Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai
Chương 25: Kim chủ ghen rồi
Như Hà Như Hà
27/03/2021
Khi tập đầu tiên của chương trình được phát sóng, fans bắt đầu khởi động chế độ vừa theo dõi vừa hóng hớt.
Mưa bình luận bay ngập trời tối om om một mảnh gần như che hết khuôn mặt của người trong khung hình.
Điều đầu tiên xuất hiện trong ống kính chính là căn hộ chung cư của Lục Ninh.
Mưa bình luận bèn bùng nổ.
“Lần đầu tiên nhìn thấy nơi ở của nam thần! Hai phòng ngủ một phòng khách! Đệt mợ sao nam thần lại tự làm khổ mình như thế!”
“Đại Ninh Tử sống giản dị gần gũi như vậy ư!”
Hình ảnh chiếu đến trên giường có một người nhúc nhích một chút, sau đó người đó với đầu tóc rối như tơ vò từ trong chăn ló ra.
“Trời ơi sao vẫn mặc quần áo vậy.”
“Muốn nhìn thấy nam thần ở trần cơ.”
“Hình như mị nhìn thấy eo của nam thần rồi!”
Lục Ninh ngủ một giấc đã sắp đến mười giờ sáng, cậu rề rà chậm chạp xỏ dép vào, mới vừa tỉnh giấc nên còn chưa nhớ ra nhà mình lúc này đang ở trong trạng thái 360 độ không góc chết, còn bị hàng chục triệu khán giả quây lại theo dõi.
Đánh răng, rửa mặt, xúc miệng, sau đó lại ngồi bất động trên sopha ép bản thân phải tỉnh lại từ cơn mộng mị trong năm phút đồng hồ, mãi đến tận khi nhìn thấy người quay phim đứng ở cửa cậu mới tỉnh táo được một chút, Lục Ninh vội bật dậy chui vào phòng ngủ qua mười mấy phút sau mới lại ra ngoài, lúc đi ra một lần nữa, tóc tai đã được chải chuốt cẩn thận rồi.
” 2333 thật đáng yêu.”
“Có phải cậu ấy không nhớ trong nhà có người quay phim đến không?”
“Đại Ninh Tử cậu không cần phải để ý đến hình tượng như vậy đâu, cười ra nước mắt.”
Nhưng mà tất cả mưa bình luận kể từ khi thấy Từ Châu Phàm xuất hiện trong khung hình lại trở nên kỳ lạ…
“Đệt đệt chó săn nhỏ kìa!”
“Các bạn bé bây giờ đều ngon zai như vậy ư?”
“Eo công thế! Công khí mười phần luôn!”
Sự xuất hiện của Từ Châu Phàm khiến cho một cơn sóng lớn những mưa luận kỳ quái lẫn lộn vào.
“Đệch mợ! Đến gần như thế còn kề tai nói nhỏ!”
“Trời ơi! Hai con ơi buổi tối thật sự muốn ngủ cùng nhau sao? Tổ chương trình có quay lén không!”
Đương nhiên cũng có những lời bình luận như thế này.
“Lục Ninh bị sao đấy! Tủ quầo áo của cậu ta thật là đáng sợ!”
“Giống như trên! Lại còn đảo lên nữa…”
“Quần áo trăm trịu có thể trông giống như hàng bên vỉa hè, cũng chỉ có em bé Ninh nhà chúng ta mới có bản lĩnh này!”
“Mắt lọc của fan phía trước có phải là quá dầy rồi không?”
“Lục Ninh thật sự đúng là chẳng làm được cái quái gì… ngay cả cuộc sống cá nhân cũng không thu xếp được…”
Đợi đến cảnh hai chàng trai đi mua quần áo, trong cơn mưa bình luận cũng chỉ còn sót lại những tiếng tru tréo của một đám lang sói, những lời phản bác của anti cũng trở nên yếu ớt bị lớp lớp bình luận đánh úp.
“Loại phụ nữ này tôi cũng thường hay gặp lắm, đúng là mắt chỉ nhìn thấy tiền! Sau này biết được đó là Ninh của chúng ta thì chắc cô ta hối hận chết mất!”
“Ê này phía trước tao chính là cái người đó đây! Chửi cái gì mà chửi bà mày có thể lên TV mày có được thế không? Mà nói cho cùng ai mà biết được đó chính là cậu ta, lại chẳng có ai đi theo quay cả… khóc huhu.”
“Aaaa em bé mua quần áo cho chó săn nhỏ kìa…”
“Lục Ninh đang đùa đúng không, động tác giấu cái túi đi đáng yêu thật đấy! Như là sợ chú chó săn kia quẹt thẻ của mình vậy!”
“Ủ ôi ngôi sao mà ki bo như thế… lại còn cảm thấy đáng yêu?”
“Lục Ninh đằng sau ống kính gần gũi như vậy ư?”
“Chó săn nhỏ tiêu tiền của đàn anh không xót xa chút nào à.”
“Biểu cảm của hai người này đúng tuyệt luôn… Cảm giác Tiểu Ninh như kiểu bị cướp ấy!”
“Đời này sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi!”
“Ôi mẹ ơi người qua đường chuyển thành fan có được không vậy, làm sao bây giờ?”
Trong tập một những cảnh quay của Lục Ninh và Từ Châu Phàm đến đây coi như là kết thúc, mấy MC sau khi xem xong những đoạn tư liệu này lại ngồi cùng với nhau bắt đầu cười nói, “Không nghĩ là tính cách của Lục Ninh lại đáng yêu đến vậy!”
Tiếp theo sau đó là đoạn video của Bùi Minh, so với đề tài của Lục Ninh gần như sắp bùng nổ đến nơi, còn lại phản ứng của người xem đều thường thường.
Lục Ninh lại một lần nữa lên hot search nằm.
Thế nhưng lần này còn có thêm cả những cái tag kỳ lạ lẫn vào.
#Lục Ninh phòng nhỏ#
#Lục Ninh tủ quần áo#
#Chó săn nhỏ nhà Lục Ninh#
Nếu nhấn vào đọc sẽ thấy có rất nhiều người đang cầu có fanfic đồng nhân, còn hứa sẽ trao giải lớn.
Đề tài này quả thật có độc.
Từ Châu Phàm bỗng trở nên nổi tiếng không sao giải thích được.
Dẫu cho trên mạng bắt đầu xào CP là thế, nhưng trong hiện thực Lục Ninh từ lúc quay chương trình xong đều không ra khỏi cửa, nhắm mắt lại là cậu liền nghĩ đến bộ dạng Từ Châu Phàm nhìn mình chằm chằm, giống như muốn xông vào lột da gặm xương cậu vậy.
Hạ Đông Minh chưa từng xem mấy cái chương trình vớ vẩn thế này.
Cho dù có bật TV lên cũng chỉ để xem bản tin mà thôi.
Anh rất bận rộn.
Có lẽ phong thái lão cán bộ già dặn này của Hạ Đông Minh, e rằng ngay cả bản thân anh cũng không tự phát hiện ra.
Khoảng thời gian trước Lục Ninh cũng có gọi cho anh báo rằng mình sẽ tham gia một chương trình giải trí, mấy ngày này anh cũng đang bận bịu quá nên vẫn chưa tìm cậu, quãng thời gian này xã giao mệt mỏi mãi mới rảnh rang được bèn kêu lão Chương đến đợi mình, khi xe lái đến Hạ Đông Minh bèn nhìn thấy ông ấy đang xem gì đó trên TV.
Anh trầm giọng xuống ho khan một tiếng, Hạ Đông Minh hôm nay ăn mặc rất nhàn nhã, đầu tóc bình thường chải chuốt là thế nhưng hôm nay cũng để mấy sợi ngổn ngang rũ xuống trước trán thoáng che đi mặt mày không mấy dễ chịu, anh giơ tay lên kèo cà vạt từ trên cổ xuống bày ra dáng vẻ không giống như trong các buổi tiệc rượu, có bảy phần tùy hứng ba phần lười biếng vài phần lãng tử.
Đến cùng thì người này vẫn là công tử lớn lên trong nhung lụa.
Lão Chương ngẩng đầu lên liếc nhìn, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên Hạ Đông Minh đúng là có mấy phần nguời bình thường không sao so sánh được, ông chào hỏi theo thường lệ: “Hạ tiên sinh, ngài đến rồi à? Mau lên xe thôi, chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Về núi Minh Cảnh trước đi.” Giọng nói của Hạ Đông Minh mang theo chút tiếng khàn.
Thị lực của anh cực kỳ tốt cho nên vừa mới liếc mắt nhìn qua chương trình trên TV trong xe của lão Chương thì đã trông thấy khuôn mặt của Lục Ninh rồi.
Anh lên xe, có vẻ như hờ hững, hỏi một câu, “Chú đang xem gì thế?”
Lão Chường cười cười đáp lại, “Tôi đang xem chương trình giải trí mới của cậu Lục, mấy hôm nay nổi tiếng lắm.”
Hạ Đông Minh nhíu mày lại hỏi: “Quay gì vậy?”
Lão Chương hào hứng kể tiếp, “Quay cậu Lục cùng với một ngôi sao mới ở cùng nhau trong hai ngày, bây giờ đề tài về hai người họ đang hot lắm đấy!”
Trán Hạ Đông Minh giật giật: “Ở cùng nhau?”
Lão Chương vẫn chưa nhận ra vấn đề, lại tiếp tục, “Cùng ăn cùng ở cùng ngủ, nghe nói là hòa hợp lắm!”
Hạ Đông Minh bỗng nhiên cười lạnh, bảo rằng: “Lão Chương, có phải tiền lương tôi trả cho chú nhiều quá rồi đúng không?”
Lão Chương bối rối, muốn nói là thật ra ông còn muốn khen ngợi thêm nữa cơ.
“Lắp TV trong xe là để chú đắm đuối xem mấy thứ đó à, già rồi mà còn không đứng đắn? Chú đã bằng từng này tuổi rồi, rảnh rỗi thì có thể đọc sách đọc báo uống chút trà trồng ít hoa không được sao?”
Đắm đuối mất cả ý chí, già mà không đứng đắn, lão Chương nghe cứ ngẩn cả ra.
Mấy cái từ này của Hạ tiên sinh dùng, đúng là ngôn ngữ mạng siêu đẳng rồi chứ còn gì nữa.
Đợi đến khi anh xuống xe, bỗng nhiên lại nói một câu, “Cái chú vừa xem đó thì tìm ở đâu?”
Ban đầu lão Chương còn đang ớ ra không hiểu gì, nhưng sau đó lại cực kỳ sửng sốt rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.
“Trên ứng dụng xem trực tuyến nào cũng có.”
Ông nở nụ cười vô cùng hiền lành đáp lại.
Đây rõ ràng là ghen rồi chứ còn gì nữa.
Tuổi cao như ông mà còn ngửi thấy mùi chua nồng cả lên.
Nói ra thì cũng tại Hạ tiên sinh ở trước mặt người quen, vẫn là để lộ ra mấy phần tính nết như trẻ con.
Cho dù người này trong mắt người ngoài, sát phạt quyết đoán thủ đoạn tàn nhẫn làm thế nào cũng không thấy dính dáng đến tính khí trẻ con được.
Trong điện thoại của Hạ Đông Minh không có ứng dụng xem video trực tuyến, thế là anh phải tải về một cái, vừa nhấn vào đã trông thấy poster quảng cáo của Lục Ninh, nhưng vẫn chưa thể xem được vì trước tiên phải đăng ký làm thành viên đã, Hạ kim chủ lại nạp thêm một trăm để trở thành thành viên lúc này mới xem được chương trình của Lục Ninh. Trong lòng cũng âm thầm ghi nhớ tên của cái app này.
Đợi đến khi Hạ kim chủ mở được video ra thì dường như lại được nhìn thấy hiện trường ngoại tình vậy.
Còn kề tai thầm thì.
Còn cho thằng đó mặc quần áo của mình.
Còn ngủ cùng nó trên một chiếc giường.
Còn đưa tên đấy ra ngoài mua đồ nữa.
Hạ Đông Minh nhìn vào khuôn mặt xán lạn cười tươi như hoa nở của Lục Ninh trên màn hình, bèn duỗi tay ra gõ vào mấy cái. Hận không thể đập vỡ luôn để không phải nhìn cái thứ bực bội kia nữa.
Não bị úng nước rồi đúng không.
Chuyện ngủ chung trên một chiếc giường mới là chuyện Hạ Đông Minh không thể kiềm chế nổi nhất. Cúp điện thoại của anh, không chịu qua đây ngủ với anh là để chạy đi ngủ cùng thằng khác đó hả?
Cái lá gan của tên nhóc Lục Ninh này一一
Đúng là… càng lúc càng lớn đấy nhé.
Đầu ngón tay của Hạ kim chủ gõ xuống mặt bàn một cái.
Mưa bình luận bay ngập trời tối om om một mảnh gần như che hết khuôn mặt của người trong khung hình.
Điều đầu tiên xuất hiện trong ống kính chính là căn hộ chung cư của Lục Ninh.
Mưa bình luận bèn bùng nổ.
“Lần đầu tiên nhìn thấy nơi ở của nam thần! Hai phòng ngủ một phòng khách! Đệt mợ sao nam thần lại tự làm khổ mình như thế!”
“Đại Ninh Tử sống giản dị gần gũi như vậy ư!”
Hình ảnh chiếu đến trên giường có một người nhúc nhích một chút, sau đó người đó với đầu tóc rối như tơ vò từ trong chăn ló ra.
“Trời ơi sao vẫn mặc quần áo vậy.”
“Muốn nhìn thấy nam thần ở trần cơ.”
“Hình như mị nhìn thấy eo của nam thần rồi!”
Lục Ninh ngủ một giấc đã sắp đến mười giờ sáng, cậu rề rà chậm chạp xỏ dép vào, mới vừa tỉnh giấc nên còn chưa nhớ ra nhà mình lúc này đang ở trong trạng thái 360 độ không góc chết, còn bị hàng chục triệu khán giả quây lại theo dõi.
Đánh răng, rửa mặt, xúc miệng, sau đó lại ngồi bất động trên sopha ép bản thân phải tỉnh lại từ cơn mộng mị trong năm phút đồng hồ, mãi đến tận khi nhìn thấy người quay phim đứng ở cửa cậu mới tỉnh táo được một chút, Lục Ninh vội bật dậy chui vào phòng ngủ qua mười mấy phút sau mới lại ra ngoài, lúc đi ra một lần nữa, tóc tai đã được chải chuốt cẩn thận rồi.
” 2333 thật đáng yêu.”
“Có phải cậu ấy không nhớ trong nhà có người quay phim đến không?”
“Đại Ninh Tử cậu không cần phải để ý đến hình tượng như vậy đâu, cười ra nước mắt.”
Nhưng mà tất cả mưa bình luận kể từ khi thấy Từ Châu Phàm xuất hiện trong khung hình lại trở nên kỳ lạ…
“Đệt đệt chó săn nhỏ kìa!”
“Các bạn bé bây giờ đều ngon zai như vậy ư?”
“Eo công thế! Công khí mười phần luôn!”
Sự xuất hiện của Từ Châu Phàm khiến cho một cơn sóng lớn những mưa luận kỳ quái lẫn lộn vào.
“Đệch mợ! Đến gần như thế còn kề tai nói nhỏ!”
“Trời ơi! Hai con ơi buổi tối thật sự muốn ngủ cùng nhau sao? Tổ chương trình có quay lén không!”
Đương nhiên cũng có những lời bình luận như thế này.
“Lục Ninh bị sao đấy! Tủ quầo áo của cậu ta thật là đáng sợ!”
“Giống như trên! Lại còn đảo lên nữa…”
“Quần áo trăm trịu có thể trông giống như hàng bên vỉa hè, cũng chỉ có em bé Ninh nhà chúng ta mới có bản lĩnh này!”
“Mắt lọc của fan phía trước có phải là quá dầy rồi không?”
“Lục Ninh thật sự đúng là chẳng làm được cái quái gì… ngay cả cuộc sống cá nhân cũng không thu xếp được…”
Đợi đến cảnh hai chàng trai đi mua quần áo, trong cơn mưa bình luận cũng chỉ còn sót lại những tiếng tru tréo của một đám lang sói, những lời phản bác của anti cũng trở nên yếu ớt bị lớp lớp bình luận đánh úp.
“Loại phụ nữ này tôi cũng thường hay gặp lắm, đúng là mắt chỉ nhìn thấy tiền! Sau này biết được đó là Ninh của chúng ta thì chắc cô ta hối hận chết mất!”
“Ê này phía trước tao chính là cái người đó đây! Chửi cái gì mà chửi bà mày có thể lên TV mày có được thế không? Mà nói cho cùng ai mà biết được đó chính là cậu ta, lại chẳng có ai đi theo quay cả… khóc huhu.”
“Aaaa em bé mua quần áo cho chó săn nhỏ kìa…”
“Lục Ninh đang đùa đúng không, động tác giấu cái túi đi đáng yêu thật đấy! Như là sợ chú chó săn kia quẹt thẻ của mình vậy!”
“Ủ ôi ngôi sao mà ki bo như thế… lại còn cảm thấy đáng yêu?”
“Lục Ninh đằng sau ống kính gần gũi như vậy ư?”
“Chó săn nhỏ tiêu tiền của đàn anh không xót xa chút nào à.”
“Biểu cảm của hai người này đúng tuyệt luôn… Cảm giác Tiểu Ninh như kiểu bị cướp ấy!”
“Đời này sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi!”
“Ôi mẹ ơi người qua đường chuyển thành fan có được không vậy, làm sao bây giờ?”
Trong tập một những cảnh quay của Lục Ninh và Từ Châu Phàm đến đây coi như là kết thúc, mấy MC sau khi xem xong những đoạn tư liệu này lại ngồi cùng với nhau bắt đầu cười nói, “Không nghĩ là tính cách của Lục Ninh lại đáng yêu đến vậy!”
Tiếp theo sau đó là đoạn video của Bùi Minh, so với đề tài của Lục Ninh gần như sắp bùng nổ đến nơi, còn lại phản ứng của người xem đều thường thường.
Lục Ninh lại một lần nữa lên hot search nằm.
Thế nhưng lần này còn có thêm cả những cái tag kỳ lạ lẫn vào.
#Lục Ninh phòng nhỏ#
#Lục Ninh tủ quần áo#
#Chó săn nhỏ nhà Lục Ninh#
Nếu nhấn vào đọc sẽ thấy có rất nhiều người đang cầu có fanfic đồng nhân, còn hứa sẽ trao giải lớn.
Đề tài này quả thật có độc.
Từ Châu Phàm bỗng trở nên nổi tiếng không sao giải thích được.
Dẫu cho trên mạng bắt đầu xào CP là thế, nhưng trong hiện thực Lục Ninh từ lúc quay chương trình xong đều không ra khỏi cửa, nhắm mắt lại là cậu liền nghĩ đến bộ dạng Từ Châu Phàm nhìn mình chằm chằm, giống như muốn xông vào lột da gặm xương cậu vậy.
Hạ Đông Minh chưa từng xem mấy cái chương trình vớ vẩn thế này.
Cho dù có bật TV lên cũng chỉ để xem bản tin mà thôi.
Anh rất bận rộn.
Có lẽ phong thái lão cán bộ già dặn này của Hạ Đông Minh, e rằng ngay cả bản thân anh cũng không tự phát hiện ra.
Khoảng thời gian trước Lục Ninh cũng có gọi cho anh báo rằng mình sẽ tham gia một chương trình giải trí, mấy ngày này anh cũng đang bận bịu quá nên vẫn chưa tìm cậu, quãng thời gian này xã giao mệt mỏi mãi mới rảnh rang được bèn kêu lão Chương đến đợi mình, khi xe lái đến Hạ Đông Minh bèn nhìn thấy ông ấy đang xem gì đó trên TV.
Anh trầm giọng xuống ho khan một tiếng, Hạ Đông Minh hôm nay ăn mặc rất nhàn nhã, đầu tóc bình thường chải chuốt là thế nhưng hôm nay cũng để mấy sợi ngổn ngang rũ xuống trước trán thoáng che đi mặt mày không mấy dễ chịu, anh giơ tay lên kèo cà vạt từ trên cổ xuống bày ra dáng vẻ không giống như trong các buổi tiệc rượu, có bảy phần tùy hứng ba phần lười biếng vài phần lãng tử.
Đến cùng thì người này vẫn là công tử lớn lên trong nhung lụa.
Lão Chương ngẩng đầu lên liếc nhìn, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên Hạ Đông Minh đúng là có mấy phần nguời bình thường không sao so sánh được, ông chào hỏi theo thường lệ: “Hạ tiên sinh, ngài đến rồi à? Mau lên xe thôi, chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Về núi Minh Cảnh trước đi.” Giọng nói của Hạ Đông Minh mang theo chút tiếng khàn.
Thị lực của anh cực kỳ tốt cho nên vừa mới liếc mắt nhìn qua chương trình trên TV trong xe của lão Chương thì đã trông thấy khuôn mặt của Lục Ninh rồi.
Anh lên xe, có vẻ như hờ hững, hỏi một câu, “Chú đang xem gì thế?”
Lão Chường cười cười đáp lại, “Tôi đang xem chương trình giải trí mới của cậu Lục, mấy hôm nay nổi tiếng lắm.”
Hạ Đông Minh nhíu mày lại hỏi: “Quay gì vậy?”
Lão Chương hào hứng kể tiếp, “Quay cậu Lục cùng với một ngôi sao mới ở cùng nhau trong hai ngày, bây giờ đề tài về hai người họ đang hot lắm đấy!”
Trán Hạ Đông Minh giật giật: “Ở cùng nhau?”
Lão Chương vẫn chưa nhận ra vấn đề, lại tiếp tục, “Cùng ăn cùng ở cùng ngủ, nghe nói là hòa hợp lắm!”
Hạ Đông Minh bỗng nhiên cười lạnh, bảo rằng: “Lão Chương, có phải tiền lương tôi trả cho chú nhiều quá rồi đúng không?”
Lão Chương bối rối, muốn nói là thật ra ông còn muốn khen ngợi thêm nữa cơ.
“Lắp TV trong xe là để chú đắm đuối xem mấy thứ đó à, già rồi mà còn không đứng đắn? Chú đã bằng từng này tuổi rồi, rảnh rỗi thì có thể đọc sách đọc báo uống chút trà trồng ít hoa không được sao?”
Đắm đuối mất cả ý chí, già mà không đứng đắn, lão Chương nghe cứ ngẩn cả ra.
Mấy cái từ này của Hạ tiên sinh dùng, đúng là ngôn ngữ mạng siêu đẳng rồi chứ còn gì nữa.
Đợi đến khi anh xuống xe, bỗng nhiên lại nói một câu, “Cái chú vừa xem đó thì tìm ở đâu?”
Ban đầu lão Chương còn đang ớ ra không hiểu gì, nhưng sau đó lại cực kỳ sửng sốt rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.
“Trên ứng dụng xem trực tuyến nào cũng có.”
Ông nở nụ cười vô cùng hiền lành đáp lại.
Đây rõ ràng là ghen rồi chứ còn gì nữa.
Tuổi cao như ông mà còn ngửi thấy mùi chua nồng cả lên.
Nói ra thì cũng tại Hạ tiên sinh ở trước mặt người quen, vẫn là để lộ ra mấy phần tính nết như trẻ con.
Cho dù người này trong mắt người ngoài, sát phạt quyết đoán thủ đoạn tàn nhẫn làm thế nào cũng không thấy dính dáng đến tính khí trẻ con được.
Trong điện thoại của Hạ Đông Minh không có ứng dụng xem video trực tuyến, thế là anh phải tải về một cái, vừa nhấn vào đã trông thấy poster quảng cáo của Lục Ninh, nhưng vẫn chưa thể xem được vì trước tiên phải đăng ký làm thành viên đã, Hạ kim chủ lại nạp thêm một trăm để trở thành thành viên lúc này mới xem được chương trình của Lục Ninh. Trong lòng cũng âm thầm ghi nhớ tên của cái app này.
Đợi đến khi Hạ kim chủ mở được video ra thì dường như lại được nhìn thấy hiện trường ngoại tình vậy.
Còn kề tai thầm thì.
Còn cho thằng đó mặc quần áo của mình.
Còn ngủ cùng nó trên một chiếc giường.
Còn đưa tên đấy ra ngoài mua đồ nữa.
Hạ Đông Minh nhìn vào khuôn mặt xán lạn cười tươi như hoa nở của Lục Ninh trên màn hình, bèn duỗi tay ra gõ vào mấy cái. Hận không thể đập vỡ luôn để không phải nhìn cái thứ bực bội kia nữa.
Não bị úng nước rồi đúng không.
Chuyện ngủ chung trên một chiếc giường mới là chuyện Hạ Đông Minh không thể kiềm chế nổi nhất. Cúp điện thoại của anh, không chịu qua đây ngủ với anh là để chạy đi ngủ cùng thằng khác đó hả?
Cái lá gan của tên nhóc Lục Ninh này一一
Đúng là… càng lúc càng lớn đấy nhé.
Đầu ngón tay của Hạ kim chủ gõ xuống mặt bàn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.