Chương 12
Dualeokhongngot
04/08/2021
Bách Du nghe con bé nói xong trong lòng liền có một cảm giác khó tả, xem ra mấy tháng này bản thân thực sự không ra sao đã lớn từng này còn phải để đứa cháu mới 7 tuổi lo lắng cho. Nếu không phải là đang lái xe thì cậu thật muốn vò đầu nhóc con này một hồi, nhỏ xíu mà đã suy nghĩ như bà cụ non.
Trân Châu nháo một lúc nữa nhưng không thấy cậu mình trả lời nữa đành buồn bực ngồi yên. Đôi môi chúm chím mím chặt, cậu thật là bé đã kiểm tra rất tốt chú kia nhân phẩm tốt, đẹp trai, gia cảnh lại tốt. Tốt hơn bạn trai cũ của cậu nhiều, giờ cậu không quen người kia nữa thì quen người bé giới thiệu có sao đâu.
Trân Châu là một cô bé thông minh, nhưng chưa đủ lớn để hiểu thế giới của người lớn phức tạp hơn những gì bé nghĩ nhiều. Bách Du lái xe dừng trước cửa một ngôi nhà, trước cửa đã có hai người đã lớn tuổi đợi sẵn bên ngoài đó là bố mẹ của y. Bách Du vừa bế Trân Châu đã ngủ xuống xe, bố Bách liền vội vàng đoạt lấy cháu gái rồi như có thứ gì đáng sợ phía sau nhanh chóng đi vào nhà. Mẹ cậu thì ngoái đầu lại nhìn cậu một chút nhưng sau khi bị chồng quát thì lập tức vào nhà đóng cửa lại. Bách Du mất mát đứng trước cửa nhà, hơn 15 phút sau xe mới lăn bánh rời đi.
Đèn trong nhà sau khi Bách Du rời đi thì liền tắt, không khí đột nhiên nhiễm một màu phiền muộn. Giống như trong các bộ phim hễ cảnh buồn là đổ mưa, đổ mưa khắp đường phố Hà Nội. Trời mưa, nhưng gánh hàng ven đường vội vàng đẩy xe hàng của mình tìm chỗ trú mưa. Những chiếc ô xanh đỏ được mở lên, có người hớt hải chạy đi mua áo mưa, có vài nhóm người trẻ tuổi chạy dưới mưa cười đùa. Bách Du dừng xe lại ven đường, gục đầu vào vô lăng, im lặng bình ổn lại tâm trạng của mình.
-------
Lưu Triệt dựa người vào cửa kính, nhìn trời mưa bên dưới là ánh đèn lấp lánh trời về đêm luôn dễ chịu hơn ban ngày. Hiện tại y đang gọi điện cho Triệu Huyền để hỏi thăm về Bách Du.
Triệu Huyền nói : " Sao tự nhiên nửa đêm nửa hôm gọi điện hỏi chuyện này? "
Lưu Triệt nói : " Hôm nay mới gặp Trân Châu, lúc nãy còn tưởng là con của Du suýt nữa là mất mặt nên gọi hỏi thêm vài thứ sau này đỡ lúng túng"
Triệu Huyền nói : " Cũng phải giờ mày có khác gì tờ giấy trắng đâu...aiz nói đến Du lại thấy thương nó. Nó là con út trong nhà, bố mẹ nó lớn tuổi rồi mới sinh được nó. Hai cụ đều là giáo viên, nghiêm khắc lắm lại lớn tuổi quá tư tưởng khó mà khai thông. Từ lúc lộ ra chuyện Du nó là gay liền từ mặt nó luôn, ép nó lấy vợ nữa đó nháo ầm ỹ hết cả lên...may mắn Du nó không lựa chọn làm khổ bản thân mình hay làm khổ cô gái nào"
Lưu Triệt yên lặng nghe Triệu Huyền kể, ánh mắt có chút nhu hòa. Ra là con của người dạy học, khí chất và sự lễ độ đó phải được dạy dỗ rất tỉ mỉ mới có được. Thảo nào lần đầu gặp đã cảm thấy cậu ta khác với những người còn lại trong nhóm. Lưu Triệt nghe rất chăm chú, Triệu Huyền còn mấy lần tưởng mình đang độc thoại phải gọi mấy tiếng nhận được đáp án mình đang nói chuyện với người khác rồi mới kể tiếp.
" Du có một anh trai và một chị gái nữa, anh trai thì tên này chẳng ra gì bảo thủ lại gia trưởng lại còn hay tự cho là mình đúng. Hai cụ bên đó cố chấp thêm cũng vì hàng này cả, nhưng mà chị gái nó thì tốt lắm. Chị Liên ấy, mày còn nhớ không chuẩn người phụ nữ truyền thống đó. Trước đây hay nấu chè cho bọn mình ăn, trong nhà có mỗi chị ấy là còn thương Du thôi. Người tốt thì số khổ, chị ấy với chồng kết hôn không được cả hai bên gia đình đồng ý, mấy năm trước hai vợ chồng bị tai nạn mất cả. Nhà chồng ghét chị ấy cướp con trai mình, lại chê Trân Châu là con gái nên không nuôi. Con bé được gửi về nhà ngoại, Du nó thương con bé lắm nhưng mà nhà nó đâu cho nó gặp con bé. Cũng không cho nó về nhà, mấy cụ còn nghĩ đồng tính là bệnh, sợ nó lây bệnh cho người trong nhà....Trân Châu nó cũng thương cậu nó mấy lần trốn đi gặp Du rồi. Xem ra lần này Du lại chuẩn bị bị người nhà dằn vặt một phen. Ê mày có nghe tao nói không đó sao im lặng vậy? "
Lưu Triệt nghe Triệu Huyền kể, càng nghe càng cảm thấy nặng nề, nếu cậu biết mọi chuyện thì ban nãy đã giữ hai cậu cháu lại rồi. Lưu Triệt nói : " Tao vẫn đang nghe đây....chỉ là đột nhiên thấy nặng nề quá"
Triệu Huyền nói : " Hồi xưa nếu không phải đã có cháu đích tôn, với cả Du không phải con một thì không biết hai cụ nháo thế nào để ép lấy vợ đâu. May cho mày là bố mẹ mày còn chưa đến mức như vậy...hoặc cũng có thể là mày mạnh mẽ hơn Du"
Triệu Huyền thao thao bất tuyệt kể thêm vài chuyện về mấy người trong nhóm, Lưu Triệt ậm ừ cho qua rồi lấy cớ đã khuya rồi để cúp máy. Nằm trên giường không hiểu tại sao cứ quanh quẩn suy nghĩ rối ren trong đầu. Rút điện thoại ra, bấm điện thoại gọi cho một người khác.
Trân Châu nháo một lúc nữa nhưng không thấy cậu mình trả lời nữa đành buồn bực ngồi yên. Đôi môi chúm chím mím chặt, cậu thật là bé đã kiểm tra rất tốt chú kia nhân phẩm tốt, đẹp trai, gia cảnh lại tốt. Tốt hơn bạn trai cũ của cậu nhiều, giờ cậu không quen người kia nữa thì quen người bé giới thiệu có sao đâu.
Trân Châu là một cô bé thông minh, nhưng chưa đủ lớn để hiểu thế giới của người lớn phức tạp hơn những gì bé nghĩ nhiều. Bách Du lái xe dừng trước cửa một ngôi nhà, trước cửa đã có hai người đã lớn tuổi đợi sẵn bên ngoài đó là bố mẹ của y. Bách Du vừa bế Trân Châu đã ngủ xuống xe, bố Bách liền vội vàng đoạt lấy cháu gái rồi như có thứ gì đáng sợ phía sau nhanh chóng đi vào nhà. Mẹ cậu thì ngoái đầu lại nhìn cậu một chút nhưng sau khi bị chồng quát thì lập tức vào nhà đóng cửa lại. Bách Du mất mát đứng trước cửa nhà, hơn 15 phút sau xe mới lăn bánh rời đi.
Đèn trong nhà sau khi Bách Du rời đi thì liền tắt, không khí đột nhiên nhiễm một màu phiền muộn. Giống như trong các bộ phim hễ cảnh buồn là đổ mưa, đổ mưa khắp đường phố Hà Nội. Trời mưa, nhưng gánh hàng ven đường vội vàng đẩy xe hàng của mình tìm chỗ trú mưa. Những chiếc ô xanh đỏ được mở lên, có người hớt hải chạy đi mua áo mưa, có vài nhóm người trẻ tuổi chạy dưới mưa cười đùa. Bách Du dừng xe lại ven đường, gục đầu vào vô lăng, im lặng bình ổn lại tâm trạng của mình.
-------
Lưu Triệt dựa người vào cửa kính, nhìn trời mưa bên dưới là ánh đèn lấp lánh trời về đêm luôn dễ chịu hơn ban ngày. Hiện tại y đang gọi điện cho Triệu Huyền để hỏi thăm về Bách Du.
Triệu Huyền nói : " Sao tự nhiên nửa đêm nửa hôm gọi điện hỏi chuyện này? "
Lưu Triệt nói : " Hôm nay mới gặp Trân Châu, lúc nãy còn tưởng là con của Du suýt nữa là mất mặt nên gọi hỏi thêm vài thứ sau này đỡ lúng túng"
Triệu Huyền nói : " Cũng phải giờ mày có khác gì tờ giấy trắng đâu...aiz nói đến Du lại thấy thương nó. Nó là con út trong nhà, bố mẹ nó lớn tuổi rồi mới sinh được nó. Hai cụ đều là giáo viên, nghiêm khắc lắm lại lớn tuổi quá tư tưởng khó mà khai thông. Từ lúc lộ ra chuyện Du nó là gay liền từ mặt nó luôn, ép nó lấy vợ nữa đó nháo ầm ỹ hết cả lên...may mắn Du nó không lựa chọn làm khổ bản thân mình hay làm khổ cô gái nào"
Lưu Triệt yên lặng nghe Triệu Huyền kể, ánh mắt có chút nhu hòa. Ra là con của người dạy học, khí chất và sự lễ độ đó phải được dạy dỗ rất tỉ mỉ mới có được. Thảo nào lần đầu gặp đã cảm thấy cậu ta khác với những người còn lại trong nhóm. Lưu Triệt nghe rất chăm chú, Triệu Huyền còn mấy lần tưởng mình đang độc thoại phải gọi mấy tiếng nhận được đáp án mình đang nói chuyện với người khác rồi mới kể tiếp.
" Du có một anh trai và một chị gái nữa, anh trai thì tên này chẳng ra gì bảo thủ lại gia trưởng lại còn hay tự cho là mình đúng. Hai cụ bên đó cố chấp thêm cũng vì hàng này cả, nhưng mà chị gái nó thì tốt lắm. Chị Liên ấy, mày còn nhớ không chuẩn người phụ nữ truyền thống đó. Trước đây hay nấu chè cho bọn mình ăn, trong nhà có mỗi chị ấy là còn thương Du thôi. Người tốt thì số khổ, chị ấy với chồng kết hôn không được cả hai bên gia đình đồng ý, mấy năm trước hai vợ chồng bị tai nạn mất cả. Nhà chồng ghét chị ấy cướp con trai mình, lại chê Trân Châu là con gái nên không nuôi. Con bé được gửi về nhà ngoại, Du nó thương con bé lắm nhưng mà nhà nó đâu cho nó gặp con bé. Cũng không cho nó về nhà, mấy cụ còn nghĩ đồng tính là bệnh, sợ nó lây bệnh cho người trong nhà....Trân Châu nó cũng thương cậu nó mấy lần trốn đi gặp Du rồi. Xem ra lần này Du lại chuẩn bị bị người nhà dằn vặt một phen. Ê mày có nghe tao nói không đó sao im lặng vậy? "
Lưu Triệt nghe Triệu Huyền kể, càng nghe càng cảm thấy nặng nề, nếu cậu biết mọi chuyện thì ban nãy đã giữ hai cậu cháu lại rồi. Lưu Triệt nói : " Tao vẫn đang nghe đây....chỉ là đột nhiên thấy nặng nề quá"
Triệu Huyền nói : " Hồi xưa nếu không phải đã có cháu đích tôn, với cả Du không phải con một thì không biết hai cụ nháo thế nào để ép lấy vợ đâu. May cho mày là bố mẹ mày còn chưa đến mức như vậy...hoặc cũng có thể là mày mạnh mẽ hơn Du"
Triệu Huyền thao thao bất tuyệt kể thêm vài chuyện về mấy người trong nhóm, Lưu Triệt ậm ừ cho qua rồi lấy cớ đã khuya rồi để cúp máy. Nằm trên giường không hiểu tại sao cứ quanh quẩn suy nghĩ rối ren trong đầu. Rút điện thoại ra, bấm điện thoại gọi cho một người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.