Chương 77
Dualeokhongngot
04/08/2021
Bước đi của Lưu Triệt khựng lại, thở dài một cái, quay người lại một lần nữa đối diện với Trần Ngạn : " Lúc đó chúng ta đều còn trẻ, tôi cũng không giận anh"
Trần Ngạn không khỏi vui vẻ tới miệng lại nhếch lên muốn cười, nhưng câu nói tiếp theo của Lưu Triệt liền tát vào mặt hắn : " Anh nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao? Ấu trĩ, làm sai thì không thể viện cớ còn trẻ để phủi sạch sai lầm đâu. Ý anh là từ lúc còn trẻ nhân cách của anh đã có vấn đề? "
Nói xong liền dứt khoát bỏ đi, bỏ lại Trần Ngạn mặt đã đen như đáy nồi vì tức giận. Bất kể là trước đây hay bây giờ Lưu Triệt cũng không phải là người mà hắn có thể đùa bỡn được. Trần Ngạn rất muốn đuổi theo Lưu Triệt nhưng cuối cùng cũng không chọn đuổi theo. Có đuổi theo cũng không biết phải nói gì chỉ tổ rước nhục vào người. Hơn nữa đã có vài người chú ý động tĩnh bên này rồi, vừa mới về nước không lâu tốt nhất không nên gây ra chuyện gì.
Năm đó Trần Ngạn gây chuyện tuy hắn tỏ vẻ bản thân là người bị hại không liên quan, mọi mũi nhọn đều đã hướng về phía Lưu Triệt. Nhưng trên thực tế thì hắn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều vì chuyện này. Trần Ngạn vội vàng đẩy Lưu Triệt ra ánh sáng để tránh liên lụy bản thân nhưng lại không suy nghĩ trước sau.
Hắn không biết là Lưu Triệt là một người có gia cảnh như vậy, Trần Ngạn nghĩ Lưu Triệt chỉ là một học sinh bình thường mà thôi. Ai bảo Lưu Triệt không có vẻ gì là nhà giàu lại luôn đi xe đạp đi học chứ. Kết quả là lúc đó nhà hắn có hạng mục muốn hợp tác với nhà Lưu Triệt liền vì chuyện này mà đổ bể. Cùng với việc bố mẹ thì hiểu con cái, bố mẹ hắn ta không tin tưởng việc này hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn như hắn nói. Ít nhất họ tin Lưu Triệt không phải là tự mình đa tình mà là con mình có tật giật mình. Nên cho Trần Ngạn ra nước ngoài du học ngay sau đó không lâu.
Trần Ngạn vốn nghĩ Lưu Triệt chắc cũng phải ra nước ngoài hoặc là chuyển trường khác, tới thành phố khác để học. Không ngờ là khi dò hỏi thông tin về Lưu Triệt lại phát hiện người này vẫn luôn ở đấy không hề chuyển đi đâu cả, đối mặt với mọi thứ. Nơi mà hắn dọn đi không ngờ lại là chính nhà của mình, Trần Ngạn vỗ tay khen cho sự can đảm ngốc nghếch của Lưu Triệt.
Cho đu công ty mà Lưu Triệt thành lập kinh doanh rất tốt nhưng nó không thể so sánh với sản nghiệp của nhà Lưu Triệt được. Việc gì mà phải khổ như thế? Nhưng hôm nay thấy Lưu Triệt ở đây, lại còn có thể nói nói cười cười với bố của mình. Trần Ngạn nhếch môi, không phải là cuối cùng vẫn phải trở về làm con ngoan của bố mẹ đó sao? Tài sản lớn như thế, sao mà có thể bỏ xuống được chứ.
Đã như vậy còn tức giận chuyện gì? Đáng lí ra phải hiểu cho sự lựa chọn của mình năm đó chứ? Lưu Triệt vẫn còn thích đàn ông chứ nhỉ? Trần Ngạn mỉm cười cảm thấy bản thân lựa chọn về nước là rất chính xác. Mấy năm qua ở nước ngoài, hắn ta được tự do cũng đã xác định rõ ràng tính hướng của mình.
Lén lút qua lại với cả nam lẫn nữ, người đẹp nhiều vô kể nhưng hắn vẫn luôn không quên được hình bóng mà năm xưa bản thân đã bỏ lỡ. Mỗi lần nghĩ lại là thấy tiếc vô cùng, thậm chí có lúc ngủ còn mơ hồ mơ thấy hình ảnh của Lưu Triệt năm xưa đi chung xe đạp với mình. Có lẽ đó là cảm xúc đầu tiên trong đời lại không có được nên còn nhớ mãi.
Về nước mà không có chủ đích, hắn cũng không dám đến gặp Lưu Triệt nhưng hiện tại lại vô tình gặp được ở đây. Liệu đây có phải là duyên số? Ông trời muốn hắn có lại được người kia không? Lưu Triệt bây giờ tuy chẳng còn giống năm xưa, ngay cả đôi mắt đen sâu lắng đó cũng có thay đổi nhưng hắn vẫn muốn thử một lần nữa.
Vì trong bữa tiệc gặp Trần Ngạn khiến Lưu Triệt rất không vui, hi vọng tên kia không đến độ không biết liêm sỉ mà muốn làm thân với mình. Chuyện năm xưa hắn làm rất quá đáng, đối với nguyên chủ mà nói đó là một cú shock lớn. Nguyên chủ là người mạnh mẽ, gục ngã là có thể hiên ngang đứng lên ngay sau đó. Nhưng nếu là người mềm yếu một chút thì đó sẽ là một vết thương lớn tới mức đem theo cả đời.
Sao hắn có thể làm như không có chuyện gì mà tới bắt chuyện với mình cùng bộ mặt tươi cười như thế. Ngay cả lời xin lỗi của hắn cũng chỉ là lời nói xuông không chút thành ý. Kể cả hối hận thực sự cũng chưa chắc có được sự tha thứ, nói gì lời xin lỗi dối trá.
Cần phải điều tra xem người này sống ở nước ngoài những năm qua như thế nào và về nước với mục đích gì. E rằng sau buổi gặp hôm nay tên kia cũng sẽ có động thái tương tự. Cũng hay là 10 năm qua nguyên chủ không làm gì quá mức kì quái để bị nắm thóp cả.
Trần Ngạn không khỏi vui vẻ tới miệng lại nhếch lên muốn cười, nhưng câu nói tiếp theo của Lưu Triệt liền tát vào mặt hắn : " Anh nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao? Ấu trĩ, làm sai thì không thể viện cớ còn trẻ để phủi sạch sai lầm đâu. Ý anh là từ lúc còn trẻ nhân cách của anh đã có vấn đề? "
Nói xong liền dứt khoát bỏ đi, bỏ lại Trần Ngạn mặt đã đen như đáy nồi vì tức giận. Bất kể là trước đây hay bây giờ Lưu Triệt cũng không phải là người mà hắn có thể đùa bỡn được. Trần Ngạn rất muốn đuổi theo Lưu Triệt nhưng cuối cùng cũng không chọn đuổi theo. Có đuổi theo cũng không biết phải nói gì chỉ tổ rước nhục vào người. Hơn nữa đã có vài người chú ý động tĩnh bên này rồi, vừa mới về nước không lâu tốt nhất không nên gây ra chuyện gì.
Năm đó Trần Ngạn gây chuyện tuy hắn tỏ vẻ bản thân là người bị hại không liên quan, mọi mũi nhọn đều đã hướng về phía Lưu Triệt. Nhưng trên thực tế thì hắn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều vì chuyện này. Trần Ngạn vội vàng đẩy Lưu Triệt ra ánh sáng để tránh liên lụy bản thân nhưng lại không suy nghĩ trước sau.
Hắn không biết là Lưu Triệt là một người có gia cảnh như vậy, Trần Ngạn nghĩ Lưu Triệt chỉ là một học sinh bình thường mà thôi. Ai bảo Lưu Triệt không có vẻ gì là nhà giàu lại luôn đi xe đạp đi học chứ. Kết quả là lúc đó nhà hắn có hạng mục muốn hợp tác với nhà Lưu Triệt liền vì chuyện này mà đổ bể. Cùng với việc bố mẹ thì hiểu con cái, bố mẹ hắn ta không tin tưởng việc này hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn như hắn nói. Ít nhất họ tin Lưu Triệt không phải là tự mình đa tình mà là con mình có tật giật mình. Nên cho Trần Ngạn ra nước ngoài du học ngay sau đó không lâu.
Trần Ngạn vốn nghĩ Lưu Triệt chắc cũng phải ra nước ngoài hoặc là chuyển trường khác, tới thành phố khác để học. Không ngờ là khi dò hỏi thông tin về Lưu Triệt lại phát hiện người này vẫn luôn ở đấy không hề chuyển đi đâu cả, đối mặt với mọi thứ. Nơi mà hắn dọn đi không ngờ lại là chính nhà của mình, Trần Ngạn vỗ tay khen cho sự can đảm ngốc nghếch của Lưu Triệt.
Cho đu công ty mà Lưu Triệt thành lập kinh doanh rất tốt nhưng nó không thể so sánh với sản nghiệp của nhà Lưu Triệt được. Việc gì mà phải khổ như thế? Nhưng hôm nay thấy Lưu Triệt ở đây, lại còn có thể nói nói cười cười với bố của mình. Trần Ngạn nhếch môi, không phải là cuối cùng vẫn phải trở về làm con ngoan của bố mẹ đó sao? Tài sản lớn như thế, sao mà có thể bỏ xuống được chứ.
Đã như vậy còn tức giận chuyện gì? Đáng lí ra phải hiểu cho sự lựa chọn của mình năm đó chứ? Lưu Triệt vẫn còn thích đàn ông chứ nhỉ? Trần Ngạn mỉm cười cảm thấy bản thân lựa chọn về nước là rất chính xác. Mấy năm qua ở nước ngoài, hắn ta được tự do cũng đã xác định rõ ràng tính hướng của mình.
Lén lút qua lại với cả nam lẫn nữ, người đẹp nhiều vô kể nhưng hắn vẫn luôn không quên được hình bóng mà năm xưa bản thân đã bỏ lỡ. Mỗi lần nghĩ lại là thấy tiếc vô cùng, thậm chí có lúc ngủ còn mơ hồ mơ thấy hình ảnh của Lưu Triệt năm xưa đi chung xe đạp với mình. Có lẽ đó là cảm xúc đầu tiên trong đời lại không có được nên còn nhớ mãi.
Về nước mà không có chủ đích, hắn cũng không dám đến gặp Lưu Triệt nhưng hiện tại lại vô tình gặp được ở đây. Liệu đây có phải là duyên số? Ông trời muốn hắn có lại được người kia không? Lưu Triệt bây giờ tuy chẳng còn giống năm xưa, ngay cả đôi mắt đen sâu lắng đó cũng có thay đổi nhưng hắn vẫn muốn thử một lần nữa.
Vì trong bữa tiệc gặp Trần Ngạn khiến Lưu Triệt rất không vui, hi vọng tên kia không đến độ không biết liêm sỉ mà muốn làm thân với mình. Chuyện năm xưa hắn làm rất quá đáng, đối với nguyên chủ mà nói đó là một cú shock lớn. Nguyên chủ là người mạnh mẽ, gục ngã là có thể hiên ngang đứng lên ngay sau đó. Nhưng nếu là người mềm yếu một chút thì đó sẽ là một vết thương lớn tới mức đem theo cả đời.
Sao hắn có thể làm như không có chuyện gì mà tới bắt chuyện với mình cùng bộ mặt tươi cười như thế. Ngay cả lời xin lỗi của hắn cũng chỉ là lời nói xuông không chút thành ý. Kể cả hối hận thực sự cũng chưa chắc có được sự tha thứ, nói gì lời xin lỗi dối trá.
Cần phải điều tra xem người này sống ở nước ngoài những năm qua như thế nào và về nước với mục đích gì. E rằng sau buổi gặp hôm nay tên kia cũng sẽ có động thái tương tự. Cũng hay là 10 năm qua nguyên chủ không làm gì quá mức kì quái để bị nắm thóp cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.