Chương 16
Dualeokhongngot
04/08/2021
Lưu Triệt xuống nhà dưới cũng là lúc Trần Ngọc Trân vừa dọn xong món cuối cùng. Hôm nay trong nhà ngoại trừ Lưu Triệt trở về nhà còn có Lưu Ngọc Dung đã thi xong, chuẩn bị được nghỉ hè nên trở về. Lưu Ngọc Dung là một cô bé trông khá hoạt bát, ngoại hình giống mẹ nhiều hơn bố, bởi vậy thừa kế được đôi mắt to linh động. Trông rất là đáng yêu, Ngọc Dung lén bốc một miếng thịt bỏ vào miệng, sau khi bị mẹ mình trừng thì lè lưỡi.
Vui vẻ ngồi xuống bàn xếp bát đũa, nói : " Con còn tưởng hôm nay con về nên mẹ mới đích thân xuống bếp, không ngờ là anh về"
Nói xong cười hì hì nhìn Lưu Triệt, Lưu Ngọc Dung hiện tại đang học lớp 11, năm Lưu Triệt rời nhà thì cô cũng chỉ mới có 7 hay 8 tuổi. Ấn tượng của cô với người anh này cũng không nhiều lắm, vì trong suốt thời thơ ấu của cô, Lưu Triệt không có trong đó. Mặc dù rất tò mò về anh trai, nhưng quan hệ của bố mẹ và anh trai nhiều năm qua thực sự quá tệ. Cô lén đến tìm Lưu Triệt mấy lần đều bị bố mẹ bắt tại trận mắng thối cả đầu. Sau này liền thành thật không dám lén đi tìm nữa, mấy năm gần đây ba mẹ đã có chút cởi mở hơn về việc của anh thì cô lại cuối cấp bị bắt học suốt.
Hôm nay được tin anh trai về nhà, Lưu Ngọc Dung rất là phấn khởi, vốn định lên lầu tìm anh không ngờ vừa vặn Lưu Triệt đi xuống dưới liền tìm cớ bắt chuyện. Lưu Ngọc Dung thực sự rất tò mò về Lưu Triệt, tuy ấn tượng hồi bé thực sự không nhiều nhưng cô vẫn còn nhớ vài kí ức tốt đẹp về người anh này. Chẳng hạn như việc anh cõng cô, hay đánh mấy thằng bé nhà kế bên vì bắt nạt em gái mình.
Lưu Ngọc Dung cũng còn trẻ, khá thích đọc mấy thể loại tiểu thuyết...nói thực là từ lúc mê truyện thì cô lại càng thích vị anh trai này khụ khụ... Thấy anh trai nghe minh nói xong chỉ nhìn mình không nói gì, Ngọc Dung ngập ngừng gọi : " Anh... "
Trong bếp mọi người cũng liếc mắt hồi hộp nhìn Lưu Triệt, thực ra cậu im lặng chỉ vì không biết cô gái này là mà thôi. Sau tiếng gọi anh của đối phương liền đoán ra được thân phận của cô, chắc là em gái Lưu Ngọc Dung rồi vì vậy cậu cười trả lời : " Ừ, được nghỉ hè rồi à? "
Sau khi Lưu Triệt đáp lại lời của em gái mình thì không khí trong phòng dễ chịu lên không ít. Ngọc Dung được anh mình cười đáp lời thì vui mừng cười híp cả hai mắt lại. Đây là lần đầu tiên được nhìn anh trai gần như vậy, anh của mình thật đẹp trai mấy đứa cùng lớp nhất định sẽ ghen tị chết. Bởi vậy cô vui vẻ bám lấy anh trai mình huyên thuyên không ngừng, sau khi rút điện thoại chụp chung với Lưu Triệt tận mười tấm ảnh mới chịu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong lập tức đăng ảnh lên facebook kèm stt " hôm nay anh trai về ăn cơm, p/s : anh mị đẹp trai không? " ảnh vừa đăng lên nhận được rất nhiều tim và một đống bình luận cầu làm chị dâu. Ngọc Dung cười, thầm nhủ không đến lượt mấy cậu nha sau đó thả ha ha từng bình luận. Còn việc cô gửi ảnh vào một nhóm kín, rồi một nhóm cười bỉ ổi bàn luận gì đó....thôi không nhắc đến.
Trần Ngọc Trân cũng rất vui vẻ xới cơm cho con mình, hai nữ tính trong nhà liên tục gắp thức ăn và nói chuyện với Lưu Triệt. Nhờ vậy mà Lưu Triệt cũng bớt ngượng ngùng hơn không ít, trong lòng thầm cảm ơn Bách Du. Nhờ có Bách Du mà hôm nay cậu mới quyết định về nhà, quyết định này có lẽ là một quyết định đúng đắn.
Vợ và con gái đều vây quanh Lưu Triệt, bàn cơm chỉ có mỗi Lưu Văn Hùng ngồi lẻ loi. Nhìn bát cơm trắng của mình, không ại gắp thức ăn cho tôi? Sau đó lại lén nhìn cảnh ba người hòa hợp, cảm thấy trong lòng chua chua, tôi cũng muốn nói chuyện với con tôi. Trong lòng không ngừng mong Lưu Triệt sẽ bắt chuyện với mình, bề ngoài thì lại đeo một cái mặt thối, hậm hực ăn cơm trắng của mình.
Đang buồn bực thì trong bát bỗng nhiều thêm một cái cánh gà chiên nước mắm. Bố Lưu nhìn theo chiếc đũa chưa kịp thu lại của Lưu Triệt, sau đó thấy con trai nói : " Bố, bố cũng ăn đi"
Bố Lưu suýt nữa là rớt nước mắt vì cảm động, khẩu thị tâm phi nói : " Tôi đâu có thích ăn thịt gà"
Sau đó ngay lập tức ăn cái cánh gà, như sợ bị ai cướp mất. May mà ông nhanh tay nếu không sẽ bị vợ và con gái hớt tay trên thật. Trần Ngọc Dung bĩu mỗi nghĩ bố nói dối rõ ràng thích ăn cánh gà chiên nước mắm nhất, vậy mà giờ nói không thích ăn thịt gà. Nghĩ vậy chứ cô cũng không dại nói ra để bổ đại nhân thẹn quá hóa giận mắng mình.
Bữa cơm này tâm trạng mọi người đều rất tốt, đặc biệt là bố Lưu, con trai gắp thức ăn cho mình vậy là nó còn thương mình lắm. Bao năm qua mình đã trách lầm con rồi, ôm suy nghĩ ấy bố Lưu vui vẻ ăn thêm được nửa bát cơm. Cũng muốn gắp thức ăn cho con trai nhưng cuối cùng là vẫn ngượng ngùng không gắp được.
Vui vẻ ngồi xuống bàn xếp bát đũa, nói : " Con còn tưởng hôm nay con về nên mẹ mới đích thân xuống bếp, không ngờ là anh về"
Nói xong cười hì hì nhìn Lưu Triệt, Lưu Ngọc Dung hiện tại đang học lớp 11, năm Lưu Triệt rời nhà thì cô cũng chỉ mới có 7 hay 8 tuổi. Ấn tượng của cô với người anh này cũng không nhiều lắm, vì trong suốt thời thơ ấu của cô, Lưu Triệt không có trong đó. Mặc dù rất tò mò về anh trai, nhưng quan hệ của bố mẹ và anh trai nhiều năm qua thực sự quá tệ. Cô lén đến tìm Lưu Triệt mấy lần đều bị bố mẹ bắt tại trận mắng thối cả đầu. Sau này liền thành thật không dám lén đi tìm nữa, mấy năm gần đây ba mẹ đã có chút cởi mở hơn về việc của anh thì cô lại cuối cấp bị bắt học suốt.
Hôm nay được tin anh trai về nhà, Lưu Ngọc Dung rất là phấn khởi, vốn định lên lầu tìm anh không ngờ vừa vặn Lưu Triệt đi xuống dưới liền tìm cớ bắt chuyện. Lưu Ngọc Dung thực sự rất tò mò về Lưu Triệt, tuy ấn tượng hồi bé thực sự không nhiều nhưng cô vẫn còn nhớ vài kí ức tốt đẹp về người anh này. Chẳng hạn như việc anh cõng cô, hay đánh mấy thằng bé nhà kế bên vì bắt nạt em gái mình.
Lưu Ngọc Dung cũng còn trẻ, khá thích đọc mấy thể loại tiểu thuyết...nói thực là từ lúc mê truyện thì cô lại càng thích vị anh trai này khụ khụ... Thấy anh trai nghe minh nói xong chỉ nhìn mình không nói gì, Ngọc Dung ngập ngừng gọi : " Anh... "
Trong bếp mọi người cũng liếc mắt hồi hộp nhìn Lưu Triệt, thực ra cậu im lặng chỉ vì không biết cô gái này là mà thôi. Sau tiếng gọi anh của đối phương liền đoán ra được thân phận của cô, chắc là em gái Lưu Ngọc Dung rồi vì vậy cậu cười trả lời : " Ừ, được nghỉ hè rồi à? "
Sau khi Lưu Triệt đáp lại lời của em gái mình thì không khí trong phòng dễ chịu lên không ít. Ngọc Dung được anh mình cười đáp lời thì vui mừng cười híp cả hai mắt lại. Đây là lần đầu tiên được nhìn anh trai gần như vậy, anh của mình thật đẹp trai mấy đứa cùng lớp nhất định sẽ ghen tị chết. Bởi vậy cô vui vẻ bám lấy anh trai mình huyên thuyên không ngừng, sau khi rút điện thoại chụp chung với Lưu Triệt tận mười tấm ảnh mới chịu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong lập tức đăng ảnh lên facebook kèm stt " hôm nay anh trai về ăn cơm, p/s : anh mị đẹp trai không? " ảnh vừa đăng lên nhận được rất nhiều tim và một đống bình luận cầu làm chị dâu. Ngọc Dung cười, thầm nhủ không đến lượt mấy cậu nha sau đó thả ha ha từng bình luận. Còn việc cô gửi ảnh vào một nhóm kín, rồi một nhóm cười bỉ ổi bàn luận gì đó....thôi không nhắc đến.
Trần Ngọc Trân cũng rất vui vẻ xới cơm cho con mình, hai nữ tính trong nhà liên tục gắp thức ăn và nói chuyện với Lưu Triệt. Nhờ vậy mà Lưu Triệt cũng bớt ngượng ngùng hơn không ít, trong lòng thầm cảm ơn Bách Du. Nhờ có Bách Du mà hôm nay cậu mới quyết định về nhà, quyết định này có lẽ là một quyết định đúng đắn.
Vợ và con gái đều vây quanh Lưu Triệt, bàn cơm chỉ có mỗi Lưu Văn Hùng ngồi lẻ loi. Nhìn bát cơm trắng của mình, không ại gắp thức ăn cho tôi? Sau đó lại lén nhìn cảnh ba người hòa hợp, cảm thấy trong lòng chua chua, tôi cũng muốn nói chuyện với con tôi. Trong lòng không ngừng mong Lưu Triệt sẽ bắt chuyện với mình, bề ngoài thì lại đeo một cái mặt thối, hậm hực ăn cơm trắng của mình.
Đang buồn bực thì trong bát bỗng nhiều thêm một cái cánh gà chiên nước mắm. Bố Lưu nhìn theo chiếc đũa chưa kịp thu lại của Lưu Triệt, sau đó thấy con trai nói : " Bố, bố cũng ăn đi"
Bố Lưu suýt nữa là rớt nước mắt vì cảm động, khẩu thị tâm phi nói : " Tôi đâu có thích ăn thịt gà"
Sau đó ngay lập tức ăn cái cánh gà, như sợ bị ai cướp mất. May mà ông nhanh tay nếu không sẽ bị vợ và con gái hớt tay trên thật. Trần Ngọc Dung bĩu mỗi nghĩ bố nói dối rõ ràng thích ăn cánh gà chiên nước mắm nhất, vậy mà giờ nói không thích ăn thịt gà. Nghĩ vậy chứ cô cũng không dại nói ra để bổ đại nhân thẹn quá hóa giận mắng mình.
Bữa cơm này tâm trạng mọi người đều rất tốt, đặc biệt là bố Lưu, con trai gắp thức ăn cho mình vậy là nó còn thương mình lắm. Bao năm qua mình đã trách lầm con rồi, ôm suy nghĩ ấy bố Lưu vui vẻ ăn thêm được nửa bát cơm. Cũng muốn gắp thức ăn cho con trai nhưng cuối cùng là vẫn ngượng ngùng không gắp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.