Chương 34: Bị Thương
Lạc Lạc
08/02/2023
Liêu Ngữ Tịch ngày hôm đó ngồi trước bàn làm việc ghi ghi chép chép gì đó vào trong quyển sổ của mình, cánh cửa đột ngột bật mở khiến cô có chút giật mình, nhưng khi quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Vân ôm chiếc gối ôm của mình dụi mắt nhẹ nhàng đi tới chỗ của cô mè nheo nói.
“Chị... em gặp ác mộng.”
Đôi mắt tròn xoe có chút đỏ lên như mới vừa khóc xong, Liêu Ngữ Tịch liền cất quyển sách đi lo lắng bế cậu lên đùi của mình dịu dàng trấn an.
“Bình tĩnh, nói chị nghe em mơ thấy gì?”
“Em thấy ba ba bị tên lạ mặt giết chết trên người của ba ba rất nhiều rất nhiều máu, chị... Diệp Vân rất sợ.”
Giọng nói của cậu nghẹn ngào dường như không kiềm chế được mà khóc lớn dụi đầu vào trong lòng của cô, mặc dù Diệp Khuynh Xuyên rất ít khi bên cạnh chơi với cậu nhưng ít ra anh cũng chính là người thân duy nhất của Diệp Vân và yêu thương cậu một cách thầm lặng, bản thân cậu cũng không biết được mình là con của người khác vẫn khăng khăng khẳng định rằng mình chính là con ruột của anh và anh cũng không có ý định nói cho cậu nghe về chuyện ba mẹ thật sự của cậu.
“Tên đó trời đánh còn không chết làm sao có thể dễ dàng chết được chứ?”
Đó là câu mà Liêu Ngữ Tịch muốn nói nhưng thật ra đang an ủi một đứa trẻ vả lại Diệp Khuynh Xuyên lại là tín ngưỡng trong lòng của cậu nên cô không thể nói như vậy trước mặt con nít được, cô xoa đầu của Diệp Vân rồi trìu mến nói.
“Đừng khóc, chỉ là ác mộng thôi, ba ba rất mạnh sẽ không ai giết ba ba đâu.”
“Thật...không ạ? Nhưng giờ này ba ba vẫn chưa về.”
Nghĩ cũng phải đã tối như vậy rồi mà vẫn chưa thấy Diệp Khuynh Xuyên trở về, cô đành dỗ dành cậu đủ lời, thường thì linh cảm của con nít rất chính xác, nên cũng không biết là Diệp Khuynh Xuyên có xảy ra chuyện gì hay không, nếu có thì người mừng chắc chỉ có cô thôi chỉ tội cho Diệp Vân phải chịu cảnh mất cha.
“Ba sẽ về thôi, chắc là bận việc ở công ty rồi.”
Cô nhẹ nhàng bế cậu lên rồi đặt cậu nằm xuống giường đắp chăn cho cậu, nhưng nhanh chóng Diệp Vân đã ngủ say nên cô cũng không cần phải dỗ dành gì, nhìn lên đồng hồ đã tận 10h rồi mà vẫn chưa về, có lẽ là anh đang ăn tiệc hay gì đấy cũng nên.
Lúc này Diệp Khuynh Xuyên cũng từ chỗ võ đài đi ra, hôm nay hoàn toàn thua thiệt vì ác chủ bài của anh đã bị thương và dưỡng sức, nên người được anh đưa ra đấu cũng không phải là quá giỏi nên đã bị đối phương mạnh hơn giành chiến thắng, anh không chút vui vẻ gì nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng khi lúc trên đường lái xe về thì đột nhiên một chiếc xe tải mất phanh lao thẳng về phía anh, cũng may là anh nhanh tay bẻ lái sang hướng khác có điều vẫn bị thương tích.
Đầu đập mạnh vào vô lăng khiến máu trên trán cũng chảy ra, anh đưa tay chạm vào trán của mình rồi nhăn mặt một cái, chiếc xe kia cũng tông vào một cái cây may mắn không xảy ra chuyện gì, anh bước xuống định xem thử thì từ phía sau một chiếc xe bóng loáng lao tới nhanh như một cơn gió rồi dừng lại trước mặt anh.
“Diệp thiếu gia đấy sao? bị tai nạn à?”
Người xuất hiện không ai khác chính là Lập Mặc Thế, chính là người từng truy đuổi bắt Thập Nhất khiến anh phải bỏ chạy rời đi biệt xứ, thật không ngờ lại gặp hắn ở đây, hắn bước xuống xe với khí phách oai phong có phần kiêu căng hống hách, thì ra hắn đã đi theo dõi anh từ nãy đến giờ và chiếc xe gây tai nạn kia cũng là người của hắn sắp xếp, lúc này đám người trên xe tải kia cũng bước xuống bao vây lấy anh.
“Diệp thiếu gia không sao chứ?”
Đứng trước mặt Diệp Khuynh Xuyên trên mặt của hắn có một vết xẹo dài ngang qua mắt, vết sẹo này chính là do Diệp Khuynh Xuyên để lại, lúc anh và hắn đấu với nhau trên võ đài.
“Mày muốn gì?”
“Diệp thiếu gia lâu không gặp mà tính tình vẫn cọc cằn thật đấy!”
Hắn nở một nụ cười gian xảo bước tới trước mặt anh sau đó khoác vai của anh tỏ vẻ thân thiết nhưng ngay sau đó bị anh hất mạnh ra, nhưng rất nhanh chóng hắn rút ra từ trong túi của mình một khẩu súng rồi dí vào thái dương của Diệp Khuynh Xuyên hả hê nói.
“Mày nhanh bằng cái này không?”
Diệp Khuynh Xuyên đưa mắt nhìn đám đàn em của hắn rất đông, anh không hề có chút sợ hãi gì đưa tay vào trong túi với phong thái hiên ngang.
“Mày quên mày từng bại dưới tay tao sao?”
Lập Mặc Thế tức giận lên đạn.
“Không dòng dài nữa, nói! Thằng Thập Nhất và con nó đang ở đâu?”
“Sao lại hỏi tao? Nó ở đâu mày hiểu rõ nhất chứ?”
“Con mẹ nó mày đừng có tưởng tao không dám giết mày.”
Ngay lập tức Diệp Khuynh Xuyên liền nhếch môi cười, tiếng động cơ xe và ánh đèn phản chiếu từ những chiếc xe khác xuất hiện từ phía xa, người của Diệp Khuynh Xuyên cũng đã xuất hiện, ngay lập tức đám đàn em của hắn cũng bị bao vây, Lập Mặc Thế bị đám người của anh thu hút nên có chút lơ là nhân lúc đó Diệp Khuynh Xuyên liền chộp lấy tay của hắn lật ngược tình thế, giật lấy súng dí lại vào đầu của Lập Mặc Thế.
Đám đàn em của Lập Mặc Thế cũng nhanh chóng bị bao vây.
“Mày muốn một lần nữa nằm dưới chân tao như con chó ghẻ không?”
Lập Mặc Thế cả người cứng đờ nhưng ngay sau đó liền hất tay của Diệp Khuynh Xuyên rồi tẩu thoát, anh đưa tay nhắm về phía hắn nổ súng nhưng cố ý không bắn trúng để dọa hắn một phen, Nhĩ Thái hấp tấp chạy tới sờ tay của anh hỏi.
“Thiếu gia không sao chứ?”
“Không sao.”
Vừa nói dứt lời tên đàn em của Lập Mặc Thế đứng từ xa nổ súng về phía anh rồi nhanh chóng tẩu thoát, Diệp Khuynh Xuyên không để ý rằng hắn vẫn còn người phục kích nên không có cảnh giác, viên đạn đâm xuyên qua bả vai của anh khiến anh nhíu mày nhăn nhó.
“Thiếu gia, tụi bây còn đứng đó không mau đuổi theo nó!”
Nhĩ Thái lo lắng hét lên đỡ lấy anh rồi cho người đuổi theo tên đó, Nhĩ Thái mặt trắng bệch giúp anh cầm máu.
“Không sao, về nhà.”
“Chị... em gặp ác mộng.”
Đôi mắt tròn xoe có chút đỏ lên như mới vừa khóc xong, Liêu Ngữ Tịch liền cất quyển sách đi lo lắng bế cậu lên đùi của mình dịu dàng trấn an.
“Bình tĩnh, nói chị nghe em mơ thấy gì?”
“Em thấy ba ba bị tên lạ mặt giết chết trên người của ba ba rất nhiều rất nhiều máu, chị... Diệp Vân rất sợ.”
Giọng nói của cậu nghẹn ngào dường như không kiềm chế được mà khóc lớn dụi đầu vào trong lòng của cô, mặc dù Diệp Khuynh Xuyên rất ít khi bên cạnh chơi với cậu nhưng ít ra anh cũng chính là người thân duy nhất của Diệp Vân và yêu thương cậu một cách thầm lặng, bản thân cậu cũng không biết được mình là con của người khác vẫn khăng khăng khẳng định rằng mình chính là con ruột của anh và anh cũng không có ý định nói cho cậu nghe về chuyện ba mẹ thật sự của cậu.
“Tên đó trời đánh còn không chết làm sao có thể dễ dàng chết được chứ?”
Đó là câu mà Liêu Ngữ Tịch muốn nói nhưng thật ra đang an ủi một đứa trẻ vả lại Diệp Khuynh Xuyên lại là tín ngưỡng trong lòng của cậu nên cô không thể nói như vậy trước mặt con nít được, cô xoa đầu của Diệp Vân rồi trìu mến nói.
“Đừng khóc, chỉ là ác mộng thôi, ba ba rất mạnh sẽ không ai giết ba ba đâu.”
“Thật...không ạ? Nhưng giờ này ba ba vẫn chưa về.”
Nghĩ cũng phải đã tối như vậy rồi mà vẫn chưa thấy Diệp Khuynh Xuyên trở về, cô đành dỗ dành cậu đủ lời, thường thì linh cảm của con nít rất chính xác, nên cũng không biết là Diệp Khuynh Xuyên có xảy ra chuyện gì hay không, nếu có thì người mừng chắc chỉ có cô thôi chỉ tội cho Diệp Vân phải chịu cảnh mất cha.
“Ba sẽ về thôi, chắc là bận việc ở công ty rồi.”
Cô nhẹ nhàng bế cậu lên rồi đặt cậu nằm xuống giường đắp chăn cho cậu, nhưng nhanh chóng Diệp Vân đã ngủ say nên cô cũng không cần phải dỗ dành gì, nhìn lên đồng hồ đã tận 10h rồi mà vẫn chưa về, có lẽ là anh đang ăn tiệc hay gì đấy cũng nên.
Lúc này Diệp Khuynh Xuyên cũng từ chỗ võ đài đi ra, hôm nay hoàn toàn thua thiệt vì ác chủ bài của anh đã bị thương và dưỡng sức, nên người được anh đưa ra đấu cũng không phải là quá giỏi nên đã bị đối phương mạnh hơn giành chiến thắng, anh không chút vui vẻ gì nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng khi lúc trên đường lái xe về thì đột nhiên một chiếc xe tải mất phanh lao thẳng về phía anh, cũng may là anh nhanh tay bẻ lái sang hướng khác có điều vẫn bị thương tích.
Đầu đập mạnh vào vô lăng khiến máu trên trán cũng chảy ra, anh đưa tay chạm vào trán của mình rồi nhăn mặt một cái, chiếc xe kia cũng tông vào một cái cây may mắn không xảy ra chuyện gì, anh bước xuống định xem thử thì từ phía sau một chiếc xe bóng loáng lao tới nhanh như một cơn gió rồi dừng lại trước mặt anh.
“Diệp thiếu gia đấy sao? bị tai nạn à?”
Người xuất hiện không ai khác chính là Lập Mặc Thế, chính là người từng truy đuổi bắt Thập Nhất khiến anh phải bỏ chạy rời đi biệt xứ, thật không ngờ lại gặp hắn ở đây, hắn bước xuống xe với khí phách oai phong có phần kiêu căng hống hách, thì ra hắn đã đi theo dõi anh từ nãy đến giờ và chiếc xe gây tai nạn kia cũng là người của hắn sắp xếp, lúc này đám người trên xe tải kia cũng bước xuống bao vây lấy anh.
“Diệp thiếu gia không sao chứ?”
Đứng trước mặt Diệp Khuynh Xuyên trên mặt của hắn có một vết xẹo dài ngang qua mắt, vết sẹo này chính là do Diệp Khuynh Xuyên để lại, lúc anh và hắn đấu với nhau trên võ đài.
“Mày muốn gì?”
“Diệp thiếu gia lâu không gặp mà tính tình vẫn cọc cằn thật đấy!”
Hắn nở một nụ cười gian xảo bước tới trước mặt anh sau đó khoác vai của anh tỏ vẻ thân thiết nhưng ngay sau đó bị anh hất mạnh ra, nhưng rất nhanh chóng hắn rút ra từ trong túi của mình một khẩu súng rồi dí vào thái dương của Diệp Khuynh Xuyên hả hê nói.
“Mày nhanh bằng cái này không?”
Diệp Khuynh Xuyên đưa mắt nhìn đám đàn em của hắn rất đông, anh không hề có chút sợ hãi gì đưa tay vào trong túi với phong thái hiên ngang.
“Mày quên mày từng bại dưới tay tao sao?”
Lập Mặc Thế tức giận lên đạn.
“Không dòng dài nữa, nói! Thằng Thập Nhất và con nó đang ở đâu?”
“Sao lại hỏi tao? Nó ở đâu mày hiểu rõ nhất chứ?”
“Con mẹ nó mày đừng có tưởng tao không dám giết mày.”
Ngay lập tức Diệp Khuynh Xuyên liền nhếch môi cười, tiếng động cơ xe và ánh đèn phản chiếu từ những chiếc xe khác xuất hiện từ phía xa, người của Diệp Khuynh Xuyên cũng đã xuất hiện, ngay lập tức đám đàn em của hắn cũng bị bao vây, Lập Mặc Thế bị đám người của anh thu hút nên có chút lơ là nhân lúc đó Diệp Khuynh Xuyên liền chộp lấy tay của hắn lật ngược tình thế, giật lấy súng dí lại vào đầu của Lập Mặc Thế.
Đám đàn em của Lập Mặc Thế cũng nhanh chóng bị bao vây.
“Mày muốn một lần nữa nằm dưới chân tao như con chó ghẻ không?”
Lập Mặc Thế cả người cứng đờ nhưng ngay sau đó liền hất tay của Diệp Khuynh Xuyên rồi tẩu thoát, anh đưa tay nhắm về phía hắn nổ súng nhưng cố ý không bắn trúng để dọa hắn một phen, Nhĩ Thái hấp tấp chạy tới sờ tay của anh hỏi.
“Thiếu gia không sao chứ?”
“Không sao.”
Vừa nói dứt lời tên đàn em của Lập Mặc Thế đứng từ xa nổ súng về phía anh rồi nhanh chóng tẩu thoát, Diệp Khuynh Xuyên không để ý rằng hắn vẫn còn người phục kích nên không có cảnh giác, viên đạn đâm xuyên qua bả vai của anh khiến anh nhíu mày nhăn nhó.
“Thiếu gia, tụi bây còn đứng đó không mau đuổi theo nó!”
Nhĩ Thái lo lắng hét lên đỡ lấy anh rồi cho người đuổi theo tên đó, Nhĩ Thái mặt trắng bệch giúp anh cầm máu.
“Không sao, về nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.