khuyết lộ ra một tia cười khổ. Dù thế nào, y cũng không thể thuyết phục mình, rằng Hàn Cẩm chính là tiểu sỏa tử của y. Trong mắt tiểu sỏa tử của y chỉ có mình y, y cũng nguyện ý từ nay về sau chỉ ở bên mình tiểu sỏa tử, báo thù xong liền dẫn theo tiểu sỏa tử tránh xa giang hồ, tìm một nơi an tĩnh để gọt giũa võ học, bầu bạn bên nhau. Thế nhưng Hàn Cẩm còn có Thiên Ninh Giáo, có thứ cần hắn bảo vệ, hắn cũng có các bậc trưởng bối quan tâm, còn có một trái tim nhiệt huyết hướng về chốn giang hồ. Mà y không thích những thứ này, y muốn hắn là tiểu sỏa tử trước đây chỉ hoàn toàn thuộc về y.
Đan Khuyết day day mi tâm, từ hồ nước nóng lên bờ, lau khô thân thể, chuẩn bị mặc quần áo. Hàn Cẩm vội theo sau, nhìn chằm chằm cặp mông vểnh của Đan Khuyết, trong lòng đang nghĩ cách giả vờ ngã xuống để sờ, đột nhiên Đan Khuyết quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn vội thu lại ánh mắt giảo hoạt, tỏ vẻ nghiêm túc đi lên bờ.
Đan Khuyết nói: “Hàn Cẩm.”
“Hở?? Hở?” Hàn Cẩm nghe thấy y đột nhiên gọi đầy đủ tên mình, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn y.
Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi có theo ta, cũng không chiếm được cái gì đâu.” Đăng bởi: admin
Hôm nay, Hàn Cẩm nhận được thư của Bạch Tiểu Tả, hắn gọi Đan Khuyết tới cùng xem.
Bạch Tiểu Tả truyền tin về Xích Hà Giáo.
Mấy tháng này Hàn Cẩm và Đan Khuyết ở trong Đằng Long Cốc luyện công, nhưng bên ngoài lại huyên náo tới long trời lở đất. Kỷ Thư và Vô Mi ngươi đấu đi ta đấu lại liên tục, chỉ cần Vô Mi ra một chiêu, Kỷ Thư liền ra chiêu hóa giải, đùa bỡn võ lâm chính đạo xoay vòng. Cuối cùng, cũng không biết vì sao, võ lâm chính đạo biết những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây đều do Xích Hà Giáo phá rối, ma tôn Linh Ngọc mới nhậm chức và ma tôn Vô Mi, vì tranh quyền đoạt thế mà coi võ lâm chính đạo như cán thương, còn kéo Vạn Ngải Cốc và Thiên Ninh Giáo vào.
Tuy rằng võ lâm chính đạo không biết đến tột cùng chân tướng là gì, nhưng hiển nhiên họ không muốn bị người của Xích Hà Giáo lợi dụng, bởi vậy nên không nghĩ tới chuyện tìm Vạn Ngải Cốc và Thiên Ninh Giáo gây phiền phức nữa, thế là Vạn Ngải Cốc có thể bình yên thoát thân. Nếu Xích Hà Giáo lục đục nội bộ, những môn phái khác không phân chính đạo tả đạo, lúc này đều “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”, hơn nữa, nội bộ Xích Hà Giáo cũng giúp phá hỏng, chỉ vài tháng ngắn ngủi, thế lực trong ngoài Xích Hà Giáo đều bị tước giảm hơn một nửa, bị đả kích nghiêm trọng.
Thế nhưng, thư Bạch Tiểu Tả gửi tới không nhắc tới những chuyện này, mà là một tin khác có liên quan tới Đan Khuyết, nói về những thủ hạ của Đan Khuyết ngày còn ở Xích Hà Giáo.
Trước đó, Đan Khuyết ra bên ngoài làm nhiệm vụ bị mưu hại, phải đấu một trận sinh tử với Thanh Lê, sau khi bị trọng thương liền bị mất tích, đám Vô Mi và Tam Loan nhân cơ hội này đập tan thế lực theo y, hoặc giết chết hoặc bắt lại thủ hạ của y. Trong khoảng thời gian đó, những thủ hạ trước kia của Đan Khuyết có ba loại kết cục, một là bị giết chết, hai là thông minh nghe được phong thanh mà trốn khỏi Nhập Lĩnh Sơn, ba là quy hàng các ma tôn khác. Trong loại thứ ba, cũng có người thực sự trung thành và tận tâm với Đan Khuyết, phần lớn những người này đều quy hàng Vô Mi, bởi họ cho rằng Vô Mi là đồng minh với Đan Khuyết của họ, đồng thời vẫn không ngừng âm thầm tìm kiếm tung tích Đan Khuyết, một khi tìm được Đan Khuyết, liền nghênh đón y quay về, cho nên bọn họ sẽ giúp đỡ gã ta lật đổ Tam Loan.
Nửa tháng trước, cuối cùng Tam Loan và Vô Mi cũng quyết liệt với nhau. Vô Mi dẫn theo thủ hạ của mình rời khỏi Nhập Lĩnh Sơn, Tam Loan phái người theo đuổi giết gã, Vô Mi lại dùng kế xích mích ly gián, kêu một số võ lâm chính đạo can dự vào, làm sự tình càng loạn hơn, giờ giang hồ đã náo loạn gà bay chó sủa.
Lúc này, những thuộc hạ cũ của Đan Khuyết tìm tới nương tựa chỗ Vô Mi, không biết tại sao lại thấy rõ dã tâm của Vô Mi, thế nên đều quay lại phản bội gã ta, cuối cùng quyết định hội họp với những người đã chạy khỏi Xích Hà Giáo, cùng đi tìm tung tích Đan Khuyết. Đội ngũ theo Đan Khuyết này tuy nhân số không nhiều lắm, thế lực cũng không lớn, nhưng cũng có mấy người trước kia là thủ hạ đắc lực của Đan Khuyết, nếu Đan Khuyết muốn đoạt lại Xích Hà Giáo một lần nữa, một mình y đơn thương độc mã hiển nhiên không thành, lại thêm một Hàn Cẩm không muốn dùng, y lại không muốn mượn thế lực Thiên Ninh Giáo, bởi vậy nên những người này với y mà nói là một cán thương không thể thiếu. Hơn nữa, giờ Tam Loan và Vô Mi đang đấu đá lẫn nhau, là cơ hội tốt để y tái xuất giang hồ, đợi hai người đấu xong, bất luận ai thắng, đến lúc đó cũng có thể toàn tâm toàn ý đấu lại y. Bỏ lỡ cơ hội này, không biết đến bao giờ mới lại có cơ hội tốt như vậy.
Hàn Cẩm hỏi Đan Khuyết: “Ca ca, ca ca có định đi ra ngoài không?”
Đan Khuyết rất do dự. Qua mấy tháng bế quan tu luyện, tuy rằng võ công y tăng lên đáng kể, nhưng y vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hàn Cẩm nắm lấy tay Đan Khuyết, vội nhân cơ hội này mà bày tỏ lòng trung thành của mình: “Ca ca, đệ sẽ ở bên cạnh ca ca.”
Đan Khuyết cười lạnh liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?”
Hàn Cẩm tủi thân dẩu môi: “Sao ca ca lại nói vậy, chỉ một chút thôi, chủ yếu vẫn là vì ca ca mà.”
Đan Khuyết rút đao ra khỏi vỏ, giơ thanh Đan Hà Đao mà Cao Thịnh Phong tặng cho mình, quan sát dưới ánh mặt trời, thấp giọng nói: “Ta chỉ sợ mình không phải đối thủ của Tam Loan.”
Hàn Cẩm bĩu môi, không để tâm nói: “Tam Loan lợi hại như vậy thật sao? Ca ca không đánh lại ông ta, đệ có thể mà!”
Đan Khuyết nhìn hắn một cái, lạnh lùng lắc đầu: “Từ lần đầu tiên ta thua ông ta, ta đã thề, nhất định phải đánh bại ông ta, ngươi không được nhúng tay vào.”
Hàn Cẩm cúi đầu nhổ cỏ mọc trên đất, Đan Khuyết ngồi không lên tiếng, một lát sau y mới đứng lên, lấy đao ra, đoạn nói: “Ngươi luyện với ta một chút, ngươi dùng đao pháp của Xích Hà Giáo.”
Hàn Cẩm đáp một tiếng, cầm đao vào tư thế chuẩn bị. Đan Khuyết nói: “Không cần quá lợi hại, cái người Tam Loan này giỏi thủ chứ không giỏi công, lúc giao đấu ông ta luôn giữ ổn định, đợi đến khi đối phương lộ ra sơ hở mới xuất thủ đánh bại.”
Hàn Cẩm suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Để đệ thử xem.”
Thế là hai người vào tư thế, Đan Khuyết giành tấn công trước. Quả nhiên Hàn Cẩm đánh rất chắc, không vội phản công mà tỉ mỉ quan sát động tác của Đan Khuyết, tìm kiếm sơ hở của y. Hai người đánh qua mười chiêu, Hàn Cẩm dần rơi vào thế yếu, Đan Khuyết lấy làm kì quái mà ồ một tiếng, nhảy ra khỏi cuộc chiến.
Y sử dụng chiêu thức mới trong đao pháp Cao Thịnh Phong đưa cho, y nghi ngờ lặp lại vài cái, đoán trong lòng, nói: “Sao ta cảm thấy.. bộ đao pháp này, hình như là để khắc chế đao pháp của Xích Hà Giáo?”
Hàn Cẩm chớp chớp mắt, nói: “Giờ ca ca mới phát hiện ra sao? Phần sau đao pháp này là đao pháp Thiên Ninh Giáo, còn chương một và hai là đệ và cha… Cao Thiên Tôn cùng nhau biên soạn, trước đó đệ đã giao thủ với rất nhiều người của Xích Hà Giáo, hiểu được đại khái đặc điểm đao pháp của Xích Hà Giáo, dọc đường Cao Thiên Tôn cũng đã giao thủ với vài người của Xích Hà Giáo, lúc ở Vạn Ngải Cốc, ngày nào đệ và Thiên Tôn cũng luyện công thảo luận, viết ra mấy chiêu đao pháp này.”
Đan Khuyết kinh ngạc, vừa thấy cảm động với tấm lòng của Hàn Cẩm, lại vừa có chút ghen ghét. Hàn Cẩm và Cao Thịnh Phong đều là kỳ tài võ học, vừa nhìn qua chiêu thức là có thể học được để sử dụng cho mình, còn có thể sửa cũ thành mới, nghiên cứu ra bộ võ học khắc chế. Rõ ràng Hàn Cẩm nhỏ hơn y vài tuổi, còn từng làm kẻ ngốc rất nhiều năm, nhưng tu vi võ học không chỉ cao hơn y mỗi một chút.
Hàn Cẩm thấy y dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, vốn nghĩ rằng y sẽ vui vẻ, không ngờ đột nhiên y lại hung tợn trừng mắt nhìn mình, sau đó nói: “Ngươi nhìn cho kỹ, giờ ta sử dụng vài chiêu thức cho ngươi xem, ngươi học, sau đó ta sẽ động thủ với ngươi, ngươi có thể sử dụng mấy bộ chiêu thức này.”
Đầu tiên Đan Khuyết khoa tay múa chân ra một đoạn chiêu thức dài, sau đó nói với Hàn Cẩm: “Ngươi làm lại một lần nữa đi.”
Ngay sau đó, Đan Khuyết lại thể hiện mấy bộ đao pháp phức tạp trong bí tịch của Xích Hà Giáo, y vừa luyện, Hàn Cẩm vừa học theo, đợi y luyện xong rồi, Hàn Cẩm cũng luyện xong, sau khi hiểu được một hồi, nói: “Được rồi, tới đây đi.”
Thế là Đan Khuyết lại tấn công một lần nữa, lần này đao pháp của Hàn Cẩm linh hoạt hơn nhiều, tuy rằng Đan Khuyết dùng đao pháp áp chế hắn, nhưng sáo lộ của hắn vô cùng linh hoạt, một khi phát hiện có xu hướng bị áp chế liền đổi chiêu, có thể đánh tay ngang với Đan Khuyết, mà Đan Khuyết chắc tay hơn nhiều, thà không chiếm được thế thượng phong, chứ tuyệt đối không để lộ sơ hở.
Hai người đánh qua đánh lại hơn mười chiêu, đánh đến khi cả người vã mồ hôi, cuối cùng Đan Khuyết cũng kêu ngừng.
Đằng Long Cốc này là tiên cảnh chốn nhân gian, nóng nực mệt mỏi thì liền cởi áo ngâm trong hồ nước nóng, chỉ trong chốc lát liền có thể giảm bớt mệt mỏi, lại lấp đầy thể lực. Hơn nữa, hồ nước nóng này có rất nhiều công hiệu, có thể giúp con người ta trở nên dồi dào tinh lực, có thể giúp người luyện công trồng sung ra vải, còn có thể cải thiện giấc ngủ, những hồ nước nóng này cũng là một trong những trợ lực khiến mấy tháng này Đan Khuyết có thể tiến bộ nhanh chóng.
Lúc ngâm trong hồ nước nóng cùng Hàn Cẩm, Đan Khuyết phân tích: “Nội lực Tam Loan kém ngươi một chút, nhưng nội lực ta bây giờ không bằng ông ta. Ông ta thạo chiêu thức hơn ngươi, nhưng không linh hoạt bằng người, mấy chiêu ban nãy ngươi biến hóa rất khéo léo.” Ngưng lại một chút, y không tình nguyện mà khen Hàn Cẩm, chuyển đề tài: “Bây giờ, tuy chiêu thức ta có thể thắng ông ta một bậc, nhưng nội lực lại thua ông ta một chút, nếu ra tay thật, cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng.”
Hàn Cẩm bơi tới bên cạnh y, hỏi: “Rốt cuộc ca ca có rời cốc hay không?”
Đan Khuyết vốc nước lên vỗ vào mặt, một lát sau, hít sâu một hơi, nói: “Rời! Luyện thêm nửa tháng nữa, chúng ta sẽ rời cốc!”
Hàn Cẩm mỉm cười vui vẻ. Hơn ba tháng này cùng y ở trong cốc quá đỗi nhàn hạ, những lúc Đan Khuyết tự suy xét luyện công, liền quăng hắn sang một bên, lại không muốn gần gũi với hắn, hắn không thể làm gì hơn là nhân lúc Đan Khuyết đi ngủ len lén thơm y, thật ra trong lòng hắn đã rất nhớ nhung chốn giang hồ.
Đan Khuyết thấy Hàn Cẩm nở nụ cười vui vẻ, không khỏi nhíu mày: “Ngươi muốn ra ngoài lắm sao? Ngươi không thích nơi này?”
Hàn Cẩm vội nói: “Không phải, không phải.” Hắn suy nghĩ một chút, dè dặt nói: “Đệ rất thích nơi này, cũng rất thích ở bên ca ca, nhưng đệ cũng cảm thấy giang hồ rất thú vị. Nếu chúng ta ở đây luyện công một chút, thi thoảng cũng có thể ra ngoài chơi một chút thì hay.”
Đan Khuyết ngẩng đầu lặng lẽ nhìn lên bầu trời đến dại ra. Y khác với Hàn Cẩm, y đã chán nhìn cảnh tranh đấu tanh máu trên giang hồ, lần này báo thù xong, dù có thể giết được đám Vô Mi, Tam Loan, Kỷ Thư, y cũng không muốn nhận lấy Xích Hà Giáo, có lẽ từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích trên giang hồ, ngoảnh mặt làm thinh với gió tanh mưa máu nơi đây. Thế nhưng Hàn Cẩm không như vậy, hắn mới ra giang hồ, vô cùng hứng thú và tò mò với nơi đây.
Khóe môi Đan Khuyết lộ ra một tia cười khổ. Dù thế nào, y cũng không thể thuyết phục mình, rằng Hàn Cẩm chính là tiểu sỏa tử của y. Trong mắt tiểu sỏa tử của y chỉ có mình y, y cũng nguyện ý từ nay về sau chỉ ở bên mình tiểu sỏa tử, báo thù xong liền dẫn theo tiểu sỏa tử tránh xa giang hồ, tìm một nơi an tĩnh để gọt giũa võ học, bầu bạn bên nhau. Thế nhưng Hàn Cẩm còn có Thiên Ninh Giáo, có thứ cần hắn bảo vệ, hắn cũng có các bậc trưởng bối quan tâm, còn có một trái tim nhiệt huyết hướng về chốn giang hồ. Mà y không thích những thứ này, y muốn hắn là tiểu sỏa tử trước đây chỉ hoàn toàn thuộc về y.
Đan Khuyết day day mi tâm, từ hồ nước nóng lên bờ, lau khô thân thể, chuẩn bị mặc quần áo. Hàn Cẩm vội theo sau, nhìn chằm chằm cặp mông vểnh của Đan Khuyết, trong lòng đang nghĩ cách giả vờ ngã xuống để sờ, đột nhiên Đan Khuyết quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn vội thu lại ánh mắt giảo hoạt, tỏ vẻ nghiêm túc đi lên bờ.
Đan Khuyết nói: “Hàn Cẩm.”
“Hở?? Hở?” Hàn Cẩm nghe thấy y đột nhiên gọi đầy đủ tên mình, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn y.
Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi có theo ta, cũng không chiếm được cái gì đâu.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.