Mọi Người Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Chương 25: Uy Hiếp

Triêu Văn Đạo

18/06/2023

Gần đây Lục Huyền đã từ nghèo lâu dài trở nên sung túc, giá trị tài sản ròng xấp xỉ ba trăm linh thạch, trong nội tâm hắn khó tránh khỏi hơi bành trướng. Nhưng bây giờ mới phát hiện, chút linh thạch này thực sự không đáng chú ý khi mà cần chúng, vẫn phải tích lũy thêm một thời gian nữa.

Lục Huyền nghĩ vậy, quay đầu nói với người mặt sẹo.

"Ta về trước nghĩ ngợi một chút, nếu có hứng thú lại tới tìm ngươi."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng Lục Huyền biến mất, người có vết sẹo không nhịn được nhổ nước bọt.

"Cái quái gì đấy? Một tán tu Luyện Khí tầng hai nho nhỏ còn muốn thuê loại linh điền này, ảo tưởng sức mạnh! Phí thời gian của lão tử!"

Lục Huyền khẽ nhíu mày, hắn đột phá tu vi Luyện Khí tầng ba được một thời gian rồi, năm giác quan so với trước đây cũng nhạy bén hơn, hắn mơ hồ nghe được lời tu sĩ thanh niên mặt sẹo nói. Sau đó hắn mỉm cười, không để ý đến thái độ trịch thượng của người môi giới, chỉ lặng lẽ kéo hắn ta vào danh sách đen, không bao giờ đến tìm hắn ta xem linh điền nữa.

"Haizz, trước đây từng cảm thấy mình quá nghèo, cho Thảo Khôi Lỗi ăn một viên toái linh cũng thấy tiếc. Bây giờ trên người có gần ba trăm linh thạch, có thể cho Thảo Khôi Lỗi ăn một viên... Không, hai viên cũng được. Nhưng tại sao vẫn cảm giác mình quá nghèo đây?"

Một ý nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu hắn.

"Vẫn phải nỗ lực kiếm linh thạch."

Trương Hồng nghỉ ngơi mấy ngày lại đi bí cảnh hoang dã, mấy ngày nay Trương Tu Viễn cũng bước vào trạng thái làm việc.

Hai người tiếp tục hợp tác, Trương Tu Viễn tìm được tán tu có điều kiện phù hợp gặp trùng hại, Lục Huyền lập tức ra tay giải quyết sâu bệnh.

Sử dụng càng nhiều lần, hắn càng lý giải Canh Kim Kiếm Quyết sâu sắc hơn, cộng thêm với việc trừ sâu sạch sẽ gọn gàng, giá rẻ, hắn cũng đạt được danh tiếng nhất định trong tán tu khu bắc.

Trước đây Trương Tu Viễn phải chủ động tìm khách, nhưng bây giờ họ đều tự mình đến cửa, thời điểm có nhiều người thì họ phải xếp hàng chờ một lúc.



Ngày hôm đó, Lục Huyền nhận năm viên linh thạch, từ trong một đình viện cũ nát đi ra, dưới sự đưa tiễn cảm kích không ngừng của một tán tu.

"Lục đạo hữu, trùng hợp quá, gặp được ngươi ở nơi này."

Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hắn. Lục Huyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ trắng mập đứng ở góc, cười híp mắt nhìn hai người Lục Huyền.

"Trùng hợp cái rắm, khu bắc lớn như vậy, làm sao có thể tình cờ gặp nhau ở chỗ này, rõ ràng là đang chờ ta!"

Lục Huyền trong lòng trào phúng một câu, ngoài mặt mỉm cười trả lời:

"Thì ra là Tần đạo hữu, đã lâu không gặp, tu vi đạo hữu càng cao thâm hơn, quả thật là tấm gương cho tán tu chúng ta."

"Không dám nhận không dám nhận, nhưng Lục đạo hữu để cho ta vô cùng bất ngờ đấy, không nghĩ tới mấy tháng trước còn là tán tu Luyện Khí tầng hai cần mời ta giúp đỡ diệt trừ trùng hại, mà giờ đã trưởng thành đến độ có thể nhẹ nhõm giải quyết sâu bệnh rồi."

Tần Minh cảm thán nói, hắn ta quả thật không ngờ một tiểu tán tu Luyện Khí mà trước kia mình không để vào mắt, sẽ có một ngày sử dụng kiếm quyết tinh xảo như thế, thành đối thủ cạnh tranh của mình.

"May mắn mà thôi, so sánh với Tần sư huynh thì còn kém xa lắm."

Trong ánh mắt Lục Huyền toát ra một tia hồi ức.

"Mọi chuyện bắt đầu từ lần sâu bệnh đấy, kể từ đó ta vì tránh để linh thực trong linh điền nhà mình lại gặp phải sâu bệnh nên đau đớn hạ quyết tâm, dùng toàn bộ tài sản mua một môn kiếm quyết. Khổ tu mấy tháng, cộng thêm với có một chút thiên phú về kiếm đạo, mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng bởi vì tu vi thấp, mỗi ngày chỉ có thể thi triển hai, ba lần kiếm quyết. Dẫn tới hiện tại mới kiếm được một ít linh thạch không đáng để kể."

Bởi vì xung đột lợi ích, Lục Huyền đã dự tính trước cảnh chạm mặt tu sĩ khác giải quyết trùng hại, nhất là vị Tần Minh tu vi Luyện Khí tầng bốn trước mắt này, coi như là người có nghiệp vụ nhiều nhất khu bắc.

Hắn rủ rỉ đáp án chuẩn đã bị từ trước, cũng cho thấy bản thân tu vi thấp, chỉ vì kiếm một chút linh thạch chi tiêu, không chiếm đoạt được việc làm ăn của Tần Minh mấy.

"Thì ra là thế."

Tần Minh khẽ gật đầu.



"Chẳng qua bây giờ Lục đạo hữu còn trẻ, nên lấy việc tu hành làm chủ, không nên dính vào vấn đề sâu bệnh."

Tần Minh cười híp mắt nhìn thẳng Lục Huyền, vừa khuyên nhủ vừa uy hiếp.

"Đa tạ Tần đạo hữu nhắc nhở, ta biết phải làm sao."

Lục Huyền nhàn nhạt đáp, dắt Trương Tu Viễn rời đi.

Trong lúc di chuyển, hắn vẫn cảm nhận được một ánh mắt rập rờn rơi ở trên lưng mình.

"Số lượng tán tu khu bắc rất nhiều, ta tỏ rõ mình chỉ kiếm được một ít linh thạch, vẫn uy hiếp ta là có ý gì?"

Hắn tức giận bất bình ngẫm nghĩ, mình đã tỏ vẻ yếu kém rồi, Tần Minh còn cạn tàu ráo máng như vậy, khiến cho hắn cảm thấy rất tức giận.

Đột nhiên, bước chân hắn dừng lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, Lục Huyền dứt khoát dừng bước lại, kéo Trương Tu Viễn đang ở bên cạnh.

"Tiểu Viễn, tiểu Lục thúc có chuyện cần cháu giúp đỡ. Cháu có thể đến nhà đồng bọn có quan hệ tốt hỏi thăm chuyện bị sâu bệnh tấn công, xem nhà người đó có phải đã mời một tu sĩ Luyện Khí trung cấp trắng mập và am hiểu thuật pháp hệ băng không."

"Nếu đúng, hỏi người ta cụ thể là sau khi người kia giải quyết trùng xong, thì xử lý Hắc Nha ấu trùng thế nào? Cháu còn nhỏ, người khác sẽ không đề phòng cháu nên sẽ nói cho cháu biết. Thúc sẽ canh gác ở bên ngoài, cháu không cần lo lắng vấn đề an toàn."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Huyền, Trương Tu Viễn hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề, mím môi và gật đầu thật mạnh.

Hai người đến chỗ nhà tu sĩ mà Trương Tu Viễn đề cập, cậu bé ở phía bên ngoài viện hô một tiếng, rồi được một tiểu thiếu niên cùng tuổi mời mọc, bước vào đình viện.

Lục Huyền thủ sẵn vài tấm phù lục, yên lặng chờ đợi cậu nhóc đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mọi Người Tu Tiên, Ta Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook